Chương 312: Cung Âu đến nhà
Khương Tiểu Nha
14/06/2017
Editor: Yuhina
Cung Âu vừa mới về, lại vội vã rời khỏi công ty đi đâu?
Thì ra hai ngày nay hắn đi công tác.
Thời Tiểu Niệm nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút.
Rời khỏi hai ngày, "Tên trộm" làm loạn trong nhà.
Cô cắn cắn môi, sau đó quyết đoán đứng lên, cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Cô nhanh chân bước, vội vã rời khỏi văn phòng công ty truyện tranh Cách Uy, thuê xe trở về nhà.
Taxi dừng ở cửa tiểu khu.
Thời Tiểu Niệm nhanh chân, sau đó nhanh chân đi vào trong thang máy.
"Bang"
Thời Tiểu Niệm lấy chìa khóa mở cửa, nhanh chóng đẩy cửa ra, tim khẽ đập nhanh hơn một chút.
Đẩy cửa đi vào, bên trong rất bình tĩnh.
Mr Cung đứng cạnh tường đang tự mình nạp điện, Thời Tiểu Niệm đi vào, trong căn phòng nho nhỏ không hề có sự khác biệt, cô liếc nhìn chung quanh, không tìm ra được điểm khác biệt nào so với lúc cô rời đi.
"…"
Thời Tiểu Niệm đi vào nhà bếp, cô vào trong lấy món ăn ra, cô thấy mỗi món ăn đều không thiết chút gì, toàn bộ đều y nguyên như lúc ban đầu.
Không có ai đến ăn vụng.
Thời Tiểu Niệm kiểm tra mấy lần, cũng không tra ra được điểm khả nghi nào, liền đem món ăn bỏ lại vào tủ lạnh.
Là do cô suy nghĩ nhiều quá đi, cho rằng người kia chạy tới ăn vụng đồ, rõ ràng hắn đã không ăn đồ cô làm nữa, cô còn ảo tưởng gì cơ chứ
A.
Lại là di chứng sau khi chia tay sao, ảo tưởng người kia sẽ quay đầu tìm cô.
Thời Tiểu Niệm tự giễu cười khổ một tiếng, trong lòng nhói đau, rốt cuộc cô còn hy vọng xa vời cái gì cơ chứ
Chẳng lẽ còn không chịu hết hy vọng sao
Hắn không yêu cô, hắn và Mona cùng tắm, hắn ăn đồ ăn Mona làm, hắn và Mona cùng nhau đi tới công ty, sánh bước bên nhau. Cô đã chính mắt nhìn thấy những thứ đó, tại sao cô còn có thể không tự chủ được hy vọng xa vời.
Hết hy vọng đi, Thời Tiểu Niệm.
Đừng suy nghĩ lung tung nữa, đừng tiếp tục không có cốt khí như vậy.
Thời Tiểu Niệm tháo kính mắt xuống, đôi mắt lại có chút ẩm ướt, cô vội vã lau đi, cô căm hận bản thân không đủ dứt khoát như vậy.
Cô cầm lấy đồ ăn trực tiếp ném vào trong thùng rác, một món lại một món ném mất toàn bộ.
Lúc Tiểu Niệm cụp mắt nhìn những món ăn bị cô ném đi, mũi chua xót đến lợi hại.
Cô cầm cái bát đựng trứng gà đã luộc sẵn từng quả từng quả ném vào trong thùng rác, đến bây giờ Thời Tiểu Niệm mới hiểu được tại sao khi Cung Âu nổi nóng lại thích ném đồ vật như vậy.
Thì ra ném đồ vật như vậy sẽ làm cho tâm tình thoải mái hơn một chút.
Đáng tiếc, cô không có khả năng tài chính như hứn, chỉ có thể ném trứng gà để phát tiết một lúc.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy đôi mắt chua xót, tiếp tục cầm một cái trứng gà muốn ném xuống, sau đó sửng sốt một chút, trọng lượng của trứng gà hình như không đúng.
"…"
Thời Tiểu Niệm run lên, đập quả trứng gà ra, lại là trứng gà sống.
Trứng cả trong bát rõ ràng đều là trứng gà đã được luộc chín rồi cơ mà.
