Chương 302: Lưu lại cuối cùng một đêm
Khương Tiểu Nha
11/06/2017
Editor: Yuhina
"…"
Mona đứng ở một bên, vẻ mắtkinh ngạc, khó có thể tin mà nhìn Thời Tiểu Niệm, cô ta không biết Thời Tiểu Niệm đã từng bị người ta luân phiên...
Bị người luân phiên mà Cung Âu còn muốn
Hắn không phải là đàn ông, người phụ nữ này bị người ta luân phiên còn lừa hắn, hắn lại còn muốn.
Cung Âu hung ác trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm, ánh mắt hung tàn như mãnh thú trong rừng rậm, giống như là muốn giết cô, hai tay siết chặt cổ cô.
cô vẫn luôn nhớ, cô vẫn luôn gạt hắn.
Nói như vậy, cô vẫn nhớ kỹ từng chi tiết nhỏ vào đêm đó ở cung điện, cô nhớ kỹ tất cả, cô nhớ kỹ từng chi tiết nhỏ khi bị người ta vấy bẩn
Chết tiệt
Tại sao cô có thể nhớ kỹ sự ô nhục kia
"A"
Thời Tiểu Niệm bị siết cổ đến nối khuôn mặt đỏ bừng, bắt đầu thở dốc.
Một phút kia, cô nghĩ mình sẽ chết ở trong tay của hắn cũng tốt, nesu giết chết cô, Cung Âu sẽ không còn hoang tưởng nữa.
"Thiếu gia" Phong Đức đứng ở một bên thấy thế kinh hãi, vội vã hô, "Thiếu gia, Thời tiểu thư không thở được."
Lúc này Cung Âu mới bừng tỉnh, trừng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, nhanh buông lỏng tay ra.
Lúc này Thời Tiểu Niệm mới có thể thở dốc, cô lấy tay giữ lấy cổ của mình, dùng sức mà hít thở.
Vừa nãy, thiếu chút nữa, cô đã bị người đàn ông tự cho mình là siêu phàm giết chết.
Cung Âu ngồi trở lại trên ghế, ổn định lại thân thể, sự buồn bực nhanh trong khuếch tán trong lòng hắn, loại cáu kỉnh kia như là có vô số con sâu đang cắn hắn, cắn cho hắn không thẻ nhẫn nhịn được.
"Ầm"
Cung Âu đột nhiên giơ tay quét trên bàn, đem hộp trang sức bên cạnh tất cả đều nện xuống mặt đất.
Trong phòng khách yên lặng như tờ.
Tĩnh lặng đến nỗi như không có ai ở đó, tất cả mọi người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ còn dư lại tiếng hít thở nặng nề của Cung Âu.
Hắn ngồi ở chỗ đó như là một con dã thú bị phát cuồng, liều mạng đè nén cơn tức giận của mình, trong nháy mắt đôi mắt trở nên đỏ tươi, điên cuồng trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm.
Sau khi Thời Tiểu Niệm có thể ho hấp bình thường, đưa tay ấn ấn cái cổ, chuyển tầm mắt nhìn về phía Phong Đức, "Phong quản gia, còn trọng điểm nào nữa không, nếu như không có thì để tôi ký tên."
"Tốt." Phong Đức đưa cho cô một cây bút máy.
Thời Tiểu Niệm để nắp bút vào một chỗ, liền nghe Phong Đức nói, "Thời tiểu thư, sau khi cô ký xong hiệp ước, chúng tôi sẽ an bài một buổi họp báo, xin cô có mặt cùng với thiếu gia, phối hợp cùng thanh minh với bên ngoài, nói rõ việc hai người chia tay."
"…"
Những nhân vật như Cung Âu, sau khi chia tay còn muốn diễn trò với bên ngoài.
Đương nhiên, không thể để cho ngoại giới tùy ý phỏng đoán, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Cung Âu .
Cô hiểu.
Thời Tiểu Niệm không có dị nghị, cô cũng không phản đối được, cô không làm, thì đừng nghĩ tới việc bước ra khỏi cánh cửa lớn này.
Cô cầm lấy bút máy, lậy trang cuối cùng, kí tên của mình xuống, sau đó đem hiệp ước đưa cho Cung Âu, "Anh còn không ký sao"
Cô đang gây hấn với hắn.
Thân thể Cung Âu cương cứng lại, trừng mắt về phía cô, sau đó dùng sức mà kí xuống tên của mình ở trên hiệp ước, đem hiệp ước giao cho cô.
