Chương 30
Trọc Tửu Tàn Hương
25/09/2020
Đông Phương Tuyệt lái xe vừa ăn toàn lại nhanh chóng, tuy rằng Diệp An Thần cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, nhưng khi thấy cảnh vật quen thuộc trước mắt, Diệp An Thần rốt cuộc trong lòng gian nan lại cảm thấy may mắn, rốt cuộc tới rồi a!
“Cám ơn! Hiện tại chân em cũng không đau, em có thể tự đi, không tiễn.” Đối với Đông Phương Tuyệt lộ ra một nụ cười sáng lạn, Diệp An Thần chính mình mở cửa, thời điểm đi ra khỏi cửa lại đối Đông Phương Tuyệt nói một câu cám ơn.
Chân bị thương đặt trên đất hơi hơi dùng dùng sức, còn có điểm đau, nhưng là cũng đã chút lòng thành. Chậm rãi đi về phía trước, đi một đoạn, Diệp An Thần còn quay đầu lại nhìn nhìn, xác định Đông Phương Tuyệt đích xác vẫn là ngồi ở trong xe, vẫy vẫy tay, nói một câu "Tạm biệt.”, Diệp An Thần mới xoay người hướng trong nhà đi vào.
Đặt chân đi mỗi một bước vẫn là có điểm đau, Diệp An Thần đi rất vất vả, chỉ là khi thấy bậc thang ttrước mặt, Diệp An Thần cảm thấy thế giới này nhất định là đang cùng cậu đối nghịch a! Bằng không vì cái gì trước mắt liền xuất hiện vật như vậy.
Vừa rồi đi rồi một đoạn đường, nguyên bản không phải rất đau chân bây giờ lại bắt đầu ẩn ẩn đau. Hiện tại cách thang máy còn một đoạn rất xa, nếu cứ như vậy đi qua…… Anh anh anh…… Chân cậu sẽ còn tồn tại sao?
Sớm biết rằng nên hướng bệnh viện muốn một cái gậy để chống, như vậy liền hiện tại sẽ không vất vả, bây giờ lại chuẩn bị một tiết một tiết mục nhảy lên, nha nha nha…… Đã bao lâu không có nhảy bậc thang? Giống như sau khi tốt nghiệp tiểu học liền không có đi……
Chỉ là……Khi thân mình hướng về phía trước, Diệp An Thần mới bi kịch phản ứng lại, ô ô ô…… Quả nhiên đã qua thời tiểu học. Nhớ năm đó ở tiểu học, chính mình có thể một tàngaij một tầng mà nhảy a! Hiện tại cư nhiên không thể nhảy như vậy……
Ô ô…… Nhất định là mặt sẽ chấm đất a, bất quá cũng may mặt chấm đất chứ không phải bậc thang a! Nói cách khác……
Tuy rằng nghĩ là như thế, nhưng là tay lại vẫn không khỏi bụm mặt, chỉ là…… Chỉ là nguyên bản khi thân đảo về phía trước, thân liền bị người ôm lấy ngừng giữa không trung. Không cần hỏi là ai, chỉ là chóp mũi kia nhàn nhạt mùi nước hoa Cologne, Diệp An Thần liền biết, mặt người cứu mình là ai.
"Em là muốn thử một chút mặt mình mặt cứng hay sàn nhà cứng sao?” Diệp An Thần vừa định cảm ơn, Đông Phương Tuyệt cũng đã mở lời trước.
Ha hả a…… Này không cần so cũng đã biết kết quả như thế nào sao?
Yên lặng trong mà lòng trả lời vấn đề củaTổng Tài đại nhân, Diệp An Thần bám lấy Đông Phương Trinh đ3ẻ đứng vững. Nhưng là một giây sau Diệp An Thần lại phát hiện chính mình bị Đông Phương Tuyệt ôm ở trong ngực. Nhưng cũng không trở ngại Diệp An Thần xoay người, đem người ôm mình đẩy đẩy, cho dù chỉ đẩy một chút Diệp An Thần cũng đã thỏa mãn.
