Chương 653: Chuyện của em trai
Khương Tiểu Nha
20/10/2017
Editor: Yuhina
"Đừng nghĩ liên hôn là chuyện đáng sợ như vậy, xã hội thượng lưu chú ý đến lợi ích liên minh, không thì lại chú ý đến môn đăng hộ đối, không phải đều như vậy sao"
Cung Úc nói, lại nhìn cô nở nụ cười, "Liên hôn rồi sinh con trai, sau đó con trai của anh sẽ là người thừa kế Cung gia, con cái của em cũng không được gì, như thế tính ra, vẫn là anh chiếm tiện nghi, Tiêu dao mười mấy năm, sắp tới còn có gia nghiệp lớn như vậy chờ anh đến kế thừa."
Hắn nói tới vô vị như vậy, tựa như hắn mới là người đạt được chỗ tốt.
Thời Tiểu Niệm đỏ hai mắt nhìn hắn, nói, "Em muốn hỏi, anh muốn kết hôn à "
Vẻ mặt của Cung Úc ngưng trệ trong chốc lát, hắn chuyển mâu nhìn về phía cô, ánh mắt chợt lóe lên nỗi buồn rồi biến mất, rất lâu, thân thể của hắn nghiêng ra sau ở trên ghế dựa, "Tiểu Niệm, đừng có tự trách và hổ thẹn với anh nhiều như vậy."
"…"
"Như vậy đi, anh cho em biết một chuyện, có khả năng trong lòng em sẽ dễ chịu hơn một chút." Cung Úc nói, tay đặt ở trên đùi của mình, thấp mâu nhìn ngón tay của mình, "Đã từng có một quãng thời gian anh phải chịu áp lực rất lớn, cha sắp xếp cho anh làm một chuyện, nhưng cuối cùng anh lại làm không xong, cha mắng anh, luôn nói anh thông minh được một nửa của Cung Âu là tốt rồi, đó là thời kỳ anh phải chịu áp lực lớn nhất."
"…"
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nghe.
"Ở thời điểm đó, anh đã gặp được em trai của em."
Cung Úc trầm thấp nói, nghe được hắn đề cập thới em trai của mình, thân thể của Thời Tiểu Niệm mạnh mẽ run lên, rốt cục hắn cũng muốn nói đến chuyện xưa này rồi.
Chỉ có điều, tại sao lại là hiện tại.
"Mới bắt đầu, anh chỉ nghĩ rằng hắn là bé gái hoạt bát vui vẻ, hắn lại như một mầm cây xông vào thế giới của anh, mỗi khi anh cảm thấy ngột ngạt, hắn có thể khuyên anh, mang đến cho anh niềm vui." Cung Úc nói, nhắc tới người kia môi không tự chủ được cong lên, "Hắn vẽ rất đẹp, những bức tranh hắn vẽ luôn có một loại sắc thái sáng sủa, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái."
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt bị gió thổi đến càng ngày càng hồng.
"Chúng ta chênh lệch tuổi tác hơi nhiều, nhưng anh bị hắn hấp dẫn, loại cảm giác đó không nói ra được, như từ trường lớn làm cho không người nào có thể khống chế mình." Cung Úc trầm thấp nói, chuyển mâu nhìn cô một cái, "Cái cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, vì vậy đến một ngày nào đó, anh viết cho hắn một tờ giấy, viết, ‘Tịch Ngọc, anh trai yêu em, chờ em lớn lên anh trai sẽ cưới em, có được không’"
"…"
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn.
Trên đài quan sát, bỗng nhiên Cung Úc cay đắng cười một tiếng, "Hắn nói cho anh biết, anh trai, tiếng Trung của anh không tốt, chữ Ngọc của em không phải là Ngọc bích, là mang nghĩa khác, ý là Kiên Kim Bảo Ngọc( Vững như vàng quý như ngọc), loại tên này chỉ có con trai mới có thể lấy."
Tịch Ngọc, Tịch Ngọc.
Người quý như Ngọc, vững như vàng vậy, không cách nào phá hủy, ý chỉ sự mạnh mẽ, khác với nghĩa của từ ngọc khi dành cho con gái.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm rung động, ngơ ngác mà nhìn về phía Cung Úc.
"Vào thời khắc ấy, anh mới biết, tiếng Trung của anh không tốt." Cung Úc cười khổ nói, trong mắt xẹt qua một vệt bi thương không cách nào nói ra lời, "Lúc đó anh lại như cái kẻ ngu si đứng ở trước mặt hắn, sau đó rời đi."