Trao đổi kí tên.
Hiệp ước chia tay chính thức có hiệu lực.
Thời Tiểu Niệm hỏi, "Tôi sẽ đi tuyên bố ngay bây giờ à"
"Ngày mai mở, ngày hôm nay tôi không có tâm tình" lại một lần nữa Cung Âu đem bút máy tàn nhẫn mà đập lên mặt bàn, sau đó đứng lên rời đi.
"Cung tiên sinh."
Mona lập tức đi theo.
Một mình Thời Tiểu Niệm lẳng lặng ngồi ở nơi đó, Phong Đức lo âu nhìn về phía cô, chỉ chỉ trán của cô, "Thời tiểu thư, đi phòng y tế một lát đi."
Phong Đức dứt lời, vết thương trên trán của Thời Tiểu Niệm chảy ra máu, giọt máu đỏ tươi chảy xuống, chảy xuống đôi mắt của cô, nhuộm đỏ hàng lông mi thật dài.
Nhìn thấy mà giật mình.
Đỏ cả tầm mắt của cô.
Thời Tiểu Niệm đột nhiên không nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa, cô lắc đầu, "Không cần, tôi đi trước."
Nơi này hiển nhiên đã còn không thích hợp để cô ở lại rồi.
"Không được, Thời tiểu thư." Phong Đức vội vã ngăn cản cô, "Chờ ngày mai qua buổi họp báo rồi hẵng đi, nhớ đâu đột nhiên thiếu gia muốn mở của họp báo để giải thích, lúc đó tôi sợ nhất thời không tìm được cô."
Đến lúc đó thiếu gia lại phát điên lên, bọn họ ai cũng không chịu nổi.
"…"
Thời Tiểu Niệm từ chối không được, chỉ có thể gật đầu.
Buổi tối, thời Tiểu Niệm chuyển bản phác thảo và chiếc laptop của mình từ trong thư phòng ra, đây là hai thứ chân chính của cô, cô quay người.
Thân thể cao to màu bạc của Mr Cung xuất hiện trước mặt cô, "Chủ nhân, ta cầm giúp ngài."
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, trên trán có một miếng băng gạc, cô khẽ nói, "Không cần, để tôi tự cầm."
Thời Tiểu Niệm ôm laptop và bản vẽ phác thảo đi về phía trước.
Âm thanh của Mr Cung vang lên ở sau lưng cô, "Chủ nhân, ta đã được cải tiến, mức bức xạ đã được hạ thấp rất nhiều, sẽ không ảnh hưởng đến bảo bảo trong bụng ngài, ngài duy trì khoảng một mét là khoảng cách hoàn toàn an toàn, gần hơn một chút cũng không có vấn đề gì."
Nghe vậy, thời Tiểu Niệm có chút ngơ ngác nhìn về phía nó, "Thật sao?."
Cung Âu là thiên tài khoa học kỹ thuật, không có chuyện gì hắn làm không được, như vậy, dòng người máy Mr lại có thêm một ưu điểm mới, phụ nữ có thai cũng có thể sử dụng người máy.
Thời Tiểu Niệm ôm đồ vật đi về phía trước, đi qua phòng ngủ của Cung Âu.
Cửa phòng ngủ không có khóa, đèn sáng trưng.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt một cái, sau đó, cô nghe được âm thanh của Mona từ bên trong vang ra, ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm không hề có một chút sắc thái nào.
Từ xưa đến này Cung Âu chưa từng cho người phụ nữ nào ngoài cô bước vào phòng ngủ.
Chưa từng có.
Đó là một nơi cực kỳ riêng tư, quy củ không gì có thể phá vỡ được.
Nhưng quy củ được đặt ra là để người khác phá vỡ.
Cô đã phá vỡ.
Sau đó, Mona cũng phá.
Thời Tiểu Niệm không đi nghe trộm bọn họ đang nói chuyện gì, lập tức rời đi, đi về phía một phòng nghỉ ngơi, đem laptop và bản vẽ phác thảo đặt trên bàn trà.
Cô đi về phíacửa sổ, đứng trước cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài.
Cái đêm mà Cung Âu cầu hôn cô, cô cũng đứng ở trước cửa sổ, mặt trăng đêm nay và đêm đó cũng sáng như nhau.
Đêm nay là đêm cuối cùng cô ở đế quốc pháo đài.