“Cám ơn!” Rất là lễ phép lại nói, đem cái tay đặt ở eo mình trên eo mình bỏ ra, nhấc lên một chân, vừa mới chuẩn bị lấy đà để nhảy, thân mình lại một nữa bị bế lên, có điểm ngơ ngác nhìn mặt đất dần cách bàn chân, ngẩng đầu, thấy chính là khóe miệng mang theo mỉm cười của Tổng Tài đại nhân.
Vì cái gì? Vì cái gì cậu lại một lần nữa bị Tổng Tài đại nhân ôm vào trong lòng? Vì cái gì chính cậu sẽ lại một lần nữa bị Tổng Tài đại nhân dùng cách ôm công chúa mà ôm vào trong ngực? Không đúng a……Cậu rõ ràng nhớ rõ một giây trước cậu còn đứng mặt đất a! Vì cái gì giây tiếp theo cậu lại ở trong lòng Tổng Tài đại nhân?
Ô ô ô…… "Em có thể xuống đưowcn không?” Diệp An Thần chưa từ bỏ ý định hỏi, tuy rằng đã biết đáp án của Tổng Tài đại nhân là cái gì.
"Em có thể sao?” Đông Phương Tuyệt tâm tình vẫn như cũ thực tốt mà nói. Trong thanh âm thậm chí còn mang theo một chút ý cười.
Cậu cảm thấy? Cậu cảm thấy sẽ không thể làm sao bây giờ? "Em cảm thấy, hẳn là…… Sẽ có thể đi……” Tuy rằng trong lòng muốn không phải cái này, nhưng ngoài miệng lại vẫn thật cẩn thận nói, Diệp An Thần cúi đầu, thậm chí cũng không dám xem nhìn mắt của Tổng Tài đại nhân.
Nghe xong Diệp An Thần nói, Đông Phương Tuyệt gật gật đầu, thời điểm Diệp An Thần cho rằng có hi vọng, Đông Phương Tuyệt lại nói: “Ân! Đó là em cảm thấy.”
Ô ô ô…… Không được khi dễ người như vậy. QAQ
Tuy rằng rất muốn phản kháng, tuy rằng rất muốn lớn tiếng nói, đem lão tử buông xuống. Nhưng là…… Ha hả a…… Đều là tưởng tượng a!!
Tổng Tài đại nhân đứng ở ngoài cửa nhà cậu, Diệp An Thần hết lời để nói, nhìn biển số nhà treo ở trên cửa, ân, lại là đúng là nhà cậu, ha hả…… Tổng Tài đại nhân thật lợi hại a, cậu không có nói cho hắn nhà cậu là ở tầng nào, Tổng Tài đại nhân cư nhiên liền tìm tới rồi, quả nhiên muốn chạy khỏi lòng bàn tay của Tổng Tài đại nhân là không thể a!
“Nhìn làm gì, mở cửa.” Đứng cửa một lúc, Đông Phương Tuyệt đối Diệp An Thần phát ngốc mà nói.
Đã biết, sẽ nói! Dù sao hiện tại đều đã đến đây, còn có đường sống để quay đầu lại sao? Đáp án đương nhiên là không có a!
Tuy rằng trong lòng rất muốn chửi đổng lên, nhưng đây là hiện thực, Diệp An Thần cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mở cửa.
“Không nghĩ tới còn rất sạch sẽ.” Nhẹ nhàng đem Diệp An Thần đặt trên sô pha, Đông Phương Tuyệt nhìn nhìn chung quanh về sau cười nói một câu.
“Đó là.” Diệp An Thần kiêu ngạo, tuy rằng làm trạch nam, nhưng cậu cũng là một trạch nam trung tương đối yêu sạch sẽ được không, tuy rằng…… cái yêu sạch sẽ này cũng chỉ là đúng giờ quét tước quét tước phòng mà thôi.
“Ân, là.” Sờ sờ đầu Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt cười nói.
Ha hả…… Cái ngữ điệu khèn trẻ con này là làm sao? Tổng Tài đại nhân a! Diệp An Thần trong tru lên…… Vì cái gì cậu vẫn cảm thấy hôm nay Tổng Tài đại nhân quái quái?
