Tổng Tài Phúc Hắc Sủng Thê : Dạ Thiếu ! Xin Tự Trọng
Chương 29: Thả Xong Thính Không Chịu Trách Nhiệm? (2)
Tiêu Lăng Dạ
08/05/2021
Không phải hồi hộp khi được cầu hôn, mà hoàn toàn là khiếp SỢ.
Sao tên này vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ đáng sợ ấy nhỉ.
Nghĩ một lúc, cô cười khô và nói, “Anh Tiêu, nếu như VÌ Tâm Can quý tôi, thì anh không cần... hy sinh như vậy đâu. Có thể vì bình thường anh quá bận, không có thời gian chơi với cháu, cộng thêm vài ngày trước tôi mới cứu cô bé, nên cô bé mới nảy sinh tính ỷ lại vào tôi, có điều chỉ trong thời gian ngắn...”
“Tôi hiểu con gái tôi.”
Đừng tưởng Tâm Can bình thường hồn nhiên vô tư, nhưng cô bé cũng rất tự kiêu, và khó tính vô cùng, ngoại trừ người thân cùng huyết thống, bao năm qua, cô bé chưa từng thân thiết với ai như vậy bao giờ.
Chuyện đã cho là đúng thì bất kể ra sao cũng sẽ không thay đổi!
“Vậy là, tiền đề để anh kết hôn là Tâm Can thích? Không quan tâm mình có thích hay không, không quan tâm người khác có thích hay không?”
“Vậy cô có thích tôi không?”
Lại quay trở về chủ đề này rồi.
Lâm Quán Quán đau đầu.
Cô hắng giọng, “Anh Tiêu, lần trước tôi đã nói với anh rồi, tôi không có chí hướng gì lớn lao, chỉ muốn sống bình yên qua ngày, vả lại tuy tôi thích rắc thính nhưng thật ra tôi là người theo chủ nghĩa độc thân...”
“Tức là, cô thả thính xong không chịu trách nhiệm?”
“Đúng... à không! Không phải, tôi muốn nói là...”
Thấy cô cuống quýt nói không nên lời, đôi mắt đen láy của Tiêu Lăng Dạ thoáng nét cười, anh không trêu cô nữa, tốt bụng chỉ tay vào nồi lẩu, nhắc cô, “Nước sôi rồi.”
"O!"
Nồi nước lẩu sôi sùng sục, mùi thơm bay khắp cả phòng, hai đứa trẻ bên ngoài ngửi thấy lập tức chạy đến bên của.
“Oa! Thơm quá, cô ơi, đã ăn được chưa ạ, Tâm Can đói quá chừng!”
“Xong rồi, các con ra ngoài đợi đi, xong ngay đây."
Cô nhóc chảy nước miếng, lập tức chạy tới bàn ăn ngồi ngay ngắn, đợi được ăn.
Lâm Quán Quán bộ nồi lẩu đặt lên bàn, bày hết đồ nhúng lên đĩa, rồi chế cho mỗi người một phần nước chấm, xong đâu đấy mới ngồi xuống, “Anh Tiêu, có muốn uống gì không?”
“Tôi sao cũng được.”
Lâm Quán Quán mở tủ lạnh ra chỉ còn mấy lon bia, cô nghiêng đầu hỏi, “Bia được không?"
“Được!”
Lâm Quán Quán ôm mấy lon bia đặt lên bàn ăn, cúi xuống đã thấy bé Tâm Can hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm, cô phì cười, “Con không uống được, đây là rượu, trong này có cồn, trẻ con không được phép uống.”
“Dạ!” Bé Tâm Can cúi đầu thất vọng.
Lâm Quán Quán bật nắp hai lon bia, đưa Tiêu Lăng Dạ một lon.
“Nghe Hứa Dịch nói cô đã qua được vòng tuyển chọn cho “Uyển Phi Truyện”, chúc mừng cô.”
Lâm Quán Quán ngây ra một giây.
Không ngờ Tiêu Lăng Dạ lại là người đầu tiên chúc mừng cô, cô cười cung lon bia với anh, “Cảm ơn!”
Lúc ăn, biểu cảm của bé Tâm Can cực kì đặc sắc.
Cô bé vừa nhúng thịt dê, vừa nhét vào miệng nhai ngấu nghiến, vừa ăn vừa nói nhồm nhoàm, “Bố ơi, bố có bao giờ ăn lẩu đầu, còn bảo mấy người cùng ngoáy đũa trong một cái nồi mất vệ sinh mà?”
