Chương 15: Mộ Thuần bị hạ thuốc
Hoa Liễm Ngọc
05/09/2024
*Tiểu thư mới về !
*Em chào Diễn thiếu gia !
Mộ Thuần không trả lời Tiểu Phương, cô đi thẳng về phòng...
Thấy Mộ Thuần vẫn yên lặng không lên tiếng, Diễn Quân lặng lẽ bước theo sau.
Vừa chốt cửa phòng, Diễn Quân liền ôm lấy Mộ Thuần.
Cô khẽ nhíu mày nhưng không phản kháng.
"Em sao vậy ? Cả buổi trưa không nói một câu nào".
- Rồi có ảnh hưởng gì đến anh không Diễn Quân ?
"Ờ thì không !"
Mộ Thuần đẩy anh ra và đi đến tủ áo, chọn một chiếc váy ngủ rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Diễn Quân cũng đi theo...
- Này...Diễn Quân, có phải là anh muốn xem em tắm không ?
"Thế em có cho anh xem không ?"
Chát...
Cái tát không mạnh nhưng khiến anh bừng tỉnh "Khụ...khụ...ừm...em tắm đi !"
Mộ Thuần lườm anh một cái sắc lạnh rồi đóng cửa cái rầm.
Diễn Quân gãi gãi mũi "không cho thì thôi"
……………………
Buổi tiệc nhà họ Diễn ! Là tiệc mừng thọ thứ bảy mươi của Diễn lão gia, được tổ chức vô cùng long trọng, với sự góp mặt của những người có địa vị xã hội cao và những thương nhân giàu có bậc nhất.
Mộ lão gia đã đến từ sớm, hiện ông đang ngồi bên cạnh Diễn lão gia, còn có Diễn Hinh (ba ruột Diễn Quân, bao năm qua vẫn trông nom chi nhánh của Diễn thị tại Châu Âu) cả ba người đang bàn luận về hôn lễ sắp tới của Mộ Thuần cùng Diễn Quân.
Diễn Quân nắm tay Mộ Thuần đi đến chỗ Diễn lão gia, cùng chào hỏi mọi người.
- Con chào nội, chào ba, chào bác Diễn.
Diễn Hinh nhìn thấy con dâu tương lai của mình thì vui vẻ gật đầu chào.
"Con chào nội, chào ba"
"Con chào ba vợ".
Mộ lão gia hài lòng cười ha hả "tốt...tốt lắm"
Diễn lão gia nghe có gì đó sai sai nên hỏi lại "sao Thuần nhi lại gọi Diễn Hinh là bác Diễn ?"
- Dạ...con...
*Ta thấy con gọi Linh nhi là mẹ, nhưng sao lại gọi Diễn Hinh là bác vậy ?
- Dạ...con...
Diễn Hinh cười hiền hoà "chỉ là cách xưng hô, ba đừng khiến cho con bé khó xử, gọi thế nào cũng được...từ từ rồi thay đổi, có lẽ con bé vẫn chưa quen !"
Mộ Thuần nhanh miệng lên tiếng "Dạ con xin lỗi ba".
Diễn Hinh cười tươi rói "được rồi, được rồi, cả tuổi già của Diễn Hinh chỉ trông cậy vào mỗi đứa con dâu này đó, mọi người đừng làm khó con bé".
Mọi người cùng cười phá lên.
Diễn Quân cũng cong môi cười, nụ cười chỉ thoáng qua và liền biến mất...tan nhanh như bọt nước.
Không ai phát hiện ra nhưng Mộ Thuần lại phát hiện ra "Hừ...tên Diễn Quân đáng ghét này không cười thì thôi, chứ mỗi lần hắn cười là tim mình liền lệch nhịp".
Diễn Quân nắm tay Mộ Thuần đi về phía những bàn tiệc. Anh kéo ra chiếc ghế và đỡ cô ngồi xuống, còn không quên giúp cô phủi nhẹ mặt ghế, một hành động rất chi là ga lăng.
Sự quan tâm đặc biệt của Diễn Quân dành cho Mộ Thuần đã lọt vào hàng trăm đôi mắt của những người có mặt trong buổi tiệc. Ai cũng tò mò về mối quan hệ giữa hai người. Trước giờ cả hai cũng chưa từng công khai mối quan hệ.
Diễn Dung lạnh lùng thốt lên từng chữ "để tao xem hai đứa mày hạnh phúc được bao lâu nữa !"
"Em ăn chút gì đó đi, trưa giờ em vẫn chưa ăn gì".
