Chương 802: Bị giam lỏng (3)
Ngọc Hoan
20/04/2021
Tôi cũng không biết phải nói gì với Âu Dương
Noãn, đành phải nhắc nhở cô ấy vài câu.
Cô ấy vẫn không chịu từ bỏ, cố chấp nhìn tôi
nói: “Thẩm Xuân Hinh, bây giờ nhà họ Phó các
người đã phát triển quá rực rỡ và nở mày nở mặt
rồi, cái hộp đó chẳng có tác dụng gì trong tay cậu
cả, cậu có giữ nó cũng chẳng được tích sự gì nên
tại sao không đưa nó cho Mục Dĩ Thâm? Xem
như giúp anh ấy một lần thôi?”
“Chỉ cần nhà họ Mục có thể qua được cửa ải
lân này thì tôi tin chắc Mục Dĩ Thâm sẽ cố gắng tỏ
thái độ tốt với Phó Thắng Nam, chúng ta đều là
bạn bè, ngày xưa là thế, bây giờ cũng thế và sau
này vẫn mãi mãi là như thế. Thẩm Xuân Hinh,
trước đó Mục Dĩ Thâm từng làm chuyện có lỗi với
hai người nhưng đó đều là những chuyện trong
quá khứ, bây giờ mọi người đều sống rất tốt đấy
thôi? Tại sao cứ cố nắm lấy chuyện cũ không chịu
bỏ qua? Các cậu giúp Mục Dĩ Thâm lần này, chờ
đến khi chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn lần
này rồi thì các người muốn chúng tôi làm gì cũng
được, có được không Xuân Hinh?”
Âu Dương Noãn nhìn tôi với đôi mắt đen rưng
rưng, trông như sắp khóc òa lên ấy cực kì đáng thương.
Tôi mím môi chuyển tâm mắt đi không nhìn
Âu Dương Noãn, ngước sang Hoäc Tôn thì thấy
anh ta cũng đang nhìn tôi, trông như một kẻ sung
sướng ngồi trên đài xem trận đấu chẳng liên quan
gì tới mình.
Âu Dương Noãn đột ngột kéo lấy tay tôi, khóc
lóc nói: “Thẩm Xuân Hinh, tôi cầu xin cậu hãy giúp
Dĩ Thâm đi được không? Chỉ một lân này thôi, chỉ
cần cậu giúp anh ấy lần này thì cậu muốn tôi làm
gì cũng được cả. Tôi sẽ thuyết phục ông nội giao
hết tất cả sản nghiệp của nhà họ Âu Dương lại
cho mọi người. Cậu muốn cái gì tôi cũng sẵn
sàng làm cho các người hết, chỉ cần cậu đồng ý
với tôi giúp Dĩ Thâm lần này thôi được không? Chỉ
một lần duy nhất thôi được không?”
Tôi nhíu mày, hơi đau đầu nhìn Âu Dương
Noãn: “Này Âu Dương Noãn, rốt cuộc cậu có biết
rõ là mình đang làm cái gì ở đây không vậy? Cậu
vì một người đàn ông không cần mình quỳ xuống
cầu xin người khác, rốt cuộc trong đầu cậu đang
nghĩ cái gì thế hả? Tôn nghiêm, tự trọng, liêm sỉ
của câu để đâu hết rồi?”
Cô ấy đỏ mắt, nước mắt cũng sắp trào ra đến
nơi rồi: “Thẩm Xuân Hinh, tôi biết cậu đang có rất
nhiều hiểu lầm với Dĩ Thâm, những khúc mắc giữa
hai người cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi. Cậu hãy
nghe tôi nói, anh ấy không xấu xa như những gì
cậu nghĩ, các người đang hiểu lầm anh ấy, tôi có
thể gọi cho anh ấy, anh ấy sẽ giải thích mà.”
