Chương 171: Chúng ta đường ai nấy đi nhé
Khương Tiểu Nha
01/05/2017
Ngay sau đó, Mân Thu Quân bị nhóm cảnh sát cưỡng chế bắt đi.
Thời Tiểu Niệm vẫn đứng ở đó, vẻ mặt hờ hững.
Thời Địch đứng bên kia cũng bị cảnh sát bắt đi, cô ta lớn giọng nói với Mộ Thiên Sơ: “Thiên Sơn, cứu em. Hôm nay anh không cứu em, nhất định anh sẽ hối hận.”
“Việc tôi hối hận đã nhiều lắm rồi, thêm một việc cũng chẳng sao.”
Mộ Thiên Sơ lạnh nhạt nói, trên nét mặt không có chút tình cảm.
Anh ta hối hận vì bị Thời Địch và Thời Trung khống chế sáu năm, anh ta hối hận vì không thể nhớ lại mọi việc trước đó.
“Anh sẽ hối hận!”
Thời Địch quát lớn, còn người thì bị cảnh sát lôi ra ngoài.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Thời Tiểu Niệm vẫn giống như một bức tượng đứng ở đó, Mộ Thiên Sơ ngồi trên giường, đôi mắt hẹp dài dịu dàng nhìn cô: “Tiểu Niệm, nào, đến đây.”
“...”
Thời Tiểu Niệm không cử động, hai mắt đờ đẫn, trên quần áo vẫn còn dính vệt máu trên tay của mẹ nuôi.
“Lại đây.”
Mộ Thiên Sơ gọi cô lần nữa, thấy cô không động, chân mày nhíu lại, đưa tay vén chăn muốn xuống giường.
Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm bừng tĩnh lại, đi về phía anh, nhàn nhạt hỏi: “Sao vậy?”
“Ngồi xuống.”
Mộ Thiên Sơ vỗ vỗ vị trí bên cạnh trên giường bệnh.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống, Mộ Thiên Sơ vươn tay đè lên bả vai cô, một tay vẫn đang truyền nước biển.
Ngón tay của anh ấm áp.
Mộ Thiên Sơ đưa mắt nhìn chằm chằm vào cô, nhìn gương mặt thẫn thờ của cô, giọng nói dịu dàng: “Không sao nữa rồi, Tiểu Niệm, đời người có rất nhiều cái ngày mai, hôm qua sẽ cách chúng ta càng ngày càng xa.”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác, nhìn vào trong mắt anh, miễn cưỡng nở nụ cười: “Em không sao, thực ra em không có vị đàn ông cưỡng bức, em chỉ đánh lừa mẹ em...mẹ nuôi của em.”
Mộ Thiên Sơ cho rằng tối qua cô đã bị cưỡng bức.
“Thật sao? Vậy tốt quá.” Mộ Thiên Sơ khẽ cười, lo lắng nhìn cô: “Vậy em bị sao vậy?”
“Em cảm thấy vô cùng thất vọng.”
“...”
“Ruột thịt và không ruột thịt thật sự sẽ khác biệt nhiều như thế sao?” Thời Tiểu Niệm thẫn thờ nói: “Em luôn bị xem thường, Thời Địch chuyện sai trái luôn được tha thứ, nhưng bây giờ, mẹ nuôi đối xử tốt nhất với em cũng vì Thời Địch mà hạ thuốc em.”
Cho dù mẹ nuôi cho là uống thuốc ngủ không sao, nhưng cũng không sợ cô sẽ đột nhiên ngã xuống nơi nguy hiểm nào sao?
Bây giờ, lại luôn miệng nói uổng công nuôi cô.
“Tiểu Niệm...”
“So với bọn họ em còn hy vọng họ chưa từng nuôi dưỡng em.” Ánh mắt của Thời Tiểu Niệm đầy tro tàn: “Có lẽ em trưởng thành từ nhỏ trên đảo hoang còn tốt hơn, ít nhất ở nơi đó toàn là đồng loại của em.”
Không có người kỳ thị cô.
Sẽ không có người nói cô mắc nợ ai, sẽ không có người nói cô phải trả nợ cho ai.
