Tổng Tài Sủng Thê: Bà Xã Em Đừng Chạy
Chương 82: Ngoại truyện 2: Bạn nhỏ Phương Duẫn
Chu Tử Nhuệ
31/05/2021
"Ba ơi, mở cửa, con muốn ngủ với mẹ!"
"Con không ngủ được, mau cho con vào trong đi ba!"
Ở ngoài phòng ngủ, một đứa trẻ tầm khoảng năm tuổi đang không ngừng đập mạnh tay vào chiếc cửa gỗ trước mặt, miệng la hét liên tục, khiến cho những người đang ngủ ở trong phòng kia tỉnh giấc.
Mạc Hy Tuyết huých vào vai chồng mình, "Anh ra xem con bảo gì kìa. Đừng để thằng bé làm loạn lên như thế chứ." Cô lim dim mắt, mãi mới được ngủ một chút, nay lại bị phá vỡ rồi.
Phương Từ Khiêm hờ hững đáp lại, "Em cứ kệ nó đi, không có ai mở cửa thằng bé sẽ tự về thôi. Em đã mệt rồi, ngủ tiếp đi."
Mạc Hy Tuyết trừng mắt lườm anh, là do ai mà cô mới mệt vậy hả?
Nhưng thằng bé vẫn cứ ở ngoài, liên tục gõ cửa. Không có mẹ thì sẽ không ngủ được. Đây chính là đứa con trai ương bướng của Phương Từ Khiêm và Mạc Hy Tuyết đấy.
Chẳng thể chịu được nữa, Phương Từ Khiêm đứng dậy, anh mặc lại áo ngủ rồi mở cửa ra. Ngay lập tức anh "xách cổ" con trai mình lên, "Phương Duẫn, con ở ngoài này làm loạn cái gì thế? Có để yên cho mẹ con nghỉ ngơi hay không?" Ai đó trợn to mắt đe doạ con trai.
Đúng vậy.
Phương Duẫn là tên con trai của Phương Từ Khiêm và Mạc Hy Tuyết, tên gọi ở nhà của đứa trẻ ấy là Gạo nếp nhỏ. Thằng bé di truyền mọi gen trội của ba mẹ. Sống mũi dọc dừa, đôi mắt to tròn, miệng chúm chím rất dễ thương. Nhưng điều khiến cho người ta đau đầu đó chính là, thằng nhóc này nghịch ngợm vô cùng.
Chả mấy chốc mà đã năm năm rồi.
Bạn nhỏ Phương Duẫn được sinh ra như thể là khắc tinh của Phương Từ Khiêm vậy.
Hai cha con suốt ngày cãi nhau, đấu khẩu ầm ĩ loạn nhà lên. Đến khi Mạc Hy Tuyết trừng mắt cảnh cáo hai cha con này mới chịu yên. Ngày ngày ở nhà, nhìn thấy cảnh tượng gà bay chó sủa, cô bất lực muốn làm gì đó nhưng lại không thể được.
Phương Từ Khiêm nghiến răng nghiến lợi, gầm gừ nói, "Mẹ con mệt rồi, đừng có vào làm phiền mẹ con. Con lớn rồi, ngủ một mình đi."
Thằng nhóc này bao nhiêu năm chiếm giữ vợ anh, thế mà đêm nay vẫn chẳng để cho anh yên à? Mãi mới có quãng thời gian riêng tư của hai vợ chồng, Phương Từ Khiêm sẽ không để cho thằng nhóc thối này phá hủy đâu. Ôm vợ anh suốt bao nhiêu năm vẫn chưa đủ hả?
Nếu mà để Mạc Hy Tuyết nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Phương Từ Khiêm, chắc chắn cô sẽ cầm thứ gì đó mà phang vào đầu anh mất.
Làm cha rồi sao vẫn trẻ con như vậy chứ?
Bạn nhỏ Phương Duẫn chu môi, thằng bé chớp chớp mắt, "Ba, không có mẹ con không ngủ được. Hơn nữa, ba nói con lớn rồi có thể tự ngủ một mình, nhưng ba đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn được ngủ cùng mẹ con vậy? Ba lớn tuổi hơn con, ba là người phải ngủ riêng mới đúng chứ."
Ai kia nhất thời á khẩu.
Thằng nhóc này! Phương Từ Khiêm hận không thể ném nó về phòng. Biết thế năm xưa không sinh nó ra để nó phá hoại anh và vợ. Con gái thì chẳng thấy đâu mà con trai lại cứ chui ra như vậy. Phương Từ Khiêm ai oán với ông trời, anh muốn con gái mà.
Ban đầu, hai người còn tưởng đứa trẻ này ngoan lắm.
