Tổng Tài Sủng Thê: Bà Xã Em Đừng Chạy
Chương 41: Mâu thuẫn càng thêm gay gắt
Chu Tử Nhuệ
16/05/2021
Sáng hôm sau, khi Mạc Hy Tuyết tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Cô khó khăn mở mắt ra, cổ họng vừa đau rát lại vừa khô khốc, muốn nói gì đó nhưng
lại không thể nào bật ra được thành tiếng. Mạc Hy Tuyết cảm thấy toàn
thân mình đau nhức cô cùng, không những thế, chân tay thì rã rời ra như
thể bị người ta rút hết xương vậy.
Người con gái gắng gượng ngồi dậy, đầu óc đau như búa bổ, từ từ nhớ về những chuyện đã xảy ra đêm hôm qua. Mạc Hy Tuyết chỉ nhớ mang máng rằng, cô đi cùng Thôi Dật Nghiêm có công chuyện, về thì gặp phải Phương Từ Khiêm. Còn những gì xảy ra tiếp theo đó, Mạc Hy Tuyết hoàn toàn không có chút ấn tượng gì.
Quay đầu sang, Mạc Hy Tuyết nhìn thấy một cánh tay đang ôm chặt eo cô, cùng với đó nằm bên cạnh là Phương Từ Khiêm cả người không mặc quần áo đang ngủ say. Nhìn xuống phía dưới, cô nhìn thấy cả người mình chằng chịt những dấu hôn đỏ ửng ở trên da thịt.
Mạc Hy Tuyết liền nổi giận đùng đùng, cô loanh quanh tìm kiếm một thứ gì để đánh cho người đàn ông kia một trận. Tuy nhiên, không có một cái gì để cho cô dùng cả. Mạc Hy Tuyết dường như bị kích thích, cô không ngừng đánh mạnh vào Phương Từ Khiêm, "Phương Từ Khiêm, anh mau tỉnh lại cho tôi. Tên khốn kiếp nhà anh, mau cút xuống giường mau lên."
Phương Từ Khiêm mơ màng bị đánh thức.
Mở mắt ra, anh nhìn thấy cảnh tượng Mạc Hy Tuyết đang nổi giận đùng đùng. Không kịp đề phòng, cả người Phương Từ Khiêm đã bị cô gái ấy đạp mạnh một phát bay xuống giường. Cơn đau làm cho Phương Từ Khiêm tỉnh lại hoàn toàn. Anh thấy Mạc Hy Tuyết dùng chăn quấn kín lấy người mình, ánh mắt hằm hằm hướng về nơi anh.
Phương Từ Khiêm dần dần nhớ lại chuyện đêm hôm qua. Bây giờ nghĩ lại, anh thật hối hận vì những gì mình đã gây ra.
Người đàn ông cẩn thận mặc quần áo, anh muốn đến giải thích với Mạc Hy Tuyết nhưng người con gái ấy lại lùi về phía sau, cô dùng ánh mắt đầy đề phòng nhìn anh, "Phương Từ Khiêm, tôi cấm anh được phép lại gần. Anh tốt nhất là mau biến khỏi mắt tôi đi mau lên. Tôi không muốn nhìn thấy mặt của anh, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Phương Từ Khiêm bị dáng vẻ hiện giờ của Mạc Hy Tuyết dọa cho sợ, người đàn ông chẳng dám tiến lên nửa bước. Anh chôn chân tại chỗ, những âm thanh run run không ngừng phát ra từ miệng, "Hy Tuyết, em bình tĩnh lại một chút. Đừng nổi giận có được hay không? Anh xin lỗi, đêm qua anh không cố ý làm như vậy đâu. Em bỏ qua cho anh đi, đừng nổi giận mà!"
Anh rất muốn đánh cho bản thân mình một trận, vì Phương Từ Khiêm lại lần nữa làm tổn thương Mạc Hy Tuyết mất rồi. Trước đây, anh từng cam đoan rằng khi gặp lại người con gái này, Phương Từ Khiêm sẽ không bao giờ khiến cô đau lòng lần nữa. Vậy mà giờ đây, Phương Từ Khiêm bị lửa giận làm mờ lí trí mà khiến Mạc Hy Tuyết càng thêm xa cách anh.
Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc của Mạc Hy Tuyết, một bức tường phòng ngự đang dần bao xung quanh người con gái ấy, Phương Từ Khiêm càng muốn tiến lại gần nhưng lại càng bị đẩy ra xa.
Người con gái phía trước đột nhiên bật cười, trong đôi mắt to tròn kia, hận ý ngày một dâng cao, "Anh không cố ý sao? Nhưng tôi thấy anh chính là cố ý đấy! Có phải anh lại nhớ đến cô người yêu kia của mình rồi đến đây tìm tôi giải tỏa hay không? Phương Từ Khiêm, tôi nói rồi, tôi không phải là Lạc Hy Hy, cho nên anh mau biến khỏi mắt tôi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa." Nước mắt trên mặt liên tục tuôn rơi.
Sau sự việc của ba năm trước, trong lòng của Mạc Hy Tuyết luôn tồn tại một vết nứt không thể nào xóa nhòa đi được. Khi phát sinh quan hệ, Mạc Hy Tuyết lại khẳng định một điều rằng, Phương Từ Khiêm coi cô là Lạc Hy Hy để mà phát tiết. Cô là con người, chẳng thể chịu đựng cú sốc này nữa. Phương Từ Khiêm hại cô đau khổ chưa đủ hay sao?
"Chuyện đêm qua, anh thật sự không cố ý mà. Hy Tuyết, tin anh một lần đi em. Em muốn mắng muốn chửi anh như thế nào cũng được, chỉ xin em đừng đuổi anh đi."
Nhưng bây giờ cho dù Phương Từ Khiêm có giải thích như thế nào, Mạc Hy Tuyết cũng nhất quyết không tin, thậm chí sự bài xích của cô đối với người đàn ông này còn thêm phần mạnh mẽ hơn.
Mạc Hy Tuyết yên lặng không đáp, Phương Từ Khiêm lại càng lo sợ, anh càng luống cuống giải thích, "Hy Tuyết, hôm qua em cũng rất hưởng thụ mà không phải sao? Như vậy chẳng thể nói là anh cưỡng bức em được."
Rõ ràng là Mạc Hy Tuyết đêm qua cũng không phản kháng, thậm chí cô còn yêu kiều mị hoặc quyến rũ anh. Nhớ đến hình ảnh ấy, toàn thân của Phương Từ Khiêm đột nhiên nóng bừng lên.
Sắc mặt của người con gái tối sầm lại, cô nhặt quần áo nhanh chóng mặc lên người, sau đó tiến đến tát Phương Từ Khiêm một bạt tai, "Anh đúng là cái loại không biết xấu hổ. Ý của anh là Mạc Hy Tuyết tôi là loại phụ nữ lẳng lơ, gặp ai cũng trèo lên giường được có đúng không? Phương Từ Khiêm anh cho rằng đêm hôm qua, đổi lại là một người đàn ông khác, tôi cũng sẽ phóng đãng như vậy?"
Lồng ngực của người con gái phập phồng liên tục, cô không thể chấp nhận những lời xúc phạm này của Phương Từ Khiêm dành cho mình.
Khuôn mặt của Phương Từ Khiêm đột nhiên tái xanh, anh muốn lên tiếng nói không phải như cô nghĩ, Mạc Hy Tuyết đã thẳng thừng rút ra một xấp tiền ném vào mặt anh, "Đây chính là tiền phục vụ của anh hôm qua. Và bây giờ mời anh cút khỏi mắt tôi."
Mạc Hy Tuyết thừa nhận, hôm qua cô quá yếu lòng, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để cho tôn nghiêm của bản thân mình bị hủy hoại. Nếu như Phương Từ Khiêm đã nói như thế, vậy thì cứ coi như đêm hôm qua là anh ta phục vụ cô đi.
