Chương 46: Ông cụ Diễn tức giận vì sợ mất cháu dâu
Hoa Liễm Ngọc
16/10/2024
"Mộ tiểu thư giỏi câu dẫn đàn ông nhỉ !"
Lục Cảnh Hạo nhíu mày !
Mộ Thuần lạnh mặt, cô thật không ngờ Diễn Quân cứ hết lần này đến lần khác nói ra những lời làm tổn thương đến cô. Cô không muốn tranh cãi với anh, cãi vã với anh là một việc rất nhàm chán.
*Mộ tiểu thư, cô ổn chứ ?
Mộ Thuần ôm lấy cánh tay rắn rỏi của Lục Cảnh Hạo "chúng ta đi thôi !"
* Được !
Diễn Quân nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của Mộ Thuần, khiến cô đau đớn phải rít một hơi thật sâu.
"Nói cho rõ"
- Tôi không có gì để nói với anh cả.
Lục Cảnh Hạo gỡ tay Diễn Quân ra "ức hiếp một cô gái thì anh hùng gì".
Diễn Quân cau chặt mày rồi quay lưng rời đi...
*Mộ tiểu thư, cô không sao chứ ?
- Tôi không sao, vừa rồi cảm ơn anh !
*Sao cậu ta muốn gây sự với cô vậy ?
Mộ Thuần thở dài "anh ta đã bị mất đi một chút ký ức, căn bản là đã quên tôi là gì của anh ta".
*Sao lại như vậy ?
- Tôi nghi ngờ có ai đó đã dùng một loại thuốc nào đó tác động đến não bộ của anh ta.
*Tôi có thể giúp được gì cho cô không ?
- Trước tiên phải tìm hiểu xem có phải là như vậy không, việc anh ta mất ký ức...đó chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.
*Chuyện này cứ để tôi giúp cô.
- Cảm ơn anh nhiều lắm, anh Lục !
*Đừng mãi gọi tôi là anh Lục, gọi là Cảnh Hạo đi.
- Anh thì có kém cạnh gì, cũng gọi tôi là Mộ tiểu thư đó thôi.
Lục Cảnh Hạo mỉm cười "được, vậy gọi là Thuần Thuần vậy".
- Anh Cảnh Hạo.
Cả hai chuyện trò khá hợp ý.
Diễn Quân đứng từ xa, càng nhìn càng thấy ngứa mắt. Anh quyết định đến đuổi cô ra khỏi bữa tiệc.
//Hàn lão gia cùng hai vị thiếu gia nhà họ Hàn đến.
'Thuần Thuần l
- Anh Hàn Đông.
'Chào ngài Lục
Lục Cảnh Hạo khẽ gật đầu với Hàn Trạch Đông "Chào Hàn thiếu gia"
'Thuần Thuần, em thế nào rồi ?
- Em ổn!
'Đi theo anh, anh giới thiệu em với ba và anh trai của anh.
- Em...
Không để Mộ Thuần có cơ hội để từ chối, Hàn Trạch Đông đã kéo cô đi đến trước mặt ba và anh trai mình.
- Hàn Đông, đợi đã...em...
'Ba, anh cả !!
Thấy Hàn Trạch Đông nắm tay một cô gái xinh đẹp đứng trước mặt mình, Hàn Quốc Đống kinh ngạc "thằng trời đánh này có bạn gái rồi sao ?"
- Chào Hàn Tổng !
Mộ Thuần khẽ cúi người trước ba và anh trai của Hàn Trạch Đông.
'Giới thiệu với ba, đây là bạn của con...em ấy tên Mộ Thuần !'
*ừm chào cháu, gọi ta là bác được rồi.
Anh trai của Hàn Trạch Đông cũng lịch sự gật đầu với Mộ Thuần.
- Dạ thưa bác Hàn !
*ừm, tốt...ta không làm phiền hai đứa nữa.
Hàn Quốc Đống đến chào hỏi Diễn lão gia "Diễn lão gia, xin lỗi vì đến trễ. Chúng tôi bị tắc đường !"
Diễn lão gia lắc đầu "không sao, đến được là vui rồi, chọn loại rượu mình yêu thích và uống thoải mái, không say thì đừng về".