Có vài thứ là vĩnh viễn không thay đổi, nhưng cũng có nhiều thứ thay đổi rất nhanh.
Cô dời tầm mắt nhìn xung quanh phòng nghỉ ngơi, còn nhớ đêm đó, một mình cô ngây ngốc ôm gối nói chuyện, nói chuyện cùng đèn, cô nói cho mỗi một đồ vật, cô đã có nhà.
Chỉ thoáng chớp mắt.
Cô đã phải tỉnh mộng rồi.
Tỉnh nhanh như vậy, cô còn chưa có chuẩn bị gì.
Nhà của cô đâu, tại sao chưa có.
Hôn lễ của cô đâu, tại sao cũng chưa có.
Tại sao cô lại khờ dại như vậy, cô còn thật sự cho rằng mình và cung Âu có thể ở bên nhau, cô còn cho rằng mình thật sự có thể trở thành cô dâu của Cung Âu.
cô thật là đần mà, quá ngu ngốc.
Hiện tại, Rốt cục cô cũng được nếm trải tư vị té đau.
Trong phòng ngủ rộng lớn, bóng đêm mỹ lệ bên ngoài cửa sổ, giữa phòng có một cây đàn dương cầm lặng lẽ nằm nơi đó, Mona đứng bên giường, trên người mặc chiếc váy khêu gợi cổ chữ V khoét sâu, đôi mắt màu xanh của biển cả kinh ngạc mà nhìn vào bên trong góc.
Chỉ thấy Cung Âu mặc quần áo mũ chỉnh tề ngồi ở trong góc, ôm chân của mình ngủ thiếp đi.
Đường đường là tổng giám đốc của N.E lại ngồi ở trong góc phòng ngủ thiếp đi.
Hắn làm sao vậy.
Mona nhíu nhíu mày, có lúc cô thật sự cảm thấy trên người Cung Âu một chút khí chất quý tộc cũng không có, không đủ lịch sự, không đủ tao nhã, có lúc còn có thể chửi bậy, không có lễ nghi phong độ mà quý tộc nên có.
Có thể là do sống chung với người bình dân như Thời Tiểu Niệm trong một khoảng thời gian dài, sau này có thể sẽ khá hơn một chút.
Cô ta sẽ làm cho hắn trở nên tốt hơn.
"Cung Âu, Cung Âu." Mona ngồi chồm hỗm xuống, vỗ vỗ cánh tay của hắn, trong mắt mang theo yêu thương, âm thanh ôn nhu, "Đừng ngủ trên đất, đi lên trên giường ngủ đi."
"…"
Cung Âu không hề động đậy mà vẫn ngồi ở trong góc, trên gương anh tuấn không chút cảm xúc nào, đôi mắt đóng chặt, lông mày nhíu lại.
Ngủ mà cũng mang theo một ít lo lắng.
"Đứng lên đi, Cung Âu, anh đừng ngủ trên đất."
Mona thúc dục hắn mấy lần, hắn cũng không tỉnh lại.
"Thời Tiểu Niệm"
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, bỗng nhiên nỉ non ra một cái tên, tiếng nói trầm thấp, môi mỏng ngân nga từng chữ một vô cùng lưu luyến.
Tiếng nói của hắn từ tính đến trí mạng.
"…"
Mona ngồi xổm ở nơi đó, trong đôi mắt lập tức lộ ra vẻ đố kị, hận không thể dùng tay khâu miệng Cung Âu lại.
Trong mắt của hắn chỉ có Thời Tiểu Niệm thôi sao
Quên đi.
Thời Tiểu Niệm sẽ nhanh chóng rời đi, tháng ngày cô ta ở lại bên cạnh Cung Âu còn dài, lâu ngày ở chung, không có Thời Tiểu Niệm lượn qua lượng lại, cô ta cũng không tin đường đường là đại tiểu thư Lancaster gia tộc không chiếm được trái tim của Cung Âu.
"Đến đây, Cung Âu, để em dìu anh lên giường ngủ."
Mona đưa tay ôm lấy cánh tay của Cung Âu, dìu hắn lên giường.
Thấy hơi động, lông mày Cung Âu cau lại, hắn chậm rãi mở mắt ra, vừa mở ra mắt thấy cô ta, ánh mắt dần lạnh lẽo.
Mona nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, mỉm cười nói, "Cung Âu, lên trên giường ngủ đi, ngủ trên đất không ngon đâu."
