Chương 394: Người biết đau không chỉ là em (7)
Ngọc Hoan
16/01/2021
Anh ta gật đầu vẻ mặt vô cùng bình tĩnh như
thể đang chờ đợi câu trả lời tiếp theo của tôi.
Tôi mím môi: “Phó Thắng Nam là anh em vào
sinh ra tử với anh, anh ấy là một người cực kỳ cần
sự ấm áp về mặt tình cảm, tất nhiên trong chuyện
này mỗi người chúng ta đều giống nhau, tôi không
muốn chúng ta nháo đến mức cuối cùng tan rã
trong không vui.”
Tôi ngập ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Anh
có thể nhận lại Tuệ Minh nhưng chuyện này cần
phải đợi đến khi con bé đủ mười tám tuổi mới do
nó quyết định có nhận lại họ hàng hay không,
đương nhiên trong mười tám năm này anh có thể
gặp mặt con bé bất cứ lúc nào, tôi nói là bất cứ
lúc nào chỉ cần anh muốn gặp mặt con bé đều có
thể gặp được, nếu như gia đình họ Trịnh có thể
chăm sóc tốt cho nó tôi sẽ đồng ý để con bé thỉnh
thoảng đến nhà họ Trịnh thăm hai ông bà cụ hay
trong kỳ nghỉ”
Anh ta hơi sững sờ và dường như không nghĩ
tới tôi sẽ đột nhiên nói như vậy, cũng không cho
rằng tôi có thể nhượng bộ đến mức này.
Một lúc lâu sau anh ta nhìn tôi với ánh mắt
nghiêm túc: “Cô thật sự nghiêm túc sao?”
Tôi gật đầu: “Tôi nói nghiêm túc, quyết định
này được đưa ra không phải là vì anh mà là vì Phó
Thắng Nam, tôi không muốn anh ấy vì tôi mà cắt
đứt tình anh em bao năm như vậy với anh, tôi
cũng sẽ không đi tìm hiểu chuyện giữa anh và anh
ấy nên hi vọng tình cảm anh em giữa hai người
luôn có thể như xưa mà không có bất cứ khoảng
cách nào”
Anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên im lặng một lúc
rồi mới mở miệng nói: “Thẩm Xuân Hinh, cám ơn cô:
Lời nói của người đàn ông hầu như đều rất
kiệm lời giống với trước đây.
Tôi cụp mắt xuống và không có quá nhiều
cảm xúc: “Anh không cần cám ơn tôi, mặc dù tôi
không biết tình cảm của anh đối với Vũ Linh có
bao nhiêu sâu đậm nhưng ít nhất hiện giờ tôi có
thể thấy rõ anh rất yêu Tuệ Minh, đối với tôi hay
Vũ Linh mà nói có thêm một người yêu thương
con bé cũng là một điều tốt”
Tôi đã nói tất cả những gì nên nói rồi nên tự
nhiên cũng không giữ anh ta lại.
Anh ta có vẻ cũng không để trong lòng việc tôi
không hề khách sáo với anh ta mà chỉ im lặng
một lát rồi lên tiếng: “Tôi muốn đưa Tuệ Minh trở
lại Thanh Xuân một chuyến, không phải là để con
bé đến nhận họ hàng với nhà họ Trịnh mà chỉ là
muốn đưa con bé đi tham quan, tôi đã từng hứa
với Vũ Linh rằng nếu có thể tôi sẽ đưa cô ấy đến
Thanh Xuân”
Tôi nhíu mày lại trong lòng có chút tắc nghến
nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Có thể nhưng tôi
không muốn con bé rời đi quá lâu”
“Sẽ không đâu, chỉ ba ngày thôi”
“Anh tự quyết định thời gian đi”
Quả thực tôi không thể ở bên cạnh Tuệ Minh
mãi mãi được, sớm muộn gì con bé sẽ trưởng
thành và rời khỏi vòng tay gia đình.
Sau khi tiễn Trịnh Tuấn Anh, tôi quay lại
phòng ngủ của Tuệ Minh và nhìn cô bé lớn lên
từng ngày bỗng có chút hụt hãng.
Đám cưới của Mạc Thanh Mây đã khiến tôi
mơ hồ trở thành người có tiếng tăm của thủ đô.
