Chương 326: Tiếng bước chân trong bóng tối 2
Khương Tiểu Nha
20/06/2017
Editor: Yuhina
Có phải là cô sắp chết rồi không
Khó có thể tiếp thu được chuyện này.
Tiếng bước chân từ ngoài truyền đến, vang lên từng hồi một, như xa như gần, Thời Tiểu Niệm không còn hơi sức để sợ, cả người chỉ còn càm thấy thống khổ.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân ngừng lại.
Thời Tiểu Niệm ngã vào trên ghế salông, nhanh chóng ngất đi, tâm tư đã bay đi mất rồi, sợ là đã không còn cảm giác gì.
"Ầm."
Cửa đột nhiên bị người nào đó đẩy ra.
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.
"Thời Tiểu Niệm" một âm thanh kích động vang lên ở bên tai cô.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy mình đang xuất hiện ảo giác trước khi chết, sao cô có thể nghe được âm thanh của người đàn ông kia- Cung Âu.
Làm sao có thể chứ.
Vào lúc này, hắn và Mona đang tay trong tay mới đúng.
"…"
Thời Tiểu Niệm khó chịu không thể nói ra lời.
"Đừng sợ, Thời Tiểu Niệm, tôi lập tức đưa em đi gặp bắc sỹ, không phải sợ, không cho phép sợ" cái âm thanh bá đạo kia vang lên ở bên tai cô.
Tiếng nói của hắn hòa cùng tiếng sấm, cô nghe không rõ âm thanh kia là của ai.
Cô thậm chí còn cảm giác mình như đang nằm mơ, thân thể mềm nhũn, trong đầu chỉ còn một mảng hỗn độn.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi mở mắt ra, lông mi rung động, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy một bóng người mơ mơ hồ hồ, không biết là cô đang gặp ảo giác hay vẫn là chân thực.
Thôi, đừng nên tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa.
Cô đã ảo tưởng quá nhiều rồi, cũng nhận được quá nhiều thất vọng.
"Lên"
Cái âm thanh kia nói như vậy.
Cả người Thời Tiểu Niệm lập tức bị hắn ôm lên, hành động đột ngột khiến cho cơ thể cảm thấy choáng váng, cô không thể khống chế được cơ thể, trực tiếp hé miệng phun ra ngoài, "Oẹ"
Đi đâu, cô không biết.
Cái gì cô cũng không biết.
Người kia thấy vậy cũng không buông cô ra, vẫn ôm cô thật chặt, ôm cô đi ra bên ngoài.
Trên người hắn có chút ẩm ướt.
Hành lang bên ngoài cũng không có chút ánh sáng nào, tất cả chìm trong bóng tối, Thời Tiểu Niệm được người kia ôm vào trong ngực, thân thể chuyển đổng theo từng bước chân của hắn, sự di chuyển khiến cho cả người cô nôn nao, thỉnh thoảng nôn mửa.
"Tôi khó chịu quá" Thời Tiểu Niệm tựa vào trong ngực của hắn, thống khổ lên tiếng, "Cứu tôi."
"Được, tôi sẽ cứu em, sẽ tới bệnh viện nhanh thôi, đừng sợ" một âm thanh vang lên ở phía trên đỉnh đầu cô, "Em tuyệt đối sẽ không có việc gì, tôi sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì"
Âm thanh kia rất có trọng lượng, trong chốc lát thần trí cô như ổn định lại.
"Đúng, tôi không thể có chuyện gì." cô còn có bảo bảo, Thời Tiểu Niệm tự nói với mình như vậy, bỗng dưng, nước mắt tràn mi, cô lẩm bẩm, "Cũng không có ai muốn tôi, ai cũng không muốn tôi, tôi rất sợ không có ai cứu tới cứu tôi"
Đầu óc quay cuồng khiến cho cô nói những điều mơ hồ.
Trong đầu cô thế giới như đang điên đảo hết cả lên, quá khứ và hiện tại, cô nhìn thấy rất nhiều bóng lưng, những kia bóng lưng đều quay lưng về phía cô, càng ngày càng cách xa cô, cô muốn đuổi theo, nhưng chạy thế nào cũng không đuổi kịp.
"Không sợ, có tôi ở đây, em không phải sợ cái gì cả"
Âm thanh kia mạnh mẽ, bá đạo, ngông cuồng tự đại.
"Ngươi là ai" Thời Tiểu Niệm được hắn ôm từng bước một đi xuống lầu, cô muốn nhìn rõ dáng vẻ của hắn, nhưng không thể nhìn thấy rõ, trước mắt cô là một mảng choáng váng.
