Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bỏ Trốn Rồi
Chương 63
Lê Phương Tuệ Anh
11/03/2018
Khi vừa vào tới nhà, Tiêu Tiểu Diệp đã ngay lập tức được diện kiến nữ
công tước nổi danh của nước Anh đồng thời là mẹ chồng thật sự của cô. Bà Emma thật sự rất đẹp, nét đẹp quyến rũ, bí ẩn của người đàn bà đã trải
qua nhiều chuyện đời chính là điểm mà người ta nhìn thấy được trên
người bà ta. Đôi mắt màu nâu xám sắc sảo hớp hồn, chắc chắn khi còn trẻ, bà ta phải thực sự là một đại mĩ nhân.
" Tiểu Diệp, lần đầu ra mắt, ta xin tự giới thiệu, ta là Emma Krisen, mẹ ruột của Tiểu Vũ." Bà ấy mỉm cười hiền hậu nhìn về phía cô.
Tiêu Tiểu Diệp cũng mỉm cười lễ phép đáp lễ, " Cháu chào bác ạ!"
" Cũng sắp đến giờ cơm rồi, hai đứa vào trong phòng ăn đi!" Emma thúc giục.
" Vâng ạ!" Tiêu Tiểu Diệp trả lời.
Bạch Niên Vũ kéo Tiểu Diệp vào phòng ăn, không hề để ý Emma.
Anh ta kéo ghế giúp cô rồi lạnh lùng ngồi xuống.
Bạch Niên Vũ nhìn sang cô, ánh mắt thâm trầm nhưng không nói gì cả.
Tiêu Tiểu Diệp nhận thấy anh ta đang rất không vui nên cũng im lặng, không hỏi thêm.
Vincent và Tris đi vào phòng ăn, ngồi đối diện, trên khuôn mặt cả hai đều âm trầm khác với lúc đến.
Emma cũng nhanh chóng vào, bà ấy ngồi vào vị trí chủ tọa, giới thiệu qua loa vài cái rồi bắt đầu bữa tối.
Theo phương thức phương Tây, ăn uống không nên nói chuyện nên trong suốt bữa ăn, ngoài tiếng dao cắt thức ăn ra thì không hề có bất kì tạp âm khác.
Kết thúc một bữa ăn nhàm chán, Emma đứng dậy nói mệt rồi xin phép đi trước. Trên bàn chỉ còn lại bốn người.
" Erik, ngày mai là buổi dạ yến hội của hoàng gia Anh, anh có đến không vậy?" Tris phá vỡ sự im lặng, nhẹ nhàng hỏi.
Bạch Niên Vũ nhướng mày, nhìn sang phía Tiêu Tiểu Diệp, ấm áp hỏi: " Em có muốn tới không?"
Nói thật thì Tiêu Tiểu Diệp chẳng muốn tới dạ yến gì cả nhưng mà cô lại bị ánh mắt tràn đầy hi vọng của Tris nhắm thẳng tới nên đành gật đầu.
" Vậy ngày mai vợ chồng anh sẽ đến!" Bạch Niên Vũ nhận lời.
" Erik, anh chiều vợ quá nhỉ!" Vincent cười tươi rói, tay nâng li rượu vang lên, cảm thán.
" Cô ấy là vợ anh, là người mà anh cả đời yêu." Bạch Niên Vũ chắc nịch nói.
Tiêu Tiểu Diệp đỏ mặt, hắn có cần phải vậy không chứ?
Tris đột nhiên đứng dậy, sắc mặt tái mét, " Mọi người, em về trước đây, hẹn ngày mai gặp lại!"
Nói xong thì nhanh chóng rời đi, tiếng giày cao gót đánh vào sàn nhà vang lên rất to, giống như đang bộc phát cơn giận nào đó.Vincent vội giải thích, " Tris là người hoàng gia nên việc giờ giấc quản lí rất chặt.
Lừa con nít thế, Vincent, anh không phải người hoàng gia sao? Bịt đầu này, hở đầu khác.
Vincent cũng nhanh chóng viện cớ rời đi.
Tiêu Tiểu Diệp và Bạch Niên Vũ trở về phòng.
" Bạch Niên Vũ, Tris đã từng bị thương rất nặng sao?" Tiêu Tiểu Diệp đem nghi vấn trong lòng ra hỏi Bạch Niên Vũ.
Bạch Niên Vũ lười biếng nói: " Mười năm trước, Tris tới Trung Quốc rồi bị thương khi đang đi trên đường. Toàn bộ mặt đã bị làn đường cào rách."
What? Phim hành động sao? Kịch tính thế.
" Một năm trước đã tới Nhật để tái tạo khuôn mặt." Bạch Niên Vũ bổ sung.
