Chương 626: Dỗ con trai trong truyền thuyết
Khương Tiểu Nha
06/10/2017
Editor: Yuhina
Ánh mắt của Cung Âu nhẹ nhàng phiêu đi, ho nhẹ một tiếng nói, "Hình như anh có nói một câu con trai không còn thì anh có thể tạo thêm, ngày hôm nay cô ta đừng hòng phá hủy hôn lễ này."
"Cái gì" Thời Tiểu Niệm khiếp sợ trừng hắn, "Cung Âu, anh có lầm hay không a, anh lại nói chuyện như vậy ở ngay trước mặt hai đứa trẻ, cái gì gọi là con trai không còn thì có thể lại có thêm, lại có thêm vẫn là cái kia à"
Câu này rõ ràng nói cho Cung Diệu biết, con trai còn không quan trọng bằng việc cha mẹ kết hôn
Chẳng trách Cung Diệu lại quật cường tìm chết, lời này quá hại người rồi.
"Thời Tiểu Niệm, bây giờ em muốn cãi nhau với anh à"
Cung Âu vặn chặt lông mày.
"Là anh thật quá mức rồi, tình hình dưới như vậy anh nên thuận theo yêu cầu của Mona trước đã, trước tiên phải cứu được được con trai ra đã rồi tính sao " Thời Tiểu Niệm tức giận trừng khuôn mặt anh tuấn của hắn, "Bọn trẻ còn nhỏ như vậy, anh lại nói những lời đả thương người đến như vậy."
"Đó là kế sách của anh, nếu Mona biết lá bài tẩy của cô ta không trọng yếu thì cô ta mới có thể sợ"
"Vậy thì anh cũng không cần phải nói tới ác như vậy, anh thật quá mức rồi"
"Thời Tiểu Niệm em nói thế nào là quá mức" Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô nói, trên mặt che kín vẻ giận dữ.
Dưới ánh mặt trời hai người cãi nhau, Thời Tiểu Niệm tức giận trừng hắn, "Anh thật sự là quá mức rồi, em mặc kệ, anh đã nói ra thì anh phải thu hồi, anh phải sửa đổi với Holy đi"
Cô tức giận đến viền mắt đều đỏ.
"Thời Tiểu Niệm em muốn tạo phản à" Cung Âu tàn khốc nói, "Anh cho em biết, anh là người đàn ông của em, đừng dùng loại ngữ khí này nói chuyện với anh"
Cô phải diụ dàng hơn chứ, hung cái gì mà hung.
"Em đã nói như thế nào"
Thời Tiểu Niệm trừng mắt hắn nói.
"Thời điểm ai cầu hôn đã nói với anh, anh ở trên, cô ấy ở dưới " Cung Âu đưa tay ra nắm cằm của cô, "Ngày hôm nay anh vừa vặn cho em thấy cái gì gọi là hình thức sống chung của vợ chồng"
"Em đổi ý rồi." Thời Tiểu Niệm tức giận hất tay của hắn ra, "Anh nhìn lại anh đi xem, anh như vậy mà là người cha tốt à, thời gian chúng ta sống chung cùng bọn nhỏ vốn đã ít, không thể nói là điên cuồng cưng chiều thì chung quy cũng phải học được cách quý trọng chứ, kết quả thì sao, anh còn ăn giấm của con trai, đây là hành động mà một người cha nên làm à"
"…"
"Còn có đó là con trai của anh, em nhọc nhằn khổ sở sinh nó ra anh có biết hay không, em phải chịu biết bao nhiêu cực khổ anh có biết hay không, bốn năm… bốn năm bọn trẻ không có cha mẹ ở bên cạnh cũng đã là rất đáng thương rồi, cái gì gọi là không còn thì có thể lại có thêm, em hỏi anh… anh đi đâu để lấy ra được một cặp sinh đôi cho em"
Đôi mắt của cô càng ngày càng hồng.