Lâm Quán Quán bối rối ngẩng lên, lại thấy Tiêu Lăng Dạ đang nhúng rau sắc mặt vẫn bình thường, “Nồi lẩu luôn ở trạng thái sôi sục, nước sôi có tác dụng diệt khuẩn.”
Bé Tâm Can,
Thôi được rồi, bố mạnh, con nói không lại được bố!
Tâm Can ăn mà mặt đỏ bừng, trán mướt mồ hôi, thấy cô bé ăn ngon lành, ngay cả Duệ Duệ thường ngày sức ăn không lớn cũng ăn được khá nhiều.
Cuối cùng, cả nồi lẩu to đã được giải quyết hết.
Ăn xong, thu dọn bát đĩa sạch sẽ đã là tám giờ tối, bố con Tiêu Lăng Dạ lại chẳng hề ngỏ ý muốn ra về.
Lâm Quán Quán,
O!
Cô đằng hắng một tiếng, “Anh Tiêu, không còn sớm nữa, tôi với Duệ Duệ phải nghỉ ngơi."
Tiêu Lăng Dạ gật đầu, cầm áo khoác vắt trên ghế sofa lên, “Tâm Can, phải về thôi.”
Tâm Can buồn rầu lưu luyến.
Lúc mà cô bé đi tới với tốc độ rùa bò thì ngoài cửa số đột nhiên nổi trận gió to, sấm vang chớp giật. Gió thổi vù vù, không lâu sau thì mưa đá trút xuống!
Từng hạt mưa to chừng quả trứng cút, đập vào của kính kêu loảng xoảng.
Thấy tình hình đó, mắt Tâm Can sáng rỡ, kích động rú lên, “Oa! Mua đá rồi cơ này, chắc không tạnh ngay được đâu, viên đá to thế kia chắc chắn đi đường nguy hiểm lắm đây!”
Lâm Quán Quán, “...”
Nguy hiểm mà cháu vui thế à?
Ngoái lại đã thấy cô nhóc đang nhìn cô, ánh mắt sáng quắc.
Lâm Quán Quán,
Lâm Quán Quán đánh liều lên tiếng, “Muộn thế này rồi, đi đường lại nguy hiểm nữa, nếu anh Tiêu không chê thì bữa nay lại đây... tạm một tối?”
Cô nghĩ bụng, chắc chắn Tiêu Lăng Dạ có thể nghe ra được sự không tình nguyện trong giọng nói của cô.
Ấy thế mà...
Tiêu Lăng Dạ lập tức bỏ áo khoác xuống, ngồi lại ghế sofa.
“Được!
Sao tên này vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ đáng sợ ấy nhỉ.
Nghĩ một lúc, cô cười khô và nói, “Anh Tiêu, nếu như VÌ Tâm Can quý tôi, thì anh không cần... hy sinh như vậy đâu. Có thể vì bình thường anh quá bận, không có thời gian chơi với cháu, cộng thêm vài ngày trước tôi mới cứu cô bé, nên cô bé mới nảy sinh tính ỷ lại vào tôi, có điều chỉ trong thời gian ngắn...”
“Tôi hiểu con gái tôi.”
Đừng tưởng Tâm Can bình thường hồn nhiên vô tư, nhưng cô bé cũng rất tự kiêu, và khó tính vô cùng, ngoại trừ người thân cùng huyết thống, bao năm qua, cô bé chưa từng thân thiết với ai như vậy bao giờ.
Chuyện đã cho là đúng thì bất kể ra sao cũng sẽ không thay đổi!
“Vậy là, tiền đề để anh kết hôn là Tâm Can thích? Không quan tâm mình có thích hay không, không quan tâm người khác có thích hay không?”
“Vậy cô có thích tôi không?”
Lại quay trở về chủ đề này rồi.
Lâm Quán Quán đau đầu.
Cô hắng giọng, “Anh Tiêu, lần trước tôi đã nói với anh rồi, tôi không có chí hướng gì lớn lao, chỉ muốn sống bình yên qua ngày, vả lại tuy tôi thích rắc thính nhưng thật ra tôi là người theo chủ nghĩa độc thân...”
“Tức là, cô thả thính xong không chịu trách nhiệm?”
“Đúng... à không! Không phải, tôi muốn nói là...”
Thấy cô cuống quýt nói không nên lời, đôi mắt đen láy của Tiêu Lăng Dạ thoáng nét cười, anh không trêu cô nữa, tốt bụng chỉ tay vào nồi lẩu, nhắc cô, “Nước sôi rồi.”
"O!"
Nồi nước lẩu sôi sùng sục, mùi thơm bay khắp cả phòng, hai đứa trẻ bên ngoài ngửi thấy lập tức chạy đến bên của.
