Chương 478: Cung Âu mất tích
Khương Tiểu Nha
10/08/2017
Editor: shinoki
Ngay cả trong pháo đài cũng gần một nửa người rời đi.
Ánh mặt trời chiếu vào đài phun nước, Phong Đức từ trên xe bước xuống, nhịp bước trùng trùng đi vào, vòng qua hành lang quanh co khúc khuỷu, ông đi vào trong phòng khách.
Nơi này mở lò sưởi.
Đèn lưu ly đẹp rực rỡ.
Một bóng người mảnh khảnh ngồi trên ghế sa lon, váy dài màu đen khiến cô càng gầy gò, đôi chân giẫm trên đất, trong đó có một chân băng vải xô.
Vừa thấy cô, chân mày Phong Đức liền không nhịn được nhíu lại.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sa lon, đường nét dung nhan hơi chìm xuống, cô nắm ống nghe kiểu cổ, nghe La Kỳ chỉ trích cô trong điện thoại.
La Kỳ vừa mắng vừa khóc.
"Tại sao phái nhiều người ra ngoài như vậy vẫn không tìm được? Sao án bắt cóc lại đổi thành án mất tích, tôi mặc kệ bất kể biến thành cái dạng gì, nhất định tìm Cung Âu về cho tôi! Nếu không, cô không sống yên đâu!"
La Kỳ khóc mắng xong liền cúp điện thoại.
"..."
Cuộc điện thoại này, Thời Tiểu Niệm từ đầu đến cuối không nói một lời, cứ ngồi như vậy ở chỗ đó.
Cô ngồi yên rất lâu, động tác cứng đờ úp ống nghe lại, đôi mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước.
"Tịch tiểu thư, vẫn không có tin gì."
Phong Đức đứng trước mặt Thời Tiểu Niệm nói.
Năm ngày liên tiếp, mỗi lần ông thấy Thời Tiểu Niệm, đều phải nói lời này.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngồi yên lặng không nói gì.
Một nữ hầu bưng khay đi tới, trên khay là thức ăn nóng hổi, Phong Đức thấy vậy không khỏi hỏi, "Tịch tiểu thư cô lại không ăn cơm."
Năm ngày qua, Thời Tiểu Niệm chỉ ngủ một lần, ông không nhìn nổi, cho thuốc ngủ vào sữa cô mới ngủ.
Cái gì cũng không ăn.
Người gầy cực nhanh.
"Phong quản gia." Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, hai tròng mắt mờ mịt nhìn mặt đất, "Ông nói xem tại sao tôi phải đi đậu xe chứ?"
"..."
Phong Đức cau mày, những lời này mấy ngày nay ông nghe Thời Tiểu Niệm nói rất nhiều lần.
"Rõ ràng ngày đó tôi luôn cảm giác sẽ xảy ra chuyện, nhưng tôi lại đi đậu xe, nếu như tôi vẫn ở yên đó, Cung Âu sẽ không xảy ra chuyện." Thời Tiểu Niệm nói, lầm bầm lầu bầu.
"Tịch tiểu thư, chuyện này không liên quan đến cô, thiếu gia có chút thân thủ, nhưng vẫn bị chiếc xe thương vụ kia mang đi."
Phong Đức nói.
"Tại sao tôi phải đi đậu xe, tôi không nên đi."
Thời Tiểu Niệm giống như là không thấy, tiếp tục lầm bầm, thân hình gầy gò.
Cô vốn không tin vào chuyện bắt cóc, cô nghĩ Cung Âu chẳng qua là khó chịu, hắn cần né tránh mọi người một thời gian.
Nhưng năm ngày, suốt năm ngày.
Cô không tin hắn nguyện ý rời xa cô năm ngày, hắn sẽ không.
Hắn nhất định là đã xảy ra chuyện, nhưng hắn xảy ra chuyện gì chứ, cô không nghĩ ra.
Phong Đức cau mày ngồi xuống trước mặt Thời Tiểu Niệm, ngưng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm nói, "Tịch tiểu thư, xin cô đừng như vậy, nếu như lúc này cô ngã xuống, thiếu gia trở lại tôi biết ăn nói thế nào với ngài ấy?"