Cung Âu yên lặng nhìn cô ta.
"…"
Mona đứng ở một bên, vẻ mắtkinh ngạc, khó có thể tin mà nhìn Thời Tiểu Niệm, cô ta không biết Thời Tiểu Niệm đã từng bị người ta luân phiên...
Bị người luân phiên mà Cung Âu còn muốn
Hắn không phải là đàn ông, người phụ nữ này bị người ta luân phiên còn lừa hắn, hắn lại còn muốn.
Cung Âu hung ác trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm, ánh mắt hung tàn như mãnh thú trong rừng rậm, giống như là muốn giết cô, hai tay siết chặt cổ cô.
cô vẫn luôn nhớ, cô vẫn luôn gạt hắn.
Nói như vậy, cô vẫn nhớ kỹ từng chi tiết nhỏ vào đêm đó ở cung điện, cô nhớ kỹ tất cả, cô nhớ kỹ từng chi tiết nhỏ khi bị người ta vấy bẩn
Chết tiệt
Tại sao cô có thể nhớ kỹ sự ô nhục kia
"A"
Thời Tiểu Niệm bị siết cổ đến nối khuôn mặt đỏ bừng, bắt đầu thở dốc.
Một phút kia, cô nghĩ mình sẽ chết ở trong tay của hắn cũng tốt, nesu giết chết cô, Cung Âu sẽ không còn hoang tưởng nữa.
"Thiếu gia" Phong Đức đứng ở một bên thấy thế kinh hãi, vội vã hô, "Thiếu gia, Thời tiểu thư không thở được."
Lúc này Cung Âu mới bừng tỉnh, trừng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, nhanh buông lỏng tay ra.
Lúc này Thời Tiểu Niệm mới có thể thở dốc, cô lấy tay giữ lấy cổ của mình, dùng sức mà hít thở.
Vừa nãy, thiếu chút nữa, cô đã bị người đàn ông tự cho mình là siêu phàm giết chết.
Cung Âu ngồi trở lại trên ghế, ổn định lại thân thể, sự buồn bực nhanh trong khuếch tán trong lòng hắn, loại cáu kỉnh kia như là có vô số con sâu đang cắn hắn, cắn cho hắn không thẻ nhẫn nhịn được.
"Ầm"
Cung Âu đột nhiên giơ tay quét trên bàn, đem hộp trang sức bên cạnh tất cả đều nện xuống mặt đất.
Trong phòng khách yên lặng như tờ.
Tĩnh lặng đến nỗi như không có ai ở đó, tất cả mọi người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ còn dư lại tiếng hít thở nặng nề của Cung Âu.
Hắn ngồi ở chỗ đó như là một con dã thú bị phát cuồng, liều mạng đè nén cơn tức giận của mình, trong nháy mắt đôi mắt trở nên đỏ tươi, điên cuồng trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm.
Sau khi Thời Tiểu Niệm có thể ho hấp bình thường, đưa tay ấn ấn cái cổ, chuyển tầm mắt nhìn về phía Phong Đức, "Phong quản gia, còn trọng điểm nào nữa không, nếu như không có thì để tôi ký tên."
"Tốt." Phong Đức đưa cho cô một cây bút máy.
Thời Tiểu Niệm để nắp bút vào một chỗ, liền nghe Phong Đức nói, "Thời tiểu thư, sau khi cô ký xong hiệp ước, chúng tôi sẽ an bài một buổi họp báo, xin cô có mặt cùng với thiếu gia, phối hợp cùng thanh minh với bên ngoài, nói rõ việc hai người chia tay."
"…"
Những nhân vật như Cung Âu, sau khi chia tay còn muốn diễn trò với bên ngoài.
Đương nhiên, không thể để cho ngoại giới tùy ý phỏng đoán, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Cung Âu .
Cô hiểu.
Thời Tiểu Niệm không có dị nghị, cô cũng không phản đối được, cô không làm, thì đừng nghĩ tới việc bước ra khỏi cánh cửa lớn này.
Cô cầm lấy bút máy, lậy trang cuối cùng, kí tên của mình xuống, sau đó đem hiệp ước đưa cho Cung Âu, "Anh còn không ký sao"
Cô đang gây hấn với hắn.
Thân thể Cung Âu cương cứng lại, trừng mắt về phía cô, sau đó dùng sức mà kí xuống tên của mình ở trên hiệp ước, đem hiệp ước giao cho cô.
