Chương 119: Tự tử vì cậu ấy
Lục Thiểu
15/05/2019
Edit: Meimoko
……………………..
“Hắc Ngân Thánh, anh dừng tay lại!” Tình Không nhìn Hắc Ngân Thánh màu mắt đã đỏ hoằn, là sát ý cô quá quen thuộc.
Hắc Ngân Thánh nhìn hai bàn tay bọn họ nắm chặt lấy nhau, sát khí trong mắt càng thêm nặng.
“Tình Không, đừng sợ, tôi bảo hộ em!” Việt Trạch ôm một viên nóng bỏng tâm, lại đem Tình Không đẩy khai.
Một thiếu niên đơn thuần, lại luôn nói ra những lời khiến cô thực cảm động.
Gương mặt Việt Trạch còn non nớt, dính đầy máu tươi, cậu nhìn thẳng vào Hắc Ngân Thánh, cũng không sợ hãi, khiêu khích nhìn hắn nói,“Muốn mang chị ấy đi, trừ phi bước qua xác tôi!”
“Ta đang có ý này!” Hắc Ngân Thánh nhếch mắt, đã muốn bóp cò súng trong tay.
Việt Trạch từ đầu đến cuối đều không buông tay Tình Không ra, thâm tình nhìn cô nói,“Tình Không, nếu tôi chết, em có thể cả đời đừng quên tôi có được không?”
“Đồ ngốc, cái tên ngốc này! Không cho nói nói như vậy, cậu còn trẻ, nhất định phải sống!” Tình Không buồn bực đấm vào ngực cậu, nụ cười tỏa nắng trong sáng kia của Việt Trạch như mũi dao đâm vào mắt Hắc Ngân Thánh, hắn và cậu ta, giống như đêm tối với bình minh. Hắn rõ ràng biết, Tình Không cần ánh mặt trời, nhưng hắn thả cô đi không được, cho nên…cũng muốn cô sống trong bóng đêm như hắn.
Ánh mắt Tình Không với Việt Trạch cứ giao nhau lại càng làm Hắc Ngân Thánh nổi giận hơn. Hắn càng dí súng sát vào đầu cậu ta, dùng sức đến mức chỉ cần sơ sẩy nhẹ thôi cũng bóp cò, Tình Không trong tình thế cấp bách mà ôm chặt lấy Việt Trạch, đè thân mình chắn cho cậu ta.
Cô bán nằm trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông đang cầm súng, thỏa hiệp nói,“Thả cậu ấy, tôi về với anh!”
“Tình Không, em nhất định sẽ phải theo ta về, nhưng còn nó, ta cũng muốn giết!” Hắc Ngân Thánh không thể nhịn được nữa, những tên đàn ông đã chạm vào Tình Không, đều phải chết!
“Anh dám!” Cô trợn trừng mắt, khí thế cũng không kém hắn. Hắc Ngân Thánh không hề nhượng bộ,“Tình Không, đừng bàn điều kiện với ta!”
Hắc Ngân Thánh tiến lên từng bước, lôi Tình Không ra khỏi Việt Trạch, Việt Trạch không chút sợ hãi nhìn người đàn ông tiến đến, không sợ chết nói,“ Ông không thấy cô ấy không muốn quay lại với ông sao? Tình Không, cô ấy không thích ông, ông có giết tôi thì cô ấy vẫn không thích ông đâu!”
“Câm miệng!” Hắc Ngân Thánh một tay lôi hẳn Tình Không ra, ném về phía Dịch Phong.
Hắn giương nòng súng chặt ngay miệng cậu ta., Tiểu tử này, con của tổng thống Vili, lần trước ở Trung Quốc, nếu không phải Lôi Ân cản trở, cái mạng nhỏ này của cậu ta đâu còn đến bây giờ, nghĩ lại đến chuyện bầu cử lần trước, hắn đang muốn biện pháp trừ nó, vậy mà nó còn dám đứng trước mặt hắn, cùng hắn giành phụ nữ sao?!
