Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 628: Vậy bà đi tìm hắn đi

Khương Tiểu Nha

09/10/2017

Editor: Yuhina

Cung Âu ngồi đó, một tay đã nắm thành quyền.

Phong Đức ngẩng đầu nói rằng, "Phu nhân, thiếu phu nhân chỉ là không kịp thay quần áo mà thôi, cô ấy còn đi vào phòng chăm sóc cho ngài một lúc lâu"

"Hiện tại đến phiên ông nói chuyện sao" La Kỳ trực tiếp chĩa mũi nhọn về phía Phong Đức, một thân ung dung mỹ lệ giờ chỉ còn sự tức giận, "Phong Đức, ông cũng là từ Cung gia mà đi ra, nhưng nếu lại lựa chọn một lần nữa, lấy tư chất bây giờ của ông căn bản vào không được Cung gia."

Ngây ngốc ở bên ngoài đến nỗi quên hết cả quy củ lễ nghi, quả thực là đáng thẹn.

"…"

Phong Đức im lặng, không tiếp tục nói nữa.

"Con xem lại mình một chút đi, đừng nói là người lớn các người, chính là hai đứa bé, sau khi tiểu Quỳ theo con đến Trung Quốc một thời gian ngắn liền trở nên đặc biệt bướng bỉnh, cả ngày không nghĩ tới học tập chỉ muốn chơi." La Kỳ thấp mâu nhìn Thời Tiểu Niệm chỉ trích nói, "Tịch Tiểu Niệm, ta tự nhận đối với con ta vẫn có sự khoan dung nhất định, bởi vì ta hiểu rõ con xác thực một lòng vì Cung Âu, nhưng ngoài cái đó ra con cũng không có bất kỳ ưu điểm gì"

Ngữ khí của La Kỳ càng ngày càng nặng, Cung Quỳ bị dọa đến hơi co vai lại.

"…"

Thời Tiểu Niệm quỳ trên mặt đất buông mắt xuống nhìn chằm chằm sàn nhà, không nói câu nào.

"Ta hỏi con, nếu như Cung gia liền sa sút như vậy, con có vì vậy mà cảm thấy hổ thẹn hay không " La Kỳ hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thời Tiểu Niệm, "Đổi thành bất luận tiểu thư Quý tộc nào gả vào, cũng sẽ không gây ra sự chê cười như ngày hôm nay vậy, nếu biết như vậy thì ban đầu ta không nên đồng ý hôn sự của các con"

Thời Tiểu Niệm dùng sức mà cắn môi, một câu cũng không nói ra, cô có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người cô.

Cung Quỳ ngồi ở chỗ đó lôi kéo Cung Diệu, Cung Diệu nhìn Thời Tiểu Niệm, đang muốn đứng ra nói chuyện, liền nghe một âm thanh lành lạnh mà vang lên ở phía đối diện, "Còn gì nữa không"

Tất cả mọi người nhìn về phía Cung Âu.

Cung Âu ngồi ở chỗ đó thấp mâu nhìn về bàn trà phía trước, hoa văn trên bàn trà được trang trí rất tinh tế, nhìn cũng đủ biết là có giá trị không nhỏ, hắn chậm rãi thu tầm mắt lại nhìn về phía La Kỳ, tà khí ngoắc ngoắc môi, ung dung thong thả nói rằng, "Ngài còn có cái gì muốn nói, đêm nay nói rõ ràng một lần đi."

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, cũng không tệ lắm, cô bị chỉ trích mà hắn lại không bạo phát.

Bất kể như thế nào, bốn năm luyện cách khắc chế vẫn có chút hiệu quả, Thời Tiểu Niệm nghĩ, trong lòng dễ chịu hơn đôi chút, không hề tích tụ như vậy.

Cô yêu Cung Âu, nhưng có lẽ, cô thật sự không với cao nổi vị trí thiếu phu nhân Quý tộc, năng lực của cô còn rất xa không đủ.