Hàn Quốc Đống cười lớn "Ha ha...Diễn lão gia xin cứ yên tâm, Hàn Quốc Đống tôi là dũng sĩ diệt rượu mà".
*Được ! Tặng bình Kweichow Moutai 80 năm cho Hàn Tổng.
Thấy Mộ Thuần đứng nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông đẹp trai và lịch lãm, càng nhìn càng thấy quá sức hoàn hảo, Diễn lão gia nheo mắt "thằng nhóc Diễn Quân đâu rồi không biết, để vợ mình nói chuyện với trai đẹp như vậy, không ngại sẽ mất vợ sao chứ !"
Diễn lão gia đảo mắt nhìn quanh, thấy Diễn Quân đứng uống rượu cùng Kiều Tâm, ông bức xúc, chống gậy lọc cọc đi về phía anh...
"Nội"
*Đừng gọi ta là nội, cậu sắp bị mất vợ rồi kia.
"Mất vợ, mất vợ gì ?"
*Còn hỏi được câu đó. Dù cho con có mất trí thì cũng phải nhớ Thuần nhi là vợ của con chứ.
Diễn Quân nhíu mày "Ý nội là sao ?"
Diễn lão gia chỉ về phía Mộ Thuần "con xem, vợ sắp cưới của con đang đứng nói chuyện với một người đàn ông còn đẹp trai hơn cả con kia kìa".
"Ông nội, cô ta nói chuyện với ai thì liên quan gì đến con. Gì mà vợ sắp cưới, con không có chút ấn tượng gì với cô ta...à không, là con không có chút ấn tượng tốt nào với cô ta".
*Cái gì ? Thuần nhi không tốt ở chỗ nào ?
"Cô ta có gì tốt ngoài việc chuyên đi câu dẫn đàn ông".
Diễn lão gia tức thở phì phò !
Kiều Tâm nhanh miệng lên tiếng can ngăn "Diễn Quân, cậu đừng tức giận, chắc là cô ta giỏi lấy lòng ông nội cậu, ông nội cậu cũng là do bị cô ta lừa mà thôi".
Diễn lão gia nhìn Kiều Tâm và quát lớn "Đủ rồi, cháu dâu của tôi còn không đến lượt cậu nói này nói nọ".
Lục Cảnh Hạo nhíu mày !
Mộ Thuần lạnh mặt, cô thật không ngờ Diễn Quân cứ hết lần này đến lần khác nói ra những lời làm tổn thương đến cô. Cô không muốn tranh cãi với anh, cãi vã với anh là một việc rất nhàm chán.
*Mộ tiểu thư, cô ổn chứ ?
Mộ Thuần ôm lấy cánh tay rắn rỏi của Lục Cảnh Hạo "chúng ta đi thôi !"
* Được !
Diễn Quân nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của Mộ Thuần, khiến cô đau đớn phải rít một hơi thật sâu.
"Nói cho rõ"
- Tôi không có gì để nói với anh cả.
Lục Cảnh Hạo gỡ tay Diễn Quân ra "ức hiếp một cô gái thì anh hùng gì".
Diễn Quân cau chặt mày rồi quay lưng rời đi...
*Mộ tiểu thư, cô không sao chứ ?
- Tôi không sao, vừa rồi cảm ơn anh !
*Sao cậu ta muốn gây sự với cô vậy ?
Mộ Thuần thở dài "anh ta đã bị mất đi một chút ký ức, căn bản là đã quên tôi là gì của anh ta".
*Sao lại như vậy ?
- Tôi nghi ngờ có ai đó đã dùng một loại thuốc nào đó tác động đến não bộ của anh ta.
*Tôi có thể giúp được gì cho cô không ?
- Trước tiên phải tìm hiểu xem có phải là như vậy không, việc anh ta mất ký ức...đó chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.
*Chuyện này cứ để tôi giúp cô.
- Cảm ơn anh nhiều lắm, anh Lục !
*Đừng mãi gọi tôi là anh Lục, gọi là Cảnh Hạo đi.
- Anh thì có kém cạnh gì, cũng gọi tôi là Mộ tiểu thư đó thôi.
Lục Cảnh Hạo mỉm cười "được, vậy gọi là Thuần Thuần vậy".
- Anh Cảnh Hạo.
