Chương 549: Cung Âu làm cơm xào trứng
Khương Tiểu Nha
07/09/2017
"Nga."
Thời Tiểu Niệm xoay người đi tới bên tường, tìm công tắc đèn trên tường, bật đèn, tầm mắt lập tức sáng.
Cô xoay người, phía sau bọn họ là một phòng khách, trang trí cao cấp, hoa lệ, nhìn một cái là biết đây là nơi người có tiền ở. Thời Tiểu Niệm thu hồi tầm mắt nhìn về phía Cung Âu, hắn đứng trước cửa kéo kéo chốt cửa.
Cửa cũng không mở ra.
"Chuyện gì xảy ra?"
Thời Tiểu Niệm cau mày hỏi.
"Chọn dùng hệ thống chống trộm cấp một thế giới trừ chủ nhân, không ai mở ra được." Cung Âu nói, xoay người đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, kiểm tra cửa sổ, "Cửa sổ cũng giống như vậy, dùng chất liệu đặc thù, đây là một ngôi nhà không có chìa khoá không mở ra được."
"Hắn nhốt chúng ta ở chỗ này, tại sao?"
Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi.
"Chơi trò chơi." Cung Âu lạnh lùng nói, tròng mắt đen vẫn nhìn bốn phía, nhìn hướng thang lầu, "Bắt đầu từ khi cặp sinh đôi bị bắt cóc, đối phương chính là đang chơi trò chơi với chúng ta, căn biệt thự này có giá trị liên thành, lại dùng hệ thống chống trộm cao cấp nhất, hệ thống này chỉ có chủ nhân mới có thể kiểm soát, chứng tỏ tên bắt cóc chính là chủ nhà, người có tiền như vậy nhưng chỉ mở miệng muốn 100 triệu châu báu thôi."
"Ai nhàm chán như vậy?" Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, "Là kẻ thù của anh sao?"
"Em cho rằng kẻ thù của anh có hứng thú chơi trò chơi với anh sao?" Cung Âu nhìn về phía cô, "Em ngồi ghế nghỉ ngơi một chút, anh đi nhìn qua nơi này."
" Được."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, đi tới ngồi xuống trên ghế sa lon.
Cung Âu bắt đầu kiểm tra khắp nơi.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sa lon bằng da thật, vẫn nhìn xung quanh, đây là nhà tên bắt cóc, xây ở lưng chừng núi, hẻo lánh, yên tĩnh.
Rốt cuộc tên bắt cóc muốn làm gì?
Cô cho rằng giống như trên phim vậy, cô vừa tiến vào sẽ bị nổ tan, nhưng bây giờ cũng không có.
Trò chơi này còn phải chơi tới khi nào mới có thể cho cô gặp cặp sinh đôi.
Trong bụng phát ra một thanh âm không êm ái.
Thời Tiểu Niệm sờ bụng mình, bị bệnh cũng được đi, bây giờ còn bị đói.
"Đói?"
Một thanh âm truyền tới.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, Cung Âu đang từ trên thang lầu xuống, một tay đút trong túi quần, tròng mắt đen nhìn cô.
"Không sao."
Thời Tiểu Niệm nói, bây giờ cô cũng không đoái hoài tới ăn cái gì, cầm điện thoại ra, màn hình đen.
Tên bắt cóc hẳn biết bọn họ đã vào biệt thự, làm sao còn chưa gọi điện thoại tới?
"Trên lầu có giường, em đi ngủ đi."
Cung Âu nói.
"Không cần, em đợi tên bắt cóc gọi tới, đối phương hẳn rất nhanh sẽ gọi tới." Thời Tiểu Niệm nói.
"Có thể sẽ không gọi." Cung Âu tựa trên thang lầu nói.
"Tại sao? Ban đầu bảo chúng ta đứng trước bức tượng, sau đó là vẽ tranh tường, mỗi lần đối phương đều sắp xếp em." Thời Tiểu Niệm nói, làm sao tên bắt cóc có thể không gọi nữa.