"Em nói tôi là ai" người kia hỏi.
"Tôi không biết."
Cô không biết còn ai quan tâm đến cô, còn ai sẽ bảo vệ cô, sẽ không có ai.
Năng lực bảo vệ bản thân của cô quá kém.
Người kia ôm cô đi xuống từng tầng một, hô hấp càng ngày càng trở nên nặng nề, nhưng vẫn ôm cô nhanh chân đi xuống, tiếng nói từ tính, từng chữ từng chữ một phát ra từ môi mỏng, "Tôi là người đàn ông sắp bị em dằn vặt đến chết rồi, tại sao em không thể để tôi tiết kiệm được một chút tâm"
"…"
Thời Tiểu Niệm tựa vào trong ngực của hắn, ý thức dần dần biến mất, ngẹo đầu, cô từ từ ngất đi.
"Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm em tỉnh lại đi"
Người kia có chút lo lắng quát lên, tăng nhanh bước chân, đôi tay mạnh mẽ vững vàng ôm chặt lấy cô, ôm cô đi ra ngoài.
Bên ngoài tiểu khu, mưa như đang bắt đầu ngớt.
Một tia chớp hạ xuống, như muốn bổ đôi bầu trời, ánh sáng mãnh liệt chiếu vào trên người bọn họ, chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu.
Hắn ôm Thời Tiểu Niệm, vẻ mặt vô cùng lo lắng, đôi mắt thâm quầng, con mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong lòng, trong mắt chỉ còn sự căng thẳng.
Làm sao không thể để cho hắn tiết kiệm một chút tâm, lại không biết chăm sóc tốt cho mình chút nào.
Trên áo sơ mi của Cung Âu dính một bãi nôn.
Hắn không do dự, ôm Thời Tiểu Niệm nhanh chân đi về phía trước, cúi đầu, dùng thân thể tận lực thay cô chống đỡ cơn mưa, sau đó đi về phía xe mình đang đỗ. Trong tầng nhà, có mấy bóng người màu đen đi ra, ánh mắt âm trầm mà nhìn bóng lưng Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm .
"Làm sao bây giờ"
Có người lên tiếng hỏi.
"Hiện tại không thể ra tay, đi, trước tiên cứ chà trộn vào bệnh viện đã, sau đó tính tiếp." Một âm thanh tương đối uy nghiêm trả lời.
"Vâng."
Tất cả đều dùng tiếng anh.
Đêm nay bóng đêm như bao trùm tất cả, sấm vang chớp giật, bầu trời đêm liên tục bị xé toác ra, tiếng mưa rơi rào rào, một đêm không yên tĩnh.
Trong một căn phòng bệnh ở bệnh viện, phòng bệnh lớn với đầy đủ tiện nghi, ấm áp mà không mất đi vẻ xa hoa, không gian xung quanh sạch sẽ, không hề có một chút bụi trần.
Ánh mặt trời đang chiếu vào.
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Trước cửa sổ có một chiếc chuông gió, chuông gió theo từng cơn gió thổi tới mà phát ra tiếng kêu leng keng đang đang, tiếng vang lanh lảnh nhưng không quấy nhiễu người bệnh nghỉ ngơi.
"…"
Thật khó chịu.
Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường, trên người đắp một chiếc chăn màu xám, đôi mắt chậm rãi mở ra, trước mắt vẫn còn mấy phần choáng váng, tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy chuông gió trước cửa sổ.
Âm thanh kia nghe rất êm tai, khiến cho lòng người như cảm thấy bình yên.
"Thời tiểu thư, rốt cục cô cũng tỉnh rồi." Một âm thanh truyền đến.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi quay đầu, bóng dáng quen thuộc cảu bác sỹ Diệp đứng bên giường của cô, bà mặc chiếc áo blouse trắng thân thiết nhìn cô.
Ký ức ào ào đổ vào trong đầu của cô, cô nhớ lại ngày hôm qua cô đột nhiên sốt cao, lại đột nhiên bị cúp điện, xung quanh chỉ toàn là màu đen, còn có sấm chớp vang dội bên ngoài
"Bác sỹ Diệp."
Thời Tiểu Niệm lập tức ngồi dậy trên giường, cảm giác cả người hư nhược, một chút khí lực cũng không có, tầm mắt của cô rơi vào bên cạnh, ống truyền dịch trong suốt đang cắm vào trong cơ thể cô.