"Ta muốn nói, ngày hôm nay ta răn dạy vài câu, con cũng không cần cảm thấy đau lòng, làm người đàn bà của con, nếu cô ấy không có năng lực thật sự thì không được." La Kỳ nói, cằm hơi ngẩng, đôi mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Tịch Tiểu Niệm, tự con nói, năng lực của con có bao nhiêu khiếm khuyết, ta cho con ở nhà học tập lễ nghi, chính là cho con học một chút về khiêu vũ, học một chút về cách nói chuyện, không phải con cho rằng làm được những thứ kia là đủ rồi chứ"

"Học khiêu vũ" Cung Âu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, khóe môi hơi cong lên thành nụ cười, tiếng nói trở nên mất tiếng, "Em còn học khiêu vũ, sao anh không biết vậy, không phải em nói em trong ở nhà mỗi ngày đọc sách chơi đùa cùng con sao"

"…"

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, nét cười của hắn làm cho cô cảm thấy nguy hiểm.

Cung Âu thả lòng tay ra, tùy ý khoát lên trên đùi của mình, thân thể nghiêng về phía trước, đôi con ngươi đen yên lặng nhìn chằm chằm vào cô, cười hỏi, "Em còn học cái gì"

"Không có gì."

"Charles" Cung Âu thấp giọng rống lên, trong nháy mắt nụ cười tiêu tan, trở nên cực kỳ lạnh lẽo, "Mẹ, đêm nay nói hết cho rõ ràng đi, con cũng phải nghe một chút xem. Nói, khoảng thời gian này Thời Tiểu Niệm ở Cung gia làm những chuyện gì"

Charles đứng ở nơi đó không lên tiếng, theo bản năng mà nhìn về phía La Kỳ.

"Con muốn làm gì, Cung Âu" La Kỳ ngồi ở chỗ đó nói, "Ta để cho cô ấy học lễ nghi thì có cái gì không thích hợp"

"Không ổn chính là con không làm cho cô ấy học."



Cung Âu âm trầm nhìn về phía La Kỳ.

"Đây là bản thân cô ấy đáp ứng, trở thành thiếu phu nhân Cung gia, liền phải gánh vác trách nhiệm, không làm được có thể không lấy chồng. Huống chi, cô ấy cũng không làm tốt, thậm chí để ngày hôm nay biến thành một chuyện cười, bây giờ còn có khách mời ở lại không đi, còn chờ xem chúng ta còn có thể gây ra gì đó." La Kỳ nói

"Trách nhiệm cái gì mà trách nhiệm, nếu ngày hôm nay Thời Tiểu Niệm không nói hai lời liền tự sát ở lễ cưới thì mới được coi là làm đúng trách nhiệm sao" Cung Âu hỏi.

"Bất luận người mẹ nào cũng đều sẽ làm như vậy." La Kỳ lập tức nói, hai người tranh luận không ngớt.

"Con cứu con trai, một người cũng không cần chết"

"Thế nhưng sự do dự của cô ấy đã thành cười chuyện cười trong lòng các tân khách."

"Ai dám cười thì viết vào danh sách, con sẽ khâu từng cái miệng của họ vào, để cho cả đời này bọn họ đều không cười nổi" ngữ khí của Cung Âu càng trở nên táo bạo.

Vốn là muốn răn dạy Thời Tiểu Niệm, hiện tại lại biến thành mẹ con La Kỳ và Cung Âu tranh cãi, Thời Tiểu Niệm có chút lo âu nhìn về phía bọn họ, quỳ cũng không phải, lên cũng không phải.

La Kỳ nhìn gương mặt ngông cuồng của Cung Âu, tức giận nói, "Cung Âu, con xem lại mình một chút đi, con đang nói cái gì vậy, không phải bốn năm qua con đã trị hết bệnh rồi sao. Sớm muộn gì Cung gia này cũng là của hai người các con, thái độ xử sự của các con cứ như vậy thì làm sao có thể để danh vọng của Cung gia truyền thừa cho đời sao"

"Truyền thừa không được thì không cần truyền, không phải một Quý tộc sao" Cung Âu lạnh lùng nhìn La Kỳ, "Chỉ có hai chữ này, ngài và cha có thấy mệt hay không, trái một câu quy củ phải một câu lễ nghi, người phụ nữ này là của con, con muốn cô ấy làm cái gì thì cô ấy làm. Ngoại trừ con, ai cũng đừng nghĩ ràng buộc cô ấy"

"…"

Người hầu nhìn nhau cấm khẩu, lộ vẻ mặt sợ hãi.