“Tiểu Niệm.” Mộ Thiên Sơ vươn tay xoa gương mặt như tượng gỗ của cô, mắt đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú: “Em còn có anh, anh là đồng bọn của em.”
Giọng của anh khàn khàn.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, lông mi dài khẽ run.
“Chờ anh khỏi bệnh, chúng ta rời khỏi chỗ này, sau đó bắt đầu lại từ đầu.” Mộ Thiên Sơ nói, giọng nói dịu dàng vô cùng cám dỗ, như cây trong gió xuân.
Ánh mắt của Thời Tiểu Niệm ngưng đọng.
Anh lại có thể cùng nghĩ đến việc rời khỏi.
Nhưng cô muốn là...một mình rời khỏi.
Thời Tiểu Niệm chầm chậm kéo tay anh xuống, nói: “Thiên Sơ, anh và em suy cho cùng là không giống nhau, bây giờ Cung Âu không đối phó với chúng ta nữa, anh có thể ở tập đoàn nhà họ Mộ bắt đầu chứng minh lại bản thân.”
“Em muốn bỏ anh lại sao?” Mộ Thiên Sơ cười khổ.
“Em...”
“Mặc dù anh là thiếu gia, từ nhỏ đều để người khác chăm sóc, nhưng anh sẽ học, bảo đảm không làm mệt em.”
“...”
“Em đừng thấy lần này anh bị Cung Âu đánh đến không thể đánh trả, anh vẫn còn một chút năng lực, hơn nữa anh sẽ thay đổi từ từ, anh cam đoan, nhất định sẽ làm cho em muốn cuộc sống như thế nào thì có như thế.” Mộ Thiên Sơ cười nói.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, nghe lời anh nói, hoàn toàn không thể chen vào.
Trên gương mặt của Mộ Thiên Sơ vẫn còn vẻ xanh xao, không ngừng vẽ về tương lai của bọn họ: “Tương lai, chúng ta tìm một căn nhà, không cần ở trung tâm thành phố, nên ở ngoại ô, bên cạnh có vườn hoa.”
“...”
“Lại nuôi thêm hai chú chó nữa, một đen một trắng, không cô đơn, để cho bọn nó mỗi ngày đều ra vườn hoa lăn lộn.”
“...”
Không cô đơn.
Mỗi chữ của Mộ Thiên Sơ đều chạm đến nơi yếu mềm nhất từ tận đáy lòng của cô, đó là nơi cô luôn muốn đến nhưng không thể đến được.
Cô nghe, nghe, đôi mắt đã ẩm ướt.
“Lại đào thêm một cái hồ thì thế nào? Thả vào một vài loại cá tôm, không có việc gì còn có thể câu lên tự mình nấu...”
“Thiên Sơ.” Thời Tiểu Niệm cắt đứt lời của anh, hai mắt ẩm ướt nhìn về phía Mộ Thiên Sơ.
“Sao vậy?”
Mộ Thiên Sơ ngồi trên giường bệnh mỉm cười nhìn cô.
“Chúng ta về quê ngắm vườn hoa nhé.” Thời Tiểu Niệm nói, hai mắt vô cùng chát.
“Được, chờ chân anh có thể xuống đất chúng ta đi ngay.” Mộ Thiên Sơ đồng ý, nụ cười trên mặt mang theo nét cưng chiều.
“Sau đó chúng ta đường ai nấy đi nhé!”
Thời Tiểu Niệm chầm chậm nói, mũi chua xót.
“...” nụ cười của Mộ Thiên Sơ đông cứng, đôi mắt nhìn cô ngơ ngác: “Việc này là sao, anh lại bị từ chối nữa sao? Vì sao?”
“Muốn đi một mình.” Thời Tiểu Niệm cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Em rất mệt, không muốn dây dưa tình cảm với ai nữa.”
“Anh biết lòng của em có thể vẫn còn đang ở chỗ của Cung Âu, không sao, chúng ta quay trở lại làm bạn, hoặc người nhà cũng được.” Mộ Thiên Sơ nói.
Giọng của anh dường như đầy hèn mọn.
Chỉ cần cô đừng bỏ rơi anh, anh đều chấp nhận.
