Chương 406: Vẫn là gừng càng già càng cay (8)
Ngọc Hoan
16/01/2021
Sắc mặt cô ta tái nhợt, xem ra là đã nhớ ra rồi.
Cô ta không nói, vậy tôi nói: “Trước đây, gần như
tất cả đồ của anh ấy đều là hai màu đen và trắng.
Nhà, xe, quần áo, thậm chí cả đồ lót của anh ấy
đều là màu đen”
“Nhưng ba năm trước, biệt thự ở Giang Ninh
đã được tôi sửa sang lại. Cô nói là anh ấy trang trí
theo sở thích của cô. Căn biệt thự đó chỉ thuần
hai màu trắng đen, cô sống ở đó không thấy chán
à? Cô xem, căn nhà hiện giờ này, vừa ấm áp vừa
thoáng mát. Đây mới là nhà. Tôi trở về từ Hoàng
An, anh ấy ôm tôi, lẩm bẩm nói trong thời gian bốn
năm tôi không có ở đây, anh ấy đều sống ở nơi
này. Bởi vì nơi này có mùi vị của tôi, chỉ có hít thở
hơi thở của tôi thì anh ấy mới có thể ngủ được”
“Thẩm Xuân Hinh, cô là đồ không biết xấu
hổ!” Cô ta nói, hai mắt đỏ hoe.
Tôi buồn cười: “Thế này đã là không biết xấu
hổ rồi sao?” Tôi chỉ về hướng nhà bếp, cười nhạt:
“Cô biết ánh mắt lúc anh ấy nấu cơm mà liên tục
quay đầu nhìn tôi chứa đựng bao nhiêu sự dịu
dàng không? Cô biết lúc anh ấy ôm tôi đợi nồi
cháo nóng đã nói những lời yêu thương gì bên tai
tôi không?”
Vẻ mặt của cô ta có chút chịu không nổi rồi,
sắc mặt tái nhợt kèm ánh mắt hung dữ.
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm: “Thẩm
Xuân Hinh, sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy?”
Tôi buồn cười, tóm lấy tay cô ta, kéo cô ta lên
phòng ngủ tầng hai, chỉ vào chiếc chăn đang trải
ngay ngắn trên giường, nói: “Không biết xấu hổ?
Cái gì gọi là không biết xấu hổ? Cô quấy rầy nhiều
năm như vậy, năm lần bảy lượt tính kế thử thách
giới hạn của tôi, những thứ này có tính là không
biết xấu hổ không? Cô nhìn cho kỹ nơi này đi.
Chiếc giường này là nơi mà tôi và anh ấy ôm nhau
ngủ hằng đêm. Trên chiếc giường này, tôi từng
nhìn thấy tình cảm dịu dàng của anh ấy. Lúc tình
cảm của anh ấy nồng đậm, nằm bò trên người tôi,
nói với tôi, hận không thể chết trên người tôi”
Lời này quá mức trắng trợn. Cô ta tức giận rồi,
vung tay muốn đánh tôi, bị tôi ngăn lại, tôi cưỡng
ép bắt cô ta nhìn mọi thứ ở nơi này, chỉ vào phòng
để quần áo, nói: “Cô nhìn tất cả quần áo, trang
sức trong phòng để quần áo đi. Những thứ này
đều là anh ấy tự mình chọn cho tôi. Để có thể
khiến tôi vui vẻ, anh ấy có thể đầu tư vào mấy
trăm cửa hàng trang sức chỉ trong một lần,
chuyển hàng triệu bộ trang sức về để tôi xem tôi
thích cái nào. Anh ấy có từng làm như vậy vì cô
chưa? Chưa từng, phải không?”
Nhìn cô ta cố giấu đi sự tức giận và cảm xúc
gần như sụp đổ, tôi cười lạnh.
Tôi vung tay ném cô ta lên giường, cười lạnh:
“Cô nằm trên đó mà nghĩ xem, rốt cuộc Phó
Thắng Nam đã từng làm gì cho cô? Anh ấy đối với
cô, rốt cuộc có bao nhiêu tình cảm trong đó”
“Vậy thì sao? Anh tôi giao tôi cho anh ấy, cả
đời này anh ấy đều không thể thoát khỏi tôi. Chỉ
cần tôi không buông tay thì cả đời này tôi đều sẽ
xuất hiện trong tầm mắt của các người. Tôi không
sống tốt thì các người cũng đừng hòng”
Lời này phát ra từ trong miệng cô ta, tôi thật
sự không kinh ngạc chút nào, thậm chí còn muốn
nhếch môi, cười lạnh: “Mạc Hạnh Nguyên, cô
nghe cho kỹ những lời này của cô. Rốt cuộc người
không biết xấu hổ là ai? Cô biết anh ấy không yêu
cô mà còn quấn lấy không buông, rốt cuộc là ai
không biết xấu hổ?”