Diễn Quân cắt một phần bánh gato đặt vào đĩa và đưa cho Mộ Thuần "ăn đi em".
Mộ Thuần không nhận lấy vì cô rất ghét đồ ngọt.
Diễn Quân nhíu mày "em sao vậy ?"
- Em rất ghét bánh ngọt.
"Không phải con gái rất thích ăn bánh ngọt sao ?"
- Đúng vậy, con gái rất thích bánh ngọt, trong số đó có Đậu Lâu Lâu của anh, chứ không có Mộ Thuần.
Mặt mày Diễn Quân liền trở nên xám xịt, anh hét lên "Mộ Thuần..."
- Anh lớn tiếng với em làm gì, em nói có sai đâu.
"Mộ Thuần, anh nhắc lại một ngày lần nữa cho em rõ...anh và Lâu Lâu không có gì với nhau cả".
- Tên của người ta cũng gọi một cách thân mật đến thế rồi còn nói gì nữa.
Diễn Quân tức giận đứng lên rời đi, anh còn ngồi cạnh cô một giây phút nào nữa thôi, sẽ khiến cho anh điên mất, anh chưa bao giờ tức tối đến như vậy.
Thuộc hạ của Diễn Dung khẽ lên tiếng thì thầm bên tai anh "Đại thiếu gia xem kìa, nhị thiếu gia đã rời đi !"
Diễn Dung gật đầu "cậu cho người đến mời rượu Mộ Thuần đi, tôi giữ chân thằng khốn Diễn Quân lại".
………………
//Mộ tiểu thư, cô có cần uống một ly rượu vang không ?
Mộ Thuần cầm lấy ly rượu quý trên tay phục vụ và uống một hơi cạn tới đáy, cô lấy thêm một ly.
Rất nhanh Mộ Thuần cảm thấy đầu óc mình choáng váng, cô thầm nghĩ "Không thể nào, đây có phải là lần đầu tiên mình uống rượu đâu chứ ! Sau một ly đã say rồi ?"
Cô đứng lên, loạng choạng bước đi...cô muốn tìm nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo hơn, chứ như thế này thì quá mất mặt. Một cảm giác toàn thân nóng bức khiến cô khó chịu, tay chân không còn chút sức lực nào.
- Sao vậy chứ ? Đã xảy ra chuyện gì ?
Mộ Thuần ngồi xuống ghế, cả người đầy mồ hôi.
- Diễn Quân, anh đâu rồi...
Giọng cô đã khàn đi rất rõ "Diễn Quân !"
Cách chỗ cô ngồi không xa, là một anh chàng đẹp trai anh tuấn. Thấy cô có gì đó không ổn, anh liền đứng lên đi về phía cô xem thế nào.
'Này cô bé...em ổn không ?'
- Diễn Quân, anh là Diễn Quân ?
'Không, anh là Lục Ưng !'
'Em có cần anh giúp gì không ?'
Chút lý trí còn lại, Mộ Thuần nhìn Lục Ưng và khẽ lên tiếng "tôi muốn về Mộ gia !"
Lục Ưng nhíu mày "họ Mộ sao ? Thiên hạ đồn rằng họ Mộ chỉ có một cô con gái, là cô bé trước mặt này sao ? Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, xinh đẹp thoát tục".
Lục Ưng đỡ Mộ Thuần đứng lên "được, để anh đưa em về".
- Cảm ơn !
Diễn Quân đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vô cùng tức giận.
*Em họ đang không vui à ? Có muốn uống vài ly với anh không ?
Diễn Quân hất văng ly rượu trên tay Diễn Dung.
Choang...
*Này Diễn Quân, em điên à ? Anh mời rượu, em không muốn uống thì thôi, sao lại hất đổ ?
Diễn Quân không để tâm đến cảm xúc của Diễn Dung, anh sải bước đi theo Mộ Thuần, thấy dáng cô xiêu vẹo, anh nhíu mày "bị bỏ thuốc sao ?"
Diễn Dung cười lạnh !
Bỗng dưng có mấy cô gái lao đến chặn lối Diễn Quân "Diễn nhị thiếu gia, uống với bọn em vài ly nhé !"
"Cút.."
//Đi mà anh, một ly cũng được.
"Cút..."
Các cô gái như người điếc không sợ súng, vẫn cố tình ngăn lối Diễn Quân.
Mộ Thuần được Lục Ưng đưa lên xe.
Diễn Quân đến trễ một bước "mẹ kiếp !"
Rất nhanh xe Lục Ưng rẽ vào đường lớn và phóng nhanh trên đường.