Cung Âu đứng ở nơi đó, ánh mắt trệ trệ, "Thời"
"Thời Thời nào" Thời Tiểu Niệm đỏ mắt trừng hắn, lớn tiếng nói, "Anh liệu mà dỗ dành con trai cho tốt vào, dỗ không được, từ nay về sau cũng đừng vào phòng của em nữa, Tịch Tiểu Niệm em nói được là làm được"
Nói xong, Thời Tiểu Niệm vô cùng khí khái xoay người rời đi, để một mình Cung Âu đứng ngốc ở nơi đó.
"Thời Tiểu Niệm em trở lại cho anh"
Cung Âu đứng ở nơi đó, vẻ mặt phiền muộn phẫn nộ, con ngươi đen trừng mắt nhìn bóng lưng của Thời Tiểu Niệm, nâng tay lên muốn ném trâm cài trong tay.
Hai giây qua đi, hắn lại rút tay về, "Dỗ thì dỗ"
Không phải dỗ một đứa trẻ con thôi sao, có gì mà khó
Một người phụ nữ hung dữ muốn chết, cái gì mà hắn ở trên cô ở dưới, dáng dấp cô như vậy còn kém bò lên trên đầu của hắn làm ổ mà thôi, chết tiệt
"…"
Cung Âu tàn nhẫn mà đá đá bậc thang dưới chân.
Nhìn Thời Tiểu Niệm càng lúc càng xa, Cung Âu quay người đi vào phòng y tế, kéo một cái ghế kéo dài qua ngồi trước giường bệnh, cả người ngồi dựa trên ghế tựa, hai chân thon dài mở, hai tay khoát lên trên ghế dựa, hạ tầm mắt trừng bánh bao nhỏ trên giường.
Một đứa trẻ thì có tâm tình như vậy làm gì.
Còn tìm chết.
Dỗ đứa trẻ? Làm thế nào để dỗ? Cả đời này hắn còn chưa từng dỗ dành trẻ em
Dỗ dành một người phụ nữ dung dữ đã phiền chết đi được rồi, tại sao còn phải dỗ trẻ con, ai nói sau khi kết hôn sẽ phải sinh? Hắn sẽ kiên quyết không sinh, nếu không thì mỗi ngày người phụ nữ kia sẽ bắt hắn dỗ trẻ con
Cung Diệu ngủ ở trên giường bệnh, hoàng hôn qua đi, trong phòng y tế sáng lên ánh đèn.
Tác dụng của thuốc dần dần tiêu tan, vết thương ở cổ và trong miệng đau khiến cho Cung Diệu tỉnh dậy, bé vừa mở mắt ra đã thấy Cung Âu an vị ở trước giường bệnh của bé, đôi mắt màu đen yên lặng theo dõi bé.
"…"
Cung Diệu kinh ngạc một hồi, khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên hờ hững, oán hận trong mắt lúc ẩn lúc hiện.
Một lát, bé dùng tay nhỏ chống giường ngồi dậy, nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích vẫn nhìn bé như vậy.
Một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm lẫn nhau.
Cha nhìn con.
Con nhìn cha.
Cung Diệu ngồi ở chỗ đó trừng mắt nhìn Cung Âu, miệng nhỏ mím lại, đôi mắt đối diện với tầm mắt của Cung Âu.
Bên hông cửa, hai bác sỹ ngồi ở trước bàn làm việc xử lý công việc, thỉnh thoảng đi đến nhìn một chút, mười phút trôi qua, hai cha con còn đang đối diện, thỉnh thoảng đi qua nhìn một chút, 20" trôi qua, hai cha con còn đang đối diện.
Hai bác sỹ liếc mắt nhìn nhau, cải hai đều không thể hiểu.
Nhị thiếu gia và Holy thiếu gia đang xảy ra chuyện gì vậy, hai người nhìn nhau sắp nửa giờ rồi, không nói lời nào mà cứ nhìn chằm chằm vào nhau là ý gì.
Nửa giờ trôi qua, chung quy thì Cung Diệu cũng không có được định lực như Cung Âu, bé đưa tay nhỏ hất chăn muốn xuống giường.
