Chương 4
Trọc Tửu Tàn Hương
25/09/2020
Thời điểm cậu trở về, soái ca vẫn nhắm mắt dưỡng thần dưới cây như cũ, tuy nhiên bánh bao đặt bên cạnh đã biến mất.
Méo miệng đi tới cạnh soái ca, chuẩn bị ngồi xổm xuống, thì soái ca liền mở mắt. Ánh mặt trời chiếu qua tán lá cây, lại trải dài trên mặt đất, Diệp An Thần đứng dưới cây, trợn tròn mắt nhìn.
Mắt xanh lam, lại có điểm lãnh, nhưng Diệp An Thần cảm thấy mắt kia dưới ánh nắng lại so với bãi biển xanh cát trắng hẳn là đẹp hơn nhiều.
Thực...đẹp, tuy đẹp dùng trên người soái ca quả thực không thích hợp, nhưng hiện tại cậu không nghĩ ra từ nào khác để miêu tả cái loại đẹp này của soái ca. Nếu hiện tại không phải có cái xe đạp bên cạnh, lại không phải soái ca trước mặt mặc một thân quần áo bình thường không phải tây trang, thì cậu thực sự nghi ngờ, đây có phải là nam chính tổng tài đại nhân hay không.
"Rất đẹp sao." thanh âm lạnh băng, không mang theo độ ấm, nhưng nếu hiểu Đông Phương Tuyệt thì hẳn biết, hiện tại tâm tình hắn thực tốt.
Nhưng Diệp An Thần không biết nha! Đang ngắm soái ca mà soái ca lại đột nhiên mở mắt, còn dùng thanh âm lạnh lùng nói chuyện...ah...ah...ah T_T
Soái ca nhất định là đang tức giận đi...Ô...ô...nhất định là đúng rồi, rốt cuộc là ai đi chăng nữa, đang muốn nghỉ ngơi một giấc lại bị chọt cho tỉnh lại thì cũng không thoải mái gì cho cam...Diệp An Thần cảm thấy người kia nếu giống như mình sẽ bóp chết người kia...soái ca trước mặt cũng hẳn là rất muốn bóp chết cậu? QAQ
Tay cậu không tự chủ được đặt ở cổ, cậu biết cậu sai rồi, giờ hối hận còn kịp không???
Ngồi xổm trước mặt soái ca, đem thuốc đưa đến bên tay, lại vặn chai nước khoáng cố tình đi mua dâng lên.
"Cảm ơn..." uống thuốc xong, soái ca thực nể tình hướng Diệp An Thần nói cảm ơn.
Đây hẳn tha thứ cho cậu rồi hả, nghe soái ca nói cảm ơn mà mắt Diệp An Thầm sáng lên. Vừa rồi không phải cậu cố ý ngắm soái ca ngủ đâu, ai bảo soái ca đẹp như vậy, cậu không nhịn nổi được chứ ﹋o﹋
Diệp An Thần lắc lắc tay: "Thấy thế nào anh cũng là đàn anh đi, đàn em giúp đàn anh chẳng phải là điều đúng đắn sao".
Trường quý tộc hẳn là khác trường bình thường, người vào học không phải là học một cách quái vật thì cũng là con ông cháu cha. Mà người này, trông không giống sinh viên trong trường, hẳn là nhà tài trợ gì đó chăng.
Diệp An Thần tự bổ não mình xong, liền ngoan ngoãn ngồi cạnh soái ca. Dù sao còn lâu mới vào học, buồn chán mà ngồi trong phòng học thì không bằng ngồi cạnh soái ca, dù sao người đâu sinh ra lại trông đẹp mắt thế này cũng là khó kiếm.
"Sư huynh?" Đông Phương Tuyệt nghi hoặc quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh, hắn khi nào thì biến thành sư huynh của người này?
"Làm sao vậy?" mình gọi người này là sư huynh thì làm sao a. Đột nhiên cậu hình như không nghĩ tới khả năng người trước mặt này có thể là giảng viên....Cái này không khoa học....Không phải soái ca trước là vì nữ chính mà chuyển tới chứ, cậu không nghĩ tới sư huynh cũng là cái dạng này.
