Chương 188: Còn có thể chữa được không?
Lục Thiểu
19/05/2020
………………………………..
Hơi thở quen thuộc, nụ hôn bá đạo dừng ở trên trán cô, thô ráp trên làn da của cô, Tình Không không hề cảm thấy chán ghét mà lại có cảm giác vô cùng thân thiết.
Hắc Ngân Thánh thích dùng sức mạnh, người đàn ông này cũng vậy!
“Anh buông ra!” Móng tay cô cào lên mặt hắn, sau đó thẳng thừng muốn cho hắn một cái tát, Lôi Ân nhìn đến đôi mắt trong suốt của cô nhìn hắn chống đối, hắn không khỏi buông tay, bàn tay của cô đập vào mặt hứn.
Đời này, trừ bỏ Tả Sâm, cô là đầu tiên dám đánh hắn, nhưng Lôi Ân cũng không tức giận, so với những khổ sở cô chịu, hắn chịu mấy cái tát này của cô có gì đâu?
“Anh là ai? Anh rốt cuộc là ai?” Tình Không không khống chế được cảm xúc, cô muốn bổ đầu ra cũng không nhớ ra được người đàn ông này là ai, vì sao hắn ta nói với cô những lời kì quái, còn đối với cô làm chuyện như vậy?
“Quên cũng không sao, Tình Không, anh sẽ làm cho em yêu anh một lần nữa, bảo bối, đừng khóc, là anh không tốt, thực xin lỗi……” Lôi Ân cầm lấy hai tay của cô để cô không làm tổn thương chính mình, tình nguyện để cô đánh hắn mắng hắn, cũng không muốn lại khiến cho cô chịu một chút thương tổn.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi……” Cả đời này hắn nói bao nhiêu lần chắc cũng không đủ, hai mắt Lôi Ân đỏ tươi, ở trước mặt cô một lần lại một lần sám hối, để cô phát tiết đánh hắn mắng hắn.
“Anh…… Hỗn đản!” Khi Tình Không nhìn hắn, hắn cho cô cảm giác quên thuộc, hắn dùng ánh mắt đa tình nhìn cô, sủng nịch bao dung cô, cô bị trí nhớ trói buộc không thể nhớ nổi hắn là ai, nhưng vì sao cô lại hận hắn đến vậy?
Tình Không nhẫn tâm cắn lên vai hắn, khi nhìn thấy hình xăm sau lưng hắn, toàn bộ hành động đều ngừng lại.
Hình xăm kia…… Cùng hình xăm trên đầu vai cô là hình xăm tình nhân ư?
Sky cùng King sao?
Đây là tên hai người bọn họ, vì sao muốn khắc vào thân thể lẫn nhau?
Tình Không hai mắt mê mang, chung quy là nhìn không hiểu, nhớ không nổi!
Trong lòng cô lại khó chịu, áp lực muốn khóc, cô biết chính mình khẳng định là quên chyện gì đó rất quan trọng, giống như người đàn ông trước mặt, làm cho cô lần nữa lâm vào đau khổ mê man.
“Tình Không, bây giờ đừng suy nghĩ gì ca, chỉ cần em ở bên cạnh anh, ta sẽ bù lại cho em, cho em toàn bộ yêu thương, bảo bối, anh yêu yêu!”
Đây là người đàn ông thứ hai nói yêu cô kể từ khi cô mở mắt tỉnh lại, Hắc Ngân Thánh nói hắn yêu cô, cô cảm thấy bản thân giống như vật phẩm tranh đoạt giữa hai người đàn ông này, quá khứ có lẽ là vậy, hiện tại cũng là vậy!
Nhìn đôi mắt mở to vô tội của cô, Lôi Ân không cưỡng bách cô nữa, hắn biết muốn để cho cô nhớ ra hắn còn cả một quá trình lâu dài, bất quá hắn có kiên nhẫn, cũng có tin tưởng, cô có thể trở lại là Mộ Tình Không trước kia.