Có lẽ là do Mạc Thanh Mây cố ý giới thiệu
hoặc do sự quan tâm chăm sóc của Thẩm Quang.
Vì vậy vô tình tôi trở thành một người có tiếng
nói của thủ đô, nhắc đến chuyện này cũng coi
như tôi đã trở thành người có tiếng tăm rồi.
Khi tôi nói chuyện điện thoại với Mạc Thanh
Mây thì Tuệ Minh vẫn còn đang ngủ, điện thoại là
do cô ta gọi đến.
Đầu bên kia của điện thoại có vẻ hơi ồn ào
nhưng may là giọng nói vẫn rất rõ ràng, cô ta nói:
“Xuân Hinh, tôi đã tìm thấy hộp gỗ đàn hương
trong tay Lâm Uyên rồi, tôi trực tiếp nói với bà ta
rằng cô cần chiếc hộp đó, vì vậy bà ta nói có thể
đưa cho cô nên lát nữa tôi sẽ gửi bưu điện qua
cho cô”
Tôi gật đầu sợ đánh thức Tuệ Minh đang ngủ
nên hạ thấp giọng rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Nhiệt độ trong phòng khách ấm áp, tôi ngồi
trên sô pha và khế lên tiếng: “Làm phiền cô rồi.”
Cô ta “xuỳ” một tiếng: “Có gì mà làm phiền cơ
chứ, cần gì phải khách sáo như vậy?”
Cô ta ngừng lại mấy giây rồi mở miệng nói:
“Có một chuyện tôi không biết có nên nói với cô
hay không”
“Chuyện gì vậy?”
Sau khi im lặng vài giây cô ta mới lên tiếng:
“Phó Thẳng Nam hình như đã đánh nhau với Cố
Diệc Hàn tại tiệc cưới, tôi là nghe được từ Trí
Trung, hai người họ có vẻ như nói chuyện dì đó
sau lại đánh nhau rồi, Trí Trung nói không có
chuyện gì nhưng Phó Thẳng Nam tựa hồ rất tức
giận nên có lẽ Cố Diệc Hàn đã nói gì đó với anh
ấy:
Tôi mím môi và trong đầu nhớ đến những
điểm kỳ lạ của Phó Thắng Nam ở bữa tiệc, anh
liều mạng chuốc say bản thân là vì Cố Diệc Hàn
đã nói điều gì sao?
“Xuân Hinh cô có đang nghe không đấy?” Đầu
bên kia của điện thoại Mạc Thanh Mây lên tiếng.
“Có!” Tôi ngập ngừng một chút rồi nói: “Hôn lễ
đã tổ chức xong rồi hai người định đi đâu hưởng
tuần trăng mật vậy?”
Cô ta suy nghĩ một lúc mới mở miệng nói: “Tôi
đã bàn với Trí Trung rồi, chúng tôi chuẩn bị đi
Maldives, thời tiết ở đó rất đẹp”
Có tiếng động phát ra từ trong phòng ngủ nên
tôi ừ một tiếng rồi nói: “Hai người lên đường nhớ
chú ý an toàn nhé, hình như Tuệ Minh đã tỉnh rồi,
tôi phải đi xem một chút”
Cô ta đáp lại một tiếng.
Sau đó tôi cúp điện thoại.
Tuệ Minh đã tỉnh dậy nhưng vẫn còn hơi mệt
mỏi, cô bé nằm trong chăn khi nhìn thấy tôi lập
tức lên tiếng với giọng nói mềm mại: “Mẹ ơi con
khát rồi!”
Tôi rót nước cho cô bé và đưa tay lên thử
nhiệt độ trên trán của bé đã hạ sốt rồi.
“Mẹ ơi!” Tuệ Minh đưa ly nước cho tôi và nhìn
thấy tôi lơ đểnh vì vậy mở miệng gọi một tiếng.
Tôi tỉnh táo lại và nhận lấy chiếc cốc trong tay
cô bé.
Sau đó đắp chăn bông lại cho Tuệ Minh: “Con
có muốn ngủ thêm một lát nữa hay không?”