“Hắc Ngân Thánh, nếu anh giết cậu ấy, ngay tôi cũng giết luôn đi!” Ra sức giãy dụa trong tay Dịch Phong, Tình Không ngoan tuyệt nói, Hắc Ngân Thánh dùng súng bạt hai phát lên má Việt Trạch, quay đầu nhìn Tình Không khi, hắn lạnh lẽo hỏi,“Em có tình cảm với nó sao?”
“Đúng!” Tình Không không nhìn hai con ngươi đang phun lửa của hắn, dũng cảm nói.
“Tình Không, nếu không chiếm được em, ta tình nguyện…… hủy em!” Hắc Ngân Thánh khi nói ra những lời này, trong mắt không mang theo một tia tình cảm, thật giống như hắn từ trước đến giờ chưa hề quen biết cô.
Ngoan quyết như vậy, tàn nhẫn như vậy, Tình Không chưa từng thấy quua, hắn nói, hắn ngay cả nàng cũng có thể giết!
“Cho nên, đừng tưởng rằng ta sẽ không giết em!”
“Vậy anh có thể thử xem!” Tình Không chớp mắt cũng không.
Bốp….
Việt Trạch bị hắn đánh một quyền, miệng phun máu,“Tình Không, đừng cầu xin ông ta……”
Hắc Ngân Thánh và cô nhìn nhau trong vài giây, mắt xếch cứ như vậy không mang theo cảm tình nhìn cô, bàn tay hắn nổi gân, bóp lấy cò súng, cũng không nhìn về phía Việt Trạch, viên đạn cứ như vậy mà được phóng ra.
“Phang”, Việt Trạch cúi đầu kêu rên một tiếng, giữa hai chân truyền đến cảm giác đau đớn, Hắc Ngân Thánh ném khẩu súng trong tay đi, lạnh lùng nói với Dịch Phong,“Đi!”
Tình Không thế này mới thở ra một hơi, cô vẫn thắng, chân bị trúng đạn khiến Việt Trạch không thể đi được, Tình Không bị Dịch Phong túm hai tay, cô quay lại lắc lắc đầu với cậu ta. Việt Trạch cáu giận chính mình vô dụng.
“Tình Không, em chờ tôi! Một ngày nào đó tôi sẽ dẫn em đi!”
Hắc Ngân Thánh thô lỗ kéo Tình Không lại từ tay Dịch Phong, còn chưa đi đến tiền sảnh, dưới chân lộ đột nhiên kịch liệt lắc lư, ngay cả chung quanh đều bắt đầu khuynh sụp.
Bọn người Dịch Phong vọt tới trước mặt, lập tức phát hiện sự dị thường,“Ngân Đế, có người gài bom ở đây, chúng ta đi mau!”
Nói thì chậm, làm thì nhanh, Hắc Ngân Thánh đã mang theo Tình Không đi theo con đường khác, Tình Không chỉ quan tâm đến Việt Trạch, chân cậu ta bị thương, cậu ấy sao có thể chạy ra được?
“Anh phái người đưa cậu ấy đi ra ngoài được không?” Tình Không dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Hắc Ngân Thánh, hắn lạnh như băng hạ nghiêng mặt nạ bạc thể hiện rõ sự tức giận của hắn, hắn ngay cả liếc cũng không liếc qua Tình Không, lạnh lùng nói,“Em cảm thấy có khả năng sao?”
“Anh có biết cậu ta là ai không? Đó là con trai của Viên Trường tổng thống, giúp cậu ấy đi!” Tình Không cầu xin, Hắc Ngân Thánh nắm tay cô càng thêm chặt, đem cô giáp đến trước ngực mình nói, thì thầm với cô,“Liền ngay cả cha nó, ta đều không để vào mắt!”
“Anh……” Tình Không nghẹn nói không ra lời, Hắc Ngân Thánh mang cô từ hầm đi ra ngoài, bên ngoài đã có mấy chiếc xe đợi sẵn.