Cô nhất thời cảm thấy khẩn trương, "Bảo bảo của tôi có sao không, tôi nghe theo chỉ dẫn mà dưỡng bệnh, nhưng không hiểu tại sao đột nhiên lại sốt cao như vậy."
Cô thật sự không biết tại sao tự nhiên mình lại sốt cao như vậy.
Cô cứ nghĩ rằng mình không có chuyện gì, cô còn tưởng rằng mình sẽ nhanh khỏi bệnh.
"Bảo bảo không có chuyện gì, cô đừng căng thẳng." Bác sỹ Diệp đứng bên cạnh giường động viên cô, "Cũng may là cô đến bệnh viện kịp thời, hai bảo bảo đều không có chuyện gì."
"Kia"
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía ống truyền dịch bên cạnh, không phải nói là trong lúc mang thai tốt nhất là không nên dùng thuốc sao
"Cô lên cơn sốt nên phải dùng một chút thuốc, cô yên tâm, những thuốc mà tôi kê cho cô đều là thuốc tốt chuyên dùng cho phụ nữ có thai, sẽ không tạo thành thương tổn cho bảo bảo." bác sỹ Diệp biết cô đang lo lắng cái gì, ôn hòa nói.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cả người như được buông lỏng, lúc này cô mới cảm thấy đầu nặng trịch đau nhức.
So với bình thường còn nặng hơn đến mấy lần.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, ấn ấn huyệt Thái Dương của mình, chợt nhớ tới bóng người mơ hồ kia tối hôm qua, không khỏi hỏi, "Bác sỹ Diệp, bác có biết là ai đưa tôi tới đây không"
Bóng người hôm kia là Cung Âu à
Tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện trong nhà cô.
"Không phải cô báo cấp cứu 120 à" bác sỹ Diệp đút hai tay vào trong túi, nhìn cô nói, "Thời điểm bác sỹ cấp cứu vào nhà cô, cô đã hôn mê ở trên ghế salon."
"Không phải, tôi nhớ có người ôm tôi xuống lầu."
Thời Tiểu Niệm kỳ quái nói, tuy rằng cô vẫn còn mơ mơ hồ hồ, nhưng cô nhớ mình không ngất trên ghế salông.
"Đích xác là người trong đội cấp cứu đến đưa cô đi." Bác sỹ Diệp nói rằng, "Hơn nữa, mới đầu cũng không phải được đưa tới bệnh viên này, là do bạn cảu cô Hạ Vũ gọi điện tới cho tôi, nên tôi mới chuyển cô đến bệnh viện này."
"Có đúng vậy không"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi, cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua, đầu càng thêm đau đớn.
"Thời tiểu thư, cô đã quá mệt mỏi rồi, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút thì tốt hơn." Bác sỹ Diệp nói rằng, "Cô đã hôn mê cả đêm rồi, hiện tại cũng đã hạ sốt, việc cần làm bây giờ là phải nghỉ ngơi cho tốt, như thế mới có lợi cho bảo bảo."
"Được rồi."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường gật gật đầu.
"Trước đây cô từng có dấu hiệu sẩy thai, vì thế nên so với phụ nữ có thai bình thường cô càng cần phải chú ý đến sức khỏe của mình hơn gấp mấy lần, phải luôn giữ được bình tĩnh, tôi muốn cô phải luôn giữ cho tâm trạng của mình vui vẻ." Bác sỹ Diệp đứng bên cạnh giường cô tiếp tục đưa ra lời khuyên, một lần nữa nhấn mạnh vấn đề nghỉ ngơi.
Hiển nhiên là cảm xúc của Thời Tiểu Niệm không được tốt.
"Được, tôi biết rồi."
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
"Vậy cô nhanh nghỉ ngơi đi, có việc thì rung chuông gọi tôi, tôi đi trước đây." Bác sỹ Diệp mỉm cười nói, sau đó xuay người rời khỏi phòng bệnh.
"…"
Một mình Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong phòng bệnh, nghĩ tất cả mọi chuyện tối hôm qua.
Cung Âu.
Tại sao có thể là Cung Âu chứ, cô lại đang ảo tưởng rồi, ảo tưởng vào thời điểm cô yếu đuối nhất, Cung Âu sẽ từ trên trời giáng xuống.
Thời Tiểu Niệm, tại sao mày lại đần như vậy, tại sao đến bây giờ mày còn muốn nghĩ tới những hy vọng xa vời với Cung Âu, tại sao còn ảo tưởng hắn sẽ cứu mày.
