Chương 318: Thời Tiểu Niệm, tha thứ cho anh
Khương Tiểu Nha
16/06/2017
Editor: Yuhina
Số điện thoại di động của hắn, cô không thể quen thuộc hơn được.
Không muốn nhận.
Thời Tiểu Niệm đặt điện thoại di động sang một bên không muốn để ý tới, mở túi đưng thực phẩm ra, chuẩn bị đem thức ăn thừa đổ vào túi.
Tiếng chuông kiên trì bền bỉ ở bên cạnh tiếp tục vang lên.
Trong một căn phòng nào đó, cửa phòng đóng chặt, Cung Âu đứng ở nơi đó, không bật đèn, màn hình điện thoại di động chiếu sáng gương mặt nôn nóng bất an của hắn.
Đáng chết, dám không tiếp điện thoại của hắn
Nếu cô mang hết đồ ăn đi thì hắn làm sao bây giờ, hắn đã đói bụng nhiều ngày nay rồi.
Cung Âu tức giận mà giậm chân tại chỗ, cả người cảm thấy cáu kỉnh, thời điểm lần đầu tiên hắn đem hệ điều hành điện thoại di động N.E tung ra thị trường cũng không thấy nôn nóng như vậy.
Suy nghĩ một chút, Cung Âu cầm điện thoại di động cấp tốc gửi một tin nhắn.
Thời Tiểu Niệm đứng trong phòng ăn, vừa đem một món ăn đổ vào trong túi bảo quản thực phẩm, liền nghe một tiếng "Keng", có tin nhắn được gửi đến, cô cầm điện thoại di động lên, thấy trên màn hình hiển thị tin nhắn Cung Âu gửi tới
Cô lấy trộm cái gì
Cô lén lấy trộm cái gì của hắn
Thời Tiểu Niệm ngẩn người tại chỗ, chẳng lẽ là nói căn hộ sang trọng này, cô cũng không thể ăn cắp nó, cô chỉ thỉnh thoảng tới đây một chút mà thôi.
Suy nghĩ một chút, Thời Tiểu Niệm trả lời lại, "Cung Âu, anh có ý gì, tôi lén lấy trộm cái gì của anh."
"A, rốt cục cũng nhận điện thoại, chẳng phải trong lòng em biết rõ sao"
Giọng điệu của Cung Âu pha lẫn sự cười nhạo.
"Tôi biết rõ cái gì, tôi không biết anh đang nói cái gì." Thời Tiểu Niệm nói, "Anh nói rõ ràng xem nào, tôi lén lấy trộm cái gì của anh."
"Em lén" cung Âu dừng một chút, sau đó lên án nói, "Bên trong căn phòng thứ ba bên tay trái thang máy ở tầng ba của Đế quốc pháo đài, bên tay phải của máy chạy bộ có cái tai nghe, không phải em lấy trộm thì là ai"
"Tai nghe"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc.
Cái gì tai nghe, cô đã thấy bao giờ đâu.
"Tôi đã điều tra rồi, trừ em ra không ai có thể trộm được" Cung Âu hùng hổ nói.
Thời Tiểu Niệm đứng ở trong phòng ăn, không biết nên nói cái gì, "Cung Âu anh bị điên hả, hiệp ước cũng đã ký rồi, trong đó còn viết rõ ràng các điều khoản liên quan đến tài sản và tài chính, không để sót cái gì, cái đó là do anh phụ trách, bây giờ anh lại gọi điện ăn vạ tôi cái gì mà tai nghe không thấy"
Cô sao biết được tai nghe hắn để ở đâu.
"Không thấy tai nghe, là em trộm"
Cung Âu nói, chắc chắc như chính mắt mình thấy được vậy.
"Cung Âu, lúc anh muốn chia tay ngày nào cũng nói tôi dây dưa, nói tôi quấy nhiễu anh, hiện tại thì rốt cuộc là ai đang quấy nhiễu ai đây"
Thời Tiểu Niệm phiền muộn nói ra, cực kỳ tức giận, "Được, anh nói ba quả trứng gà kia không phải là do anh ăn vụng, anh không muốn có bất kỳ quan hệ nào với tôi nữa, vậy bây giờ là thế nào, Cung Âu anh không phải có tiền nên thích tùy hứng sao, mất cái tai nghe thì mua lại là được, còn muốn gọi điện đến quấy rầy tôi làm gì"
Nói đến đây, trong lòng Thời Tiểu Niệm lại bắt đầu đau đớn.