Cung Âu từ trên thang lầu xuống, tầm mắt quét qua mặt cô, "Có lẽ sự sắp xếp lần này của đối phương chính là nhốt chúng ta ở đây."
"Nhốt ở đây?"
Thời Tiểu Niệm không hiểu.
"Cả căn nhà này quý nhất chính là hệ thống chống trộm, hệ thống này bộ phận bảo mật quốc gia đang dùng, hơn nữa, nó mới được cài." Cung Âu nói.
"Mới được cài?"
Cung Âu đi từng bước một tới trước mặt cô, thấp mắt nhìn cô, "Nếu anh không kiểm tra sai, hệ thống này được cài suốt đêm qua."
"..."
Cả đêm?
Chẳng lẽ tên bắt cóc thật chính là vì nhốt bọn họ, Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, nói, "Vậy có phải là kế điệu hổ ly sơn không? Nhốt chúng ta ở đây, rồi tấn công N.E?"
Có khả năng này đi.
"Vậy lúc đầu muốn anh tự mình tới nộp tiền chuộc là được rồi, không cần phải phiền phức như thế."
Cung Âu nói, đưa tay kéo cô từ ghế salon đứng lên.
"Làm gì?"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, cả người liền bị kéo đứng lên, trong tầm mắt trời đất quay cuồng.
Cung Âu ôm ngang cô lên, ôm cô đi lên thang lầu.
Cô kinh ngạc nhìn hắn.
"Anh đã sai Phong Đức điều tra chủ nhà, trước khi cánh cửa kia mở ra, em không cần làm gì, chỉ cần ở trong phòng ngủ." Cung Âu ôm cô bước lên từng bậc thang.
Thời Tiểu Niệm ngưng mắt nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, môi tái nhợt giật giật, "Anh quan tâm em?"
Lần này cặp sinh đôi bắt cóc, thời gian ở chung của cô và Cung Âu kéo dài, cô cũng cảm nhận được sự quan tâm trên người hắn
"Bởi vì em làm nhiều hơn nữa cũng vô ích, chỉ số thông minh của em không cao hơn anh."
Cung Âu thấp mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, giọng trầm tĩnh, đâu ra đấy, hoàn toàn là đang phân tích cho cô, cũng không có ý xem thường cô.
Thời Tiểu Niệm im lặng ngậm miệng.
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm lên lầu, đi vào một căn phòng, thả nhẹ cô lên giường, kéo chăn đắp lại cho cô.
Thời Tiểu Niệm phát hiện trong phòng ngủ đã bật điều hoà.
Cung Âu đưa tay kéo khoá áo lông của Thời Tiểu Niệm lên, Thời Tiểu Niệm sửng sốt, ngơ ngác nằm trên giường.
Cả người Cung Âu cơ hồ là toàn bộ lấn đến người cô, khuôn mặt anh tiaasn cách cô quá gần, lúc này, hắn tựa hồ cũng phát hiện mình làm hơi thừa, có chút cứng đờ thu tay về, đứng thẳng người.
"Em có thể ngủ rồi."
Cung Âu đứng cạnh giường nói.
"Vậy còn anh?" Thời Tiểu Niệm hỏi, Cung Âu xoay người rời đi, "Anh đi xem một chút, nghĩ cách ra ngoài."
Dứt lời, Cung Âu đã đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
Thời Tiểu Niệm từ trên giường ngồi dậy, không nghe lời đi ngủ, mà là lấy điện thoại ra, mở album ảnh, nhìn hình cặp sinh đôi ở trong.
Ngón tay lướt qua từng tấm.
Trong ảnh Cung Diệu luôn là vẽ mặt lãnh khốc, già dặn, Cung Quỳ luôn cười đến rung động lòng người.
Tình cảm anh em rất tốt.
Cung Diệu dù có lãnh khốc, nhưng lúc Cung Quỳ quấn cậu, cậu tuy bất mãn nhưng cũng phối hợp chụp hình; Cung Quỳ dù hoạt bát quấy rối quá mức đi nữa, Cung Diệu cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Thời Tiểu Niệm dựa vào đầu giường, đầu ngón tay chạm qua mặt Cung Diệu, mũi chua đến lợi hại, hốc mắt đỏ lên.
