Chương 198: Đưa em tới cửa
Khương Tiểu Nha
04/05/2017
Editor: Yuhina
"Mau mau nhanh, bung dù ra, đứng đó mà lo lắng làm gì, không thấy thiếu gia cùng Thời tiểu thư đều ướt hết rồi sao"
Phong Đức trách cứ vệ sỹ hành sự bất lực.
Hai gã vệ sỹ vội vã bung dù đến cho Cung Âu cùng Thời Tiểu Niệm.
Giờ phút này cả người anh cảnh sát đi theo phía sau bọn họ đều choáng váng, cuối cùng hắn cũng coi như hiểu được tình huống gì đang xảy ra, tên biến thái trong miệng hắn lại là Cung Âu, là Cung Âu trong truyền thuyết người đã sáng chế ra phần mềm điện thoại di động số một thế giới
Trời ạ.
Hắn lại gặp được Cung Âu.
Anh cảnh sát đứng ở nơi đó chân như nhũn ra, hắn còn gọi Cung Âu là kẻ biến thái, Cung Âu có đối phó với hắn không đây
Cung Âu nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm bên cạnh, đưa tay liền đem áo bành-tô chính mình cởi khoác lên trên người cô.
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn về phía hắn, Cung Âu thật sâu nhìn kỹ lấy cô, "Mặc lên cho tôi."
"Nha."
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, thật giống hắn đã từ trong chuyện ngoài ý muốn vừa nãy bừng tỉnh, gương mặt không có đáng sợ như lúc vừa nãy ở trong bụi cỏ.
"Thiếu gia, Thời tiểu thư, xe đến rồi, nhanh ngồi vào đi."
Mấy chiếc xe sang trọng dừng lại ở bên cạnh bọn họ, Phong Đức vội vàng mở cửa xe, để cho Cung Âu cùng Thời Tiểu Niệm ngồi vào.
Cung Âu nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm, bá đạo mở miệng, "Em ngồi trước đi."
"Nha."
Thời Tiểu Niệm lại liếc hắn một cái, xác định hắn đã bình thường trở lại, mới ngồi vào trong xe.
Cung Âu theo sát ngồi vào, ngồi ở bên cạnh cô, cầm lấy một cái khăn mặt sạch sẽ lau mặt cho cô.
Nhìn qua, trên khăn lông trắng sạch sẽ đều là bùn đất.
Thời Tiểu Niệm lúng túng lau mặt một cái, ngước mắt nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu bắt lấy tay cô tiếp tục giúp cô lau mặt, không nói tiếng nào.
Thời Tiểu Niệm đối với trạng thái đáng sợ của Cung Âu vừa nãy trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, thêm vào đó thể lực bị tiêu hao, ở trước mặt hắn đặc biệt mệt mỏi, không nói một lời nào, tùy ý để hắn lau mặt.
Khăn lau xong đã bẩn, Cung Âu lại sai người lấy thêm một cái tới, "Lấy thêm một cái nữa."
Phong Đức ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế đưa khăn mặt cho Cung Âu, nhìn Cung Âu bình yên vô sự, rất là vui mừng nói, "Thiếu gia không có chuyện gì là tốt rồi, ngày hôm nay thực sự là nhờ có Thời tiểu thư, bằng không bây giờ chúng ta còn đang tìm người đây."
Hắn sớm nên biết rõ một khi đụng tới hình ảnh tai nạn xe cộ thiếu gia sẽ đem mình ẩn đi, nói đi nói lạ, đến những chỗ khuất, như vậy đã sớm tìm được rồi.
Cung Âu thay Thời Tiểu Niệm lau tóc, không nói gì.
Thời Tiểu Niệm nhìn vết thương do dao chém trên cánh tay của hắn, lông mày cau lại.
Hiển nhiên chướng ngại tâm lý của hắn so với cô còn nghiêm trọng hơn nhiều, cô trải qua trị liệu thì tốt hơn nhiều rồi, nhưng bệnh của hắn quanh năm suốt tháng đã cắm rễ ở trong lòng rồi, bệnh như thế, rất khó chữa được trong một sớm một chiều.