“Thời gian mười năm, cô không chỉ không
khiến anh ấy yêu cô, mà cô còn khiến anh ấy càng
ngày càng chán ghét cô. Cô tưởng rằng không có
tôi thì cô có thể xảy ra chuyện gì đó với anh ấy
sao? Thời gian bốn năm, tôi rời đi bốn năm, nhưng
kết quả thì sao? Giữa cô và anh ấy có gì không?
Vẫn như cũ, chẳng có gì cả. Mà tôi thì sao? Anh
ấy chỉ là nhìn lướt qua tôi ở Hoàng An, thì liền bắt
đầu nhớ mong, quan tâm chăm sóc tôi mọi lúc.”
Có lẽ, trong lời nói, còn có lòng muốn giúp cô
ta che giấu thôi.
Nhìn tâm trạng của cô ta lúc này, hơn phân
nửa là Mạc Hạnh Nguyên cũng biết, Phó Thắng
Nam chưa bao giờ chạm vào cô ta, cũng biết rốt
cuộc cô ta là loại người gì.
Xe đỗ ở dưới sân biệt thự Nam Uyển, tôi ghé
mắt nhìn cô ta, thấy hai mắt cô ta đỏ bừng, hiển
nhiên là đang kìm nén tâm trạng.
“Muốn vào đó một chuyến không?”
Cô ta mím môi, mở miệng, giọng nói lạnh
lùng: “Thẩm Xuân Hinh, cô muốn làm gì?”
“Khiến cô hết hi vọng!”
Phó Thắng Nam nói, bảy năm, tôi còn để Mạc
Hạnh Nguyên như âm hồn không tan vây quanh
Phó Thắng Nam, là do tôi không đủ hung ác, cũng
do năng lực của tôi không tới.
Nếu đã bắt đầu, thì cũng không cần phải dừng lại.
Cô ta thấy tôi như thế, cười lạnh: “Cô cảm
thấy cô sẽ làm được à?”
Tôi nhướng mày: “Không thử một chút thì làm
sao biết được?”
Cô ta cười lạnh, hơi khinh thường.
Tôi xuống xe, ngửa đầu nhìn biệt thự, hoa cỏ
trồng trong sân đều héo rũ.
“Căn biệt thự này, là nơi ở của tôi và Phó
Thắng Nam lúc mới tới kinh thành, tôi vốn muốn
đưa cô đi nhìn căn biệt thự ở Thành phố Giang
Ninh, nhưng cảm thấy không cần phải làm thế, dù
sao thì tự cô cũng phát hiện ra, lúc Phó Thắng
Nam mua biệt thự, đồ nội thất bên trong cơ bản là
giống nhau hết.”
“Có ý nghĩa gì?” Cô ta cười lạnh: “Cô dẫn tôi
đến xem những thứ này là cảm thấy tôi sẽ hết hy vọng?”
Tôi nhún vai, không nói chuyện với cô ta, chỉ
cúi đầu đi đến cửa biệt thự mở khóa vân tay, mở
cửa ra.
Quay đầu lại nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Căn
biệt thự của Phó Thắng Nam ở thủ đô tôi chưa
từng ghé qua, nhưng chỉ cần là nhà của chúng tôi,
vân tay mở cửa phòng đều chỉ có của tôi và anh
ấy, anh nói, đây là căn nhà thuốc về hai chúng tôi”
Cô ta mím môi, mặt trầm xuống, tôi đẩy cửa
ta, ý bảo cô ta vào xem.
Cô ta bước vào trong, mím môi, không nói chuyện.
Tôi hờ hững mở miệng: “Từng cành cây ngọn
cỏ ở đây đều do anh ấy trồng vì muốn tôi dưỡng
thai thật tốt, thấy cây đào đẳng đó không?”
Tôi đưa tay, chỉ về phía cậu cối bị tuyết đè ở
cửa sân, mở miệng nói: “Cái cây đó được trồng
lúc chúng tôi mới đến thủ đô, anh ấy nói trông vài
cây đào trong sân, xuân ngảm hoa thu ăn quả, lúc
ấy còn muốn trồng thêm vài cây hạnh nữa, tôi nói
cây hạnh mang điềm xấu, không cho anh ấy
trồng, cho nên anh ấy đã trồng tận mấy cây đào”
Cô ta mím môi, sắc mặt âm hiểm: “Những thứ
này liên quan gì đến tôi?”