Thời Tiểu Niệm đập toàn bộ trứng gà trong bát ra, đập vào trong một cái bát khác, trong đó có ba quả trứng gà sống, mà trứng gà sống cô cất ở trong tủ lạnh vừa vặn thiếu đi ba quả.
Vì để bắt"Tên trộm", cô cố gắng nhớ kỹ hình dáng lúc cất đồ ăn, trứng gà có bao nhiêu quả, sẽ không tính sai.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, cảm giác mình sắp điên lên rồi.
Muốn nói tất cả trước mắt đều là ảo giác do cô quá đa nghi, vậy thì ba quả trứng gà sống không phải là ảo giác của cô.
Cung Âu, đến cùng thì anh muốn làm gì đây
Thời Tiểu Niệm nhìn ba quả trứng gà sống trong bát, lòng trắng trong suốt, lòng đỏ trứng màu sắc rõ ràng, cô mím mím môi, có chút buồn bực.
Một lát sau, cô lấy điện thoại di động ra gọi số điện thoại của Phong Đức .
Đế quốc pháo đài.
Ánh sáng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong thư phòng, chiếu sáng mọi ngóc ngách, chiếu vào những kệ sách.
Cung Âu ngồi ở trước bàn đọc sách, gương mặt anh tuấn không để lộ ra cảm xúc gì, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, ngón tay thon dài múa thật nhanh ở trên bàn phím.
Trên màn hình máy vi tính là mô hình người máy Mr, cùng với giá cả.
Bây giờ đối với giá thành của người máy hắn có một ý nghĩ mới, ý nghĩ này, Thời Tiểu Niệm người phụ nữ kia nhất định sẽ thích.
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
Phong Đức từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, đi tới trước bàn đọc sách mà Cung Âu đang ngồi.
"Chuyện gì" Cung Âu lạnh lùng mở miệng, cầm lấy cốc uống nước.
"Thiếu gia, đây là thứ Thời tiểu thư nhờ tôi chuyển cho ngài."
Phong Đức lo sợ tái mét cả mặt mà đem một cái bát sứ màu trắng đặt lên trên bàn sách.
Cung Âu hạ tầm mắt quiets qua thì thấy ba quả trứng gà sống đã được đập, lòng trắng lòng đỏ trứng rõ ràng, "Khụ."
Hắn bị sặc nước, suýt chút nữa phun hết nước ra ngoài, liên tục ho khan.
"Thiếu gia, ngài không sao chứ" Phong Đức ân cần hỏi.
Cung Âu trừng mắt nhìn bát sứ kia, trong mắt xẹt qua một vệt lúng túng, tiếng nói trầm thấp lạnh lẽo, "Cô ấy đưa ba quả trứng gà này đến là có ý gì"
"Tôi cũng không biết." Phong Đức hồi đáp, "Thời tiểu thư nhờ tôi đem bát trứng gà này giao cho thiếu gia, còn nhờ tôi chuyển cáo lời."
"Nói cái gì"
Cung Âu hỏi.
"Cái này" Phong Đức có chút chần chờ quan sát sắc mặt của Cung Âu, muốn nói lại thôi.
"Tôi bảo nói thì nói nhanh lên"
"Vâng, thiếu gia." Phong Đức cúi đầu, "Thời tiểu thư nhờ tôi chuyển cáo đến thiếu gia, nếu như lại có thêm lần sau, cô ấy sẽ báo cảnh sát."
Hắn cũng không biết Thời tiểu thư có ý gì.
"…"
Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu lập tức trở nên tối tăm, bàn tay thon dài cầm chặt cốc nước, nghiến răng nghiến lợi.
Một giây sau, Cung Âu đem cái cốc đang cầm trong tay tàn nhẫn mà nện xuống đất, phát tiết không vui trong lòng.
Cốc bị đập xuống sàn nhà mà vỡ nát.
Nước bắn tung tóe.
Phong Đức ngây người, kinh ngạc mà nhìn Cung Âu, sau đó nói, "Tôi lập tức cho người đến thu dọn."
"Cút ra ngoài"
Cung Âu quát, sắc mặt giận dữ.
Báo cảnh sát.
Cô lại muốn báo cảnh sát, thật sự coi hắn là tên trộm, ở trong mắt cô hắn chính là một tên trộm
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức thấy Cung Âu nổi giận, gật đầu, lui về phía sau vài bước, lập tức rời đi.