Cả hai chuyện trò khá hợp ý.
Diễn Quân đứng từ xa, càng nhìn càng thấy ngứa mắt. Anh quyết định đến đuổi cô ra khỏi bữa tiệc.
//Hàn lão gia cùng hai vị thiếu gia nhà họ Hàn đến.
'Thuần Thuần l
- Anh Hàn Đông.
'Chào ngài Lục
Lục Cảnh Hạo khẽ gật đầu với Hàn Trạch Đông "Chào Hàn thiếu gia"
'Thuần Thuần, em thế nào rồi ?
- Em ổn!
'Đi theo anh, anh giới thiệu em với ba và anh trai của anh.
- Em...
Không để Mộ Thuần có cơ hội để từ chối, Hàn Trạch Đông đã kéo cô đi đến trước mặt ba và anh trai mình.
- Hàn Đông, đợi đã...em...
'Ba, anh cả !!
Thấy Hàn Trạch Đông nắm tay một cô gái xinh đẹp đứng trước mặt mình, Hàn Quốc Đống kinh ngạc "thằng trời đánh này có bạn gái rồi sao ?"
- Chào Hàn Tổng !
Mộ Thuần khẽ cúi người trước ba và anh trai của Hàn Trạch Đông.
'Giới thiệu với ba, đây là bạn của con...em ấy tên Mộ Thuần !'
*ừm chào cháu, gọi ta là bác được rồi.
Anh trai của Hàn Trạch Đông cũng lịch sự gật đầu với Mộ Thuần.
- Dạ thưa bác Hàn !
*ừm, tốt...ta không làm phiền hai đứa nữa.
Hàn Quốc Đống đến chào hỏi Diễn lão gia "Diễn lão gia, xin lỗi vì đến trễ. Chúng tôi bị tắc đường !"
Diễn lão gia lắc đầu "không sao, đến được là vui rồi, chọn loại rượu mình yêu thích và uống thoải mái, không say thì đừng về".
Hàn Quốc Đống cười lớn "Ha ha...Diễn lão gia xin cứ yên tâm, Hàn Quốc Đống tôi là dũng sĩ diệt rượu mà".
*Được ! Tặng bình Kweichow Moutai 80 năm cho Hàn Tổng.
Thấy Mộ Thuần đứng nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông đẹp trai và lịch lãm, càng nhìn càng thấy quá sức hoàn hảo, Diễn lão gia nheo mắt "thằng nhóc Diễn Quân đâu rồi không biết, để vợ mình nói chuyện với trai đẹp như vậy, không ngại sẽ mất vợ sao chứ !"
Diễn lão gia đảo mắt nhìn quanh, thấy Diễn Quân đứng uống rượu cùng Kiều Tâm, ông bức xúc, chống gậy lọc cọc đi về phía anh...
"Nội"
*Đừng gọi ta là nội, cậu sắp bị mất vợ rồi kia.
"Mất vợ, mất vợ gì ?"
*Còn hỏi được câu đó. Dù cho con có mất trí thì cũng phải nhớ Thuần nhi là vợ của con chứ.
Diễn Quân nhíu mày "Ý nội là sao ?"
Diễn lão gia chỉ về phía Mộ Thuần "con xem, vợ sắp cưới của con đang đứng nói chuyện với một người đàn ông còn đẹp trai hơn cả con kia kìa".
"Ông nội, cô ta nói chuyện với ai thì liên quan gì đến con. Gì mà vợ sắp cưới, con không có chút ấn tượng gì với cô ta...à không, là con không có chút ấn tượng tốt nào với cô ta".
*Cái gì ? Thuần nhi không tốt ở chỗ nào ?
"Cô ta có gì tốt ngoài việc chuyên đi câu dẫn đàn ông".
Diễn lão gia tức thở phì phò !
Kiều Tâm nhanh miệng lên tiếng can ngăn "Diễn Quân, cậu đừng tức giận, chắc là cô ta giỏi lấy lòng ông nội cậu, ông nội cậu cũng là do bị cô ta lừa mà thôi".
Diễn lão gia nhìn Kiều Tâm và quát lớn "Đủ rồi, cháu dâu của tôi còn không đến lượt cậu nói này nói nọ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.