Mưa càng lúc càng lớn.
Xe chậm rãi về đế quốc pháo đài.
Toàn bộ người hầu nhận được tin tức lập tức chờ ở cửa lớn, người bung dù, người bưng canh giải cảm, có người cầm khăn mặt khăn tắm.
Thời Tiểu Niệm vừa xuống xe đã bị Cung Âu đưa vào trong.
Vừa thấy được Thời Tiểu Niệm cả người đầy nước bùn, tất cả mọi người sửng sốt một chút, không phải nói Cung tiên sinh xảy ra chuyện sao, làm sao biến thành Thời tiểu thư chật vật như vậy.
"Thiếu gia, Thời tiểu thư, bên trong ôn tuyền nước đã chuẩn bị tốt."
"Thiếu gia, Thời tiểu thư, đây là canh do nhà bếp chuẩn bị, để làm nóng người rất tốt, phòng tránh cảm mạo."
Người hầu thật nhanh vây đến.
"Cảm tạ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, tiếp nhận bát canh nón,g uống xong, nước canh ấm áp tiến vào trong miệng, dạ dày cô ấm áp hơn, làm cho cả người cô như có cảm giác sống lại.
Thật thoải mái.
Thời Tiểu Niệm ngửa đầu đem canh toàn bộ uống hết, sau đó đi vào.
"Tắm suối nước nóng" Cung Âu bước cùng lên nắm lấy tay cô, hướng về Ôn Tuyền đi vào.
"Không, tôi rửa ráy một chút là tốt rồi a"
Lời Thời Tiểu Niệm còn chưa nói hết, cả người đã bị Cung Âu trực tiếp bế lên, cả người được đặt lên vai hướng về bên trong Ôn Tuyền đi vào.
"Thả tôi xuống."
Cô đạp loạn hai chân, bỗng nhiên nghĩ đến vết thương trên cánh tay của hắn, không thể làm gì khác hơn là dừng lại, tùy ý để hắn ôm đi vào một cánh cửa lớn.
Trong ôn tuyền, hơi nước bốc lên nghi ngút, mang theo mùi thảo dược thuốc đông y.
Xem ra trước khi bọn họ trở về, người hầu cũng đã chuẩn bị chu đáo.
Cung Âu thả cô xuống, đem cửa lớn đóng lại.
Thời Tiểu Niệm nhìn Ôn Tuyền, nhìn lại Cung Âu một chút, cùng nhau tắm suối nước nóng
Không muốn.
Tuy rằng cô đã cùng Cung Âu "Thân mật không kẽ hở", nhưng còn không đến mức thân mật cùng nhau tắm uyên ương, lần trước hắn thay cô, cô đã lúng túng đến nỗi mặt đỏ như gấc.
"Tôi muốn tắm một mình." Thời Tiểu Niệm kiên trì nói.
Cung Âu đang mở cúc áo sơ mi, nghe vậy ngước mắt nhìn về phía cô, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, thăm thẳm.
"…"
Thời Tiểu Niệm có chút sợ ánh mắt như vậy của hắn, tình cảnh trong bụi cỏ lúc đó cho đến bây giờ cô còn có chút hối hận, cảnh tượng lúc đó của cô coi như là tỏ tình rồi còn gì.
Cả cõi đời này khong có người nào tỏ tình trong tình cảnh như vậy đi.
Lại là mưa to, lại là sự cố, lại là vết thương, cùng với Cung Âu trừng mắt, gào thét buộc cô phải nói ra, thế nào mà lại có thể nói trong hoàn cảnh đó chứ.
Trong khoảng thời gian ngắn này cô cũng không biết nên đối mặt với Cung Âu thế nào.
"Tôi muốn tắm một mình." Thời Tiểu Niệm dựng thẳng lên một ngón tay.
"Không được"
Cung Âu lạnh lùng thốt ra, ngữ khí bá đạo đến cực điểm.
"Tại sao"
"Không thể để cho em rời khỏi tầm mắt của tôi" Cung Âu nói, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt hắn nhìn cô tựa như đang nhìn một phạm nhân trốn ngục chuyên nghiệp.