Thời gian này vì thất tình mà cô đã đủ khổ sở rồi, hắn còn muốn vu oan cô trộm đồ.
Cô không muốn gặp lại hắn nữa, không muốn nghe thấy âm thanh cuả hắn nữa, lòng của cô rất đau, một người đàn ông đã từng vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, vậy mà bây giờ mỗi một câu nói của hắn lại giống như dao găm đâm từng nhát vào thân thể của cô.
Hắn dựa vào cái gì mà dằn vặt cô như vậy.
"Em thì biết cái gì, tai nghe này là phiên bản giới hạn, toàn bộ thế giới chỉ có mười chiếc, toàn bộ đã bán sạch rồi." Cung Âu nói.
"Cung Âu anh mời người ta chế tạo lại một bộ, người ta cầu còn không được chứ đừng nói là không đồng ý."
Thời Tiểu Niệm không hiểu tại sao hắn cứ thích làm khó dễ cô, cứ như cô dễ ức hiếp lắmvậy
"Tôi chỉ muốn cái đó" Cung Âu không muốn nhượng bộ, hùng hổ doạ người, "Nói chung, tôi đã báo cảnh sát, lát nữa cảnh sát sẽ tới tìm em, em cũng nên chuẩn bị tinh thần đi"
Chuẩn bị tinh thần.
Lấy hắn quyền thế để ép người, không chỉ muốn cô mang theo tiền án, còn muốn cô cõng theo một khoản nợ nữa
Hắn có nghĩ tới hay không, cô là cái phụ nữ có thai, dù cho hắn cho rằng đứa con này không phải là của hắn, hắn cũng không thể làm như vậy được chứ, lương tâm của hắn bị chó ăn rồi sao
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại di động trên tay, hơi run rẩy, đôi mắt cực kỳ chua xót, một lúc lâu sau, cô nói vào trong điện thoại di động, "Cung Âu, tôi thật sự không muốn nghe thấy tiếng nói của anh nữa"
Nói xong, Thời Tiểu Niệm cúp điện thoại, một giọt lệ từ trong đôi mắt cô rớt xuống.
Cô khịt khịt mũi, lau nước mắt, không để cho mình rơi nước mắt.
Báo cảnh sát.
Cảnh sát nhất định sẽ đến nhà tìm cô, cô không thể trì hoãn ở đây, để cho cảnh sát phát hiện sau khi chia tay cô còn lén lút tới nơi này, Cung Âu sẽ càng coi cô là nghi can mà nghi ngờ, còn có thể cười nhạo cô.
Với Cung Âu cô đã không còn lại gì, cô không thể để cho chút tự tôn cuối cùng của mình cũng mất đi
Thời Tiểu Niệm cụp mắt nhìn về phía bàn ăn kia.
Quên đi, cứ để cho nó bị hỏng ở đó đi, giống như cô và Cung Âu, giống như bột lên men, dần dần sẽ bốc mùi lên.
Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm cầm lấy túi xoay người rời đi.
Trong phòng, Cung Âu nhìn màn hình điện thoại di động dần tắt, đôi mắt buồn bã ảm đạm.
"Cung Âu, tôi thật sự không muốn nghe thấy tiếng nói của anh nữa "
Cứ như vậy không muốn nghe thấy tiếng nói của hắn nữa
Cô oan ức, cô khó chịu.
Nhưng cô có biết hay không, đến bây giờ hắn còn đang đố kị, cô có thể dây dưa với Mộ Thiên Sơ sáu năm, nhưng chỉ dây dưa với hắn có sáu ngày.
Hắn đố kị đến mức muốn phát điên lên.
Nhưng hắn có thể làm được gì, muốn gần không được mà xa cũng không được.
Cô có biết không, bây giờ hắn bất lực biết bao nhiêu, điên cuồng nhớ nhung, điên cuồng đẩy ra… mâu thuẫn trong thân thể hắn cứ như dây leo sinh trưởng nhanh chóng, quấn quanh lấy cổ của hắn, khiến hắn không thở được.
Bỗng dưng, Cung Âu đẩy cửa phòng, chạy ra phía ngoài, lao thẳng ra, vọt vào trong một phòng căn phòng tối, kéo rèm cửa sổ ra để ánh trăng chiếu vào.
