Tổng Tài Phúc Hắc Sủng Thê : Dạ Thiếu ! Xin Tự Trọng
Chương 4: Dắt Con Trở Về (2)
Tiêu Lăng Dạ
04/05/2021
Cô thề rằng mình phải trở nên mạnh mẽ!
Mạnh mẽ để có thể đưa những kẻ sát nhân kia ra trước công ly! "Me..."
“đi?" Lâm Quán Quán sực tỉnh ra, nhìn thấy khuôn mặt lo âu
của con trai, “Sao thế con?”
“Bố nuôi gọi chúng ta mấy lần rồi mà mẹ không nghe thấy!”
“Xin lỗi cục cưng nhé, mẹ vừa mải nghĩ ngợi quá!”
Ngẩng đầu lên, quả nhiên đã thấy cửa ra ga nội địa, Hứa Dịch mỉm cười vẫy tay với họ, nhìn thấy hai mẹ con đi tới, anh ta rảo bước lại nhân tiện đón lấy hành lý từ tay Lâm Quán Quán.
“Không cần, tự em xách được.”
“Khách sáo với anh làm gì!”
Hứa Dịch tươi cười vuốt tóc anh bạn nhỏ, cất tiếng chào hỏi cậu bé: “Duệ Duệ, có nhớ ba nuôi không?”
“Ba nuôi!” Cậu nhóc chau mày phản đối, “Không được xoa đầu đàn ông!”
Đàn ông?!
Lâm Quán Quản ngây người, thấy cậu nhóc lắc đầu nguầy nguậy cho bàn tay trên đầu mình văng ra, nói giọng nghiêm túc: “Con đã qua sinh nhật ba tuổi ở nước M rồi, tuổi lên ba là đường phân thủy, trước ba tuổi đều là con nít ranh, qua ba tuổi là thành đàn ông rồi, bố nuôi, sau này không được xoa đầu con nữa.”
“Được được được, Duệ Duệ của chúng ta sau này đã là chàng trai bé nhỏ rồi. Vậy thì xin hỏi chàng trai bé nhỏ, ba nuôi có thể bế con được không, mẹ của con là phụ nữ chân yếu tay mềm, mẹ bế con mệt lắm đó.”
“Được ạ!”
Cậu nhóc giang rộng tay với Hứa Dịch, anh ta cười rạng rỡ ôm cậu nhóc vào lòng, sải bước đi trước, “Đi! Ba nuôi đã đặt phòng
Khê Thủy Nhân Gia để đón tiếp hai mẹ con. Bây giờ sẽ đưa hai mẹ con đi ăn món Trung Quốc chính thống!”
“Đi thôi!”
“Anh Dục? Anh Dục!”
"Oi?"
Tiêu Dục định thần lại, “Sao thế?”
Lâm Vi ngờ vực nhìn theo ánh mắt của Tiêu Dục, lại chỉ thấy những khách du lịch ra vào của sân bay, cô ta ôm cánh tay Tiêu Dục, “Anh Dục trông thấy người quen à?"
“Không, chắc là nhìn nhầm thôi...”
Không
Chắc chắn là anh ta hoa mắt nhìn nhầm!
Sao anh ta có thể trông thấy Lâm Quán Quán
được!
Người đàn bà đó đã qua đời từ ba năm trước, khi ấy chính mắt anh ta thấy cô chảy rất nhiều máu.
Ba năm qua, Tiêu Dục luôn cảm thấy áy náy với Lâm Quán Quán.
Năm xua, Lâm Quán Quán lấy dao gọt hoa quả đâm Lâm Vi, đã thế cô lại còn nói với anh ta rằng chính Lâm Vi dùng dao tự sát, cơn phẫn nộ bùng lên anh ta đã đạp thẳng chân vào bụng Lâm Quán Quán.
Lúc ấy, dòng máu tươi chảy dọc đùi cô.
Anh ta quá lo cho Lâm Vi nên không nghĩ ngợi gì mà bế Lâm Vi đến thẳng bệnh viên, đợi đến khi từ bệnh viện trở về, anh ta lại hay tin Lâm Quán Quản chết vì mất quá nhiều máu.
Mất quá nhiều máu!
Và cú sút ấy là do anh ta làm...
“Anh Dục?”
“Ơi!” Tiêu Dục hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh vòng tay ôm eo Lâm Vi, “Lần này ra nước ngoài quay ngoại cảnh có thuận lợi không?”
“Cũng tạm ổn, chỉ nhớ anh thôi!”
“Ngốc này!” Tiêu Dục giơ tay quẹt mũi cô ta, “Biết em mấy bữa nay không được ăn ngon nên đã đặt sẵn phòng ở Khê Thủy Nhân Gian rồi, đi thôi!”