Tình Không bị Hắc Ngân Thánh ép lên xe, đóng cửa xe, phân phó lái xe lái xe, hắn thế nhưng lại lên một chiếc xe khác.
Gặp được nguy hiểm, hắn luôn bảo hộ cô rất tốt.
Trở lại biệt thự, Hứa Tuyết Cầm và Tô Khuynh đều trở lại, Tô Khuynh nhìn thấy Tình Không, sắc mặt trắng nhợt, chỉ biết chắc chắn một điều: Việt Trạch đã thất bại.
“Tình Không, cậu không sao chứ? Nơi đó đột nhiên phát nổ mạnh, may mà chúng ta đã đi trước!” Tô Khuynh kéo Tình Không lên lầu, Hứa Tuyết Cầm cũng bị kinh hách, kinh hồn chưa bình tĩnh lại, được người hầu dìu vào phòng nghỉ.
“Không biết Việt Trạch thế nào, đều là tớ không tốt, không nên liên lụy cậu ta!” Tình Không tự trách, nếu Việt Trạch bởi vậy mà mất mạng, cô cả đời này sẽ bị cắn dứt lương tâm.
“Đừng lo lắng, cậu ấy dẫn cậu bỏ trốn được thì cũng đi ra được!” Tô Khuynh trên mặt có đôi ý cười, oán hận, vì sao Mộ Tình Không còn trở về?! Ả ước gì cô gái này biến mất, Hắc Ngân Thánh sẽ lại bổ nhào lên người ả.
Bất quá, hôm nay tiệc đính hôn bị hủy, ả cũng có chút vui mừng.
“Hy vọng như thế!” Tình Không vẫn lo lắng, vẻ mặt không tốt lên.
“Tình Không, cậu có biết tớ còn nhìn thấy ai không?” Tô Khuynh nhếch môi. Tình Không ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn ả, chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của ả khẽ mở, thốt ra một cái tên cả đời cô không thể quên được,“Lôi Ân!”
Đến bây giờ, cho dù là chỉ nghe được tên của hắn, cô vẫn không nhịn được mà run lên.
……………………..
“Hắc Ngân Thánh, anh dừng tay lại!” Tình Không nhìn Hắc Ngân Thánh màu mắt đã đỏ hoằn, là sát ý cô quá quen thuộc.
Hắc Ngân Thánh nhìn hai bàn tay bọn họ nắm chặt lấy nhau, sát khí trong mắt càng thêm nặng.
“Tình Không, đừng sợ, tôi bảo hộ em!” Việt Trạch ôm một viên nóng bỏng tâm, lại đem Tình Không đẩy khai.
Một thiếu niên đơn thuần, lại luôn nói ra những lời khiến cô thực cảm động.
Gương mặt Việt Trạch còn non nớt, dính đầy máu tươi, cậu nhìn thẳng vào Hắc Ngân Thánh, cũng không sợ hãi, khiêu khích nhìn hắn nói,“Muốn mang chị ấy đi, trừ phi bước qua xác tôi!”
“Ta đang có ý này!” Hắc Ngân Thánh nhếch mắt, đã muốn bóp cò súng trong tay.
Việt Trạch từ đầu đến cuối đều không buông tay Tình Không ra, thâm tình nhìn cô nói,“Tình Không, nếu tôi chết, em có thể cả đời đừng quên tôi có được không?”
“Đồ ngốc, cái tên ngốc này! Không cho nói nói như vậy, cậu còn trẻ, nhất định phải sống!” Tình Không buồn bực đấm vào ngực cậu, nụ cười tỏa nắng trong sáng kia của Việt Trạch như mũi dao đâm vào mắt Hắc Ngân Thánh, hắn và cậu ta, giống như đêm tối với bình minh. Hắn rõ ràng biết, Tình Không cần ánh mặt trời, nhưng hắn thả cô đi không được, cho nên…cũng muốn cô sống trong bóng đêm như hắn.