Hắn đi về phía ống nhòm, điều chỉnh góc độ, cúi người nhìn xuống.
Chỉ chốc lát sau, đã thấy Thời Tiểu Niệm đi ra từ tòa nhà A, bước chân có chút vội vã, mang theo túi vội vã đi ra ngoài, trên người mặc bộ quần áo rộng thùng thỉnh, đội mũ, đeo mắt kính, cẩn thận cải trang.
Ngay cả như vậy, chỉ cần nhìn một cái hắn cũng có thể nhận ra bóng lưng của cô.
Hắn rất quen thuộc bóng dáng của cô.
Ống kính vẫn dõi theo bóng cô rời đi, ngón tay thon dài nắm lấy ống nhòm, tay càng ngày càng dùng sức.
"…"
Ngay cả chớp mắt Cung Âu cũng không dám chớp, cứ liên tục nhìn chằm chằm vào bóng lưng vội vã kia như vậy, như tên nhìn trộm điên cuồng, nhìn cô biến mất khỏi tầm mắt của mình, cô vừa đi vừa gọi điện thoại, bỗng nhiên dưới chân vấp phải cái gì đó, suýt chút nữa cô ngã xuống.
Hắn đứng trước ống nhòm, cả người suýt chút nữa nhảy dựng lên, trong lòng ngưng đập.
Thời Tiểu Niệm hiển nhiên cũng bị doạ sợ, cố gắng đứng vững, đứng cúi đầu ở nơi đó, không biết đang suy nghĩ gì, rất lâu sau, Thời Tiểu Niệm nâng một tay lên chạm vào mắt kính, một tay sờ sờ mắt.
Như là đang lau nước mắt.
Không có chút giả bộ nào, lau xong nước mắt cô liền đi, đi tới bên ngoài tiểu khu chờ đợi.
Mấy phút sau, một chiếc taxi dừng ở trước mặt cô, Thời Tiểu Niệm ngồi lên xe rời đi, hoàn toàn biến mất trong tầm của mắt hắn.
Lúc này Cung Âu mới chậm rãi đứng thẳng người dậy, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ , cả người lùi về phía sau vài bước, chán chường ngồi ở trên ghế, hai tay ôm lấy mặt, chôn khuôn mặt anh tuấn vào trong lòng bàn tay.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, dưới ánh trăng cả người hắn lộ ra vẻ vô lực chán chường, hoàn toàn không giống bình thường tự cho mình là siêu phàm.
"Thời Tiểu Niệm." Ba chữ khẽ phát ra từ môi mỏng, môi của hắn mang theo sự run rẩy, "Tha thứ cho anh."
Hắn bây giờ như đứa nhỏ lạc vào mê cung, đi như thế nào cũng không tìm được lối ra, không dám tiếp cận cô, càng không có cách nào rời xa cô.
Ngoài cửa sổm ánh trăng ngày càng sáng tỏ.
Cung Âu từ trên ghế đứng lên, ánh trăng mềm mại lướt qua mắt của hắn, đôi mắt hắn đã chuyển sang màu đỏ sậm, nhưng không có nước mắt.
Hắn đi ra ngoài, đi thẳng đến phòng ăn.
Như hắn dự liệu, Thời Tiểu Niệm rời đi vội vàng, không đem món ăn đi, để lại toàn bộ.
Rốt cục.
Hắn rốt cục cũng được ăn món cô làm, mỗi lần đến căn phòng mà cô mới thuê để ăn vụng, mỗi lần hắn đến đều phải cẩn thận tính toán phân lượng, không thể đến quá nhiều lần, không thể ăn nhiều quá.
Kết quả ngày đó hắn vừa trở về, đói gần chết đi đến căn phòng mà cô thuê, mới ăn được ba quả trứng gà, thì thấy trên camera theo dõi cô đang trở về.
Hắn không kịp sai người khác mang trứng gà luộc đến, chỉ có thể để trứng gà sống vào, kết quả là bị phát hiện rồi.
Đã rất lâu rồi hắn không được ăn đã đời món ăn cô làm.
Cung Âu ngồi xuống trước bàn ăn, Thời Tiểu Niệm còn chưa dọn bát đũa, hắn cầm lấy đôi đũa cô đã dùng qua, gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong miệng.
Thức ăn đã nguội rồi.
Nhưng hương vị vẫn ngon như vậy, có hương vị riêng của Thời Tiểu Niệm.
