Chương 300: Tôi đồng ý chia tay
Khương Tiểu Nha
10/06/2017
Editor: Yuhina
Biết rõ cô đang chờ ở bên ngoài, Cung Âu lại không chịu ra sớm một chút.
Thời Tiểu Niệm bưng chén lên uống một hớp, sau đó đặt cốc xuống, đứng lên đi vào, Phong Đức ngăn cản cô, "Thời tiểu thư, cô muốn đi đâu"
"Tôi tùy tiện đi dạo thôi."
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, sau đó đi vào, xốc chiếc vải mành dày lên đi vào.
Đây là khu suối nước nóng ngoài trời, xung quanh yên tĩnh không hề có một tiếng động, con đường dài được lát bằng đá cuội, sâu bên trong là rừng trúc xanh tươi um tùm, có hơi nóng từ trong rừng trúc chậm rãi bay ra, phảng phất như nơi tiên cảnh chốn nhân gian.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục đi vào, chỉ nghe được âm thanh của Mona truyền đến, "Khung cảnh nơi đây rất đẹp phải không, những khối đá này đều được những giọt nước nóng nhỏ phủ lên, thật là đẹp mắt."
Mona đang nói chuyện cùng ai
Trong suối nước nóng không phải là chia khu nam nữ riêng biệt sao
Con đường đầy đá cuội bên kia mới là khu suối nước nóng dành cho nữ, bên này hẳn là…
Sắc mặt của Thời Tiểu Niệm lập tức trắng bệch, nhanh chân đi về phía trước, đứng trên đỉnh đống đá cao cao nhìn xuống, chỉ thấy trong suối nước nóng mờ mờ khói tỏa, rừng trúc xung quanh tạo thành tấm bình phong thiên nhiên.
Trong suối nước nóng, mặt nước trong suốt, vài lá trà nổi trên mặt nước.
Cung Âu đứng tựa vào mép suối, lồng ngực lộ ở bên ngoài, mồ hôi dọc theo khuôn mặt của hắn chảy xuống, trên lồng ngực kiên cố lấm tấm mồ hôi hột, khiến cho quanh người hắn đều tản hương vị gợi cảm làm người khác mặt đỏ tim đập.
Mona mặc bộ bikini màu đỏ ngồi ở trên bờ, đường cong ở lưng yểu điệu mịn không chút tỳ vết, đường cong hoàn hảo, đột nhiên, cô xoay người nhìn về phía Cung Âu, bộ ngực đang sôi trào mãnh liệt, tựa như sắp nhảy ra bên ngoài.
Mona nghiêng mặt, chậm rãi nhấc đôi chân từ trong nước lên, mũi chân dọc theo thân thể Cung Âu chậm rãi giơ lên lên phía trên, vô tình hay cố ý chạm vào thân thể của hắn, nhưng lại không hoàn toàn dán vào, giữ lại một cự ly an toàn.
Thân thể Mona ngửa ra sau đi, đôi mắt màu xanh nước biển mê hoặc mà nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu, một cái chân ngọc tiếp tục nhấc lên phía trên, từng giọt nước trên chân chảy xuống, rơi vào trong nước.
Một giọt.
Lại một giọt.
Mặt nước nổi lên những làn sóng li ti.
"…"
Cùng tắm.
Lại cùng tắm với nhau.
Dù thế nào thì Thời Tiểu Niệm cũng không nghĩ tới, cô đợi ở bên ngoài ba tiếng, nhưng hai người bọn họ lại ở đây làm những trò ám muội này.
Trong nháy mắt đó, Thời Tiểu Niệm như cảm giác đầu mình vớ tung ra, trái tim cô điên cuồng nhảy lên, như có người dùng dao cắt lấy từng mảnh nhỏ trong trái tim cô, lăng trì, hành hạ cô, đau đến nỗi không muốn sống nữa.
Coi như tình cảm cảu hắn dành cho cô là cảm xúc dành cho thú cứng, coi như hắn khỏi bệnh rồi không cần cô nữa, tốt xấu cô cũng đang đang mang thai, hắn không thể suy nghĩ cho bảo bảo một chút nào sao
Nha, đúng rồi.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng tin tưởng đứa bé này là cuả hắn.
