Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi
Chương 8: LÀ LỖI CỦA TỚ
Rose Novel
13/08/2017
Tưởng Thu Muội thở dài một tiếng: “Người nhà Trì Hạo hôm nay vừa sáng sớm đã tới trường giúp anh ấy làm thủ tục thôi học, lãnh đạo nhà trường thì lại đang mong anh ấy có được giải thưởng quốc tế vì thế không chịu
cho anh ta thôi học, lúc đó phụ huynh anh ta mới nói ra sự thực, nghe
nói anh ta bây giờ vẫn đang phải cấp cứu trong bệnh viện kia kìa, mạng
sống thì chắc giữ được....nhưng tay thì .... tàn phế rồi....”
Tinh Không nín thở ngạc nhiên, cơ thể cô run lên: “Tay của anh ấy....tàn phế rồi?”
Tưởng Thu Muội thở hắt ra một tiếng: “Cậu còn hỏi tớ? Tớ làm sao mà biết được chuyện là thế nào, chẳng phải mấy ngày trước cậu đã đưa cho người ta bức thư tình gây sốt cộng đồng lắm à? bây giờ tin đồn chạy đi khắp mọi nơi, nói rằng đều tại cậu thì Trì Hạo mới thành ra nông nỗi thế này, rốt cuộc chuyện là thế nào chứ? trả lời cho tớ biết đi Tinh Tinh.”
Tinh Không suy nghĩ một lát, thở dài: “Là tớ đã hại anh ấy....tối qua anh ấy tới đón tớ đi, bị chú tớ phát hiện, nên đã thả chó ra cắn làm cho anh ấy bị thương.....”
Tưởng Thu Muội ngạc nhiên: “Trời ơi là trời! bị chó cắn à! chú cậu đúng là biến thái thật đấy! đánh một trận mắng một trận là được rồi, lại còn chơi đùa với mạng người như thế!”
Tinh Không nhớ lại những điều khủng khiếp tối ngày hôm qua, tới nỗi con tim cô lại run lên: “Là lỗi của tớ...là tớ đã hại anh ấy....”
Tưởng Thu Muội có phần chế giễu sự áy náy của Tinh Không: “Thôi được rồi Tinh Tinh, bây giờ cậu mèo khóc chuột thế này có phải là muộn rồi không, tiền bối giờ đã tàn phế rồi, còn không biết người nhà anh ấy có chịu để yên hay không đây! Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, chú cậu cũng chẳng phải người dễ đụng vào được, tớ nghe ba tớ nói, chú cậu nổi tiếng tàn nhẫn, ai mà đụng vào chú cậu thì đúng là giống chó mastiff, chẳng trách lại nuôi chó, đúng là người nào thì làm việc đó....ha ha!”
Tinh Không cảm thấy tức giận trước lời nói đùa của cô bạn: “Thôi cậu được rồi đấy! sắp có người chết rồi mà cậu còn đùa bỡn được như thế!”
Tưởng Thu Muội là người bạn cũng không tới nỗi nào của Tinh Không ở trong trường, nhưng bởi vì là trường quý tộc vì thế các học sinh không phải hạng giàu thì cũng có, những đứa trẻ lớn lên trong những gia đình như vậy thì thường khá tùy hứng, tính cách đều khá ngang ngược, Tưởng Thu Muội tuy là còn khá một chút nhưng có những lúc thì cũng thướt tha yểu điệu lắm.
Hắng giọng vài tiếng để che giấu đi sự lúng túng, Tưởng Thu Muội hỏi Tinh Không: “Vậy khi nào cậu trở lại trường để đi học?”
Tinh Không không muốn đi đến trường để phải đối mặt với những lời đồn đại nhưng cô càng không muốn ở nhà để phải chạm mặt với người đó, thở dài một tiếng cô nói: “Chắc là ngày mai....”
Tưởng Thu Muội an ủi tâm trạng chán nản của cô: “Haiz, thực ra cũng không trách cậu được! vị tiền bối đó đúng là còn trẻ con mà cũng chẳng tốt đẹp gì, lại lén lút đưa cậu đi như thế, nếu đã thích cậu thì sao không nói với chú cậu?”
Tinh Không im lặng hồi lâu, thời gian cô và Trì Hạo tiếp xúc với nhau rất ngắn, nhưng anh ta lại luôn nghe ngóng tình hình của công ty. Tập đoàn quốc tế Tín Dương là sản nghiệp mà ông nội cô dành cả đời tâm huyết để xây dựng và phát triển, bắt đầu từ một cửa hàng tạp hóa, cứ thế phát triển thành trung tâm thương mại nổi tiếng trong và ngoài nước với các chi nhánh đặt ở khắp nơi. Ông nội sau khi nghỉ hưu thì do cha cô tiếp quản, có điều kể từ sau khi cha cô xảy ra chuyện liền giao vào tay Thẩm Chi Diệu tiếp quản, những năm nay trong tay anh ta, Tín Dương không ngừng được mở rộng, anh liền trở thành một nhân vật xuất chúng trong giới thương nghiệp. Có điều Tinh Không mới là người thừa kế thực sự của Thẩm gia, đợi sau khi cô trưởng thành rồi những gì của Tín Dương sẽ được trao vào tay cô. Những người mà coi cô như vàng như ngọc chẳng qua là nhằm vào cô vì cô là đại tiểu thư của Thẩm gia.
Tuy là ghét người như Trì Hạo nhưng cô còn sợ ở bên cạnh người đó hơn, cô biết người đó sẽ không giao lại Tín Dương cho cô, ai mà lại đem thứ mình đã đổ mồ hôi nước mắt ra giữ lấy trao vào tay người khác chứ? huống hồ người đó căn bản ngay từ lúc bắt đầu đã có ý đồ khác.