Hoá ra là vậy, cô gái này quả thật rất kiên trì nha, tái tạo da mặt rất khổ sở, còn đau hơn cả điều trị ung thư.
Bạch Niên Vũ đi tắm.
Tiêu Tiểu Diệp chợt nhận ra một điều, Tris 10 năm trước bị biến dạng khuôn mặt, 1 năm trước mới trở lại dung nhan ban đầu. Mà Bạch Niên Vũ yêu cô gái kia 10 năm, 1 năm trước mới biết mặt. Bức vẽ trong toà biệt thự kia có hoa oải hương, lúc nãy Tris cũng nói là chọn oải hương theo sở thích của cô ấy.
Ôi thánh thiên thổ địa ơi, có chuyện động trời rồi.
Bạch Niên Vũ yêu Tris, và hai người đó là anh em họ. Chuyện tình cẩu huyết quá. Chính vì vậy nên anh ta mới tỏ tình với cô, Tiêu Tiểu Diệp này vì hắn chán phải chờ đợi một tình yêu trong vô vọng.
Hai anh em cùng một dòng máu yêu nhau, đại nghịch bất đạo.
Tiêu Tiểu Diệp bị chấn kinh với những gì mà mình đang nghĩ tới, hay là chỉ trùng hợp thôi nhỉ? Nhưng mà sao lại trùng hợp tới như vậy chứ!
***
Tris vẫn chưa đi, cô ở trong xe, bật khóc. Cô nhớ tới những cử chỉ của Bạch Niên Vũ, bàn tay nắm vô lăng càng chặt hơn. Nước mắt rơi như hạt trân châu, lấp lánh từng hạt. Chiếc nhẫn trên ngón tay của cô đã chứng minh cho việc cô và Erik mãi mãi không có kết quả. Anh đã tìm được người con gái anh yêu, cô cũng sắp sửa trở thành vợ người khác.
Cô nhìn ra ngoài ô cửa xe, hướng về vườn hoa mạn châu sa kia. Sắc đỏ dưới ánh trăng trở nên yêu mị, như dòng máu tươi của người thiếu nữ. Bi thương, đau đớn và thống khổ. Một tình yêu không lối thoát.
Erik, em yêu anh nhiều như vậy, anh có hay chăng?
Từ năm em 7 tuổi, khi lần đầu em tới đây chơi, em đã bị thu hút bởi anh, người con trai như ánh nắng mặt trời. Nhìn anh loay hoay với đống đồ hoá chất rồi tự mỉm cười mỗi khi làm được một chất mới là em lại càng thêm yêu anh. Nhưng khi em biết được anh là anh họ của em thì rất vui, bởi em có thể gần anh hơn. Năm em 8 tuổi, khi nhìn anh chế ra loại độc mới có màu rất đẹp, em đã xin anh cho em nhưng anh không chịu, em đã khóc rất lâu, rất tủi thân. Thế nhưng anh lại đưa cho em chiếc vòng cổ có màu giống hệt với màu của chất độc đó, lúc ấy em thật vui biết chừng nào. Vào ngày lễ Tình nhân, em thấy ba tặng cho mẹ một chiếc vòng cổ và nói đó là cách để thể hiện tình yêu của người đàn ông dành cho người con gái mà mình yêu, lúc đó em chợt nhìn xuống chiếc vòng cổ của mình, anh tặng em, vậy chính là anh yêu em. Từ đấy, em định sẵn là cả đời này chỉ yêu mình anh. Khi anh bị bỏng phải nằm trong viện, em ngày nào cũng chạy tới thăm anh. Nhìn những mũi tiêm cứ không ngừng đâm vào tay anh, những lần tháo băng khiến anh đau tới phát điên, em đã bật khóc. Em đã hét toáng lên khiến cho mọi người đã kinh ngạc. Lúc đấy, anh chỉ nở nụ cười yếu ớt nói với em rằng anh không sao, đừng lo cho anh. Khi anh khỏi bệnh, em tới nhà anh nhưng chỉ nhận được tin rằng anh đang ở sân bay, sắp tới Trung Quốc. Em đã chạy như điên đến sân bay, nhưng lại đến muộn bởi anh đã sớm đi rồi. Mười năm trước, em tới tìm anh, em nghĩ anh sẽ rất vui nhưng nào ngờ bên cạnh anh lại có cô gái khác và cô ta không ai khác ngoài cái con nhỏ hay quấn quýt anh khi vẫn còn ở Anh. Em đã bày rất nhiều trò để anh và cô ta chia tay nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được ánh mắt giận dữ của anh. Em đã nói với anh rằng em yêu anh, lúc đấy anh cả kinh, rồi lạnh nói rằng chúng ta không thể bởi vì cùng chung một dòng máu. Em biết chứ, người họ hàng thì không thể yêu nhau nhưng em vẫn muốn trái ý. Hậu quả là khuôn mặt bị biến dạng, mười năm chịu đựng đau đớn, em cuối cùng cũng đã hiểu được nỗi đau của anh ngày ấy. Nhưng mà anh, anh tại sao lại thay đổi như vậy chứ?