Âu Dương Noãn khiến tôi thấy hơi đau đầu, tôi
lại nhíu mày chặt hơn: “Âu Dương Noãn, cậu lấy tư
cách gì chạy tới đây bảo tôi phải tha thứ cho Mục
Dĩ Thâm? Cậu có biết tất cả những sự thật đẳng
sau gương mặt đó không? Người cậu thầm
thương trộm nhớ hằng đêm đó đã cố tình tạo
thành hiện trường tai nạn xe cộ để bắt Phó Thắng
Nam đi, nhốt anh ấy trong kho lạnh và suýt giết
chết anh ấy chỉ để giành lấy quyền trao đổi hàng
hóa trên cảng. Âu Dương Noãn, cậu có biết những
việc anh ta đã làm không? Nếu bây giờ cậu là tôi,
Phó Thắng Nam đối xử với Mục Dĩ Thâm như thế
thì cậu sẽ làm thế nào với anh ta? Cậu sẽ đưa ra
sự lựa chọn thế nào? Bây giờ cậu đứng đây dùng
cái giọng điệu của mẹ thiên hạ, là người từ bi hỷ
xả nhất thế giới này bảo tôi hãy tha thứ cho Mục
Dĩ Thâm, để chúng tôi cùng bắt tay làm hòa
chung sống với nhau ư? Khi nói những lời đó cậu
có nghĩ tới cảm nhận của tôi không?”
“Cậu luôn miệng nói mình xem tôi là chị em
bạn bè thân thiết, cuối cùng thì sao? Ở Hoàng Gia
cậu đã gọi một cú điện thoại kêu tôi đến đi, cậu
dùng cái cớ mình uống say để cổ ý hãm hại tôi,
khiến tôi sinh non! Cậu có biết đứa bé đó có ý
nghĩa thế nào với tôi không hả? Đứa bé đó là phần
thưởng ông trời ban cho tôi, cơ thể thôi không cho
phép tôi được mang thai thêm một lần nài nữa
nhưng vì một cú điện thoại của cậu, một cú điện
thoại không hề quan trọng đó khiến cả đời này tôi
không bao giờ sinh con được nữa. Âu Dương
Noãn, trong suy nghĩ của cậu thì sinh mạng của
người khác trở nên nhẹ bẫng như thế, thích là bay
qua có đúng không? Có phải cậu đang nghĩ rằng
chỉ cân Mục Dĩ Thâm không làm gì cậu thì chuyện
này chẳng có gì to tát cả? Chỉ có chuyện của cậu
và chuyện của Mục Dĩ Thâm mới là chuyện lớn?”
Tôi không đổ cái chết của đứa bé lên đầu Âu
Dương Noãn, nhưng cô ấy chính là kẻ khơi mào
cho tất cả những sự việc xảy ra phía sau. Con tôi
chết có trách nhiệm nặng nhất thuộc về tôi nhưng
Âu Dương Noãn không nên đứng trước mặt trách
móc tôi như thể tôi là kẻ mang tội, ngồi trên cái
ghế thánh mẫu cao thượng đó dạy tôi biết mình
phải làm thế nào, nỗi uất ức và oán hận trong lòng
tôi không thể chấp nhận được.
Dù tôi từng xem Âu Dương Noãn là những
người bạn thân thiết, từng muốn làm bạn với cô
ấy cả đời.
Cô ta đỏ mắt nhìn tôi, khóc lóc the thảm, hai
†ay kéo lấy quân áo tôi, môi mấp máy mãi mới nói
thành lời: “Thế rốt cuộc cậu muốn tôi phải làm thế
nào cậu mới bảng lòng giao bản hợp đồng đó cho
Mục Dĩ Thâm? Tôi đã biết loi của mình rôi nhưng
†ất cả mọi chuyện đã xảy ra, Thấm Xuân Hinh, cậu
hãy nói cho tôi biết tôi phải làm thế nào được
không? Tôi thật sự không biết mình phải làm gì
bây giờ nữa, tôi chỉ muốn giải quyết thật tốt
chuyện trước mät, tôi chỉ muốn giúp người tôi yêu
nhất trên thể giới này vượt qua cửa ải khó khăn
đang giày vò anh ấy mà thôi!”
Nhìn Âu Dương Noãn thế này tôi lại chợt phát
hiện ra hình như mình chưa bao giờ hiểu được cò
gái ngày xưa từng thoải mái và phóng khoáng
này, tôi không quen biết cô ấy, chẳng có một chút
nào cả, Âu Dương Noãn trở nên cực kì xa lạ
Đây không phải là Âu Dương Noãn tôi quen,
tôi nhìn cô ấy và lòng dân nặng tru. Tình yêu có
thể thay đổi một con người từ trên xuống dưới thế
này u?
