Chương 62: Nói xin lỗi Phó Thắng Nam
Ngọc Hoan
12/01/2021
Nhưng mà, tôi đã đợi gần một
tiếng đồng hồ, xe trong ga ra đã lái
đi hết, còn không có thấy Phó
Thắng Nam ra ngoài. Tôi còn tường
anh ấy vẫn đang làm thêm giờ ở
công ty.
Tôi không ngờ Trần Văn Nghĩa
là người lái chiếc xe cuối cùng.
Trần Văn Nghĩa sững sờ khi
nhìn thấy tôi, nhưng anh ta vẫn tỏ
ra lịch sự và xa cách như cũ: “Giám
đốc Thẩm, cô làm gì vậy?”
“Phó Thắng Nam đâu?” Tôi
nói, và đi thằng vào chủ đề.
“Vừa rồi anh ấy đi với anh
Kiều.” Trần Văn Nghĩa nói xong, lấy
chìa khóa xe từ trong cặp ra.
Tôi há miệng, trong lúc nhất
thời cũng không phải biết nói gì rồi.
Anh ta cười nói: “Tôi còn có
việc đi trước.”
Phó Thắng Nam nói rằng đó là
sự thật.
Tôi vội vàng lái xe trờ về biệt
thự, bấm chuông cửa mấy lần. Tôi
thấy dì Triệu vừa mờ cửa vừa lau
tay, vừa nhìn thấy tôi thì dì nhếch
miệng cười nói: “Cô về rồi!” Nói lời
này thì dì dùng ánh mắt báo cho
biết.
Tôi bỏ qua dì ấy, ngược lại vừa
đúng lúc nhìn thấy người đàn ông
ngồi ð sảnh đọc báo, khí chất cao
ngạo và lạnh lùng.
Tôi thay giày xong, dì Triệu
bước vào tiếp tục làm việc. Tôi
bước đến ngồi xuống bên cạnh
Phó Thắng Nam. Tôi không vội nói
chuyện với anh mà chỉ lặng lẽ đợi
anh đọc xong báo.
Một lúc lâu sau, Phó Thắng
Nam đặt tờ báo xuống, tôi đẩy ly
nước trái cây do dì Triệu mang đến
tới bên cạnh anh ấy, nói: “Phó
Thắng Nam, bây giờ chúng ta có
thể trò chuyện một chút được
không?”
Anh nhìn lướt qua ly nước trái
cây cũng không chạm vào, đôi mắt
đen hơi trầm xuống, giọng nói trầm
thấp lạnh lùng: “Cô Thẩm nói
chuyện với tôi với tư cách nào?”
Anh ấy quá mức bình tĩnh, nên
tôi thực sự không thể đoán được
thái độ của anh ấy.
Sau khi do dự một chút, tôi
nói: “Phó Thắng Nam, trước khi
chúng ta chưa lấy giấy chứng nhận
ly hôn, tôi vẫn là bà Phó như cũ.”
“Ha!” Anh cười giễu cợt: “Cô
cũng biết là cô mang danh nghĩa
bà Phó đấy.”
Tôi biết rằng chuyện bê bối
khiến anh cảm thấy không vui,
giọng tôi dịu đi một chút: “Tôi thực
sự không có gì với Trần Húc Diệu.
Họ đều là những tay săn ảnh đang
theo đuổi. Phó Thắng Nam, anh
hiểu hoàn cảnh của tôi hơn ai hết.
Tôi không thề có bất cứ điều gì với
“Vậy sao?” Anh đứng dậy,
xung quanh là sự lạnh lẽo: “Thẩm
Xuân Hinh, cô thật sự cho là cô có
thể ÿ vào đứa nhỏ trong bụng rồi
muốn làm gì thì làm sao?
Tôi không thể chịu nồi những
lời nói lạnh lùng của anh ấy.
Chuyện tôi và Trần Húc Diệu, trong
lòng anh biết rằng anh oán trách
tôi như thế này, chỉ vì muốn nhìn
thấy tôi khó chịu mà thôi.
