Chương 177: Hai lựa chọn
Lục Thiểu
12/05/2020
Nháy mắt mùa xuân sắp trôi qua, đây là lần đầu tiên Tình Không cùng Việt Trạch ra ngoài kể từ sau khi đến Las Vegas, cô có chút bài xích khi nhìn thấy đám người, cũng không muốn thấy ánh nắng mặt trời.
Việt Trạch không khỏi mạnh dạn kéo cô đi, chỉ sợ thời tiết đã bắt đầu chuyển ấm, trên mặt Tình Không vẫn đang dùng khăn quấn kín mặt mũi, Việt Trạch đem bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên tay mình, không ngừng an ủi cô, “Đừng sợ, Tình Không, không có việc gì đâu!”
Sợ hãi của cô, băn khoăn của cô, cậu đều biết!
“Việt Trạch, nếu chữa không được, anh cũng đừng ghét bỏ em!” Trên đầu Tình Không mang theo mũ, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp sau lớp khăn, chỉ lộ ra đôi mắt, đi ở trên đường phố Las Vegas, không ít người nhìn cô như nhìn quái vật.
“Nha đầu ngốc, anh còn phải cảm ơn em vì đã không chê anh nông nổi!” Việt Trạch dịu dàng vuốt tóc của cô, sau đó ôm cô ngồi vào xe oto.
Một giờ sau, xe dừng lại ở một chỗ hẻo lảnh, Việt Trạch ôm Tình Không xuống xe, sau đó đè thấp hai bên mũ rồi đi trên con đường nhỏ gập ghềnh.
Vị bác sĩ kia là Father Lang, người mĩ, tóc vàng mắt xanh, Tình Không vốn nghĩ đó là một người có tuổi nhưng không ngờ anh ta vẫn còn trẻ, khoảng ba mươi tuổi, gương mặt nho nhã tươi cười với bọn họ.
“Tôi nghe Tử Khiêm nói, tình trạng của cô có chút phức tạp, để tôi kiểm tra trước cho cô một chút!” Father Lang nhìn Tình Không nói xong, Việt Trạch đỡ cô lên giường, dưới thân truyền đến một cảm giác man mát, đôi mắt sáng ngời bị Father Lang lấy tay bịt kín, cô chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến một cảm giác ma quái, có con dao bén nhọn đâm xuống da thịt của cô, rất đau.
Việt Trạch ở một bên khẩn trương lo lắng nhìn Father Lang dùng nhíp phẫu thuật kiểm tra vết thương trên mặt Tình Không, nghe tiếng hít thở của cô càng lúc càng dồn dập, cậu giữ lấy tay của cô, để cô dùng móng tay bấu chặt vào tay cậu.
Đau đớn giằng co hơn 20 phút, Father Lang lấy nước khử trùng giúp cô rửa mặt, Tình Không an tĩnh trở lại.
“Thế nào? Có thể chữa được không?” Việt Trạch t vội vàng xao động nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi, nghe được anh ta nói có chút tiếc nuối,“Miệng vết thương rất sâu, xương cốt cũng có chút nứt ra rồi, nếu muốn động tới dao kéo để phẫu thuật thì cần một quá trình hậu phẫu lâu dài, hơn nữa thực còn có thể rất đau đớn, nếu không dùng phương pháp phẫu thuật dùng dao kéo mà dùng phương pháp điều trị thuốc thông thường thì bớt đau đớn hơn, nhưng là hiệu quả sẽ không rõ ràng như vậy, về sau trên mặt có thể có sẹo lưu lại…..”
“Tôi không sợ! Mời anh cứ phẫu thuật cho tôi!” Tình Không mở to mắt, kiên định, Việt Trạch có chút không hờn giận nhíu mày, “Tình Không……”
Như vậy sẽ rất đau đớn không phải sao? Cậu không muốn mỗi ngày mỗi đêm cô chịu đau đớn như vậy.
“Chúng ta hay dùng thuốc đi, lưu sẹo cũng không sao, hiện tại phẫu thuật thẩm mỹ rất phát triển, sau này cũng có thể chữa!”
“Không, em không cần! Việt Trạch, em không muốn sau này mỗi ngày soi gương phải nhìn thấy một gương mặt xa lạ!” Như vậy, so với hủy dung cô càng không chấp nhận, cô cao ngạo thân thể cô đâu chấp nhận như vậy, cô muốn làm một Mộ Tình Không chân thật.
“Cô cũng nên suy nghĩ kĩ, cho dù có phẫu thuật thẩm mỹ được như lời nói, đắp một bộ da khác lên mặt cũng phải làm tẩy rửa hóa học trước, quá trình đó cũng rất đau, không thể dùng gây mê, cô có chịu nổi không?”