Cô tính đợi đến khi có thể chọc nước ối để xét nghiệm, chứng minh cho hắn biết, xem ra, hiện tại không cần nữa rồi.
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm trắng xám như không còn một giọt máu, đôi mắt cô thẳng tắp chăm chú nhìn tình cảnh ái muội kia.
Cô lui về sau một bước, Phong Đức đứng ở gần đó, khiếp sợ nhìn hai người trong suối nước nóng, choáng váng không phát ra được từ nào.
"…"
Được rồi.
Sáu ngày đối với cô mà nói đã là quá đủ, dây dưa với Mộ Thiên Sơ sau năm, cũng không dày vò bằng sáu ngày này.
Có một số nỗi đau không tỷ lệ thuận với thời gian.
Thời Tiểu Niệm lập tức muốn đi, bỗng nhiên trông thấy hàng bồn rửa tay ở bên cạnh, một cuộn ống nước được đặt ngay cạnh đó, chắc là bình thường hay dùng.
Thời Tiểu Niệm đột nhiên sung máu, cô đi về phía đó, cầm lấy ống nước liền nhét đầu ống vào vòi nước, sau đó mở nước, cầm lấy ống nước phóng xuống phía dưới.
Cột nước lạnh lẽo phụt thẳng vào hai người phía dưới suối nước nóng.
"A"
Mona hét rầm lên đầu tiên, mái tóc dài vàng óng bị phun ướt nhẹp, chật vật bám trên mặt, cô ta vừa hét vừa nhảy vào trong dòng suối, dời tầm mắt nhìn lên phía trên nhìn phía mặt trên.
Vừa thấy Thời Tiểu Niệm, Mona đã có chút kích động hô, "Thời Tiểu Niệm cô điên rồi sao, cô đang làm gì vậy"
Nước trong ống phun ra lạnh như tuyết.
Nước trong suối ấm áp.
Hai loại cảm giác đan xen vào nhau giống như đang tra tấn
Dòng nước lạnh đập thẳng vào lưng Cung Âu, hắn chậm rãi mở mắt ra quay mặt sang, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đang đứng trên khối đá cao nhất, cầm ống nước trên tay phun về phía bọn họ.
Nước bắn tung toé dưới ánh mặt trời.
Qua làn nước, hắn nhìn thấy mặt cô, đó là một gương mặt trắng xám đầy tuyệt vọng, thậm chí đôi mắt của cô còn mang theo đầy căm hận mà nhìn hắn.
Ngực Cung Âu mạnh mẽ chấn động, hắn đứng trong ôn tuyền trừng mắt về phía cô, "Thời Tiểu Niệm, em ngừng tay cho tôi"
"…"
Thời Tiểu Niệm không nói một tiếng nào, tiếp tục cầm ống nước phun về phía bọn họ, tay cầm ống nước cũng đang run rẩy.
Hiện tại, nhất định là nhìn cô như kẻ điên đi.
"Thời Tiểu Niệm em lập tức ngừng tay cho tôi, không thì đừng trách tôi không khách khí với em" Cung Âu tức giận quát to, lồng ngực bị nước lạnh đập trúng.
"…"
Vậy thì cũng đừng khách khí đi.
Thời Tiểu Niệm căm hận không ngừng dùng nước lạnh phun về phía bọn họ, cột nước rất mạnh, bikini trên người Mona bị nước phun vào, dây buộc nhanh chóng tuột ra, cơ hồ muốn rơi xuống, cô ra không ra khỏi phạm vi công kích của Thời Tiểu Niệm, ngược lại cấp tốc nhảy vào trong lồng ngực của Cung Âu, "Cung tiên sinh, bảo vệ cho tôi với."
Cung Âu nghiêng người sang đến, vừa vặn dùng lưng thay Mona cản cột nước, ngăn trở nước lạnh công kích.
"…"
Chỉ là một động tác đơn giản như vậy, trong nháy mắt tâm của Thời Tiểu Niệm nguội lạnh, bỗng nhiên cô không biết mình phun nước lạnh như vậy thì có ý nghĩa gì
Trả thù à
Có cái gì tốt mà trả thù.