Nghe vậy, lông mi Thời Tiểu Niệm hơi run một chút, thấp mắt nhìn về phía ông, "Ông yên tâm, tôi sẽ không gục ngã, tôi sẽ không để cho Phong quản gia chống đỡ cục diện này một mình."
Cô sẽ không gục ngã.
Bởi vì cô còn phải chờ Cung Âu trở lại.
"Tịch tiểu thư có thể nghĩ như vậy là tốt. Trước lão gia, phu nhân đóng cửa không ra, bây giờ thiếu gia không thấy, truyền thông rất nhanh sẽ phái người tới." Phong Đức nói, "Sợ rằng đến lúc đó Tịch tiểu thư sẽ chịu khổ một chút, nhưng bất kể thế nào, tôi nhất định sẽ thay thiếu gia trông nom cô."
"Tôi biết." Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái.
"Cho nên cô nhất định phải tỉnh táo, ăn nhiều một chút."
Phong Đức nói.
Thời Tiểu Niệm không cố chấp, gật đầu một cái, lấy một bát cơm trắng trong khay, cầm đũa và cơm vào miệng, một chút thanh âm cũng không có, cứ nhai nuốt liên tục, không nếm được vị gì.
Phong Đức từ dưới đất đứng lên nói, "Vậy tôi đi làm việc."
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng người hắn, hỏi, "Phong quản gia, có phải lại hết tiền đúng không?"
Cung Âu trước không lập văn kiện pháp luật, bọn họ lại chưa kết hôn, cô không được tự tiện động vào tài sản của hắn.
Tìm người là chuyện hao phí lượng lớn nhân lực và tiền của, tiền nong là chuyện vô cùng cấp bách, người Cung gia chưa tới, hiện nay tất cả đều dùng tiền của Thời Tiểu Niệm và Phong Đức.
Thời Tiểu Niệm đã dùng hết tiền trong tay.
"Tiền là chuyện nhỏ. Tịch tiểu thư, trên danh nghĩa tôi còn một chút tài sản, vừa vặn năm nay kinh tế đình trệ, nhân cơ hội tịch thu." Phong Đức điềm nhiên nói.
"Không được."
Thời Tiểu Niệm lập tức cự tuyệt, từ trên ghế salon đứng lên, đưa bát đũa cho nữ hầu, nói, "Tôi đã sắp đồ trang sức, một vài bộ quần áo, sẽ có người đến cửa xử lý, thanh toán tiền mặt. Không đủ, ở Thiên chi cảng tôi có hai căn đứng tên tôi, tôi lập tức sẽ chuyển nhượng."
Một căn là Cung Âu mua cho cô, một căn là Tịch gia mua cho cô.
"Đồ trang sức?" Phong Đức khiếp sợ, "Những món đó đều là thiếu gia mua cho cô."
"Không sao." Thời Tiểu Niệm giơ tay mình lên, nhẫn kim cương trên ngón áp út toả sáng, "Tôi có cái này là đủ rồi, còn lại đều có thể bán."
"Tịch tiểu thư..."
"Trước khi người Cung gia tới, tôi muốn đủ tiền chống cự, không thể động đến vốn liếng của Phong quản gia. Ông đi làm việc đi, tôi biết còn rất nhiều cửa ải cũng chờ ông đi khai thông, chuyện tiền nong cứ giao cho tôi, tiền vừa đến tay, tôi lập tức sẽ chuyển cho ông." Thời Tiểu Niệm nói.
"Được rồi, Tịch tiểu thư."
Phong Đức gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm đứng giữa phòng khách, thấp mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, đôi mắt đỏ ửng, lại không có nước mắt chảy xuống.
Cô biết, Cung Âu sớm muộn sẽ trở lại.
Cho nên cô sẽ không khóc.
Nước mắt là thứ vô ích nhất.
"Tịch tiểu thư, cô mới ăn vài miếng, ăn thêm chút đi." Nữ hầu đi tới trước mặt cô, khuyên lơn cô.
"Tôi no rồi, tôi đi xem đồ trang sức."
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, đi vào một phòng khác, trong phòng người giúp việc đang xếp đồ trang sức cùng quần áo vào túi, bên trong có rất nhiều có chưa từng đụng đến.
Thấy cô tới, nhóm người giúp việc rối rít ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong mắt có chút đồng cảm.
Thiếu gia không có ở đây, toàn bộ Cung gia đều bấp bênh, Tịch tiểu thư gầy nhom đến đáng thương.