Tôi gật đầu: “Không liên quan đến cô, tôi dẫn
cô đi xem, là muốn nói cho cô biết, từng ngóc
ngách trong căn biệt thự này là do Phó Thẳng
Nam sắp xếp riêng cho tôi.”
Nhìn cô ta che mặt, tôi tiếp tục đi lên phía
trước, giẫm lên đá cuội trên mặt đất, tôi mở
miệng: “Cô nhất định là rất ngạc nhiên, vì sao có
thể chạy xe thẳng vào trước cửa mà còn làm một
đoạn đá cuội như thế này, quá phiên phức”
Cô ta hơi cắn môi, không nói nên lời.
Tôi cười nhẹ, hờ hững nói: “Lúc ấy tôi cũng rất
tò mò, khi tôi hỏi anh ấy, anh nói, mấy chuyện
phiền lòng trong công ty quá nhiều, nếu như
xuống xe rồi đi thẳng vào nhà, khó tránh khỏi sẽ
mang tâm trạng bực bội nhìn tôi, cho nên, một
đoạn đường này, là để nhắc nhở anh, người ở
trong nhà chờ anh về là vợ anh, là tình yêu và sự
ấm áp, cho nên anh ấy muốn trút hết tất cả sự
bực bội trên đoạn đường ngắn này”
Cô ta mím môi, tôi biết rõ, tâm trạng của cô ta
cũng không tốt, nhưng cô ta không có xoay người
đi mất, điều này nói lên rằng cô ta cũng không
muốn rời xa Phó Thắng Nam.
Đây là chấp niệm.
Cửa phòng khách cũng cài mật khẩu bằng
vân tay, mở cửa đi vào, hồi lâu không có người,
nhưng thường xuyên có người tới đây quét dọn,
cho nên cũng không có bụi bặm gì.
“Tính đi tính lại, có lẽ cô đã tới biệt thự này
nhiều lần rồi nhỉ!” Tôi quay đầu lại nhìn cô ta, cười
nhẹ: “Cô còn nhớ phong cách trang trí nội thất mà
Phó Thắng Nam thích trước đây không?”
Cô ta không nói, vậy tôi nói: “Trước đây, gần như
tất cả đồ của anh ấy đều là hai màu đen và trắng.
Nhà, xe, quần áo, thậm chí cả đồ lót của anh ấy
đều là màu đen”
“Nhưng ba năm trước, biệt thự ở Giang Ninh
đã được tôi sửa sang lại. Cô nói là anh ấy trang trí
theo sở thích của cô. Căn biệt thự đó chỉ thuần
hai màu trắng đen, cô sống ở đó không thấy chán
à? Cô xem, căn nhà hiện giờ này, vừa ấm áp vừa
thoáng mát. Đây mới là nhà. Tôi trở về từ Hoàng
An, anh ấy ôm tôi, lẩm bẩm nói trong thời gian bốn
năm tôi không có ở đây, anh ấy đều sống ở nơi
này. Bởi vì nơi này có mùi vị của tôi, chỉ có hít thở
hơi thở của tôi thì anh ấy mới có thể ngủ được”
“Thẩm Xuân Hinh, cô là đồ không biết xấu
hổ!” Cô ta nói, hai mắt đỏ hoe.
Tôi buồn cười: “Thế này đã là không biết xấu
hổ rồi sao?” Tôi chỉ về hướng nhà bếp, cười nhạt:
“Cô biết ánh mắt lúc anh ấy nấu cơm mà liên tục
quay đầu nhìn tôi chứa đựng bao nhiêu sự dịu
dàng không? Cô biết lúc anh ấy ôm tôi đợi nồi
cháo nóng đã nói những lời yêu thương gì bên tai
tôi không?”
Vẻ mặt của cô ta có chút chịu không nổi rồi,
sắc mặt tái nhợt kèm ánh mắt hung dữ.
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm: “Thẩm
Xuân Hinh, sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy?”
Tôi buồn cười, tóm lấy tay cô ta, kéo cô ta lên
phòng ngủ tầng hai, chỉ vào chiếc chăn đang trải
ngay ngắn trên giường, nói: “Không biết xấu hổ?