Charles và Phong Đức nhìn nhau một cái, đều nhăn chặt lông mày lại.

"Cung Âu, Cung Âu."

Thời Tiểu Niệm quỳ ở đó nhỏ giọng kêu Cung Âu, nhưng cung Âu không đáp lại cô.

"Cung Âu, qua bốn năm, ta nhìn con một chút biến hóa cũng đều không có." La Kỳ từ trên ghế sa lông đứng lên, sắc mặt giận dữ, liếc mắt nhìn Thời Tiểu Niệm trên đất, cũng không muốn để cho phía người hầu dưới chế giễu, vì vậy nói, "Tịch Tiểu Niệm, cô quỳ gối ở đây ngẫm nghĩ lại cho ta."

"Đứng lên cho anh"

Cung Âu thật nhanh nói.

La Kỳ nhìn về phía Cung Âu, nhất thời cảm thấy đứa con trai này lại hồ đồ như trước đây, nàng không khỏi cười khổ một tiếng, "Được, Cung Âu, đừng nghĩ kết hôn xong là có thể kết thúc."

Lời của bà vừa nói xong, Thời Tiểu Niệm quỳ ở đó, cái bụng còn không hợp thời kêu một tiếng, kháng nghị đói bụng.

Cái âm thanh này triệt để chọc giận La Kỳ ung Âu.

"Bà cho rằng tôi muốn ở chỗ này kết hôn" Cung Âu cũng từ trên ghế sa lông đứng lên, con ngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà, "Ta sớm hối hận rồi, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ muốn ở lâu ở cái quỷ ốc này, bằng không lúc trước tôi đã không xây dựng N.E ở Trung Quốc rồi"

Đem một người như Thời Tiểu Niệm vứt tại nơi này, tùy ý để La Kỳ nhào nặn vò đánh.

"Đùng"

La kỳ tức giận đến nỗi vung một cái tát lên mặt Cung Âu, "Con nói cái gì, cái quỷ gì nhà, đây là nhà của con"

Mặt của Cung Âu nghiêng đi, trên khuôn mặt anh tuấn lưu lại một dấu bàn tay, hắn âm trầm trừng mắt về phía La Kỳ, trong mắt tràn đầy tức giận, "Nơi này chính là ốc quỷ, tất cả mọi người sinh hoạt ở nơi này đều là quỷ mị, bị hai chữ danh vọng giam cấm, ngay cả mặt trời phía ngoài cũng đều không nhìn thấy, bà và cha nên tỉnh lại đi."

La Kỳ tức giận nhìn hắn, "Đây là trách nhiệm của con."

"Đây không phải trách nhiệm của tôi"



Cung Âu gầm nhẹ lên, cuồng loạn.

Bầu không khí đã giằng co đến điểm giới hạn, đã xảy ra là không thể ngăn cản, sinh đôi ngồi ở chỗ đó không nói một lời nhìn hai người lớn cãi nhau, Cung Quỳ ôm thật chặt Cung Diệu, có chút sợ sệt mà nhìn.

Thời Tiểu Niệm từ dưới đất đứng lên, tiến lên kéo Cung Âu, muốn kéo hắn đi.