Tình Không ngủ sau, Lôi Ân sai người đem toàn bộ gương trong phòng ném hết đi, khi cô còn chưa trở về, hắn tự tay bố trí hết thảy, đều là dựa theo phong cách cô thích, nhưng hắn thật không ngờ cô bị hủy hoại hoàn toàn như vậy.
Sơ Tình biết Tình Không sau khi trở về đã là ngày hôm sau, Tình Không không chết, cô biết được tin tức này xong cảm thấy thật may mắn, các cô là chị em ruột thịt, cô không hy vọng Tình Không gặp chuyện không may, nhưng Tình Không đã trở lại cũng đồng nghĩa cô mất đi Lôi Ân.
“Mẹ, Vân di, Tình Không làm cho con nhiều như vậy, con cũng nên làm gì cho em ấy phải không?”
Sơ Tình ngồi ở cửa sổ nhìn mây trắng phía chân trời, trong đầu hồi tưởng trận hỏa hoạn mà cả hai trải qua lúc trước, các cô đều hứa với Vân di, không cần ghi hận lẫn nhau, phải tương thân tương ái.
Tình Không một khắc nhảy xuống biển kia còn nhớ đến cô, còn bảo Lôi Ân quý trọng cô, đó là bởi vì Tình Không biết bản thân sẽ không thể quay trở về.
Sơ Tình đã cố gắng, cũng đã tranh thủ, nhưng Lôi Ân chung quy không yêu cô.
Vị trí trong lòng hắn thuộc về Tình Không!
Nhưng tình cảm hai mươi năm, cô yêu Lôi Ân hai mươi năm, không phải nói buông là có thể buông, nhưng cô là chị, cô nên làm gì cho Tình Không đây?
Khi Lôi Ân nhìn Sơ Tình xuất hiện, có chút phòng bị, nói, “Em đến đây làm cái gì?”
“Em chỉ là, muốn nhìn Tình Không một chút!” Sơ Tình không đoán được cô lại bị Lôi Ân phòng bị cẩn trọng như vậy, sợ cô sẽ làm bị thương Tình Không sao? Nhưng cô cho tới bây giờ cũng chưa từng có lòng muốn hại Tình Không, cô ghen tị Tình Không, cũng hận Tình Không, nhưng Tình Không thì vẫn cố gắng thành toàn cho cô!
“Sơ Tình, Tình Không hiện tại thật không được khỏe, em không cần kích thích cô ấy!” Lôi Ân đem Sơ Tình chắn ngoài cửa, ở trong mắt hắn, cô đã là người ngoài.
Hắn xoay người rời đi, ánh mắt lưu luyến không rời nhìn chỗ Lôi Ân đứng, mới ngắn ngủn vài ngày, hắn hình như già đi vài tuổi.
“Hàn Húc, thế nào?”
Hàn Húc tiêm một mũi an thần cho Tình Không, cô mê man, anh cẩn thận kiểm tra cho cô, lại phát hiện trí nhớ trong đầu cô bị xóa sạch.
“Là thuốc mất trí nhớ……” Hàn Húc chỉ vào một chỗ màu đen trên cấu tạo não của Tình Không, trong y học loại hành vi này không được phép, bởi vì tổn thương đối với thân thể rất lớn, anh cũng từng nghe qua loại thuốc mất trí nhớ này, là một đám chuyên gia não khoa nghiên cứu nhiều năm mới nghiên cứu chế tạo được, tên gọi tắt là thuốc “ U ác tính”, bởi vì người sau khi sử dụng, cả người tư tưởng cùng hành vi cũng không tự mình khống chế được, bị quản chế giống như kẻ bị thôi miên.
“Thuốc suy giảm trí nhớ này còn chưa hoàn thiện, chưa hoàn toàn tẩy đi trí nhớ của Tình Không, muốn khôi phục vẫn có khả năng!” Hàn Húc thâm trầm quan sát, căn cứ hành vi của cô cùng lí do thoái thác là có thể phán đoán ra là chủ quan ý thức hay ý thức khách quan.