Trong lòng tôi cảm thấy xót xa,
nhìn bóng lưng anh lên lầu, tôi
nâng cao đề-xi-ben lên: “Em muốn
làm gì thì làm sao? Vậy anh và Lâm
Hạnh Nguyên thì sao? Anh và cô
ấy đã qua lại trong hai năm qua,
em sợ nó còn tệ hơn cả em. Quá
đáng!”
Thấy anh ta dừng lại, tôi tiếp
tục nói: “Nếu không phải đứa trẻ
của Lâm Hạnh Nguyên vô tình mất
đi, e rằng em còn không có tư cách
đứng nói chuyện với anh. Rốt cuộc
bây giờ có thề tiến dần từng bước
là Lâm Hạnh Nguyên, không phải
Thẩm Xuân Hinh em rồi.”
Anh nhìn tôi, sự lạnh lùng
trong mắt xâm chiếm tôi. Mấy lần
đối đầu, tôi không còn sợ anh lạnh
lùng, trong lòng tôi có chút thông
suốt. Anh chưa kịp nói thì mắt tôi
đã đỏ và sưng lên, nước mắt lưng
tròng rớt xuống.
“Anh nhìn em chằm chằm làm
gì? Tất cả những gì em nói đều
không phải là sự thật sao? Rõ ràng
em mới là người vợ mà anh cưới hỏi
đàng hoàng trở về. Chỉ vì em thích
anh, em yêu anh, cho nên em phải
chịu ấm ức trong tòa nhà lạnh lẽo
này sao?”
Nhìn thấy tôi đang khóc cực
kỳ bi ai, đôi mày tuấn tú của anh ấy
khẽ cau lại, thân hình cao lớn đi về
phía tôi, môi mỏng khẽ mờ: “Ấm ức
sao?”
Anh đưa tay lên lau nước mắt
cho tôi. Tôi lùi lại một bước, tránh
tay anh ra, tiếp tục nói: “Em cũng là
con người, em không thể làm sai
được sao? Phó Thắng Nam,
chuyện giữa em và Trần Húc Diệu
vốn do người khác cố tình đơm
đặt.” Anh biết rõ hơn em, biết rất rõ
ràng em chịu ấm ức. Anh đã thay
khóa biệt thự và đã kéo đen em
trong điện thoại.”
Tôi vừa nói vừa nhìn vào mặt
anh, thấy sắc mặt anh hơi dãn ra.
Tôi nói tiếp: “Ý anh là gì? Anh
muốn đuổi em ra khỏi nhà họ Phó
sao? Chỉ cần chụp cho em chiếc
mũ không rõ ràng này sao? Hay là
anh cảm thấy rằng nếu em tái hôn
với một người khác kèm với đứa
con trong bụng, và đề đứa trẻ gọi
người khác là cha. Anh cũng không
nghĩ điều đó quan trọng sao?”
Mặt anh sa sầm xuống, giọng
điệu tức giận: “Em thử xem?”
Tôi cắn môi, giọng điệu có
chút cứng rắn nói: “Là anh buộc
em thử! Anh không hối hận là được.”
Nói xong tôi bước ra khỏi biệt
thự. Tất cả những gì nên nói và làm
tôi cũng đã làm, vừa đấm vừa xoa.
Nếu không được thì tôi thực sự
không có cách nào rồi.
Cổ tay tôi bị kéo lại, giọng anh
nói có chút trầm thấp: “Ăn cơm
xong chúng ta sẽ rời đi!”
Trong giọng nói nghe không
ra tức giận, dì Triệu ð bên liếc mắt
cười nói: “Bữa cơm đã chuẩn bị
xong, các người mau tới dùng cơm đi”
Phó Thắng Nam kéo tôi đến
bàn ăn, thanh lịch đưa cho tôi bộ
đồ ăn, sau đó bắt đầu ăn uống một
cách lịch sự.