"Không sao, ba mẹ nhất định sẽ cứu các con, các con phải dũng cảm."
Cô lẩm bẩm.
" Ầm."
Cửa đột nhiên bị mở ra.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, chỉ thấy Cung Âu đứng ở cửa, xắn tay áo, lộ ra gần nửa đoạn cánh tay, ngón tay thon dài cầm con dao thái, tròng mắt đen thẳng tắp nhìn về phía cô.
"..." Thời Tiểu Niệm hít một hơi khí, ngơ ngác nhìn hắn, "Anh muốn dùng dao chém cửa sổ sao?"
Không phải nói cửa sổ là chất liệu đặc biệt, không phá được sao?
"Không phải."
Cung Âu trầm giọng nói, trong mắt lướt qua vẻ không được tự nhiên.
"Vậy anh..." Cầm dao làm gì.
"Khụ." Cung Âu ho nhẹ một tiếng, tay không cầm gì đặt bên môi mỏng, khẽ động, nhìn cô trên giường nói, "Thịt tươi nên xử lý thế nào?"
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn hắn, thịt tươi cái gì? Có thể cứu cặp sinh đôi sao?
"Trong phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn mới, anh nấu cơm, giữ thể lực mới có thể cứu con." Cung Âu nói, tận lực để cho lời mình nói tỏ ra đặc biệt có đạo lý.
Tên bắt cóc lại chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bọn họ?
Quả nhiên là một tên bắt cóc có lòng thương người.
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ, Cung Âu cho rằng cô khinh thường dạy hắn, sắc mặt trầm xuống, "Quên đi, tự anh tra tài liệu làm."
Nói xong, Cung Âu xoay người muốn đi.
Cung Âu làm thức ăn.
Thời Tiểu Niệm nhất thời nghĩ đến những năm trước đây ở làng du lịch, Cung Âu vào bếp, cô lập tức hô to, "Không được!"
Thanh âm của cô vốn khàn khàn khó nghe, vừa hô, thanh âm cũng xé nát.
Không thể để cho Cung Âu nấu ăn, nhà này bọn họ không chạy ra ngoài được, hắn mà nấu ăn, bọn họ sẽ bị đốt sống trong biệt thự, vậy cặp sinh đôi ai đi cứu.
"..."
Cung Âu vừa quay đầu lại liền thấy bộ dáng như gặp đại địch của Thời Tiểu Niệm, chân mày không kiềm được nhíu lại, "Em coi thường anh à?"
Nhớ lại, trước kia mỗi lần hắn làm cơm xào trứng cho cô ăn, cô cũng mặt đầy khổ sở không nói ra được, trước kia hắn có bệnh không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại, cô vẫn luôn chê tài nấu nướng của hắn, phải không?
"Không có, em không phải ý đó." Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, ho mấy tiếng, "Anh cũng đói phải không? Em đi làm thức ăn, em làm nhanh thôi."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm vén chăn lên liền xuống giường, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống.
"Bây giờ em chạy không tới 20 mét là sẽ ngã xuống." Cung Âu lạnh lùng nói, ánh mắt khinh thường, "Em ở đây đi, anh đi xuống."
Hắn thật đúng là muốn nấu ăn?
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới mình trong quá trình giao tiền chuộc, còn phải lo vì Cung Âu xuống bếp xảy ra chuyện, liền vội vàng nói, "Vậy thì anh làm cơm xào trứng đi."
Đừng làm những món khác, thật sẽ đốt chết bọn họ.
"..."
Cung Âu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Nhìn bộ dáng kia của hắn, Thời Tiểu Niệm nghĩ hắn có thể là mất hứng, con ngươi chuyển vòng, lại thêm một câu, "Bởi vì anh làm cơm xào trứng ăn rất ngon, bốn năm rồi em chưa được ăn."