Father Lang khâm phục nhìn cô gái cao ngạo trước mặt, thấy cô không chút do dự gật đầu, anh nói tiếp, “Như vậy, ba ngày sau hai người lại đến đây, tôi kiểm tra lại một chút tình hình của cô, từ giờ sẽ dùng thuốc rửa mặt……”
Anh đưa cho cô một cái bình thủy tinh màu xanh, Tình Không cảm kích nhận, Việt Trạch cũng cảm kích, sau đó tiều tụy nói,“Cảm ơn ngài, Mr,Lang!”
Father Lang cười gật đầu, sau đó nhìn Việt Trạch ôm lấy Tình Không rời đi.
Tình Không cảm giác được độ ấm trong tay, cô cũng cầm lấy tay Việt Trạch, sau đó rúc vào trong lòng cậu nói, “Việt Trạch, may mắn có anh!”
Cô thật may mắn, cô hiện tại hai bàn tay trắng, thậm chí gương mặt cũng bị hủy, nhưng người thanh niên này vẫn yêu cô điên cuồng như trước.
“Cho nên, vì anh, em sẽ kiên cường, em sẽ chịu đựng đến cùng!” Tình Không nhìn cậu nở nụ cười hiện ra lúm đồng tiền, Việt Trạch sủng nịch nhéo cái mũi của cô, sau đó giúp cô quàng khăn lên, đi về phía trước.
Dọc đường đi, Việt Trạch cảm giác có mấy ánh mắt nhìn bọn cậu chằm chằm, cậu ôm chặt Tình Không, trở lại khách sạn không có quay đầu lại.
Tình Không đi đến bên cửa sổ xem bồn cây tiên nhân chưởng màu xanh kia, Việt Trạch nghe thấy tiếng cô kêu to, vội vàng chạy đến ban công, khẩn trương đem cô ôm vào trong ngực.
“Làm sao vậy?”
“Cây tiên nhân chưởng…… Đã chết!” Tình Không chỉ vào bồn cây thực vật ương nganh kia để cho Việt Trạch, cậu theo phương hướng ngón tay của Tình Không nhìn lại, cái cây vốn xanh mướt nay đã vàng úa, còn có một ít nước đen rỉ ra.
“Việt Trạch, vì sao em có loại dự cảm không hay? Em muốn rời khỏi nơi này……” Las Vegas thật sự là ác mộng của cô, cô không muốn tiếp tục ở lại cái nơi làm cho cô khó thở như thế ày.
Giống như nơi này, giống như Roma…… Cô phải rời khỏi hai người đàn ông khiến Mộ Tình Không cô sống không bằng chết!
Hắc Ngân Thánh, Lôi Ân, cô ngay cả nghĩ cũng không dám!
“Ngoan, đừng sợ! Chỉ là hai cái cây thôi, chờ mặt em khỏi, anh sẽ mang em đi ngay!”
“Hiện tại đừng suy nghĩ miên man, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, anh ở đây với em!” Việt Trạch ôm cô trở về phòng, đặt trên giường lớn, sau đó thay cô đắp chăn, một đôi tay của Tình Không vẫn gắt gao giữ lấy chăn, cô nghe thấy lời Việt Trạch chìm vào giấc ngủ, sau đó cảm giác được một đôi tay đang thay cô bôi chất lỏng man mát, không quá đau, có chút ngứa, cô muốn đưa tay bắt lấy, lại bị một đôi bàn tay to ngăn trở.
Một nụ hôn ẩm ướt nhẹ nhàng đậu trên mặt cô, Tình Không biết đó là Việt Trạch hôn cô, cô tưởng đẩy ra, khuôn mặt xấu xí như vậy, cậu ấy sao vẫn có thể hôn được nhỉ?
“Ngoan, đừng loạn, một hồi thì tốt rồi!” Việt Trạch đem thuốc nước của Father Lang thoa rửa lên mặt cô, sẽ có phản ứng một chút, cậu một đêm chưa từng chợp mắt, cứ như vậy canh giữ cô, nhìn tay cô muốn cào lên mặt mình thì liền vội vàng ngăn cản cô.
Liên tục vài ngày, mặt Tình Không đều ngứa đến khó chịu, cô muố vụng trộm cào lên, vẫn bị Việt Trạch phát hiện, cậu nghiêm khắc quát lớn cô, sau đó đang giữ lấy mặt của cô dịu dàng xoa xao, động tác thật cẩn thận, giống như cô là bảo bối trân quý nhất trên đời này của cậu.
Tình Không không dám soi gương, nhìn đến khuôn mặt này ngay cả trong mộng cũng đều bị làm tỉnh giấc, nhưng Việt Trạch cư nhiên không ghét bỏ, cậu cẩn thận chăm sóc cô, đây là lời hứa của cậu.