Một người đàn ông không yêu mày, hay là còn còn muốn cứu vãn, tâm của một người đàn ông đã thay đổi thì còn có thể cứu vãn lại sao
Conn thỏ bông vẫn bị ném vào trong thùng rác.
Thiết niên Arizona vẫn trở về, đến bên cạnh bạn đồng trang lứa của hắn, đó mới là thế giới của hắn.
Từ đầu tới cuối, ai sẽ lưu ý một con thỏ bông đây.
Nghĩ như thế, thời Tiểu Niệm nở nụ cười, khóe môi nở ra nụ cười tự giễu, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Mona ở bên trong nước vững vàng mà tựa vào trong lồng ngực của Cung Âu, đưa tay ôm lấy hắn, cơ hồ dinh chặt vào nhau.
Sắc mặt Cung Âu khó coi đến cực điểm.
Nước bên trong ống chậm rãi nhỏ đi.
Là Phong Đức không nhìn nổi, tắt đi.
Thời Tiểu Niệm ném ống nước lên mặt đất, nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau trong dòng suối nước nóng, từng chữ từng chữ nói ra, "Cung Âu, anh thắng rồi."
Âm thanh cảu cô lạnh dần, tâm lạnh như chết.
Thời Tiểu Niệm lập tức rời đi, đôi mắt hoàn toàn u ám, không còn một chút ánh sáng nào.
"Thời Tiểu Niệm"
Cung Âu điên cuồng mà rống lên, trừng mắt nhìn bóng lưng của cô, trong mắt xẹt qua một vệt hoảng loạn, đột nhiên đẩy Mona ra, chạy di theo, đạp lên thềm đá chạy đi.
"A"
Mona bị đẩy mạnh vào trong ôn tuyền, bikini trên người lỏng ra, rơi vào trong nước, cô ta quẫn bách vội vã đưa tay đi mò, bỗng dưng ngẩng đầu, đã thấy Phong Đức đứng phía trên đang nhìn cô ta.
Bốn mắt nhìn nhau.
Phong Đức có chút lúng túng xoay người.
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, cô không muốn khóc, nhưng căn bản không cách nào ngăn được nước mắt đang rơi xuống.
Sáu ngày rồi.
Cô cho là bọn họ đang chữa bệnh, nhưng đến bây giờ cô mới biết chữa bệnh của bọn họ là như thế nào, thì ra mỗi lần một mình cô cô đơn chờ đợi, bọn họ đều đang triền miên.
"Thời Tiểu Niệm em chạy cái gì"
Tay Thời Tiểu Niệm bị người từ phía sau nắm lấy, cả người bị kéo xoay người lại.
Cung Âu đứng trước mặt cô, trên người tùy ý mặc một cái áo tắm, ngay cả thắt lưng cũng không buộc lên, lộ ra một mảng lớn lồng ngực gợi cảm còn ướt, đôi mắt tàn bạo mà trừng cô, "Em muốn đi đâu, em nói rõ xem, cái gì gọi là tôi thắng, em có ý gì"
Có ý gì.
Hắn còn có mặt mũi hỏi cô là có ý gì
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn gương mặt đang tức giận của hắn, đôi mát ngấn lệ, "Theo đúng như ý anh muốn, chúng ta chia tay, tôi đồng ý."
"…"
Cung Âu đang nắm chặt tay cô nhất thời cứng đờ, đôi mắt như dại ra, lóe lên một cái rồi biến mất.
Đồng ý.
Cô ấy đồng ý
Thời Tiểu Niệm giẫy giụa buông tay hắn ra, Cung Âu siết chặt không buông, đôi mắt tàn nhẫn mà nhìn cô, càng tức giận hơn so với vừa nãy, "Em đồng ý, Thời Tiểu Niệm, hiện tại mới có sáu ngày mà thôi, vậy mà em đã đồng ý rồi."
"Là, ta đồng ý." Lúc Tiểu Niệm liều mạng giãy dụa, âm thanh nghẹn ngào mà quyết tuyệt.