Trao đổi kí tên.
Hiệp ước chia tay chính thức có hiệu lực.
Thời Tiểu Niệm hỏi, "Tôi sẽ đi tuyên bố ngay bây giờ à"
"Ngày mai mở, ngày hôm nay tôi không có tâm tình" lại một lần nữa Cung Âu đem bút máy tàn nhẫn mà đập lên mặt bàn, sau đó đứng lên rời đi.
"Cung tiên sinh."
Mona lập tức đi theo.
Một mình Thời Tiểu Niệm lẳng lặng ngồi ở nơi đó, Phong Đức lo âu nhìn về phía cô, chỉ chỉ trán của cô, "Thời tiểu thư, đi phòng y tế một lát đi."
Phong Đức dứt lời, vết thương trên trán của Thời Tiểu Niệm chảy ra máu, giọt máu đỏ tươi chảy xuống, chảy xuống đôi mắt của cô, nhuộm đỏ hàng lông mi thật dài.
Nhìn thấy mà giật mình.
Đỏ cả tầm mắt của cô.
Thời Tiểu Niệm đột nhiên không nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa, cô lắc đầu, "Không cần, tôi đi trước."
Nơi này hiển nhiên đã còn không thích hợp để cô ở lại rồi.
"Không được, Thời tiểu thư." Phong Đức vội vã ngăn cản cô, "Chờ ngày mai qua buổi họp báo rồi hẵng đi, nhớ đâu đột nhiên thiếu gia muốn mở của họp báo để giải thích, lúc đó tôi sợ nhất thời không tìm được cô."
Đến lúc đó thiếu gia lại phát điên lên, bọn họ ai cũng không chịu nổi.
"…"
Thời Tiểu Niệm từ chối không được, chỉ có thể gật đầu.
Buổi tối, thời Tiểu Niệm chuyển bản phác thảo và chiếc laptop của mình từ trong thư phòng ra, đây là hai thứ chân chính của cô, cô quay người.
Thân thể cao to màu bạc của Mr Cung xuất hiện trước mặt cô, "Chủ nhân, ta cầm giúp ngài."
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, trên trán có một miếng băng gạc, cô khẽ nói, "Không cần, để tôi tự cầm."
Thời Tiểu Niệm ôm laptop và bản vẽ phác thảo đi về phía trước.
Âm thanh của Mr Cung vang lên ở sau lưng cô, "Chủ nhân, ta đã được cải tiến, mức bức xạ đã được hạ thấp rất nhiều, sẽ không ảnh hưởng đến bảo bảo trong bụng ngài, ngài duy trì khoảng một mét là khoảng cách hoàn toàn an toàn, gần hơn một chút cũng không có vấn đề gì."
Nghe vậy, thời Tiểu Niệm có chút ngơ ngác nhìn về phía nó, "Thật sao?."
Cung Âu là thiên tài khoa học kỹ thuật, không có chuyện gì hắn làm không được, như vậy, dòng người máy Mr lại có thêm một ưu điểm mới, phụ nữ có thai cũng có thể sử dụng người máy.
Thời Tiểu Niệm ôm đồ vật đi về phía trước, đi qua phòng ngủ của Cung Âu.
Cửa phòng ngủ không có khóa, đèn sáng trưng.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt một cái, sau đó, cô nghe được âm thanh của Mona từ bên trong vang ra, ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm không hề có một chút sắc thái nào.
Từ xưa đến này Cung Âu chưa từng cho người phụ nữ nào ngoài cô bước vào phòng ngủ.
Chưa từng có.
Đó là một nơi cực kỳ riêng tư, quy củ không gì có thể phá vỡ được.
Nhưng quy củ được đặt ra là để người khác phá vỡ.
Cô đã phá vỡ.
Sau đó, Mona cũng phá.
Thời Tiểu Niệm không đi nghe trộm bọn họ đang nói chuyện gì, lập tức rời đi, đi về phía một phòng nghỉ ngơi, đem laptop và bản vẽ phác thảo đặt trên bàn trà.
Cô đi về phíacửa sổ, đứng trước cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài.
Cái đêm mà Cung Âu cầu hôn cô, cô cũng đứng ở trước cửa sổ, mặt trăng đêm nay và đêm đó cũng sáng như nhau.
Đêm nay là đêm cuối cùng cô ở đế quốc pháo đài.