Thời Tiểu Niệm mím mím môi, "Tay của anh và tôi đều bị thương, có phải là nên đi băng bó một chút không"
"Thảo dược với thuốc đông y trong Ôn Tuyền đối với vết thương rất có ích, không có hại."
Cung Âu lạnh lùng thốt.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, xem ra là trốn không thoát, cô cố hỏi thêm,"Vậy thời điểm tắm rửa anh có thể bảo đảm không động vào tôi không"
"Không thể"
Cung Âu thẳng thắn trả lời.
"Vậy tôi không muốn tắm nữa."
Thời Tiểu Niệm lập tức muốn đi mở cửa, còn không có tìm thấy tay cầm sáng loáng , cả người đã bị Cung Âu ôm trở lại, Cung Âu từ sau dùng sức mà ôm lấy cô, thấp mâu dừng ở người cô, tiếng nói trầm thấp mà bá đạo, "Tôi ở chỗ này mà em còn muốn đi"
"…"
"Em thật sự cho rằng chỗ của Cung Âu tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao"
Cung Âu trực tiếp đem cô ôm ngang, không cởi quần áo liền đem cô ném vào bên trong Ôn Tuyền.
"Ầm"
Một tiếng vang thật lớn.
Thời Tiểu Niệm nặng nề ngã vào trong làn nước ấm áp, vô số bọt nước bắn lên, cô chìm vào trong nước sau đó lại ló đầu lên, phun ra một ngụm nước, "Phốc."
Cung Âu đứng ở phía trên, thấp mâu nhìn chằm chằm cô, sau đó cởi áo sơ mi trên người xuống, lộ ra vóc người thật kiên cố khiêu gợi.
Thời Tiểu Niệm nghiêng đầu đi, không nhìn tới, cả người lùi vào một góc hẻo lánh của Ôn Tuyền, vững vàng mà kề sát ở nơi đó, đưa lưng về phía hắn.
Chỉ nghe một âm thanh vang lên, Cung Âu cũng xuống rồi.
Một giây sau, cả người cô đã bị xoay qua chỗ khác, Thời Tiểu Niệm tựa lưng bên trong góc, Cung Âu đứng trước mặt cô.
Màu nước trắng sữa vây lấy hai người.
Nhiệt khí chậm rãi tỏa ra trong không khí, quanh quẩn ở xung quanh hai người, quanh quẩn đến ám muội.
"Đem lời ngày hôm nay em nói ở trên trời cầu lặp lại lần nữa"
Cung Âu trừng mắt cô nói, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Thời Tiểu Niệm núp ở bên trong góc, không nhìn ra tâm tình của hắn là tốt hay xấu, chỉ khẽ nói, "Tôi đã nói rồi, còn muốn nói nữa sao"
"Vậy em nói, chừng nào thì em có thể mở miệng nói chuyện"
Cung Âu lạnh giọng hỏi.
"Chính là sau khi sử dụng liệu pháp tâm lý thôi miên." Chướng ngại tâm lý của cô vốn không phải quá nặng, dùng thuốc đúng bệnh, tự nhiên cô sẽ khỏi.
Nghe vậy, trong con ngươi của Cung Âu xẹt qua ánh sáng ác liệt, con ngươi đen kịt trừng mắt cô, "Nói cách khác, tôi làm yếu tố trị liệu tốt"
"Vâng."
Thời Tiểu Niệm thành thực gật đầu.
"Nói cách khác, trong lòng em tôi là người đáng tin cậy nhất"
"Đúng không." Bằng không, cô cũng sẽ không khỏi bệnh
"Vậy tại sao em không trực tiếp mở miệng nói chuyện cho tôi nghe" Cung Âu nắm lấy cằm của cô, trong mắt có một tia tức giận, "Có phải là còn muốn câu mở miệng đầu tiên là nói cho Mộ Thiên Sơ nghe, có phải là em chỉ nhớ kỹ hắn"
Thời Tiểu Niệm bị hắn nắm đau, "Buông tay, không phải, anh đừng loạn tưởng."