Thời Tiểu Niệm thấp mắt nhìn những đồ trang sức kia, chợt nhớ tới lần đầu tiên Cung Âu tặng cô nhẫn, cô không muốn, Cung Âu liền trực tiếp ném ra bên ngoài.
Người đàn ông tự đại không ai bì nổi.
Vĩnh viễn ngông cuồng như vậy.
Cho nên cô tin, không ai có thể bắt hắn, dù có người bắt cóc, hay hắn gặp chuyên bất ngờ, hắn cũng sẽ trở lại.
"Tịch tiểu thư, có người đến."
Phong Đức trở lại.
Thời Tiểu Niệm chuyển mắt, Phong Đức mang chừng mười người đàn ông mặc âu phục đi tới, trong mắt những người đàn ông kia lộ ra vẻ gan dạ, người thì trên mặt có vài vết thương, người thì trên tay có một vết thương rất dài, nhìn hơi dữ tợn.
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nhìn về phía Phong Đức, Phong Đức chỉ một người đàn ông có đôi mắt màu lam nói, "Đây là Peter, người của thiếu gia."
"Có tin tức của Cung Âu sao?"
Thời Tiểu Niệm nhất thời vui mừng.
Nghe vậy, những người đó liền cúi đầu xuống, Peter nhìn Thời Tiểu Niệm thở dài, nói, "E rằng, chúng tôi không mang đến tin tức tốt cho Tịch tiểu thư."
"..."
Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ, tinh tế thưởng thức những lời này của hắn, từng chữ từng chữ, sau đó chiếc hộp trang sức trong tay cô rớt xuống, đôi bông tai thạch bảo lam rơi xuống đất.
Bây giờ cô kháng cự tất cả tin tức xấu.
Thật sự.
Thời Tiểu Niệm dẫn bọn họ vào thư phòng của Cung Âu, cô cảm thấy hai chân nhũn ra, vì vậy ngồi vào trước bàn đọc sách, ngồi ở vị trí Cung Âu vốn hay ngồi.
"Phịch."
Trong nháy mắt cô ngồi xuống, mười mấy người đàn ông kia liền quỳ xuống, quỳ hai đầu gối xuống đất, hai tay đặt trên đầu gối, hướng cô cúi đầu.
Bộ dáng xin chịu tội.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn bọn họ, nếu không phải đang ngồi, giờ phút này cô hẳn đã té xuống đất đi.
Phong Đức ra hiệu cho cô nhiều lần.
Thời Tiểu Niệm cũng không mở miệng, cứ ngây ngốc ngồi như vậy, cô rất muốn lựa chọn không nghe, rất muốn lừa mình dối người.
Rất lâu sau, cô mới mở miệng, "Chuyện gì, các ngươi nói đi."
Xấu hơn nữa, cũng không phải là như vậy đi.
Nhưng nếu thật là như vậy, cô nên làm gì? Nếu như Cung Âu thật bỏ cô mà đi, cô có thể làm gì?
"Lúc Tịch tiểu thư và Cung tiên sinh chia tay, Cung tiên sinh từng phân phó chúng tôi đi điều tra thân thế Tịch tiểu thư." Peter quỳ xuống đất, cúi đầu nói, "Khi đó, chúng tôi bắt đầu thâm nhập vào nội bộ Tịch gia."
"Các ngươi muốn nói chuyện Tịch gia?"
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên hiểu.
Bọn họ không phải tới vì chuyện của Cung Âu, cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cô tình nguyện Cung Âu không có tin tức, cũng không muốn nghe được tin tức xấu.
"Đúng vậy." Peter gật đầu, "Sau đó tra được, Cung tiên sinh cũng không điều đi chúng ta, vì vậy chúng tôi tiếp tục ở lại Tịch gia. Một thời gian trước, Tịch lão gia bị bắt ở biên giới, Cung tiên sinh lệnh chúng tôi âm thầm điều tra tung tích Tịch lão gia."
"..."
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, thì ra Cung Âu về nước sửa chữa lỗ hổng hệ thống N.E nhưng vẫn không quên phái người cứu cha cô.
Khó trách hắn nói mệt mỏi.
Hắn suy nghĩ nhiều như vậy, bận bịu nhiều như vậy, cái gì cũng làm một mình, có thể không mệt mỏi sao.