Ngày thứ tư, bọn họ lại đi đến nhà Father Lang kia, khi xe đi đến nơi hẻo lánh, Việt Trạch lại cảm giác bị người khác theo dõi.
Việt Trạch không khỏi mạnh dạn kéo cô đi, chỉ sợ thời tiết đã bắt đầu chuyển ấm, trên mặt Tình Không vẫn đang dùng khăn quấn kín mặt mũi, Việt Trạch đem bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên tay mình, không ngừng an ủi cô, “Đừng sợ, Tình Không, không có việc gì đâu!”
Sợ hãi của cô, băn khoăn của cô, cậu đều biết!
“Việt Trạch, nếu chữa không được, anh cũng đừng ghét bỏ em!” Trên đầu Tình Không mang theo mũ, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp sau lớp khăn, chỉ lộ ra đôi mắt, đi ở trên đường phố Las Vegas, không ít người nhìn cô như nhìn quái vật.
“Nha đầu ngốc, anh còn phải cảm ơn em vì đã không chê anh nông nổi!” Việt Trạch dịu dàng vuốt tóc của cô, sau đó ôm cô ngồi vào xe oto.
Một giờ sau, xe dừng lại ở một chỗ hẻo lảnh, Việt Trạch ôm Tình Không xuống xe, sau đó đè thấp hai bên mũ rồi đi trên con đường nhỏ gập ghềnh.
Vị bác sĩ kia là Father Lang, người mĩ, tóc vàng mắt xanh, Tình Không vốn nghĩ đó là một người có tuổi nhưng không ngờ anh ta vẫn còn trẻ, khoảng ba mươi tuổi, gương mặt nho nhã tươi cười với bọn họ.
“Tôi nghe Tử Khiêm nói, tình trạng của cô có chút phức tạp, để tôi kiểm tra trước cho cô một chút!” Father Lang nhìn Tình Không nói xong, Việt Trạch đỡ cô lên giường, dưới thân truyền đến một cảm giác man mát, đôi mắt sáng ngời bị Father Lang lấy tay bịt kín, cô chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến một cảm giác ma quái, có con dao bén nhọn đâm xuống da thịt của cô, rất đau.
Việt Trạch ở một bên khẩn trương lo lắng nhìn Father Lang dùng nhíp phẫu thuật kiểm tra vết thương trên mặt Tình Không, nghe tiếng hít thở của cô càng lúc càng dồn dập, cậu giữ lấy tay của cô, để cô dùng móng tay bấu chặt vào tay cậu.
Đau đớn giằng co hơn 20 phút, Father Lang lấy nước khử trùng giúp cô rửa mặt, Tình Không an tĩnh trở lại.
“Thế nào? Có thể chữa được không?” Việt Trạch t vội vàng xao động nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi, nghe được anh ta nói có chút tiếc nuối,“Miệng vết thương rất sâu, xương cốt cũng có chút nứt ra rồi, nếu muốn động tới dao kéo để phẫu thuật thì cần một quá trình hậu phẫu lâu dài, hơn nữa thực còn có thể rất đau đớn, nếu không dùng phương pháp phẫu thuật dùng dao kéo mà dùng phương pháp điều trị thuốc thông thường thì bớt đau đớn hơn, nhưng là hiệu quả sẽ không rõ ràng như vậy, về sau trên mặt có thể có sẹo lưu lại…..”
“Tôi không sợ! Mời anh cứ phẫu thuật cho tôi!” Tình Không mở to mắt, kiên định, Việt Trạch có chút không hờn giận nhíu mày, “Tình Không……”
Như vậy sẽ rất đau đớn không phải sao? Cậu không muốn mỗi ngày mỗi đêm cô chịu đau đớn như vậy.
“Chúng ta hay dùng thuốc đi, lưu sẹo cũng không sao, hiện tại phẫu thuật thẩm mỹ rất phát triển, sau này cũng có thể chữa!”
“Không, em không cần! Việt Trạch, em không muốn sau này mỗi ngày soi gương phải nhìn thấy một gương mặt xa lạ!” Như vậy, so với hủy dung cô càng không chấp nhận, cô cao ngạo thân thể cô đâu chấp nhận như vậy, cô muốn làm một Mộ Tình Không chân thật.
“Cô cũng nên suy nghĩ kĩ, cho dù có phẫu thuật thẩm mỹ được như lời nói, đắp một bộ da khác lên mặt cũng phải làm tẩy rửa hóa học trước, quá trình đó cũng rất đau, không thể dùng gây mê, cô có chịu nổi không?”
