Tổng Tài Si Tình: Xin Em Quay Về!
Chương 15: Ký hợp đồng hôn nhân.
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
01/06/2023
"Nghèo...! !" _Cao Đình quét từng ngõ ngách trong phong như được dát vàng nghèo
nàn chỗ nào? Khỉ thật rõ ràng anh ta đang mỉa mai mình mà.
Dáng nhỏ xinh mặc chiếc áo sơ mi trắng của nam nhân vào, nhìn rất cuốn hút om bướm, Hàn Trúc ngẩn ngơ nhìn, môi mấp mấy: "Cô rất dễ thương!"
Hàn Trúc càng ngày không thể thoát khỏi sự quyến rũ của cô gái này, hắn biết việc mình bày trò ép Cao Đình làm tình nhân là bỉ ổi, thay vào đó hắn quyết định cho cô gái danh phận là vợ danh chính ngôn thuận.
"Cao Đình... kết hôn với tôi được chứ?" Hàn Trúc cởi áo lộ ra ngàn vết xước, rồi nhanh chóng khoát áo khác vào, chỉnh chu lịch sự, giây phút thấy những vết cào đỏ kia lộ ra, cô thầm nghĩ phải chăng anh ta nhường cô chứ sức anh ta có thể bóp chết một nam nhân chứ đừng nói là chỉ thiếu nữ chênh lệch vóc dáng.
Cao Đình đứng đo dáng cao thấp với nam nhân đồng thời cầm lấy chứng minh thư của hắn đưa.
Đập vào mắt cô là con số 1995, xem kỹ lại họ và tên Hàn Trúc sinh ngày 19 tháng 5 năm 1995, cô đếm các đầu ngón tay từ 18 tuổi đến 28 tuổi, thế há phải cách nhau gần 1con giáp mẹ rồi.
"Chú ơi! Con không thích lấy chồng già!" Cao Đình vốn thấy Hàn Trúc trẻ đẹp trai tưởng tầm 22 23 tuổi chứ dè đâu cách xa quá.
"Chú... cô gọi tôi là chú...?" Hàn Trúc chỉ tay vào chính mình đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi chợt pha lẫn tức giận, một cô bé 18 tuổi dám thẳng thừng gọi hằn là chú ư?
Đã thế hắn phải dạy dỗ meo hoang lớn gan này một lần nữa...
"Chú... chú làm gì vậy?" Cao Đình lùi về sau ngã lăn quay lên giường, hắn thuận thế đem thân nam nhân trường lên cơ thể nhỏ bé mát rượi phía dưới.
Cô cảm nhận hơi nóng rực đang bao phủ thân thể mình, luồng hơi nóng sẹt qua hông trượt dài lên hai nách, là đôi bàn tay nam nhân đang xâm phạm thân thể mình, cô hét to: Anh dừng lại đi! ! !"
Bàn tay khẽ luồng vào vùng nhạy cảm, chạm vào nụ hoa mẫn, ương ướt mật ngọt, cũng may Cao Đình kịp nắm chặt cổ tay đó ngăn lại.
"Anh đừng quá đáng!"
"Sao không gọi chú nữa đi!"
Cao Đình hiểu ra từ "'chú"'' đã khiến người đàn ông nổi giận sao?
Hàn Trúc quả thật có không vui, căn bản chả ai muốn người yêu hay vợ tương lai phân biệt tuổi tác như thế cả, huống gì hắn đâu phải già đến nỗi không chấp nhận được chứ.
"Tôi còn nhỏ không muốn kết hôn sớm."
Nghe câu này Hàn Trúc thoáng buồn trên đôi mắt, bởi chỉ cần trói buộc trong hôn nhân thì Chúc Tử Yên sẽ không rời xa hắn một lần nữa.
"Tôi không xứng làm chồng cô sao?"
Cao Đình bối rối, giàu như anh ta thì sao lại nói xứng hay không, nghèo như cô thì không mơ trèo cao.
"Cô đã chịu mò đến đây, chẳng phải vì tiền sao? Còn mang sĩ diện ảo ra làm gì? Đã chấp nhận bán mình thì đừng tỏ ra thanh cao!"