Nhưng khi Phương Duẫn biết đi, Mạc Hy Tuyết và Phương Từ Khiêm nhiều lần tá hỏa. Đứa nhóc này lúc thì sang nhà hàng xóm nhổ hết rau nhà người ta, không thì vào bếp nghịch thiếu chút nữa là cháy nhà. Lại còn người cha càng ngày càng giống trẻ con như Phương Từ Khiêm suốt ngày so kè với con trai khiến cho nhà đã loạn nay lại càng thêm loạn hơn.
Nhiều khi Mạc Hy Tuyết chỉ muốn tống bọn họ ra khỏi nhà.
Thấy cha mình không trả lời, bạn nhỏ ấy lại tiếp tục lí lẽ, "Ba à, ba già rồi thì đừng có ôm mẹ con ngủ nữa. Mẹ sẽ không thích đâu. Cho nên ba hãy dọn sang chỗ khác đi!"
Trán của Phương Từ Khiêm lúc này đã nổi đầy ba vạch đen rồi.
Ai đó nghiến răng nghiến lợi, "Đó là vợ ba, con ý kiến gì?"
Hai cha con cứ như thế cãi nhau.
Mạc Hy Tuyết bị làm cho tỉnh ngủ, cô quát hai con người kia một trận, "Hai người cãi nhau thì làm ơn ra chỗ khác giùm. Để tôi ngủ yên." Cô bực bội kéo chăn trùm lên đầu.
Phương Từ Khiêm và bạn nhỏ Phương Duẫn chỉ đành ngậm ngùi im lặng.
Cuối cùng, bạn nhỏ đáng thương kia vẫn bị ba mình đem về phòng, đóng cửa lại không cho ra ngoài.
Có lúc, Mạc Hy Tuyết hỏi anh, "Phương Từ Khiêm, Gạo nếp nhỏ rõ ràng là con trai của anh mà. Sao anh với thằng bé cứ hệt như là kẻ thù vậy?"
"Ai kêu em cứ dính sát với nó như thế, bỏ mặc anh lâu như vậy? Ngày nào cũng giành vợ với anh, anh hận không thể ném nó đi kìa." Người nào đó ưỡn ngực trả lời.
Mạc Hy Tuyết, "..."
Mặt mũi cô sầm lại.
Phương Từ Khiêm à, đó là con trai anh đấy, đến con trai anh cũng ăn giấm được là sao?
Cho dù hay cãi nhau là thế, nhưng Phương Từ Khiêm vẫn rất quan tâm đến con trai của mình, đó là điều chẳng thể phủ nhận được.
Gia đình ba người họ đã gắn liền với nhau, không thể nào tách rời được nữa!
"Con không ngủ được, mau cho con vào trong đi ba!"
Ở ngoài phòng ngủ, một đứa trẻ tầm khoảng năm tuổi đang không ngừng đập mạnh tay vào chiếc cửa gỗ trước mặt, miệng la hét liên tục, khiến cho những người đang ngủ ở trong phòng kia tỉnh giấc.
Mạc Hy Tuyết huých vào vai chồng mình, "Anh ra xem con bảo gì kìa. Đừng để thằng bé làm loạn lên như thế chứ." Cô lim dim mắt, mãi mới được ngủ một chút, nay lại bị phá vỡ rồi.
Phương Từ Khiêm hờ hững đáp lại, "Em cứ kệ nó đi, không có ai mở cửa thằng bé sẽ tự về thôi. Em đã mệt rồi, ngủ tiếp đi."
Mạc Hy Tuyết trừng mắt lườm anh, là do ai mà cô mới mệt vậy hả?
Nhưng thằng bé vẫn cứ ở ngoài, liên tục gõ cửa. Không có mẹ thì sẽ không ngủ được. Đây chính là đứa con trai ương bướng của Phương Từ Khiêm và Mạc Hy Tuyết đấy.
Chẳng thể chịu được nữa, Phương Từ Khiêm đứng dậy, anh mặc lại áo ngủ rồi mở cửa ra. Ngay lập tức anh "xách cổ" con trai mình lên, "Phương Duẫn, con ở ngoài này làm loạn cái gì thế? Có để yên cho mẹ con nghỉ ngơi hay không?" Ai đó trợn to mắt đe doạ con trai.
Đúng vậy.
Phương Duẫn là tên con trai của Phương Từ Khiêm và Mạc Hy Tuyết, tên gọi ở nhà của đứa trẻ ấy là Gạo nếp nhỏ. Thằng bé di truyền mọi gen trội của ba mẹ. Sống mũi dọc dừa, đôi mắt to tròn, miệng chúm chím rất dễ thương. Nhưng điều khiến cho người ta đau đầu đó chính là, thằng nhóc này nghịch ngợm vô cùng.
Chả mấy chốc mà đã năm năm rồi.
Bạn nhỏ Phương Duẫn được sinh ra như thể là khắc tinh của Phương Từ Khiêm vậy.