“Không được.” Thời Tiểu Niệm lắc đầu, nghẹn ở cổ họng, nói chuyện khó khắn, vì mỗi câu cô nói ra đều làm tổn thương Mộ Thiên Sơ: “Thiên Sơ, bây giờ em không thể tiếp nhận một chút tình cảm nào, việc đó đối với em mà nói đều là áp lực.”
Bất kể là loại tình cảm nào, tình thân cũng được, tình yêu cũng được, cô đều sợ rồi.
Mẹ nuôi là người đối xử tốt nhất với cô ở trong nhà, nhưng cuối cùng cũng vì Thời Địch mà hạ thuốc cô.
Cung Âu cũng đối xử với cô rất tốt, nhưng cô vẫn bị giày vò đến thương tích đầy mình.
Mộ Thiên Sơ đối xử với cô rất tốt, cũng đã từng lạnh lùng như thế mà đối xử với cô, bây giờ cũng vì cô mà bị thương thành như vậy.
“Tiểu Niệm, anh không gây áp lực với em có được không?”
“Tất cả tình cảm đều phải trả giá rất lớn.” Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói, mất hết ý chí: “Em không muốn lại phải đòi hỏi bất kỳ ai, em muốn yên tĩnh một thời gian.”
“...”
Ánh mắt cảu Mộ Thiên Sơ thay đổi mà nhìn cô, rất lâu, anh hỏi: “Vậy anh phải làm sao?”
Vì cô, anh đã nỗ lực quay về Mộ Thiên Sơ của trước kia.
Vì cô, anh đã rơi vào cái gì cũng không có.
Cô muốn yên tĩnh, anh nhất định phải cho sao?
Nghe lời của Mộ Thiên Sơ, Thời Tiểu Niệm cúi đầu thấp hơn, cô biết cô thiếu Mộ Thiên Sơ rất nhiều.
Sau khi anh khôi phục trí nhớ đã tốt với cô như vậy, tốt như vậy...
Hồi lâu, Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu, khó khăn mà kéo ra nụ cười: “Có lẽ chờ một ngày nào đó em nghị thông suốt, nghĩ rõ ràng rồi, em sẽ quay về.”
“Vậy anh phải làm sao?”
Anh chỉ hỏi một câu này, ánh mắt u ám.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh.
“Em đi rồi, anh phải làm sao đây?” Mộ Thiên Sơ hỏi, giọng nói vô cùng khổ sở, anh ngồi ở đó, giống như một đứa trẻ bị vứt đi, một dứa trẻ không nơi nương tựa.
“...”
Tim của Thời Tiểu Niệm như bị gì đó bóp chặt.
Có phải cô thật sự đã quá tuyệt tình rồi không?
Anh vì cô mà bị thương thành như thế, còn phải bị cô tổn thương lần nữa?
Ánh mắt của Thời Tiểu Niệm mờ mịt, tim cuối cùng cũng không thể cứng nổi, môi giật giật: “Cùng nhau đi.” ba chữ đã lăn đến môi, Mộ Thiên Sơ đột nhiên lại nói “Em suy nghĩ thông suốt sẽ quay về thật chứ?”
“...”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác, ngước mắt nhìn chăm chú về gương mặt dịu dàng của anh.
“Phải làm sao?” Mộ Thiên Sơ cười khổ: “Anh vẫn không muốn nhìn thấy bộ dạng khổ sở của em, đi đi, chỉ cần em nhớ quay về.”
“Thiên Sơ...”
Thời Tiểu Niệm cảm động mà nhìn anh.
Anh mãi mãi luôn tôn trọng bất kỳ chọn lựa nào của cô.
“Nhưng anh có hai yêu cầu.” Mộ Thiên Sơ nói: “Có thể đồng ý với anh không?”
“Được, anh nói đi.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, nước mắt rơi xuống.
“Đừng đồng ý nhanh như thế, nhất định em không làm được.” Mộ Thiên Sơ hạ thấp giọng nói: “Điều đầu tiên, trước khi em rời khỏi, phải cùng anh về quê ngắm vườn hoa.”
Thời Tiểu Niệm nói: “Được!”
Đây là nguyện vọng lúc nhỏ của họ, không chỉ anh, cô cũng muốn hoàn thành.