Cô không đồng ý thì còn có thể làm thế nào
Còn muốn tự rước lấy nhục như thế nào nữa, lẽ nào chờ đến thời điểm thật sự nhìn hắn và Mona lên giường
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, ngực bốc lên một ngọn lửa vô danh, bùng lên hắn muốn khống chế cũng không thể khống chế được, hắn giận dữ quát lên, "CMN, lúc trước dây dưa với Mộ Thiên Sơ ròng rã sáu năm trời"
Vậy mà dây dưa với hắn cũng chỉ có sáu ngày
Mới có sáu ngày cô đã từ bỏ, không phải cô nói rất yêu hắn sao, chẳng lẽ trong lòng cô, từ đầu tới cuối hắn chưa bao giờ so được với Mộ Thiên Sơ
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm khó có thể tin mà nhìn Cung Âu, "Cung Âu, anh có biết xấu hổ hay không, người muốn chia tay là anh, bây giờ anh lại đứng đây chất vấn tôi tại sao không dây dưa sáu năm"
Đây là chủ nghĩa nam tử sao.
Cho dù không yêu cô không cần cô nữa, cũng không cho phép tình cảm cuả cô dành cho người khác nhiều hơn cho hắn.
Hắn thực sự không biết ngại ngùng là gì sao.
Cung Âu không hề có một chút ý tứ muốn xin lỗi, đôi mắt phẫn hận nhìn cô, cố dùng sức nói, "Không phải em luôn mồm luôn miệng nói em yêu tôi sao, nhưng bây giờ thì sao, mới có sáu ngày mà em đã muốn từ bỏ, chẳng phải trước kia em dây dưa với Mộ Thiên Sơ đến sáu năm sao"
"Bốp"
Thời Tiểu Niệm giơ tay lên tát một phát vào mặt hắn, tàn nhẫn mà đánh, không chút lưu tình nào, nước mắt lăn dài trên má, căm hận nhìn hắn.
"Em dám đánh tôi" cung Âu trừng mắt nhìn cô, giận không nhịn nổi, "Thời Tiểu Niệm, em dám tạo phản"
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, đôi mắt căm hận trừng mắt hắn, nói ra từng chữ từng chữ, "Đúng, là tôi dây dưa với Thiên Sơ sáu năm, thế nhưng sau năm đó cũng không làm tôi đau lòng đến nhường này."
Biết rõ cô đang chờ ở bên ngoài, Cung Âu lại không chịu ra sớm một chút.
Thời Tiểu Niệm bưng chén lên uống một hớp, sau đó đặt cốc xuống, đứng lên đi vào, Phong Đức ngăn cản cô, "Thời tiểu thư, cô muốn đi đâu"
"Tôi tùy tiện đi dạo thôi."
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, sau đó đi vào, xốc chiếc vải mành dày lên đi vào.
Đây là khu suối nước nóng ngoài trời, xung quanh yên tĩnh không hề có một tiếng động, con đường dài được lát bằng đá cuội, sâu bên trong là rừng trúc xanh tươi um tùm, có hơi nóng từ trong rừng trúc chậm rãi bay ra, phảng phất như nơi tiên cảnh chốn nhân gian.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục đi vào, chỉ nghe được âm thanh của Mona truyền đến, "Khung cảnh nơi đây rất đẹp phải không, những khối đá này đều được những giọt nước nóng nhỏ phủ lên, thật là đẹp mắt."
Mona đang nói chuyện cùng ai
Trong suối nước nóng không phải là chia khu nam nữ riêng biệt sao
Con đường đầy đá cuội bên kia mới là khu suối nước nóng dành cho nữ, bên này hẳn là…
Sắc mặt của Thời Tiểu Niệm lập tức trắng bệch, nhanh chân đi về phía trước, đứng trên đỉnh đống đá cao cao nhìn xuống, chỉ thấy trong suối nước nóng mờ mờ khói tỏa, rừng trúc xung quanh tạo thành tấm bình phong thiên nhiên.
Trong suối nước nóng, mặt nước trong suốt, vài lá trà nổi trên mặt nước.
Cung Âu đứng tựa vào mép suối, lồng ngực lộ ở bên ngoài, mồ hôi dọc theo khuôn mặt của hắn chảy xuống, trên lồng ngực kiên cố lấm tấm mồ hôi hột, khiến cho quanh người hắn đều tản hương vị gợi cảm làm người khác mặt đỏ tim đập.