“Âu Dương Noãn, cậu yêu Mục Dĩ Thâm nhiều
đến mức nào?” Tôi hỏi, cả bản thân tôi cũng
không hiểu nổi tại sao mình lại hỏi ra những điều đó.
Âu Dương Noãn thoáng sững người rồi trả lời
“Rất yêu, không có anh ấy thì tôi không thể nào
sống được nữa, thế giới của tôi chỉ có mình anh
ấy mà thôi.”
“Cậu có chäc chăn là Mục Dĩ Thâm yêu mình
không? Tình yêu phải đến từ hai phía, cậu dám
chäc chản bao nhiêu phần trăm răng Mục Dĩ
Thâm yêu mình?” Tôi nhìn cô ấy với ánh mặt sắc bén.
Ấu Dương Noãn hoang mang không biết tôi
hỏi chuyện này để làm gì, cũng chẳng hiếu sao tôi
lại chuyển sang vấn đề đó.
Cô ấy thoáng chân chừ rồi nhìn tôi bảo: Anh
ấy yêu tôi! Anh ấy từng nói räng mình yêu tôi, anh
ấy yêu tôi! Tôi tin tất cả những lời anh ấy nói!
Thẩm Xuân Hinh, tại sao cậu lại hỏi chuyện này?
Anh ấy yêu tôi mà”
“Ha ha hai” Tôi cười lạnh: “Được thôi, nếu cậu
đã chắc chân như thế thì chúng ta sẽ cược với
nhau nhé? Âu Dương Noãn, tình cảm của người
với người luôn có một giới hạn nào đó không thể
vượt qua, từ nay vê sau chúng ta không còn là
bạn bè thân thiết hay chị em gì với nhau nữa nên
cậu đừng dùng thứ tình cảm đáng thương ấy để
cầu xin tôi bất kì chuyện gì cả. Cậu chắc chân
Mục Dĩ Thâm yêu mình đúng không? Thế thì tôi
nay cậu hãy đến đây tìm tôi, để tôi cho cậu thấy
rốt cuộc anh ta là hạng người thế nào”
Nói tới đó thì giọng tôi bät đầu pha lân sự mỉa
mai châm chọc: “Nếu tôi đoán không sai thì chắc
đến bây giờ Mục Dĩ Thâm vân chưa chạm vào cậu
đúng không?
“Cậu..” Mặt Âu Dương Noãn đỏ bừng lên nhìn
tôi với ánh mät đầy kinh ngạc, thể nhưng sau khi
bình tĩnh lại thì cô ấy nhìn tôi nói: “Cậu biết rõ sức
khỏe anh ấy không cho phép điều đó, cậu không
cần dùng chuyện đó để kích thích tôi. Giữa nam
và nữ không nhất thiết phải xảy ra chuyện gì đó
thì mới là tình cảm, hơn nữa bây giờ anh ấy đang
đổi xử với tôi rất tốt.”
“Cậu có chäc là vì vấn đề sức khỏe nên anh ta
mới không làm gì cậu không?” Tôi lên tiếng, ánh
mất tôi vân dán chặt vào cô ấy, dồn Âu Dương
Noãn đến cùng: ‘Liệu cậu có từng nghĩ xem tại
sao anh ta không được một lần, không được hai
lần, vỏ số lần không được nhưng tại sao lại không
muốn đến bệnh viện khám xem thế nào? Cậu có
nghĩ tới chuyện này không nhí? Có lẽ trên đời này
có những người chỉ có cảm xúc với người mình
yêu thôi thì sao? Có thể Mục Dĩ Thâm không thích
cậu, không yêu cậu nên mới không có cảm giác
hay phản ứng gì với cậu?”
Cô ấy trợn mät lên nhìn tôi, hơi thở dồn dập và
ánh mất đỏ bừng: “Thẩm Xuân Hinh, cậu không
cân phải dùng cách này để kích thích tôi, anh ấy
có yêu tôi hay không chăng lẽ bản thân tôi không biết?”