"Cho phép con xuống giường sao"
Âm thanh lành lạnh của Cung Âu truyền đến.
"…"
Cung Diệu vẫn kiên trì muốn xuống giường.
"Không cho phép"
Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
Cung Diệu ngồi ở bên trên giường, chuyển mâu nhìn về phía hắn, âm thanh non nớt cứng ngắc, "Nếu như ngài không muốn con trai thì có thể đem con đuổi ra ngoài, xin cứ tự nhiên."
Còn nói xin cứ tự nhiên.
"Con đang ở đây giận ta" Cung Âu hỏi, trên tay nắm bắt trâm cài đã bị cắn đén không còn hình dạng gì.
"Thân là con trai, con không có tư cách giận dỗi với ngài."
Cung Diệu hiểu rõ lễ nghi như thế nào.
"Ta cho phép con tức giận."
Bé tức rồi, hắn mới dùng thuyết pháp để dỗ dành được.
"…"
Cung Diệu nhìn về phía Cung Âu, chớp mắt hai lần, băng gạc màu trắng dán trên nửa khuôn mặt nhỏ của bé, bé không hiểu Cung Âu có ý gì.
"Ngày hôm nay ta nói những điều đó tất cả cũng là vì cứu con, không thấy được sao" con vật nhỏ không biết phân biệt.
"Không thấy được." Cung Diệu đàng hoàng trịnh trọng nói.
"…" lông mày Cung Âu cau lại, hắng giọng một cái, "Vậy con muốn thế nào mới có thể không tức giận, con muốn cái gì, đồ chơi thư tịch…"
"Con không muốn." Cung Diệu nói, mặt không cảm xúc, "Con muốn trở về phòng."
"Trở về phòng con sẽ không tức nữa, vậy bây giờ con trở về đi."
Cung Âu nói.
"…"
Nghe vậy, Cung Diệu đơn giản ngồi bất động ở trên giường, bé chính là không muốn nghe Cung Âu, Cung Âu không phải là người tốt.
"Không đi thì không đi, vậy thì ta cẩn thận đàm luận với con." Cung Âu nhìn chằm chằm vào bé, lạnh lùng mở miệng, "Con luôn làm bộ dạng người lớn, vậy ta dùng phong cách người lớn để đàm luận với con."
"…"
Khuôn mặt nhỏ của Cung Diệu không lộ ra vẻ gì.
"Con có biết hay không, ngày hôm nay con đã phạm phải biết bao nhiêu sai lầm, nếu như ngày hôm nay con chết rồi, chính là chết ở trong tay con" Cung Âu bạc bẽo nói.
"…"
Đến cùng vẫn là trẻ con, nghe nói như thế, Cung Diệu cũng có chút không kềm được, tức giận trừng mắt về phía hắn.
"Thứ nhất, thể lực của con cùng kẻ địch cách nhau quá xa, con dựa vào cái gì cho là mình có thể thiết kế cô ta, nghĩ là cô ta quá ngốc? <Đọc nhanh nhất tại T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N> thứ hai, rõ ràng ta đã thành công để cho kẻ địch phân tâm, nhưng con lại lao vào muốn tìm chết, dẫn đến đối phương dời đi mục tiêu, công kích tiểu Quỳ, càng ngốc." Cung Âu nhìn hắn nói, "Trước tiên ta vạch ra hai điểm sai của con, miễn cho con lại nói ta đả kích lòng tự ái của con."
"…"
Cung Diệu phồng má lên.
"Nếu như không phải cuối cùng ta cứu con, con hại chết Thời Tiểu Niệm không nói, chính con cũng sẽ mất mạng." Cung Âu theo dõi vẻ mặt của bé, ánh mắt nghiêm nghị, "Con nói con không phải là ngốc, vậy sau này ta sẽ gọi con là ngu ngốc."
"Con ngốc như vậy, vậy ngài đuổi con ra ngoài luôn đi."
Trong mắt Cung Diệu không có một chút hi vọng, tiếng nói non nớt có mấy phần tuyệt vọng.