Mona mặc bộ bikini màu đỏ ngồi ở trên bờ, đường cong ở lưng yểu điệu mịn không chút tỳ vết, đường cong hoàn hảo, đột nhiên, cô xoay người nhìn về phía Cung Âu, bộ ngực đang sôi trào mãnh liệt, tựa như sắp nhảy ra bên ngoài.
Mona nghiêng mặt, chậm rãi nhấc đôi chân từ trong nước lên, mũi chân dọc theo thân thể Cung Âu chậm rãi giơ lên lên phía trên, vô tình hay cố ý chạm vào thân thể của hắn, nhưng lại không hoàn toàn dán vào, giữ lại một cự ly an toàn.
Thân thể Mona ngửa ra sau đi, đôi mắt màu xanh nước biển mê hoặc mà nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu, một cái chân ngọc tiếp tục nhấc lên phía trên, từng giọt nước trên chân chảy xuống, rơi vào trong nước.
Một giọt.
Lại một giọt.
Mặt nước nổi lên những làn sóng li ti.
"…"
Cùng tắm.
Lại cùng tắm với nhau.
Dù thế nào thì Thời Tiểu Niệm cũng không nghĩ tới, cô đợi ở bên ngoài ba tiếng, nhưng hai người bọn họ lại ở đây làm những trò ám muội này.
Trong nháy mắt đó, Thời Tiểu Niệm như cảm giác đầu mình vớ tung ra, trái tim cô điên cuồng nhảy lên, như có người dùng dao cắt lấy từng mảnh nhỏ trong trái tim cô, lăng trì, hành hạ cô, đau đến nỗi không muốn sống nữa.
Coi như tình cảm cảu hắn dành cho cô là cảm xúc dành cho thú cứng, coi như hắn khỏi bệnh rồi không cần cô nữa, tốt xấu cô cũng đang đang mang thai, hắn không thể suy nghĩ cho bảo bảo một chút nào sao
Nha, đúng rồi.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng tin tưởng đứa bé này là cuả hắn.
Cô tính đợi đến khi có thể chọc nước ối để xét nghiệm, chứng minh cho hắn biết, xem ra, hiện tại không cần nữa rồi.
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm trắng xám như không còn một giọt máu, đôi mắt cô thẳng tắp chăm chú nhìn tình cảnh ái muội kia.
Cô lui về sau một bước, Phong Đức đứng ở gần đó, khiếp sợ nhìn hai người trong suối nước nóng, choáng váng không phát ra được từ nào.
"…"
Được rồi.
Sáu ngày đối với cô mà nói đã là quá đủ, dây dưa với Mộ Thiên Sơ sau năm, cũng không dày vò bằng sáu ngày này.
Có một số nỗi đau không tỷ lệ thuận với thời gian.
Thời Tiểu Niệm lập tức muốn đi, bỗng nhiên trông thấy hàng bồn rửa tay ở bên cạnh, một cuộn ống nước được đặt ngay cạnh đó, chắc là bình thường hay dùng.
Thời Tiểu Niệm đột nhiên sung máu, cô đi về phía đó, cầm lấy ống nước liền nhét đầu ống vào vòi nước, sau đó mở nước, cầm lấy ống nước phóng xuống phía dưới.
Cột nước lạnh lẽo phụt thẳng vào hai người phía dưới suối nước nóng.
"A"
Mona hét rầm lên đầu tiên, mái tóc dài vàng óng bị phun ướt nhẹp, chật vật bám trên mặt, cô ta vừa hét vừa nhảy vào trong dòng suối, dời tầm mắt nhìn lên phía trên nhìn phía mặt trên.
Vừa thấy Thời Tiểu Niệm, Mona đã có chút kích động hô, "Thời Tiểu Niệm cô điên rồi sao, cô đang làm gì vậy"
Nước trong ống phun ra lạnh như tuyết.
Nước trong suối ấm áp.
Hai loại cảm giác đan xen vào nhau giống như đang tra tấn
Dòng nước lạnh đập thẳng vào lưng Cung Âu, hắn chậm rãi mở mắt ra quay mặt sang, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đang đứng trên khối đá cao nhất, cầm ống nước trên tay phun về phía bọn họ.