Cung Âu chặt chẽ trừng mắt nhìn bát trứng gà kia, đôi mắt tràn đầy giận dữ, ngay khi Phong Đức vừa mở cửa muốn đi ra ngoài, lập tức nghe được tiếng gào tức giận của Cung Âu truyền đến, "Phong Đức"
"Vâng, thiếu gia." Phong Đức lập tức đứng lại, trong lòng có chút sợ hãi, không biết thiếu gia lại đang phát hỏa cái gì.
"Trứng gà có phải là có thể ăn sống"
Cung Âu dùng ngữ khí đang phát hỏa hỏi một vấn đề chuyên nghiệp.
"…"
Phong Đức há hốc mồm ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Cung Âu.
Tin tức về Cung Âu và Mona lan rộng, hình ảnh hai người ra ngoài cùng nhau càng ngày càng nhiều, có lúc đang nói chuyện cùng Mona, có đi trên đường cùng Mona.
Thời Tiểu Niệm chỉ cần vừa nhìn tin tức, là có thể nhìn thấy tin tức của hai người bọn họ.
Cho dù là đi trên đường bị chụp trộm một bức ảnh, đều có thể là đầu đề, sau đó, cho dù là bức ảnh Mona đi một mình, cũng sẽ được đưa lên đầu đề.
Ở khắp mọi nơi đều là tin tức của Cung Âu và Mona.
Thời điểm Hạ Vũ thấy sợ cô thương tâm, thu hồi báo lại, cô còn cười nhạt một tiếng, "Cái này thì có là gì, tôi còn thấy nhiều cảnh hay ho hơn thế này nhiều."
Cô còn nhìn thấy bọn họ tắm cùng nhau đấy, đây thì tính là cái gì.
Nhưng cô không thể phủ nhận, chỉ cần thấy Cung Âu và Mona cùng xuất hiện trong ảnh, trong lòng cô lại đau như bị kim đâm.
Cô tự nói với mình, đây chỉ là quãng thời gian đầu sau khi chia tay mà thôi.
Thời gian sẽ làm tất cả mọi chuyên trở nên khá hơn, những di chứng sau khi chia tay này cũng sẽ phai nhạt dần, sẽ không còn đau lòng nữa, sẽ không phải tiếp tục khó chịu nữa.
Thời Tiểu Niệm đi tới đi lui trong nhà, đeo kính mắt, một tay cầm một phần đề cương bản thảo, một tay cầm bút đang suy tư làm thế nào để hoàn thiện nội dung.
Nội dung tiếp theo của câu chuyện nên thế vậy đo
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Thời Tiểu Niệm đi tới phía trước cửa, giương giọng hô, "Đến đây, Hạ Vũ."
Hạ Vũ nói muộn muộn sẽ đến bàn luận nội dung bản thảo với cô.
Thời Tiểu Niệm cắn bút miệng, đưa tay ra mở cửa, chỉ thấy một bóng người cao to đứng cửa nhà cô, quần áo chỉnh tề, khí tức lạnh lùn và kiêu ngạo.
Không phải Cung Âu thì là ai.
Thời Tiểu Niệm sống ở đây.
Đây là ngày thứ năm sau khi bọn họ chia tay.
Cung Âu đứng ở ngoài cửa, cũng ngây người, thấp mâu kinh ngạc mà nhìn cô.
Cô đứng ở nơi đó, mặc chiếc áo len rộng thùng thình không nhìn ra vóc người, nhưng cũng nổi bật lên làn da mềm mại, khuôn mặt của cô đẫy đà so với trước đây một ít, có chút dịu dàng, làn da trắng nõn, đeo mắt kính, đôi mắt trắng đen rõ ràng ngơ ngác nhìn hắn, đôi môi hồng nhạt đang cắn một chiếc bút.
Thật cmn đáng yêu.
Cung Âu yên lặng trừng mắt nhìn cô, rõ ràng mỗi ngày đều nhìn thấy cô trong camera giám sát, nhưng cô sống sờ sờ đứng ở trước mặt hắn, loại cảm giác đó hoàn toàn khác nhau, chuyện này với hắn mà nói cmn có sức hấp dẫn quá lớn.