“Điều thứ hai, lúc em cần yên tĩnh một thời gian, không có anh, nhưng cũng không thể có Cung Âu.” Mộ Thiên Sơ nói ra yêu cầu thứ hai, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Thời Tiểu Niệm vẫn đứng ở đó, vẻ mặt hờ hững.
Thời Địch đứng bên kia cũng bị cảnh sát bắt đi, cô ta lớn giọng nói với Mộ Thiên Sơ: “Thiên Sơn, cứu em. Hôm nay anh không cứu em, nhất định anh sẽ hối hận.”
“Việc tôi hối hận đã nhiều lắm rồi, thêm một việc cũng chẳng sao.”
Mộ Thiên Sơ lạnh nhạt nói, trên nét mặt không có chút tình cảm.
Anh ta hối hận vì bị Thời Địch và Thời Trung khống chế sáu năm, anh ta hối hận vì không thể nhớ lại mọi việc trước đó.
“Anh sẽ hối hận!”
Thời Địch quát lớn, còn người thì bị cảnh sát lôi ra ngoài.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Thời Tiểu Niệm vẫn giống như một bức tượng đứng ở đó, Mộ Thiên Sơ ngồi trên giường, đôi mắt hẹp dài dịu dàng nhìn cô: “Tiểu Niệm, nào, đến đây.”
“...”
Thời Tiểu Niệm không cử động, hai mắt đờ đẫn, trên quần áo vẫn còn dính vệt máu trên tay của mẹ nuôi.
“Lại đây.”
Mộ Thiên Sơ gọi cô lần nữa, thấy cô không động, chân mày nhíu lại, đưa tay vén chăn muốn xuống giường.
Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm bừng tĩnh lại, đi về phía anh, nhàn nhạt hỏi: “Sao vậy?”
“Ngồi xuống.”
Mộ Thiên Sơ vỗ vỗ vị trí bên cạnh trên giường bệnh.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống, Mộ Thiên Sơ vươn tay đè lên bả vai cô, một tay vẫn đang truyền nước biển.
Ngón tay của anh ấm áp.
Mộ Thiên Sơ đưa mắt nhìn chằm chằm vào cô, nhìn gương mặt thẫn thờ của cô, giọng nói dịu dàng: “Không sao nữa rồi, Tiểu Niệm, đời người có rất nhiều cái ngày mai, hôm qua sẽ cách chúng ta càng ngày càng xa.”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác, nhìn vào trong mắt anh, miễn cưỡng nở nụ cười: “Em không sao, thực ra em không có vị đàn ông cưỡng bức, em chỉ đánh lừa mẹ em...mẹ nuôi của em.”
Mộ Thiên Sơ cho rằng tối qua cô đã bị cưỡng bức.
“Thật sao? Vậy tốt quá.” Mộ Thiên Sơ khẽ cười, lo lắng nhìn cô: “Vậy em bị sao vậy?”
“Em cảm thấy vô cùng thất vọng.”
“...”
“Ruột thịt và không ruột thịt thật sự sẽ khác biệt nhiều như thế sao?” Thời Tiểu Niệm thẫn thờ nói: “Em luôn bị xem thường, Thời Địch chuyện sai trái luôn được tha thứ, nhưng bây giờ, mẹ nuôi đối xử tốt nhất với em cũng vì Thời Địch mà hạ thuốc em.”
Cho dù mẹ nuôi cho là uống thuốc ngủ không sao, nhưng cũng không sợ cô sẽ đột nhiên ngã xuống nơi nguy hiểm nào sao?
Bây giờ, lại luôn miệng nói uổng công nuôi cô.
“Tiểu Niệm...”
“So với bọn họ em còn hy vọng họ chưa từng nuôi dưỡng em.” Ánh mắt của Thời Tiểu Niệm đầy tro tàn: “Có lẽ em trưởng thành từ nhỏ trên đảo hoang còn tốt hơn, ít nhất ở nơi đó toàn là đồng loại của em.”
Không có người kỳ thị cô.
Sẽ không có người nói cô mắc nợ ai, sẽ không có người nói cô phải trả nợ cho ai.
“Tiểu Niệm.” Mộ Thiên Sơ vươn tay xoa gương mặt như tượng gỗ của cô, mắt đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú: “Em còn có anh, anh là đồng bọn của em.”