Ngay cả trong pháo đài cũng gần một nửa người rời đi.
Ánh mặt trời chiếu vào đài phun nước, Phong Đức từ trên xe bước xuống, nhịp bước trùng trùng đi vào, vòng qua hành lang quanh co khúc khuỷu, ông đi vào trong phòng khách.
Nơi này mở lò sưởi.
Đèn lưu ly đẹp rực rỡ.
Một bóng người mảnh khảnh ngồi trên ghế sa lon, váy dài màu đen khiến cô càng gầy gò, đôi chân giẫm trên đất, trong đó có một chân băng vải xô.
Vừa thấy cô, chân mày Phong Đức liền không nhịn được nhíu lại.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sa lon, đường nét dung nhan hơi chìm xuống, cô nắm ống nghe kiểu cổ, nghe La Kỳ chỉ trích cô trong điện thoại.
La Kỳ vừa mắng vừa khóc.
"Tại sao phái nhiều người ra ngoài như vậy vẫn không tìm được? Sao án bắt cóc lại đổi thành án mất tích, tôi mặc kệ bất kể biến thành cái dạng gì, nhất định tìm Cung Âu về cho tôi! Nếu không, cô không sống yên đâu!"
La Kỳ khóc mắng xong liền cúp điện thoại.
"..."
Cuộc điện thoại này, Thời Tiểu Niệm từ đầu đến cuối không nói một lời, cứ ngồi như vậy ở chỗ đó.
Cô ngồi yên rất lâu, động tác cứng đờ úp ống nghe lại, đôi mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước.
"Tịch tiểu thư, vẫn không có tin gì."
Phong Đức đứng trước mặt Thời Tiểu Niệm nói.
Năm ngày liên tiếp, mỗi lần ông thấy Thời Tiểu Niệm, đều phải nói lời này.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngồi yên lặng không nói gì.
Một nữ hầu bưng khay đi tới, trên khay là thức ăn nóng hổi, Phong Đức thấy vậy không khỏi hỏi, "Tịch tiểu thư cô lại không ăn cơm."
Năm ngày qua, Thời Tiểu Niệm chỉ ngủ một lần, ông không nhìn nổi, cho thuốc ngủ vào sữa cô mới ngủ.
Cái gì cũng không ăn.
Người gầy cực nhanh.
"Phong quản gia." Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, hai tròng mắt mờ mịt nhìn mặt đất, "Ông nói xem tại sao tôi phải đi đậu xe chứ?"
"..."
Phong Đức cau mày, những lời này mấy ngày nay ông nghe Thời Tiểu Niệm nói rất nhiều lần.
"Rõ ràng ngày đó tôi luôn cảm giác sẽ xảy ra chuyện, nhưng tôi lại đi đậu xe, nếu như tôi vẫn ở yên đó, Cung Âu sẽ không xảy ra chuyện." Thời Tiểu Niệm nói, lầm bầm lầu bầu.
"Tịch tiểu thư, chuyện này không liên quan đến cô, thiếu gia có chút thân thủ, nhưng vẫn bị chiếc xe thương vụ kia mang đi."
Phong Đức nói.
"Tại sao tôi phải đi đậu xe, tôi không nên đi."
Thời Tiểu Niệm giống như là không thấy, tiếp tục lầm bầm, thân hình gầy gò.
Cô vốn không tin vào chuyện bắt cóc, cô nghĩ Cung Âu chẳng qua là khó chịu, hắn cần né tránh mọi người một thời gian.
Nhưng năm ngày, suốt năm ngày.
Cô không tin hắn nguyện ý rời xa cô năm ngày, hắn sẽ không.
Hắn nhất định là đã xảy ra chuyện, nhưng hắn xảy ra chuyện gì chứ, cô không nghĩ ra.
Phong Đức cau mày ngồi xuống trước mặt Thời Tiểu Niệm, ngưng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm nói, "Tịch tiểu thư, xin cô đừng như vậy, nếu như lúc này cô ngã xuống, thiếu gia trở lại tôi biết ăn nói thế nào với ngài ấy?"
Nghe vậy, lông mi Thời Tiểu Niệm hơi run một chút, thấp mắt nhìn về phía ông, "Ông yên tâm, tôi sẽ không gục ngã, tôi sẽ không để cho Phong quản gia chống đỡ cục diện này một mình."