Nghe được câu nói này, sắc mặt Cung Âu trở lại bình thường, xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm, cả người ngã xuống giường, đưa tay đè vải xô trên đầu mình, đầu mơ hồ đau.
Trong phòng ngủ sáng rực ánh đèn.
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó cầm điện thoại lên, vẫn không có cuộc gọi nào, trong hình Cung Quỳ mặt mày vui vẻ giống như hoa hướng dương rực rỡ.
Một ngày.
Suốt một ngày, không biết hai đứa bé bây giờ thế nào rồi, đang trải qua cái gì.
Cô rất rất muốn gặp bọn chúng.
...
Bên kia, trong biệt thự xa lạ trống trải kiểu Âu, lò sưởi đầy đủ, đèn đuốc sáng choang.
Hai đứa bé tướng mạo xinh đẹp ngồi trên thảm, chính là Cung Diệu và Cung Quỳ, Cung Diệu mặt không thay đổi ngồi ở chỗ đó, Cung Quỳ ôm một con búp bê liên tục ngáp.
Một người đàn ông cao lớn ngồi trước mặt bọn họ, một thân không phải thổ phỉ, tóc ngắn hơi quăn, trên mặt đeo kính mắt cùng khẩu trang đen, khiến cho người khác không thấy được mặt mũi thật của hắn.
"Ba."
Trong tay người đàn ông cầm một con gấu, dán băng dính lên miệng con gấu, sau đó nhìn về phía hai đứa bé, giọng thành thục, ưu nhã, "Tên bắt cóc đều là hung thần ác sát, trẻ con các cháu lại không có năng lực phản kháng, không có cách nào phản kháng thì phải phối hợp, đừng khóc, không cần phải sợ, ngồi yên chờ người nhà tới cứu các cháu là được, hiểu không?"
"..."
Hai đứa bé yên lặng.
"Giống như con gấu này là được rồi, không nên ồn ào, đừng chọc giận tên bắt cóc." Người đàn ông cầm con gấu trong tay bỏ trên đất, toàn thân con gấu bị dán đầy băng dính, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó.
Thời Tiểu Niệm xoay người đi tới bên tường, tìm công tắc đèn trên tường, bật đèn, tầm mắt lập tức sáng.
Cô xoay người, phía sau bọn họ là một phòng khách, trang trí cao cấp, hoa lệ, nhìn một cái là biết đây là nơi người có tiền ở. Thời Tiểu Niệm thu hồi tầm mắt nhìn về phía Cung Âu, hắn đứng trước cửa kéo kéo chốt cửa.
Cửa cũng không mở ra.
"Chuyện gì xảy ra?"
Thời Tiểu Niệm cau mày hỏi.
"Chọn dùng hệ thống chống trộm cấp một thế giới trừ chủ nhân, không ai mở ra được." Cung Âu nói, xoay người đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, kiểm tra cửa sổ, "Cửa sổ cũng giống như vậy, dùng chất liệu đặc thù, đây là một ngôi nhà không có chìa khoá không mở ra được."
"Hắn nhốt chúng ta ở chỗ này, tại sao?"
Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi.
"Chơi trò chơi." Cung Âu lạnh lùng nói, tròng mắt đen vẫn nhìn bốn phía, nhìn hướng thang lầu, "Bắt đầu từ khi cặp sinh đôi bị bắt cóc, đối phương chính là đang chơi trò chơi với chúng ta, căn biệt thự này có giá trị liên thành, lại dùng hệ thống chống trộm cao cấp nhất, hệ thống này chỉ có chủ nhân mới có thể kiểm soát, chứng tỏ tên bắt cóc chính là chủ nhà, người có tiền như vậy nhưng chỉ mở miệng muốn 100 triệu châu báu thôi."
"Ai nhàm chán như vậy?" Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, "Là kẻ thù của anh sao?"
"Em cho rằng kẻ thù của anh có hứng thú chơi trò chơi với anh sao?" Cung Âu nhìn về phía cô, "Em ngồi ghế nghỉ ngơi một chút, anh đi nhìn qua nơi này."