Thời Tiểu Niệm, mày hãy tỉnh táo lại đi, hắn sẽ không xuất hiện đâu.
Có phải là cô sắp chết rồi không
Khó có thể tiếp thu được chuyện này.
Tiếng bước chân từ ngoài truyền đến, vang lên từng hồi một, như xa như gần, Thời Tiểu Niệm không còn hơi sức để sợ, cả người chỉ còn càm thấy thống khổ.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân ngừng lại.
Thời Tiểu Niệm ngã vào trên ghế salông, nhanh chóng ngất đi, tâm tư đã bay đi mất rồi, sợ là đã không còn cảm giác gì.
"Ầm."
Cửa đột nhiên bị người nào đó đẩy ra.
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.
"Thời Tiểu Niệm" một âm thanh kích động vang lên ở bên tai cô.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy mình đang xuất hiện ảo giác trước khi chết, sao cô có thể nghe được âm thanh của người đàn ông kia- Cung Âu.
Làm sao có thể chứ.
Vào lúc này, hắn và Mona đang tay trong tay mới đúng.
"…"
Thời Tiểu Niệm khó chịu không thể nói ra lời.
"Đừng sợ, Thời Tiểu Niệm, tôi lập tức đưa em đi gặp bắc sỹ, không phải sợ, không cho phép sợ" cái âm thanh bá đạo kia vang lên ở bên tai cô.
Tiếng nói của hắn hòa cùng tiếng sấm, cô nghe không rõ âm thanh kia là của ai.
Cô thậm chí còn cảm giác mình như đang nằm mơ, thân thể mềm nhũn, trong đầu chỉ còn một mảng hỗn độn.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi mở mắt ra, lông mi rung động, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy một bóng người mơ mơ hồ hồ, không biết là cô đang gặp ảo giác hay vẫn là chân thực.
Thôi, đừng nên tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa.
Cô đã ảo tưởng quá nhiều rồi, cũng nhận được quá nhiều thất vọng.
"Lên"
Cái âm thanh kia nói như vậy.
Cả người Thời Tiểu Niệm lập tức bị hắn ôm lên, hành động đột ngột khiến cho cơ thể cảm thấy choáng váng, cô không thể khống chế được cơ thể, trực tiếp hé miệng phun ra ngoài, "Oẹ"
Đi đâu, cô không biết.
Cái gì cô cũng không biết.
Người kia thấy vậy cũng không buông cô ra, vẫn ôm cô thật chặt, ôm cô đi ra bên ngoài.
Trên người hắn có chút ẩm ướt.
Hành lang bên ngoài cũng không có chút ánh sáng nào, tất cả chìm trong bóng tối, Thời Tiểu Niệm được người kia ôm vào trong ngực, thân thể chuyển đổng theo từng bước chân của hắn, sự di chuyển khiến cho cả người cô nôn nao, thỉnh thoảng nôn mửa.
"Tôi khó chịu quá" Thời Tiểu Niệm tựa vào trong ngực của hắn, thống khổ lên tiếng, "Cứu tôi."
"Được, tôi sẽ cứu em, sẽ tới bệnh viện nhanh thôi, đừng sợ" một âm thanh vang lên ở phía trên đỉnh đầu cô, "Em tuyệt đối sẽ không có việc gì, tôi sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì"
Âm thanh kia rất có trọng lượng, trong chốc lát thần trí cô như ổn định lại.
"Đúng, tôi không thể có chuyện gì." cô còn có bảo bảo, Thời Tiểu Niệm tự nói với mình như vậy, bỗng dưng, nước mắt tràn mi, cô lẩm bẩm, "Cũng không có ai muốn tôi, ai cũng không muốn tôi, tôi rất sợ không có ai cứu tới cứu tôi"
Đầu óc quay cuồng khiến cho cô nói những điều mơ hồ.
Trong đầu cô thế giới như đang điên đảo hết cả lên, quá khứ và hiện tại, cô nhìn thấy rất nhiều bóng lưng, những kia bóng lưng đều quay lưng về phía cô, càng ngày càng cách xa cô, cô muốn đuổi theo, nhưng chạy thế nào cũng không đuổi kịp.
"Không sợ, có tôi ở đây, em không phải sợ cái gì cả"
Âm thanh kia mạnh mẽ, bá đạo, ngông cuồng tự đại.
"Ngươi là ai" Thời Tiểu Niệm được hắn ôm từng bước một đi xuống lầu, cô muốn nhìn rõ dáng vẻ của hắn, nhưng không thể nhìn thấy rõ, trước mắt cô là một mảng choáng váng.