Cô bé lắc đầu: “Con không buồn ngủ nữa rồi
ạ, chú Tuấn Anh nói con có thể xuống giường
được rồi phải không ạ?”
Tôi nở nụ cười nhạt: “Có thể chứ!”
Nghe thấy vậy, cô bé dịch chuyển cơ thể một
chút rồi xuống giường, mặc dù cơn sốt đã giảm
nhưng vẫn còn hơi mệt mỏi.
Tuyết rơi dày đặc bên ngoài, tôi ngẩn ngơ nhìn
một mảng tuyết trắng xóa.
Cố Diệc Hàn rốt cuộc đã nói gì với Phó Thắng
Nam mà có thể khiến cho một người vẫn luôn
bình tĩnh và trầm ổn như anh lại kích động đến
vậy.
Trước giờ Phó Thắng Nam luôn biết cách kìm
chế cảm xúc của mình và sẽ không dễ dàng nổi
giận.
Một giờ sau Helen gọi điện đến: “Xuân Hinh,
chúng ta nói chuyện đi”
Tôi mím môi và nghe ra được trong giọng nói
của cô ấy đang rất lo lắng: “Ừ!”
“Bây giờ cô ra ngoài có tiện không?”
Nghe vậy tôi nhìn về phía Tuệ Minh, cô bé
đang nằm trên sô pha và có chút lơ mơ muốn ngủ.
“Tôi không thể ra ngoài được”
Đầu bên kia của điện thoại tạm dừng một lúc
mới nói: “Phó Thắng Nam đã mua chuộc hầu hết
các cổ đông của Tập đoàn Cố Nghĩa với giá cao
và gây ra sự sụt giảm giá cổ phiếu của tập đoàn
này, anh ấy mượn lời đồn về ba người các cô rồi
hợp tác với mấy nhà đầu tư khác chèn ép Tập
đoàn Cố Nghĩa, tôi không hiểu tại sao anh ấy phải
đuổi tận giết tuyệt đến như vậy?”
Tôi không hiểu thị trường chứng khoán nhưng
việc đuổi tận giết tuyệt mà cô ấy nói ra thì chắc
chắn đã rơi vào tình trạng rất nghiêm trọng.
“Tôi cũng không rõ lắm về chuyện này có lẽ cô
thử hỏi xem Cố Diệc Hàn đã nói gì với Phó Thắng
Nam trong tiệc cưới của Mạc Thanh Mây?” Phụ
nữ tốt nhất nên đứng ngoài cuộc chiến giữa
những người đàn ông.
Cô ấy thở dài: “Xuân Hinh, Tập đoàn Phó
Thiên có Hạ Vỹ với bối cảnh hơn chục năm hỗ trợ
nên các cô không lo bị tổn thất nhưng Tập đoàn
Cố Nghĩa lại không giống vậy, những năm gần đây
các sản nghiệp khác không được khởi sảc mà
Tập đoàn Cố Nghĩa thu mua lại Hoàng Hiên mới
chỉ bốn năm ngắn ngủi, tuy rằng có lãi nhưng
cuối cùng vẫn không thể so được với Hạ Vỹ, Phó
Thẳng Nam yêu cô như vậy nếu như cô đi cầu xin
anh ấy thì chắc chắn anh ấy sẽ giơ cao đánh khẽ”
Tôi mím môi, trong lòng cảm thấy không vui
nhưng cố nén cảm xúc và mở miệng nói: “Là Cố
Diệc Hàn bảo cô nói như vậy đúng không?”
“Cô giận rồi à?” Cô ấy hỏi ngược lại có vẻ như
cũng hơi tức giận.
“Ừ”
“Xuân Hinh Cố Diệc Hàn là chồng chưa cưới
của tôi cũng là bố của con tôi nên tôi phải bảo vệ
và giúp đỡ anh ấy, cô oán trách tôi tôi cũng chịu
nhưng chuyện này tôi vẫn phải nhờ vả cô” Cô ấy
nói những điều này với lý do vô cùng chính đáng.
“Phó Thắng Nam cũng là chồng của tôi khi cô
nhờ vả tôi có từng nghĩ đến điều này hay không?”