Nước bắn tung toé dưới ánh mặt trời.
Qua làn nước, hắn nhìn thấy mặt cô, đó là một gương mặt trắng xám đầy tuyệt vọng, thậm chí đôi mắt của cô còn mang theo đầy căm hận mà nhìn hắn.
Ngực Cung Âu mạnh mẽ chấn động, hắn đứng trong ôn tuyền trừng mắt về phía cô, "Thời Tiểu Niệm, em ngừng tay cho tôi"
"…"
Thời Tiểu Niệm không nói một tiếng nào, tiếp tục cầm ống nước phun về phía bọn họ, tay cầm ống nước cũng đang run rẩy.
Hiện tại, nhất định là nhìn cô như kẻ điên đi.
"Thời Tiểu Niệm em lập tức ngừng tay cho tôi, không thì đừng trách tôi không khách khí với em" Cung Âu tức giận quát to, lồng ngực bị nước lạnh đập trúng.
"…"
Vậy thì cũng đừng khách khí đi.
Thời Tiểu Niệm căm hận không ngừng dùng nước lạnh phun về phía bọn họ, cột nước rất mạnh, bikini trên người Mona bị nước phun vào, dây buộc nhanh chóng tuột ra, cơ hồ muốn rơi xuống, cô ra không ra khỏi phạm vi công kích của Thời Tiểu Niệm, ngược lại cấp tốc nhảy vào trong lồng ngực của Cung Âu, "Cung tiên sinh, bảo vệ cho tôi với."
Cung Âu nghiêng người sang đến, vừa vặn dùng lưng thay Mona cản cột nước, ngăn trở nước lạnh công kích.
"…"
Chỉ là một động tác đơn giản như vậy, trong nháy mắt tâm của Thời Tiểu Niệm nguội lạnh, bỗng nhiên cô không biết mình phun nước lạnh như vậy thì có ý nghĩa gì
Trả thù à
Có cái gì tốt mà trả thù.
Một người đàn ông không yêu mày, hay là còn còn muốn cứu vãn, tâm của một người đàn ông đã thay đổi thì còn có thể cứu vãn lại sao
Conn thỏ bông vẫn bị ném vào trong thùng rác.
Thiết niên Arizona vẫn trở về, đến bên cạnh bạn đồng trang lứa của hắn, đó mới là thế giới của hắn.
Từ đầu tới cuối, ai sẽ lưu ý một con thỏ bông đây.
Nghĩ như thế, thời Tiểu Niệm nở nụ cười, khóe môi nở ra nụ cười tự giễu, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Mona ở bên trong nước vững vàng mà tựa vào trong lồng ngực của Cung Âu, đưa tay ôm lấy hắn, cơ hồ dinh chặt vào nhau.
Sắc mặt Cung Âu khó coi đến cực điểm.
Nước bên trong ống chậm rãi nhỏ đi.
Là Phong Đức không nhìn nổi, tắt đi.
Thời Tiểu Niệm ném ống nước lên mặt đất, nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau trong dòng suối nước nóng, từng chữ từng chữ nói ra, "Cung Âu, anh thắng rồi."
Âm thanh cảu cô lạnh dần, tâm lạnh như chết.
Thời Tiểu Niệm lập tức rời đi, đôi mắt hoàn toàn u ám, không còn một chút ánh sáng nào.
"Thời Tiểu Niệm"
Cung Âu điên cuồng mà rống lên, trừng mắt nhìn bóng lưng của cô, trong mắt xẹt qua một vệt hoảng loạn, đột nhiên đẩy Mona ra, chạy di theo, đạp lên thềm đá chạy đi.
"A"
Mona bị đẩy mạnh vào trong ôn tuyền, bikini trên người lỏng ra, rơi vào trong nước, cô ta quẫn bách vội vã đưa tay đi mò, bỗng dưng ngẩng đầu, đã thấy Phong Đức đứng phía trên đang nhìn cô ta.
Bốn mắt nhìn nhau.
Phong Đức có chút lúng túng xoay người.
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, cô không muốn khóc, nhưng căn bản không cách nào ngăn được nước mắt đang rơi xuống.