"Anh đi rồi"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà hỏi.
" 16 tuổi anh đã từng có bạn gái, anh không thể nào tiếp thu được." Cung Úc thừa nhận nói, "Sau đó anh trở lại Anh quốc, lần thứ hai bị cha răn dạy, lúc đó áp lực của anh đã đến cực hạn, vì thế nên anh quyết định dùng một năm để chuẩn bị cho kế hoạch giả chết."
"Cứ như vậy à"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Lúc đó, anh đã không nhận bất kỳ cuộc điện thoại nào của Tịch Ngọc, có một lần nhưng lại chối là nhận nhầm, hắn rất quan tâm đến anh, anh liền nói hai câu gần đây áp lực quá lớn, không có thời gian tán gẫu cùng hắn." Cung Úc nói, "Anh cho rằng cứ tiếp tục như vậy, tình cảm giữa anh và hắn sẽ từ từ phai nhạt."
Bình thường nói tới chỗ này đều sẽ có một câu bi thương "Thế nhưng".
"Thế nhưng cái thằng nhóc ngốc kia lại đuổi tới Anh quốc, anh qua loa đáp lại thời gian gặp hắn, hắn hẹn anh, Cung Âu cũng hẹn anh, mà ngày đó lại chính là ngày anh sẵn sàng giả chết để chạy trốn." Cung Úc nói, tiếng nói trầm thấp, [Cái truyện này a, là cóp từ Truyện F.U.L.L chấm V.N] "Anh không thể thay đổi thời gian, anh đã nghiên cứu nhiều như vậy, xác chết cũng đã chuẩn bị kỹ càng, xe thiêu hủy đến trình độ nào cũng đã tính xong xuôi, cả ngày cũng đều tính toán cẩn thận, anh không thể tùy tiện đổi."
"Vì thế nên, ngày đó anh lựa chọn giả chết."
Thời Tiểu Niệm nói, vì thế nên Cung Âu tự trách mình nhiều năm như vậy, thậm chí còn tự hủy hoại bản thân; Tịch Ngọc chịu đả kích rất lớn nên trở lại Italy liền bệnh nặng một hồi, từ đây làm một người con trai ngoan.
Kế hoạch của Cung Úc ảnh hưởng tới hai người.
"Đúng." Cung Úc gật đầu, cả người khẽ run, "Anh đã cho rằng anh qua đời chỉ là chuyện của một mình anh, Cung Âu khổ sở một trận thì không sao, Tịch Ngọc thì vẫn còn nhỏ, chẳng mấy chốc cũng sẽ quên anh đi."
"…"
"Tiểu Niệm, anh chính một người ích kỷ như vậy, thời điểm kế hoạch thành công, em không biết anh hưng phấn đến như thế nào đâu, anh không suy nghĩ đến cha của anh, không suy nghĩ đến em trai của anh, không suy nghĩ đến Quản gia những người hầu đã theo anh, càng không cân nhắc đến… Tịch Ngọc." Cung Úc dừng một chút rồi nói ra tên Tịch Ngọc, âm thanh mang theo một chút run rẩy.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, "Đây chính là chuyện mà anh nói cảm thấy có lỗi với Tịch Ngọc."
"Sau khi giả chết thành công, anh cảm thấy chưa bao giờ ung dung như thế, tiêu dao một khoảng thời gian rất dài." Cung Úc nói, "Sau đó có một lần ngẫu nhiên trong một trường hợp, anh gặp được Tịch Ngọc, vào lúc ấy hắn vừa mới giải ngũ, có một bức ảnh từ trong sách của hắn rơi xuống, là của anh."
"…"
Đôi mắt của Thời Tiểu Niệm đỏ hồng lên.
"Lúc đó anh lại chạy như kẻ đảo binh hèn yếu vậy, mà hắn, ở chỗ đó tìm từ ban ngày cho tới tận buổi tối." Cung Úc nhìn Thời Tiểu Niệm nói, đôi mắt cũng dần dần đỏ, "Ròng rã một tháng, ngày nào hắn cũng đến đó, anh biết hắn đang tìm anh, hắn đang chờ anh, nhưng anh càng hi vọng hắn cho rằng chuyện thấy anh chỉ là ảo giác."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, nghe đến đặc biệt khó chịu, không nhịn được nói, "Anh thật sự có chút ích kỷ."