"Em nói tôi là ai" người kia hỏi.
"Tôi không biết."
Cô không biết còn ai quan tâm đến cô, còn ai sẽ bảo vệ cô, sẽ không có ai.
Năng lực bảo vệ bản thân của cô quá kém.
Người kia ôm cô đi xuống từng tầng một, hô hấp càng ngày càng trở nên nặng nề, nhưng vẫn ôm cô nhanh chân đi xuống, tiếng nói từ tính, từng chữ từng chữ một phát ra từ môi mỏng, "Tôi là người đàn ông sắp bị em dằn vặt đến chết rồi, tại sao em không thể để tôi tiết kiệm được một chút tâm"
"…"
Thời Tiểu Niệm tựa vào trong ngực của hắn, ý thức dần dần biến mất, ngẹo đầu, cô từ từ ngất đi.
"Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm em tỉnh lại đi"
Người kia có chút lo lắng quát lên, tăng nhanh bước chân, đôi tay mạnh mẽ vững vàng ôm chặt lấy cô, ôm cô đi ra ngoài.
Bên ngoài tiểu khu, mưa như đang bắt đầu ngớt.
Một tia chớp hạ xuống, như muốn bổ đôi bầu trời, ánh sáng mãnh liệt chiếu vào trên người bọn họ, chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu.
Hắn ôm Thời Tiểu Niệm, vẻ mặt vô cùng lo lắng, đôi mắt thâm quầng, con mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong lòng, trong mắt chỉ còn sự căng thẳng.
Làm sao không thể để cho hắn tiết kiệm một chút tâm, lại không biết chăm sóc tốt cho mình chút nào.
Trên áo sơ mi của Cung Âu dính một bãi nôn.
Hắn không do dự, ôm Thời Tiểu Niệm nhanh chân đi về phía trước, cúi đầu, dùng thân thể tận lực thay cô chống đỡ cơn mưa, sau đó đi về phía xe mình đang đỗ. Trong tầng nhà, có mấy bóng người màu đen đi ra, ánh mắt âm trầm mà nhìn bóng lưng Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm .
"Làm sao bây giờ"
Có người lên tiếng hỏi.
"Hiện tại không thể ra tay, đi, trước tiên cứ chà trộn vào bệnh viện đã, sau đó tính tiếp." Một âm thanh tương đối uy nghiêm trả lời.
"Vâng."
Tất cả đều dùng tiếng anh.
Đêm nay bóng đêm như bao trùm tất cả, sấm vang chớp giật, bầu trời đêm liên tục bị xé toác ra, tiếng mưa rơi rào rào, một đêm không yên tĩnh.
Trong một căn phòng bệnh ở bệnh viện, phòng bệnh lớn với đầy đủ tiện nghi, ấm áp mà không mất đi vẻ xa hoa, không gian xung quanh sạch sẽ, không hề có một chút bụi trần.
Ánh mặt trời đang chiếu vào.
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Trước cửa sổ có một chiếc chuông gió, chuông gió theo từng cơn gió thổi tới mà phát ra tiếng kêu leng keng đang đang, tiếng vang lanh lảnh nhưng không quấy nhiễu người bệnh nghỉ ngơi.
"…"
Thật khó chịu.
Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường, trên người đắp một chiếc chăn màu xám, đôi mắt chậm rãi mở ra, trước mắt vẫn còn mấy phần choáng váng, tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy chuông gió trước cửa sổ.
Âm thanh kia nghe rất êm tai, khiến cho lòng người như cảm thấy bình yên.
"Thời tiểu thư, rốt cục cô cũng tỉnh rồi." Một âm thanh truyền đến.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi quay đầu, bóng dáng quen thuộc cảu bác sỹ Diệp đứng bên giường của cô, bà mặc chiếc áo blouse trắng thân thiết nhìn cô.
Ký ức ào ào đổ vào trong đầu của cô, cô nhớ lại ngày hôm qua cô đột nhiên sốt cao, lại đột nhiên bị cúp điện, xung quanh chỉ toàn là màu đen, còn có sấm chớp vang dội bên ngoài
"Bác sỹ Diệp."
Thời Tiểu Niệm lập tức ngồi dậy trên giường, cảm giác cả người hư nhược, một chút khí lực cũng không có, tầm mắt của cô rơi vào bên cạnh, ống truyền dịch trong suốt đang cắm vào trong cơ thể cô.