Cái gì gọi là không biết xấu hổ? Cô quấy rầy nhiều
năm như vậy, năm lần bảy lượt tính kế thử thách
giới hạn của tôi, những thứ này có tính là không
biết xấu hổ không? Cô nhìn cho kỹ nơi này đi.
Chiếc giường này là nơi mà tôi và anh ấy ôm nhau
ngủ hằng đêm. Trên chiếc giường này, tôi từng
nhìn thấy tình cảm dịu dàng của anh ấy. Lúc tình
cảm của anh ấy nồng đậm, nằm bò trên người tôi,
nói với tôi, hận không thể chết trên người tôi”
Lời này quá mức trắng trợn. Cô ta tức giận rồi,
vung tay muốn đánh tôi, bị tôi ngăn lại, tôi cưỡng
ép bắt cô ta nhìn mọi thứ ở nơi này, chỉ vào phòng
để quần áo, nói: “Cô nhìn tất cả quần áo, trang
sức trong phòng để quần áo đi. Những thứ này
đều là anh ấy tự mình chọn cho tôi. Để có thể
khiến tôi vui vẻ, anh ấy có thể đầu tư vào mấy
trăm cửa hàng trang sức chỉ trong một lần,
chuyển hàng triệu bộ trang sức về để tôi xem tôi
thích cái nào. Anh ấy có từng làm như vậy vì cô
chưa? Chưa từng, phải không?”
Nhìn cô ta cố giấu đi sự tức giận và cảm xúc
gần như sụp đổ, tôi cười lạnh.
Tôi vung tay ném cô ta lên giường, cười lạnh:
“Cô nằm trên đó mà nghĩ xem, rốt cuộc Phó
Thắng Nam đã từng làm gì cho cô? Anh ấy đối với
cô, rốt cuộc có bao nhiêu tình cảm trong đó”
“Vậy thì sao? Anh tôi giao tôi cho anh ấy, cả
đời này anh ấy đều không thể thoát khỏi tôi. Chỉ
cần tôi không buông tay thì cả đời này tôi đều sẽ
xuất hiện trong tầm mắt của các người. Tôi không
sống tốt thì các người cũng đừng hòng”
Lời này phát ra từ trong miệng cô ta, tôi thật
sự không kinh ngạc chút nào, thậm chí còn muốn
nhếch môi, cười lạnh: “Mạc Hạnh Nguyên, cô
nghe cho kỹ những lời này của cô. Rốt cuộc người
không biết xấu hổ là ai? Cô biết anh ấy không yêu
cô mà còn quấn lấy không buông, rốt cuộc là ai
không biết xấu hổ?”
“Thời gian mười năm, cô không chỉ không
khiến anh ấy yêu cô, mà cô còn khiến anh ấy càng
ngày càng chán ghét cô. Cô tưởng rằng không có
tôi thì cô có thể xảy ra chuyện gì đó với anh ấy
sao? Thời gian bốn năm, tôi rời đi bốn năm, nhưng
kết quả thì sao? Giữa cô và anh ấy có gì không?
Vẫn như cũ, chẳng có gì cả. Mà tôi thì sao? Anh
ấy chỉ là nhìn lướt qua tôi ở Hoàng An, thì liền bắt
đầu nhớ mong, quan tâm chăm sóc tôi mọi lúc.”
Có lẽ, trong lời nói, còn có lòng muốn giúp cô
ta che giấu thôi.
Nhìn tâm trạng của cô ta lúc này, hơn phân
nửa là Mạc Hạnh Nguyên cũng biết, Phó Thắng
Nam chưa bao giờ chạm vào cô ta, cũng biết rốt
cuộc cô ta là loại người gì.
Xe đỗ ở dưới sân biệt thự Nam Uyển, tôi ghé
mắt nhìn cô ta, thấy hai mắt cô ta đỏ bừng, hiển
nhiên là đang kìm nén tâm trạng.
“Muốn vào đó một chuyến không?”
Cô ta mím môi, mở miệng, giọng nói lạnh
lùng: “Thẩm Xuân Hinh, cô muốn làm gì?”
“Khiến cô hết hi vọng!”
Phó Thắng Nam nói, bảy năm, tôi còn để Mạc
Hạnh Nguyên như âm hồn không tan vây quanh
Phó Thắng Nam, là do tôi không đủ hung ác, cũng
do năng lực của tôi không tới.
Nếu đã bắt đầu, thì cũng không cần phải dừng lại.
Cô ta thấy tôi như thế, cười lạnh: “Cô cảm
thấy cô sẽ làm được à?”
Tôi nhướng mày: “Không thử một chút thì làm
sao biết được?”
