Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi
Chương 87: Làm bánh chẻo
Rose Novel
08/09/2017
Địa vị của A Tiến ở Thẩm gia là khá đặc biệt.
Phòng của anh độc lập với căn biệt thự, căn phòng không hề xa hoa, về cơ bản ngoài một chiếc giường và hệ thống giám sát thì không bài trí gì khác. Thỉnh thoảng anh sống ở đây, thỉnh thoảng anh cũng về nhà mình ở ngoài, anh có cha mẹ, nghe nói trước đây gia đình anh vô cùng nghè, có thể tưởng tượng rằng nghèo tới mức đưa con mình tới nơi khổ cực như thế để làm lính, cả nhà anh sống cuộc sống thế nào, Thẩm Tinh Không biết anh vô cùng hiếu thuận, điểm này cũng không hề khó đoán khi thấy bộ dạng trung thành của anh.
A Tiến mở cửa phòng ra, Thẩm Tinh Không đi theo phía sau anh vào phòng.
Cô nhìn anh ngăn một khoảng không gian ra làm bếp, bên trong vậy mà cũng có đủ nồi bát các loại.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh bốn phía một lượt, căn phòng vô cùng ngăn nắp và sạch sẽ, tới mức làm cô phải thấy xấu hổ. Cô vốn cứ tưởng nơi một người đàn ông sống thì sẽ rất bừa bộn, thậm chí còn có khả năng có mùi kì lạ, thế nhưng cô nhìn A Tiến từ trước tới nay chưa từng dùng tới người làm quét dọn, nhưng căn phòng lại không hề có mùi ẩm mốc hay kì lạ gì, trong lòng cô lại thấy bản thân nên nhìn anh bằng một con mắt khác.
A Tiến đi vào trong bếp, mở chiếc tủ lạnh nhỏ ra, anh nhìn Thẩm Tinh Không: “Muốn ăn gì?”
Thẩm Tinh Không đi theo anh, cô cúi người xuống cùng anh nhìn vào trong tủ lạnh, cô có vẻ ngạc nhiên: “Bánh chẻo?”
A Tiến cầm ra một nửa túi bánh chẻo nước đó, nhìn Thẩm Tinh Không hỏi: “Muốn ăn không?”
Thẩm Tinh Không xoa xoa cái bụng trống rỗng của mình rồi cô gật đầu: “Sao anh lại phải tự nấu cơm ăn làm gì? Trong nhà chẳng phải là có đầu bếp à?”
A Tiến cúi đầu xuống bật bếp lên, cho thêm nước vào nồi, giọng nói thờ ơ: “Tôi ăn nhiều.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh, rồi cô đưa tay lên bóp cánh tay săn chắc của anh, nghĩ tới công việc hàng ngày của anh là chạy đi chạy lại, cô và Thẩm Chi Diệu đi một bước thì anh phải đi hai bước, chẳng trách sẽ bị mệt, Thẩm Tinh Không đứng bên cạnh nhìn anh cho bánh chẻo vào nồi, cô gọi: “A Tiến.”
A Tiến liếc mắt lên nhìn cô.
Thẩm Tinh Không đột nhiên phát hiện đây là một người đàn ông rất đẹp trai, đôi mắt hai mí nhưng cũng không to lắm, ánh mắt anh sắc bén và sáng quắc, vừa nhìn vào đôi mắt anh cô liền cảm thấy chột dạ. Tuy cô không có ý gì cả nhưng nhìn vào ánh mắt đó co cảm thấy đó là ánh mắt mà anh rèn luyện ra để đối mặt với kẻ thù – ánh mắt lúc nào cũng như muốn giết người.
A Tiến bị cô nhìn chằm chằm khiến anh có chút không tự nhiên, anh lại vội vàng cúi đầu xuống đun bánh chẻo, Thẩm Tinh Không xoa xoa cái mũi đỏ lên của mình, nhìn nồi nước đang sôi lên cô nói: “A Tiến, bao nhiêu năm nay rồi nhưng tôi vẫn không biết họ anh là gì.”