Cô sẽ không gục ngã.
Bởi vì cô còn phải chờ Cung Âu trở lại.
"Tịch tiểu thư có thể nghĩ như vậy là tốt. Trước lão gia, phu nhân đóng cửa không ra, bây giờ thiếu gia không thấy, truyền thông rất nhanh sẽ phái người tới." Phong Đức nói, "Sợ rằng đến lúc đó Tịch tiểu thư sẽ chịu khổ một chút, nhưng bất kể thế nào, tôi nhất định sẽ thay thiếu gia trông nom cô."
"Tôi biết." Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái.
"Cho nên cô nhất định phải tỉnh táo, ăn nhiều một chút."
Phong Đức nói.
Thời Tiểu Niệm không cố chấp, gật đầu một cái, lấy một bát cơm trắng trong khay, cầm đũa và cơm vào miệng, một chút thanh âm cũng không có, cứ nhai nuốt liên tục, không nếm được vị gì.
Phong Đức từ dưới đất đứng lên nói, "Vậy tôi đi làm việc."
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng người hắn, hỏi, "Phong quản gia, có phải lại hết tiền đúng không?"
Cung Âu trước không lập văn kiện pháp luật, bọn họ lại chưa kết hôn, cô không được tự tiện động vào tài sản của hắn.
Tìm người là chuyện hao phí lượng lớn nhân lực và tiền của, tiền nong là chuyện vô cùng cấp bách, người Cung gia chưa tới, hiện nay tất cả đều dùng tiền của Thời Tiểu Niệm và Phong Đức.
Thời Tiểu Niệm đã dùng hết tiền trong tay.
"Tiền là chuyện nhỏ. Tịch tiểu thư, trên danh nghĩa tôi còn một chút tài sản, vừa vặn năm nay kinh tế đình trệ, nhân cơ hội tịch thu." Phong Đức điềm nhiên nói.
"Không được."
Thời Tiểu Niệm lập tức cự tuyệt, từ trên ghế salon đứng lên, đưa bát đũa cho nữ hầu, nói, "Tôi đã sắp đồ trang sức, một vài bộ quần áo, sẽ có người đến cửa xử lý, thanh toán tiền mặt. Không đủ, ở Thiên chi cảng tôi có hai căn đứng tên tôi, tôi lập tức sẽ chuyển nhượng."
Một căn là Cung Âu mua cho cô, một căn là Tịch gia mua cho cô.
"Đồ trang sức?" Phong Đức khiếp sợ, "Những món đó đều là thiếu gia mua cho cô."
"Không sao." Thời Tiểu Niệm giơ tay mình lên, nhẫn kim cương trên ngón áp út toả sáng, "Tôi có cái này là đủ rồi, còn lại đều có thể bán."
"Tịch tiểu thư..."
"Trước khi người Cung gia tới, tôi muốn đủ tiền chống cự, không thể động đến vốn liếng của Phong quản gia. Ông đi làm việc đi, tôi biết còn rất nhiều cửa ải cũng chờ ông đi khai thông, chuyện tiền nong cứ giao cho tôi, tiền vừa đến tay, tôi lập tức sẽ chuyển cho ông." Thời Tiểu Niệm nói.
"Được rồi, Tịch tiểu thư."
Phong Đức gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm đứng giữa phòng khách, thấp mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, đôi mắt đỏ ửng, lại không có nước mắt chảy xuống.
Cô biết, Cung Âu sớm muộn sẽ trở lại.
Cho nên cô sẽ không khóc.
Nước mắt là thứ vô ích nhất.
"Tịch tiểu thư, cô mới ăn vài miếng, ăn thêm chút đi." Nữ hầu đi tới trước mặt cô, khuyên lơn cô.
"Tôi no rồi, tôi đi xem đồ trang sức."
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, đi vào một phòng khác, trong phòng người giúp việc đang xếp đồ trang sức cùng quần áo vào túi, bên trong có rất nhiều có chưa từng đụng đến.
Thấy cô tới, nhóm người giúp việc rối rít ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong mắt có chút đồng cảm.
Thiếu gia không có ở đây, toàn bộ Cung gia đều bấp bênh, Tịch tiểu thư gầy nhom đến đáng thương.