Sáu ngày rồi.
Cô cho là bọn họ đang chữa bệnh, nhưng đến bây giờ cô mới biết chữa bệnh của bọn họ là như thế nào, thì ra mỗi lần một mình cô cô đơn chờ đợi, bọn họ đều đang triền miên.
"Thời Tiểu Niệm em chạy cái gì"
Tay Thời Tiểu Niệm bị người từ phía sau nắm lấy, cả người bị kéo xoay người lại.
Cung Âu đứng trước mặt cô, trên người tùy ý mặc một cái áo tắm, ngay cả thắt lưng cũng không buộc lên, lộ ra một mảng lớn lồng ngực gợi cảm còn ướt, đôi mắt tàn bạo mà trừng cô, "Em muốn đi đâu, em nói rõ xem, cái gì gọi là tôi thắng, em có ý gì"
Có ý gì.
Hắn còn có mặt mũi hỏi cô là có ý gì
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn gương mặt đang tức giận của hắn, đôi mát ngấn lệ, "Theo đúng như ý anh muốn, chúng ta chia tay, tôi đồng ý."
"…"
Cung Âu đang nắm chặt tay cô nhất thời cứng đờ, đôi mắt như dại ra, lóe lên một cái rồi biến mất.
Đồng ý.
Cô ấy đồng ý
Thời Tiểu Niệm giẫy giụa buông tay hắn ra, Cung Âu siết chặt không buông, đôi mắt tàn nhẫn mà nhìn cô, càng tức giận hơn so với vừa nãy, "Em đồng ý, Thời Tiểu Niệm, hiện tại mới có sáu ngày mà thôi, vậy mà em đã đồng ý rồi."
"Là, ta đồng ý." Lúc Tiểu Niệm liều mạng giãy dụa, âm thanh nghẹn ngào mà quyết tuyệt.
Cô không đồng ý thì còn có thể làm thế nào
Còn muốn tự rước lấy nhục như thế nào nữa, lẽ nào chờ đến thời điểm thật sự nhìn hắn và Mona lên giường
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, ngực bốc lên một ngọn lửa vô danh, bùng lên hắn muốn khống chế cũng không thể khống chế được, hắn giận dữ quát lên, "CMN, lúc trước dây dưa với Mộ Thiên Sơ ròng rã sáu năm trời"
Vậy mà dây dưa với hắn cũng chỉ có sáu ngày
Mới có sáu ngày cô đã từ bỏ, không phải cô nói rất yêu hắn sao, chẳng lẽ trong lòng cô, từ đầu tới cuối hắn chưa bao giờ so được với Mộ Thiên Sơ
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm khó có thể tin mà nhìn Cung Âu, "Cung Âu, anh có biết xấu hổ hay không, người muốn chia tay là anh, bây giờ anh lại đứng đây chất vấn tôi tại sao không dây dưa sáu năm"
Đây là chủ nghĩa nam tử sao.
Cho dù không yêu cô không cần cô nữa, cũng không cho phép tình cảm cuả cô dành cho người khác nhiều hơn cho hắn.
Hắn thực sự không biết ngại ngùng là gì sao.
Cung Âu không hề có một chút ý tứ muốn xin lỗi, đôi mắt phẫn hận nhìn cô, cố dùng sức nói, "Không phải em luôn mồm luôn miệng nói em yêu tôi sao, nhưng bây giờ thì sao, mới có sáu ngày mà em đã muốn từ bỏ, chẳng phải trước kia em dây dưa với Mộ Thiên Sơ đến sáu năm sao"
"Bốp"
Thời Tiểu Niệm giơ tay lên tát một phát vào mặt hắn, tàn nhẫn mà đánh, không chút lưu tình nào, nước mắt lăn dài trên má, căm hận nhìn hắn.
"Em dám đánh tôi" cung Âu trừng mắt nhìn cô, giận không nhịn nổi, "Thời Tiểu Niệm, em dám tạo phản"
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, đôi mắt căm hận trừng mắt hắn, nói ra từng chữ từng chữ, "Đúng, là tôi dây dưa với Thiên Sơ sáu năm, thế nhưng sau năm đó cũng không làm tôi đau lòng đến nhường này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.