Chương 348: Đệ em trai của cô đã chết
Khương Tiểu Nha
26/06/2017
Editor: Yuhina
Thì ra không phải là ảo giác của cô.
Nguyên lai, ngày mà cô đẻ chính là Mộ Thiên Sơ hầu ở bên người cô.
Hắn còn sống, còn sống rất khỏe mạnh.
Mộ Thiên Sơ mỉm cười, Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, con mắt cũng không dám chớp, sợ sau khi chớp mắt, hắn liền biến mất, hắn không còn tồn tại nữa.
Cô không kiềm chế được nước mắt.
Thấy thế, Mộ Thiên Sơ thu lại nụ cười bên môi, hắn đứng lên đi tới trước mặt Thời Tiểu Niệm, đưa tay ra, đầu ngón tay lướt qua giọt nước mắt óng ánh trên mặt cô, "Tại sao lại khóc"
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nhìn kỹ lấy hắn, nước mắt lảm mơ hồ tầm mắt của cô, cô giơ tay lên, ngón tay run run, đầu ngón tay của cô đụng một cái vào cằm của hắn.
Chỉ một giây, cô liền rụt ngón tay về.
Là có nhiệt độ.
"Em biết anh sẽ không chết mà, em liền biết anh sẽ không chết mà" Thời Tiểu Niệm thì thào nói, âm thanh run rẩy đến lợi hại, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đã lâu như vậy.
Cô biết, hắn sẽ không chết, hắn nhất định sẽ bình an.
"Đúng vậy, anh không chết, anh còn sống rất tốt." Mộ Thiên Sơ mở hai tay ra hướng về phía cô, ôm cô vào lòng bên trong, ôm thân thể sau khi mang thai chút đẫy đà của cô.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, cô đưa tay ra đặt lên lưng của hắn, "Anh còn sống, quá tốt rồi."
Âm thanh của cô cực kỳ nghẹn ngào.
Sau một hồi ôm, Thời Tiểu Niệm từ trong tâm tình kích động mà dần định thần lại, cô đẩy cánh tay của hắn ra, nước mắt đã ngừng rơi, lúc này mới hỏi, "Thiên Sơ, tại sao lâu như vậy… anh không có chuyện gì… tại sao không liên hệ với em"
"Lần gặp mặt cuối cùng trước khi anh ra đi, không phải em cũng không tới sao"
Mộ Thiên Sơ cay đắng nở nụ cười, hạ tầm mắt nhìn cô.
Nhắc tới cuộc hẹn đó, trên mặt Thời Tiểu Niệm lộ ra vẻ áy náy, đôi mắt ướt át, "Xin lỗi, Thiên Sơ, có phải anh trách em rất nhiều, thế nên mới không liên lạc với em."
Cô vẫn áy náy.
Hắn hẹn gặp mặt lần cuối cùng, cô không đi, thậm chí còn không chào từ biệt, vậy là hắn cứ thế mà biến mất khỏi tầm mắt của cô.
"Trách em, nếu còn trách em thì hiện tại anh cần gì phải cứu em."
Mộ Thiên Sơ nói, nở nụ cười với cô.
Hắn không trách cô.
Hắn vĩnh viễn luôn dịu dàng như thế.
"Em còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, không nghĩ tới đúng là anh." Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó vui mừng nói, đưa tay xoa xoa nước mắt, sau đó vừa nghi hoặc hỏi, "Nhưng bác sỹ kia nói cái gì… người Tịch gia"
"Em cứ ngồi xuống đây, từ từ rồi anh sẽ kể lại mọi chuyện cho em."
Mộ Thiên Sơ đưa tay xoa bóp bờ vai của cô nói rằng, đẩy cô đi ra ngoài.
Bước đi của Thời Tiểu Niệm còn có chút không thoải mái, nghe vậy không khỏi nói rằng, "Để lát nữa em nghe sau đi, em muốn nhìn thấy mặt con, là hai bé trai à"
Mang thai lâu như vậy, cô cũng không cố tình hỏi về giới tính của hai đứa bé.