Hàn Trúc nóng giận nói lời không suy nghĩ, Cao Đình tủi thân rồi, hai tay siết chặt ga giường, khoé mi lệ trào, bởi hắn nói đâu sai cô đang đêm bản thân đánh đổi lấy tiền mà.
"Cô đăng ký kết hôn, tôi đảm bảo lo cho mẹ cô chu toàn."
"Anh biết tôi vì mẹ bệnh nên đến tìm anh!" Cao Đình cảm thấy tên đàn ông trên người mình rõ hoàn cảnh của mình không sai một ly.
"Ừ! Ngoài tôi ra chẳng ai giúp cô đâu! Sự hào phóng của tôi nằm ở cái gật đầu của cô. Tất nhiên cô có thể từ chối, tôi không thích ép buộc ai!" _Hắn nhỏm dậy ngồi cạnh giường.
Tên Hàn Trúc quá cáo già cái gì mà tự nguyện chứ? Ép người ta kết hôn mà. Cao Đình nhìn hắn lòng đầy căm phẫn.
"Được... nếu không thích cứ ra về!" Hàn Trúc híp cặp mắt băng giá nhìn cô gái đồng thời đưa tay biểu thị mời ra về... Hắn đếm thầm từng giây hồi hợp, hắn sợ Cao Đình sẽ từ chối kết hôn thật, kế hoạch này hắn đã dệt lên rất tỉ mỉ.
"Được!" Cao Đình không còn cách nào lo cho mẹ cả, cô nghĩ nếu người đàn ông bí ẩn kia không tuyệt tình biến mất, thì chắc chắn cô không rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hàn Trúc mừng thầm. Sao hả? Em nhắm thoát khỏi tay anh không? Hôm qua đồng ý thì hôm nay đâu bị anh hành.
Cao Đình tinh mắt bắt gặp ánh mắt giảo hoạt: "Anh có âm mưu mờ ám!"
"Làm gì có!" Hàn Trúc nôn nóng bắt nạn nhân ký tên ngay, tránh đêm dài lắm mộng, cộng thêm nỗi sợ tên Vân Dương cỡm tay trên. Hôm qua khi Cao Đình rời đi, tên Vân Dương đã mạnh đấm vào ngực hắn, kèm những câu nói đánh dấu chủ quyền, nói muốn cạnh tranh công bằng, nhưng hắn biết cua gái đâu mà đấu đá với tên đó.
Có quyền lực như hắn làm vài trò ép người là được, hắn từng để trượt mất người mình thương thầm vì nhút nhát không mạnh dạng theo đuổi hây bày tỏ lòng mình, giờ hắn rút kinh nghiệm nhốt trước còn yêu hay không thì năm dài tháng rộng tha hồ bồi đắp.
"Ừ... tôi ký rồi đó!" _Cao Đình cầm bút ký trong ấm ức, dù vẻ mặt bên ngoài rất ngoan cường nhưng nội tâm đầy đau khổ. Cô chưa từng yêu ai, không một mối tình vắt vai, mới chớm yêu thương một chàng trai ấm áp thì bỗng anh ta biến mất không vết tích, thậm chí cô không rõ người đó tên gì? nhà ở đâu?
"Đi thôi!" Hàn Trúc nắm tay Cao Đình kéo ra xe trước sân, tài xế riêng cũng nhẹ nhàng mở cửa mời cô vào hàng ghế sau. Cao Đình chưa kịp hỏi anh tài xề đi đâu, thì đã bị Hàn Trúc chen vào đẩy người ra.
Hạo Kình thất thế lùi ra sau xém té, nhìn Hàn Trúc nổi máu ghen, hai tay anh siết chặt, ném đau lòng trở vào ghế lái xoay vô lăn tăng tốc xe phóng nhanh xé gió.
Hàn Trúc có kinh ngạc bởi trước giờ Trình Hạo Kình không hảo ý đua xe, và tâm trí luôn bình tĩnh cơ mà.
"Hạo Kình... lái chậm thôi! ! !