"Không phải có chút, là rất ích kỷ."
Cung Úc tự giễu nói, ngước mắt nhìn bầu trời xanh, "Khi đó anh biết mình đã thiếu nợ hắn, mấy năm này anh một mực ở trong bóng tối bảo vệ hắn, hắn làm cái gì anh đều tận lực bảo vệ hắn, cuối cùng khi anh đang muốn tìm cơ hội để nói rõ tất cả mọi chuyện, để hắn đừng tiếp tục chờ đợi."
"Anh nói chưa"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cung Úc lắc đầu, tự trách nhắm đôi mắt đỏ bừng lại, "Mãi cho đến khi hắn xảy ra sự cố máy bay, anh vẫn chưa từng xuất hiện ở trước mặt hắn, thời điểm khi tìm được thi thể của hắn, anh là người đầu tiên đến bên cạnh hắn."
"…"
Máy bay xảy ra sự cố, Thời Tiểu Niệm nhớ đến lần đó trong lòng cảm thấy nghẹn thở, đó là lần đầu tiên và cũng là một lần cuối cùng cô và Tịch Ngọc tâm linh tương thông.
"Trước khi phi cơ rơi xuống hắn vẫn cầm theo một quyển sách ở bên người, mở ra, bên trong vẫn là bức ảnh của anh." Cung Úc nói, "Em biết phía sau bức hình kia viết cái gì không, chính là những câu tiếng trung mà lúc đó anh từng gửi cho hắn."
Tịch Ngọc, anh trai yêu em, chờ em lớn lên anh trai sẽ cưới em, có được không
"…"
"Hắn buộc chặt quyển sách vào trên người mình, mới bắt đầu anh còn không hiểu tại sao hắn phải làm như vậy, sau đó anh hiểu, có thể hắn vẫn luôn biết anh ở trong bóng tối nhìn hắn." Tịch Ngọc biết hắn sẽ là người đầu tiên đến trước mặt mình, vì thế nên cho đến chết đều phải đem sách đặt ở trên người.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cũng không nhịn được nữa, nước mắt chảy xuống, giọng nói run rẩy, "Vì thế nên, mãi cho đến lúc chết em trai của em vẫn đều chờ anh"
Hắn biết rõ Tịch Ngọc đang chờ hắn, nhưng thủy chung không chịu lộ mặt nói rõ
Lại như Cung Âu, hắn biết rõ Cung Âu bởi vì cái chết của hắn mà chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ, nhưng hắn lại không chịu xuất hiện.
"Xin lỗi, Tiểu Niệm." Cung Úc nhắm mắt lại, "Đến bây giờ anh mới hiểu được tại sao lúc trước cha xem thường anh như vậy, bởi vì anh chính là kẻ nhu nhược vô năng, nhát gan ích kỷ , chính anh cũng tự xem thường mình."
"…"
Thời Tiểu Niệm cắn môi, giơ tay lên lau nước mắt.
Rốt cục cô cũng biết được chuyện của em trai mịn, nhưng vì sao chuyện này lại bi thương như thế, thậm chí cô còn nghĩ Cung Úc giả chết vì tình yêu, thậm chí nghĩ tới Tịch Ngọc cũng là giả chết ở trong sự cố máy bay đó, nghĩ rằng có thể hai người bọn họ vẫn có lui tới trong bóng tối.
Nhưng dù thế nào cô cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ là như vậy.
En trai của cô tốt như vậy, từ mười mấy tuổi đã bắt đầu chờ một người, chờ đến chết.
Viền mắt của Cung Úc cũng đỏ, bị phủ kín bởi một tầng nước mắt, giọng nói trở nên hơi khàn khàn, "Vì thế nên Tiểu Niệm, tuyệt đối đừng nên cảm thấy có lỗi với anh, anh là kẻ làm chuyện gì cũng làm không được, có thể làm chút chuyện cho em trai mình, mẹ mình đã là tất cả giá trị của anh rồi."
Lúc này, hai con ngựa lục tục chạy trở về, là ngựa trở về chuồng trước.
"Anh thua." Cung Úc hướng người làm phía dưới nói, "Người thắng được phần thưởng là một bộ trang sức, cùng đi với tôi vào phòng lấy."
"Cảm tạ Đại thiếu gia."