Nhưng những bác sỹ kia cũng không nói cho cô biết.
"Em có gien của Tịch gia, lại là một đôi Long Phượng Thai." Mộ Thiên Sơ cười nói, giống như cô.
"Long Phượng Thai à" Thời Tiểu Niệm vui mừng quay đầu lại nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, "Một nam một nữ à"
Thật tốt.
Lại là Long Phượng Thai.
"Đúng vậy. Bất quá đứa nhỏ hiện tại đang ngủ, không bằng em hãy nghe anh nói hết rồi đi nhìn đứa bé, như thế nào" âm thanh của Mộ Thiên Sơ dịu dàng, đẩy cô đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, "Ừ."
Thời Tiểu Niệm được Mộ Thiên Sơ đưa vào một gian phòng nghỉ ngơi, cô ngồi vào trên ghế salông, Mộ Thiên Sơ tự tay pha một chén trà cho cô uống.
Cô ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng mà ngắm nhìn Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ đứng trước tủ bày thức ăn, bóng người thon dài, phòng ốc được thiết kế tinh xảo hoàn mỹ, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, ánh sáng nhẹ nhàng rơi vào trên người hắn, dát lên chiếc áo khoác màu trắng nhàn nhã của hắn một tầng ánh sáng nhàn nhạt, nhìn có chút hư huyễn.
Hắn chọn từng hạt cà phê một, sau đó dùng máy xay cầm tay để nghiền cà phê, động tác cực kỳ tao nhã.
"…"
Thời Tiểu Niệm xa xa mà nhìn hắn, đầu tới cuối trên gương mặt thanh lịch có chút dịu dàng đều duy trì nụ cười.
Hắn không chết, đây là chuyện thật tốt.
Thiếu niên đã từng ngã vào tuyết đưa tay ra cho cô vẫn còn sống.
"Anh đẹp trai như vậy sao, em cứ liên tục nhìn chằm chằm vào anh." Mộ Thiên Sơ xoay người nhìn xô một chút, trên gương mặt đẹp trai lộ ra một nụ cười, cực kỳ ôn nhu.
"Thiên Sơ, có thể được gặp lại anh thật là tốt." Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa tay nâng cốc lên nhẹ nhàng thưởng thức.
Trà được pha rất thanh đạm, trên mặt nước bồng bềnh một đóa hoa Daisy nho nhỏ.
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ nhìn về phía cô thật sâu, trong mắt có một tia không xác định, "Em nghĩ như vậy thật à"
"Đương nhiên."
"Anh cho rằng, thời điểm em ở bên Cung Âu, sẽ không nhớ tới anh." Mộ Thiên Sơ thấp giọng nói rằng, có chút cay đắng.
"Làm sao có khả năng, chúng ta là bạn bè, không phải sao?"
Thời Tiểu Niệm nói rằng.
Nghe nói như thế, tay đang khởi động máy xay cà phê của Mộ Thiên Sơ dừng một chút, trong con ngươi xẹt qua một vệt âm u.
Bạn bè.
Hắn... tới cứu cô vào lúc cô tuyệt vọng nhất, nhưng địa vị vẫn chỉ là bạn bè, không vội, từ từ đi.
Thời Tiểu Niệm thấy Mộ Thiên Sơ đột nhiên trầm mặc cũng nhận ra được cái gì đó, cô không nói thêm gì, cô quý trọng Mộ Thiên Sơ như một người bạn, nhưng cũng chỉ ở giới hạn đó mà thôi.
"Đúng rồi, tại sao anh để bác sỹ kia nói mình là người của Tịch gia, tại sao không để hắn bảo là anh phái tới " Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà hỏi.
"Hiện tại anh đang thay Tịch gia làm việc, vì thế nên thuộc hạ của anh cũng coi anh là người của Tịch gia." Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, nấu cà phê, cười cợt, "Anh không muốn nói ra vì muốn cho em một niềm vui bất ngờ, không nghĩ tới tâm phòng bị cuả em lại nặng như vậy."
"Trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao em dám tùy ý tin tưởng người khác." Thời Tiểu Niệm bưng ly trà lên nói rằng, "Có điều, anh biết rõ em ở nơi đó, vì sao lại lâu như vậy…"
Vì sao lại lâu như vậy mới đến cứu em
Lời này còn chưa nói hết, Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên ý thức được đáp án, trong lòng cô khẽ động, nhìn về phía Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ cũng đang nhìn cô, ánh mắt sáng quắc.
Trong mắt của hắn mang theo tình cảm lưu luyến, Thời Tiểu Niệm không khỏi quay đầu lại, không đối diện với ánh mắt của hắn, ngón tay vuốt ve mép cốc.
Không nghĩ tới đã lâu như vậy, mà Mộ Thiên Sơ vẫn… đối với cô
Cô chưa hỏi hết, Mộ Thiên Sơ cũng không thúc cô, bình tĩnh thong dong.
Hắn không vội, từ từ đi.
Không khí tràn ngập sự lúng túng.
Thời Tiểu Niệm đem ly trà thả xuống, hô hấp có chút cứng lại, cô hạ tầm mắt, chợt thấy bên cạnh có đặt một quyển photo album.
Cô cầm quyển photo album lên mở ra, vừa mở ra chính làbức ảnh "Cô", chính xác mà nói, là bức ảnh của em trai cô.
Người có dung mạo tương tự như cô, rõ ràng gương mặt mang theo anh khí, nhưng nhất định phải mặc quần áo của nữ để chụp ảnh.
Nhưng nhìn không phải là không hợp.
Lật từng trang một ThờiTiểu Niệm không nhịn được cười, "Xem ra thật sự hắn rất thích đồ của con gái."
Cô không cảm thấy em trai mình biến thái, mà còn cảm thấy em trai mình là rất người thú vị.
Mộ Thiên Sơ pha một ly cà phê tươi, hương thơm của cà phê lan tỏa trong không khí, hắn bưng cốc đi tới, ôn hòa nói, "Có khả năng là do hai người là chị em sinh đôi, nên khi còn bé hắn từng có một giấc mơ, mơ thấy chính mình đang mặc váy, từ đó về sau, hắn liền cảm thấy mình là một cô gái, bắt đầu mặc đồ của con gái."
"Hóa ra là như vậy." Thời Tiểu Niệm nói rằng, "Hắn tên là gì"
Thời Tiểu Niệm đã từng ảo tưởng cha mẹ của mình là người như thế nào, nhưng chưa từng suy nghĩ anh/ chị/em của mình là người như thế nào.
"Tên tiếng Trung là Tịch Ngọc." Mộ Thiên Sơ ngồi xuống ghế salông ở phía đối diện cô.
"Tịch Ngọc." thời Tiểu Niệm nỉ non danh tự này, đôi môi mềm mại hiện ra một nụ cười, "Tên rất đẹp."
Như Kim Như Ngọc.
Mộ Thiên Sơ nhìn nụ cười trên mặt của cô, bởi vì mang thai nên bây giờ gương mặt cô so với trước đây phúng phính hơn rất nhiều, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới sự thanh thuần trên gương mặt của cô, so với trước đây tựa hồ còn thêm vẻ kiên nghị.
Bọn họ đều trưởng thành hơn so với trước đây rồi.
"Ừ." Mộ Thiên Sơ thưởng thức tách cà phê, đặt tách xuống, tiếng nói ôn hòa mát lạnh, "Vậy anh nên bắt đầu từ đâu đây, tại sao anh và Tịch Ngọc lại biết nhau nhé "
"Em rất hiếu kì."
Thời Tiểu Niệm nói rằng.
Cô rất tò mò với chuyện xưa này.
"Lúc nhỏ em rất không thích nói về bố mẹ đẻ." Mộ Thiên Sơ có chút ngoài ý muốn nhìn cô.