Noãn, đành phải nhắc nhở cô ấy vài câu.
Cô ấy vẫn không chịu từ bỏ, cố chấp nhìn tôi
nói: “Thẩm Xuân Hinh, bây giờ nhà họ Phó các
người đã phát triển quá rực rỡ và nở mày nở mặt
rồi, cái hộp đó chẳng có tác dụng gì trong tay cậu
cả, cậu có giữ nó cũng chẳng được tích sự gì nên
tại sao không đưa nó cho Mục Dĩ Thâm? Xem
như giúp anh ấy một lần thôi?”
“Chỉ cần nhà họ Mục có thể qua được cửa ải
lân này thì tôi tin chắc Mục Dĩ Thâm sẽ cố gắng tỏ
thái độ tốt với Phó Thắng Nam, chúng ta đều là
bạn bè, ngày xưa là thế, bây giờ cũng thế và sau
này vẫn mãi mãi là như thế. Thẩm Xuân Hinh,
trước đó Mục Dĩ Thâm từng làm chuyện có lỗi với
hai người nhưng đó đều là những chuyện trong
quá khứ, bây giờ mọi người đều sống rất tốt đấy
thôi? Tại sao cứ cố nắm lấy chuyện cũ không chịu
bỏ qua? Các cậu giúp Mục Dĩ Thâm lần này, chờ
đến khi chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn lần
này rồi thì các người muốn chúng tôi làm gì cũng
được, có được không Xuân Hinh?”
Âu Dương Noãn nhìn tôi với đôi mắt đen rưng
rưng, trông như sắp khóc òa lên ấy cực kì đáng thương.
Tôi mím môi chuyển tâm mắt đi không nhìn
Âu Dương Noãn, ngước sang Hoäc Tôn thì thấy
anh ta cũng đang nhìn tôi, trông như một kẻ sung
sướng ngồi trên đài xem trận đấu chẳng liên quan
gì tới mình.
Âu Dương Noãn đột ngột kéo lấy tay tôi, khóc
lóc nói: “Thẩm Xuân Hinh, tôi cầu xin cậu hãy giúp
Dĩ Thâm đi được không? Chỉ một lân này thôi, chỉ
cần cậu giúp anh ấy lần này thì cậu muốn tôi làm
gì cũng được cả. Tôi sẽ thuyết phục ông nội giao
hết tất cả sản nghiệp của nhà họ Âu Dương lại
cho mọi người. Cậu muốn cái gì tôi cũng sẵn
sàng làm cho các người hết, chỉ cần cậu đồng ý
với tôi giúp Dĩ Thâm lần này thôi được không? Chỉ
một lần duy nhất thôi được không?”
Tôi nhíu mày, hơi đau đầu nhìn Âu Dương
Noãn: “Này Âu Dương Noãn, rốt cuộc cậu có biết
rõ là mình đang làm cái gì ở đây không vậy? Cậu
vì một người đàn ông không cần mình quỳ xuống
cầu xin người khác, rốt cuộc trong đầu cậu đang
nghĩ cái gì thế hả? Tôn nghiêm, tự trọng, liêm sỉ
của câu để đâu hết rồi?”
Cô ấy đỏ mắt, nước mắt cũng sắp trào ra đến
nơi rồi: “Thẩm Xuân Hinh, tôi biết cậu đang có rất
nhiều hiểu lầm với Dĩ Thâm, những khúc mắc giữa
hai người cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi. Cậu hãy
nghe tôi nói, anh ấy không xấu xa như những gì
cậu nghĩ, các người đang hiểu lầm anh ấy, tôi có
thể gọi cho anh ấy, anh ấy sẽ giải thích mà.”