"Rột……” Phòng thực yên tĩnh, bởi vì vừa rồi Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt cũng chưa cùng nói chuyện, cho nên, tiếng rột vừa rồi vang lên liền đặc biệt vang dội, thời điểm nghe thấy âm thanh này, Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt đều không khỏi sửng sốt một chút, sau đó…… Nhìn khoé miệng cùng đuôi mắt Đông Phương Tuyệt chậm rãi gợi lên, mặt già của Diệp An Thần đỏ lên, cảm giác được trên mặt nóng rát, Diệp An Thần trước tiên cúi đầu.
Mất mặt…… Cậu có thể nói cậu quen sao? Nhưng vì cái gì mỗi lần đều là mất mặt khi ở cùng một người?
Dùng tay che mặt, chỉ là khi tay nâng lên đã bị Đông Phương tuyệt cầm: “Trong nhà có nguyên liệu nấu ăn không?”
“Ân!” Diệp An Thần gật gật đầu, tuy rằng cậu không thường ăn cơm ở nhà, nhưng là có đôi khi cũng là sẽ ở nhà nấu cơm, cũng sẽ mua nguyên liệu để sẵn.
“Trước đợi tôi.” Ở trên trán Diệp An Thần hôn một cái, Đông Phương Tuyệt mới đứng lên hướng phòng bếp đi đến.
Nghe nói, nếu một nam nhân chịu vì ngươi nấu cơm, như vậy nam nhân này rất có khả năng là thật sự yêu ngươi. Nhìn Đông Phương Tuyệt hướng phòng bếp đi đến, trong đầu Diệp An Thần đột nhiên hiện lên những lời này.
Hiện tại…… Đông Phương Tuyệt bận rộn ở trong phòng bếp, còn ẩn ẩn có thể ngửi được mùi đồ ăn, Đông Phương Tuyệt…… Là thật sự thích cậu.
Đông Phương Tuyệt tuy rằng số virus trong tiểu thuyết đều khác với hiênn tại. Ít nhất hiện tại Diệp An Thần rõ ràng, thật sự cảm nhận được Đông Phương Tuyệt là thích Diệp An Thần.
“Cám ơn! Hiện tại chân em cũng không đau, em có thể tự đi, không tiễn.” Đối với Đông Phương Tuyệt lộ ra một nụ cười sáng lạn, Diệp An Thần chính mình mở cửa, thời điểm đi ra khỏi cửa lại đối Đông Phương Tuyệt nói một câu cám ơn.
Chân bị thương đặt trên đất hơi hơi dùng dùng sức, còn có điểm đau, nhưng là cũng đã chút lòng thành. Chậm rãi đi về phía trước, đi một đoạn, Diệp An Thần còn quay đầu lại nhìn nhìn, xác định Đông Phương Tuyệt đích xác vẫn là ngồi ở trong xe, vẫy vẫy tay, nói một câu "Tạm biệt.”, Diệp An Thần mới xoay người hướng trong nhà đi vào.
Đặt chân đi mỗi một bước vẫn là có điểm đau, Diệp An Thần đi rất vất vả, chỉ là khi thấy bậc thang ttrước mặt, Diệp An Thần cảm thấy thế giới này nhất định là đang cùng cậu đối nghịch a! Bằng không vì cái gì trước mắt liền xuất hiện vật như vậy.
Vừa rồi đi rồi một đoạn đường, nguyên bản không phải rất đau chân bây giờ lại bắt đầu ẩn ẩn đau. Hiện tại cách thang máy còn một đoạn rất xa, nếu cứ như vậy đi qua…… Anh anh anh…… Chân cậu sẽ còn tồn tại sao?