"Không liên quan, con ngốc, nhưng con vẫn là con trai của Cung Âu ta" Cung Âu thể hiện lòng từ bi nói, dùng thái độ thi ân nói, "Ta sẽ dạy dỗ cho con thông minh lên."
"…"
Bên trong hai bác sỹ yên lặng mà nghe, nghe xong mà hắc tuyến nổi đầy trên trán.
"…"
Cung Diệu cắn chặt răng lại, hận không thể lại ngậm trâm cài lần nữa, cắn tháy vị máu mới thoải mái.
"Ngày hôm nay con cũng bị dọa sợ hãi rồi, ta sẽ để Phong Đức mua chút đồ bổ cho con, con trở về phòng đi ngủ đi." Cung Âu từ trên ghế đứng lên, đem bàn tay hướng về phía bé, muốn ôm bé rời đi.
"…"
Cung Diệu trực tiếp từ trên giường bệnh tuột xuống, cúi người xuống đi giày vào, tay nhỏ buộc dây giày vào, nhưng làm thế nào cũng không được, càng buộc càng rối.
Cung Âu thấy thế, bỏ trâm cài vào trong túi, đi tới ngồi xổm xuống, đưa tay buộc dây giày cho bé.
Cung Diệu đứng ở nơi đó hơi kinh ngạc mà nhìn hắn, Cung Âu buộc xong dây giày cho bé, ngước mắt liếc bé một cái, "Ngu ngốc, buộc chặt rồi."
"…"
Cung Diệu nghe vậy lập tức khó chịu quay đầu, cứng đờ hướng hắn cúi đầu một cái, sau đó xoay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm đến thăm La Kỳ, sau khi La Kỳ bị dọa sợ ngất đi bây giờ còn đang ngủ, cô lại đổi đường đến xem Cung Quỳ, tiểu Quỳ cũng bị dọa cho phát sợ, đã ngủ.
Lễ cưới này, nghi thức còn chưa bắt đầu mà đã náo loạn lên như vậy, thảm cỏ đầy máu, còn nghênh đón cảnh sát.
Xe cảnh sát tiến vào, Phong Đức mang theo luật sư đi giải quyết, thảm cỏ là hiện trường nghi thức lễ cưới, bởi vậy có video.
Có video có người làm chứng, chuyện này là vì là cứu người nên mới phải giết người, trên luật pháp sẽ không huyên náo quá lớn.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, ánh hoàng hôn rơi vào trên từng ngọn cây ngọn cỏ ở Cung gia, cảnh sát mang xác chết rời đi, trên người Mona được phủ kín bằng vải trắng, cái gì đều không nhìn thấy.
Nhìn tấm vải trắng này, Thời Tiểu Niệm nhớ tới người phụ nữ cao gầy đã từng ở trên đường lui từng bước từng bước một, đụng vào cửa xe của cô.
Vào lúc ấy, Mona ngoái đầu nhìn lại, nụ cười long lanh xán lạn như vậy, đôi mắt sâu như biển cả.
Ân Ân Oán Oán đều theo đó mà rời đi.
"Tiểu Niệm."
Phong Đức nói xong với luật sư liền đi về phía cô, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía băng gạc trên tay ông, "Cha nuôi, vết thương của ngài có lớn không"
"Không lớn lắm, chẳng qua là bị rạch xuống." Phong Đức cười nói, nhìn về phía xe cảnh sát bên kia, "Cảnh sát thu thập xong chứng cứ cũng phải đi rồi, việc này chẳng mấy chốc sẽ qua đi."
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật gù, khoanh tay, hi vọng tất cả những phong ba này đều qua đi.
"Holy thiếu gia sao rồi, chắc bị dọa cho phát sợ đi." Phong Đức lo âu hỏi, đến bây giờ ông còn chưa có thời gian đi gặp bé.
Nhắc tới Holy, Thời Tiểu Niệm có chút bất đắc dĩ, "Thằng bé không phải bị Mona hù, thằng bé là bị Cung Âu dọa cho phát sợ."