Giọng của anh khàn khàn.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, lông mi dài khẽ run.
“Chờ anh khỏi bệnh, chúng ta rời khỏi chỗ này, sau đó bắt đầu lại từ đầu.” Mộ Thiên Sơ nói, giọng nói dịu dàng vô cùng cám dỗ, như cây trong gió xuân.
Ánh mắt của Thời Tiểu Niệm ngưng đọng.
Anh lại có thể cùng nghĩ đến việc rời khỏi.
Nhưng cô muốn là...một mình rời khỏi.
Thời Tiểu Niệm chầm chậm kéo tay anh xuống, nói: “Thiên Sơ, anh và em suy cho cùng là không giống nhau, bây giờ Cung Âu không đối phó với chúng ta nữa, anh có thể ở tập đoàn nhà họ Mộ bắt đầu chứng minh lại bản thân.”
“Em muốn bỏ anh lại sao?” Mộ Thiên Sơ cười khổ.
“Em...”
“Mặc dù anh là thiếu gia, từ nhỏ đều để người khác chăm sóc, nhưng anh sẽ học, bảo đảm không làm mệt em.”
“...”
“Em đừng thấy lần này anh bị Cung Âu đánh đến không thể đánh trả, anh vẫn còn một chút năng lực, hơn nữa anh sẽ thay đổi từ từ, anh cam đoan, nhất định sẽ làm cho em muốn cuộc sống như thế nào thì có như thế.” Mộ Thiên Sơ cười nói.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, nghe lời anh nói, hoàn toàn không thể chen vào.
Trên gương mặt của Mộ Thiên Sơ vẫn còn vẻ xanh xao, không ngừng vẽ về tương lai của bọn họ: “Tương lai, chúng ta tìm một căn nhà, không cần ở trung tâm thành phố, nên ở ngoại ô, bên cạnh có vườn hoa.”
“...”
“Lại nuôi thêm hai chú chó nữa, một đen một trắng, không cô đơn, để cho bọn nó mỗi ngày đều ra vườn hoa lăn lộn.”
“...”
Không cô đơn.
Mỗi chữ của Mộ Thiên Sơ đều chạm đến nơi yếu mềm nhất từ tận đáy lòng của cô, đó là nơi cô luôn muốn đến nhưng không thể đến được.
Cô nghe, nghe, đôi mắt đã ẩm ướt.
“Lại đào thêm một cái hồ thì thế nào? Thả vào một vài loại cá tôm, không có việc gì còn có thể câu lên tự mình nấu...”
“Thiên Sơ.” Thời Tiểu Niệm cắt đứt lời của anh, hai mắt ẩm ướt nhìn về phía Mộ Thiên Sơ.
“Sao vậy?”
Mộ Thiên Sơ ngồi trên giường bệnh mỉm cười nhìn cô.
“Chúng ta về quê ngắm vườn hoa nhé.” Thời Tiểu Niệm nói, hai mắt vô cùng chát.
“Được, chờ chân anh có thể xuống đất chúng ta đi ngay.” Mộ Thiên Sơ đồng ý, nụ cười trên mặt mang theo nét cưng chiều.
“Sau đó chúng ta đường ai nấy đi nhé!”
Thời Tiểu Niệm chầm chậm nói, mũi chua xót.
“...” nụ cười của Mộ Thiên Sơ đông cứng, đôi mắt nhìn cô ngơ ngác: “Việc này là sao, anh lại bị từ chối nữa sao? Vì sao?”
“Muốn đi một mình.” Thời Tiểu Niệm cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Em rất mệt, không muốn dây dưa tình cảm với ai nữa.”
“Anh biết lòng của em có thể vẫn còn đang ở chỗ của Cung Âu, không sao, chúng ta quay trở lại làm bạn, hoặc người nhà cũng được.” Mộ Thiên Sơ nói.
Giọng của anh dường như đầy hèn mọn.
Chỉ cần cô đừng bỏ rơi anh, anh đều chấp nhận.
“Không được.” Thời Tiểu Niệm lắc đầu, nghẹn ở cổ họng, nói chuyện khó khắn, vì mỗi câu cô nói ra đều làm tổn thương Mộ Thiên Sơ: “Thiên Sơ, bây giờ em không thể tiếp nhận một chút tình cảm nào, việc đó đối với em mà nói đều là áp lực.”