Mắt Cung Úc đã đỏ nhưng vẫn cố cười, "Ngựa này chạy cũng thật nhanh, Cung gia lớn như vậy mà bây giờ đã chạy về rồi."
"…"
Thời Tiểu Niệm nghe không vô, đứng lên đi về phía dưới, nước mắt chảy xuống gò má.
"Tiểu Niệm" Cung Úc giương giọng hô cô ở phía sau, "Xin lỗi"
Thanh âm kia tràn đầy cảm giác tội lỗi.
Câu xin lỗi này không nên nói cho cô, hẳn là cho Tịch Ngọc, thế nhưng từ trước trước đến lúc chết Tịch Ngọc vẫn chưa được nghe.
Thời Tiểu Niệm chạy trở về, vẫn trở về trong phòng, cung Âu đang để chân trần ngồi ở trên giường, trên giường là một đống sách cũ, hắn đeo một chiếc kính mắt gọng đen tìm kiếm sách ở nơi đó.
Nhìn thấy hắn, Thời Tiểu Niệm vội vã nghiêng người sang, tay dùng sức mà dụi dụi con mắt, xoa xoa mặt, không muốn để cho người khác thấy mình mới vừa đã khóc.
Cung Âu ở nơi đó lật sách lên, tốc độ lật sách rất nhanh, lật xong một quyển lại ném lên mặt đất, sau đó lật tiếp cuốn thứ hai.
Trên đất cũng đầy sách.
Thời Tiểu Niệm đi tới nhìn hắn, "Anh đang làm gì vậy"
"Tìm đồ vật" Cung Âu lạnh lùng thốt.
"Tìm cái gì"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Tìm sách dạy cách lật đổ trưởng tử chiếm đoạt quyền thừa kế." Cung Âu không nhịn được lại ném quyển sách trong tay ra ngoài.
Chết tiệt, nhiều quy củ như vậy, nhiều giáo điều cứng nhắc như vậy, có tiền lệ là con thứ kế thừa hay không
Phiền chết đi rồi.
Xem loại sách này thực sự là phiền phức.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm lẳng lặng mà nhìn hắn, sau đó khom lưng nhặt sách trên đất lên, thu dọn được dưới đất, cả người ngồi ở trên sàn nhà, thân thể dựa vào cuối giường.
"Đừng nghĩ liên hôn là chuyện đáng sợ như vậy, xã hội thượng lưu chú ý đến lợi ích liên minh, không thì lại chú ý đến môn đăng hộ đối, không phải đều như vậy sao"
Cung Úc nói, lại nhìn cô nở nụ cười, "Liên hôn rồi sinh con trai, sau đó con trai của anh sẽ là người thừa kế Cung gia, con cái của em cũng không được gì, như thế tính ra, vẫn là anh chiếm tiện nghi, Tiêu dao mười mấy năm, sắp tới còn có gia nghiệp lớn như vậy chờ anh đến kế thừa."
Hắn nói tới vô vị như vậy, tựa như hắn mới là người đạt được chỗ tốt.
Thời Tiểu Niệm đỏ hai mắt nhìn hắn, nói, "Em muốn hỏi, anh muốn kết hôn à "
Vẻ mặt của Cung Úc ngưng trệ trong chốc lát, hắn chuyển mâu nhìn về phía cô, ánh mắt chợt lóe lên nỗi buồn rồi biến mất, rất lâu, thân thể của hắn nghiêng ra sau ở trên ghế dựa, "Tiểu Niệm, đừng có tự trách và hổ thẹn với anh nhiều như vậy."
"…"
"Như vậy đi, anh cho em biết một chuyện, có khả năng trong lòng em sẽ dễ chịu hơn một chút." Cung Úc nói, tay đặt ở trên đùi của mình, thấp mâu nhìn ngón tay của mình, "Đã từng có một quãng thời gian anh phải chịu áp lực rất lớn, cha sắp xếp cho anh làm một chuyện, nhưng cuối cùng anh lại làm không xong, cha mắng anh, luôn nói anh thông minh được một nửa của Cung Âu là tốt rồi, đó là thời kỳ anh phải chịu áp lực lớn nhất."
"…"
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nghe.
"Ở thời điểm đó, anh đã gặp được em trai của em."
Cung Úc trầm thấp nói, nghe được hắn đề cập thới em trai của mình, thân thể của Thời Tiểu Niệm mạnh mẽ run lên, rốt cục hắn cũng muốn nói đến chuyện xưa này rồi.