Chiếc xe của Tris cuối cùng cũng rời đi, mang theo nỗi đau đớn khôn cùng.
" Tiểu Diệp, lần đầu ra mắt, ta xin tự giới thiệu, ta là Emma Krisen, mẹ ruột của Tiểu Vũ." Bà ấy mỉm cười hiền hậu nhìn về phía cô.
Tiêu Tiểu Diệp cũng mỉm cười lễ phép đáp lễ, " Cháu chào bác ạ!"
" Cũng sắp đến giờ cơm rồi, hai đứa vào trong phòng ăn đi!" Emma thúc giục.
" Vâng ạ!" Tiêu Tiểu Diệp trả lời.
Bạch Niên Vũ kéo Tiểu Diệp vào phòng ăn, không hề để ý Emma.
Anh ta kéo ghế giúp cô rồi lạnh lùng ngồi xuống.
Bạch Niên Vũ nhìn sang cô, ánh mắt thâm trầm nhưng không nói gì cả.
Tiêu Tiểu Diệp nhận thấy anh ta đang rất không vui nên cũng im lặng, không hỏi thêm.
Vincent và Tris đi vào phòng ăn, ngồi đối diện, trên khuôn mặt cả hai đều âm trầm khác với lúc đến.
Emma cũng nhanh chóng vào, bà ấy ngồi vào vị trí chủ tọa, giới thiệu qua loa vài cái rồi bắt đầu bữa tối.
Theo phương thức phương Tây, ăn uống không nên nói chuyện nên trong suốt bữa ăn, ngoài tiếng dao cắt thức ăn ra thì không hề có bất kì tạp âm khác.
Kết thúc một bữa ăn nhàm chán, Emma đứng dậy nói mệt rồi xin phép đi trước. Trên bàn chỉ còn lại bốn người.
" Erik, ngày mai là buổi dạ yến hội của hoàng gia Anh, anh có đến không vậy?" Tris phá vỡ sự im lặng, nhẹ nhàng hỏi.
Bạch Niên Vũ nhướng mày, nhìn sang phía Tiêu Tiểu Diệp, ấm áp hỏi: " Em có muốn tới không?"
Nói thật thì Tiêu Tiểu Diệp chẳng muốn tới dạ yến gì cả nhưng mà cô lại bị ánh mắt tràn đầy hi vọng của Tris nhắm thẳng tới nên đành gật đầu.
" Vậy ngày mai vợ chồng anh sẽ đến!" Bạch Niên Vũ nhận lời.
" Erik, anh chiều vợ quá nhỉ!" Vincent cười tươi rói, tay nâng li rượu vang lên, cảm thán.
" Cô ấy là vợ anh, là người mà anh cả đời yêu." Bạch Niên Vũ chắc nịch nói.
Tiêu Tiểu Diệp đỏ mặt, hắn có cần phải vậy không chứ?
Tris đột nhiên đứng dậy, sắc mặt tái mét, " Mọi người, em về trước đây, hẹn ngày mai gặp lại!"
Nói xong thì nhanh chóng rời đi, tiếng giày cao gót đánh vào sàn nhà vang lên rất to, giống như đang bộc phát cơn giận nào đó.Vincent vội giải thích, " Tris là người hoàng gia nên việc giờ giấc quản lí rất chặt.
Lừa con nít thế, Vincent, anh không phải người hoàng gia sao? Bịt đầu này, hở đầu khác.
Vincent cũng nhanh chóng viện cớ rời đi.
Tiêu Tiểu Diệp và Bạch Niên Vũ trở về phòng.
" Bạch Niên Vũ, Tris đã từng bị thương rất nặng sao?" Tiêu Tiểu Diệp đem nghi vấn trong lòng ra hỏi Bạch Niên Vũ.
Bạch Niên Vũ lười biếng nói: " Mười năm trước, Tris tới Trung Quốc rồi bị thương khi đang đi trên đường. Toàn bộ mặt đã bị làn đường cào rách."
What? Phim hành động sao? Kịch tính thế.
" Một năm trước đã tới Nhật để tái tạo khuôn mặt." Bạch Niên Vũ bổ sung.
Hoá ra là vậy, cô gái này quả thật rất kiên trì nha, tái tạo da mặt rất khổ sở, còn đau hơn cả điều trị ung thư.
Bạch Niên Vũ đi tắm.