Tinh Không nói với Tưởng Thu Muội: “Thu Muội, cậu giúp tớ nghe ngóng xem tiền bối nằm ở viện nào, tớ muốn đi thăm anh ấy.....”
Tinh Không nín thở ngạc nhiên, cơ thể cô run lên: “Tay của anh ấy....tàn phế rồi?”
Tưởng Thu Muội thở hắt ra một tiếng: “Cậu còn hỏi tớ? Tớ làm sao mà biết được chuyện là thế nào, chẳng phải mấy ngày trước cậu đã đưa cho người ta bức thư tình gây sốt cộng đồng lắm à? bây giờ tin đồn chạy đi khắp mọi nơi, nói rằng đều tại cậu thì Trì Hạo mới thành ra nông nỗi thế này, rốt cuộc chuyện là thế nào chứ? trả lời cho tớ biết đi Tinh Tinh.”
Tinh Không suy nghĩ một lát, thở dài: “Là tớ đã hại anh ấy....tối qua anh ấy tới đón tớ đi, bị chú tớ phát hiện, nên đã thả chó ra cắn làm cho anh ấy bị thương.....”
Tưởng Thu Muội ngạc nhiên: “Trời ơi là trời! bị chó cắn à! chú cậu đúng là biến thái thật đấy! đánh một trận mắng một trận là được rồi, lại còn chơi đùa với mạng người như thế!”
Tinh Không nhớ lại những điều khủng khiếp tối ngày hôm qua, tới nỗi con tim cô lại run lên: “Là lỗi của tớ...là tớ đã hại anh ấy....”
Tưởng Thu Muội có phần chế giễu sự áy náy của Tinh Không: “Thôi được rồi Tinh Tinh, bây giờ cậu mèo khóc chuột thế này có phải là muộn rồi không, tiền bối giờ đã tàn phế rồi, còn không biết người nhà anh ấy có chịu để yên hay không đây! Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, chú cậu cũng chẳng phải người dễ đụng vào được, tớ nghe ba tớ nói, chú cậu nổi tiếng tàn nhẫn, ai mà đụng vào chú cậu thì đúng là giống chó mastiff, chẳng trách lại nuôi chó, đúng là người nào thì làm việc đó....ha ha!”
Tinh Không cảm thấy tức giận trước lời nói đùa của cô bạn: “Thôi cậu được rồi đấy! sắp có người chết rồi mà cậu còn đùa bỡn được như thế!”
Tưởng Thu Muội là người bạn cũng không tới nỗi nào của Tinh Không ở trong trường, nhưng bởi vì là trường quý tộc vì thế các học sinh không phải hạng giàu thì cũng có, những đứa trẻ lớn lên trong những gia đình như vậy thì thường khá tùy hứng, tính cách đều khá ngang ngược, Tưởng Thu Muội tuy là còn khá một chút nhưng có những lúc thì cũng thướt tha yểu điệu lắm.
Hắng giọng vài tiếng để che giấu đi sự lúng túng, Tưởng Thu Muội hỏi Tinh Không: “Vậy khi nào cậu trở lại trường để đi học?”
Tinh Không không muốn đi đến trường để phải đối mặt với những lời đồn đại nhưng cô càng không muốn ở nhà để phải chạm mặt với người đó, thở dài một tiếng cô nói: “Chắc là ngày mai....”
Tưởng Thu Muội an ủi tâm trạng chán nản của cô: “Haiz, thực ra cũng không trách cậu được! vị tiền bối đó đúng là còn trẻ con mà cũng chẳng tốt đẹp gì, lại lén lút đưa cậu đi như thế, nếu đã thích cậu thì sao không nói với chú cậu?”
Tinh Không im lặng hồi lâu, thời gian cô và Trì Hạo tiếp xúc với nhau rất ngắn, nhưng anh ta lại luôn nghe ngóng tình hình của công ty. Tập đoàn quốc tế Tín Dương là sản nghiệp mà ông nội cô dành cả đời tâm huyết để xây dựng và phát triển, bắt đầu từ một cửa hàng tạp hóa, cứ thế phát triển thành trung tâm thương mại nổi tiếng trong và ngoài nước với các chi nhánh đặt ở khắp nơi. Ông nội sau khi nghỉ hưu thì do cha cô tiếp quản, có điều kể từ sau khi cha cô xảy ra chuyện liền giao vào tay Thẩm Chi Diệu tiếp quản, những năm nay trong tay anh ta, Tín Dương không ngừng được mở rộng, anh liền trở thành một nhân vật xuất chúng trong giới thương nghiệp. Có điều Tinh Không mới là người thừa kế thực sự của Thẩm gia, đợi sau khi cô trưởng thành rồi những gì của Tín Dương sẽ được trao vào tay cô. Những người mà coi cô như vàng như ngọc chẳng qua là nhằm vào cô vì cô là đại tiểu thư của Thẩm gia.
Tuy là ghét người như Trì Hạo nhưng cô còn sợ ở bên cạnh người đó hơn, cô biết người đó sẽ không giao lại Tín Dương cho cô, ai mà lại đem thứ mình đã đổ mồ hôi nước mắt ra giữ lấy trao vào tay người khác chứ? huống hồ người đó căn bản ngay từ lúc bắt đầu đã có ý đồ khác.
Tinh Không nói với Tưởng Thu Muội: “Thu Muội, cậu giúp tớ nghe ngóng xem tiền bối nằm ở viện nào, tớ muốn đi thăm anh ấy.....”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.