Bất kể là loại tình cảm nào, tình thân cũng được, tình yêu cũng được, cô đều sợ rồi.
Mẹ nuôi là người đối xử tốt nhất với cô ở trong nhà, nhưng cuối cùng cũng vì Thời Địch mà hạ thuốc cô.
Cung Âu cũng đối xử với cô rất tốt, nhưng cô vẫn bị giày vò đến thương tích đầy mình.
Mộ Thiên Sơ đối xử với cô rất tốt, cũng đã từng lạnh lùng như thế mà đối xử với cô, bây giờ cũng vì cô mà bị thương thành như vậy.
“Tiểu Niệm, anh không gây áp lực với em có được không?”
“Tất cả tình cảm đều phải trả giá rất lớn.” Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói, mất hết ý chí: “Em không muốn lại phải đòi hỏi bất kỳ ai, em muốn yên tĩnh một thời gian.”
“...”
Ánh mắt cảu Mộ Thiên Sơ thay đổi mà nhìn cô, rất lâu, anh hỏi: “Vậy anh phải làm sao?”
Vì cô, anh đã nỗ lực quay về Mộ Thiên Sơ của trước kia.
Vì cô, anh đã rơi vào cái gì cũng không có.
Cô muốn yên tĩnh, anh nhất định phải cho sao?
Nghe lời của Mộ Thiên Sơ, Thời Tiểu Niệm cúi đầu thấp hơn, cô biết cô thiếu Mộ Thiên Sơ rất nhiều.
Sau khi anh khôi phục trí nhớ đã tốt với cô như vậy, tốt như vậy...
Hồi lâu, Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu, khó khăn mà kéo ra nụ cười: “Có lẽ chờ một ngày nào đó em nghị thông suốt, nghĩ rõ ràng rồi, em sẽ quay về.”
“Vậy anh phải làm sao?”
Anh chỉ hỏi một câu này, ánh mắt u ám.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh.
“Em đi rồi, anh phải làm sao đây?” Mộ Thiên Sơ hỏi, giọng nói vô cùng khổ sở, anh ngồi ở đó, giống như một đứa trẻ bị vứt đi, một dứa trẻ không nơi nương tựa.
“...”
Tim của Thời Tiểu Niệm như bị gì đó bóp chặt.
Có phải cô thật sự đã quá tuyệt tình rồi không?
Anh vì cô mà bị thương thành như thế, còn phải bị cô tổn thương lần nữa?
Ánh mắt của Thời Tiểu Niệm mờ mịt, tim cuối cùng cũng không thể cứng nổi, môi giật giật: “Cùng nhau đi.” ba chữ đã lăn đến môi, Mộ Thiên Sơ đột nhiên lại nói “Em suy nghĩ thông suốt sẽ quay về thật chứ?”
“...”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác, ngước mắt nhìn chăm chú về gương mặt dịu dàng của anh.
“Phải làm sao?” Mộ Thiên Sơ cười khổ: “Anh vẫn không muốn nhìn thấy bộ dạng khổ sở của em, đi đi, chỉ cần em nhớ quay về.”
“Thiên Sơ...”
Thời Tiểu Niệm cảm động mà nhìn anh.
Anh mãi mãi luôn tôn trọng bất kỳ chọn lựa nào của cô.
“Nhưng anh có hai yêu cầu.” Mộ Thiên Sơ nói: “Có thể đồng ý với anh không?”
“Được, anh nói đi.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, nước mắt rơi xuống.
“Đừng đồng ý nhanh như thế, nhất định em không làm được.” Mộ Thiên Sơ hạ thấp giọng nói: “Điều đầu tiên, trước khi em rời khỏi, phải cùng anh về quê ngắm vườn hoa.”
Thời Tiểu Niệm nói: “Được!”
Đây là nguyện vọng lúc nhỏ của họ, không chỉ anh, cô cũng muốn hoàn thành.
“Điều thứ hai, lúc em cần yên tĩnh một thời gian, không có anh, nhưng cũng không thể có Cung Âu.” Mộ Thiên Sơ nói ra yêu cầu thứ hai, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.