Sớm biết rằng nên hướng bệnh viện muốn một cái gậy để chống, như vậy liền hiện tại sẽ không vất vả, bây giờ lại chuẩn bị một tiết một tiết mục nhảy lên, nha nha nha…… Đã bao lâu không có nhảy bậc thang? Giống như sau khi tốt nghiệp tiểu học liền không có đi……
Chỉ là……Khi thân mình hướng về phía trước, Diệp An Thần mới bi kịch phản ứng lại, ô ô ô…… Quả nhiên đã qua thời tiểu học. Nhớ năm đó ở tiểu học, chính mình có thể một tàngaij một tầng mà nhảy a! Hiện tại cư nhiên không thể nhảy như vậy……
Ô ô…… Nhất định là mặt sẽ chấm đất a, bất quá cũng may mặt chấm đất chứ không phải bậc thang a! Nói cách khác……
Tuy rằng nghĩ là như thế, nhưng là tay lại vẫn không khỏi bụm mặt, chỉ là…… Chỉ là nguyên bản khi thân đảo về phía trước, thân liền bị người ôm lấy ngừng giữa không trung. Không cần hỏi là ai, chỉ là chóp mũi kia nhàn nhạt mùi nước hoa Cologne, Diệp An Thần liền biết, mặt người cứu mình là ai.
"Em là muốn thử một chút mặt mình mặt cứng hay sàn nhà cứng sao?” Diệp An Thần vừa định cảm ơn, Đông Phương Tuyệt cũng đã mở lời trước.
Ha hả a…… Này không cần so cũng đã biết kết quả như thế nào sao?
Yên lặng trong mà lòng trả lời vấn đề củaTổng Tài đại nhân, Diệp An Thần bám lấy Đông Phương Trinh đ3ẻ đứng vững. Nhưng là một giây sau Diệp An Thần lại phát hiện chính mình bị Đông Phương Tuyệt ôm ở trong ngực. Nhưng cũng không trở ngại Diệp An Thần xoay người, đem người ôm mình đẩy đẩy, cho dù chỉ đẩy một chút Diệp An Thần cũng đã thỏa mãn.
“Cám ơn!” Rất là lễ phép lại nói, đem cái tay đặt ở eo mình trên eo mình bỏ ra, nhấc lên một chân, vừa mới chuẩn bị lấy đà để nhảy, thân mình lại một nữa bị bế lên, có điểm ngơ ngác nhìn mặt đất dần cách bàn chân, ngẩng đầu, thấy chính là khóe miệng mang theo mỉm cười của Tổng Tài đại nhân.
Vì cái gì? Vì cái gì cậu lại một lần nữa bị Tổng Tài đại nhân ôm vào trong lòng? Vì cái gì chính cậu sẽ lại một lần nữa bị Tổng Tài đại nhân dùng cách ôm công chúa mà ôm vào trong ngực? Không đúng a……Cậu rõ ràng nhớ rõ một giây trước cậu còn đứng mặt đất a! Vì cái gì giây tiếp theo cậu lại ở trong lòng Tổng Tài đại nhân?
Ô ô ô…… "Em có thể xuống đưowcn không?” Diệp An Thần chưa từ bỏ ý định hỏi, tuy rằng đã biết đáp án của Tổng Tài đại nhân là cái gì.
"Em có thể sao?” Đông Phương Tuyệt tâm tình vẫn như cũ thực tốt mà nói. Trong thanh âm thậm chí còn mang theo một chút ý cười.
Cậu cảm thấy? Cậu cảm thấy sẽ không thể làm sao bây giờ? "Em cảm thấy, hẳn là…… Sẽ có thể đi……” Tuy rằng trong lòng muốn không phải cái này, nhưng ngoài miệng lại vẫn thật cẩn thận nói, Diệp An Thần cúi đầu, thậm chí cũng không dám xem nhìn mắt của Tổng Tài đại nhân.
Nghe xong Diệp An Thần nói, Đông Phương Tuyệt gật gật đầu, thời điểm Diệp An Thần cho rằng có hi vọng, Đông Phương Tuyệt lại nói: “Ân! Đó là em cảm thấy.”
Ô ô ô…… Không được khi dễ người như vậy. QAQ
Tuy rằng rất muốn phản kháng, tuy rằng rất muốn lớn tiếng nói, đem lão tử buông xuống. Nhưng là…… Ha hả a…… Đều là tưởng tượng a!!