A Tiến xắn tay áo lên, cầm lấy đũa gắp bánh chẻo ra, anh khẽ cười: “Tiếng nói của cô chính là mệnh lệnh, bất luận tôi họ gì.”
Thẩm Tinh Không nhìn sắc mặt anh có vẻ không tự nhiên, cô đi theo phía sau anh về phía căn phòng, vừa đi vừa hỏi: “Họ anh là gì, nói đi, có phải trước đây anh làm rất nhiều chuyện xấu nên không muốn cho người khác biết họ tên anh?”
A Tiến đặt bát đũa xuống, quay đầu lại nhìn Thẩm Tinh Không, anh mỉm cười, trong lòng anh nghĩ, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, vừa nãy còn với bộ dạng buồn đau bây giờ đã lại trong bộ dạng đầy vẻ tò hỏi hỏi cho bằng được tên anh.
A Tiến hoà dấm và nước sốt vào với nhau, đưa đũa cho cô: “Ăn đi, chẳng phải là đói rồi à?”
Thẩm Tinh Không cầm lấy đũa, gắp một cái bánh cho vào miệng rồi nói: “Còn ngon hơn cả bánh đầu bếp làm! A Tiến, rốt cuộc anh họ gì?”A Tiến ngồi bên cạnh nhìn cô ăn vui vẻ, anh lại rót cho cô một cốc nước: “Ăn từ từ thôi, không đủ tôi lại nấu nữa cho cô.”
Thẩm Tinh Không thấy anh không chịu ăn, cũng không có tâm trạng đâu mà quan tâm tới anh, cô cúi đầu xuống ăn sạch đĩa bánh.
A Tiến nhìn cô, ánh mắt có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thẩm Tinh Không ăn no rồi, cô vôc tay vào bụng, nhìn A Tiến thu dọn đồ đạc trên bàn, bản thân cô cũng không khách khí mà ngả lưng lên giường của anh nằm xuống.
Giường của anh rất cứng, cô nằm xuống chẳng qua là vì ăn no quá không động đậy được nữa, cô ngẩng đầu lên, bức tường phía trên đầu được treo một dãy các khẩu súng với màu sắc khác nhau, cô với tay lên lấy một khẩu cầm nghịch, cô ước chừng, rất nặng, chiếc súng được lau bóng loáng, cô nghĩ chắc là thường ngày anh đều lau chùi cho bọn chúng. Thẩm Tinh Không thầm nghĩ trong lòng, con người này đúng thật là vô vị, ngày nào khi ngủ trên đầu cũng treo một đống súng thế này.
A Tiến thu dọn đồ đạc xong quay lại liền nhìn thấy cô đang nghịch vật báu của mình, anh vội vàng chạy lại giật lấy khẩu súng trong tay,có chút sợ hãi: “Đây là súng thật đấy.”
Thẩm Tinh Không bĩu môi: “Tôi cũng có phải đồ ngốc đâu, tôi chỉ xem xem thôi, có biết lên cò súng thế nào đâu.”
A Tiến đặt khẩu súng lên vị trí cao nhất, chắc chắn rằng khi cô đứng lên cũng không với tới được anh mới cúi đầu xuống nhìn cô.
Từ trước tới giờ Thẩm Tinh Không chưa bao giờ tiếp xúc với A Tiến ở khoảng cách gần thế này, cô lại quay đầu nhìn xung quanh bốn phía, đột nhiên cô nhìn thấy bên cạnh giường anh có một thứ rất quen thuộc.
Đó là một chiếc tùi chườm đá hoa rỗng.
Mặt A Tiến đột nhiên đỏ lên, anh đưa tay ra nhanh chóng cướp lấy túi chườm đá đó rồi vứt nhanh vào trong tủ, rồi anh quay ra nhìn Thẩm Tinh Không: “Tiểu thư, muộn rồi, quay về nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh chằm chằm vẻ nghi ngờ, suy nghĩ một lúc rồi cô mới giật mình đập tay xuống giường: “Tôi nhớ ra rồi, đây là túi chườm đá mà tôi đã mua cho anh, anh cũng không cần tiết kiệm như thế đâu chứ, cái thứ đó dùng rồi thì vứt đi thôi, để lâu như thế rồi bên trong khéo mọc rêu rồi cũng nên.”