Có vài thứ là vĩnh viễn không thay đổi, nhưng cũng có nhiều thứ thay đổi rất nhanh.
Cô dời tầm mắt nhìn xung quanh phòng nghỉ ngơi, còn nhớ đêm đó, một mình cô ngây ngốc ôm gối nói chuyện, nói chuyện cùng đèn, cô nói cho mỗi một đồ vật, cô đã có nhà.
Chỉ thoáng chớp mắt.
Cô đã phải tỉnh mộng rồi.
Tỉnh nhanh như vậy, cô còn chưa có chuẩn bị gì.
Nhà của cô đâu, tại sao chưa có.
Hôn lễ của cô đâu, tại sao cũng chưa có.
Tại sao cô lại khờ dại như vậy, cô còn thật sự cho rằng mình và cung Âu có thể ở bên nhau, cô còn cho rằng mình thật sự có thể trở thành cô dâu của Cung Âu.
cô thật là đần mà, quá ngu ngốc.
Hiện tại, Rốt cục cô cũng được nếm trải tư vị té đau.
Trong phòng ngủ rộng lớn, bóng đêm mỹ lệ bên ngoài cửa sổ, giữa phòng có một cây đàn dương cầm lặng lẽ nằm nơi đó, Mona đứng bên giường, trên người mặc chiếc váy khêu gợi cổ chữ V khoét sâu, đôi mắt màu xanh của biển cả kinh ngạc mà nhìn vào bên trong góc.
Chỉ thấy Cung Âu mặc quần áo mũ chỉnh tề ngồi ở trong góc, ôm chân của mình ngủ thiếp đi.
Đường đường là tổng giám đốc của N.E lại ngồi ở trong góc phòng ngủ thiếp đi.
Hắn làm sao vậy.
Mona nhíu nhíu mày, có lúc cô thật sự cảm thấy trên người Cung Âu một chút khí chất quý tộc cũng không có, không đủ lịch sự, không đủ tao nhã, có lúc còn có thể chửi bậy, không có lễ nghi phong độ mà quý tộc nên có.
Có thể là do sống chung với người bình dân như Thời Tiểu Niệm trong một khoảng thời gian dài, sau này có thể sẽ khá hơn một chút.
Cô ta sẽ làm cho hắn trở nên tốt hơn.
"Cung Âu, Cung Âu." Mona ngồi chồm hỗm xuống, vỗ vỗ cánh tay của hắn, trong mắt mang theo yêu thương, âm thanh ôn nhu, "Đừng ngủ trên đất, đi lên trên giường ngủ đi."
"…"
Cung Âu không hề động đậy mà vẫn ngồi ở trong góc, trên gương anh tuấn không chút cảm xúc nào, đôi mắt đóng chặt, lông mày nhíu lại.
Ngủ mà cũng mang theo một ít lo lắng.
"Đứng lên đi, Cung Âu, anh đừng ngủ trên đất."
Mona thúc dục hắn mấy lần, hắn cũng không tỉnh lại.
"Thời Tiểu Niệm"
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, bỗng nhiên nỉ non ra một cái tên, tiếng nói trầm thấp, môi mỏng ngân nga từng chữ một vô cùng lưu luyến.
Tiếng nói của hắn từ tính đến trí mạng.
"…"
Mona ngồi xổm ở nơi đó, trong đôi mắt lập tức lộ ra vẻ đố kị, hận không thể dùng tay khâu miệng Cung Âu lại.
Trong mắt của hắn chỉ có Thời Tiểu Niệm thôi sao
Quên đi.
Thời Tiểu Niệm sẽ nhanh chóng rời đi, tháng ngày cô ta ở lại bên cạnh Cung Âu còn dài, lâu ngày ở chung, không có Thời Tiểu Niệm lượn qua lượng lại, cô ta cũng không tin đường đường là đại tiểu thư Lancaster gia tộc không chiếm được trái tim của Cung Âu.
"Đến đây, Cung Âu, để em dìu anh lên giường ngủ."
Mona đưa tay ôm lấy cánh tay của Cung Âu, dìu hắn lên giường.
Thấy hơi động, lông mày Cung Âu cau lại, hắn chậm rãi mở mắt ra, vừa mở ra mắt thấy cô ta, ánh mắt dần lạnh lẽo.
Mona nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, mỉm cười nói, "Cung Âu, lên trên giường ngủ đi, ngủ trên đất không ngon đâu."
Cung Âu yên lặng nhìn cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.