Cung Âu gắp từng miếng một đưa vào trong miệng mình, miéng thứ nhất nhai chầm chậm, cố gắng cảm nhận hết tinh hoa của món ăn mới cam lòng nuốt xuống.
Dạ dày của hắn không còn đau nữa, chỉ còn lại cảm giác thoải mái.
Bất tri bất giác, một đĩa thức ăn đã thấy đáy.
Lông mày Cung Âu cau lại, cầm lấy đũa muốn gắp món ăn thứ hai, nhưng không hạ thủ được.
Không biết tới bao giờ mới có thể được ăn món ăn do Thời Tiểu Niệm làm, phải ăn từ từ, không thể ăn hết trong một lúc được.
Nghĩ như thế, Cung Âu dứt khoát đặt đũa xuống, sau đó đem những món ăn còn lại đi về phía nhà bếp, cất vào trong tủ lạnh.
Làm xong những việc này, Cung Âu đi ra phòng khách, thuận tay kéo một cái ghế đi về phía bức tường.
Chân ghế kéo lê trên đất phát ra một chuỗi âm thanh chói tai.
Đặt ghế tựa ở trước bức tường, Cung Âu ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh mới được vẽ trên tường, phía trên đó là một tấm phim chụp cực to, phía dưới không có chữ viết chú thích nào cả.
Có ý gì
Là muốn nói bảo bảo rất khỏe mạnh sao
Cung Âu nhìn chằm chằm vào bức vẽ trên tường, ngón tay mơn trớn vào hình vẽ tấm phim chụp, môi mỏng chậm rãi nhếch lên, tiếng nói trầm thấp, "Bánh bao nhỏ, dám để cho Thời Tiểu Niệm khổ cực như vậy, mặc kệ con có phải là con của ta hay không, ta đều sẽ giết chết con"
Ngón tay của hắn mơn trớn hình ảnh bé gái cô đơn kia.
Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm là của một mình hắn.
Điện thoại di động bỗng nhiên rung lên.
Cung Âu cầm điện thoại di động lên, phía trên là số điện thoại từ Anh quốc gọi tới, dưới ánh đèn, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống, sau đó nhận điện thoại, "Alo."
"Con yêu, là ta." âm thanh của La kỳ vang lên ở bên tai của hắn.
Số điện thoại di động của hắn, cô không thể quen thuộc hơn được.
Không muốn nhận.
Thời Tiểu Niệm đặt điện thoại di động sang một bên không muốn để ý tới, mở túi đưng thực phẩm ra, chuẩn bị đem thức ăn thừa đổ vào túi.
Tiếng chuông kiên trì bền bỉ ở bên cạnh tiếp tục vang lên.
Trong một căn phòng nào đó, cửa phòng đóng chặt, Cung Âu đứng ở nơi đó, không bật đèn, màn hình điện thoại di động chiếu sáng gương mặt nôn nóng bất an của hắn.
Đáng chết, dám không tiếp điện thoại của hắn
Nếu cô mang hết đồ ăn đi thì hắn làm sao bây giờ, hắn đã đói bụng nhiều ngày nay rồi.
Cung Âu tức giận mà giậm chân tại chỗ, cả người cảm thấy cáu kỉnh, thời điểm lần đầu tiên hắn đem hệ điều hành điện thoại di động N.E tung ra thị trường cũng không thấy nôn nóng như vậy.
Suy nghĩ một chút, Cung Âu cầm điện thoại di động cấp tốc gửi một tin nhắn.
Thời Tiểu Niệm đứng trong phòng ăn, vừa đem một món ăn đổ vào trong túi bảo quản thực phẩm, liền nghe một tiếng "Keng", có tin nhắn được gửi đến, cô cầm điện thoại di động lên, thấy trên màn hình hiển thị tin nhắn Cung Âu gửi tới
Cô lấy trộm cái gì
Cô lén lấy trộm cái gì của hắn
Thời Tiểu Niệm ngẩn người tại chỗ, chẳng lẽ là nói căn hộ sang trọng này, cô cũng không thể ăn cắp nó, cô chỉ thỉnh thoảng tới đây một chút mà thôi.
Suy nghĩ một chút, Thời Tiểu Niệm trả lời lại, "Cung Âu, anh có ý gì, tôi lén lấy trộm cái gì của anh."