Nhà họ Phó nuôi dạy rất tốt,
trong lúc dùng cơm anh sẽ không
nói nhiều!
Dì Triệu múc đầy canh cho tôi,
cười nói: “Bụng cô được hơn hai
tháng rồi phải không? Cô đến
bệnh viện chuẩn bị chưa? Đã bắt
đầu kiểm tra thai sản rồi chưa? Là
phụ nữ có thai, cô đừng tức giận
khóc lóc hoài. Đừng chán ghét dì
dài dòng, dì đây là người từng trải.
Phụ nữ đã trải qua sinh nở, dì đã đi
qua một lần đó, có kinh nghiệm.”
Tôi gật đầu, vừa ăn canh vừa
nghe dì càu nhàu.
Ánh mắt tôi quét qua Phó
Thắng Nam, thấy anh vẫn ăn uống
điềm đạm nho nhã như cũ, vẻ tức
giận trên mặt biến mất rất nhiều.
Sau khi ăn xong, dì Triệu
nghiêm túc nhìn tôi nói: “Xuân
Hinh, mấy ngày nay bắp chân của
cô có bị chuột rút không?”
Tôi sửng sốt muốn lắc đầu
theo bản năng, nhưng thấy dì nháy
mắt với tôi. Sau đó dì tiếp tục nói:
“Phụ nữ có thai bị chuột rút đau
nhất là ba tháng đầu, nhất là không
được chạy lung tung. Nếu động
thai khí thì rất dễ bị sảy thai.”
Phó Thắng Nam đang định
cầm đống giấy tờ đi lên lầu, dì Triệu
mỉm cười ngăn anh lại nói: “Thưa
ngài, phụ nữ có thai đau nhất là bị
chuột rút. Ngài giúp cô ấy xoa bóp
một hồi. Buồi trưa tôi đã mua tỉnh
dầu về để trong phòng ngủ của
các người rồi.”
Phải nói rằng dì Triệu chắc
chắn là một trợ thủ đắc lực.
Phó Thắng Nam đặt lại đống
giấy tờ định mang lên lầu, dùng
ánh mắt trong veo nhìn tôi: “Đau
không?”
Tôi sửng sốt khi nhận ra anh
ấy hỏi bị chuột rút có đau không?
Trong lúc nhất thời, tôi nhìn dì
Triệu một hồi, thấy dì Triệu gật đầu
với tôi, tôi không khỏi nhìn về phía
Phó Thắng Nam. Anh ta gật đầu
một cái, tôi cười có chút xa cách
nói: “ÙI”
Phó Thắng Nam nhíu mày,
bình tĩnh nói: “Đi!”
Thấy anh đi thẳng trờ lại
phòng ngủ, tôi nhìn dì Triệu, đần
độn nói: “Dì Triệu, tôi không bị
chuột rút!”
Mặc dù sẽ có nhiều phản ứng,
nhưng chuột rút thực sự là không.
Dì Triệu đỡ trán, nhìn tôi chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép: “Có
bị chuột rút hay không cũng không
quan trọng. Khi bụng cô đến tháng
năm hay tháng sáu, cô sẽ có tất cả
triệu chứng cần có. Cô nên nhanh
chóng trở về phòng ngủ.”
Tôi quay trở lại phòng ngủ,
trong phòng tắm truyền đến tiếng
nước chảy. Phó Thắng Nam đang tắm.
Tôi thoáng nhìn thấy một lọ
tinh dầu lớn trên bàn đầu giường,
tôi phải thờ dài rằng dì Triệu thật lợi
hại, thậm chí có thể nghĩ ra chuyện
này.
Mấy ngày nay tôi không về
biệt thự. Cũng may, Phó Thắng
Nam không quá đáng vứt bỏ hết
quần áo của tôi.