"Đúng vậy, mãi đến tận thời điểm em được làm mẹ, lúc đấy em mới bắt đầu suy nghĩ phải chăng họ có nỗi khổ tâm ở trong lòng nên mới phải vứt bỏ em, từ đó em bắt đầu muốn nhìn thẳng vào thân thế của mình." Thời Tiểu Niệm nở nụ cười điềm nhiên.
Mộ Thiên Sơ nói rằng, "Anh nghe thuộc hạ của anh nói, Em rất đề phòng với Tịch gia. Bất quá hiện tại anh nhìn thấy trạng thái của em đã thả lỏng rồi."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế salông điều chỉnh chỗ ngồi một chút cho thoải mái, trên đầu gối đặt quyển photo album, cười nhạt, "Bởi vì anh ở đây đi, có Thiên Sơ anh ở đây, em sẽ không lo lắng căng thẳng như vậy."
Thời gian qua cô đã lo lắng quá lâu, nhìn cái gì cũng đều đề phòng, nhìn cái gì cũng đều đề phòng phải tim mình, nhưng có Mộ Thiên Sơ ở đây, xác thực cô thả lỏng không ít.
Cô đề phòng ai cũng sẽ không đề phòng Mộ Thiên Sơ.
Nghe vậy, ý cười trong mắt của Mộ Thiên Sơ càng nhu hòa, sau đó nói, "Kỳ thực anh và Tịch Ngọc nhận thức chính là vào thời điểm anh chuẩn bị đi nước Pháp, ở sân bay, anh nhìn thấy hắn mà sợ hết hồn, ngũ quan của hắn và em tương tự nhau, quá giống, chỉ có điều thân hình của hắn cao hơn em rất nhiều, giữa hai lông mày có anh khí, hơn nữa lại là đàn ông."
"Có đúng không, phỏng chừng thời điểm em nhìn thấy người thật cũng sẽ giật mình." Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói, cúi đầu nhìn về phía quyển photo album trong tay, lật bức ảnh bên trong.
Tất cả đều là bức ảnh em trai của cô giả gái.
Mộ Thiên Sơ ngồi ở đối diện cô, trong mắt xẹt qua một vệt phức tạp, nói tiếp, "Hắn cũng nhìn thấy anh, nhận ra tôi, lúc đó bọn anh hàn huyên một hồi."
"Hắn nhận thức anh"
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
"Phải nói là, Tịch Ngọc là thông qua em mà biết anh, vào lúc ấy, em được Cung Âu công khai vơi toàn bộ thế giới, hắn nhìn thấy em cũng rất bất ngờ, không ngờ lại có một cô gái giống hắn đến như vậy, liền điều tra một chút tư liệu về em, còn đặc biệt bay đến Trung Quốc muốn nhìn em một chút."
"Nhưng em chưa thấy hắn." Thời Tiểu Niệm nói.
"Vào lúc ấy, mỗi ngày em đều ở đế quốc pháo đài, hắn không có cơ hội tiếp cận em." Mộ Thiên Sơ nói, "Hắn kể với anh một chuyện, lại nghe một chuyện."
"Vậy sau đó thì sao."
"Sau đó, anh chuẩn bị muốn tìm em để nói chuyện, không xuất ngoại nữa, ngồi một mình rất lâu ở nơi đó, mãi đến tận khi máy bay cất cánh." Mộ Thiên Sơ nói.
"Vì thế nên anh tránh thoát được tai nạn máy bay kia." Thời Tiểu Niệm vui mừng nói rằng, trên mặt lộ ra một nụ cười, sau đó suy nghĩ một chút lại nói, "Có điều thời điểm xảy ra tai nạn máy bay, không hiểu sao trong lòng em đột nhiên trở nên rất trất buồn, khi đó em cho là anh xảy ra vấn đề rồi."
Dứt lời, sắc mặt của Mộ Thiên Sơ càng trở nên đặc biệt phức tạp, môi giật giật, muốn nói lại thôi.