Tổng Tài đại nhân đứng ở ngoài cửa nhà cậu, Diệp An Thần hết lời để nói, nhìn biển số nhà treo ở trên cửa, ân, lại là đúng là nhà cậu, ha hả…… Tổng Tài đại nhân thật lợi hại a, cậu không có nói cho hắn nhà cậu là ở tầng nào, Tổng Tài đại nhân cư nhiên liền tìm tới rồi, quả nhiên muốn chạy khỏi lòng bàn tay của Tổng Tài đại nhân là không thể a!
“Nhìn làm gì, mở cửa.” Đứng cửa một lúc, Đông Phương Tuyệt đối Diệp An Thần phát ngốc mà nói.
Đã biết, sẽ nói! Dù sao hiện tại đều đã đến đây, còn có đường sống để quay đầu lại sao? Đáp án đương nhiên là không có a!
Tuy rằng trong lòng rất muốn chửi đổng lên, nhưng đây là hiện thực, Diệp An Thần cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mở cửa.
“Không nghĩ tới còn rất sạch sẽ.” Nhẹ nhàng đem Diệp An Thần đặt trên sô pha, Đông Phương Tuyệt nhìn nhìn chung quanh về sau cười nói một câu.
“Đó là.” Diệp An Thần kiêu ngạo, tuy rằng làm trạch nam, nhưng cậu cũng là một trạch nam trung tương đối yêu sạch sẽ được không, tuy rằng…… cái yêu sạch sẽ này cũng chỉ là đúng giờ quét tước quét tước phòng mà thôi.
“Ân, là.” Sờ sờ đầu Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt cười nói.
Ha hả…… Cái ngữ điệu khèn trẻ con này là làm sao? Tổng Tài đại nhân a! Diệp An Thần trong tru lên…… Vì cái gì cậu vẫn cảm thấy hôm nay Tổng Tài đại nhân quái quái?
"Rột……” Phòng thực yên tĩnh, bởi vì vừa rồi Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt cũng chưa cùng nói chuyện, cho nên, tiếng rột vừa rồi vang lên liền đặc biệt vang dội, thời điểm nghe thấy âm thanh này, Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt đều không khỏi sửng sốt một chút, sau đó…… Nhìn khoé miệng cùng đuôi mắt Đông Phương Tuyệt chậm rãi gợi lên, mặt già của Diệp An Thần đỏ lên, cảm giác được trên mặt nóng rát, Diệp An Thần trước tiên cúi đầu.
Mất mặt…… Cậu có thể nói cậu quen sao? Nhưng vì cái gì mỗi lần đều là mất mặt khi ở cùng một người?
Dùng tay che mặt, chỉ là khi tay nâng lên đã bị Đông Phương tuyệt cầm: “Trong nhà có nguyên liệu nấu ăn không?”
“Ân!” Diệp An Thần gật gật đầu, tuy rằng cậu không thường ăn cơm ở nhà, nhưng là có đôi khi cũng là sẽ ở nhà nấu cơm, cũng sẽ mua nguyên liệu để sẵn.
“Trước đợi tôi.” Ở trên trán Diệp An Thần hôn một cái, Đông Phương Tuyệt mới đứng lên hướng phòng bếp đi đến.
Nghe nói, nếu một nam nhân chịu vì ngươi nấu cơm, như vậy nam nhân này rất có khả năng là thật sự yêu ngươi. Nhìn Đông Phương Tuyệt hướng phòng bếp đi đến, trong đầu Diệp An Thần đột nhiên hiện lên những lời này.
Hiện tại…… Đông Phương Tuyệt bận rộn ở trong phòng bếp, còn ẩn ẩn có thể ngửi được mùi đồ ăn, Đông Phương Tuyệt…… Là thật sự thích cậu.
Đông Phương Tuyệt tuy rằng số virus trong tiểu thuyết đều khác với hiênn tại. Ít nhất hiện tại Diệp An Thần rõ ràng, thật sự cảm nhận được Đông Phương Tuyệt là thích Diệp An Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.