Phó Thắng Nam tắm rất
nhanh, cũng không mất nhiều thời
gian. Khi anh bước ra khỏi phòng
tắm, anh chỉ buộc một chiếc khăn
tắm quanh eo, nước từ trên tóc nhỏ
giọt, giọt nước chảy xuống khuôn
ngực rắn chắc của anh…
tiếng đồng hồ, xe trong ga ra đã lái
đi hết, còn không có thấy Phó
Thắng Nam ra ngoài. Tôi còn tường
anh ấy vẫn đang làm thêm giờ ở
công ty.
Tôi không ngờ Trần Văn Nghĩa
là người lái chiếc xe cuối cùng.
Trần Văn Nghĩa sững sờ khi
nhìn thấy tôi, nhưng anh ta vẫn tỏ
ra lịch sự và xa cách như cũ: “Giám
đốc Thẩm, cô làm gì vậy?”
“Phó Thắng Nam đâu?” Tôi
nói, và đi thằng vào chủ đề.
“Vừa rồi anh ấy đi với anh
Kiều.” Trần Văn Nghĩa nói xong, lấy
chìa khóa xe từ trong cặp ra.
Tôi há miệng, trong lúc nhất
thời cũng không phải biết nói gì rồi.
Anh ta cười nói: “Tôi còn có
việc đi trước.”
Phó Thắng Nam nói rằng đó là
sự thật.
Tôi vội vàng lái xe trờ về biệt
thự, bấm chuông cửa mấy lần. Tôi
thấy dì Triệu vừa mờ cửa vừa lau
tay, vừa nhìn thấy tôi thì dì nhếch
miệng cười nói: “Cô về rồi!” Nói lời
này thì dì dùng ánh mắt báo cho
biết.
Tôi bỏ qua dì ấy, ngược lại vừa
đúng lúc nhìn thấy người đàn ông
ngồi ð sảnh đọc báo, khí chất cao
ngạo và lạnh lùng.
Tôi thay giày xong, dì Triệu
bước vào tiếp tục làm việc. Tôi
bước đến ngồi xuống bên cạnh
Phó Thắng Nam. Tôi không vội nói
chuyện với anh mà chỉ lặng lẽ đợi
anh đọc xong báo.
Một lúc lâu sau, Phó Thắng
Nam đặt tờ báo xuống, tôi đẩy ly
nước trái cây do dì Triệu mang đến
tới bên cạnh anh ấy, nói: “Phó
Thắng Nam, bây giờ chúng ta có
thể trò chuyện một chút được
không?”
Anh nhìn lướt qua ly nước trái
cây cũng không chạm vào, đôi mắt
đen hơi trầm xuống, giọng nói trầm
thấp lạnh lùng: “Cô Thẩm nói
chuyện với tôi với tư cách nào?”
Anh ấy quá mức bình tĩnh, nên
tôi thực sự không thể đoán được
thái độ của anh ấy.
Sau khi do dự một chút, tôi
nói: “Phó Thắng Nam, trước khi
chúng ta chưa lấy giấy chứng nhận
ly hôn, tôi vẫn là bà Phó như cũ.”
“Ha!” Anh cười giễu cợt: “Cô
cũng biết là cô mang danh nghĩa
bà Phó đấy.”
Tôi biết rằng chuyện bê bối
khiến anh cảm thấy không vui,
giọng tôi dịu đi một chút: “Tôi thực
sự không có gì với Trần Húc Diệu.
Họ đều là những tay săn ảnh đang
theo đuổi. Phó Thắng Nam, anh
hiểu hoàn cảnh của tôi hơn ai hết.
Tôi không thề có bất cứ điều gì với
“Vậy sao?” Anh đứng dậy,
xung quanh là sự lạnh lẽo: “Thẩm
Xuân Hinh, cô thật sự cho là cô có
thể ÿ vào đứa nhỏ trong bụng rồi
muốn làm gì thì làm sao?
Tôi không thể chịu nồi những
lời nói lạnh lùng của anh ấy.
Chuyện tôi và Trần Húc Diệu, trong
lòng anh biết rằng anh oán trách
tôi như thế này, chỉ vì muốn nhìn
thấy tôi khó chịu mà thôi.