Thì ra không phải là ảo giác của cô.
Nguyên lai, ngày mà cô đẻ chính là Mộ Thiên Sơ hầu ở bên người cô.
Hắn còn sống, còn sống rất khỏe mạnh.
Mộ Thiên Sơ mỉm cười, Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, con mắt cũng không dám chớp, sợ sau khi chớp mắt, hắn liền biến mất, hắn không còn tồn tại nữa.
Cô không kiềm chế được nước mắt.
Thấy thế, Mộ Thiên Sơ thu lại nụ cười bên môi, hắn đứng lên đi tới trước mặt Thời Tiểu Niệm, đưa tay ra, đầu ngón tay lướt qua giọt nước mắt óng ánh trên mặt cô, "Tại sao lại khóc"
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nhìn kỹ lấy hắn, nước mắt lảm mơ hồ tầm mắt của cô, cô giơ tay lên, ngón tay run run, đầu ngón tay của cô đụng một cái vào cằm của hắn.
Chỉ một giây, cô liền rụt ngón tay về.
Là có nhiệt độ.
"Em biết anh sẽ không chết mà, em liền biết anh sẽ không chết mà" Thời Tiểu Niệm thì thào nói, âm thanh run rẩy đến lợi hại, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đã lâu như vậy.
Cô biết, hắn sẽ không chết, hắn nhất định sẽ bình an.
"Đúng vậy, anh không chết, anh còn sống rất tốt." Mộ Thiên Sơ mở hai tay ra hướng về phía cô, ôm cô vào lòng bên trong, ôm thân thể sau khi mang thai chút đẫy đà của cô.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, cô đưa tay ra đặt lên lưng của hắn, "Anh còn sống, quá tốt rồi."
Âm thanh của cô cực kỳ nghẹn ngào.
Sau một hồi ôm, Thời Tiểu Niệm từ trong tâm tình kích động mà dần định thần lại, cô đẩy cánh tay của hắn ra, nước mắt đã ngừng rơi, lúc này mới hỏi, "Thiên Sơ, tại sao lâu như vậy… anh không có chuyện gì… tại sao không liên hệ với em"
"Lần gặp mặt cuối cùng trước khi anh ra đi, không phải em cũng không tới sao"
Mộ Thiên Sơ cay đắng nở nụ cười, hạ tầm mắt nhìn cô.
Nhắc tới cuộc hẹn đó, trên mặt Thời Tiểu Niệm lộ ra vẻ áy náy, đôi mắt ướt át, "Xin lỗi, Thiên Sơ, có phải anh trách em rất nhiều, thế nên mới không liên lạc với em."
Cô vẫn áy náy.
Hắn hẹn gặp mặt lần cuối cùng, cô không đi, thậm chí còn không chào từ biệt, vậy là hắn cứ thế mà biến mất khỏi tầm mắt của cô.
"Trách em, nếu còn trách em thì hiện tại anh cần gì phải cứu em."
Mộ Thiên Sơ nói, nở nụ cười với cô.
Hắn không trách cô.
Hắn vĩnh viễn luôn dịu dàng như thế.
"Em còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, không nghĩ tới đúng là anh." Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó vui mừng nói, đưa tay xoa xoa nước mắt, sau đó vừa nghi hoặc hỏi, "Nhưng bác sỹ kia nói cái gì… người Tịch gia"
"Em cứ ngồi xuống đây, từ từ rồi anh sẽ kể lại mọi chuyện cho em."
Mộ Thiên Sơ đưa tay xoa bóp bờ vai của cô nói rằng, đẩy cô đi ra ngoài.
Bước đi của Thời Tiểu Niệm còn có chút không thoải mái, nghe vậy không khỏi nói rằng, "Để lát nữa em nghe sau đi, em muốn nhìn thấy mặt con, là hai bé trai à"
Mang thai lâu như vậy, cô cũng không cố tình hỏi về giới tính của hai đứa bé.