Ánh mắt Tình Không với Việt Trạch cứ giao nhau lại càng làm Hắc Ngân Thánh nổi giận hơn. Hắn càng dí súng sát vào đầu cậu ta, dùng sức đến mức chỉ cần sơ sẩy nhẹ thôi cũng bóp cò, Tình Không trong tình thế cấp bách mà ôm chặt lấy Việt Trạch, đè thân mình chắn cho cậu ta.
Cô bán nằm trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông đang cầm súng, thỏa hiệp nói,“Thả cậu ấy, tôi về với anh!”
“Tình Không, em nhất định sẽ phải theo ta về, nhưng còn nó, ta cũng muốn giết!” Hắc Ngân Thánh không thể nhịn được nữa, những tên đàn ông đã chạm vào Tình Không, đều phải chết!
“Anh dám!” Cô trợn trừng mắt, khí thế cũng không kém hắn. Hắc Ngân Thánh không hề nhượng bộ,“Tình Không, đừng bàn điều kiện với ta!”
Hắc Ngân Thánh tiến lên từng bước, lôi Tình Không ra khỏi Việt Trạch, Việt Trạch không chút sợ hãi nhìn người đàn ông tiến đến, không sợ chết nói,“ Ông không thấy cô ấy không muốn quay lại với ông sao? Tình Không, cô ấy không thích ông, ông có giết tôi thì cô ấy vẫn không thích ông đâu!”
“Câm miệng!” Hắc Ngân Thánh một tay lôi hẳn Tình Không ra, ném về phía Dịch Phong.
Hắn giương nòng súng chặt ngay miệng cậu ta., Tiểu tử này, con của tổng thống Vili, lần trước ở Trung Quốc, nếu không phải Lôi Ân cản trở, cái mạng nhỏ này của cậu ta đâu còn đến bây giờ, nghĩ lại đến chuyện bầu cử lần trước, hắn đang muốn biện pháp trừ nó, vậy mà nó còn dám đứng trước mặt hắn, cùng hắn giành phụ nữ sao?!
“Hắc Ngân Thánh, nếu anh giết cậu ấy, ngay tôi cũng giết luôn đi!” Ra sức giãy dụa trong tay Dịch Phong, Tình Không ngoan tuyệt nói, Hắc Ngân Thánh dùng súng bạt hai phát lên má Việt Trạch, quay đầu nhìn Tình Không khi, hắn lạnh lẽo hỏi,“Em có tình cảm với nó sao?”
“Đúng!” Tình Không không nhìn hai con ngươi đang phun lửa của hắn, dũng cảm nói.
“Tình Không, nếu không chiếm được em, ta tình nguyện…… hủy em!” Hắc Ngân Thánh khi nói ra những lời này, trong mắt không mang theo một tia tình cảm, thật giống như hắn từ trước đến giờ chưa hề quen biết cô.
Ngoan quyết như vậy, tàn nhẫn như vậy, Tình Không chưa từng thấy quua, hắn nói, hắn ngay cả nàng cũng có thể giết!
“Cho nên, đừng tưởng rằng ta sẽ không giết em!”
“Vậy anh có thể thử xem!” Tình Không chớp mắt cũng không.
Bốp….
Việt Trạch bị hắn đánh một quyền, miệng phun máu,“Tình Không, đừng cầu xin ông ta……”
Hắc Ngân Thánh và cô nhìn nhau trong vài giây, mắt xếch cứ như vậy không mang theo cảm tình nhìn cô, bàn tay hắn nổi gân, bóp lấy cò súng, cũng không nhìn về phía Việt Trạch, viên đạn cứ như vậy mà được phóng ra.
“Phang”, Việt Trạch cúi đầu kêu rên một tiếng, giữa hai chân truyền đến cảm giác đau đớn, Hắc Ngân Thánh ném khẩu súng trong tay đi, lạnh lùng nói với Dịch Phong,“Đi!”
Tình Không thế này mới thở ra một hơi, cô vẫn thắng, chân bị trúng đạn khiến Việt Trạch không thể đi được, Tình Không bị Dịch Phong túm hai tay, cô quay lại lắc lắc đầu với cậu ta. Việt Trạch cáu giận chính mình vô dụng.
