Tổng Tài Phúc Hắc Sủng Thê : Dạ Thiếu ! Xin Tự Trọng
Chương 11: Nữ Chính Là Lâm Vi (2)
Tiêu Lăng Dạ
05/05/2021
Tận mắt nhìn căn hộ, Lâm Quán Quán càng hài lòng hơn.
Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách đơn giản, phong cách trang trí cũng khá ấm cúng giản dị, giấy dán tường màu be, đèn chùm cũng tỏa ánh sáng màu tương tự, ghế sofa vải bố màu xám tro.
Một bộ bàn ăn bằng gỗ trắng tinh đặt trong phòng khách. Lúc
này, trên bàn đang để mấy túi đồ lớn, trong túi toàn là những vật dụng hàng ngày mà Hứa Dịch đã mua, có xoong nồi bát đũa dầu muối tượng giấm... đầy đủ những nhu yếu phẩm thường dùng.
Lâm Quán Quán bế Lâm Duệ bước vào.
Giá để giày cạnh cửa ra vào, mấy đôi dép lê mới toanh được xếp ngay ngắn.
“Thích chứ?”
“Thích, thích mê luôn!”
Lâm Quán Quán xúc động nghẹn ngào, “Hứa Dịch... sao anh có thể chu đáo dịu hiền đến như thế, hu hu hu, làm thế nào đây, em lại muốn cưới anh rồi!”
“Quán Quán!”
“Dạ?”
“Nếu em tỏ ra chân thành hơn, độ tin cậy sẽ cao hơn đấy.”
Lâm Quán Quán nở nụ cười tươi, “Chân thành chưa?”
Hứa Dịch không dám nhìn, “Em hỏi Duệ Duệ xem.”
Lâm Duệ ngồi trên ghế sofa, nghe thấy vậy ngẩng đầu lên nhìn, rồi đưa ra lời nhận xét thẳng thừng, “Mẹ, mẹ cười giả tạo quá.”
Lâm Quán Quán,
Thay đôi dép lê bước vào phòng khách, đặt chân vào dép, Lâm Quán Quán càng thêm xúc động.
Ôi Ôi Ôi.
Ngay đến đôi dép đi trong nhà cũng vừa khít.
“Anh đã mua cho hai mẹ con ít rau với hoa quả, đồ uống cất trong tủ lạnh, cả đồ dùng hàng ngày cũng đã sắm một phần, em xem còn sót thú gì để anh lại đưa hai mẹ con đi mua.”
“Không thiếu không thiếu, đầy đủ lắm rồi.” Lâm Quán Quán đặt mông ngồi lên ghế sofa, lớp đệm ghế cực kì mềm mại, ngồi lên mà xương cốt như tan ra, cô tiện tay ôm một chiếc gối, nhắm nghiền mắt về mặt tràn trề hạnh phúc, “Có tiền thích thật.”
“Thế nên, em hãy mau kiếm tiền trả anh đi!”
Hứa Dịch đúng tựa bên cửa, ném cho Lâm Quán Quán một quyển sách, Lâm Quán Quán nhanh tay nhanh mắt chộp lấy, “Thú gì vậy?"
“Nguyên tác của “Uyển Phi Truyện, em vẫn chưa phải diễn viên của đoàn phim, tạm thời chưa được cầm kịch bản, theo như tin tức trong nội bộ thì bộ phim này sẽ tương đối tôn trọng nguyên tác, nên tỷ lệ cải biến khá ít, em cứ coi cuốn sách như kịch bản, làm quen với nhân vật mà em sắm vai, nghiền ngẫm qua về tâm lý nhân vật... chắc sẽ có ích cho buổi casting diễn ra ba ngày sau.”
Nói đến diễn xuất, Lâm Quán Quán tức thì trở nên nghiêm túc.
Những năm qua, diễn xuất đã không chỉ là một sở thích của cô, mà còn là phương tiện mưu sinh để cô sống sót được, nếu không nhờ vào khoản thu nhập từ công việc làm diễn viên quần chúng ở nước M thì cô hoàn toàn không thể nuôi sống được mình cùng Duệ Duệ.