Cung Âu vừa mới về, lại vội vã rời khỏi công ty đi đâu?
Thì ra hai ngày nay hắn đi công tác.
Thời Tiểu Niệm nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút.
Rời khỏi hai ngày, "Tên trộm" làm loạn trong nhà.
Cô cắn cắn môi, sau đó quyết đoán đứng lên, cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Cô nhanh chân bước, vội vã rời khỏi văn phòng công ty truyện tranh Cách Uy, thuê xe trở về nhà.
Taxi dừng ở cửa tiểu khu.
Thời Tiểu Niệm nhanh chân, sau đó nhanh chân đi vào trong thang máy.
"Bang"
Thời Tiểu Niệm lấy chìa khóa mở cửa, nhanh chóng đẩy cửa ra, tim khẽ đập nhanh hơn một chút.
Đẩy cửa đi vào, bên trong rất bình tĩnh.
Mr Cung đứng cạnh tường đang tự mình nạp điện, Thời Tiểu Niệm đi vào, trong căn phòng nho nhỏ không hề có sự khác biệt, cô liếc nhìn chung quanh, không tìm ra được điểm khác biệt nào so với lúc cô rời đi.
"…"
Thời Tiểu Niệm đi vào nhà bếp, cô vào trong lấy món ăn ra, cô thấy mỗi món ăn đều không thiết chút gì, toàn bộ đều y nguyên như lúc ban đầu.
Không có ai đến ăn vụng.
Thời Tiểu Niệm kiểm tra mấy lần, cũng không tra ra được điểm khả nghi nào, liền đem món ăn bỏ lại vào tủ lạnh.
Là do cô suy nghĩ nhiều quá đi, cho rằng người kia chạy tới ăn vụng đồ, rõ ràng hắn đã không ăn đồ cô làm nữa, cô còn ảo tưởng gì cơ chứ
A.
Lại là di chứng sau khi chia tay sao, ảo tưởng người kia sẽ quay đầu tìm cô.
Thời Tiểu Niệm tự giễu cười khổ một tiếng, trong lòng nhói đau, rốt cuộc cô còn hy vọng xa vời cái gì cơ chứ
Chẳng lẽ còn không chịu hết hy vọng sao
Hắn không yêu cô, hắn và Mona cùng tắm, hắn ăn đồ ăn Mona làm, hắn và Mona cùng nhau đi tới công ty, sánh bước bên nhau. Cô đã chính mắt nhìn thấy những thứ đó, tại sao cô còn có thể không tự chủ được hy vọng xa vời.
Hết hy vọng đi, Thời Tiểu Niệm.
Đừng suy nghĩ lung tung nữa, đừng tiếp tục không có cốt khí như vậy.
Thời Tiểu Niệm tháo kính mắt xuống, đôi mắt lại có chút ẩm ướt, cô vội vã lau đi, cô căm hận bản thân không đủ dứt khoát như vậy.
Cô cầm lấy đồ ăn trực tiếp ném vào trong thùng rác, một món lại một món ném mất toàn bộ.
Lúc Tiểu Niệm cụp mắt nhìn những món ăn bị cô ném đi, mũi chua xót đến lợi hại.
Cô cầm cái bát đựng trứng gà đã luộc sẵn từng quả từng quả ném vào trong thùng rác, đến bây giờ Thời Tiểu Niệm mới hiểu được tại sao khi Cung Âu nổi nóng lại thích ném đồ vật như vậy.
Thì ra ném đồ vật như vậy sẽ làm cho tâm tình thoải mái hơn một chút.
Đáng tiếc, cô không có khả năng tài chính như hứn, chỉ có thể ném trứng gà để phát tiết một lúc.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy đôi mắt chua xót, tiếp tục cầm một cái trứng gà muốn ném xuống, sau đó sửng sốt một chút, trọng lượng của trứng gà hình như không đúng.
"…"
Thời Tiểu Niệm run lên, đập quả trứng gà ra, lại là trứng gà sống.
Trứng cả trong bát rõ ràng đều là trứng gà đã được luộc chín rồi cơ mà.