Cô ta cười lạnh, hơi khinh thường.
Tôi xuống xe, ngửa đầu nhìn biệt thự, hoa cỏ
trồng trong sân đều héo rũ.
“Căn biệt thự này, là nơi ở của tôi và Phó
Thắng Nam lúc mới tới kinh thành, tôi vốn muốn
đưa cô đi nhìn căn biệt thự ở Thành phố Giang
Ninh, nhưng cảm thấy không cần phải làm thế, dù
sao thì tự cô cũng phát hiện ra, lúc Phó Thắng
Nam mua biệt thự, đồ nội thất bên trong cơ bản là
giống nhau hết.”
“Có ý nghĩa gì?” Cô ta cười lạnh: “Cô dẫn tôi
đến xem những thứ này là cảm thấy tôi sẽ hết hy vọng?”
Tôi nhún vai, không nói chuyện với cô ta, chỉ
cúi đầu đi đến cửa biệt thự mở khóa vân tay, mở
cửa ra.
Quay đầu lại nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Căn
biệt thự của Phó Thắng Nam ở thủ đô tôi chưa
từng ghé qua, nhưng chỉ cần là nhà của chúng tôi,
vân tay mở cửa phòng đều chỉ có của tôi và anh
ấy, anh nói, đây là căn nhà thuốc về hai chúng tôi”
Cô ta mím môi, mặt trầm xuống, tôi đẩy cửa
ta, ý bảo cô ta vào xem.
Cô ta bước vào trong, mím môi, không nói chuyện.
Tôi hờ hững mở miệng: “Từng cành cây ngọn
cỏ ở đây đều do anh ấy trồng vì muốn tôi dưỡng
thai thật tốt, thấy cây đào đẳng đó không?”
Tôi đưa tay, chỉ về phía cậu cối bị tuyết đè ở
cửa sân, mở miệng nói: “Cái cây đó được trồng
lúc chúng tôi mới đến thủ đô, anh ấy nói trông vài
cây đào trong sân, xuân ngảm hoa thu ăn quả, lúc
ấy còn muốn trồng thêm vài cây hạnh nữa, tôi nói
cây hạnh mang điềm xấu, không cho anh ấy
trồng, cho nên anh ấy đã trồng tận mấy cây đào”
Cô ta mím môi, sắc mặt âm hiểm: “Những thứ
này liên quan gì đến tôi?”
Tôi gật đầu: “Không liên quan đến cô, tôi dẫn
cô đi xem, là muốn nói cho cô biết, từng ngóc
ngách trong căn biệt thự này là do Phó Thẳng
Nam sắp xếp riêng cho tôi.”
Nhìn cô ta che mặt, tôi tiếp tục đi lên phía
trước, giẫm lên đá cuội trên mặt đất, tôi mở
miệng: “Cô nhất định là rất ngạc nhiên, vì sao có
thể chạy xe thẳng vào trước cửa mà còn làm một
đoạn đá cuội như thế này, quá phiên phức”
Cô ta hơi cắn môi, không nói nên lời.
Tôi cười nhẹ, hờ hững nói: “Lúc ấy tôi cũng rất
tò mò, khi tôi hỏi anh ấy, anh nói, mấy chuyện
phiền lòng trong công ty quá nhiều, nếu như
xuống xe rồi đi thẳng vào nhà, khó tránh khỏi sẽ
mang tâm trạng bực bội nhìn tôi, cho nên, một
đoạn đường này, là để nhắc nhở anh, người ở
trong nhà chờ anh về là vợ anh, là tình yêu và sự
ấm áp, cho nên anh ấy muốn trút hết tất cả sự
bực bội trên đoạn đường ngắn này”
Cô ta mím môi, tôi biết rõ, tâm trạng của cô ta
cũng không tốt, nhưng cô ta không có xoay người
đi mất, điều này nói lên rằng cô ta cũng không
muốn rời xa Phó Thắng Nam.
Đây là chấp niệm.
Cửa phòng khách cũng cài mật khẩu bằng
vân tay, mở cửa đi vào, hồi lâu không có người,
nhưng thường xuyên có người tới đây quét dọn,
cho nên cũng không có bụi bặm gì.
“Tính đi tính lại, có lẽ cô đã tới biệt thự này
nhiều lần rồi nhỉ!” Tôi quay đầu lại nhìn cô ta, cười
nhẹ: “Cô còn nhớ phong cách trang trí nội thất mà
Phó Thắng Nam thích trước đây không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.