“Hắc Ngân Thánh chết tiệt! Hắn chính là kẻ điên!” Lôi Ân vẫn nghĩ Hắc Ngân Thánh yêu Tình Không, là sẽ tuyệt đối không làm tổn thương cô, thậm chí vì cô, hắn nguyện ý trả giá bằng sinh mệnh chính mình, nhưng hiện tại Hắc Ngân Thánh dám dùng phương thức biến thái như vậy đến làm cho cô quên Lôi Ân hắn, quên tất cả mọi người!
“Đầu của cô ấy nếu làm phẫu thuật, chỉ hơi có sai lầm cô ấy cũng có thể bị mất mạng! Tôi đều nghị hiện tại không nên làm phẫu thuật, có thể chờ khôi phục trí nhớ, tác dụng cũng thuốc cũng sẽ biến mất!”
Nó quá nhỏ, nếu không phải dụng cụ tinh chuẩn căn bản kiểm tra không được, Đại Ngục môn nghiên cứu và chế tạo ra mấy thứ này cũng không có gì kì lạ, bởi vì đó là trung tâm của sát thủ, một khi có người phản bội, sẽ gặp dùng phương thức này để khống chế bọn họ!
“Để cho cô ấy tiếp xúc với nhiều người quen, hoặc là kích thích mãnh liệt, chờ thần kinh não của cô ấy sống lại, trí nhớ sẽ khôi phục!”
“Ừ!” Lôi Ân cúi đầu lên tiếng, hắn thương tiếc nhìn cô nhắm nghiền hai mắt, Tình Không của hắn không biết cô đã chịu bao nhiêu khổ, bị hành hạ như thế nào?
“Khuôn mặt của cô ấy thì sao? Có thể chữa được không” Ngón tay Lôi Ân vuốt ve đến vết sẹo trên mặt cô, đột nhiên hỏi.
Hơi thở quen thuộc, nụ hôn bá đạo dừng ở trên trán cô, thô ráp trên làn da của cô, Tình Không không hề cảm thấy chán ghét mà lại có cảm giác vô cùng thân thiết.
Hắc Ngân Thánh thích dùng sức mạnh, người đàn ông này cũng vậy!
“Anh buông ra!” Móng tay cô cào lên mặt hắn, sau đó thẳng thừng muốn cho hắn một cái tát, Lôi Ân nhìn đến đôi mắt trong suốt của cô nhìn hắn chống đối, hắn không khỏi buông tay, bàn tay của cô đập vào mặt hứn.
Đời này, trừ bỏ Tả Sâm, cô là đầu tiên dám đánh hắn, nhưng Lôi Ân cũng không tức giận, so với những khổ sở cô chịu, hắn chịu mấy cái tát này của cô có gì đâu?
“Anh là ai? Anh rốt cuộc là ai?” Tình Không không khống chế được cảm xúc, cô muốn bổ đầu ra cũng không nhớ ra được người đàn ông này là ai, vì sao hắn ta nói với cô những lời kì quái, còn đối với cô làm chuyện như vậy?
“Quên cũng không sao, Tình Không, anh sẽ làm cho em yêu anh một lần nữa, bảo bối, đừng khóc, là anh không tốt, thực xin lỗi……” Lôi Ân cầm lấy hai tay của cô để cô không làm tổn thương chính mình, tình nguyện để cô đánh hắn mắng hắn, cũng không muốn lại khiến cho cô chịu một chút thương tổn.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi……” Cả đời này hắn nói bao nhiêu lần chắc cũng không đủ, hai mắt Lôi Ân đỏ tươi, ở trước mặt cô một lần lại một lần sám hối, để cô phát tiết đánh hắn mắng hắn.