Thời Tiểu Niệm đập toàn bộ trứng gà trong bát ra, đập vào trong một cái bát khác, trong đó có ba quả trứng gà sống, mà trứng gà sống cô cất ở trong tủ lạnh vừa vặn thiếu đi ba quả.
Vì để bắt"Tên trộm", cô cố gắng nhớ kỹ hình dáng lúc cất đồ ăn, trứng gà có bao nhiêu quả, sẽ không tính sai.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, cảm giác mình sắp điên lên rồi.
Muốn nói tất cả trước mắt đều là ảo giác do cô quá đa nghi, vậy thì ba quả trứng gà sống không phải là ảo giác của cô.
Cung Âu, đến cùng thì anh muốn làm gì đây
Thời Tiểu Niệm nhìn ba quả trứng gà sống trong bát, lòng trắng trong suốt, lòng đỏ trứng màu sắc rõ ràng, cô mím mím môi, có chút buồn bực.
Một lát sau, cô lấy điện thoại di động ra gọi số điện thoại của Phong Đức .
Đế quốc pháo đài.
Ánh sáng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong thư phòng, chiếu sáng mọi ngóc ngách, chiếu vào những kệ sách.
Cung Âu ngồi ở trước bàn đọc sách, gương mặt anh tuấn không để lộ ra cảm xúc gì, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, ngón tay thon dài múa thật nhanh ở trên bàn phím.
Trên màn hình máy vi tính là mô hình người máy Mr, cùng với giá cả.
Bây giờ đối với giá thành của người máy hắn có một ý nghĩ mới, ý nghĩ này, Thời Tiểu Niệm người phụ nữ kia nhất định sẽ thích.
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
Phong Đức từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, đi tới trước bàn đọc sách mà Cung Âu đang ngồi.
"Chuyện gì" Cung Âu lạnh lùng mở miệng, cầm lấy cốc uống nước.
"Thiếu gia, đây là thứ Thời tiểu thư nhờ tôi chuyển cho ngài."
Phong Đức lo sợ tái mét cả mặt mà đem một cái bát sứ màu trắng đặt lên trên bàn sách.
Cung Âu hạ tầm mắt quiets qua thì thấy ba quả trứng gà sống đã được đập, lòng trắng lòng đỏ trứng rõ ràng, "Khụ."
Hắn bị sặc nước, suýt chút nữa phun hết nước ra ngoài, liên tục ho khan.
"Thiếu gia, ngài không sao chứ" Phong Đức ân cần hỏi.
Cung Âu trừng mắt nhìn bát sứ kia, trong mắt xẹt qua một vệt lúng túng, tiếng nói trầm thấp lạnh lẽo, "Cô ấy đưa ba quả trứng gà này đến là có ý gì"
"Tôi cũng không biết." Phong Đức hồi đáp, "Thời tiểu thư nhờ tôi đem bát trứng gà này giao cho thiếu gia, còn nhờ tôi chuyển cáo lời."
"Nói cái gì"
Cung Âu hỏi.
"Cái này" Phong Đức có chút chần chờ quan sát sắc mặt của Cung Âu, muốn nói lại thôi.
"Tôi bảo nói thì nói nhanh lên"
"Vâng, thiếu gia." Phong Đức cúi đầu, "Thời tiểu thư nhờ tôi chuyển cáo đến thiếu gia, nếu như lại có thêm lần sau, cô ấy sẽ báo cảnh sát."
Hắn cũng không biết Thời tiểu thư có ý gì.
"…"
Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu lập tức trở nên tối tăm, bàn tay thon dài cầm chặt cốc nước, nghiến răng nghiến lợi.
Một giây sau, Cung Âu đem cái cốc đang cầm trong tay tàn nhẫn mà nện xuống đất, phát tiết không vui trong lòng.
Cốc bị đập xuống sàn nhà mà vỡ nát.
Nước bắn tung tóe.
Phong Đức ngây người, kinh ngạc mà nhìn Cung Âu, sau đó nói, "Tôi lập tức cho người đến thu dọn."
"Cút ra ngoài"
Cung Âu quát, sắc mặt giận dữ.
Báo cảnh sát.
Cô lại muốn báo cảnh sát, thật sự coi hắn là tên trộm, ở trong mắt cô hắn chính là một tên trộm
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức thấy Cung Âu nổi giận, gật đầu, lui về phía sau vài bước, lập tức rời đi.