" Được."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, đi tới ngồi xuống trên ghế sa lon.
Cung Âu bắt đầu kiểm tra khắp nơi.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sa lon bằng da thật, vẫn nhìn xung quanh, đây là nhà tên bắt cóc, xây ở lưng chừng núi, hẻo lánh, yên tĩnh.
Rốt cuộc tên bắt cóc muốn làm gì?
Cô cho rằng giống như trên phim vậy, cô vừa tiến vào sẽ bị nổ tan, nhưng bây giờ cũng không có.
Trò chơi này còn phải chơi tới khi nào mới có thể cho cô gặp cặp sinh đôi.
Trong bụng phát ra một thanh âm không êm ái.
Thời Tiểu Niệm sờ bụng mình, bị bệnh cũng được đi, bây giờ còn bị đói.
"Đói?"
Một thanh âm truyền tới.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, Cung Âu đang từ trên thang lầu xuống, một tay đút trong túi quần, tròng mắt đen nhìn cô.
"Không sao."
Thời Tiểu Niệm nói, bây giờ cô cũng không đoái hoài tới ăn cái gì, cầm điện thoại ra, màn hình đen.
Tên bắt cóc hẳn biết bọn họ đã vào biệt thự, làm sao còn chưa gọi điện thoại tới?
"Trên lầu có giường, em đi ngủ đi."
Cung Âu nói.
"Không cần, em đợi tên bắt cóc gọi tới, đối phương hẳn rất nhanh sẽ gọi tới." Thời Tiểu Niệm nói.
"Có thể sẽ không gọi." Cung Âu tựa trên thang lầu nói.
"Tại sao? Ban đầu bảo chúng ta đứng trước bức tượng, sau đó là vẽ tranh tường, mỗi lần đối phương đều sắp xếp em." Thời Tiểu Niệm nói, làm sao tên bắt cóc có thể không gọi nữa.
Cung Âu từ trên thang lầu xuống, tầm mắt quét qua mặt cô, "Có lẽ sự sắp xếp lần này của đối phương chính là nhốt chúng ta ở đây."
"Nhốt ở đây?"
Thời Tiểu Niệm không hiểu.
"Cả căn nhà này quý nhất chính là hệ thống chống trộm, hệ thống này bộ phận bảo mật quốc gia đang dùng, hơn nữa, nó mới được cài." Cung Âu nói.
"Mới được cài?"
Cung Âu đi từng bước một tới trước mặt cô, thấp mắt nhìn cô, "Nếu anh không kiểm tra sai, hệ thống này được cài suốt đêm qua."
"..."
Cả đêm?
Chẳng lẽ tên bắt cóc thật chính là vì nhốt bọn họ, Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, nói, "Vậy có phải là kế điệu hổ ly sơn không? Nhốt chúng ta ở đây, rồi tấn công N.E?"
Có khả năng này đi.
"Vậy lúc đầu muốn anh tự mình tới nộp tiền chuộc là được rồi, không cần phải phiền phức như thế."
Cung Âu nói, đưa tay kéo cô từ ghế salon đứng lên.
"Làm gì?"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, cả người liền bị kéo đứng lên, trong tầm mắt trời đất quay cuồng.
Cung Âu ôm ngang cô lên, ôm cô đi lên thang lầu.
Cô kinh ngạc nhìn hắn.
"Anh đã sai Phong Đức điều tra chủ nhà, trước khi cánh cửa kia mở ra, em không cần làm gì, chỉ cần ở trong phòng ngủ." Cung Âu ôm cô bước lên từng bậc thang.
Thời Tiểu Niệm ngưng mắt nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, môi tái nhợt giật giật, "Anh quan tâm em?"
Lần này cặp sinh đôi bắt cóc, thời gian ở chung của cô và Cung Âu kéo dài, cô cũng cảm nhận được sự quan tâm trên người hắn
"Bởi vì em làm nhiều hơn nữa cũng vô ích, chỉ số thông minh của em không cao hơn anh."