“Tình Không, em chờ tôi! Một ngày nào đó tôi sẽ dẫn em đi!”
Hắc Ngân Thánh thô lỗ kéo Tình Không lại từ tay Dịch Phong, còn chưa đi đến tiền sảnh, dưới chân lộ đột nhiên kịch liệt lắc lư, ngay cả chung quanh đều bắt đầu khuynh sụp.
Bọn người Dịch Phong vọt tới trước mặt, lập tức phát hiện sự dị thường,“Ngân Đế, có người gài bom ở đây, chúng ta đi mau!”
Nói thì chậm, làm thì nhanh, Hắc Ngân Thánh đã mang theo Tình Không đi theo con đường khác, Tình Không chỉ quan tâm đến Việt Trạch, chân cậu ta bị thương, cậu ấy sao có thể chạy ra được?
“Anh phái người đưa cậu ấy đi ra ngoài được không?” Tình Không dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Hắc Ngân Thánh, hắn lạnh như băng hạ nghiêng mặt nạ bạc thể hiện rõ sự tức giận của hắn, hắn ngay cả liếc cũng không liếc qua Tình Không, lạnh lùng nói,“Em cảm thấy có khả năng sao?”
“Anh có biết cậu ta là ai không? Đó là con trai của Viên Trường tổng thống, giúp cậu ấy đi!” Tình Không cầu xin, Hắc Ngân Thánh nắm tay cô càng thêm chặt, đem cô giáp đến trước ngực mình nói, thì thầm với cô,“Liền ngay cả cha nó, ta đều không để vào mắt!”
“Anh……” Tình Không nghẹn nói không ra lời, Hắc Ngân Thánh mang cô từ hầm đi ra ngoài, bên ngoài đã có mấy chiếc xe đợi sẵn.
Tình Không bị Hắc Ngân Thánh ép lên xe, đóng cửa xe, phân phó lái xe lái xe, hắn thế nhưng lại lên một chiếc xe khác.
Gặp được nguy hiểm, hắn luôn bảo hộ cô rất tốt.
Trở lại biệt thự, Hứa Tuyết Cầm và Tô Khuynh đều trở lại, Tô Khuynh nhìn thấy Tình Không, sắc mặt trắng nhợt, chỉ biết chắc chắn một điều: Việt Trạch đã thất bại.
“Tình Không, cậu không sao chứ? Nơi đó đột nhiên phát nổ mạnh, may mà chúng ta đã đi trước!” Tô Khuynh kéo Tình Không lên lầu, Hứa Tuyết Cầm cũng bị kinh hách, kinh hồn chưa bình tĩnh lại, được người hầu dìu vào phòng nghỉ.
“Không biết Việt Trạch thế nào, đều là tớ không tốt, không nên liên lụy cậu ta!” Tình Không tự trách, nếu Việt Trạch bởi vậy mà mất mạng, cô cả đời này sẽ bị cắn dứt lương tâm.
“Đừng lo lắng, cậu ấy dẫn cậu bỏ trốn được thì cũng đi ra được!” Tô Khuynh trên mặt có đôi ý cười, oán hận, vì sao Mộ Tình Không còn trở về?! Ả ước gì cô gái này biến mất, Hắc Ngân Thánh sẽ lại bổ nhào lên người ả.
Bất quá, hôm nay tiệc đính hôn bị hủy, ả cũng có chút vui mừng.
“Hy vọng như thế!” Tình Không vẫn lo lắng, vẻ mặt không tốt lên.
“Tình Không, cậu có biết tớ còn nhìn thấy ai không?” Tô Khuynh nhếch môi. Tình Không ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn ả, chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của ả khẽ mở, thốt ra một cái tên cả đời cô không thể quên được,“Lôi Ân!”
Đến bây giờ, cho dù là chỉ nghe được tên của hắn, cô vẫn không nhịn được mà run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.