Trong lòng tôi cảm thấy xót xa,
nhìn bóng lưng anh lên lầu, tôi
nâng cao đề-xi-ben lên: “Em muốn
làm gì thì làm sao? Vậy anh và Lâm
Hạnh Nguyên thì sao? Anh và cô
ấy đã qua lại trong hai năm qua,
em sợ nó còn tệ hơn cả em. Quá
đáng!”
Thấy anh ta dừng lại, tôi tiếp
tục nói: “Nếu không phải đứa trẻ
của Lâm Hạnh Nguyên vô tình mất
đi, e rằng em còn không có tư cách
đứng nói chuyện với anh. Rốt cuộc
bây giờ có thề tiến dần từng bước
là Lâm Hạnh Nguyên, không phải
Thẩm Xuân Hinh em rồi.”
Anh nhìn tôi, sự lạnh lùng
trong mắt xâm chiếm tôi. Mấy lần
đối đầu, tôi không còn sợ anh lạnh
lùng, trong lòng tôi có chút thông
suốt. Anh chưa kịp nói thì mắt tôi
đã đỏ và sưng lên, nước mắt lưng
tròng rớt xuống.
“Anh nhìn em chằm chằm làm
gì? Tất cả những gì em nói đều
không phải là sự thật sao? Rõ ràng
em mới là người vợ mà anh cưới hỏi
đàng hoàng trở về. Chỉ vì em thích
anh, em yêu anh, cho nên em phải
chịu ấm ức trong tòa nhà lạnh lẽo
này sao?”
Nhìn thấy tôi đang khóc cực
kỳ bi ai, đôi mày tuấn tú của anh ấy
khẽ cau lại, thân hình cao lớn đi về
phía tôi, môi mỏng khẽ mờ: “Ấm ức
sao?”
Anh đưa tay lên lau nước mắt
cho tôi. Tôi lùi lại một bước, tránh
tay anh ra, tiếp tục nói: “Em cũng là
con người, em không thể làm sai
được sao? Phó Thắng Nam,
chuyện giữa em và Trần Húc Diệu
vốn do người khác cố tình đơm
đặt.” Anh biết rõ hơn em, biết rất rõ
ràng em chịu ấm ức. Anh đã thay
khóa biệt thự và đã kéo đen em
trong điện thoại.”
Tôi vừa nói vừa nhìn vào mặt
anh, thấy sắc mặt anh hơi dãn ra.
Tôi nói tiếp: “Ý anh là gì? Anh
muốn đuổi em ra khỏi nhà họ Phó
sao? Chỉ cần chụp cho em chiếc
mũ không rõ ràng này sao? Hay là
anh cảm thấy rằng nếu em tái hôn
với một người khác kèm với đứa
con trong bụng, và đề đứa trẻ gọi
người khác là cha. Anh cũng không
nghĩ điều đó quan trọng sao?”
Mặt anh sa sầm xuống, giọng
điệu tức giận: “Em thử xem?”
Tôi cắn môi, giọng điệu có
chút cứng rắn nói: “Là anh buộc
em thử! Anh không hối hận là được.”
Nói xong tôi bước ra khỏi biệt
thự. Tất cả những gì nên nói và làm
tôi cũng đã làm, vừa đấm vừa xoa.
Nếu không được thì tôi thực sự
không có cách nào rồi.
Cổ tay tôi bị kéo lại, giọng anh
nói có chút trầm thấp: “Ăn cơm
xong chúng ta sẽ rời đi!”
Trong giọng nói nghe không
ra tức giận, dì Triệu ð bên liếc mắt
cười nói: “Bữa cơm đã chuẩn bị
xong, các người mau tới dùng cơm đi”
Phó Thắng Nam kéo tôi đến
bàn ăn, thanh lịch đưa cho tôi bộ
đồ ăn, sau đó bắt đầu ăn uống một
cách lịch sự.
Nhà họ Phó nuôi dạy rất tốt,
trong lúc dùng cơm anh sẽ không
nói nhiều!