Cung Âu thấp mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, giọng trầm tĩnh, đâu ra đấy, hoàn toàn là đang phân tích cho cô, cũng không có ý xem thường cô.
Thời Tiểu Niệm im lặng ngậm miệng.
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm lên lầu, đi vào một căn phòng, thả nhẹ cô lên giường, kéo chăn đắp lại cho cô.
Thời Tiểu Niệm phát hiện trong phòng ngủ đã bật điều hoà.
Cung Âu đưa tay kéo khoá áo lông của Thời Tiểu Niệm lên, Thời Tiểu Niệm sửng sốt, ngơ ngác nằm trên giường.
Cả người Cung Âu cơ hồ là toàn bộ lấn đến người cô, khuôn mặt anh tiaasn cách cô quá gần, lúc này, hắn tựa hồ cũng phát hiện mình làm hơi thừa, có chút cứng đờ thu tay về, đứng thẳng người.
"Em có thể ngủ rồi."
Cung Âu đứng cạnh giường nói.
"Vậy còn anh?" Thời Tiểu Niệm hỏi, Cung Âu xoay người rời đi, "Anh đi xem một chút, nghĩ cách ra ngoài."
Dứt lời, Cung Âu đã đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
Thời Tiểu Niệm từ trên giường ngồi dậy, không nghe lời đi ngủ, mà là lấy điện thoại ra, mở album ảnh, nhìn hình cặp sinh đôi ở trong.
Ngón tay lướt qua từng tấm.
Trong ảnh Cung Diệu luôn là vẽ mặt lãnh khốc, già dặn, Cung Quỳ luôn cười đến rung động lòng người.
Tình cảm anh em rất tốt.
Cung Diệu dù có lãnh khốc, nhưng lúc Cung Quỳ quấn cậu, cậu tuy bất mãn nhưng cũng phối hợp chụp hình; Cung Quỳ dù hoạt bát quấy rối quá mức đi nữa, Cung Diệu cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Thời Tiểu Niệm dựa vào đầu giường, đầu ngón tay chạm qua mặt Cung Diệu, mũi chua đến lợi hại, hốc mắt đỏ lên.
"Không sao, ba mẹ nhất định sẽ cứu các con, các con phải dũng cảm."
Cô lẩm bẩm.
" Ầm."
Cửa đột nhiên bị mở ra.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, chỉ thấy Cung Âu đứng ở cửa, xắn tay áo, lộ ra gần nửa đoạn cánh tay, ngón tay thon dài cầm con dao thái, tròng mắt đen thẳng tắp nhìn về phía cô.
"..." Thời Tiểu Niệm hít một hơi khí, ngơ ngác nhìn hắn, "Anh muốn dùng dao chém cửa sổ sao?"
Không phải nói cửa sổ là chất liệu đặc biệt, không phá được sao?
"Không phải."
Cung Âu trầm giọng nói, trong mắt lướt qua vẻ không được tự nhiên.
"Vậy anh..." Cầm dao làm gì.
"Khụ." Cung Âu ho nhẹ một tiếng, tay không cầm gì đặt bên môi mỏng, khẽ động, nhìn cô trên giường nói, "Thịt tươi nên xử lý thế nào?"
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn hắn, thịt tươi cái gì? Có thể cứu cặp sinh đôi sao?
"Trong phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn mới, anh nấu cơm, giữ thể lực mới có thể cứu con." Cung Âu nói, tận lực để cho lời mình nói tỏ ra đặc biệt có đạo lý.
Tên bắt cóc lại chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bọn họ?
Quả nhiên là một tên bắt cóc có lòng thương người.
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ, Cung Âu cho rằng cô khinh thường dạy hắn, sắc mặt trầm xuống, "Quên đi, tự anh tra tài liệu làm."
Nói xong, Cung Âu xoay người muốn đi.
Cung Âu làm thức ăn.
Thời Tiểu Niệm nhất thời nghĩ đến những năm trước đây ở làng du lịch, Cung Âu vào bếp, cô lập tức hô to, "Không được!"