Chỉ có điều, tại sao lại là hiện tại.
"Mới bắt đầu, anh chỉ nghĩ rằng hắn là bé gái hoạt bát vui vẻ, hắn lại như một mầm cây xông vào thế giới của anh, mỗi khi anh cảm thấy ngột ngạt, hắn có thể khuyên anh, mang đến cho anh niềm vui." Cung Úc nói, nhắc tới người kia môi không tự chủ được cong lên, "Hắn vẽ rất đẹp, những bức tranh hắn vẽ luôn có một loại sắc thái sáng sủa, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái."
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt bị gió thổi đến càng ngày càng hồng.
"Chúng ta chênh lệch tuổi tác hơi nhiều, nhưng anh bị hắn hấp dẫn, loại cảm giác đó không nói ra được, như từ trường lớn làm cho không người nào có thể khống chế mình." Cung Úc trầm thấp nói, chuyển mâu nhìn cô một cái, "Cái cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, vì vậy đến một ngày nào đó, anh viết cho hắn một tờ giấy, viết, ‘Tịch Ngọc, anh trai yêu em, chờ em lớn lên anh trai sẽ cưới em, có được không’"
"…"
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn.
Trên đài quan sát, bỗng nhiên Cung Úc cay đắng cười một tiếng, "Hắn nói cho anh biết, anh trai, tiếng Trung của anh không tốt, chữ Ngọc của em không phải là Ngọc bích, là mang nghĩa khác, ý là Kiên Kim Bảo Ngọc( Vững như vàng quý như ngọc), loại tên này chỉ có con trai mới có thể lấy."
Tịch Ngọc, Tịch Ngọc.
Người quý như Ngọc, vững như vàng vậy, không cách nào phá hủy, ý chỉ sự mạnh mẽ, khác với nghĩa của từ ngọc khi dành cho con gái.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm rung động, ngơ ngác mà nhìn về phía Cung Úc.
"Vào thời khắc ấy, anh mới biết, tiếng Trung của anh không tốt." Cung Úc cười khổ nói, trong mắt xẹt qua một vệt bi thương không cách nào nói ra lời, "Lúc đó anh lại như cái kẻ ngu si đứng ở trước mặt hắn, sau đó rời đi."
"Anh đi rồi"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà hỏi.
" 16 tuổi anh đã từng có bạn gái, anh không thể nào tiếp thu được." Cung Úc thừa nhận nói, "Sau đó anh trở lại Anh quốc, lần thứ hai bị cha răn dạy, lúc đó áp lực của anh đã đến cực hạn, vì thế nên anh quyết định dùng một năm để chuẩn bị cho kế hoạch giả chết."
"Cứ như vậy à"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Lúc đó, anh đã không nhận bất kỳ cuộc điện thoại nào của Tịch Ngọc, có một lần nhưng lại chối là nhận nhầm, hắn rất quan tâm đến anh, anh liền nói hai câu gần đây áp lực quá lớn, không có thời gian tán gẫu cùng hắn." Cung Úc nói, "Anh cho rằng cứ tiếp tục như vậy, tình cảm giữa anh và hắn sẽ từ từ phai nhạt."
Bình thường nói tới chỗ này đều sẽ có một câu bi thương "Thế nhưng".
"Thế nhưng cái thằng nhóc ngốc kia lại đuổi tới Anh quốc, anh qua loa đáp lại thời gian gặp hắn, hắn hẹn anh, Cung Âu cũng hẹn anh, mà ngày đó lại chính là ngày anh sẵn sàng giả chết để chạy trốn." Cung Úc nói, tiếng nói trầm thấp, [Cái truyện này a, là cóp từ Truyện F.U.L.L chấm V.N] "Anh không thể thay đổi thời gian, anh đã nghiên cứu nhiều như vậy, xác chết cũng đã chuẩn bị kỹ càng, xe thiêu hủy đến trình độ nào cũng đã tính xong xuôi, cả ngày cũng đều tính toán cẩn thận, anh không thể tùy tiện đổi."
"Vì thế nên, ngày đó anh lựa chọn giả chết."
Thời Tiểu Niệm nói, vì thế nên Cung Âu tự trách mình nhiều năm như vậy, thậm chí còn tự hủy hoại bản thân; Tịch Ngọc chịu đả kích rất lớn nên trở lại Italy liền bệnh nặng một hồi, từ đây làm một người con trai ngoan.