Tiêu Tiểu Diệp chợt nhận ra một điều, Tris 10 năm trước bị biến dạng khuôn mặt, 1 năm trước mới trở lại dung nhan ban đầu. Mà Bạch Niên Vũ yêu cô gái kia 10 năm, 1 năm trước mới biết mặt. Bức vẽ trong toà biệt thự kia có hoa oải hương, lúc nãy Tris cũng nói là chọn oải hương theo sở thích của cô ấy.
Ôi thánh thiên thổ địa ơi, có chuyện động trời rồi.
Bạch Niên Vũ yêu Tris, và hai người đó là anh em họ. Chuyện tình cẩu huyết quá. Chính vì vậy nên anh ta mới tỏ tình với cô, Tiêu Tiểu Diệp này vì hắn chán phải chờ đợi một tình yêu trong vô vọng.
Hai anh em cùng một dòng máu yêu nhau, đại nghịch bất đạo.
Tiêu Tiểu Diệp bị chấn kinh với những gì mà mình đang nghĩ tới, hay là chỉ trùng hợp thôi nhỉ? Nhưng mà sao lại trùng hợp tới như vậy chứ!
***
Tris vẫn chưa đi, cô ở trong xe, bật khóc. Cô nhớ tới những cử chỉ của Bạch Niên Vũ, bàn tay nắm vô lăng càng chặt hơn. Nước mắt rơi như hạt trân châu, lấp lánh từng hạt. Chiếc nhẫn trên ngón tay của cô đã chứng minh cho việc cô và Erik mãi mãi không có kết quả. Anh đã tìm được người con gái anh yêu, cô cũng sắp sửa trở thành vợ người khác.
Cô nhìn ra ngoài ô cửa xe, hướng về vườn hoa mạn châu sa kia. Sắc đỏ dưới ánh trăng trở nên yêu mị, như dòng máu tươi của người thiếu nữ. Bi thương, đau đớn và thống khổ. Một tình yêu không lối thoát.
Erik, em yêu anh nhiều như vậy, anh có hay chăng?
Từ năm em 7 tuổi, khi lần đầu em tới đây chơi, em đã bị thu hút bởi anh, người con trai như ánh nắng mặt trời. Nhìn anh loay hoay với đống đồ hoá chất rồi tự mỉm cười mỗi khi làm được một chất mới là em lại càng thêm yêu anh. Nhưng khi em biết được anh là anh họ của em thì rất vui, bởi em có thể gần anh hơn. Năm em 8 tuổi, khi nhìn anh chế ra loại độc mới có màu rất đẹp, em đã xin anh cho em nhưng anh không chịu, em đã khóc rất lâu, rất tủi thân. Thế nhưng anh lại đưa cho em chiếc vòng cổ có màu giống hệt với màu của chất độc đó, lúc ấy em thật vui biết chừng nào. Vào ngày lễ Tình nhân, em thấy ba tặng cho mẹ một chiếc vòng cổ và nói đó là cách để thể hiện tình yêu của người đàn ông dành cho người con gái mà mình yêu, lúc đó em chợt nhìn xuống chiếc vòng cổ của mình, anh tặng em, vậy chính là anh yêu em. Từ đấy, em định sẵn là cả đời này chỉ yêu mình anh. Khi anh bị bỏng phải nằm trong viện, em ngày nào cũng chạy tới thăm anh. Nhìn những mũi tiêm cứ không ngừng đâm vào tay anh, những lần tháo băng khiến anh đau tới phát điên, em đã bật khóc. Em đã hét toáng lên khiến cho mọi người đã kinh ngạc. Lúc đấy, anh chỉ nở nụ cười yếu ớt nói với em rằng anh không sao, đừng lo cho anh. Khi anh khỏi bệnh, em tới nhà anh nhưng chỉ nhận được tin rằng anh đang ở sân bay, sắp tới Trung Quốc. Em đã chạy như điên đến sân bay, nhưng lại đến muộn bởi anh đã sớm đi rồi. Mười năm trước, em tới tìm anh, em nghĩ anh sẽ rất vui nhưng nào ngờ bên cạnh anh lại có cô gái khác và cô ta không ai khác ngoài cái con nhỏ hay quấn quýt anh khi vẫn còn ở Anh. Em đã bày rất nhiều trò để anh và cô ta chia tay nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được ánh mắt giận dữ của anh. Em đã nói với anh rằng em yêu anh, lúc đấy anh cả kinh, rồi lạnh nói rằng chúng ta không thể bởi vì cùng chung một dòng máu. Em biết chứ, người họ hàng thì không thể yêu nhau nhưng em vẫn muốn trái ý. Hậu quả là khuôn mặt bị biến dạng, mười năm chịu đựng đau đớn, em cuối cùng cũng đã hiểu được nỗi đau của anh ngày ấy. Nhưng mà anh, anh tại sao lại thay đổi như vậy chứ?
Chiếc xe của Tris cuối cùng cũng rời đi, mang theo nỗi đau đớn khôn cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.