"Rõ ràng chính là như vậy." Cung Âu tàn nhẫn mà nắm, con ngươi đen chặt chẽ trừng mắt cô, trên mặt nồng nặc mùi căm ghét, "Bằng không, ngày hôm nay tại sao em phải đi gặp Mộ Thiên Sơ, tại sao trước hôm nay cũng không nói chuyện với tôi"
"…"
"Em còn muốn gạt tôi có đúng hay không, tôi vừa trở về liền suy nghĩ, em là muốn đùa bỡn tôi, bởi vì tôi chỉnh Mộ Thiên Sơ, vì lẽ đó em tới đùa bỡn tôi, em muốn đùa bỡn tình cảm của tôi, đem tôi xoay như chong chóng" Cung Âu trừng mắt cô, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói, "Căn bản em cũng không yêu tôi,em nghĩ lừa được tôi sao"
"…"
Thời Tiểu Niệm nghe những lời nói này mà muốn điên lên mất.
Hoang tưởng đúng là thật đáng sợ.
Lúc trước thời điểm hắn cảm thấy cô yêu hắn, cô làm cái gì, hắn đều cho rằng là biểu hiện của yêu hắn; được rồi, hiện tại hắn cảm thấy cô không yêu hắn, cho nên cô làm cái gì cũng đều là đùa bỡn hắn, lừa hắn.
Cô thực sự là cảm thấy sự cố chấp mạnh mẽ của hắn thật phiền phức.
"Em còn muốn đùa bỡn tôi đến lúc nào, có phải là muốn đem lòng của tôi vứt lên đất giẫm một lần, nhặt một lần, lại giẫm một lần, mãi đến tận khi tôi sống không bằng chết" Cung Âu trừng mắt nhìn cô, trong mắt lộ ra một luồng ánh sáng điên cuồng cố chấp, "Nói đi, lúc này em trở về để làm gì, có phải là để tôi ngủ với em một lần, sau dó em lại ngủ cùng Mộ Thiên Sơ, triệt để mà bức điên tôi"
Nghe thế, Thời Tiểu Niệm nhất thời sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn mặt hắn, "Anh đang nói cái gì vậy"
"Mau mau nhanh, bung dù ra, đứng đó mà lo lắng làm gì, không thấy thiếu gia cùng Thời tiểu thư đều ướt hết rồi sao"
Phong Đức trách cứ vệ sỹ hành sự bất lực.
Hai gã vệ sỹ vội vã bung dù đến cho Cung Âu cùng Thời Tiểu Niệm.
Giờ phút này cả người anh cảnh sát đi theo phía sau bọn họ đều choáng váng, cuối cùng hắn cũng coi như hiểu được tình huống gì đang xảy ra, tên biến thái trong miệng hắn lại là Cung Âu, là Cung Âu trong truyền thuyết người đã sáng chế ra phần mềm điện thoại di động số một thế giới
Trời ạ.
Hắn lại gặp được Cung Âu.
Anh cảnh sát đứng ở nơi đó chân như nhũn ra, hắn còn gọi Cung Âu là kẻ biến thái, Cung Âu có đối phó với hắn không đây
Cung Âu nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm bên cạnh, đưa tay liền đem áo bành-tô chính mình cởi khoác lên trên người cô.
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn về phía hắn, Cung Âu thật sâu nhìn kỹ lấy cô, "Mặc lên cho tôi."
"Nha."
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, thật giống hắn đã từ trong chuyện ngoài ý muốn vừa nãy bừng tỉnh, gương mặt không có đáng sợ như lúc vừa nãy ở trong bụi cỏ.
"Thiếu gia, Thời tiểu thư, xe đến rồi, nhanh ngồi vào đi."
Mấy chiếc xe sang trọng dừng lại ở bên cạnh bọn họ, Phong Đức vội vàng mở cửa xe, để cho Cung Âu cùng Thời Tiểu Niệm ngồi vào.
Cung Âu nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm, bá đạo mở miệng, "Em ngồi trước đi."
"Nha."
Thời Tiểu Niệm lại liếc hắn một cái, xác định hắn đã bình thường trở lại, mới ngồi vào trong xe.