Kế hoạch của Cung Úc ảnh hưởng tới hai người.
"Đúng." Cung Úc gật đầu, cả người khẽ run, "Anh đã cho rằng anh qua đời chỉ là chuyện của một mình anh, Cung Âu khổ sở một trận thì không sao, Tịch Ngọc thì vẫn còn nhỏ, chẳng mấy chốc cũng sẽ quên anh đi."
"…"
"Tiểu Niệm, anh chính một người ích kỷ như vậy, thời điểm kế hoạch thành công, em không biết anh hưng phấn đến như thế nào đâu, anh không suy nghĩ đến cha của anh, không suy nghĩ đến em trai của anh, không suy nghĩ đến Quản gia những người hầu đã theo anh, càng không cân nhắc đến… Tịch Ngọc." Cung Úc dừng một chút rồi nói ra tên Tịch Ngọc, âm thanh mang theo một chút run rẩy.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, "Đây chính là chuyện mà anh nói cảm thấy có lỗi với Tịch Ngọc."
"Sau khi giả chết thành công, anh cảm thấy chưa bao giờ ung dung như thế, tiêu dao một khoảng thời gian rất dài." Cung Úc nói, "Sau đó có một lần ngẫu nhiên trong một trường hợp, anh gặp được Tịch Ngọc, vào lúc ấy hắn vừa mới giải ngũ, có một bức ảnh từ trong sách của hắn rơi xuống, là của anh."
"…"
Đôi mắt của Thời Tiểu Niệm đỏ hồng lên.
"Lúc đó anh lại chạy như kẻ đảo binh hèn yếu vậy, mà hắn, ở chỗ đó tìm từ ban ngày cho tới tận buổi tối." Cung Úc nhìn Thời Tiểu Niệm nói, đôi mắt cũng dần dần đỏ, "Ròng rã một tháng, ngày nào hắn cũng đến đó, anh biết hắn đang tìm anh, hắn đang chờ anh, nhưng anh càng hi vọng hắn cho rằng chuyện thấy anh chỉ là ảo giác."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, nghe đến đặc biệt khó chịu, không nhịn được nói, "Anh thật sự có chút ích kỷ."
"Không phải có chút, là rất ích kỷ."
Cung Úc tự giễu nói, ngước mắt nhìn bầu trời xanh, "Khi đó anh biết mình đã thiếu nợ hắn, mấy năm này anh một mực ở trong bóng tối bảo vệ hắn, hắn làm cái gì anh đều tận lực bảo vệ hắn, cuối cùng khi anh đang muốn tìm cơ hội để nói rõ tất cả mọi chuyện, để hắn đừng tiếp tục chờ đợi."
"Anh nói chưa"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cung Úc lắc đầu, tự trách nhắm đôi mắt đỏ bừng lại, "Mãi cho đến khi hắn xảy ra sự cố máy bay, anh vẫn chưa từng xuất hiện ở trước mặt hắn, thời điểm khi tìm được thi thể của hắn, anh là người đầu tiên đến bên cạnh hắn."
"…"
Máy bay xảy ra sự cố, Thời Tiểu Niệm nhớ đến lần đó trong lòng cảm thấy nghẹn thở, đó là lần đầu tiên và cũng là một lần cuối cùng cô và Tịch Ngọc tâm linh tương thông.
"Trước khi phi cơ rơi xuống hắn vẫn cầm theo một quyển sách ở bên người, mở ra, bên trong vẫn là bức ảnh của anh." Cung Úc nói, "Em biết phía sau bức hình kia viết cái gì không, chính là những câu tiếng trung mà lúc đó anh từng gửi cho hắn."
Tịch Ngọc, anh trai yêu em, chờ em lớn lên anh trai sẽ cưới em, có được không
"…"
"Hắn buộc chặt quyển sách vào trên người mình, mới bắt đầu anh còn không hiểu tại sao hắn phải làm như vậy, sau đó anh hiểu, có thể hắn vẫn luôn biết anh ở trong bóng tối nhìn hắn." Tịch Ngọc biết hắn sẽ là người đầu tiên đến trước mặt mình, vì thế nên cho đến chết đều phải đem sách đặt ở trên người.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cũng không nhịn được nữa, nước mắt chảy xuống, giọng nói run rẩy, "Vì thế nên, mãi cho đến lúc chết em trai của em vẫn đều chờ anh"
Hắn biết rõ Tịch Ngọc đang chờ hắn, nhưng thủy chung không chịu lộ mặt nói rõ
Lại như Cung Âu, hắn biết rõ Cung Âu bởi vì cái chết của hắn mà chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ, nhưng hắn lại không chịu xuất hiện.