Ánh mắt của Cung Âu nhẹ nhàng phiêu đi, ho nhẹ một tiếng nói, "Hình như anh có nói một câu con trai không còn thì anh có thể tạo thêm, ngày hôm nay cô ta đừng hòng phá hủy hôn lễ này."
"Cái gì" Thời Tiểu Niệm khiếp sợ trừng hắn, "Cung Âu, anh có lầm hay không a, anh lại nói chuyện như vậy ở ngay trước mặt hai đứa trẻ, cái gì gọi là con trai không còn thì có thể lại có thêm, lại có thêm vẫn là cái kia à"
Câu này rõ ràng nói cho Cung Diệu biết, con trai còn không quan trọng bằng việc cha mẹ kết hôn
Chẳng trách Cung Diệu lại quật cường tìm chết, lời này quá hại người rồi.
"Thời Tiểu Niệm, bây giờ em muốn cãi nhau với anh à"
Cung Âu vặn chặt lông mày.
"Là anh thật quá mức rồi, tình hình dưới như vậy anh nên thuận theo yêu cầu của Mona trước đã, trước tiên phải cứu được được con trai ra đã rồi tính sao " Thời Tiểu Niệm tức giận trừng khuôn mặt anh tuấn của hắn, "Bọn trẻ còn nhỏ như vậy, anh lại nói những lời đả thương người đến như vậy."
"Đó là kế sách của anh, nếu Mona biết lá bài tẩy của cô ta không trọng yếu thì cô ta mới có thể sợ"
"Vậy thì anh cũng không cần phải nói tới ác như vậy, anh thật quá mức rồi"
"Thời Tiểu Niệm em nói thế nào là quá mức" Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô nói, trên mặt che kín vẻ giận dữ.
Dưới ánh mặt trời hai người cãi nhau, Thời Tiểu Niệm tức giận trừng hắn, "Anh thật sự là quá mức rồi, em mặc kệ, anh đã nói ra thì anh phải thu hồi, anh phải sửa đổi với Holy đi"
Cô tức giận đến viền mắt đều đỏ.
"Thời Tiểu Niệm em muốn tạo phản à" Cung Âu tàn khốc nói, "Anh cho em biết, anh là người đàn ông của em, đừng dùng loại ngữ khí này nói chuyện với anh"
Cô phải diụ dàng hơn chứ, hung cái gì mà hung.
"Em đã nói như thế nào"
Thời Tiểu Niệm trừng mắt hắn nói.
"Thời điểm ai cầu hôn đã nói với anh, anh ở trên, cô ấy ở dưới " Cung Âu đưa tay ra nắm cằm của cô, "Ngày hôm nay anh vừa vặn cho em thấy cái gì gọi là hình thức sống chung của vợ chồng"
"Em đổi ý rồi." Thời Tiểu Niệm tức giận hất tay của hắn ra, "Anh nhìn lại anh đi xem, anh như vậy mà là người cha tốt à, thời gian chúng ta sống chung cùng bọn nhỏ vốn đã ít, không thể nói là điên cuồng cưng chiều thì chung quy cũng phải học được cách quý trọng chứ, kết quả thì sao, anh còn ăn giấm của con trai, đây là hành động mà một người cha nên làm à"
"…"
"Còn có đó là con trai của anh, em nhọc nhằn khổ sở sinh nó ra anh có biết hay không, em phải chịu biết bao nhiêu cực khổ anh có biết hay không, bốn năm… bốn năm bọn trẻ không có cha mẹ ở bên cạnh cũng đã là rất đáng thương rồi, cái gì gọi là không còn thì có thể lại có thêm, em hỏi anh… anh đi đâu để lấy ra được một cặp sinh đôi cho em"
Đôi mắt của cô càng ngày càng hồng.
Cung Âu đứng ở nơi đó, ánh mắt trệ trệ, "Thời"
"Thời Thời nào" Thời Tiểu Niệm đỏ mắt trừng hắn, lớn tiếng nói, "Anh liệu mà dỗ dành con trai cho tốt vào, dỗ không được, từ nay về sau cũng đừng vào phòng của em nữa, Tịch Tiểu Niệm em nói được là làm được"
Nói xong, Thời Tiểu Niệm vô cùng khí khái xoay người rời đi, để một mình Cung Âu đứng ngốc ở nơi đó.
"Thời Tiểu Niệm em trở lại cho anh"
Cung Âu đứng ở nơi đó, vẻ mặt phiền muộn phẫn nộ, con ngươi đen trừng mắt nhìn bóng lưng của Thời Tiểu Niệm, nâng tay lên muốn ném trâm cài trong tay.
Hai giây qua đi, hắn lại rút tay về, "Dỗ thì dỗ"
Không phải dỗ một đứa trẻ con thôi sao, có gì mà khó
Một người phụ nữ hung dữ muốn chết, cái gì mà hắn ở trên cô ở dưới, dáng dấp cô như vậy còn kém bò lên trên đầu của hắn làm ổ mà thôi, chết tiệt
"…"
Cung Âu tàn nhẫn mà đá đá bậc thang dưới chân.
Nhìn Thời Tiểu Niệm càng lúc càng xa, Cung Âu quay người đi vào phòng y tế, kéo một cái ghế kéo dài qua ngồi trước giường bệnh, cả người ngồi dựa trên ghế tựa, hai chân thon dài mở, hai tay khoát lên trên ghế dựa, hạ tầm mắt trừng bánh bao nhỏ trên giường.
Một đứa trẻ thì có tâm tình như vậy làm gì.
Còn tìm chết.
Dỗ đứa trẻ? Làm thế nào để dỗ? Cả đời này hắn còn chưa từng dỗ dành trẻ em
Dỗ dành một người phụ nữ dung dữ đã phiền chết đi được rồi, tại sao còn phải dỗ trẻ con, ai nói sau khi kết hôn sẽ phải sinh? Hắn sẽ kiên quyết không sinh, nếu không thì mỗi ngày người phụ nữ kia sẽ bắt hắn dỗ trẻ con
Cung Diệu ngủ ở trên giường bệnh, hoàng hôn qua đi, trong phòng y tế sáng lên ánh đèn.
Tác dụng của thuốc dần dần tiêu tan, vết thương ở cổ và trong miệng đau khiến cho Cung Diệu tỉnh dậy, bé vừa mở mắt ra đã thấy Cung Âu an vị ở trước giường bệnh của bé, đôi mắt màu đen yên lặng theo dõi bé.
"…"
Cung Diệu kinh ngạc một hồi, khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên hờ hững, oán hận trong mắt lúc ẩn lúc hiện.
Một lát, bé dùng tay nhỏ chống giường ngồi dậy, nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích vẫn nhìn bé như vậy.
Một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm lẫn nhau.
Cha nhìn con.
Con nhìn cha.
Cung Diệu ngồi ở chỗ đó trừng mắt nhìn Cung Âu, miệng nhỏ mím lại, đôi mắt đối diện với tầm mắt của Cung Âu.
Bên hông cửa, hai bác sỹ ngồi ở trước bàn làm việc xử lý công việc, thỉnh thoảng đi đến nhìn một chút, mười phút trôi qua, hai cha con còn đang đối diện, thỉnh thoảng đi qua nhìn một chút, 20" trôi qua, hai cha con còn đang đối diện.
Hai bác sỹ liếc mắt nhìn nhau, cải hai đều không thể hiểu.
Nhị thiếu gia và Holy thiếu gia đang xảy ra chuyện gì vậy, hai người nhìn nhau sắp nửa giờ rồi, không nói lời nào mà cứ nhìn chằm chằm vào nhau là ý gì.
Nửa giờ trôi qua, chung quy thì Cung Diệu cũng không có được định lực như Cung Âu, bé đưa tay nhỏ hất chăn muốn xuống giường.