"A, rốt cục cũng nhận điện thoại, chẳng phải trong lòng em biết rõ sao"
Giọng điệu của Cung Âu pha lẫn sự cười nhạo.
"Tôi biết rõ cái gì, tôi không biết anh đang nói cái gì." Thời Tiểu Niệm nói, "Anh nói rõ ràng xem nào, tôi lén lấy trộm cái gì của anh."
"Em lén" cung Âu dừng một chút, sau đó lên án nói, "Bên trong căn phòng thứ ba bên tay trái thang máy ở tầng ba của Đế quốc pháo đài, bên tay phải của máy chạy bộ có cái tai nghe, không phải em lấy trộm thì là ai"
"Tai nghe"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc.
Cái gì tai nghe, cô đã thấy bao giờ đâu.
"Tôi đã điều tra rồi, trừ em ra không ai có thể trộm được" Cung Âu hùng hổ nói.
Thời Tiểu Niệm đứng ở trong phòng ăn, không biết nên nói cái gì, "Cung Âu anh bị điên hả, hiệp ước cũng đã ký rồi, trong đó còn viết rõ ràng các điều khoản liên quan đến tài sản và tài chính, không để sót cái gì, cái đó là do anh phụ trách, bây giờ anh lại gọi điện ăn vạ tôi cái gì mà tai nghe không thấy"
Cô sao biết được tai nghe hắn để ở đâu.
"Không thấy tai nghe, là em trộm"
Cung Âu nói, chắc chắc như chính mắt mình thấy được vậy.
"Cung Âu, lúc anh muốn chia tay ngày nào cũng nói tôi dây dưa, nói tôi quấy nhiễu anh, hiện tại thì rốt cuộc là ai đang quấy nhiễu ai đây"
Thời Tiểu Niệm phiền muộn nói ra, cực kỳ tức giận, "Được, anh nói ba quả trứng gà kia không phải là do anh ăn vụng, anh không muốn có bất kỳ quan hệ nào với tôi nữa, vậy bây giờ là thế nào, Cung Âu anh không phải có tiền nên thích tùy hứng sao, mất cái tai nghe thì mua lại là được, còn muốn gọi điện đến quấy rầy tôi làm gì"
Nói đến đây, trong lòng Thời Tiểu Niệm lại bắt đầu đau đớn.
Thời gian này vì thất tình mà cô đã đủ khổ sở rồi, hắn còn muốn vu oan cô trộm đồ.
Cô không muốn gặp lại hắn nữa, không muốn nghe thấy âm thanh cuả hắn nữa, lòng của cô rất đau, một người đàn ông đã từng vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, vậy mà bây giờ mỗi một câu nói của hắn lại giống như dao găm đâm từng nhát vào thân thể của cô.
Hắn dựa vào cái gì mà dằn vặt cô như vậy.
"Em thì biết cái gì, tai nghe này là phiên bản giới hạn, toàn bộ thế giới chỉ có mười chiếc, toàn bộ đã bán sạch rồi." Cung Âu nói.
"Cung Âu anh mời người ta chế tạo lại một bộ, người ta cầu còn không được chứ đừng nói là không đồng ý."
Thời Tiểu Niệm không hiểu tại sao hắn cứ thích làm khó dễ cô, cứ như cô dễ ức hiếp lắmvậy
"Tôi chỉ muốn cái đó" Cung Âu không muốn nhượng bộ, hùng hổ doạ người, "Nói chung, tôi đã báo cảnh sát, lát nữa cảnh sát sẽ tới tìm em, em cũng nên chuẩn bị tinh thần đi"
Chuẩn bị tinh thần.
Lấy hắn quyền thế để ép người, không chỉ muốn cô mang theo tiền án, còn muốn cô cõng theo một khoản nợ nữa
Hắn có nghĩ tới hay không, cô là cái phụ nữ có thai, dù cho hắn cho rằng đứa con này không phải là của hắn, hắn cũng không thể làm như vậy được chứ, lương tâm của hắn bị chó ăn rồi sao
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại di động trên tay, hơi run rẩy, đôi mắt cực kỳ chua xót, một lúc lâu sau, cô nói vào trong điện thoại di động, "Cung Âu, tôi thật sự không muốn nghe thấy tiếng nói của anh nữa"
Nói xong, Thời Tiểu Niệm cúp điện thoại, một giọt lệ từ trong đôi mắt cô rớt xuống.
Cô khịt khịt mũi, lau nước mắt, không để cho mình rơi nước mắt.