Lâm Quán Quán đã từng tìm kiếm nguyên tác của “Uyển Phi Truyện” trên mạng và xem qua một lượt, nhân vật mà cô sẽ casting là vai nữ số ba trong phim, một nhân vật phản diện, giống như một yêu phi họa quốc, với dung mạo tuyệt trần, lòe
loạt diêm dúa. Lúc nhập cung, dựa vào điệu múa “Khổng Tước vũ” làm nức lòng những người có mặt, lọt vào mắt xanh của hoàng đế, từ đó liên tục nhận được sự sủng ái.
Không thể không nói, đặc điểm bề ngoài của nhân vật này tương đối phù hợp với hình tượng của cô.
Lâm Quán Quán lật giở nguyên tác, càng xem càng mê đắm.
"Mę oi? Me oi!"
"Oi?"
Cậu nhóc bất lực, “Bố nuôi gọi mẹ mấy lần rồi đó.”
“À, xin lỗi, cuốn sách này hay quá.”
Hứa Dịch thở dài ngồi xuống giữa Lâm Quán Quán và cậu nhóc, anh ta giơ tay vỗ vai cậu Lâm Duệ “Không còn sớm nữa, con mau đi tắm đi, bố có chuẩn bị đồ ngủ cho con để trong tủ quần áo ở phòng ngủ thứ hai.”
Cậu nhóc nhìn Lâm Quán Quán, rồi lại nhìn Hứa Dịch, ngoan ngoãn đi tìm quần áo và tắm rửa.
“Có gì muốn nói với em?”
Hứa Dịch gật đầu, nét mặt trở nên nghiêm túc, “Quán Quán, em chuẩn bị sẵn tâm lí đi, đã chọn được nữ chính cho bộ phim này rồi." "O!"
Chọn thì chọn thôi, cô cũng đâu có đi casting vai nữ chính.
“Nữ chính của bộ phim này... là Lâm Vi.”
Nụ cười trên gương mặt Lâm Quán Quán bỗng chốc đóng
bằng!
Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách đơn giản, phong cách trang trí cũng khá ấm cúng giản dị, giấy dán tường màu be, đèn chùm cũng tỏa ánh sáng màu tương tự, ghế sofa vải bố màu xám tro.
Một bộ bàn ăn bằng gỗ trắng tinh đặt trong phòng khách. Lúc
này, trên bàn đang để mấy túi đồ lớn, trong túi toàn là những vật dụng hàng ngày mà Hứa Dịch đã mua, có xoong nồi bát đũa dầu muối tượng giấm... đầy đủ những nhu yếu phẩm thường dùng.
Lâm Quán Quán bế Lâm Duệ bước vào.
Giá để giày cạnh cửa ra vào, mấy đôi dép lê mới toanh được xếp ngay ngắn.
“Thích chứ?”
“Thích, thích mê luôn!”
Lâm Quán Quán xúc động nghẹn ngào, “Hứa Dịch... sao anh có thể chu đáo dịu hiền đến như thế, hu hu hu, làm thế nào đây, em lại muốn cưới anh rồi!”
“Quán Quán!”
“Dạ?”
“Nếu em tỏ ra chân thành hơn, độ tin cậy sẽ cao hơn đấy.”
Lâm Quán Quán nở nụ cười tươi, “Chân thành chưa?”
Hứa Dịch không dám nhìn, “Em hỏi Duệ Duệ xem.”
Lâm Duệ ngồi trên ghế sofa, nghe thấy vậy ngẩng đầu lên nhìn, rồi đưa ra lời nhận xét thẳng thừng, “Mẹ, mẹ cười giả tạo quá.”
Lâm Quán Quán,
Thay đôi dép lê bước vào phòng khách, đặt chân vào dép, Lâm Quán Quán càng thêm xúc động.
Ôi Ôi Ôi.