Cô nhất thời cảm thấy khẩn trương, "Bảo bảo của tôi có sao không, tôi nghe theo chỉ dẫn mà dưỡng bệnh, nhưng không hiểu tại sao đột nhiên lại sốt cao như vậy."
Cô thật sự không biết tại sao tự nhiên mình lại sốt cao như vậy.
Cô cứ nghĩ rằng mình không có chuyện gì, cô còn tưởng rằng mình sẽ nhanh khỏi bệnh.
"Bảo bảo không có chuyện gì, cô đừng căng thẳng." Bác sỹ Diệp đứng bên cạnh giường động viên cô, "Cũng may là cô đến bệnh viện kịp thời, hai bảo bảo đều không có chuyện gì."
"Kia"
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía ống truyền dịch bên cạnh, không phải nói là trong lúc mang thai tốt nhất là không nên dùng thuốc sao
"Cô lên cơn sốt nên phải dùng một chút thuốc, cô yên tâm, những thuốc mà tôi kê cho cô đều là thuốc tốt chuyên dùng cho phụ nữ có thai, sẽ không tạo thành thương tổn cho bảo bảo." bác sỹ Diệp biết cô đang lo lắng cái gì, ôn hòa nói.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cả người như được buông lỏng, lúc này cô mới cảm thấy đầu nặng trịch đau nhức.
So với bình thường còn nặng hơn đến mấy lần.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, ấn ấn huyệt Thái Dương của mình, chợt nhớ tới bóng người mơ hồ kia tối hôm qua, không khỏi hỏi, "Bác sỹ Diệp, bác có biết là ai đưa tôi tới đây không"
Bóng người hôm kia là Cung Âu à
Tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện trong nhà cô.
"Không phải cô báo cấp cứu 120 à" bác sỹ Diệp đút hai tay vào trong túi, nhìn cô nói, "Thời điểm bác sỹ cấp cứu vào nhà cô, cô đã hôn mê ở trên ghế salon."
"Không phải, tôi nhớ có người ôm tôi xuống lầu."
Thời Tiểu Niệm kỳ quái nói, tuy rằng cô vẫn còn mơ mơ hồ hồ, nhưng cô nhớ mình không ngất trên ghế salông.
"Đích xác là người trong đội cấp cứu đến đưa cô đi." Bác sỹ Diệp nói rằng, "Hơn nữa, mới đầu cũng không phải được đưa tới bệnh viên này, là do bạn cảu cô Hạ Vũ gọi điện tới cho tôi, nên tôi mới chuyển cô đến bệnh viện này."
"Có đúng vậy không"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi, cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua, đầu càng thêm đau đớn.
"Thời tiểu thư, cô đã quá mệt mỏi rồi, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút thì tốt hơn." Bác sỹ Diệp nói rằng, "Cô đã hôn mê cả đêm rồi, hiện tại cũng đã hạ sốt, việc cần làm bây giờ là phải nghỉ ngơi cho tốt, như thế mới có lợi cho bảo bảo."
"Được rồi."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường gật gật đầu.
"Trước đây cô từng có dấu hiệu sẩy thai, vì thế nên so với phụ nữ có thai bình thường cô càng cần phải chú ý đến sức khỏe của mình hơn gấp mấy lần, phải luôn giữ được bình tĩnh, tôi muốn cô phải luôn giữ cho tâm trạng của mình vui vẻ." Bác sỹ Diệp đứng bên cạnh giường cô tiếp tục đưa ra lời khuyên, một lần nữa nhấn mạnh vấn đề nghỉ ngơi.
Hiển nhiên là cảm xúc của Thời Tiểu Niệm không được tốt.
"Được, tôi biết rồi."
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
"Vậy cô nhanh nghỉ ngơi đi, có việc thì rung chuông gọi tôi, tôi đi trước đây." Bác sỹ Diệp mỉm cười nói, sau đó xuay người rời khỏi phòng bệnh.
"…"
Một mình Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong phòng bệnh, nghĩ tất cả mọi chuyện tối hôm qua.
Cung Âu.
Tại sao có thể là Cung Âu chứ, cô lại đang ảo tưởng rồi, ảo tưởng vào thời điểm cô yếu đuối nhất, Cung Âu sẽ từ trên trời giáng xuống.
Thời Tiểu Niệm, tại sao mày lại đần như vậy, tại sao đến bây giờ mày còn muốn nghĩ tới những hy vọng xa vời với Cung Âu, tại sao còn ảo tưởng hắn sẽ cứu mày.
Thời Tiểu Niệm, mày hãy tỉnh táo lại đi, hắn sẽ không xuất hiện đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.