Sắc mặt của người đàn ông liên tục vặn vẹo, cổ họng anh nghẹn ứ không nói thành lời. Cô ấy đang coi Phương Từ Khiêm là trai bao sao?
Có phải mối quan hệ của hai người đã không còn cách nào để cứu vãn nữa rồi?
Người con gái gắng gượng ngồi dậy, đầu óc đau như búa bổ, từ từ nhớ về những chuyện đã xảy ra đêm hôm qua. Mạc Hy Tuyết chỉ nhớ mang máng rằng, cô đi cùng Thôi Dật Nghiêm có công chuyện, về thì gặp phải Phương Từ Khiêm. Còn những gì xảy ra tiếp theo đó, Mạc Hy Tuyết hoàn toàn không có chút ấn tượng gì.
Quay đầu sang, Mạc Hy Tuyết nhìn thấy một cánh tay đang ôm chặt eo cô, cùng với đó nằm bên cạnh là Phương Từ Khiêm cả người không mặc quần áo đang ngủ say. Nhìn xuống phía dưới, cô nhìn thấy cả người mình chằng chịt những dấu hôn đỏ ửng ở trên da thịt.
Mạc Hy Tuyết liền nổi giận đùng đùng, cô loanh quanh tìm kiếm một thứ gì để đánh cho người đàn ông kia một trận. Tuy nhiên, không có một cái gì để cho cô dùng cả. Mạc Hy Tuyết dường như bị kích thích, cô không ngừng đánh mạnh vào Phương Từ Khiêm, "Phương Từ Khiêm, anh mau tỉnh lại cho tôi. Tên khốn kiếp nhà anh, mau cút xuống giường mau lên."
Phương Từ Khiêm mơ màng bị đánh thức.
Mở mắt ra, anh nhìn thấy cảnh tượng Mạc Hy Tuyết đang nổi giận đùng đùng. Không kịp đề phòng, cả người Phương Từ Khiêm đã bị cô gái ấy đạp mạnh một phát bay xuống giường. Cơn đau làm cho Phương Từ Khiêm tỉnh lại hoàn toàn. Anh thấy Mạc Hy Tuyết dùng chăn quấn kín lấy người mình, ánh mắt hằm hằm hướng về nơi anh.
Phương Từ Khiêm dần dần nhớ lại chuyện đêm hôm qua. Bây giờ nghĩ lại, anh thật hối hận vì những gì mình đã gây ra.
Người đàn ông cẩn thận mặc quần áo, anh muốn đến giải thích với Mạc Hy Tuyết nhưng người con gái ấy lại lùi về phía sau, cô dùng ánh mắt đầy đề phòng nhìn anh, "Phương Từ Khiêm, tôi cấm anh được phép lại gần. Anh tốt nhất là mau biến khỏi mắt tôi đi mau lên. Tôi không muốn nhìn thấy mặt của anh, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Phương Từ Khiêm bị dáng vẻ hiện giờ của Mạc Hy Tuyết dọa cho sợ, người đàn ông chẳng dám tiến lên nửa bước. Anh chôn chân tại chỗ, những âm thanh run run không ngừng phát ra từ miệng, "Hy Tuyết, em bình tĩnh lại một chút. Đừng nổi giận có được hay không? Anh xin lỗi, đêm qua anh không cố ý làm như vậy đâu. Em bỏ qua cho anh đi, đừng nổi giận mà!"
Anh rất muốn đánh cho bản thân mình một trận, vì Phương Từ Khiêm lại lần nữa làm tổn thương Mạc Hy Tuyết mất rồi. Trước đây, anh từng cam đoan rằng khi gặp lại người con gái này, Phương Từ Khiêm sẽ không bao giờ khiến cô đau lòng lần nữa. Vậy mà giờ đây, Phương Từ Khiêm bị lửa giận làm mờ lí trí mà khiến Mạc Hy Tuyết càng thêm xa cách anh.
Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc của Mạc Hy Tuyết, một bức tường phòng ngự đang dần bao xung quanh người con gái ấy, Phương Từ Khiêm càng muốn tiến lại gần nhưng lại càng bị đẩy ra xa.
Người con gái phía trước đột nhiên bật cười, trong đôi mắt to tròn kia, hận ý ngày một dâng cao, "Anh không cố ý sao? Nhưng tôi thấy anh chính là cố ý đấy! Có phải anh lại nhớ đến cô người yêu kia của mình rồi đến đây tìm tôi giải tỏa hay không? Phương Từ Khiêm, tôi nói rồi, tôi không phải là Lạc Hy Hy, cho nên anh mau biến khỏi mắt tôi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa." Nước mắt trên mặt liên tục tuôn rơi.
Sau sự việc của ba năm trước, trong lòng của Mạc Hy Tuyết luôn tồn tại một vết nứt không thể nào xóa nhòa đi được. Khi phát sinh quan hệ, Mạc Hy Tuyết lại khẳng định một điều rằng, Phương Từ Khiêm coi cô là Lạc Hy Hy để mà phát tiết. Cô là con người, chẳng thể chịu đựng cú sốc này nữa. Phương Từ Khiêm hại cô đau khổ chưa đủ hay sao?
"Chuyện đêm qua, anh thật sự không cố ý mà. Hy Tuyết, tin anh một lần đi em. Em muốn mắng muốn chửi anh như thế nào cũng được, chỉ xin em đừng đuổi anh đi."
Nhưng bây giờ cho dù Phương Từ Khiêm có giải thích như thế nào, Mạc Hy Tuyết cũng nhất quyết không tin, thậm chí sự bài xích của cô đối với người đàn ông này còn thêm phần mạnh mẽ hơn.
Mạc Hy Tuyết yên lặng không đáp, Phương Từ Khiêm lại càng lo sợ, anh càng luống cuống giải thích, "Hy Tuyết, hôm qua em cũng rất hưởng thụ mà không phải sao? Như vậy chẳng thể nói là anh cưỡng bức em được."
Rõ ràng là Mạc Hy Tuyết đêm qua cũng không phản kháng, thậm chí cô còn yêu kiều mị hoặc quyến rũ anh. Nhớ đến hình ảnh ấy, toàn thân của Phương Từ Khiêm đột nhiên nóng bừng lên.
Sắc mặt của người con gái tối sầm lại, cô nhặt quần áo nhanh chóng mặc lên người, sau đó tiến đến tát Phương Từ Khiêm một bạt tai, "Anh đúng là cái loại không biết xấu hổ. Ý của anh là Mạc Hy Tuyết tôi là loại phụ nữ lẳng lơ, gặp ai cũng trèo lên giường được có đúng không? Phương Từ Khiêm anh cho rằng đêm hôm qua, đổi lại là một người đàn ông khác, tôi cũng sẽ phóng đãng như vậy?"
Lồng ngực của người con gái phập phồng liên tục, cô không thể chấp nhận những lời xúc phạm này của Phương Từ Khiêm dành cho mình.
Khuôn mặt của Phương Từ Khiêm đột nhiên tái xanh, anh muốn lên tiếng nói không phải như cô nghĩ, Mạc Hy Tuyết đã thẳng thừng rút ra một xấp tiền ném vào mặt anh, "Đây chính là tiền phục vụ của anh hôm qua. Và bây giờ mời anh cút khỏi mắt tôi."
Mạc Hy Tuyết thừa nhận, hôm qua cô quá yếu lòng, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để cho tôn nghiêm của bản thân mình bị hủy hoại. Nếu như Phương Từ Khiêm đã nói như thế, vậy thì cứ coi như đêm hôm qua là anh ta phục vụ cô đi.
Sắc mặt của người đàn ông liên tục vặn vẹo, cổ họng anh nghẹn ứ không nói thành lời. Cô ấy đang coi Phương Từ Khiêm là trai bao sao?
Có phải mối quan hệ của hai người đã không còn cách nào để cứu vãn nữa rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.