Hạo Kình nghe khẩu lệnh, ánh mắt chếch vào gương chiếu hậu, híp nhẹ hơi lạnh sẹt qua con ngươi đen tuyền.
Dáng nhỏ xinh mặc chiếc áo sơ mi trắng của nam nhân vào, nhìn rất cuốn hút om bướm, Hàn Trúc ngẩn ngơ nhìn, môi mấp mấy: "Cô rất dễ thương!"
Hàn Trúc càng ngày không thể thoát khỏi sự quyến rũ của cô gái này, hắn biết việc mình bày trò ép Cao Đình làm tình nhân là bỉ ổi, thay vào đó hắn quyết định cho cô gái danh phận là vợ danh chính ngôn thuận.
"Cao Đình... kết hôn với tôi được chứ?" Hàn Trúc cởi áo lộ ra ngàn vết xước, rồi nhanh chóng khoát áo khác vào, chỉnh chu lịch sự, giây phút thấy những vết cào đỏ kia lộ ra, cô thầm nghĩ phải chăng anh ta nhường cô chứ sức anh ta có thể bóp chết một nam nhân chứ đừng nói là chỉ thiếu nữ chênh lệch vóc dáng.
Cao Đình đứng đo dáng cao thấp với nam nhân đồng thời cầm lấy chứng minh thư của hắn đưa.
Đập vào mắt cô là con số 1995, xem kỹ lại họ và tên Hàn Trúc sinh ngày 19 tháng 5 năm 1995, cô đếm các đầu ngón tay từ 18 tuổi đến 28 tuổi, thế há phải cách nhau gần 1con giáp mẹ rồi.
"Chú ơi! Con không thích lấy chồng già!" Cao Đình vốn thấy Hàn Trúc trẻ đẹp trai tưởng tầm 22 23 tuổi chứ dè đâu cách xa quá.
"Chú... cô gọi tôi là chú...?" Hàn Trúc chỉ tay vào chính mình đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi chợt pha lẫn tức giận, một cô bé 18 tuổi dám thẳng thừng gọi hằn là chú ư?
Đã thế hắn phải dạy dỗ meo hoang lớn gan này một lần nữa...
"Chú... chú làm gì vậy?" Cao Đình lùi về sau ngã lăn quay lên giường, hắn thuận thế đem thân nam nhân trường lên cơ thể nhỏ bé mát rượi phía dưới.
Cô cảm nhận hơi nóng rực đang bao phủ thân thể mình, luồng hơi nóng sẹt qua hông trượt dài lên hai nách, là đôi bàn tay nam nhân đang xâm phạm thân thể mình, cô hét to: Anh dừng lại đi! ! !"
Bàn tay khẽ luồng vào vùng nhạy cảm, chạm vào nụ hoa mẫn, ương ướt mật ngọt, cũng may Cao Đình kịp nắm chặt cổ tay đó ngăn lại.
"Anh đừng quá đáng!"
"Sao không gọi chú nữa đi!"
Cao Đình hiểu ra từ "'chú"'' đã khiến người đàn ông nổi giận sao?
Hàn Trúc quả thật có không vui, căn bản chả ai muốn người yêu hay vợ tương lai phân biệt tuổi tác như thế cả, huống gì hắn đâu phải già đến nỗi không chấp nhận được chứ.
"Tôi còn nhỏ không muốn kết hôn sớm."
Nghe câu này Hàn Trúc thoáng buồn trên đôi mắt, bởi chỉ cần trói buộc trong hôn nhân thì Chúc Tử Yên sẽ không rời xa hắn một lần nữa.
"Tôi không xứng làm chồng cô sao?"
Cao Đình bối rối, giàu như anh ta thì sao lại nói xứng hay không, nghèo như cô thì không mơ trèo cao.
"Cô đã chịu mò đến đây, chẳng phải vì tiền sao? Còn mang sĩ diện ảo ra làm gì? Đã chấp nhận bán mình thì đừng tỏ ra thanh cao!"