Báo cảnh sát.
Cảnh sát nhất định sẽ đến nhà tìm cô, cô không thể trì hoãn ở đây, để cho cảnh sát phát hiện sau khi chia tay cô còn lén lút tới nơi này, Cung Âu sẽ càng coi cô là nghi can mà nghi ngờ, còn có thể cười nhạo cô.
Với Cung Âu cô đã không còn lại gì, cô không thể để cho chút tự tôn cuối cùng của mình cũng mất đi
Thời Tiểu Niệm cụp mắt nhìn về phía bàn ăn kia.
Quên đi, cứ để cho nó bị hỏng ở đó đi, giống như cô và Cung Âu, giống như bột lên men, dần dần sẽ bốc mùi lên.
Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm cầm lấy túi xoay người rời đi.
Trong phòng, Cung Âu nhìn màn hình điện thoại di động dần tắt, đôi mắt buồn bã ảm đạm.
"Cung Âu, tôi thật sự không muốn nghe thấy tiếng nói của anh nữa "
Cứ như vậy không muốn nghe thấy tiếng nói của hắn nữa
Cô oan ức, cô khó chịu.
Nhưng cô có biết hay không, đến bây giờ hắn còn đang đố kị, cô có thể dây dưa với Mộ Thiên Sơ sáu năm, nhưng chỉ dây dưa với hắn có sáu ngày.
Hắn đố kị đến mức muốn phát điên lên.
Nhưng hắn có thể làm được gì, muốn gần không được mà xa cũng không được.
Cô có biết không, bây giờ hắn bất lực biết bao nhiêu, điên cuồng nhớ nhung, điên cuồng đẩy ra… mâu thuẫn trong thân thể hắn cứ như dây leo sinh trưởng nhanh chóng, quấn quanh lấy cổ của hắn, khiến hắn không thở được.
Bỗng dưng, Cung Âu đẩy cửa phòng, chạy ra phía ngoài, lao thẳng ra, vọt vào trong một phòng căn phòng tối, kéo rèm cửa sổ ra để ánh trăng chiếu vào.
Hắn đi về phía ống nhòm, điều chỉnh góc độ, cúi người nhìn xuống.
Chỉ chốc lát sau, đã thấy Thời Tiểu Niệm đi ra từ tòa nhà A, bước chân có chút vội vã, mang theo túi vội vã đi ra ngoài, trên người mặc bộ quần áo rộng thùng thỉnh, đội mũ, đeo mắt kính, cẩn thận cải trang.
Ngay cả như vậy, chỉ cần nhìn một cái hắn cũng có thể nhận ra bóng lưng của cô.
Hắn rất quen thuộc bóng dáng của cô.
Ống kính vẫn dõi theo bóng cô rời đi, ngón tay thon dài nắm lấy ống nhòm, tay càng ngày càng dùng sức.
"…"
Ngay cả chớp mắt Cung Âu cũng không dám chớp, cứ liên tục nhìn chằm chằm vào bóng lưng vội vã kia như vậy, như tên nhìn trộm điên cuồng, nhìn cô biến mất khỏi tầm mắt của mình, cô vừa đi vừa gọi điện thoại, bỗng nhiên dưới chân vấp phải cái gì đó, suýt chút nữa cô ngã xuống.
Hắn đứng trước ống nhòm, cả người suýt chút nữa nhảy dựng lên, trong lòng ngưng đập.
Thời Tiểu Niệm hiển nhiên cũng bị doạ sợ, cố gắng đứng vững, đứng cúi đầu ở nơi đó, không biết đang suy nghĩ gì, rất lâu sau, Thời Tiểu Niệm nâng một tay lên chạm vào mắt kính, một tay sờ sờ mắt.
Như là đang lau nước mắt.
Không có chút giả bộ nào, lau xong nước mắt cô liền đi, đi tới bên ngoài tiểu khu chờ đợi.
Mấy phút sau, một chiếc taxi dừng ở trước mặt cô, Thời Tiểu Niệm ngồi lên xe rời đi, hoàn toàn biến mất trong tầm của mắt hắn.
Lúc này Cung Âu mới chậm rãi đứng thẳng người dậy, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ , cả người lùi về phía sau vài bước, chán chường ngồi ở trên ghế, hai tay ôm lấy mặt, chôn khuôn mặt anh tuấn vào trong lòng bàn tay.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, dưới ánh trăng cả người hắn lộ ra vẻ vô lực chán chường, hoàn toàn không giống bình thường tự cho mình là siêu phàm.
