Chương 31: Sinh tồn
Hoa Liễm Ngọc
25/09/2024
Hàn Trạch Đông đi khắp nơi trong khu rừng để tìm kiếm thức ăn. Tìm mãi nhưng vẫn chưa tìm được gì, anh khẽ thở dài "chậc...đời người đúng là vô thường".
Đi thêm một đoạn đường dài, mắt vô tình nhìn thấy đám cây bụi rậm với đủ các màu sắc sặc sỡ, Hàn Trạch Đông mỉm cười "có rồi, chính là những thứ này".
Mộ Thuần ngồi chống tay lên cằm ngắm mưa rơi, đợi mãi mà vẫn chưa thấy Hàn Trạch Đông trở về, lòng có chút lo lắng "anh chàng họ Hàn đó sẽ nhớ đường quay trở lại đây chứ ?"
'Điều đó là đương nhiên
- Hàn Trạch Đông, anh về rồi !
'Đang nhớ đến tôi sao ?'
Mặt mày Mộ Thuần trở nên xám xịt "Mẹ kiếp, anh bị mắc bệnh tự luyến bẩm sinh à ?"
'Không phải tự luyến, mà là tự tin.
- Hừ...
'Xem này, tôi tìm thấy rất nhiều quả mọng
Mộ Thuần nhìn vào số trái dại được Hàn Trạch Đông gói trong chiếc áo sơ mi trắng, xanh đỏ tím vàng đều có.
- Anh hái được nhiều thế ?
'Ừm! "
- Còn tưởng anh đã bị lạc, không nhớ đường quay trở lại đây rồi chứ !
'Sao có thể chứ, mặc dù la bàn của tôi đã bị đánh rơi nhưng kinh nghiệm đi rừng thì có được một chút chứ, dù không nhiều kinh nghiệm lắm nhưng vẫn có thể sinh tồn.
Hàn Trạch Đông đứng trước lối vào hốc cây, làm che đi chút ánh sáng hiếm hoi.
Mộ Thuần ngước mặt lên nhìn anh, một thân ảnh cao to với cơ bắp tám múi đập vào mắt cô, lòng không khỏi cảm thán "Như vậy cũng quá đẹp trai rồi".
'Mộ tiểu thư à ! Tôi biết mình rất đẹp trai nhưng cô không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt thèm khát như vậy đâu.
Mộ Thuần đen mặt "Hừ...anh ta lấy đâu ra cái tự tin đó vậy chứ !"
Hàn Trạch Đông nắm một nắm quả mọng đặt vào lòng bàn tay Mộ Thuần "em ăn đi, những loại quả dại này sẽ giúp cho chúng ta cung cấp được nhiều năng lượng, ít nhất cũng có thể duy trì được sự sống giữa nơi hoang dã này".
- Cảm ơn !
Mộ Thuần bỏ một quả màu đỏ vào miệng và nhai ngấu nghiến...
'Ngọt lắm có phải không ?
Mộ Thuần gật đầu "đúng là ngọt lịm". Cô lấy một quả có màu sắc và hình dáng tương tự quả cô vừa ăn...đút vào miệng Hàn Trạch Đông "anh cũng ăn đi, thứ này giàu năng lượng lắm !"
Tim Hàn Trạch Đông như chậm đi vài nhịp, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, anh liền nhai...
'Khụ...khụ...chua, chua quá !
- Sao vậy ?
'Chua quá, không thể nuốt nổi'
Mộ Thuần bật cười !
Hàn Trạch Đông bị nụ cười của Mộ Thuần làm cho ngơ ngẩn "Cô ấy cười đẹp quá !"
Mộ Thuần chọn một quả khác có màu tím cho vào miệng "ừm...loại quả này có vẻ như khá hơn".
Hàn Trạch Đông cũng lấy một quả màu tím cho vào miệng nhai, nó có vị chua chua ngọt ngọt "đúng là khá hơn".
Đây là mâm xôi tím !
Cùng nhau ngồi nếm qua đống trái cây đủ loại, nhưng cuối cùng cũng chỉ ăn nổi loại trái cây mâm xôi tím.
'Xem ra thì những ngày ở đây, chúng ta chỉ có thể dựa vào nó mà sống.
Mộ Thuần mỉm cười "mà sao lúc đó anh lại nhảy xuống cứu tôi vậy ?"
'Có lẽ là do dại gái
- Đến mạng cũng không cần.
'Ừm...chắc là vậy rồi
- Cảm ơn anh nhiều lắm, anh Hàn Đông, nếu không có anh thì em xong đời rồi.
Hàn Trạch Đông lại một lần nữa bị Mộ Thuần làm cho kinh ngạc "không...không có gì !"
Mộ Thuần trả lại áo khoác ngoài cho Hàn Trạch Đông "anh mặc vào đi, kẻo cảm lạnh".
'Quan tâm đến anh sao ?
- Hừ...anh chết rồi thì ai đi hái trái cho tôi ăn.
'Ra là vậy ! Anh còn tưởng em sẽ lấy thân báo đáp chứ.
Cả hai nhìn nhau rồi cùng quay mặt đi vì bối rối.
'Òm...anh tìm nước uống và ít củi, trời cũng sắp tối rồi.