Diễn Quân lái xe đuổi theo sau...
*Em chào Diễn thiếu gia !
Mộ Thuần không trả lời Tiểu Phương, cô đi thẳng về phòng...
Thấy Mộ Thuần vẫn yên lặng không lên tiếng, Diễn Quân lặng lẽ bước theo sau.
Vừa chốt cửa phòng, Diễn Quân liền ôm lấy Mộ Thuần.
Cô khẽ nhíu mày nhưng không phản kháng.
"Em sao vậy ? Cả buổi trưa không nói một câu nào".
- Rồi có ảnh hưởng gì đến anh không Diễn Quân ?
"Ờ thì không !"
Mộ Thuần đẩy anh ra và đi đến tủ áo, chọn một chiếc váy ngủ rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Diễn Quân cũng đi theo...
- Này...Diễn Quân, có phải là anh muốn xem em tắm không ?
"Thế em có cho anh xem không ?"
Chát...
Cái tát không mạnh nhưng khiến anh bừng tỉnh "Khụ...khụ...ừm...em tắm đi !"
Mộ Thuần lườm anh một cái sắc lạnh rồi đóng cửa cái rầm.
Diễn Quân gãi gãi mũi "không cho thì thôi"
……………………
Buổi tiệc nhà họ Diễn ! Là tiệc mừng thọ thứ bảy mươi của Diễn lão gia, được tổ chức vô cùng long trọng, với sự góp mặt của những người có địa vị xã hội cao và những thương nhân giàu có bậc nhất.
Mộ lão gia đã đến từ sớm, hiện ông đang ngồi bên cạnh Diễn lão gia, còn có Diễn Hinh (ba ruột Diễn Quân, bao năm qua vẫn trông nom chi nhánh của Diễn thị tại Châu Âu) cả ba người đang bàn luận về hôn lễ sắp tới của Mộ Thuần cùng Diễn Quân.
Diễn Quân nắm tay Mộ Thuần đi đến chỗ Diễn lão gia, cùng chào hỏi mọi người.
- Con chào nội, chào ba, chào bác Diễn.
Diễn Hinh nhìn thấy con dâu tương lai của mình thì vui vẻ gật đầu chào.
"Con chào nội, chào ba"
"Con chào ba vợ".
Mộ lão gia hài lòng cười ha hả "tốt...tốt lắm"
Diễn lão gia nghe có gì đó sai sai nên hỏi lại "sao Thuần nhi lại gọi Diễn Hinh là bác Diễn ?"
- Dạ...con...
*Ta thấy con gọi Linh nhi là mẹ, nhưng sao lại gọi Diễn Hinh là bác vậy ?
- Dạ...con...
Diễn Hinh cười hiền hoà "chỉ là cách xưng hô, ba đừng khiến cho con bé khó xử, gọi thế nào cũng được...từ từ rồi thay đổi, có lẽ con bé vẫn chưa quen !"
Mộ Thuần nhanh miệng lên tiếng "Dạ con xin lỗi ba".
Diễn Hinh cười tươi rói "được rồi, được rồi, cả tuổi già của Diễn Hinh chỉ trông cậy vào mỗi đứa con dâu này đó, mọi người đừng làm khó con bé".
Mọi người cùng cười phá lên.
Diễn Quân cũng cong môi cười, nụ cười chỉ thoáng qua và liền biến mất...tan nhanh như bọt nước.
Không ai phát hiện ra nhưng Mộ Thuần lại phát hiện ra "Hừ...tên Diễn Quân đáng ghét này không cười thì thôi, chứ mỗi lần hắn cười là tim mình liền lệch nhịp".
Diễn Quân nắm tay Mộ Thuần đi về phía những bàn tiệc. Anh kéo ra chiếc ghế và đỡ cô ngồi xuống, còn không quên giúp cô phủi nhẹ mặt ghế, một hành động rất chi là ga lăng.
Sự quan tâm đặc biệt của Diễn Quân dành cho Mộ Thuần đã lọt vào hàng trăm đôi mắt của những người có mặt trong buổi tiệc. Ai cũng tò mò về mối quan hệ giữa hai người. Trước giờ cả hai cũng chưa từng công khai mối quan hệ.
Diễn Dung lạnh lùng thốt lên từng chữ "để tao xem hai đứa mày hạnh phúc được bao lâu nữa !"
"Em ăn chút gì đó đi, trưa giờ em vẫn chưa ăn gì".
Diễn Quân cắt một phần bánh gato đặt vào đĩa và đưa cho Mộ Thuần "ăn đi em".