"Thời Tiểu Niệm." Ba chữ khẽ phát ra từ môi mỏng, môi của hắn mang theo sự run rẩy, "Tha thứ cho anh."
Hắn bây giờ như đứa nhỏ lạc vào mê cung, đi như thế nào cũng không tìm được lối ra, không dám tiếp cận cô, càng không có cách nào rời xa cô.
Ngoài cửa sổm ánh trăng ngày càng sáng tỏ.
Cung Âu từ trên ghế đứng lên, ánh trăng mềm mại lướt qua mắt của hắn, đôi mắt hắn đã chuyển sang màu đỏ sậm, nhưng không có nước mắt.
Hắn đi ra ngoài, đi thẳng đến phòng ăn.
Như hắn dự liệu, Thời Tiểu Niệm rời đi vội vàng, không đem món ăn đi, để lại toàn bộ.
Rốt cục.
Hắn rốt cục cũng được ăn món cô làm, mỗi lần đến căn phòng mà cô mới thuê để ăn vụng, mỗi lần hắn đến đều phải cẩn thận tính toán phân lượng, không thể đến quá nhiều lần, không thể ăn nhiều quá.
Kết quả ngày đó hắn vừa trở về, đói gần chết đi đến căn phòng mà cô thuê, mới ăn được ba quả trứng gà, thì thấy trên camera theo dõi cô đang trở về.
Hắn không kịp sai người khác mang trứng gà luộc đến, chỉ có thể để trứng gà sống vào, kết quả là bị phát hiện rồi.
Đã rất lâu rồi hắn không được ăn đã đời món ăn cô làm.
Cung Âu ngồi xuống trước bàn ăn, Thời Tiểu Niệm còn chưa dọn bát đũa, hắn cầm lấy đôi đũa cô đã dùng qua, gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong miệng.
Thức ăn đã nguội rồi.
Nhưng hương vị vẫn ngon như vậy, có hương vị riêng của Thời Tiểu Niệm.
Cung Âu gắp từng miếng một đưa vào trong miệng mình, miéng thứ nhất nhai chầm chậm, cố gắng cảm nhận hết tinh hoa của món ăn mới cam lòng nuốt xuống.
Dạ dày của hắn không còn đau nữa, chỉ còn lại cảm giác thoải mái.
Bất tri bất giác, một đĩa thức ăn đã thấy đáy.
Lông mày Cung Âu cau lại, cầm lấy đũa muốn gắp món ăn thứ hai, nhưng không hạ thủ được.
Không biết tới bao giờ mới có thể được ăn món ăn do Thời Tiểu Niệm làm, phải ăn từ từ, không thể ăn hết trong một lúc được.
Nghĩ như thế, Cung Âu dứt khoát đặt đũa xuống, sau đó đem những món ăn còn lại đi về phía nhà bếp, cất vào trong tủ lạnh.
Làm xong những việc này, Cung Âu đi ra phòng khách, thuận tay kéo một cái ghế đi về phía bức tường.
Chân ghế kéo lê trên đất phát ra một chuỗi âm thanh chói tai.
Đặt ghế tựa ở trước bức tường, Cung Âu ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh mới được vẽ trên tường, phía trên đó là một tấm phim chụp cực to, phía dưới không có chữ viết chú thích nào cả.
Có ý gì
Là muốn nói bảo bảo rất khỏe mạnh sao
Cung Âu nhìn chằm chằm vào bức vẽ trên tường, ngón tay mơn trớn vào hình vẽ tấm phim chụp, môi mỏng chậm rãi nhếch lên, tiếng nói trầm thấp, "Bánh bao nhỏ, dám để cho Thời Tiểu Niệm khổ cực như vậy, mặc kệ con có phải là con của ta hay không, ta đều sẽ giết chết con"
Ngón tay của hắn mơn trớn hình ảnh bé gái cô đơn kia.
Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm là của một mình hắn.
Điện thoại di động bỗng nhiên rung lên.
Cung Âu cầm điện thoại di động lên, phía trên là số điện thoại từ Anh quốc gọi tới, dưới ánh đèn, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống, sau đó nhận điện thoại, "Alo."
"Con yêu, là ta." âm thanh của La kỳ vang lên ở bên tai của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.