“Anh…… Hỗn đản!” Khi Tình Không nhìn hắn, hắn cho cô cảm giác quên thuộc, hắn dùng ánh mắt đa tình nhìn cô, sủng nịch bao dung cô, cô bị trí nhớ trói buộc không thể nhớ nổi hắn là ai, nhưng vì sao cô lại hận hắn đến vậy?
Tình Không nhẫn tâm cắn lên vai hắn, khi nhìn thấy hình xăm sau lưng hắn, toàn bộ hành động đều ngừng lại.
Hình xăm kia…… Cùng hình xăm trên đầu vai cô là hình xăm tình nhân ư?
Sky cùng King sao?
Đây là tên hai người bọn họ, vì sao muốn khắc vào thân thể lẫn nhau?
Tình Không hai mắt mê mang, chung quy là nhìn không hiểu, nhớ không nổi!
Trong lòng cô lại khó chịu, áp lực muốn khóc, cô biết chính mình khẳng định là quên chyện gì đó rất quan trọng, giống như người đàn ông trước mặt, làm cho cô lần nữa lâm vào đau khổ mê man.
“Tình Không, bây giờ đừng suy nghĩ gì ca, chỉ cần em ở bên cạnh anh, ta sẽ bù lại cho em, cho em toàn bộ yêu thương, bảo bối, anh yêu yêu!”
Đây là người đàn ông thứ hai nói yêu cô kể từ khi cô mở mắt tỉnh lại, Hắc Ngân Thánh nói hắn yêu cô, cô cảm thấy bản thân giống như vật phẩm tranh đoạt giữa hai người đàn ông này, quá khứ có lẽ là vậy, hiện tại cũng là vậy!
Nhìn đôi mắt mở to vô tội của cô, Lôi Ân không cưỡng bách cô nữa, hắn biết muốn để cho cô nhớ ra hắn còn cả một quá trình lâu dài, bất quá hắn có kiên nhẫn, cũng có tin tưởng, cô có thể trở lại là Mộ Tình Không trước kia.
Tình Không ngủ sau, Lôi Ân sai người đem toàn bộ gương trong phòng ném hết đi, khi cô còn chưa trở về, hắn tự tay bố trí hết thảy, đều là dựa theo phong cách cô thích, nhưng hắn thật không ngờ cô bị hủy hoại hoàn toàn như vậy.
Sơ Tình biết Tình Không sau khi trở về đã là ngày hôm sau, Tình Không không chết, cô biết được tin tức này xong cảm thấy thật may mắn, các cô là chị em ruột thịt, cô không hy vọng Tình Không gặp chuyện không may, nhưng Tình Không đã trở lại cũng đồng nghĩa cô mất đi Lôi Ân.
“Mẹ, Vân di, Tình Không làm cho con nhiều như vậy, con cũng nên làm gì cho em ấy phải không?”
Sơ Tình ngồi ở cửa sổ nhìn mây trắng phía chân trời, trong đầu hồi tưởng trận hỏa hoạn mà cả hai trải qua lúc trước, các cô đều hứa với Vân di, không cần ghi hận lẫn nhau, phải tương thân tương ái.
Tình Không một khắc nhảy xuống biển kia còn nhớ đến cô, còn bảo Lôi Ân quý trọng cô, đó là bởi vì Tình Không biết bản thân sẽ không thể quay trở về.
Sơ Tình đã cố gắng, cũng đã tranh thủ, nhưng Lôi Ân chung quy không yêu cô.
Vị trí trong lòng hắn thuộc về Tình Không!
Nhưng tình cảm hai mươi năm, cô yêu Lôi Ân hai mươi năm, không phải nói buông là có thể buông, nhưng cô là chị, cô nên làm gì cho Tình Không đây?
Khi Lôi Ân nhìn Sơ Tình xuất hiện, có chút phòng bị, nói, “Em đến đây làm cái gì?”