"Cho phép con xuống giường sao"
Âm thanh lành lạnh của Cung Âu truyền đến.
"…"
Cung Diệu vẫn kiên trì muốn xuống giường.
"Không cho phép"
Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
Cung Diệu ngồi ở bên trên giường, chuyển mâu nhìn về phía hắn, âm thanh non nớt cứng ngắc, "Nếu như ngài không muốn con trai thì có thể đem con đuổi ra ngoài, xin cứ tự nhiên."
Còn nói xin cứ tự nhiên.
"Con đang ở đây giận ta" Cung Âu hỏi, trên tay nắm bắt trâm cài đã bị cắn đén không còn hình dạng gì.
"Thân là con trai, con không có tư cách giận dỗi với ngài."
Cung Diệu hiểu rõ lễ nghi như thế nào.
"Ta cho phép con tức giận."
Bé tức rồi, hắn mới dùng thuyết pháp để dỗ dành được.
"…"
Cung Diệu nhìn về phía Cung Âu, chớp mắt hai lần, băng gạc màu trắng dán trên nửa khuôn mặt nhỏ của bé, bé không hiểu Cung Âu có ý gì.
"Ngày hôm nay ta nói những điều đó tất cả cũng là vì cứu con, không thấy được sao" con vật nhỏ không biết phân biệt.
"Không thấy được." Cung Diệu đàng hoàng trịnh trọng nói.
"…" lông mày Cung Âu cau lại, hắng giọng một cái, "Vậy con muốn thế nào mới có thể không tức giận, con muốn cái gì, đồ chơi thư tịch…"
"Con không muốn." Cung Diệu nói, mặt không cảm xúc, "Con muốn trở về phòng."
"Trở về phòng con sẽ không tức nữa, vậy bây giờ con trở về đi."
Cung Âu nói.
"…"
Nghe vậy, Cung Diệu đơn giản ngồi bất động ở trên giường, bé chính là không muốn nghe Cung Âu, Cung Âu không phải là người tốt.
"Không đi thì không đi, vậy thì ta cẩn thận đàm luận với con." Cung Âu nhìn chằm chằm vào bé, lạnh lùng mở miệng, "Con luôn làm bộ dạng người lớn, vậy ta dùng phong cách người lớn để đàm luận với con."
"…"
Khuôn mặt nhỏ của Cung Diệu không lộ ra vẻ gì.
"Con có biết hay không, ngày hôm nay con đã phạm phải biết bao nhiêu sai lầm, nếu như ngày hôm nay con chết rồi, chính là chết ở trong tay con" Cung Âu bạc bẽo nói.
"…"
Đến cùng vẫn là trẻ con, nghe nói như thế, Cung Diệu cũng có chút không kềm được, tức giận trừng mắt về phía hắn.
"Thứ nhất, thể lực của con cùng kẻ địch cách nhau quá xa, con dựa vào cái gì cho là mình có thể thiết kế cô ta, nghĩ là cô ta quá ngốc? <Đọc nhanh nhất tại T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N> thứ hai, rõ ràng ta đã thành công để cho kẻ địch phân tâm, nhưng con lại lao vào muốn tìm chết, dẫn đến đối phương dời đi mục tiêu, công kích tiểu Quỳ, càng ngốc." Cung Âu nhìn hắn nói, "Trước tiên ta vạch ra hai điểm sai của con, miễn cho con lại nói ta đả kích lòng tự ái của con."
"…"
Cung Diệu phồng má lên.
"Nếu như không phải cuối cùng ta cứu con, con hại chết Thời Tiểu Niệm không nói, chính con cũng sẽ mất mạng." Cung Âu theo dõi vẻ mặt của bé, ánh mắt nghiêm nghị, "Con nói con không phải là ngốc, vậy sau này ta sẽ gọi con là ngu ngốc."
"Con ngốc như vậy, vậy ngài đuổi con ra ngoài luôn đi."
Trong mắt Cung Diệu không có một chút hi vọng, tiếng nói non nớt có mấy phần tuyệt vọng.