Cho nên...người trước mắt tuy rằng giống sư huynh, suy nghĩ lại, người trước mặt kia một thân khí chất. Diệp An Thần cẩn thận gọi lại: "Lão...sư?"
Vẻ mặt soái ca không thay đổi hẳn là chấp nhận cái đáp án này rồi. Diệp An Thần nhìn vẻ mặt soái ca không đổi càng thêm khẳng định, người trước mắt này không phải sư huynh mà là lão sư.
Thấy người trước mặt trở nên ngốc ngốc, Đông Phương Tuyệt chỉ có thể mở miệng nói: "Tôi không phải lão sư."
Hắn vẫn luôn nghĩ hẳn là mình rất nổi tiếng, tuy rằng hắn không thích lên tivi hay báo chí gì đó, nhưng thân là người đứng đầu tập đoàn Đông Phương, bản thân lại hơi chói lọi một tí, huống chi hắn còn là người tài trợ cho cái trường học này, bất quá người trước mặt không biết hắn hẳn không phải giả vờ.
Khuôn mặt vừa ngốc lại vừa đáng yêu của người trước mặt thật sự làm người ta muốn véo một phen. Hắn hẳn là sinh viên năm tư đi.
Khóe miệng không dấu vết hơi gợi lên: "Gọi tôi là sư huynh được rồi."
Mà Diệp An Thần lại một lần nữa ngây người, soái ca có phải vừa cười hay không, hẳn là cười đi, cậu nhất định không phải hoa mắt...Tuy rằng chỉ hơi cong cong khóe môi, nhưng chắc chắn là cười. Hảo soái a, vừa rồi soái ca cười, cậu như thấy ngàn vì sao bùng nổ tung tóe a. Vừa rồi thiếu chút nữa liền là muốn nhào đến soái ca.
"....Sư huynh" ngoan ngoãn kêu sư huynh, trong lòng cậu lại không khỏi cảm thán, quả thực là sư huynh quá cuốn hút đi? Ha...hả...trong trường học cậu kiếm đâu ra soái sư huynh như vậy nữa.
"Sư huynh...anh học gì? Em học kinh tế. A, đúng rồi, em tên Diệp An Thần, diệp trong lá cây, an trong an tâm, thần trong sáng sớm, sư huynh còn anh tên gì vậy." sư huynh uy vũ như vậy, tên cũng phải thật uy vũ đi.
Nhưng...vì cái gì xa xa kia cậu thấy một em gái đang đi tới. Hơn nữa, vì cái gì mà cậu thấy em gái đó trông giống nữ chính? QAQ
"Cái kia, hình như em còn có chút việc quên chưa làm" nói xong cậu liền vội vội vàng vàng đứng dậy. Thấy nữ chính cách mình ngày càng gần, Diệp An Thần đứng dậy rời đi. Đột nhiên nhìn qua sư huynh, lại nói nếu nữ chính nhìn thấy sư huynh, có phải...sư huynh cũng bị nữ chính hớp hồn không?
Thật khó khăn mới tìm được tiểu đồng bọn làm người qua đường chung vui, vừa nãy nói chuyện cũng thực hợp. Thế mà tiểu đồng bọn lại rơi vào tay nữ chính hẳn là sẽ khóc thét đi.
"Sư huynh, nếu có việc bận, hẳn nên đi thôi" không nhanh là nữ chính liền đến đấy, chạy mau còn giữ được tính mạng.
Đối với sư huynh liền rất muốn nói lí do, cơ mà vế trước thì nói, vế sau...tuyệt đối không nên nói....
Hơn nữa lúc cậu quay đầu nói với tiểu đồng bọn, lại ẩn ẩn nghe được nữ chính gọi mình...Vì thế cậu càng phải mau chóng rời đi, cậu không muốn cùng nữ chính chạm mặt đâu mà.