“Em chỉ là, muốn nhìn Tình Không một chút!” Sơ Tình không đoán được cô lại bị Lôi Ân phòng bị cẩn trọng như vậy, sợ cô sẽ làm bị thương Tình Không sao? Nhưng cô cho tới bây giờ cũng chưa từng có lòng muốn hại Tình Không, cô ghen tị Tình Không, cũng hận Tình Không, nhưng Tình Không thì vẫn cố gắng thành toàn cho cô!
“Sơ Tình, Tình Không hiện tại thật không được khỏe, em không cần kích thích cô ấy!” Lôi Ân đem Sơ Tình chắn ngoài cửa, ở trong mắt hắn, cô đã là người ngoài.
Hắn xoay người rời đi, ánh mắt lưu luyến không rời nhìn chỗ Lôi Ân đứng, mới ngắn ngủn vài ngày, hắn hình như già đi vài tuổi.
“Hàn Húc, thế nào?”
Hàn Húc tiêm một mũi an thần cho Tình Không, cô mê man, anh cẩn thận kiểm tra cho cô, lại phát hiện trí nhớ trong đầu cô bị xóa sạch.
“Là thuốc mất trí nhớ……” Hàn Húc chỉ vào một chỗ màu đen trên cấu tạo não của Tình Không, trong y học loại hành vi này không được phép, bởi vì tổn thương đối với thân thể rất lớn, anh cũng từng nghe qua loại thuốc mất trí nhớ này, là một đám chuyên gia não khoa nghiên cứu nhiều năm mới nghiên cứu chế tạo được, tên gọi tắt là thuốc “ U ác tính”, bởi vì người sau khi sử dụng, cả người tư tưởng cùng hành vi cũng không tự mình khống chế được, bị quản chế giống như kẻ bị thôi miên.
“Thuốc suy giảm trí nhớ này còn chưa hoàn thiện, chưa hoàn toàn tẩy đi trí nhớ của Tình Không, muốn khôi phục vẫn có khả năng!” Hàn Húc thâm trầm quan sát, căn cứ hành vi của cô cùng lí do thoái thác là có thể phán đoán ra là chủ quan ý thức hay ý thức khách quan.
“Hắc Ngân Thánh chết tiệt! Hắn chính là kẻ điên!” Lôi Ân vẫn nghĩ Hắc Ngân Thánh yêu Tình Không, là sẽ tuyệt đối không làm tổn thương cô, thậm chí vì cô, hắn nguyện ý trả giá bằng sinh mệnh chính mình, nhưng hiện tại Hắc Ngân Thánh dám dùng phương thức biến thái như vậy đến làm cho cô quên Lôi Ân hắn, quên tất cả mọi người!
“Đầu của cô ấy nếu làm phẫu thuật, chỉ hơi có sai lầm cô ấy cũng có thể bị mất mạng! Tôi đều nghị hiện tại không nên làm phẫu thuật, có thể chờ khôi phục trí nhớ, tác dụng cũng thuốc cũng sẽ biến mất!”
Nó quá nhỏ, nếu không phải dụng cụ tinh chuẩn căn bản kiểm tra không được, Đại Ngục môn nghiên cứu và chế tạo ra mấy thứ này cũng không có gì kì lạ, bởi vì đó là trung tâm của sát thủ, một khi có người phản bội, sẽ gặp dùng phương thức này để khống chế bọn họ!
“Để cho cô ấy tiếp xúc với nhiều người quen, hoặc là kích thích mãnh liệt, chờ thần kinh não của cô ấy sống lại, trí nhớ sẽ khôi phục!”
“Ừ!” Lôi Ân cúi đầu lên tiếng, hắn thương tiếc nhìn cô nhắm nghiền hai mắt, Tình Không của hắn không biết cô đã chịu bao nhiêu khổ, bị hành hạ như thế nào?
“Khuôn mặt của cô ấy thì sao? Có thể chữa được không” Ngón tay Lôi Ân vuốt ve đến vết sẹo trên mặt cô, đột nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.