Hàn Trúc nóng giận nói lời không suy nghĩ, Cao Đình tủi thân rồi, hai tay siết chặt ga giường, khoé mi lệ trào, bởi hắn nói đâu sai cô đang đêm bản thân đánh đổi lấy tiền mà.
"Cô đăng ký kết hôn, tôi đảm bảo lo cho mẹ cô chu toàn."
"Anh biết tôi vì mẹ bệnh nên đến tìm anh!" Cao Đình cảm thấy tên đàn ông trên người mình rõ hoàn cảnh của mình không sai một ly.
"Ừ! Ngoài tôi ra chẳng ai giúp cô đâu! Sự hào phóng của tôi nằm ở cái gật đầu của cô. Tất nhiên cô có thể từ chối, tôi không thích ép buộc ai!" _Hắn nhỏm dậy ngồi cạnh giường.
Tên Hàn Trúc quá cáo già cái gì mà tự nguyện chứ? Ép người ta kết hôn mà. Cao Đình nhìn hắn lòng đầy căm phẫn.
"Được... nếu không thích cứ ra về!" Hàn Trúc híp cặp mắt băng giá nhìn cô gái đồng thời đưa tay biểu thị mời ra về... Hắn đếm thầm từng giây hồi hợp, hắn sợ Cao Đình sẽ từ chối kết hôn thật, kế hoạch này hắn đã dệt lên rất tỉ mỉ.
"Được!" Cao Đình không còn cách nào lo cho mẹ cả, cô nghĩ nếu người đàn ông bí ẩn kia không tuyệt tình biến mất, thì chắc chắn cô không rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hàn Trúc mừng thầm. Sao hả? Em nhắm thoát khỏi tay anh không? Hôm qua đồng ý thì hôm nay đâu bị anh hành.
Cao Đình tinh mắt bắt gặp ánh mắt giảo hoạt: "Anh có âm mưu mờ ám!"
"Làm gì có!" Hàn Trúc nôn nóng bắt nạn nhân ký tên ngay, tránh đêm dài lắm mộng, cộng thêm nỗi sợ tên Vân Dương cỡm tay trên. Hôm qua khi Cao Đình rời đi, tên Vân Dương đã mạnh đấm vào ngực hắn, kèm những câu nói đánh dấu chủ quyền, nói muốn cạnh tranh công bằng, nhưng hắn biết cua gái đâu mà đấu đá với tên đó.
Có quyền lực như hắn làm vài trò ép người là được, hắn từng để trượt mất người mình thương thầm vì nhút nhát không mạnh dạng theo đuổi hây bày tỏ lòng mình, giờ hắn rút kinh nghiệm nhốt trước còn yêu hay không thì năm dài tháng rộng tha hồ bồi đắp.
"Ừ... tôi ký rồi đó!" _Cao Đình cầm bút ký trong ấm ức, dù vẻ mặt bên ngoài rất ngoan cường nhưng nội tâm đầy đau khổ. Cô chưa từng yêu ai, không một mối tình vắt vai, mới chớm yêu thương một chàng trai ấm áp thì bỗng anh ta biến mất không vết tích, thậm chí cô không rõ người đó tên gì? nhà ở đâu?
"Đi thôi!" Hàn Trúc nắm tay Cao Đình kéo ra xe trước sân, tài xế riêng cũng nhẹ nhàng mở cửa mời cô vào hàng ghế sau. Cao Đình chưa kịp hỏi anh tài xề đi đâu, thì đã bị Hàn Trúc chen vào đẩy người ra.
Hạo Kình thất thế lùi ra sau xém té, nhìn Hàn Trúc nổi máu ghen, hai tay anh siết chặt, ném đau lòng trở vào ghế lái xoay vô lăn tăng tốc xe phóng nhanh xé gió.
Hàn Trúc có kinh ngạc bởi trước giờ Trình Hạo Kình không hảo ý đua xe, và tâm trí luôn bình tĩnh cơ mà.
"Hạo Kình... lái chậm thôi! ! !
Hạo Kình nghe khẩu lệnh, ánh mắt chếch vào gương chiếu hậu, híp nhẹ hơi lạnh sẹt qua con ngươi đen tuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.