Chương 72: Anh yêu em không?
Lục Thiểu
15/05/2019
Hắn đợi ba ngày, nếu cô không tỉnh lại, hắn sẽ lột da Hàn Húc!
Cả ngày lẫn đêm trông cô, hôm nay công ty có hội nghị khẩn cấp cần hắn chủ trì, còn chưa đến công ty thì nghe tin cô đã tỉnh lại, hắn lập tức trở lại, muốn xác định xem liệu có đúng không.
Vừa thấy Lôi Ân, nước mắt tuôn rơi như rồng nước mới ngừng, Sơ Tình ômcổ hắn, cả khuôn mặt vùi vào ngực hắn.
“Đừng khóc, Tình, anh rất đau lòng……” Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô.
Cốc Vân lặng lẽ đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy cô khóc, long hắn càng loạn, hắn thề, Hắc Ngân Thánh gây nên chuyện này, hắn sẽ bắt hắn ta phải trả giá thê thảm.
“Vậy…anh có ghét bỏ em không?” Cô im lặng rúc vào trong lòng hắn, nghe giọng nói trầm thấp tràn đầy sủng nịnh của hắn, “ Đương nhiên là không, mặc kệ em có thế nào thì vẫn là tâm can bảo bối của anh.”
“King……”Cô mềm mại gọi tên hắn. Lôi Ân càng ôm chặt cô hơn, không ngừng hôn lên môi cô.
“Đừng khóc, anh luôn ở bên em mà, được chưa?”
….
Tình Không ba ngày không hề xuống khỏi giường, cũng không có người đến hỏi thăm cô một tiếng. Thân thể cô nóng bỏng, mỗi lúc lại càng đau hơn.
“Tình Không tiểu thư, cô hình như phát sốt rồi, làm sao bây giờ?”
Ban đêm, Định Na nghe thấy kêu đau của Tình Không, bật đèn, gương mặt cô gái đầy mồ hôi, thân thể nóng bừng đỏ lên.
Định Na đưa tay ra sờ, nhiệt độ trên trán kia khiến cô bé sợ hãi rụt tay lại.
“Cho tôi một cốc nước……” Miệng cô thực khô, uống một cốc nước đá lớn cũng không nguôi cảm giác.
Tình Không biết rõ phía dưới nhất định đang nhiễm trùng, bụng đau vẫn chưa dứt, cơn đau khiến cô ngay cả sức để thở cũng yếu ớt.
“Em ngủ đi, tôi không sao, ngủ một giấc thì tốt rồi……” Tình Không gắt gao ấn tay vào bụng, đôi mi thanh tú co lại, Định Na bất đắc dĩ để yên như vậy, Tình Không cắn tay mình, trong lòng càng thêm hận Lôi Ân.
********
“A –”
“Đừng, đừng đụng vào tôi……”
“King cứu em……”
Lôi Ân ôm lấy người bên cạnh, nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của cô, hắn vỗ vỗ gương mặt cô gai để cô mau tỉnh lại, “Sơ Tình, tỉnh, tỉnh lại!”
“Là ác mộng sao?” Sơ Tình bừng tỉnh, lập tức chui vào trong lòng hắn, kí ức đêm đó lại hiện về trong đầu cô rõ mồn mộn. Gương mặt đeo mặt nạ màu bạc kia giống như ma quỷ, khiến cho cô ngay cả nằm mơ cũng không quên được.
“Em rất sợ……” Nước mắt Sơ Tình ướt đẫm vạt áo hắn, Lôi Ân hôn một cái lên trán cô, ngón tay nhanh chóng vuốt những sợi tóc rối.
Trở về mấy ngày nay, hầu như đêm nào cô gái cũng gặp ác mộng.
“Không sao, Sơ Tình, có anh ở đây, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ em!” Cánh tay hắn vòng qua eo nhỏ của cô, Sơ Tình đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn hắn, sau đó kéo lấy bàn tay to của hắn đụng lên ngực cô.
“Ôm em, hôn em, muốn em, được không?”
“ Xoá hết mùi vị người đàn ông kia trên người em đi, King, em yêu anh, em muốn làm người đàn bà của anh!”
Cô dụi vào cô hắn, chủ động hôn lên môi hắn. Lôi Ân cảm giác được sự run rẩy của cô. Cô đang sợ hãi. Hắn đẩy cô ra, nhìn những giọt nước mắt kia đang lăn dài trên má, lại lần ôm lấy cô, hôn cô, một bàn tay chậm rãi cởi bỏ áo ngủ của cô.
“Sơ Tình……”
Che chở thật cẩn thận, sợ chạm vào sẽ khiến cô bị thương, động tác của hắn ôn nhu như vậy, Sơ Tình ghé vào trong ngực hắn, cúi đầu hỏi, “Anh yêu em không?”