La Kỳ đứng ở nơi đó, nghe vậy cười khổ một tiếng, "Cung Âu, con mãi mãi cũng là bộ dáng này, chưa bao giờ biết vì nhà mà cân nhắc, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nếu như Cung Úc còn sống, làm sao Cung gia chúng ta lại rơi xuống mức độ này"

"Tốt vậy bà đi tìm hắn đi, tìm hắn trở về kế thừa cái gì gọi là danh vọng rách nát của Quý tộc, bà xem hắn có nguyện ý hay không"

Cung Âu lớn tiếng mà quát, đôi mắt chặt chẽ trừng La Kỳ, "Bà tin hay không tin, hắn sẽ tình nguyện lại bị tai nạn xe cộ một lần nữa cũng sẽ không trở lại cái nhà này, hắn sẽ không trở về đâu"

"Con"

La Kỳ nhìn Cung Âu, nghe hắn nói ra những lời như vậy, nhất thời khí huyết dâng lên, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, hô hấp càng ngày càng trầm trọng, bỗng nhiên thân thể mềm nhũn, cả người đổ về phía sao.

Thấy thế, con ngươi đen của Cung Âu rùng mình, lập tức tiến lên ôm lấy La Kỳ.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà nhìn tình cảnh này, vội vã hô, "Cha nuôi, cha nuôi"

Cung Âu ôm La Kỳ tới trên ghế salông, La Kỳ té xỉu ở trong lòng hắn, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt lại, Phong Đức liền vội vàng tiến lên kiểm tra cho La Kỳ, lại lấy tay bà ra bắt mạch cho bà.

"Giống như ban ngày, tâm tình của phu nhân quá mức kích động mà dẫn đến hôn mê, cảm xúc của bà ấy rất chập chờn, nhất định phải hảo hảo an dưỡng." Phong Đức cau mày nói.

"Lúc nào bà ấy sẽ tỉnh"

Cung Âu một tay ôm lấy La Kỳ, con ngươi đen ngưng trọng nhìn về phía Phong Đức.

"Để bà ấy nghỉ ngơi thật tốt đi." Phong Đức nói.

Một nữ hầu gái nói, "Phu nhân luôn luôn trầm ổn, thân thể cũng rất tốt, sao ngày hôm nay lại ngất đi hai lần, vẫn để cho bác sỹ kiểm tra một chút đi."

Phu nhân không phải là người không thể chịu được như thế, thực sự là kỳ quái.

"Trước đừng nói nhiều như vậy, trước tiên đưa mẹ trở về phòng." Thời Tiểu Niệm đứng ở bên cạnh nói, lông mày cau lại.

Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm một chút, sau ôm La Kỳ lên, đi lên lầu.

Thời Tiểu Niệm để Phong Đức mang sinh đôi đi trước dùng bữa tối, mình thì lại theo Cung Âu lên lầu, thẳng đường đi tới phòng ngủ của Cung Tước và La Kỳ.

Cô tiến lên đẩy cửa ra chỉ thấy bên trong là một phòng ngủ cực kỳ khổng lồ, cũng có thể sánh ngang với văn phòng của Cung Âu, lớn đến mức tựa như không nhìn thấy bờ, tất cả nội thất bên trong đều là theo kiểu phục cô, dưới ánh đèn màu sắc nhìn có vẻ nặng nề.

Ngày hôm nay Thời Tiểu Niệm mới bước vào cái phòng ngủ này, lúc xế chiều giữ một hồi, bây giờ lại đưa La Kỳ bị ngất trở về phòng.

Cô tiến lên vén chăn trên giường ra, Cung Âu ôm La Kỳ vào trên giường, năm ngón tay vùi vào tóc, khắp khuôn mặt anh tuấn đều buồn bực.

"Em đi thông báo cho cha."

Thời Tiểu Niệm nói.

"Để nữ hầu gái đi thông báo là được." Cung Âu trầm giọng nói, giọng nói khô khốc.

"Vâng, Nhị thiếu gia."

Những người hầu đi theo cũng đồng loạt lui ra.

Cung Âu thấp mâu nhìn về phía La Kỳ trên giường, sắc mặt của La Kỳ trắng xám, lông mày cũng hơi nhíu lại, cuối cùng thì đã có tuổi rồi, khóe mắt của La Kỳ cũng có nhiều nếp nhăn nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook