Tổng Tài Si Tình: Xin Em Quay Về!
Chương 27: 3 năm.
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
18/06/2023
Tựa đề: "Theo Đuổi Vợ Yêu."
"Oái... là tiểu thuyết sao?"
Cao Đình lôi ra xem, quả đúng như tiên đoán, chính là tiểu thuyết ngôn tình sủng vợ...
[.....]
"Làm lại..."
Hàn Trúc ngồi trong phòng làm việc, ném tai liệu bị sai sót vào mặt nhân viên. Nhân viên chỉ biết lẳng lặng nhặt lên.
Hạo Kình bước vào thấy Hàn Trúc mất bình tĩnh bèn ra dấu cho người kia lui ra.
"Chuyện gì mà Hàn Thiếu...?"
"Không có gì? Anh nói đi tôi có xấu không?"
"Hả?" Hạo Kình kinh ngạc kéo ghế ngồi xuống: "Sao anh hỏi vậy?"
Hàn Trúc xoay ghế nhìn Hạo Kình: "Cao Đình chê tôi!"
Hạo Kình bật cười: "Trời đất, có thế thôi hả?"
"Ừ!"
Hàn Trúc gật đầu một cái rồi nhìn ra cửa sổ suy tính chuyện gì đó. Hạo Kình thoáng chút không vui nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười công nghiệp.
Chiều hôm đó Hàn Trúc về nhà gặp ba mẹ ăn cơm chiều, bàn một số chuyện về kinh doanh, nhưng có vẻ ba mẹ hắn chỉ quan tâm hối thúc hắn cưới vợ, quá mệt mỏi hắn lái xe trở về biệt thự riêng đang dấu cô tình nhân nhỏ.
Hắn luôn hy vọng Chúc Tử Yên trở về để kết hôn, Cao Đình khuôn mặt giống Chúc Tử Yên nhưng không thể thay thế được hình bóng thanh mai trúc mã được...
"Anh về rồi!" Cao Đình chạy ra cổng dìu Hàn Trúc vào, Hạo Kình thấy thế nên cũng tự lái xe vào sân, lên lầu sắp xếp chăn nệm cho Hàn Thiếu.
Hàn Trúc đã nhờ Hạo Đình chở đến quá rượu uống say, người giờ toàn mùi men nồng.
"Sao anh ta xỉn dữ vậy?"
Cao Đình vừa lau mát cho Hàn Trúc vừa ngẩn nhìn Hạo Kình đứng cạnh.
"Cô lo cho anh ta đi, tôi về!"
Hạo Kình buông câu lạnh lùng rồi rời đi.
Cao Đình khó hiểu thái độ như ghen tương của người tài xế bên cạnh Hàn Trúc, nhưng rồi cũng qua lo cho qua.
"Em đừng rời xa anh!" Hàn Trúc bật dậy ôm chầm lấy người trong mộng thì thầm.
Cao Đình cũng dùng tay xoa dịu nam nhân ôm nhu này. Anh ta sợ mất mình sao?
Cao Đình hạ anh ta xuống giường, hướng ra cửa sang phòng bên ngủ. Cô không biết giây phút vừa khuất khỏi cửa, Hàn Trúc nói tiếp: "Tử Yên... anh yêu em."
Trong phòng Cao Đình hí hửng đọc quyển tiểu thuyết lúc sáng...
[.....]
Thấm thoát cùng gần 3 năm tròn.
"Tối nay đi dự tiệc cùng anh!" Hàn Trúc ngồi ở sofa phòng khách vừa đọc tài liệu vừa nói.
Cao Đình bước trên cầu thang xuống nhìn nam nhân hoàn hảo trong bộ âu phục tổng tài, ngồi xuống cạnh, khẽ nói: "Em không thích chỗ đông người!"
Hàn Trúc cười ranh mảnh thản nhiên nói: "Yên tâm, Vân Dương không có ở đấy đâu!"
Anh ấy hiểu lầm ý mình sao? Cao Đình quan sát khuôn mặt Hàn Trúc khá lạnh sau nụ cười vừa tắt.
Nhưng thôi dù sao cũng chỉ là quan hệ hợp đồng, trong những năm qua Hàn Trúc khá chiều chuộng cô.
"Thôi được!"
"Tốt!" Hàn Trúc buông ra một chữ ngữ khí lạnh băng, ném phăng tài liệu lên bàn rồi rời đi.
Trong khoảng khắc đó Cao Đình linh cảm người đi có khi không về nữa. Mấy bữa nay người đàn ông này lạnh lùng vô cùng, hay do ở bên nhau lâu rồi nên tình cảm đã phai nhạt...
"Cao tiểu thư bộ này khá hợp với cô!" Tại bữa tiệc một người đàn ông cao ráo tay nâng ly rượu vang bước đến bên cạnh cô.
"Anh biết tôi ư?" Cao Đình vừa hỏi vừa ngó tìm trong đám động sang trọng vẫn không thấy Hàn Trúc đâu, trong lòng có chút bất an.
"Cao Đình... cô muốn tìm Hàn tổng sao? Anh ta bận rồi, nhờ tôi chăm sóc cô đấy!" Vừa dứt lời hắn chụp khăn có tẩm thuốc mê đã chuẩn bị trước đó, rồi nhanh chóng đưa cô vào một căn phòng trống.
"Cô nên trách bản thân đã làm tình nhân của tên khốn đó đi." Người đàn ông chốt cửa xoay người nhìn nữ nhân gợi cảm trong xiêm y bó sát. Quả thật cô rất đẹp đó, nhưng mãi là vật thế thân thôi.
"Rầm."
"Hàn Đình... anh muốn làm gì? Cút xa người phụ nữ của tôi ra!"
"Ha... bạn thân đã lâu không gặp!" Trác Hàn Đình gài lại cút áo vừa mở và nở một nụ cười châm chọc.
"Rốt cuộc muốn làm cái quái gì hả? Diệp Nhuyễn chết không liên quan đến tôi!"
Trác Hàn Đình túm cổ áo Hàn Trúc nâng lên, đôi mắt phóng ngàn dao găm, gầm giọng: "Hàn Trúc, mày còn dám nhắc lại hả? Em gái tao yêu mày nên mới chết."
Đúng thế vào 8 năm trước Diệp Nhuyễn tỏ tình với Hàn Trúc nhưng bị Hàn Trúc lạnh lùng từ chối dẫn đến tự tử rơi từ tầng cao xuống, và khi đó trên sân thượng còn có Chúc Tử Yên.
Trác Hàn Đình cho rằng Chúc Tử Yên đã đẩy ngã em gái mình, và Hàn Trúc đã bao che cho cô gái đó trong 8 năm nay.
"Chuyện đó, coi như tôi có lỗi, nhưng cấm anh đụng tới Cao Đình rõ chưa?" Hàn Trúc cúi người bế Cao Đình ra khỏi phòng.
Trác Hàn Đình còn lâu mới bỏ qua chuyện này, anh ta nhất định khiến Hàn Trúc thân bại danh liệt, đây chỉ là màn dạo đầu thôi.
[.....]
Khung cảnh biệt thự vùng ngoại ô, trong phòng nam nhân ân cần chăm sóc cô gái trên giường, khi thấy người đã tỉnh hắn bèn nói:
"Từ sau em ở yên trong nhà cho anh, khi nào anh cho phép mới được ra ngoài."
Hàn Trúc ngồi cạnh giường buông lời nhắc nhở
"Oái... là tiểu thuyết sao?"
Cao Đình lôi ra xem, quả đúng như tiên đoán, chính là tiểu thuyết ngôn tình sủng vợ...
[.....]
"Làm lại..."
Hàn Trúc ngồi trong phòng làm việc, ném tai liệu bị sai sót vào mặt nhân viên. Nhân viên chỉ biết lẳng lặng nhặt lên.
Hạo Kình bước vào thấy Hàn Trúc mất bình tĩnh bèn ra dấu cho người kia lui ra.
"Chuyện gì mà Hàn Thiếu...?"
"Không có gì? Anh nói đi tôi có xấu không?"
"Hả?" Hạo Kình kinh ngạc kéo ghế ngồi xuống: "Sao anh hỏi vậy?"
Hàn Trúc xoay ghế nhìn Hạo Kình: "Cao Đình chê tôi!"
Hạo Kình bật cười: "Trời đất, có thế thôi hả?"
"Ừ!"
Hàn Trúc gật đầu một cái rồi nhìn ra cửa sổ suy tính chuyện gì đó. Hạo Kình thoáng chút không vui nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười công nghiệp.
Chiều hôm đó Hàn Trúc về nhà gặp ba mẹ ăn cơm chiều, bàn một số chuyện về kinh doanh, nhưng có vẻ ba mẹ hắn chỉ quan tâm hối thúc hắn cưới vợ, quá mệt mỏi hắn lái xe trở về biệt thự riêng đang dấu cô tình nhân nhỏ.
Hắn luôn hy vọng Chúc Tử Yên trở về để kết hôn, Cao Đình khuôn mặt giống Chúc Tử Yên nhưng không thể thay thế được hình bóng thanh mai trúc mã được...
"Anh về rồi!" Cao Đình chạy ra cổng dìu Hàn Trúc vào, Hạo Kình thấy thế nên cũng tự lái xe vào sân, lên lầu sắp xếp chăn nệm cho Hàn Thiếu.
Hàn Trúc đã nhờ Hạo Đình chở đến quá rượu uống say, người giờ toàn mùi men nồng.
"Sao anh ta xỉn dữ vậy?"
Cao Đình vừa lau mát cho Hàn Trúc vừa ngẩn nhìn Hạo Kình đứng cạnh.
"Cô lo cho anh ta đi, tôi về!"
Hạo Kình buông câu lạnh lùng rồi rời đi.
Cao Đình khó hiểu thái độ như ghen tương của người tài xế bên cạnh Hàn Trúc, nhưng rồi cũng qua lo cho qua.
"Em đừng rời xa anh!" Hàn Trúc bật dậy ôm chầm lấy người trong mộng thì thầm.
Cao Đình cũng dùng tay xoa dịu nam nhân ôm nhu này. Anh ta sợ mất mình sao?
Cao Đình hạ anh ta xuống giường, hướng ra cửa sang phòng bên ngủ. Cô không biết giây phút vừa khuất khỏi cửa, Hàn Trúc nói tiếp: "Tử Yên... anh yêu em."
Trong phòng Cao Đình hí hửng đọc quyển tiểu thuyết lúc sáng...
[.....]
Thấm thoát cùng gần 3 năm tròn.
"Tối nay đi dự tiệc cùng anh!" Hàn Trúc ngồi ở sofa phòng khách vừa đọc tài liệu vừa nói.
Cao Đình bước trên cầu thang xuống nhìn nam nhân hoàn hảo trong bộ âu phục tổng tài, ngồi xuống cạnh, khẽ nói: "Em không thích chỗ đông người!"
Hàn Trúc cười ranh mảnh thản nhiên nói: "Yên tâm, Vân Dương không có ở đấy đâu!"
Anh ấy hiểu lầm ý mình sao? Cao Đình quan sát khuôn mặt Hàn Trúc khá lạnh sau nụ cười vừa tắt.
Nhưng thôi dù sao cũng chỉ là quan hệ hợp đồng, trong những năm qua Hàn Trúc khá chiều chuộng cô.
"Thôi được!"
"Tốt!" Hàn Trúc buông ra một chữ ngữ khí lạnh băng, ném phăng tài liệu lên bàn rồi rời đi.
Trong khoảng khắc đó Cao Đình linh cảm người đi có khi không về nữa. Mấy bữa nay người đàn ông này lạnh lùng vô cùng, hay do ở bên nhau lâu rồi nên tình cảm đã phai nhạt...
"Cao tiểu thư bộ này khá hợp với cô!" Tại bữa tiệc một người đàn ông cao ráo tay nâng ly rượu vang bước đến bên cạnh cô.
"Anh biết tôi ư?" Cao Đình vừa hỏi vừa ngó tìm trong đám động sang trọng vẫn không thấy Hàn Trúc đâu, trong lòng có chút bất an.
"Cao Đình... cô muốn tìm Hàn tổng sao? Anh ta bận rồi, nhờ tôi chăm sóc cô đấy!" Vừa dứt lời hắn chụp khăn có tẩm thuốc mê đã chuẩn bị trước đó, rồi nhanh chóng đưa cô vào một căn phòng trống.
"Cô nên trách bản thân đã làm tình nhân của tên khốn đó đi." Người đàn ông chốt cửa xoay người nhìn nữ nhân gợi cảm trong xiêm y bó sát. Quả thật cô rất đẹp đó, nhưng mãi là vật thế thân thôi.
"Rầm."
"Hàn Đình... anh muốn làm gì? Cút xa người phụ nữ của tôi ra!"
"Ha... bạn thân đã lâu không gặp!" Trác Hàn Đình gài lại cút áo vừa mở và nở một nụ cười châm chọc.
"Rốt cuộc muốn làm cái quái gì hả? Diệp Nhuyễn chết không liên quan đến tôi!"
Trác Hàn Đình túm cổ áo Hàn Trúc nâng lên, đôi mắt phóng ngàn dao găm, gầm giọng: "Hàn Trúc, mày còn dám nhắc lại hả? Em gái tao yêu mày nên mới chết."
Đúng thế vào 8 năm trước Diệp Nhuyễn tỏ tình với Hàn Trúc nhưng bị Hàn Trúc lạnh lùng từ chối dẫn đến tự tử rơi từ tầng cao xuống, và khi đó trên sân thượng còn có Chúc Tử Yên.
Trác Hàn Đình cho rằng Chúc Tử Yên đã đẩy ngã em gái mình, và Hàn Trúc đã bao che cho cô gái đó trong 8 năm nay.
"Chuyện đó, coi như tôi có lỗi, nhưng cấm anh đụng tới Cao Đình rõ chưa?" Hàn Trúc cúi người bế Cao Đình ra khỏi phòng.
Trác Hàn Đình còn lâu mới bỏ qua chuyện này, anh ta nhất định khiến Hàn Trúc thân bại danh liệt, đây chỉ là màn dạo đầu thôi.
[.....]
Khung cảnh biệt thự vùng ngoại ô, trong phòng nam nhân ân cần chăm sóc cô gái trên giường, khi thấy người đã tỉnh hắn bèn nói:
"Từ sau em ở yên trong nhà cho anh, khi nào anh cho phép mới được ra ngoài."
Hàn Trúc ngồi cạnh giường buông lời nhắc nhở
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.