Nhìn người trước mặt đi mất, Đông Phương Tuyệt đỡ cây đứng lên, tuy dạ dày vẫn còn đau, nhưng cũng đỡ hơn rồi, lại còn gặp được một người thú vị.
Ánh mắt lại dời về phía không xa, hướng nơi này đang có một nữ nhân đi tới. Một thân váy trắng kia trông thực giống tiên nữ, làm người ta nhìn liền muốn yêu.
Chỉ là...hiện tại trong đầu Đông Phương Tuyệt không phải là nghĩ cái này. Ở trong mắt anh, nữ nhân này lớn lên đẹp đấy, nhưng người vừa chạy trốn kia so ra thú vị hơn, hơn nữa người vừa chạy trốn hiển nhiên là vì trốn nữ nhân này.
Hơi nheo nheo mắt lại, di động trên người vang lên. Đông Phương Tuyệt không vội nghe. Vỗ vỗ bụi trên người xong mới thản nhiên cầm máy trả lời: "...Được...chờ tôi....trước cửa công ty đi"
Gặp thoáng qua, hai người không có dừng lại, một người đi về phía trước, một người hướng phía ngược lại mà đi, Bạch Mộng Tuyết quay đầu lại...Người vừa rồi, hình như đã thấy qua ở đâu...Chỉ là nhìn thoáng qua, không có nhìn kĩ, hẳn là cô nhìn lầm rồi. Nhún nhún vai, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là đi được vài bước liền ngừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn, nhưng lúc này Đông Phương Tuyệt đã không thấy bóng.
Là anh ta...Đây là phản ứng đầu tiên của Bạch Mộng Tuyết, vì cái gì Đông Phương Tuyệt lại xuất hiện ở trường học của cô? Đây là phản ứng thứ hai của Bạch Mộng Tuyết, vừa rồi chỉ là gặp thoáng qua, thật sự ảo não vô cùng, cơ hội tốt như vậy mà lại bỏ qua, bất quá...Bạch Mộng Tuyết liền hơi đỏ mặt, anh ta quả nhiên là giống trong truyền thuyết, vừa ưu tú lại soái khí, một nhân tài như vậy mới xứng đáng làm nam nhân của cô.
Méo miệng đi tới cạnh soái ca, chuẩn bị ngồi xổm xuống, thì soái ca liền mở mắt. Ánh mặt trời chiếu qua tán lá cây, lại trải dài trên mặt đất, Diệp An Thần đứng dưới cây, trợn tròn mắt nhìn.
Mắt xanh lam, lại có điểm lãnh, nhưng Diệp An Thần cảm thấy mắt kia dưới ánh nắng lại so với bãi biển xanh cát trắng hẳn là đẹp hơn nhiều.
Thực...đẹp, tuy đẹp dùng trên người soái ca quả thực không thích hợp, nhưng hiện tại cậu không nghĩ ra từ nào khác để miêu tả cái loại đẹp này của soái ca. Nếu hiện tại không phải có cái xe đạp bên cạnh, lại không phải soái ca trước mặt mặc một thân quần áo bình thường không phải tây trang, thì cậu thực sự nghi ngờ, đây có phải là nam chính tổng tài đại nhân hay không.
"Rất đẹp sao." thanh âm lạnh băng, không mang theo độ ấm, nhưng nếu hiểu Đông Phương Tuyệt thì hẳn biết, hiện tại tâm tình hắn thực tốt.
Nhưng Diệp An Thần không biết nha! Đang ngắm soái ca mà soái ca lại đột nhiên mở mắt, còn dùng thanh âm lạnh lùng nói chuyện...ah...ah...ah T_T
Soái ca nhất định là đang tức giận đi...Ô...ô...nhất định là đúng rồi, rốt cuộc là ai đi chăng nữa, đang muốn nghỉ ngơi một giấc lại bị chọt cho tỉnh lại thì cũng không thoải mái gì cho cam...Diệp An Thần cảm thấy người kia nếu giống như mình sẽ bóp chết người kia...soái ca trước mặt cũng hẳn là rất muốn bóp chết cậu? QAQ
Tay cậu không tự chủ được đặt ở cổ, cậu biết cậu sai rồi, giờ hối hận còn kịp không???