Hai cha con suốt ngày cãi nhau, đấu khẩu ầm ĩ loạn nhà lên. Đến khi Mạc Hy Tuyết trừng mắt cảnh cáo hai cha con này mới chịu yên. Ngày ngày ở nhà, nhìn thấy cảnh tượng gà bay chó sủa, cô bất lực muốn làm gì đó nhưng lại không thể được.
Phương Từ Khiêm nghiến răng nghiến lợi, gầm gừ nói, "Mẹ con mệt rồi, đừng có vào làm phiền mẹ con. Con lớn rồi, ngủ một mình đi."
Thằng nhóc này bao nhiêu năm chiếm giữ vợ anh, thế mà đêm nay vẫn chẳng để cho anh yên à? Mãi mới có quãng thời gian riêng tư của hai vợ chồng, Phương Từ Khiêm sẽ không để cho thằng nhóc thối này phá hủy đâu. Ôm vợ anh suốt bao nhiêu năm vẫn chưa đủ hả?
Nếu mà để Mạc Hy Tuyết nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Phương Từ Khiêm, chắc chắn cô sẽ cầm thứ gì đó mà phang vào đầu anh mất.
Làm cha rồi sao vẫn trẻ con như vậy chứ?
Bạn nhỏ Phương Duẫn chu môi, thằng bé chớp chớp mắt, "Ba, không có mẹ con không ngủ được. Hơn nữa, ba nói con lớn rồi có thể tự ngủ một mình, nhưng ba đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn được ngủ cùng mẹ con vậy? Ba lớn tuổi hơn con, ba là người phải ngủ riêng mới đúng chứ."
Ai kia nhất thời á khẩu.
Thằng nhóc này! Phương Từ Khiêm hận không thể ném nó về phòng. Biết thế năm xưa không sinh nó ra để nó phá hoại anh và vợ. Con gái thì chẳng thấy đâu mà con trai lại cứ chui ra như vậy. Phương Từ Khiêm ai oán với ông trời, anh muốn con gái mà.
Ban đầu, hai người còn tưởng đứa trẻ này ngoan lắm.
Nhưng khi Phương Duẫn biết đi, Mạc Hy Tuyết và Phương Từ Khiêm nhiều lần tá hỏa. Đứa nhóc này lúc thì sang nhà hàng xóm nhổ hết rau nhà người ta, không thì vào bếp nghịch thiếu chút nữa là cháy nhà. Lại còn người cha càng ngày càng giống trẻ con như Phương Từ Khiêm suốt ngày so kè với con trai khiến cho nhà đã loạn nay lại càng thêm loạn hơn.
Nhiều khi Mạc Hy Tuyết chỉ muốn tống bọn họ ra khỏi nhà.
Thấy cha mình không trả lời, bạn nhỏ ấy lại tiếp tục lí lẽ, "Ba à, ba già rồi thì đừng có ôm mẹ con ngủ nữa. Mẹ sẽ không thích đâu. Cho nên ba hãy dọn sang chỗ khác đi!"
Trán của Phương Từ Khiêm lúc này đã nổi đầy ba vạch đen rồi.
Ai đó nghiến răng nghiến lợi, "Đó là vợ ba, con ý kiến gì?"
Hai cha con cứ như thế cãi nhau.
Mạc Hy Tuyết bị làm cho tỉnh ngủ, cô quát hai con người kia một trận, "Hai người cãi nhau thì làm ơn ra chỗ khác giùm. Để tôi ngủ yên." Cô bực bội kéo chăn trùm lên đầu.
Phương Từ Khiêm và bạn nhỏ Phương Duẫn chỉ đành ngậm ngùi im lặng.
Cuối cùng, bạn nhỏ đáng thương kia vẫn bị ba mình đem về phòng, đóng cửa lại không cho ra ngoài.
Có lúc, Mạc Hy Tuyết hỏi anh, "Phương Từ Khiêm, Gạo nếp nhỏ rõ ràng là con trai của anh mà. Sao anh với thằng bé cứ hệt như là kẻ thù vậy?"
"Ai kêu em cứ dính sát với nó như thế, bỏ mặc anh lâu như vậy? Ngày nào cũng giành vợ với anh, anh hận không thể ném nó đi kìa." Người nào đó ưỡn ngực trả lời.
Mạc Hy Tuyết, "..."
Mặt mũi cô sầm lại.
Phương Từ Khiêm à, đó là con trai anh đấy, đến con trai anh cũng ăn giấm được là sao?
Cho dù hay cãi nhau là thế, nhưng Phương Từ Khiêm vẫn rất quan tâm đến con trai của mình, đó là điều chẳng thể phủ nhận được.
Gia đình ba người họ đã gắn liền với nhau, không thể nào tách rời được nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.