Âu Dương Noãn khiến tôi thấy hơi đau đầu, tôi
lại nhíu mày chặt hơn: “Âu Dương Noãn, cậu lấy tư
cách gì chạy tới đây bảo tôi phải tha thứ cho Mục
Dĩ Thâm? Cậu có biết tất cả những sự thật đẳng
sau gương mặt đó không? Người cậu thầm
thương trộm nhớ hằng đêm đó đã cố tình tạo
thành hiện trường tai nạn xe cộ để bắt Phó Thắng
Nam đi, nhốt anh ấy trong kho lạnh và suýt giết
chết anh ấy chỉ để giành lấy quyền trao đổi hàng
hóa trên cảng. Âu Dương Noãn, cậu có biết những
việc anh ta đã làm không? Nếu bây giờ cậu là tôi,
Phó Thắng Nam đối xử với Mục Dĩ Thâm như thế
thì cậu sẽ làm thế nào với anh ta? Cậu sẽ đưa ra
sự lựa chọn thế nào? Bây giờ cậu đứng đây dùng
cái giọng điệu của mẹ thiên hạ, là người từ bi hỷ
xả nhất thế giới này bảo tôi hãy tha thứ cho Mục
Dĩ Thâm, để chúng tôi cùng bắt tay làm hòa
chung sống với nhau ư? Khi nói những lời đó cậu
có nghĩ tới cảm nhận của tôi không?”
“Cậu luôn miệng nói mình xem tôi là chị em
bạn bè thân thiết, cuối cùng thì sao? Ở Hoàng Gia
cậu đã gọi một cú điện thoại kêu tôi đến đi, cậu
dùng cái cớ mình uống say để cổ ý hãm hại tôi,
khiến tôi sinh non! Cậu có biết đứa bé đó có ý
nghĩa thế nào với tôi không hả? Đứa bé đó là phần
thưởng ông trời ban cho tôi, cơ thể thôi không cho
phép tôi được mang thai thêm một lần nài nữa
nhưng vì một cú điện thoại của cậu, một cú điện
thoại không hề quan trọng đó khiến cả đời này tôi
không bao giờ sinh con được nữa. Âu Dương
Noãn, trong suy nghĩ của cậu thì sinh mạng của
người khác trở nên nhẹ bẫng như thế, thích là bay
qua có đúng không? Có phải cậu đang nghĩ rằng
chỉ cân Mục Dĩ Thâm không làm gì cậu thì chuyện
này chẳng có gì to tát cả? Chỉ có chuyện của cậu
và chuyện của Mục Dĩ Thâm mới là chuyện lớn?”
Tôi không đổ cái chết của đứa bé lên đầu Âu
Dương Noãn, nhưng cô ấy chính là kẻ khơi mào
cho tất cả những sự việc xảy ra phía sau. Con tôi
chết có trách nhiệm nặng nhất thuộc về tôi nhưng
Âu Dương Noãn không nên đứng trước mặt trách
móc tôi như thể tôi là kẻ mang tội, ngồi trên cái
ghế thánh mẫu cao thượng đó dạy tôi biết mình
phải làm thế nào, nỗi uất ức và oán hận trong lòng
tôi không thể chấp nhận được.
Dù tôi từng xem Âu Dương Noãn là những
người bạn thân thiết, từng muốn làm bạn với cô
ấy cả đời.
Cô ta đỏ mắt nhìn tôi, khóc lóc the thảm, hai
†ay kéo lấy quân áo tôi, môi mấp máy mãi mới nói
thành lời: “Thế rốt cuộc cậu muốn tôi phải làm thế
nào cậu mới bảng lòng giao bản hợp đồng đó cho
Mục Dĩ Thâm? Tôi đã biết loi của mình rôi nhưng
†ất cả mọi chuyện đã xảy ra, Thấm Xuân Hinh, cậu
hãy nói cho tôi biết tôi phải làm thế nào được
không? Tôi thật sự không biết mình phải làm gì
bây giờ nữa, tôi chỉ muốn giải quyết thật tốt
chuyện trước mät, tôi chỉ muốn giúp người tôi yêu
nhất trên thể giới này vượt qua cửa ải khó khăn
đang giày vò anh ấy mà thôi!”
Nhìn Âu Dương Noãn thế này tôi lại chợt phát
hiện ra hình như mình chưa bao giờ hiểu được cò
gái ngày xưa từng thoải mái và phóng khoáng
này, tôi không quen biết cô ấy, chẳng có một chút
nào cả, Âu Dương Noãn trở nên cực kì xa lạ
Đây không phải là Âu Dương Noãn tôi quen,
tôi nhìn cô ấy và lòng dân nặng tru. Tình yêu có
thể thay đổi một con người từ trên xuống dưới thế
này u?