Nhưng những bác sỹ kia cũng không nói cho cô biết.
"Em có gien của Tịch gia, lại là một đôi Long Phượng Thai." Mộ Thiên Sơ cười nói, giống như cô.
"Long Phượng Thai à" Thời Tiểu Niệm vui mừng quay đầu lại nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, "Một nam một nữ à"
Thật tốt.
Lại là Long Phượng Thai.
"Đúng vậy. Bất quá đứa nhỏ hiện tại đang ngủ, không bằng em hãy nghe anh nói hết rồi đi nhìn đứa bé, như thế nào" âm thanh của Mộ Thiên Sơ dịu dàng, đẩy cô đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, "Ừ."
Thời Tiểu Niệm được Mộ Thiên Sơ đưa vào một gian phòng nghỉ ngơi, cô ngồi vào trên ghế salông, Mộ Thiên Sơ tự tay pha một chén trà cho cô uống.
Cô ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng mà ngắm nhìn Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ đứng trước tủ bày thức ăn, bóng người thon dài, phòng ốc được thiết kế tinh xảo hoàn mỹ, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, ánh sáng nhẹ nhàng rơi vào trên người hắn, dát lên chiếc áo khoác màu trắng nhàn nhã của hắn một tầng ánh sáng nhàn nhạt, nhìn có chút hư huyễn.
Hắn chọn từng hạt cà phê một, sau đó dùng máy xay cầm tay để nghiền cà phê, động tác cực kỳ tao nhã.
"…"
Thời Tiểu Niệm xa xa mà nhìn hắn, đầu tới cuối trên gương mặt thanh lịch có chút dịu dàng đều duy trì nụ cười.
Hắn không chết, đây là chuyện thật tốt.
Thiếu niên đã từng ngã vào tuyết đưa tay ra cho cô vẫn còn sống.
"Anh đẹp trai như vậy sao, em cứ liên tục nhìn chằm chằm vào anh." Mộ Thiên Sơ xoay người nhìn xô một chút, trên gương mặt đẹp trai lộ ra một nụ cười, cực kỳ ôn nhu.
"Thiên Sơ, có thể được gặp lại anh thật là tốt." Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa tay nâng cốc lên nhẹ nhàng thưởng thức.
Trà được pha rất thanh đạm, trên mặt nước bồng bềnh một đóa hoa Daisy nho nhỏ.
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ nhìn về phía cô thật sâu, trong mắt có một tia không xác định, "Em nghĩ như vậy thật à"
"Đương nhiên."
"Anh cho rằng, thời điểm em ở bên Cung Âu, sẽ không nhớ tới anh." Mộ Thiên Sơ thấp giọng nói rằng, có chút cay đắng.
"Làm sao có khả năng, chúng ta là bạn bè, không phải sao?"
Thời Tiểu Niệm nói rằng.
Nghe nói như thế, tay đang khởi động máy xay cà phê của Mộ Thiên Sơ dừng một chút, trong con ngươi xẹt qua một vệt âm u.
Bạn bè.
Hắn... tới cứu cô vào lúc cô tuyệt vọng nhất, nhưng địa vị vẫn chỉ là bạn bè, không vội, từ từ đi.
Thời Tiểu Niệm thấy Mộ Thiên Sơ đột nhiên trầm mặc cũng nhận ra được cái gì đó, cô không nói thêm gì, cô quý trọng Mộ Thiên Sơ như một người bạn, nhưng cũng chỉ ở giới hạn đó mà thôi.
"Đúng rồi, tại sao anh để bác sỹ kia nói mình là người của Tịch gia, tại sao không để hắn bảo là anh phái tới " Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà hỏi.
"Hiện tại anh đang thay Tịch gia làm việc, vì thế nên thuộc hạ của anh cũng coi anh là người của Tịch gia." Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, nấu cà phê, cười cợt, "Anh không muốn nói ra vì muốn cho em một niềm vui bất ngờ, không nghĩ tới tâm phòng bị cuả em lại nặng như vậy."
"Trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao em dám tùy ý tin tưởng người khác." Thời Tiểu Niệm bưng ly trà lên nói rằng, "Có điều, anh biết rõ em ở nơi đó, vì sao lại lâu như vậy…"
Vì sao lại lâu như vậy mới đến cứu em
Lời này còn chưa nói hết, Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên ý thức được đáp án, trong lòng cô khẽ động, nhìn về phía Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ cũng đang nhìn cô, ánh mắt sáng quắc.
Trong mắt của hắn mang theo tình cảm lưu luyến, Thời Tiểu Niệm không khỏi quay đầu lại, không đối diện với ánh mắt của hắn, ngón tay vuốt ve mép cốc.
Không nghĩ tới đã lâu như vậy, mà Mộ Thiên Sơ vẫn… đối với cô
Cô chưa hỏi hết, Mộ Thiên Sơ cũng không thúc cô, bình tĩnh thong dong.
Hắn không vội, từ từ đi.
Không khí tràn ngập sự lúng túng.
Thời Tiểu Niệm đem ly trà thả xuống, hô hấp có chút cứng lại, cô hạ tầm mắt, chợt thấy bên cạnh có đặt một quyển photo album.
Cô cầm quyển photo album lên mở ra, vừa mở ra chính làbức ảnh "Cô", chính xác mà nói, là bức ảnh của em trai cô.
Người có dung mạo tương tự như cô, rõ ràng gương mặt mang theo anh khí, nhưng nhất định phải mặc quần áo của nữ để chụp ảnh.
Nhưng nhìn không phải là không hợp.
Lật từng trang một ThờiTiểu Niệm không nhịn được cười, "Xem ra thật sự hắn rất thích đồ của con gái."
Cô không cảm thấy em trai mình biến thái, mà còn cảm thấy em trai mình là rất người thú vị.
Mộ Thiên Sơ pha một ly cà phê tươi, hương thơm của cà phê lan tỏa trong không khí, hắn bưng cốc đi tới, ôn hòa nói, "Có khả năng là do hai người là chị em sinh đôi, nên khi còn bé hắn từng có một giấc mơ, mơ thấy chính mình đang mặc váy, từ đó về sau, hắn liền cảm thấy mình là một cô gái, bắt đầu mặc đồ của con gái."
"Hóa ra là như vậy." Thời Tiểu Niệm nói rằng, "Hắn tên là gì"
Thời Tiểu Niệm đã từng ảo tưởng cha mẹ của mình là người như thế nào, nhưng chưa từng suy nghĩ anh/ chị/em của mình là người như thế nào.
"Tên tiếng Trung là Tịch Ngọc." Mộ Thiên Sơ ngồi xuống ghế salông ở phía đối diện cô.
"Tịch Ngọc." thời Tiểu Niệm nỉ non danh tự này, đôi môi mềm mại hiện ra một nụ cười, "Tên rất đẹp."
Như Kim Như Ngọc.
Mộ Thiên Sơ nhìn nụ cười trên mặt của cô, bởi vì mang thai nên bây giờ gương mặt cô so với trước đây phúng phính hơn rất nhiều, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới sự thanh thuần trên gương mặt của cô, so với trước đây tựa hồ còn thêm vẻ kiên nghị.
Bọn họ đều trưởng thành hơn so với trước đây rồi.
"Ừ." Mộ Thiên Sơ thưởng thức tách cà phê, đặt tách xuống, tiếng nói ôn hòa mát lạnh, "Vậy anh nên bắt đầu từ đâu đây, tại sao anh và Tịch Ngọc lại biết nhau nhé "
"Em rất hiếu kì."
Thời Tiểu Niệm nói rằng.
Cô rất tò mò với chuyện xưa này.
"Lúc nhỏ em rất không thích nói về bố mẹ đẻ." Mộ Thiên Sơ có chút ngoài ý muốn nhìn cô.
"Đúng vậy, mãi đến tận thời điểm em được làm mẹ, lúc đấy em mới bắt đầu suy nghĩ phải chăng họ có nỗi khổ tâm ở trong lòng nên mới phải vứt bỏ em, từ đó em bắt đầu muốn nhìn thẳng vào thân thế của mình." Thời Tiểu Niệm nở nụ cười điềm nhiên.
Mộ Thiên Sơ nói rằng, "Anh nghe thuộc hạ của anh nói, Em rất đề phòng với Tịch gia. Bất quá hiện tại anh nhìn thấy trạng thái của em đã thả lỏng rồi."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế salông điều chỉnh chỗ ngồi một chút cho thoải mái, trên đầu gối đặt quyển photo album, cười nhạt, "Bởi vì anh ở đây đi, có Thiên Sơ anh ở đây, em sẽ không lo lắng căng thẳng như vậy."
Thời gian qua cô đã lo lắng quá lâu, nhìn cái gì cũng đều đề phòng, nhìn cái gì cũng đều đề phòng phải tim mình, nhưng có Mộ Thiên Sơ ở đây, xác thực cô thả lỏng không ít.
Cô đề phòng ai cũng sẽ không đề phòng Mộ Thiên Sơ.
Nghe vậy, ý cười trong mắt của Mộ Thiên Sơ càng nhu hòa, sau đó nói, "Kỳ thực anh và Tịch Ngọc nhận thức chính là vào thời điểm anh chuẩn bị đi nước Pháp, ở sân bay, anh nhìn thấy hắn mà sợ hết hồn, ngũ quan của hắn và em tương tự nhau, quá giống, chỉ có điều thân hình của hắn cao hơn em rất nhiều, giữa hai lông mày có anh khí, hơn nữa lại là đàn ông."
"Có đúng không, phỏng chừng thời điểm em nhìn thấy người thật cũng sẽ giật mình." Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói, cúi đầu nhìn về phía quyển photo album trong tay, lật bức ảnh bên trong.
Tất cả đều là bức ảnh em trai của cô giả gái.
Mộ Thiên Sơ ngồi ở đối diện cô, trong mắt xẹt qua một vệt phức tạp, nói tiếp, "Hắn cũng nhìn thấy anh, nhận ra tôi, lúc đó bọn anh hàn huyên một hồi."
"Hắn nhận thức anh"
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
"Phải nói là, Tịch Ngọc là thông qua em mà biết anh, vào lúc ấy, em được Cung Âu công khai vơi toàn bộ thế giới, hắn nhìn thấy em cũng rất bất ngờ, không ngờ lại có một cô gái giống hắn đến như vậy, liền điều tra một chút tư liệu về em, còn đặc biệt bay đến Trung Quốc muốn nhìn em một chút."
"Nhưng em chưa thấy hắn." Thời Tiểu Niệm nói.
"Vào lúc ấy, mỗi ngày em đều ở đế quốc pháo đài, hắn không có cơ hội tiếp cận em." Mộ Thiên Sơ nói, "Hắn kể với anh một chuyện, lại nghe một chuyện."
"Vậy sau đó thì sao."
"Sau đó, anh chuẩn bị muốn tìm em để nói chuyện, không xuất ngoại nữa, ngồi một mình rất lâu ở nơi đó, mãi đến tận khi máy bay cất cánh." Mộ Thiên Sơ nói.
"Vì thế nên anh tránh thoát được tai nạn máy bay kia." Thời Tiểu Niệm vui mừng nói rằng, trên mặt lộ ra một nụ cười, sau đó suy nghĩ một chút lại nói, "Có điều thời điểm xảy ra tai nạn máy bay, không hiểu sao trong lòng em đột nhiên trở nên rất trất buồn, khi đó em cho là anh xảy ra vấn đề rồi."
Dứt lời, sắc mặt của Mộ Thiên Sơ càng trở nên đặc biệt phức tạp, môi giật giật, muốn nói lại thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.