Thời Tiểu Niệm thấp mắt nhìn những đồ trang sức kia, chợt nhớ tới lần đầu tiên Cung Âu tặng cô nhẫn, cô không muốn, Cung Âu liền trực tiếp ném ra bên ngoài.
Người đàn ông tự đại không ai bì nổi.
Vĩnh viễn ngông cuồng như vậy.
Cho nên cô tin, không ai có thể bắt hắn, dù có người bắt cóc, hay hắn gặp chuyên bất ngờ, hắn cũng sẽ trở lại.
"Tịch tiểu thư, có người đến."
Phong Đức trở lại.
Thời Tiểu Niệm chuyển mắt, Phong Đức mang chừng mười người đàn ông mặc âu phục đi tới, trong mắt những người đàn ông kia lộ ra vẻ gan dạ, người thì trên mặt có vài vết thương, người thì trên tay có một vết thương rất dài, nhìn hơi dữ tợn.
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nhìn về phía Phong Đức, Phong Đức chỉ một người đàn ông có đôi mắt màu lam nói, "Đây là Peter, người của thiếu gia."
"Có tin tức của Cung Âu sao?"
Thời Tiểu Niệm nhất thời vui mừng.
Nghe vậy, những người đó liền cúi đầu xuống, Peter nhìn Thời Tiểu Niệm thở dài, nói, "E rằng, chúng tôi không mang đến tin tức tốt cho Tịch tiểu thư."
"..."
Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ, tinh tế thưởng thức những lời này của hắn, từng chữ từng chữ, sau đó chiếc hộp trang sức trong tay cô rớt xuống, đôi bông tai thạch bảo lam rơi xuống đất.
Bây giờ cô kháng cự tất cả tin tức xấu.
Thật sự.
Thời Tiểu Niệm dẫn bọn họ vào thư phòng của Cung Âu, cô cảm thấy hai chân nhũn ra, vì vậy ngồi vào trước bàn đọc sách, ngồi ở vị trí Cung Âu vốn hay ngồi.
"Phịch."
Trong nháy mắt cô ngồi xuống, mười mấy người đàn ông kia liền quỳ xuống, quỳ hai đầu gối xuống đất, hai tay đặt trên đầu gối, hướng cô cúi đầu.
Bộ dáng xin chịu tội.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn bọn họ, nếu không phải đang ngồi, giờ phút này cô hẳn đã té xuống đất đi.
Phong Đức ra hiệu cho cô nhiều lần.
Thời Tiểu Niệm cũng không mở miệng, cứ ngây ngốc ngồi như vậy, cô rất muốn lựa chọn không nghe, rất muốn lừa mình dối người.
Rất lâu sau, cô mới mở miệng, "Chuyện gì, các ngươi nói đi."
Xấu hơn nữa, cũng không phải là như vậy đi.
Nhưng nếu thật là như vậy, cô nên làm gì? Nếu như Cung Âu thật bỏ cô mà đi, cô có thể làm gì?
"Lúc Tịch tiểu thư và Cung tiên sinh chia tay, Cung tiên sinh từng phân phó chúng tôi đi điều tra thân thế Tịch tiểu thư." Peter quỳ xuống đất, cúi đầu nói, "Khi đó, chúng tôi bắt đầu thâm nhập vào nội bộ Tịch gia."
"Các ngươi muốn nói chuyện Tịch gia?"
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên hiểu.
Bọn họ không phải tới vì chuyện của Cung Âu, cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cô tình nguyện Cung Âu không có tin tức, cũng không muốn nghe được tin tức xấu.
"Đúng vậy." Peter gật đầu, "Sau đó tra được, Cung tiên sinh cũng không điều đi chúng ta, vì vậy chúng tôi tiếp tục ở lại Tịch gia. Một thời gian trước, Tịch lão gia bị bắt ở biên giới, Cung tiên sinh lệnh chúng tôi âm thầm điều tra tung tích Tịch lão gia."
"..."
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, thì ra Cung Âu về nước sửa chữa lỗ hổng hệ thống N.E nhưng vẫn không quên phái người cứu cha cô.
Khó trách hắn nói mệt mỏi.
Hắn suy nghĩ nhiều như vậy, bận bịu nhiều như vậy, cái gì cũng làm một mình, có thể không mệt mỏi sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.