“Anh Dục tốt nhất trên đời!”
Mạnh mẽ để có thể đưa những kẻ sát nhân kia ra trước công ly! "Me..."
“đi?" Lâm Quán Quán sực tỉnh ra, nhìn thấy khuôn mặt lo âu
của con trai, “Sao thế con?”
“Bố nuôi gọi chúng ta mấy lần rồi mà mẹ không nghe thấy!”
“Xin lỗi cục cưng nhé, mẹ vừa mải nghĩ ngợi quá!”
Ngẩng đầu lên, quả nhiên đã thấy cửa ra ga nội địa, Hứa Dịch mỉm cười vẫy tay với họ, nhìn thấy hai mẹ con đi tới, anh ta rảo bước lại nhân tiện đón lấy hành lý từ tay Lâm Quán Quán.
“Không cần, tự em xách được.”
“Khách sáo với anh làm gì!”
Hứa Dịch tươi cười vuốt tóc anh bạn nhỏ, cất tiếng chào hỏi cậu bé: “Duệ Duệ, có nhớ ba nuôi không?”
“Ba nuôi!” Cậu nhóc chau mày phản đối, “Không được xoa đầu đàn ông!”
Đàn ông?!
Lâm Quán Quản ngây người, thấy cậu nhóc lắc đầu nguầy nguậy cho bàn tay trên đầu mình văng ra, nói giọng nghiêm túc: “Con đã qua sinh nhật ba tuổi ở nước M rồi, tuổi lên ba là đường phân thủy, trước ba tuổi đều là con nít ranh, qua ba tuổi là thành đàn ông rồi, bố nuôi, sau này không được xoa đầu con nữa.”
“Được được được, Duệ Duệ của chúng ta sau này đã là chàng trai bé nhỏ rồi. Vậy thì xin hỏi chàng trai bé nhỏ, ba nuôi có thể bế con được không, mẹ của con là phụ nữ chân yếu tay mềm, mẹ bế con mệt lắm đó.”
“Được ạ!”
Cậu nhóc giang rộng tay với Hứa Dịch, anh ta cười rạng rỡ ôm cậu nhóc vào lòng, sải bước đi trước, “Đi! Ba nuôi đã đặt phòng
Khê Thủy Nhân Gia để đón tiếp hai mẹ con. Bây giờ sẽ đưa hai mẹ con đi ăn món Trung Quốc chính thống!”
“Đi thôi!”
“Anh Dục? Anh Dục!”
"Oi?"
Tiêu Dục định thần lại, “Sao thế?”
Lâm Vi ngờ vực nhìn theo ánh mắt của Tiêu Dục, lại chỉ thấy những khách du lịch ra vào của sân bay, cô ta ôm cánh tay Tiêu Dục, “Anh Dục trông thấy người quen à?"
“Không, chắc là nhìn nhầm thôi...”
Không
Chắc chắn là anh ta hoa mắt nhìn nhầm!
Sao anh ta có thể trông thấy Lâm Quán Quán
được!
Người đàn bà đó đã qua đời từ ba năm trước, khi ấy chính mắt anh ta thấy cô chảy rất nhiều máu.
Ba năm qua, Tiêu Dục luôn cảm thấy áy náy với Lâm Quán Quán.
Năm xua, Lâm Quán Quán lấy dao gọt hoa quả đâm Lâm Vi, đã thế cô lại còn nói với anh ta rằng chính Lâm Vi dùng dao tự sát, cơn phẫn nộ bùng lên anh ta đã đạp thẳng chân vào bụng Lâm Quán Quán.
Lúc ấy, dòng máu tươi chảy dọc đùi cô.
Anh ta quá lo cho Lâm Vi nên không nghĩ ngợi gì mà bế Lâm Vi đến thẳng bệnh viên, đợi đến khi từ bệnh viện trở về, anh ta lại hay tin Lâm Quán Quản chết vì mất quá nhiều máu.
Mất quá nhiều máu!
Và cú sút ấy là do anh ta làm...
“Anh Dục?”
“Ơi!” Tiêu Dục hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh vòng tay ôm eo Lâm Vi, “Lần này ra nước ngoài quay ngoại cảnh có thuận lợi không?”
“Cũng tạm ổn, chỉ nhớ anh thôi!”
“Ngốc này!” Tiêu Dục giơ tay quẹt mũi cô ta, “Biết em mấy bữa nay không được ăn ngon nên đã đặt sẵn phòng ở Khê Thủy Nhân Gian rồi, đi thôi!”
“Anh Dục tốt nhất trên đời!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.