Trả lời cho câu hỏi đó, hắn luật động thật mạnh, rốt cục hắn cũng chiếm được cô gái hắn yêu, nhưng mà trong lòng tại sao … lại có chút trống rỗng……
Cả ngày lẫn đêm trông cô, hôm nay công ty có hội nghị khẩn cấp cần hắn chủ trì, còn chưa đến công ty thì nghe tin cô đã tỉnh lại, hắn lập tức trở lại, muốn xác định xem liệu có đúng không.
Vừa thấy Lôi Ân, nước mắt tuôn rơi như rồng nước mới ngừng, Sơ Tình ômcổ hắn, cả khuôn mặt vùi vào ngực hắn.
“Đừng khóc, Tình, anh rất đau lòng……” Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô.
Cốc Vân lặng lẽ đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy cô khóc, long hắn càng loạn, hắn thề, Hắc Ngân Thánh gây nên chuyện này, hắn sẽ bắt hắn ta phải trả giá thê thảm.
“Vậy…anh có ghét bỏ em không?” Cô im lặng rúc vào trong lòng hắn, nghe giọng nói trầm thấp tràn đầy sủng nịnh của hắn, “ Đương nhiên là không, mặc kệ em có thế nào thì vẫn là tâm can bảo bối của anh.”
“King……”Cô mềm mại gọi tên hắn. Lôi Ân càng ôm chặt cô hơn, không ngừng hôn lên môi cô.
“Đừng khóc, anh luôn ở bên em mà, được chưa?”
….
Tình Không ba ngày không hề xuống khỏi giường, cũng không có người đến hỏi thăm cô một tiếng. Thân thể cô nóng bỏng, mỗi lúc lại càng đau hơn.
“Tình Không tiểu thư, cô hình như phát sốt rồi, làm sao bây giờ?”
Ban đêm, Định Na nghe thấy kêu đau của Tình Không, bật đèn, gương mặt cô gái đầy mồ hôi, thân thể nóng bừng đỏ lên.
Định Na đưa tay ra sờ, nhiệt độ trên trán kia khiến cô bé sợ hãi rụt tay lại.
“Cho tôi một cốc nước……” Miệng cô thực khô, uống một cốc nước đá lớn cũng không nguôi cảm giác.
Tình Không biết rõ phía dưới nhất định đang nhiễm trùng, bụng đau vẫn chưa dứt, cơn đau khiến cô ngay cả sức để thở cũng yếu ớt.
“Em ngủ đi, tôi không sao, ngủ một giấc thì tốt rồi……” Tình Không gắt gao ấn tay vào bụng, đôi mi thanh tú co lại, Định Na bất đắc dĩ để yên như vậy, Tình Không cắn tay mình, trong lòng càng thêm hận Lôi Ân.
********
“A –”
“Đừng, đừng đụng vào tôi……”
“King cứu em……”
Lôi Ân ôm lấy người bên cạnh, nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của cô, hắn vỗ vỗ gương mặt cô gai để cô mau tỉnh lại, “Sơ Tình, tỉnh, tỉnh lại!”
“Là ác mộng sao?” Sơ Tình bừng tỉnh, lập tức chui vào trong lòng hắn, kí ức đêm đó lại hiện về trong đầu cô rõ mồn mộn. Gương mặt đeo mặt nạ màu bạc kia giống như ma quỷ, khiến cho cô ngay cả nằm mơ cũng không quên được.
“Em rất sợ……” Nước mắt Sơ Tình ướt đẫm vạt áo hắn, Lôi Ân hôn một cái lên trán cô, ngón tay nhanh chóng vuốt những sợi tóc rối.
Trở về mấy ngày nay, hầu như đêm nào cô gái cũng gặp ác mộng.
“Không sao, Sơ Tình, có anh ở đây, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ em!” Cánh tay hắn vòng qua eo nhỏ của cô, Sơ Tình đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn hắn, sau đó kéo lấy bàn tay to của hắn đụng lên ngực cô.
“Ôm em, hôn em, muốn em, được không?”
“ Xoá hết mùi vị người đàn ông kia trên người em đi, King, em yêu anh, em muốn làm người đàn bà của anh!”
Cô dụi vào cô hắn, chủ động hôn lên môi hắn. Lôi Ân cảm giác được sự run rẩy của cô. Cô đang sợ hãi. Hắn đẩy cô ra, nhìn những giọt nước mắt kia đang lăn dài trên má, lại lần ôm lấy cô, hôn cô, một bàn tay chậm rãi cởi bỏ áo ngủ của cô.
“Sơ Tình……”
Che chở thật cẩn thận, sợ chạm vào sẽ khiến cô bị thương, động tác của hắn ôn nhu như vậy, Sơ Tình ghé vào trong ngực hắn, cúi đầu hỏi, “Anh yêu em không?”
Trả lời cho câu hỏi đó, hắn luật động thật mạnh, rốt cục hắn cũng chiếm được cô gái hắn yêu, nhưng mà trong lòng tại sao … lại có chút trống rỗng……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.