"Xin lỗi, Tiểu Niệm." Cung Úc nhắm mắt lại, "Đến bây giờ anh mới hiểu được tại sao lúc trước cha xem thường anh như vậy, bởi vì anh chính là kẻ nhu nhược vô năng, nhát gan ích kỷ , chính anh cũng tự xem thường mình."
"…"
Thời Tiểu Niệm cắn môi, giơ tay lên lau nước mắt.
Rốt cục cô cũng biết được chuyện của em trai mịn, nhưng vì sao chuyện này lại bi thương như thế, thậm chí cô còn nghĩ Cung Úc giả chết vì tình yêu, thậm chí nghĩ tới Tịch Ngọc cũng là giả chết ở trong sự cố máy bay đó, nghĩ rằng có thể hai người bọn họ vẫn có lui tới trong bóng tối.
Nhưng dù thế nào cô cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ là như vậy.
En trai của cô tốt như vậy, từ mười mấy tuổi đã bắt đầu chờ một người, chờ đến chết.
Viền mắt của Cung Úc cũng đỏ, bị phủ kín bởi một tầng nước mắt, giọng nói trở nên hơi khàn khàn, "Vì thế nên Tiểu Niệm, tuyệt đối đừng nên cảm thấy có lỗi với anh, anh là kẻ làm chuyện gì cũng làm không được, có thể làm chút chuyện cho em trai mình, mẹ mình đã là tất cả giá trị của anh rồi."
Lúc này, hai con ngựa lục tục chạy trở về, là ngựa trở về chuồng trước.
"Anh thua." Cung Úc hướng người làm phía dưới nói, "Người thắng được phần thưởng là một bộ trang sức, cùng đi với tôi vào phòng lấy."
"Cảm tạ Đại thiếu gia."
Mắt Cung Úc đã đỏ nhưng vẫn cố cười, "Ngựa này chạy cũng thật nhanh, Cung gia lớn như vậy mà bây giờ đã chạy về rồi."
"…"
Thời Tiểu Niệm nghe không vô, đứng lên đi về phía dưới, nước mắt chảy xuống gò má.
"Tiểu Niệm" Cung Úc giương giọng hô cô ở phía sau, "Xin lỗi"
Thanh âm kia tràn đầy cảm giác tội lỗi.
Câu xin lỗi này không nên nói cho cô, hẳn là cho Tịch Ngọc, thế nhưng từ trước trước đến lúc chết Tịch Ngọc vẫn chưa được nghe.
Thời Tiểu Niệm chạy trở về, vẫn trở về trong phòng, cung Âu đang để chân trần ngồi ở trên giường, trên giường là một đống sách cũ, hắn đeo một chiếc kính mắt gọng đen tìm kiếm sách ở nơi đó.
Nhìn thấy hắn, Thời Tiểu Niệm vội vã nghiêng người sang, tay dùng sức mà dụi dụi con mắt, xoa xoa mặt, không muốn để cho người khác thấy mình mới vừa đã khóc.
Cung Âu ở nơi đó lật sách lên, tốc độ lật sách rất nhanh, lật xong một quyển lại ném lên mặt đất, sau đó lật tiếp cuốn thứ hai.
Trên đất cũng đầy sách.
Thời Tiểu Niệm đi tới nhìn hắn, "Anh đang làm gì vậy"
"Tìm đồ vật" Cung Âu lạnh lùng thốt.
"Tìm cái gì"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Tìm sách dạy cách lật đổ trưởng tử chiếm đoạt quyền thừa kế." Cung Âu không nhịn được lại ném quyển sách trong tay ra ngoài.
Chết tiệt, nhiều quy củ như vậy, nhiều giáo điều cứng nhắc như vậy, có tiền lệ là con thứ kế thừa hay không
Phiền chết đi rồi.
Xem loại sách này thực sự là phiền phức.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm lẳng lặng mà nhìn hắn, sau đó khom lưng nhặt sách trên đất lên, thu dọn được dưới đất, cả người ngồi ở trên sàn nhà, thân thể dựa vào cuối giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.