“Âu Dương Noãn, cậu yêu Mục Dĩ Thâm nhiều
đến mức nào?” Tôi hỏi, cả bản thân tôi cũng
không hiểu nổi tại sao mình lại hỏi ra những điều đó.
Âu Dương Noãn thoáng sững người rồi trả lời
“Rất yêu, không có anh ấy thì tôi không thể nào
sống được nữa, thế giới của tôi chỉ có mình anh
ấy mà thôi.”
“Cậu có chäc chăn là Mục Dĩ Thâm yêu mình
không? Tình yêu phải đến từ hai phía, cậu dám
chäc chản bao nhiêu phần trăm răng Mục Dĩ
Thâm yêu mình?” Tôi nhìn cô ấy với ánh mặt sắc bén.
Ấu Dương Noãn hoang mang không biết tôi
hỏi chuyện này để làm gì, cũng chẳng hiếu sao tôi
lại chuyển sang vấn đề đó.
Cô ấy thoáng chân chừ rồi nhìn tôi bảo: Anh
ấy yêu tôi! Anh ấy từng nói räng mình yêu tôi, anh
ấy yêu tôi! Tôi tin tất cả những lời anh ấy nói!
Thẩm Xuân Hinh, tại sao cậu lại hỏi chuyện này?
Anh ấy yêu tôi mà”
“Ha ha hai” Tôi cười lạnh: “Được thôi, nếu cậu
đã chắc chân như thế thì chúng ta sẽ cược với
nhau nhé? Âu Dương Noãn, tình cảm của người
với người luôn có một giới hạn nào đó không thể
vượt qua, từ nay vê sau chúng ta không còn là
bạn bè thân thiết hay chị em gì với nhau nữa nên
cậu đừng dùng thứ tình cảm đáng thương ấy để
cầu xin tôi bất kì chuyện gì cả. Cậu chắc chân
Mục Dĩ Thâm yêu mình đúng không? Thế thì tôi
nay cậu hãy đến đây tìm tôi, để tôi cho cậu thấy
rốt cuộc anh ta là hạng người thế nào”
Nói tới đó thì giọng tôi bät đầu pha lân sự mỉa
mai châm chọc: “Nếu tôi đoán không sai thì chắc
đến bây giờ Mục Dĩ Thâm vân chưa chạm vào cậu
đúng không?
“Cậu..” Mặt Âu Dương Noãn đỏ bừng lên nhìn
tôi với ánh mät đầy kinh ngạc, thể nhưng sau khi
bình tĩnh lại thì cô ấy nhìn tôi nói: “Cậu biết rõ sức
khỏe anh ấy không cho phép điều đó, cậu không
cần dùng chuyện đó để kích thích tôi. Giữa nam
và nữ không nhất thiết phải xảy ra chuyện gì đó
thì mới là tình cảm, hơn nữa bây giờ anh ấy đang
đổi xử với tôi rất tốt.”
“Cậu có chäc là vì vấn đề sức khỏe nên anh ta
mới không làm gì cậu không?” Tôi lên tiếng, ánh
mất tôi vân dán chặt vào cô ấy, dồn Âu Dương
Noãn đến cùng: ‘Liệu cậu có từng nghĩ xem tại
sao anh ta không được một lần, không được hai
lần, vỏ số lần không được nhưng tại sao lại không
muốn đến bệnh viện khám xem thế nào? Cậu có
nghĩ tới chuyện này không nhí? Có lẽ trên đời này
có những người chỉ có cảm xúc với người mình
yêu thôi thì sao? Có thể Mục Dĩ Thâm không thích
cậu, không yêu cậu nên mới không có cảm giác
hay phản ứng gì với cậu?”
Cô ấy trợn mät lên nhìn tôi, hơi thở dồn dập và
ánh mất đỏ bừng: “Thẩm Xuân Hinh, cậu không
cân phải dùng cách này để kích thích tôi, anh ấy
có yêu tôi hay không chăng lẽ bản thân tôi không biết?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.