"Không liên quan, con ngốc, nhưng con vẫn là con trai của Cung Âu ta" Cung Âu thể hiện lòng từ bi nói, dùng thái độ thi ân nói, "Ta sẽ dạy dỗ cho con thông minh lên."
"…"
Bên trong hai bác sỹ yên lặng mà nghe, nghe xong mà hắc tuyến nổi đầy trên trán.
"…"
Cung Diệu cắn chặt răng lại, hận không thể lại ngậm trâm cài lần nữa, cắn tháy vị máu mới thoải mái.
"Ngày hôm nay con cũng bị dọa sợ hãi rồi, ta sẽ để Phong Đức mua chút đồ bổ cho con, con trở về phòng đi ngủ đi." Cung Âu từ trên ghế đứng lên, đem bàn tay hướng về phía bé, muốn ôm bé rời đi.
"…"
Cung Diệu trực tiếp từ trên giường bệnh tuột xuống, cúi người xuống đi giày vào, tay nhỏ buộc dây giày vào, nhưng làm thế nào cũng không được, càng buộc càng rối.
Cung Âu thấy thế, bỏ trâm cài vào trong túi, đi tới ngồi xổm xuống, đưa tay buộc dây giày cho bé.
Cung Diệu đứng ở nơi đó hơi kinh ngạc mà nhìn hắn, Cung Âu buộc xong dây giày cho bé, ngước mắt liếc bé một cái, "Ngu ngốc, buộc chặt rồi."
"…"
Cung Diệu nghe vậy lập tức khó chịu quay đầu, cứng đờ hướng hắn cúi đầu một cái, sau đó xoay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm đến thăm La Kỳ, sau khi La Kỳ bị dọa sợ ngất đi bây giờ còn đang ngủ, cô lại đổi đường đến xem Cung Quỳ, tiểu Quỳ cũng bị dọa cho phát sợ, đã ngủ.
Lễ cưới này, nghi thức còn chưa bắt đầu mà đã náo loạn lên như vậy, thảm cỏ đầy máu, còn nghênh đón cảnh sát.
Xe cảnh sát tiến vào, Phong Đức mang theo luật sư đi giải quyết, thảm cỏ là hiện trường nghi thức lễ cưới, bởi vậy có video.
Có video có người làm chứng, chuyện này là vì là cứu người nên mới phải giết người, trên luật pháp sẽ không huyên náo quá lớn.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, ánh hoàng hôn rơi vào trên từng ngọn cây ngọn cỏ ở Cung gia, cảnh sát mang xác chết rời đi, trên người Mona được phủ kín bằng vải trắng, cái gì đều không nhìn thấy.
Nhìn tấm vải trắng này, Thời Tiểu Niệm nhớ tới người phụ nữ cao gầy đã từng ở trên đường lui từng bước từng bước một, đụng vào cửa xe của cô.
Vào lúc ấy, Mona ngoái đầu nhìn lại, nụ cười long lanh xán lạn như vậy, đôi mắt sâu như biển cả.
Ân Ân Oán Oán đều theo đó mà rời đi.
"Tiểu Niệm."
Phong Đức nói xong với luật sư liền đi về phía cô, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía băng gạc trên tay ông, "Cha nuôi, vết thương của ngài có lớn không"
"Không lớn lắm, chẳng qua là bị rạch xuống." Phong Đức cười nói, nhìn về phía xe cảnh sát bên kia, "Cảnh sát thu thập xong chứng cứ cũng phải đi rồi, việc này chẳng mấy chốc sẽ qua đi."
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật gù, khoanh tay, hi vọng tất cả những phong ba này đều qua đi.
"Holy thiếu gia sao rồi, chắc bị dọa cho phát sợ đi." Phong Đức lo âu hỏi, đến bây giờ ông còn chưa có thời gian đi gặp bé.
Nhắc tới Holy, Thời Tiểu Niệm có chút bất đắc dĩ, "Thằng bé không phải bị Mona hù, thằng bé là bị Cung Âu dọa cho phát sợ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.