Father Lang khâm phục nhìn cô gái cao ngạo trước mặt, thấy cô không chút do dự gật đầu, anh nói tiếp, “Như vậy, ba ngày sau hai người lại đến đây, tôi kiểm tra lại một chút tình hình của cô, từ giờ sẽ dùng thuốc rửa mặt……”
Anh đưa cho cô một cái bình thủy tinh màu xanh, Tình Không cảm kích nhận, Việt Trạch cũng cảm kích, sau đó tiều tụy nói,“Cảm ơn ngài, Mr,Lang!”
Father Lang cười gật đầu, sau đó nhìn Việt Trạch ôm lấy Tình Không rời đi.
Tình Không cảm giác được độ ấm trong tay, cô cũng cầm lấy tay Việt Trạch, sau đó rúc vào trong lòng cậu nói, “Việt Trạch, may mắn có anh!”
Cô thật may mắn, cô hiện tại hai bàn tay trắng, thậm chí gương mặt cũng bị hủy, nhưng người thanh niên này vẫn yêu cô điên cuồng như trước.
“Cho nên, vì anh, em sẽ kiên cường, em sẽ chịu đựng đến cùng!” Tình Không nhìn cậu nở nụ cười hiện ra lúm đồng tiền, Việt Trạch sủng nịch nhéo cái mũi của cô, sau đó giúp cô quàng khăn lên, đi về phía trước.
Dọc đường đi, Việt Trạch cảm giác có mấy ánh mắt nhìn bọn cậu chằm chằm, cậu ôm chặt Tình Không, trở lại khách sạn không có quay đầu lại.
Tình Không đi đến bên cửa sổ xem bồn cây tiên nhân chưởng màu xanh kia, Việt Trạch nghe thấy tiếng cô kêu to, vội vàng chạy đến ban công, khẩn trương đem cô ôm vào trong ngực.
“Làm sao vậy?”
“Cây tiên nhân chưởng…… Đã chết!” Tình Không chỉ vào bồn cây thực vật ương nganh kia để cho Việt Trạch, cậu theo phương hướng ngón tay của Tình Không nhìn lại, cái cây vốn xanh mướt nay đã vàng úa, còn có một ít nước đen rỉ ra.
“Việt Trạch, vì sao em có loại dự cảm không hay? Em muốn rời khỏi nơi này……” Las Vegas thật sự là ác mộng của cô, cô không muốn tiếp tục ở lại cái nơi làm cho cô khó thở như thế ày.
Giống như nơi này, giống như Roma…… Cô phải rời khỏi hai người đàn ông khiến Mộ Tình Không cô sống không bằng chết!
Hắc Ngân Thánh, Lôi Ân, cô ngay cả nghĩ cũng không dám!
“Ngoan, đừng sợ! Chỉ là hai cái cây thôi, chờ mặt em khỏi, anh sẽ mang em đi ngay!”
“Hiện tại đừng suy nghĩ miên man, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, anh ở đây với em!” Việt Trạch ôm cô trở về phòng, đặt trên giường lớn, sau đó thay cô đắp chăn, một đôi tay của Tình Không vẫn gắt gao giữ lấy chăn, cô nghe thấy lời Việt Trạch chìm vào giấc ngủ, sau đó cảm giác được một đôi tay đang thay cô bôi chất lỏng man mát, không quá đau, có chút ngứa, cô muốn đưa tay bắt lấy, lại bị một đôi bàn tay to ngăn trở.
Một nụ hôn ẩm ướt nhẹ nhàng đậu trên mặt cô, Tình Không biết đó là Việt Trạch hôn cô, cô tưởng đẩy ra, khuôn mặt xấu xí như vậy, cậu ấy sao vẫn có thể hôn được nhỉ?
“Ngoan, đừng loạn, một hồi thì tốt rồi!” Việt Trạch đem thuốc nước của Father Lang thoa rửa lên mặt cô, sẽ có phản ứng một chút, cậu một đêm chưa từng chợp mắt, cứ như vậy canh giữ cô, nhìn tay cô muốn cào lên mặt mình thì liền vội vàng ngăn cản cô.
Liên tục vài ngày, mặt Tình Không đều ngứa đến khó chịu, cô muố vụng trộm cào lên, vẫn bị Việt Trạch phát hiện, cậu nghiêm khắc quát lớn cô, sau đó đang giữ lấy mặt của cô dịu dàng xoa xao, động tác thật cẩn thận, giống như cô là bảo bối trân quý nhất trên đời này của cậu.
Tình Không không dám soi gương, nhìn đến khuôn mặt này ngay cả trong mộng cũng đều bị làm tỉnh giấc, nhưng Việt Trạch cư nhiên không ghét bỏ, cậu cẩn thận chăm sóc cô, đây là lời hứa của cậu.
Ngày thứ tư, bọn họ lại đi đến nhà Father Lang kia, khi xe đi đến nơi hẻo lánh, Việt Trạch lại cảm giác bị người khác theo dõi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.