Ngồi xổm trước mặt soái ca, đem thuốc đưa đến bên tay, lại vặn chai nước khoáng cố tình đi mua dâng lên.
"Cảm ơn..." uống thuốc xong, soái ca thực nể tình hướng Diệp An Thần nói cảm ơn.
Đây hẳn tha thứ cho cậu rồi hả, nghe soái ca nói cảm ơn mà mắt Diệp An Thầm sáng lên. Vừa rồi không phải cậu cố ý ngắm soái ca ngủ đâu, ai bảo soái ca đẹp như vậy, cậu không nhịn nổi được chứ ﹋o﹋
Diệp An Thần lắc lắc tay: "Thấy thế nào anh cũng là đàn anh đi, đàn em giúp đàn anh chẳng phải là điều đúng đắn sao".
Trường quý tộc hẳn là khác trường bình thường, người vào học không phải là học một cách quái vật thì cũng là con ông cháu cha. Mà người này, trông không giống sinh viên trong trường, hẳn là nhà tài trợ gì đó chăng.
Diệp An Thần tự bổ não mình xong, liền ngoan ngoãn ngồi cạnh soái ca. Dù sao còn lâu mới vào học, buồn chán mà ngồi trong phòng học thì không bằng ngồi cạnh soái ca, dù sao người đâu sinh ra lại trông đẹp mắt thế này cũng là khó kiếm.
"Sư huynh?" Đông Phương Tuyệt nghi hoặc quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh, hắn khi nào thì biến thành sư huynh của người này?
"Làm sao vậy?" mình gọi người này là sư huynh thì làm sao a. Đột nhiên cậu hình như không nghĩ tới khả năng người trước mặt này có thể là giảng viên....Cái này không khoa học....Không phải soái ca trước là vì nữ chính mà chuyển tới chứ, cậu không nghĩ tới sư huynh cũng là cái dạng này.
Cho nên...người trước mắt tuy rằng giống sư huynh, suy nghĩ lại, người trước mặt kia một thân khí chất. Diệp An Thần cẩn thận gọi lại: "Lão...sư?"
Vẻ mặt soái ca không thay đổi hẳn là chấp nhận cái đáp án này rồi. Diệp An Thần nhìn vẻ mặt soái ca không đổi càng thêm khẳng định, người trước mắt này không phải sư huynh mà là lão sư.
Thấy người trước mặt trở nên ngốc ngốc, Đông Phương Tuyệt chỉ có thể mở miệng nói: "Tôi không phải lão sư."
Hắn vẫn luôn nghĩ hẳn là mình rất nổi tiếng, tuy rằng hắn không thích lên tivi hay báo chí gì đó, nhưng thân là người đứng đầu tập đoàn Đông Phương, bản thân lại hơi chói lọi một tí, huống chi hắn còn là người tài trợ cho cái trường học này, bất quá người trước mặt không biết hắn hẳn không phải giả vờ.
Khuôn mặt vừa ngốc lại vừa đáng yêu của người trước mặt thật sự làm người ta muốn véo một phen. Hắn hẳn là sinh viên năm tư đi.
Khóe miệng không dấu vết hơi gợi lên: "Gọi tôi là sư huynh được rồi."
Mà Diệp An Thần lại một lần nữa ngây người, soái ca có phải vừa cười hay không, hẳn là cười đi, cậu nhất định không phải hoa mắt...Tuy rằng chỉ hơi cong cong khóe môi, nhưng chắc chắn là cười. Hảo soái a, vừa rồi soái ca cười, cậu như thấy ngàn vì sao bùng nổ tung tóe a. Vừa rồi thiếu chút nữa liền là muốn nhào đến soái ca.
"....Sư huynh" ngoan ngoãn kêu sư huynh, trong lòng cậu lại không khỏi cảm thán, quả thực là sư huynh quá cuốn hút đi? Ha...hả...trong trường học cậu kiếm đâu ra soái sư huynh như vậy nữa.