Mộ Thuần không nhận lấy vì cô rất ghét đồ ngọt.
Diễn Quân nhíu mày "em sao vậy ?"
- Em rất ghét bánh ngọt.
"Không phải con gái rất thích ăn bánh ngọt sao ?"
- Đúng vậy, con gái rất thích bánh ngọt, trong số đó có Đậu Lâu Lâu của anh, chứ không có Mộ Thuần.
Mặt mày Diễn Quân liền trở nên xám xịt, anh hét lên "Mộ Thuần..."
- Anh lớn tiếng với em làm gì, em nói có sai đâu.
"Mộ Thuần, anh nhắc lại một ngày lần nữa cho em rõ...anh và Lâu Lâu không có gì với nhau cả".
- Tên của người ta cũng gọi một cách thân mật đến thế rồi còn nói gì nữa.
Diễn Quân tức giận đứng lên rời đi, anh còn ngồi cạnh cô một giây phút nào nữa thôi, sẽ khiến cho anh điên mất, anh chưa bao giờ tức tối đến như vậy.
Thuộc hạ của Diễn Dung khẽ lên tiếng thì thầm bên tai anh "Đại thiếu gia xem kìa, nhị thiếu gia đã rời đi !"
Diễn Dung gật đầu "cậu cho người đến mời rượu Mộ Thuần đi, tôi giữ chân thằng khốn Diễn Quân lại".
………………
//Mộ tiểu thư, cô có cần uống một ly rượu vang không ?
Mộ Thuần cầm lấy ly rượu quý trên tay phục vụ và uống một hơi cạn tới đáy, cô lấy thêm một ly.
Rất nhanh Mộ Thuần cảm thấy đầu óc mình choáng váng, cô thầm nghĩ "Không thể nào, đây có phải là lần đầu tiên mình uống rượu đâu chứ ! Sau một ly đã say rồi ?"
Cô đứng lên, loạng choạng bước đi...cô muốn tìm nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo hơn, chứ như thế này thì quá mất mặt. Một cảm giác toàn thân nóng bức khiến cô khó chịu, tay chân không còn chút sức lực nào.
- Sao vậy chứ ? Đã xảy ra chuyện gì ?
Mộ Thuần ngồi xuống ghế, cả người đầy mồ hôi.
- Diễn Quân, anh đâu rồi...
Giọng cô đã khàn đi rất rõ "Diễn Quân !"
Cách chỗ cô ngồi không xa, là một anh chàng đẹp trai anh tuấn. Thấy cô có gì đó không ổn, anh liền đứng lên đi về phía cô xem thế nào.
'Này cô bé...em ổn không ?'
- Diễn Quân, anh là Diễn Quân ?
'Không, anh là Lục Ưng !'
'Em có cần anh giúp gì không ?'
Chút lý trí còn lại, Mộ Thuần nhìn Lục Ưng và khẽ lên tiếng "tôi muốn về Mộ gia !"
Lục Ưng nhíu mày "họ Mộ sao ? Thiên hạ đồn rằng họ Mộ chỉ có một cô con gái, là cô bé trước mặt này sao ? Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, xinh đẹp thoát tục".
Lục Ưng đỡ Mộ Thuần đứng lên "được, để anh đưa em về".
- Cảm ơn !
Diễn Quân đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vô cùng tức giận.
*Em họ đang không vui à ? Có muốn uống vài ly với anh không ?
Diễn Quân hất văng ly rượu trên tay Diễn Dung.
Choang...
*Này Diễn Quân, em điên à ? Anh mời rượu, em không muốn uống thì thôi, sao lại hất đổ ?
Diễn Quân không để tâm đến cảm xúc của Diễn Dung, anh sải bước đi theo Mộ Thuần, thấy dáng cô xiêu vẹo, anh nhíu mày "bị bỏ thuốc sao ?"
Diễn Dung cười lạnh !
Bỗng dưng có mấy cô gái lao đến chặn lối Diễn Quân "Diễn nhị thiếu gia, uống với bọn em vài ly nhé !"
"Cút.."
//Đi mà anh, một ly cũng được.
"Cút..."
Các cô gái như người điếc không sợ súng, vẫn cố tình ngăn lối Diễn Quân.
Mộ Thuần được Lục Ưng đưa lên xe.
Diễn Quân đến trễ một bước "mẹ kiếp !"
Rất nhanh xe Lục Ưng rẽ vào đường lớn và phóng nhanh trên đường.
Diễn Quân lái xe đuổi theo sau...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.