Tôi thở dài: “Helen, cô có người muốn bảo vệ thì
tôi cũng giống vậy, chúng ta đều là con người, ai
cũng giống nhau cả thôi.”
thể đang chờ đợi câu trả lời tiếp theo của tôi.
Tôi mím môi: “Phó Thắng Nam là anh em vào
sinh ra tử với anh, anh ấy là một người cực kỳ cần
sự ấm áp về mặt tình cảm, tất nhiên trong chuyện
này mỗi người chúng ta đều giống nhau, tôi không
muốn chúng ta nháo đến mức cuối cùng tan rã
trong không vui.”
Tôi ngập ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Anh
có thể nhận lại Tuệ Minh nhưng chuyện này cần
phải đợi đến khi con bé đủ mười tám tuổi mới do
nó quyết định có nhận lại họ hàng hay không,
đương nhiên trong mười tám năm này anh có thể
gặp mặt con bé bất cứ lúc nào, tôi nói là bất cứ
lúc nào chỉ cần anh muốn gặp mặt con bé đều có
thể gặp được, nếu như gia đình họ Trịnh có thể
chăm sóc tốt cho nó tôi sẽ đồng ý để con bé thỉnh
thoảng đến nhà họ Trịnh thăm hai ông bà cụ hay
trong kỳ nghỉ”
Anh ta hơi sững sờ và dường như không nghĩ
tới tôi sẽ đột nhiên nói như vậy, cũng không cho
rằng tôi có thể nhượng bộ đến mức này.
Một lúc lâu sau anh ta nhìn tôi với ánh mắt
nghiêm túc: “Cô thật sự nghiêm túc sao?”
Tôi gật đầu: “Tôi nói nghiêm túc, quyết định
này được đưa ra không phải là vì anh mà là vì Phó
Thắng Nam, tôi không muốn anh ấy vì tôi mà cắt
đứt tình anh em bao năm như vậy với anh, tôi
cũng sẽ không đi tìm hiểu chuyện giữa anh và anh
ấy nên hi vọng tình cảm anh em giữa hai người
luôn có thể như xưa mà không có bất cứ khoảng
cách nào”
Anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên im lặng một lúc
rồi mới mở miệng nói: “Thẩm Xuân Hinh, cám ơn cô:
Lời nói của người đàn ông hầu như đều rất
kiệm lời giống với trước đây.
Tôi cụp mắt xuống và không có quá nhiều
cảm xúc: “Anh không cần cám ơn tôi, mặc dù tôi
không biết tình cảm của anh đối với Vũ Linh có
bao nhiêu sâu đậm nhưng ít nhất hiện giờ tôi có
thể thấy rõ anh rất yêu Tuệ Minh, đối với tôi hay
Vũ Linh mà nói có thêm một người yêu thương
con bé cũng là một điều tốt”
Tôi đã nói tất cả những gì nên nói rồi nên tự
nhiên cũng không giữ anh ta lại.
Anh ta có vẻ cũng không để trong lòng việc tôi
không hề khách sáo với anh ta mà chỉ im lặng
một lát rồi lên tiếng: “Tôi muốn đưa Tuệ Minh trở
lại Thanh Xuân một chuyến, không phải là để con
bé đến nhận họ hàng với nhà họ Trịnh mà chỉ là
muốn đưa con bé đi tham quan, tôi đã từng hứa
với Vũ Linh rằng nếu có thể tôi sẽ đưa cô ấy đến
Thanh Xuân”
Tôi nhíu mày lại trong lòng có chút tắc nghến
nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Có thể nhưng tôi
không muốn con bé rời đi quá lâu”
“Sẽ không đâu, chỉ ba ngày thôi”
“Anh tự quyết định thời gian đi”
Quả thực tôi không thể ở bên cạnh Tuệ Minh
mãi mãi được, sớm muộn gì con bé sẽ trưởng
thành và rời khỏi vòng tay gia đình.
Sau khi tiễn Trịnh Tuấn Anh, tôi quay lại
phòng ngủ của Tuệ Minh và nhìn cô bé lớn lên
từng ngày bỗng có chút hụt hãng.
Đám cưới của Mạc Thanh Mây đã khiến tôi
mơ hồ trở thành người có tiếng tăm của thủ đô.