A Tiến sắc mặt càng lúng túng hơn, anh hơi nghiêng người đi: “Tiểu thư, để tôi đưa cô về.”
Thẩm Tinh Không thấy thần sắc của anh kì lạ, cô quay đầu ghé gần lại anh: “Anh làm gì mà cổ cũng đỏ lên thế này? Anh nói đi, anh đã làm chuyện gì xấu xa hả? Mau nói, rốt cuộc anh họ gì? Anh đúng là cái đồ tiểu quỷ nhỏ nhen.”
Thẩm Tinh Không hỏi anh không được cô liền đưa tay ra ngoắc vào cổ anh, cả người cô bám vào lưng anh, rồi hỏi lung tung: “A Tiến, anh đã trả qua mấy mối tình rồi, anh như khúc gỗ thế này thì có cô gái nào thích anh không? Mau nói đi!”
Hơi thở của A Tiến có phần dồn dập, anh không dám dùng lực mạnh để đẩy cô ta, anh chỉ cầm lấy tay cô kéo ra, có chút bực mình anh gắt lên: “Tiểu thư, đừng làm loạn nữa.”
Thẩm Tinh Không đơ người ra với anh, A Tiến không chút do dự anh giằng tay cô ra, sắc mặt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi, anh đi ra cửa, ánh mắt anh u ám: “Tiểu thư, buổi tối tôi còn có việc, không tiễn cô nữa.”
Thẩm Tinh Không bẻ khớp tay, cô haiz một tiếng rồi từ trên giường bước xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng như băng của A Tiến, cô lên tiếng mắng: “Anh cũng bắt nạt tôi, đồ A Tiến đáng chết! tôi không nên tỏ ra hoà khí với anh mới phải! áo sơ mi lần trước anh trả tôi, tôi đem nó đốt đi!”
Phòng của anh độc lập với căn biệt thự, căn phòng không hề xa hoa, về cơ bản ngoài một chiếc giường và hệ thống giám sát thì không bài trí gì khác. Thỉnh thoảng anh sống ở đây, thỉnh thoảng anh cũng về nhà mình ở ngoài, anh có cha mẹ, nghe nói trước đây gia đình anh vô cùng nghè, có thể tưởng tượng rằng nghèo tới mức đưa con mình tới nơi khổ cực như thế để làm lính, cả nhà anh sống cuộc sống thế nào, Thẩm Tinh Không biết anh vô cùng hiếu thuận, điểm này cũng không hề khó đoán khi thấy bộ dạng trung thành của anh.
A Tiến mở cửa phòng ra, Thẩm Tinh Không đi theo phía sau anh vào phòng.
Cô nhìn anh ngăn một khoảng không gian ra làm bếp, bên trong vậy mà cũng có đủ nồi bát các loại.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh bốn phía một lượt, căn phòng vô cùng ngăn nắp và sạch sẽ, tới mức làm cô phải thấy xấu hổ. Cô vốn cứ tưởng nơi một người đàn ông sống thì sẽ rất bừa bộn, thậm chí còn có khả năng có mùi kì lạ, thế nhưng cô nhìn A Tiến từ trước tới nay chưa từng dùng tới người làm quét dọn, nhưng căn phòng lại không hề có mùi ẩm mốc hay kì lạ gì, trong lòng cô lại thấy bản thân nên nhìn anh bằng một con mắt khác.
A Tiến đi vào trong bếp, mở chiếc tủ lạnh nhỏ ra, anh nhìn Thẩm Tinh Không: “Muốn ăn gì?”
Thẩm Tinh Không đi theo anh, cô cúi người xuống cùng anh nhìn vào trong tủ lạnh, cô có vẻ ngạc nhiên: “Bánh chẻo?”