Cung Âu theo sát ngồi vào, ngồi ở bên cạnh cô, cầm lấy một cái khăn mặt sạch sẽ lau mặt cho cô.
Nhìn qua, trên khăn lông trắng sạch sẽ đều là bùn đất.
Thời Tiểu Niệm lúng túng lau mặt một cái, ngước mắt nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu bắt lấy tay cô tiếp tục giúp cô lau mặt, không nói tiếng nào.
Thời Tiểu Niệm đối với trạng thái đáng sợ của Cung Âu vừa nãy trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, thêm vào đó thể lực bị tiêu hao, ở trước mặt hắn đặc biệt mệt mỏi, không nói một lời nào, tùy ý để hắn lau mặt.
Khăn lau xong đã bẩn, Cung Âu lại sai người lấy thêm một cái tới, "Lấy thêm một cái nữa."
Phong Đức ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế đưa khăn mặt cho Cung Âu, nhìn Cung Âu bình yên vô sự, rất là vui mừng nói, "Thiếu gia không có chuyện gì là tốt rồi, ngày hôm nay thực sự là nhờ có Thời tiểu thư, bằng không bây giờ chúng ta còn đang tìm người đây."
Hắn sớm nên biết rõ một khi đụng tới hình ảnh tai nạn xe cộ thiếu gia sẽ đem mình ẩn đi, nói đi nói lạ, đến những chỗ khuất, như vậy đã sớm tìm được rồi.
Cung Âu thay Thời Tiểu Niệm lau tóc, không nói gì.
Thời Tiểu Niệm nhìn vết thương do dao chém trên cánh tay của hắn, lông mày cau lại.
Hiển nhiên chướng ngại tâm lý của hắn so với cô còn nghiêm trọng hơn nhiều, cô trải qua trị liệu thì tốt hơn nhiều rồi, nhưng bệnh của hắn quanh năm suốt tháng đã cắm rễ ở trong lòng rồi, bệnh như thế, rất khó chữa được trong một sớm một chiều.
Mưa càng lúc càng lớn.
Xe chậm rãi về đế quốc pháo đài.
Toàn bộ người hầu nhận được tin tức lập tức chờ ở cửa lớn, người bung dù, người bưng canh giải cảm, có người cầm khăn mặt khăn tắm.
Thời Tiểu Niệm vừa xuống xe đã bị Cung Âu đưa vào trong.
Vừa thấy được Thời Tiểu Niệm cả người đầy nước bùn, tất cả mọi người sửng sốt một chút, không phải nói Cung tiên sinh xảy ra chuyện sao, làm sao biến thành Thời tiểu thư chật vật như vậy.
"Thiếu gia, Thời tiểu thư, bên trong ôn tuyền nước đã chuẩn bị tốt."
"Thiếu gia, Thời tiểu thư, đây là canh do nhà bếp chuẩn bị, để làm nóng người rất tốt, phòng tránh cảm mạo."
Người hầu thật nhanh vây đến.
"Cảm tạ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, tiếp nhận bát canh nón,g uống xong, nước canh ấm áp tiến vào trong miệng, dạ dày cô ấm áp hơn, làm cho cả người cô như có cảm giác sống lại.
Thật thoải mái.
Thời Tiểu Niệm ngửa đầu đem canh toàn bộ uống hết, sau đó đi vào.
"Tắm suối nước nóng" Cung Âu bước cùng lên nắm lấy tay cô, hướng về Ôn Tuyền đi vào.
"Không, tôi rửa ráy một chút là tốt rồi a"
Lời Thời Tiểu Niệm còn chưa nói hết, cả người đã bị Cung Âu trực tiếp bế lên, cả người được đặt lên vai hướng về bên trong Ôn Tuyền đi vào.
"Thả tôi xuống."
Cô đạp loạn hai chân, bỗng nhiên nghĩ đến vết thương trên cánh tay của hắn, không thể làm gì khác hơn là dừng lại, tùy ý để hắn ôm đi vào một cánh cửa lớn.
Trong ôn tuyền, hơi nước bốc lên nghi ngút, mang theo mùi thảo dược thuốc đông y.