Dì Triệu múc đầy canh cho tôi,
cười nói: “Bụng cô được hơn hai
tháng rồi phải không? Cô đến
bệnh viện chuẩn bị chưa? Đã bắt
đầu kiểm tra thai sản rồi chưa? Là
phụ nữ có thai, cô đừng tức giận
khóc lóc hoài. Đừng chán ghét dì
dài dòng, dì đây là người từng trải.
Phụ nữ đã trải qua sinh nở, dì đã đi
qua một lần đó, có kinh nghiệm.”
Tôi gật đầu, vừa ăn canh vừa
nghe dì càu nhàu.
Ánh mắt tôi quét qua Phó
Thắng Nam, thấy anh vẫn ăn uống
điềm đạm nho nhã như cũ, vẻ tức
giận trên mặt biến mất rất nhiều.
Sau khi ăn xong, dì Triệu
nghiêm túc nhìn tôi nói: “Xuân
Hinh, mấy ngày nay bắp chân của
cô có bị chuột rút không?”
Tôi sửng sốt muốn lắc đầu
theo bản năng, nhưng thấy dì nháy
mắt với tôi. Sau đó dì tiếp tục nói:
“Phụ nữ có thai bị chuột rút đau
nhất là ba tháng đầu, nhất là không
được chạy lung tung. Nếu động
thai khí thì rất dễ bị sảy thai.”
Phó Thắng Nam đang định
cầm đống giấy tờ đi lên lầu, dì Triệu
mỉm cười ngăn anh lại nói: “Thưa
ngài, phụ nữ có thai đau nhất là bị
chuột rút. Ngài giúp cô ấy xoa bóp
một hồi. Buồi trưa tôi đã mua tỉnh
dầu về để trong phòng ngủ của
các người rồi.”
Phải nói rằng dì Triệu chắc
chắn là một trợ thủ đắc lực.
Phó Thắng Nam đặt lại đống
giấy tờ định mang lên lầu, dùng
ánh mắt trong veo nhìn tôi: “Đau
không?”
Tôi sửng sốt khi nhận ra anh
ấy hỏi bị chuột rút có đau không?
Trong lúc nhất thời, tôi nhìn dì
Triệu một hồi, thấy dì Triệu gật đầu
với tôi, tôi không khỏi nhìn về phía
Phó Thắng Nam. Anh ta gật đầu
một cái, tôi cười có chút xa cách
nói: “ÙI”
Phó Thắng Nam nhíu mày,
bình tĩnh nói: “Đi!”
Thấy anh đi thẳng trờ lại
phòng ngủ, tôi nhìn dì Triệu, đần
độn nói: “Dì Triệu, tôi không bị
chuột rút!”
Mặc dù sẽ có nhiều phản ứng,
nhưng chuột rút thực sự là không.
Dì Triệu đỡ trán, nhìn tôi chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép: “Có
bị chuột rút hay không cũng không
quan trọng. Khi bụng cô đến tháng
năm hay tháng sáu, cô sẽ có tất cả
triệu chứng cần có. Cô nên nhanh
chóng trở về phòng ngủ.”
Tôi quay trở lại phòng ngủ,
trong phòng tắm truyền đến tiếng
nước chảy. Phó Thắng Nam đang tắm.
Tôi thoáng nhìn thấy một lọ
tinh dầu lớn trên bàn đầu giường,
tôi phải thờ dài rằng dì Triệu thật lợi
hại, thậm chí có thể nghĩ ra chuyện
này.
Mấy ngày nay tôi không về
biệt thự. Cũng may, Phó Thắng
Nam không quá đáng vứt bỏ hết
quần áo của tôi.
Phó Thắng Nam tắm rất
nhanh, cũng không mất nhiều thời
gian. Khi anh bước ra khỏi phòng
tắm, anh chỉ buộc một chiếc khăn
tắm quanh eo, nước từ trên tóc nhỏ
giọt, giọt nước chảy xuống khuôn
ngực rắn chắc của anh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.