Ngay đến đôi dép đi trong nhà cũng vừa khít.
“Anh đã mua cho hai mẹ con ít rau với hoa quả, đồ uống cất trong tủ lạnh, cả đồ dùng hàng ngày cũng đã sắm một phần, em xem còn sót thú gì để anh lại đưa hai mẹ con đi mua.”
“Không thiếu không thiếu, đầy đủ lắm rồi.” Lâm Quán Quán đặt mông ngồi lên ghế sofa, lớp đệm ghế cực kì mềm mại, ngồi lên mà xương cốt như tan ra, cô tiện tay ôm một chiếc gối, nhắm nghiền mắt về mặt tràn trề hạnh phúc, “Có tiền thích thật.”
“Thế nên, em hãy mau kiếm tiền trả anh đi!”
Hứa Dịch đúng tựa bên cửa, ném cho Lâm Quán Quán một quyển sách, Lâm Quán Quán nhanh tay nhanh mắt chộp lấy, “Thú gì vậy?"
“Nguyên tác của “Uyển Phi Truyện, em vẫn chưa phải diễn viên của đoàn phim, tạm thời chưa được cầm kịch bản, theo như tin tức trong nội bộ thì bộ phim này sẽ tương đối tôn trọng nguyên tác, nên tỷ lệ cải biến khá ít, em cứ coi cuốn sách như kịch bản, làm quen với nhân vật mà em sắm vai, nghiền ngẫm qua về tâm lý nhân vật... chắc sẽ có ích cho buổi casting diễn ra ba ngày sau.”
Nói đến diễn xuất, Lâm Quán Quán tức thì trở nên nghiêm túc.
Những năm qua, diễn xuất đã không chỉ là một sở thích của cô, mà còn là phương tiện mưu sinh để cô sống sót được, nếu không nhờ vào khoản thu nhập từ công việc làm diễn viên quần chúng ở nước M thì cô hoàn toàn không thể nuôi sống được mình cùng Duệ Duệ.
Lâm Quán Quán đã từng tìm kiếm nguyên tác của “Uyển Phi Truyện” trên mạng và xem qua một lượt, nhân vật mà cô sẽ casting là vai nữ số ba trong phim, một nhân vật phản diện, giống như một yêu phi họa quốc, với dung mạo tuyệt trần, lòe
loạt diêm dúa. Lúc nhập cung, dựa vào điệu múa “Khổng Tước vũ” làm nức lòng những người có mặt, lọt vào mắt xanh của hoàng đế, từ đó liên tục nhận được sự sủng ái.
Không thể không nói, đặc điểm bề ngoài của nhân vật này tương đối phù hợp với hình tượng của cô.
Lâm Quán Quán lật giở nguyên tác, càng xem càng mê đắm.
"Mę oi? Me oi!"
"Oi?"
Cậu nhóc bất lực, “Bố nuôi gọi mẹ mấy lần rồi đó.”
“À, xin lỗi, cuốn sách này hay quá.”
Hứa Dịch thở dài ngồi xuống giữa Lâm Quán Quán và cậu nhóc, anh ta giơ tay vỗ vai cậu Lâm Duệ “Không còn sớm nữa, con mau đi tắm đi, bố có chuẩn bị đồ ngủ cho con để trong tủ quần áo ở phòng ngủ thứ hai.”
Cậu nhóc nhìn Lâm Quán Quán, rồi lại nhìn Hứa Dịch, ngoan ngoãn đi tìm quần áo và tắm rửa.
“Có gì muốn nói với em?”
Hứa Dịch gật đầu, nét mặt trở nên nghiêm túc, “Quán Quán, em chuẩn bị sẵn tâm lí đi, đã chọn được nữ chính cho bộ phim này rồi." "O!"
Chọn thì chọn thôi, cô cũng đâu có đi casting vai nữ chính.
“Nữ chính của bộ phim này... là Lâm Vi.”
Nụ cười trên gương mặt Lâm Quán Quán bỗng chốc đóng
bằng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.