Có lẽ là do Mạc Thanh Mây cố ý giới thiệu
hoặc do sự quan tâm chăm sóc của Thẩm Quang.
Vì vậy vô tình tôi trở thành một người có tiếng
nói của thủ đô, nhắc đến chuyện này cũng coi
như tôi đã trở thành người có tiếng tăm rồi.
Khi tôi nói chuyện điện thoại với Mạc Thanh
Mây thì Tuệ Minh vẫn còn đang ngủ, điện thoại là
do cô ta gọi đến.
Đầu bên kia của điện thoại có vẻ hơi ồn ào
nhưng may là giọng nói vẫn rất rõ ràng, cô ta nói:
“Xuân Hinh, tôi đã tìm thấy hộp gỗ đàn hương
trong tay Lâm Uyên rồi, tôi trực tiếp nói với bà ta
rằng cô cần chiếc hộp đó, vì vậy bà ta nói có thể
đưa cho cô nên lát nữa tôi sẽ gửi bưu điện qua
cho cô”
Tôi gật đầu sợ đánh thức Tuệ Minh đang ngủ
nên hạ thấp giọng rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Nhiệt độ trong phòng khách ấm áp, tôi ngồi
trên sô pha và khế lên tiếng: “Làm phiền cô rồi.”
Cô ta “xuỳ” một tiếng: “Có gì mà làm phiền cơ
chứ, cần gì phải khách sáo như vậy?”
Cô ta ngừng lại mấy giây rồi mở miệng nói:
“Có một chuyện tôi không biết có nên nói với cô
hay không”
“Chuyện gì vậy?”
Sau khi im lặng vài giây cô ta mới lên tiếng:
“Phó Thẳng Nam hình như đã đánh nhau với Cố
Diệc Hàn tại tiệc cưới, tôi là nghe được từ Trí
Trung, hai người họ có vẻ như nói chuyện dì đó
sau lại đánh nhau rồi, Trí Trung nói không có
chuyện gì nhưng Phó Thẳng Nam tựa hồ rất tức
giận nên có lẽ Cố Diệc Hàn đã nói gì đó với anh
ấy:
Tôi mím môi và trong đầu nhớ đến những
điểm kỳ lạ của Phó Thắng Nam ở bữa tiệc, anh
liều mạng chuốc say bản thân là vì Cố Diệc Hàn
đã nói điều gì sao?
“Xuân Hinh cô có đang nghe không đấy?” Đầu
bên kia của điện thoại Mạc Thanh Mây lên tiếng.
“Có!” Tôi ngập ngừng một chút rồi nói: “Hôn lễ
đã tổ chức xong rồi hai người định đi đâu hưởng
tuần trăng mật vậy?”
Cô ta suy nghĩ một lúc mới mở miệng nói: “Tôi
đã bàn với Trí Trung rồi, chúng tôi chuẩn bị đi
Maldives, thời tiết ở đó rất đẹp”
Có tiếng động phát ra từ trong phòng ngủ nên
tôi ừ một tiếng rồi nói: “Hai người lên đường nhớ
chú ý an toàn nhé, hình như Tuệ Minh đã tỉnh rồi,
tôi phải đi xem một chút”
Cô ta đáp lại một tiếng.
Sau đó tôi cúp điện thoại.
Tuệ Minh đã tỉnh dậy nhưng vẫn còn hơi mệt
mỏi, cô bé nằm trong chăn khi nhìn thấy tôi lập
tức lên tiếng với giọng nói mềm mại: “Mẹ ơi con
khát rồi!”
Tôi rót nước cho cô bé và đưa tay lên thử
nhiệt độ trên trán của bé đã hạ sốt rồi.
“Mẹ ơi!” Tuệ Minh đưa ly nước cho tôi và nhìn
thấy tôi lơ đểnh vì vậy mở miệng gọi một tiếng.
Tôi tỉnh táo lại và nhận lấy chiếc cốc trong tay
cô bé.
Sau đó đắp chăn bông lại cho Tuệ Minh: “Con
có muốn ngủ thêm một lát nữa hay không?”
Cô bé lắc đầu: “Con không buồn ngủ nữa rồi
ạ, chú Tuấn Anh nói con có thể xuống giường
được rồi phải không ạ?”