Thanh âm của cô vốn khàn khàn khó nghe, vừa hô, thanh âm cũng xé nát.
Không thể để cho Cung Âu nấu ăn, nhà này bọn họ không chạy ra ngoài được, hắn mà nấu ăn, bọn họ sẽ bị đốt sống trong biệt thự, vậy cặp sinh đôi ai đi cứu.
"..."
Cung Âu vừa quay đầu lại liền thấy bộ dáng như gặp đại địch của Thời Tiểu Niệm, chân mày không kiềm được nhíu lại, "Em coi thường anh à?"
Nhớ lại, trước kia mỗi lần hắn làm cơm xào trứng cho cô ăn, cô cũng mặt đầy khổ sở không nói ra được, trước kia hắn có bệnh không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại, cô vẫn luôn chê tài nấu nướng của hắn, phải không?
"Không có, em không phải ý đó." Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, ho mấy tiếng, "Anh cũng đói phải không? Em đi làm thức ăn, em làm nhanh thôi."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm vén chăn lên liền xuống giường, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống.
"Bây giờ em chạy không tới 20 mét là sẽ ngã xuống." Cung Âu lạnh lùng nói, ánh mắt khinh thường, "Em ở đây đi, anh đi xuống."
Hắn thật đúng là muốn nấu ăn?
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới mình trong quá trình giao tiền chuộc, còn phải lo vì Cung Âu xuống bếp xảy ra chuyện, liền vội vàng nói, "Vậy thì anh làm cơm xào trứng đi."
Đừng làm những món khác, thật sẽ đốt chết bọn họ.
"..."
Cung Âu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Nhìn bộ dáng kia của hắn, Thời Tiểu Niệm nghĩ hắn có thể là mất hứng, con ngươi chuyển vòng, lại thêm một câu, "Bởi vì anh làm cơm xào trứng ăn rất ngon, bốn năm rồi em chưa được ăn."
Nghe được câu nói này, sắc mặt Cung Âu trở lại bình thường, xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm, cả người ngã xuống giường, đưa tay đè vải xô trên đầu mình, đầu mơ hồ đau.
Trong phòng ngủ sáng rực ánh đèn.
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó cầm điện thoại lên, vẫn không có cuộc gọi nào, trong hình Cung Quỳ mặt mày vui vẻ giống như hoa hướng dương rực rỡ.
Một ngày.
Suốt một ngày, không biết hai đứa bé bây giờ thế nào rồi, đang trải qua cái gì.
Cô rất rất muốn gặp bọn chúng.
...
Bên kia, trong biệt thự xa lạ trống trải kiểu Âu, lò sưởi đầy đủ, đèn đuốc sáng choang.
Hai đứa bé tướng mạo xinh đẹp ngồi trên thảm, chính là Cung Diệu và Cung Quỳ, Cung Diệu mặt không thay đổi ngồi ở chỗ đó, Cung Quỳ ôm một con búp bê liên tục ngáp.
Một người đàn ông cao lớn ngồi trước mặt bọn họ, một thân không phải thổ phỉ, tóc ngắn hơi quăn, trên mặt đeo kính mắt cùng khẩu trang đen, khiến cho người khác không thấy được mặt mũi thật của hắn.
"Ba."
Trong tay người đàn ông cầm một con gấu, dán băng dính lên miệng con gấu, sau đó nhìn về phía hai đứa bé, giọng thành thục, ưu nhã, "Tên bắt cóc đều là hung thần ác sát, trẻ con các cháu lại không có năng lực phản kháng, không có cách nào phản kháng thì phải phối hợp, đừng khóc, không cần phải sợ, ngồi yên chờ người nhà tới cứu các cháu là được, hiểu không?"
"..."
Hai đứa bé yên lặng.
"Giống như con gấu này là được rồi, không nên ồn ào, đừng chọc giận tên bắt cóc." Người đàn ông cầm con gấu trong tay bỏ trên đất, toàn thân con gấu bị dán đầy băng dính, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.