“Oa! Thơm quá, cô ơi, đã ăn được chưa ạ, Tâm Can đói quá chừng!”
“Xong rồi, các con ra ngoài đợi đi, xong ngay đây."
Cô nhóc chảy nước miếng, lập tức chạy tới bàn ăn ngồi ngay ngắn, đợi được ăn.
Lâm Quán Quán bộ nồi lẩu đặt lên bàn, bày hết đồ nhúng lên đĩa, rồi chế cho mỗi người một phần nước chấm, xong đâu đấy mới ngồi xuống, “Anh Tiêu, có muốn uống gì không?”
“Tôi sao cũng được.”
Lâm Quán Quán mở tủ lạnh ra chỉ còn mấy lon bia, cô nghiêng đầu hỏi, “Bia được không?"
“Được!”
Lâm Quán Quán ôm mấy lon bia đặt lên bàn ăn, cúi xuống đã thấy bé Tâm Can hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm, cô phì cười, “Con không uống được, đây là rượu, trong này có cồn, trẻ con không được phép uống.”
“Dạ!” Bé Tâm Can cúi đầu thất vọng.
Lâm Quán Quán bật nắp hai lon bia, đưa Tiêu Lăng Dạ một lon.
“Nghe Hứa Dịch nói cô đã qua được vòng tuyển chọn cho “Uyển Phi Truyện”, chúc mừng cô.”
Lâm Quán Quán ngây ra một giây.
Không ngờ Tiêu Lăng Dạ lại là người đầu tiên chúc mừng cô, cô cười cung lon bia với anh, “Cảm ơn!”
Lúc ăn, biểu cảm của bé Tâm Can cực kì đặc sắc.
Cô bé vừa nhúng thịt dê, vừa nhét vào miệng nhai ngấu nghiến, vừa ăn vừa nói nhồm nhoàm, “Bố ơi, bố có bao giờ ăn lẩu đầu, còn bảo mấy người cùng ngoáy đũa trong một cái nồi mất vệ sinh mà?”
Lâm Quán Quán bối rối ngẩng lên, lại thấy Tiêu Lăng Dạ đang nhúng rau sắc mặt vẫn bình thường, “Nồi lẩu luôn ở trạng thái sôi sục, nước sôi có tác dụng diệt khuẩn.”
Bé Tâm Can,
Thôi được rồi, bố mạnh, con nói không lại được bố!
Tâm Can ăn mà mặt đỏ bừng, trán mướt mồ hôi, thấy cô bé ăn ngon lành, ngay cả Duệ Duệ thường ngày sức ăn không lớn cũng ăn được khá nhiều.
Cuối cùng, cả nồi lẩu to đã được giải quyết hết.
Ăn xong, thu dọn bát đĩa sạch sẽ đã là tám giờ tối, bố con Tiêu Lăng Dạ lại chẳng hề ngỏ ý muốn ra về.
Lâm Quán Quán,
O!
Cô đằng hắng một tiếng, “Anh Tiêu, không còn sớm nữa, tôi với Duệ Duệ phải nghỉ ngơi."
Tiêu Lăng Dạ gật đầu, cầm áo khoác vắt trên ghế sofa lên, “Tâm Can, phải về thôi.”
Tâm Can buồn rầu lưu luyến.
Lúc mà cô bé đi tới với tốc độ rùa bò thì ngoài cửa số đột nhiên nổi trận gió to, sấm vang chớp giật. Gió thổi vù vù, không lâu sau thì mưa đá trút xuống!
Từng hạt mưa to chừng quả trứng cút, đập vào của kính kêu loảng xoảng.
Thấy tình hình đó, mắt Tâm Can sáng rỡ, kích động rú lên, “Oa! Mua đá rồi cơ này, chắc không tạnh ngay được đâu, viên đá to thế kia chắc chắn đi đường nguy hiểm lắm đây!”
Lâm Quán Quán, “...”
Nguy hiểm mà cháu vui thế à?
Ngoái lại đã thấy cô nhóc đang nhìn cô, ánh mắt sáng quắc.
Lâm Quán Quán,
Lâm Quán Quán đánh liều lên tiếng, “Muộn thế này rồi, đi đường lại nguy hiểm nữa, nếu anh Tiêu không chê thì bữa nay lại đây... tạm một tối?”
Cô nghĩ bụng, chắc chắn Tiêu Lăng Dạ có thể nghe ra được sự không tình nguyện trong giọng nói của cô.
Ấy thế mà...
Tiêu Lăng Dạ lập tức bỏ áo khoác xuống, ngồi lại ghế sofa.
“Được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.