A Tiến cầm ra một nửa túi bánh chẻo nước đó, nhìn Thẩm Tinh Không hỏi: “Muốn ăn không?”
Thẩm Tinh Không xoa xoa cái bụng trống rỗng của mình rồi cô gật đầu: “Sao anh lại phải tự nấu cơm ăn làm gì? Trong nhà chẳng phải là có đầu bếp à?”
A Tiến cúi đầu xuống bật bếp lên, cho thêm nước vào nồi, giọng nói thờ ơ: “Tôi ăn nhiều.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh, rồi cô đưa tay lên bóp cánh tay săn chắc của anh, nghĩ tới công việc hàng ngày của anh là chạy đi chạy lại, cô và Thẩm Chi Diệu đi một bước thì anh phải đi hai bước, chẳng trách sẽ bị mệt, Thẩm Tinh Không đứng bên cạnh nhìn anh cho bánh chẻo vào nồi, cô gọi: “A Tiến.”
A Tiến liếc mắt lên nhìn cô.
Thẩm Tinh Không đột nhiên phát hiện đây là một người đàn ông rất đẹp trai, đôi mắt hai mí nhưng cũng không to lắm, ánh mắt anh sắc bén và sáng quắc, vừa nhìn vào đôi mắt anh cô liền cảm thấy chột dạ. Tuy cô không có ý gì cả nhưng nhìn vào ánh mắt đó co cảm thấy đó là ánh mắt mà anh rèn luyện ra để đối mặt với kẻ thù – ánh mắt lúc nào cũng như muốn giết người.
A Tiến bị cô nhìn chằm chằm khiến anh có chút không tự nhiên, anh lại vội vàng cúi đầu xuống đun bánh chẻo, Thẩm Tinh Không xoa xoa cái mũi đỏ lên của mình, nhìn nồi nước đang sôi lên cô nói: “A Tiến, bao nhiêu năm nay rồi nhưng tôi vẫn không biết họ anh là gì.”
A Tiến xắn tay áo lên, cầm lấy đũa gắp bánh chẻo ra, anh khẽ cười: “Tiếng nói của cô chính là mệnh lệnh, bất luận tôi họ gì.”
Thẩm Tinh Không nhìn sắc mặt anh có vẻ không tự nhiên, cô đi theo phía sau anh về phía căn phòng, vừa đi vừa hỏi: “Họ anh là gì, nói đi, có phải trước đây anh làm rất nhiều chuyện xấu nên không muốn cho người khác biết họ tên anh?”
A Tiến đặt bát đũa xuống, quay đầu lại nhìn Thẩm Tinh Không, anh mỉm cười, trong lòng anh nghĩ, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, vừa nãy còn với bộ dạng buồn đau bây giờ đã lại trong bộ dạng đầy vẻ tò hỏi hỏi cho bằng được tên anh.
A Tiến hoà dấm và nước sốt vào với nhau, đưa đũa cho cô: “Ăn đi, chẳng phải là đói rồi à?”
Thẩm Tinh Không cầm lấy đũa, gắp một cái bánh cho vào miệng rồi nói: “Còn ngon hơn cả bánh đầu bếp làm! A Tiến, rốt cuộc anh họ gì?”A Tiến ngồi bên cạnh nhìn cô ăn vui vẻ, anh lại rót cho cô một cốc nước: “Ăn từ từ thôi, không đủ tôi lại nấu nữa cho cô.”
Thẩm Tinh Không thấy anh không chịu ăn, cũng không có tâm trạng đâu mà quan tâm tới anh, cô cúi đầu xuống ăn sạch đĩa bánh.
A Tiến nhìn cô, ánh mắt có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thẩm Tinh Không ăn no rồi, cô vôc tay vào bụng, nhìn A Tiến thu dọn đồ đạc trên bàn, bản thân cô cũng không khách khí mà ngả lưng lên giường của anh nằm xuống.