Cung Âu chặt chẽ trừng mắt nhìn bát trứng gà kia, đôi mắt tràn đầy giận dữ, ngay khi Phong Đức vừa mở cửa muốn đi ra ngoài, lập tức nghe được tiếng gào tức giận của Cung Âu truyền đến, "Phong Đức"
"Vâng, thiếu gia." Phong Đức lập tức đứng lại, trong lòng có chút sợ hãi, không biết thiếu gia lại đang phát hỏa cái gì.
"Trứng gà có phải là có thể ăn sống"
Cung Âu dùng ngữ khí đang phát hỏa hỏi một vấn đề chuyên nghiệp.
"…"
Phong Đức há hốc mồm ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Cung Âu.
Tin tức về Cung Âu và Mona lan rộng, hình ảnh hai người ra ngoài cùng nhau càng ngày càng nhiều, có lúc đang nói chuyện cùng Mona, có đi trên đường cùng Mona.
Thời Tiểu Niệm chỉ cần vừa nhìn tin tức, là có thể nhìn thấy tin tức của hai người bọn họ.
Cho dù là đi trên đường bị chụp trộm một bức ảnh, đều có thể là đầu đề, sau đó, cho dù là bức ảnh Mona đi một mình, cũng sẽ được đưa lên đầu đề.
Ở khắp mọi nơi đều là tin tức của Cung Âu và Mona.
Thời điểm Hạ Vũ thấy sợ cô thương tâm, thu hồi báo lại, cô còn cười nhạt một tiếng, "Cái này thì có là gì, tôi còn thấy nhiều cảnh hay ho hơn thế này nhiều."
Cô còn nhìn thấy bọn họ tắm cùng nhau đấy, đây thì tính là cái gì.
Nhưng cô không thể phủ nhận, chỉ cần thấy Cung Âu và Mona cùng xuất hiện trong ảnh, trong lòng cô lại đau như bị kim đâm.
Cô tự nói với mình, đây chỉ là quãng thời gian đầu sau khi chia tay mà thôi.
Thời gian sẽ làm tất cả mọi chuyên trở nên khá hơn, những di chứng sau khi chia tay này cũng sẽ phai nhạt dần, sẽ không còn đau lòng nữa, sẽ không phải tiếp tục khó chịu nữa.
Thời Tiểu Niệm đi tới đi lui trong nhà, đeo kính mắt, một tay cầm một phần đề cương bản thảo, một tay cầm bút đang suy tư làm thế nào để hoàn thiện nội dung.
Nội dung tiếp theo của câu chuyện nên thế vậy đo
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Thời Tiểu Niệm đi tới phía trước cửa, giương giọng hô, "Đến đây, Hạ Vũ."
Hạ Vũ nói muộn muộn sẽ đến bàn luận nội dung bản thảo với cô.
Thời Tiểu Niệm cắn bút miệng, đưa tay ra mở cửa, chỉ thấy một bóng người cao to đứng cửa nhà cô, quần áo chỉnh tề, khí tức lạnh lùn và kiêu ngạo.
Không phải Cung Âu thì là ai.
Thời Tiểu Niệm sống ở đây.
Đây là ngày thứ năm sau khi bọn họ chia tay.
Cung Âu đứng ở ngoài cửa, cũng ngây người, thấp mâu kinh ngạc mà nhìn cô.
Cô đứng ở nơi đó, mặc chiếc áo len rộng thùng thình không nhìn ra vóc người, nhưng cũng nổi bật lên làn da mềm mại, khuôn mặt của cô đẫy đà so với trước đây một ít, có chút dịu dàng, làn da trắng nõn, đeo mắt kính, đôi mắt trắng đen rõ ràng ngơ ngác nhìn hắn, đôi môi hồng nhạt đang cắn một chiếc bút.
Thật cmn đáng yêu.
Cung Âu yên lặng trừng mắt nhìn cô, rõ ràng mỗi ngày đều nhìn thấy cô trong camera giám sát, nhưng cô sống sờ sờ đứng ở trước mặt hắn, loại cảm giác đó hoàn toàn khác nhau, chuyện này với hắn mà nói cmn có sức hấp dẫn quá lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.