Xem ra trước khi bọn họ trở về, người hầu cũng đã chuẩn bị chu đáo.
Cung Âu thả cô xuống, đem cửa lớn đóng lại.
Thời Tiểu Niệm nhìn Ôn Tuyền, nhìn lại Cung Âu một chút, cùng nhau tắm suối nước nóng
Không muốn.
Tuy rằng cô đã cùng Cung Âu "Thân mật không kẽ hở", nhưng còn không đến mức thân mật cùng nhau tắm uyên ương, lần trước hắn thay cô, cô đã lúng túng đến nỗi mặt đỏ như gấc.
"Tôi muốn tắm một mình." Thời Tiểu Niệm kiên trì nói.
Cung Âu đang mở cúc áo sơ mi, nghe vậy ngước mắt nhìn về phía cô, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, thăm thẳm.
"…"
Thời Tiểu Niệm có chút sợ ánh mắt như vậy của hắn, tình cảnh trong bụi cỏ lúc đó cho đến bây giờ cô còn có chút hối hận, cảnh tượng lúc đó của cô coi như là tỏ tình rồi còn gì.
Cả cõi đời này khong có người nào tỏ tình trong tình cảnh như vậy đi.
Lại là mưa to, lại là sự cố, lại là vết thương, cùng với Cung Âu trừng mắt, gào thét buộc cô phải nói ra, thế nào mà lại có thể nói trong hoàn cảnh đó chứ.
Trong khoảng thời gian ngắn này cô cũng không biết nên đối mặt với Cung Âu thế nào.
"Tôi muốn tắm một mình." Thời Tiểu Niệm dựng thẳng lên một ngón tay.
"Không được"
Cung Âu lạnh lùng thốt ra, ngữ khí bá đạo đến cực điểm.
"Tại sao"
"Không thể để cho em rời khỏi tầm mắt của tôi" Cung Âu nói, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt hắn nhìn cô tựa như đang nhìn một phạm nhân trốn ngục chuyên nghiệp.
Thời Tiểu Niệm mím mím môi, "Tay của anh và tôi đều bị thương, có phải là nên đi băng bó một chút không"
"Thảo dược với thuốc đông y trong Ôn Tuyền đối với vết thương rất có ích, không có hại."
Cung Âu lạnh lùng thốt.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, xem ra là trốn không thoát, cô cố hỏi thêm,"Vậy thời điểm tắm rửa anh có thể bảo đảm không động vào tôi không"
"Không thể"
Cung Âu thẳng thắn trả lời.
"Vậy tôi không muốn tắm nữa."
Thời Tiểu Niệm lập tức muốn đi mở cửa, còn không có tìm thấy tay cầm sáng loáng , cả người đã bị Cung Âu ôm trở lại, Cung Âu từ sau dùng sức mà ôm lấy cô, thấp mâu dừng ở người cô, tiếng nói trầm thấp mà bá đạo, "Tôi ở chỗ này mà em còn muốn đi"
"…"
"Em thật sự cho rằng chỗ của Cung Âu tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao"
Cung Âu trực tiếp đem cô ôm ngang, không cởi quần áo liền đem cô ném vào bên trong Ôn Tuyền.
"Ầm"
Một tiếng vang thật lớn.
Thời Tiểu Niệm nặng nề ngã vào trong làn nước ấm áp, vô số bọt nước bắn lên, cô chìm vào trong nước sau đó lại ló đầu lên, phun ra một ngụm nước, "Phốc."
Cung Âu đứng ở phía trên, thấp mâu nhìn chằm chằm cô, sau đó cởi áo sơ mi trên người xuống, lộ ra vóc người thật kiên cố khiêu gợi.
Thời Tiểu Niệm nghiêng đầu đi, không nhìn tới, cả người lùi vào một góc hẻo lánh của Ôn Tuyền, vững vàng mà kề sát ở nơi đó, đưa lưng về phía hắn.
Chỉ nghe một âm thanh vang lên, Cung Âu cũng xuống rồi.