Giường của anh rất cứng, cô nằm xuống chẳng qua là vì ăn no quá không động đậy được nữa, cô ngẩng đầu lên, bức tường phía trên đầu được treo một dãy các khẩu súng với màu sắc khác nhau, cô với tay lên lấy một khẩu cầm nghịch, cô ước chừng, rất nặng, chiếc súng được lau bóng loáng, cô nghĩ chắc là thường ngày anh đều lau chùi cho bọn chúng. Thẩm Tinh Không thầm nghĩ trong lòng, con người này đúng thật là vô vị, ngày nào khi ngủ trên đầu cũng treo một đống súng thế này.
A Tiến thu dọn đồ đạc xong quay lại liền nhìn thấy cô đang nghịch vật báu của mình, anh vội vàng chạy lại giật lấy khẩu súng trong tay,có chút sợ hãi: “Đây là súng thật đấy.”
Thẩm Tinh Không bĩu môi: “Tôi cũng có phải đồ ngốc đâu, tôi chỉ xem xem thôi, có biết lên cò súng thế nào đâu.”
A Tiến đặt khẩu súng lên vị trí cao nhất, chắc chắn rằng khi cô đứng lên cũng không với tới được anh mới cúi đầu xuống nhìn cô.
Từ trước tới giờ Thẩm Tinh Không chưa bao giờ tiếp xúc với A Tiến ở khoảng cách gần thế này, cô lại quay đầu nhìn xung quanh bốn phía, đột nhiên cô nhìn thấy bên cạnh giường anh có một thứ rất quen thuộc.
Đó là một chiếc tùi chườm đá hoa rỗng.
Mặt A Tiến đột nhiên đỏ lên, anh đưa tay ra nhanh chóng cướp lấy túi chườm đá đó rồi vứt nhanh vào trong tủ, rồi anh quay ra nhìn Thẩm Tinh Không: “Tiểu thư, muộn rồi, quay về nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh chằm chằm vẻ nghi ngờ, suy nghĩ một lúc rồi cô mới giật mình đập tay xuống giường: “Tôi nhớ ra rồi, đây là túi chườm đá mà tôi đã mua cho anh, anh cũng không cần tiết kiệm như thế đâu chứ, cái thứ đó dùng rồi thì vứt đi thôi, để lâu như thế rồi bên trong khéo mọc rêu rồi cũng nên.”
A Tiến sắc mặt càng lúng túng hơn, anh hơi nghiêng người đi: “Tiểu thư, để tôi đưa cô về.”
Thẩm Tinh Không thấy thần sắc của anh kì lạ, cô quay đầu ghé gần lại anh: “Anh làm gì mà cổ cũng đỏ lên thế này? Anh nói đi, anh đã làm chuyện gì xấu xa hả? Mau nói, rốt cuộc anh họ gì? Anh đúng là cái đồ tiểu quỷ nhỏ nhen.”
Thẩm Tinh Không hỏi anh không được cô liền đưa tay ra ngoắc vào cổ anh, cả người cô bám vào lưng anh, rồi hỏi lung tung: “A Tiến, anh đã trả qua mấy mối tình rồi, anh như khúc gỗ thế này thì có cô gái nào thích anh không? Mau nói đi!”
Hơi thở của A Tiến có phần dồn dập, anh không dám dùng lực mạnh để đẩy cô ta, anh chỉ cầm lấy tay cô kéo ra, có chút bực mình anh gắt lên: “Tiểu thư, đừng làm loạn nữa.”
Thẩm Tinh Không đơ người ra với anh, A Tiến không chút do dự anh giằng tay cô ra, sắc mặt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi, anh đi ra cửa, ánh mắt anh u ám: “Tiểu thư, buổi tối tôi còn có việc, không tiễn cô nữa.”
Thẩm Tinh Không bẻ khớp tay, cô haiz một tiếng rồi từ trên giường bước xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng như băng của A Tiến, cô lên tiếng mắng: “Anh cũng bắt nạt tôi, đồ A Tiến đáng chết! tôi không nên tỏ ra hoà khí với anh mới phải! áo sơ mi lần trước anh trả tôi, tôi đem nó đốt đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.