Tôi nở nụ cười nhạt: “Có thể chứ!”
Nghe thấy vậy, cô bé dịch chuyển cơ thể một
chút rồi xuống giường, mặc dù cơn sốt đã giảm
nhưng vẫn còn hơi mệt mỏi.
Tuyết rơi dày đặc bên ngoài, tôi ngẩn ngơ nhìn
một mảng tuyết trắng xóa.
Cố Diệc Hàn rốt cuộc đã nói gì với Phó Thắng
Nam mà có thể khiến cho một người vẫn luôn
bình tĩnh và trầm ổn như anh lại kích động đến
vậy.
Trước giờ Phó Thắng Nam luôn biết cách kìm
chế cảm xúc của mình và sẽ không dễ dàng nổi
giận.
Một giờ sau Helen gọi điện đến: “Xuân Hinh,
chúng ta nói chuyện đi”
Tôi mím môi và nghe ra được trong giọng nói
của cô ấy đang rất lo lắng: “Ừ!”
“Bây giờ cô ra ngoài có tiện không?”
Nghe vậy tôi nhìn về phía Tuệ Minh, cô bé
đang nằm trên sô pha và có chút lơ mơ muốn ngủ.
“Tôi không thể ra ngoài được”
Đầu bên kia của điện thoại tạm dừng một lúc
mới nói: “Phó Thắng Nam đã mua chuộc hầu hết
các cổ đông của Tập đoàn Cố Nghĩa với giá cao
và gây ra sự sụt giảm giá cổ phiếu của tập đoàn
này, anh ấy mượn lời đồn về ba người các cô rồi
hợp tác với mấy nhà đầu tư khác chèn ép Tập
đoàn Cố Nghĩa, tôi không hiểu tại sao anh ấy phải
đuổi tận giết tuyệt đến như vậy?”
Tôi không hiểu thị trường chứng khoán nhưng
việc đuổi tận giết tuyệt mà cô ấy nói ra thì chắc
chắn đã rơi vào tình trạng rất nghiêm trọng.
“Tôi cũng không rõ lắm về chuyện này có lẽ cô
thử hỏi xem Cố Diệc Hàn đã nói gì với Phó Thắng
Nam trong tiệc cưới của Mạc Thanh Mây?” Phụ
nữ tốt nhất nên đứng ngoài cuộc chiến giữa
những người đàn ông.
Cô ấy thở dài: “Xuân Hinh, Tập đoàn Phó
Thiên có Hạ Vỹ với bối cảnh hơn chục năm hỗ trợ
nên các cô không lo bị tổn thất nhưng Tập đoàn
Cố Nghĩa lại không giống vậy, những năm gần đây
các sản nghiệp khác không được khởi sảc mà
Tập đoàn Cố Nghĩa thu mua lại Hoàng Hiên mới
chỉ bốn năm ngắn ngủi, tuy rằng có lãi nhưng
cuối cùng vẫn không thể so được với Hạ Vỹ, Phó
Thẳng Nam yêu cô như vậy nếu như cô đi cầu xin
anh ấy thì chắc chắn anh ấy sẽ giơ cao đánh khẽ”
Tôi mím môi, trong lòng cảm thấy không vui
nhưng cố nén cảm xúc và mở miệng nói: “Là Cố
Diệc Hàn bảo cô nói như vậy đúng không?”
“Cô giận rồi à?” Cô ấy hỏi ngược lại có vẻ như
cũng hơi tức giận.
“Ừ”
“Xuân Hinh Cố Diệc Hàn là chồng chưa cưới
của tôi cũng là bố của con tôi nên tôi phải bảo vệ
và giúp đỡ anh ấy, cô oán trách tôi tôi cũng chịu
nhưng chuyện này tôi vẫn phải nhờ vả cô” Cô ấy
nói những điều này với lý do vô cùng chính đáng.
“Phó Thắng Nam cũng là chồng của tôi khi cô
nhờ vả tôi có từng nghĩ đến điều này hay không?”
Tôi thở dài: “Helen, cô có người muốn bảo vệ thì
tôi cũng giống vậy, chúng ta đều là con người, ai
cũng giống nhau cả thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.