- Em cũng muốn đi.
'Không được'
- Sao vậy ?
'Ngoài kia đang mưa...lạnh lắm'
Đi thêm một đoạn đường dài, mắt vô tình nhìn thấy đám cây bụi rậm với đủ các màu sắc sặc sỡ, Hàn Trạch Đông mỉm cười "có rồi, chính là những thứ này".
Mộ Thuần ngồi chống tay lên cằm ngắm mưa rơi, đợi mãi mà vẫn chưa thấy Hàn Trạch Đông trở về, lòng có chút lo lắng "anh chàng họ Hàn đó sẽ nhớ đường quay trở lại đây chứ ?"
'Điều đó là đương nhiên
- Hàn Trạch Đông, anh về rồi !
'Đang nhớ đến tôi sao ?'
Mặt mày Mộ Thuần trở nên xám xịt "Mẹ kiếp, anh bị mắc bệnh tự luyến bẩm sinh à ?"
'Không phải tự luyến, mà là tự tin.
- Hừ...
'Xem này, tôi tìm thấy rất nhiều quả mọng
Mộ Thuần nhìn vào số trái dại được Hàn Trạch Đông gói trong chiếc áo sơ mi trắng, xanh đỏ tím vàng đều có.
- Anh hái được nhiều thế ?
'Ừm! "
- Còn tưởng anh đã bị lạc, không nhớ đường quay trở lại đây rồi chứ !
'Sao có thể chứ, mặc dù la bàn của tôi đã bị đánh rơi nhưng kinh nghiệm đi rừng thì có được một chút chứ, dù không nhiều kinh nghiệm lắm nhưng vẫn có thể sinh tồn.
Hàn Trạch Đông đứng trước lối vào hốc cây, làm che đi chút ánh sáng hiếm hoi.
Mộ Thuần ngước mặt lên nhìn anh, một thân ảnh cao to với cơ bắp tám múi đập vào mắt cô, lòng không khỏi cảm thán "Như vậy cũng quá đẹp trai rồi".
'Mộ tiểu thư à ! Tôi biết mình rất đẹp trai nhưng cô không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt thèm khát như vậy đâu.
Mộ Thuần đen mặt "Hừ...anh ta lấy đâu ra cái tự tin đó vậy chứ !"
Hàn Trạch Đông nắm một nắm quả mọng đặt vào lòng bàn tay Mộ Thuần "em ăn đi, những loại quả dại này sẽ giúp cho chúng ta cung cấp được nhiều năng lượng, ít nhất cũng có thể duy trì được sự sống giữa nơi hoang dã này".
- Cảm ơn !
Mộ Thuần bỏ một quả màu đỏ vào miệng và nhai ngấu nghiến...
'Ngọt lắm có phải không ?
Mộ Thuần gật đầu "đúng là ngọt lịm". Cô lấy một quả có màu sắc và hình dáng tương tự quả cô vừa ăn...đút vào miệng Hàn Trạch Đông "anh cũng ăn đi, thứ này giàu năng lượng lắm !"
Tim Hàn Trạch Đông như chậm đi vài nhịp, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, anh liền nhai...
'Khụ...khụ...chua, chua quá !
- Sao vậy ?
'Chua quá, không thể nuốt nổi'
Mộ Thuần bật cười !
Hàn Trạch Đông bị nụ cười của Mộ Thuần làm cho ngơ ngẩn "Cô ấy cười đẹp quá !"
Mộ Thuần chọn một quả khác có màu tím cho vào miệng "ừm...loại quả này có vẻ như khá hơn".
Hàn Trạch Đông cũng lấy một quả màu tím cho vào miệng nhai, nó có vị chua chua ngọt ngọt "đúng là khá hơn".
Đây là mâm xôi tím !
Cùng nhau ngồi nếm qua đống trái cây đủ loại, nhưng cuối cùng cũng chỉ ăn nổi loại trái cây mâm xôi tím.
'Xem ra thì những ngày ở đây, chúng ta chỉ có thể dựa vào nó mà sống.
Mộ Thuần mỉm cười "mà sao lúc đó anh lại nhảy xuống cứu tôi vậy ?"
'Có lẽ là do dại gái
- Đến mạng cũng không cần.
'Ừm...chắc là vậy rồi
- Cảm ơn anh nhiều lắm, anh Hàn Đông, nếu không có anh thì em xong đời rồi.
Hàn Trạch Đông lại một lần nữa bị Mộ Thuần làm cho kinh ngạc "không...không có gì !"
Mộ Thuần trả lại áo khoác ngoài cho Hàn Trạch Đông "anh mặc vào đi, kẻo cảm lạnh".
'Quan tâm đến anh sao ?
- Hừ...anh chết rồi thì ai đi hái trái cho tôi ăn.
'Ra là vậy ! Anh còn tưởng em sẽ lấy thân báo đáp chứ.
Cả hai nhìn nhau rồi cùng quay mặt đi vì bối rối.
'Òm...anh tìm nước uống và ít củi, trời cũng sắp tối rồi.
- Em cũng muốn đi.
'Không được'
- Sao vậy ?
'Ngoài kia đang mưa...lạnh lắm'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.