"Sư huynh...anh học gì? Em học kinh tế. A, đúng rồi, em tên Diệp An Thần, diệp trong lá cây, an trong an tâm, thần trong sáng sớm, sư huynh còn anh tên gì vậy." sư huynh uy vũ như vậy, tên cũng phải thật uy vũ đi.
Nhưng...vì cái gì xa xa kia cậu thấy một em gái đang đi tới. Hơn nữa, vì cái gì mà cậu thấy em gái đó trông giống nữ chính? QAQ
"Cái kia, hình như em còn có chút việc quên chưa làm" nói xong cậu liền vội vội vàng vàng đứng dậy. Thấy nữ chính cách mình ngày càng gần, Diệp An Thần đứng dậy rời đi. Đột nhiên nhìn qua sư huynh, lại nói nếu nữ chính nhìn thấy sư huynh, có phải...sư huynh cũng bị nữ chính hớp hồn không?
Thật khó khăn mới tìm được tiểu đồng bọn làm người qua đường chung vui, vừa nãy nói chuyện cũng thực hợp. Thế mà tiểu đồng bọn lại rơi vào tay nữ chính hẳn là sẽ khóc thét đi.
"Sư huynh, nếu có việc bận, hẳn nên đi thôi" không nhanh là nữ chính liền đến đấy, chạy mau còn giữ được tính mạng.
Đối với sư huynh liền rất muốn nói lí do, cơ mà vế trước thì nói, vế sau...tuyệt đối không nên nói....
Hơn nữa lúc cậu quay đầu nói với tiểu đồng bọn, lại ẩn ẩn nghe được nữ chính gọi mình...Vì thế cậu càng phải mau chóng rời đi, cậu không muốn cùng nữ chính chạm mặt đâu mà.
Nhìn người trước mặt đi mất, Đông Phương Tuyệt đỡ cây đứng lên, tuy dạ dày vẫn còn đau, nhưng cũng đỡ hơn rồi, lại còn gặp được một người thú vị.
Ánh mắt lại dời về phía không xa, hướng nơi này đang có một nữ nhân đi tới. Một thân váy trắng kia trông thực giống tiên nữ, làm người ta nhìn liền muốn yêu.
Chỉ là...hiện tại trong đầu Đông Phương Tuyệt không phải là nghĩ cái này. Ở trong mắt anh, nữ nhân này lớn lên đẹp đấy, nhưng người vừa chạy trốn kia so ra thú vị hơn, hơn nữa người vừa chạy trốn hiển nhiên là vì trốn nữ nhân này.
Hơi nheo nheo mắt lại, di động trên người vang lên. Đông Phương Tuyệt không vội nghe. Vỗ vỗ bụi trên người xong mới thản nhiên cầm máy trả lời: "...Được...chờ tôi....trước cửa công ty đi"
Gặp thoáng qua, hai người không có dừng lại, một người đi về phía trước, một người hướng phía ngược lại mà đi, Bạch Mộng Tuyết quay đầu lại...Người vừa rồi, hình như đã thấy qua ở đâu...Chỉ là nhìn thoáng qua, không có nhìn kĩ, hẳn là cô nhìn lầm rồi. Nhún nhún vai, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là đi được vài bước liền ngừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn, nhưng lúc này Đông Phương Tuyệt đã không thấy bóng.
Là anh ta...Đây là phản ứng đầu tiên của Bạch Mộng Tuyết, vì cái gì Đông Phương Tuyệt lại xuất hiện ở trường học của cô? Đây là phản ứng thứ hai của Bạch Mộng Tuyết, vừa rồi chỉ là gặp thoáng qua, thật sự ảo não vô cùng, cơ hội tốt như vậy mà lại bỏ qua, bất quá...Bạch Mộng Tuyết liền hơi đỏ mặt, anh ta quả nhiên là giống trong truyền thuyết, vừa ưu tú lại soái khí, một nhân tài như vậy mới xứng đáng làm nam nhân của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.