Một giây sau, cả người cô đã bị xoay qua chỗ khác, Thời Tiểu Niệm tựa lưng bên trong góc, Cung Âu đứng trước mặt cô.
Màu nước trắng sữa vây lấy hai người.
Nhiệt khí chậm rãi tỏa ra trong không khí, quanh quẩn ở xung quanh hai người, quanh quẩn đến ám muội.
"Đem lời ngày hôm nay em nói ở trên trời cầu lặp lại lần nữa"
Cung Âu trừng mắt cô nói, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Thời Tiểu Niệm núp ở bên trong góc, không nhìn ra tâm tình của hắn là tốt hay xấu, chỉ khẽ nói, "Tôi đã nói rồi, còn muốn nói nữa sao"
"Vậy em nói, chừng nào thì em có thể mở miệng nói chuyện"
Cung Âu lạnh giọng hỏi.
"Chính là sau khi sử dụng liệu pháp tâm lý thôi miên." Chướng ngại tâm lý của cô vốn không phải quá nặng, dùng thuốc đúng bệnh, tự nhiên cô sẽ khỏi.
Nghe vậy, trong con ngươi của Cung Âu xẹt qua ánh sáng ác liệt, con ngươi đen kịt trừng mắt cô, "Nói cách khác, tôi làm yếu tố trị liệu tốt"
"Vâng."
Thời Tiểu Niệm thành thực gật đầu.
"Nói cách khác, trong lòng em tôi là người đáng tin cậy nhất"
"Đúng không." Bằng không, cô cũng sẽ không khỏi bệnh
"Vậy tại sao em không trực tiếp mở miệng nói chuyện cho tôi nghe" Cung Âu nắm lấy cằm của cô, trong mắt có một tia tức giận, "Có phải là còn muốn câu mở miệng đầu tiên là nói cho Mộ Thiên Sơ nghe, có phải là em chỉ nhớ kỹ hắn"
Thời Tiểu Niệm bị hắn nắm đau, "Buông tay, không phải, anh đừng loạn tưởng."
"Rõ ràng chính là như vậy." Cung Âu tàn nhẫn mà nắm, con ngươi đen chặt chẽ trừng mắt cô, trên mặt nồng nặc mùi căm ghét, "Bằng không, ngày hôm nay tại sao em phải đi gặp Mộ Thiên Sơ, tại sao trước hôm nay cũng không nói chuyện với tôi"
"…"
"Em còn muốn gạt tôi có đúng hay không, tôi vừa trở về liền suy nghĩ, em là muốn đùa bỡn tôi, bởi vì tôi chỉnh Mộ Thiên Sơ, vì lẽ đó em tới đùa bỡn tôi, em muốn đùa bỡn tình cảm của tôi, đem tôi xoay như chong chóng" Cung Âu trừng mắt cô, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói, "Căn bản em cũng không yêu tôi,em nghĩ lừa được tôi sao"
"…"
Thời Tiểu Niệm nghe những lời nói này mà muốn điên lên mất.
Hoang tưởng đúng là thật đáng sợ.
Lúc trước thời điểm hắn cảm thấy cô yêu hắn, cô làm cái gì, hắn đều cho rằng là biểu hiện của yêu hắn; được rồi, hiện tại hắn cảm thấy cô không yêu hắn, cho nên cô làm cái gì cũng đều là đùa bỡn hắn, lừa hắn.
Cô thực sự là cảm thấy sự cố chấp mạnh mẽ của hắn thật phiền phức.
"Em còn muốn đùa bỡn tôi đến lúc nào, có phải là muốn đem lòng của tôi vứt lên đất giẫm một lần, nhặt một lần, lại giẫm một lần, mãi đến tận khi tôi sống không bằng chết" Cung Âu trừng mắt nhìn cô, trong mắt lộ ra một luồng ánh sáng điên cuồng cố chấp, "Nói đi, lúc này em trở về để làm gì, có phải là để tôi ngủ với em một lần, sau dó em lại ngủ cùng Mộ Thiên Sơ, triệt để mà bức điên tôi"
Nghe thế, Thời Tiểu Niệm nhất thời sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn mặt hắn, "Anh đang nói cái gì vậy"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.