Tổng Tài Sủng Thê: Bà Xã Em Đừng Chạy
Chương 62: Tạm biệt Thôi Dật Nghiêm
Chu Tử Nhuệ
26/05/2021
"Vương Khải Trạch, cậu còn đến đây ăn trực nữa, mình sẽ trực tiếp đá cậu ra
khỏi đây!" Không biết Phương Từ Khiêm đã cảnh cáo bao nhiêu lần rồi,
nhưng Vương Khải Trạch vẫn mặt dày đến đây ăn trực, thật là tức muốn
chết mà. Muốn kéo gần khoảng cách với vợ nhưng lại có nhiều tên đến đây
phá đám, hay thật đấy.
Vương Khải Trạch vẫn nhơn nhơn như cũ, "Còn lâu mình mới đi ấy. Hy Tuyết đồng ý cho mình đến đây hằng ngày rồi. Cậu mà đánh mình, mình sẽ mách vợ cậu, đến lúc đó cậu ra sô pha mà ngủ đi nhá." Có một tấm kim bài miễn tử là Mạc Hy Tuyết thì Vương Khải Trạch còn sợ gì Phương Từ Khiêm nữa chứ.
Trong khi hai người đàn ông đang đấu khẩu với nhau, Mạc Hy Tuyết đã lẻn ra ngoài từ lúc nào không hay. Cô đến gặp Thôi Dật Nghiêm, chẳng biết người đàn ông đó hẹn cô ra ngoài là muốn làm gì nữa. Cô chỉ sợ rằng chuyện lần trước lại xảy ra, nếu vậy thì cả hai sẽ cùng khó xử lắm.
Nhưng lo lắng trong lòng của Mạc Hy Tuyết đã hoàn toàn thừa thãi rồi.
Nơi mà Thôi Dật Nghiêm hẹn cô chỉ là một tiệm cà phê thú cưng thôi, nhìn anh cũng không giống là đang định làm ra chuyện gì. Mạc Hy Tuyết kéo ghế vui vẻ ngồi xuống, cô từ từ hỏi, "Dật Nghiêm, anh hẹn em ra đây làm gì vậy? Anh có gì muốn nói với em à?"
Thôi Dật Nghiêm gọi cho Mạc Hy Tuyết một ly nước ép, anh sắc mặt hơi âm trầm, thanh âm khàn khàn phả một chút mùi rượu ra bên ngoài, "Nghe nói em với Phương Từ Khiêm tái hợp rồi phải không? Hy Tuyết, em cho rằng anh nhiều chuyện cũng được, nhưng anh phải nhắc nhở em, những tổn thương mà em phải chịu đều là do Phương Từ Khiêm gây ra đấy!"
Mạc Hy Tuyết nhẹ nhàng nở nụ cười, cô từ từ giải thích với Thôi Dật Nghiêm, "Thật ra khi xưa là em với anh ấy đã hiểu lầm nhau. Giờ bọn em đã hóa giải hiểu lầm rồi, cho nên em nghĩ hôn nhân của mình cũng không có gì đáng ngại nữa. Em biết là anh lo cho em, nhưng Dật Nghiêm, em sẽ tự biết làm như thế nào."
Chân mày của người đàn ông hơi cau lại, anh khó khăn mở miệng, "Nếu em hạnh phúc là tốt rồi, anh cũng sẽ yên tâm hơn về em." Nhìn bề ngoài, Thôi Dật Nghiêm hệt như một người đàn ông trầm tính nhưng hiện giờ, ở sâu thẳm trong tâm hồn anh, một cảm giác đau đớn đang không ngừng ăn mòn Thôi Dật Nghiêm.
Nhưng nếu đó là lựa chọn của Mạc Hy Tuyết, Thôi Dật Nghiêm sẵn sàng ủng hộ cô.
Thôi Dật Nghiêm cam tâm tình nguyện ở phía sau âm thầm bảo vệ cô, chỉ cần Mạc Hy Tuyết cần anh, anh sẽ đến bên cạnh cô nhanh chóng nhất có thể.
Sắc mặt của Mạc Hy Tuyết hơi cau có, cô ngẩng đầu lên cất giọng hỏi, "Thôi Dật Nghiêm, có phải là anh uống rượu không?" Tuy đã cố tình che giấu nhưng Mạc Hy Tuyết vẫn có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc từ phía người đàn ông này, "Sao anh lại uống rượu? Theo em được biết anh trước giờ chưa từng uống rượu mà!"
Thôi Dật Nghiêm gượng gạo nặn ra một nụ cười khiến Mạc Hy Tuyết an tâm hơn, "Không có gì đâu. Vừa nãy anh gặp một vài người bạn cũ nên cùng họ uống vài chén thôi. Tại chúng nó cứ bắt anh uống, anh biết làm gì được." Người đàn ông khẽ cười khổ.
Thật ra đó chỉ là lý do ngoài miệng của Thổi Dật Nghiêm mà thôi.
Khi hay tin Mạc Hy Tuyết chấp nhận cùng Phương Từ Khiêm hàn gắn lại cuộc hôn nhân gần như đã không còn cứu vãn được nữa, Thôi Dật Nghiêm đã đau lòng đến cỡ nào. Anh khổ cực đến mức ngay cả người chưa bao giờ đụng đến rượu bia như anh cũng đã uống rất nhiều rượu. Anh nhốt mình ở trong nhà một thời gian không chịu gặp ai, cả ngày làm bạn với rượu bia. Lúc ấy, anh chìm ngập trong đau khổ, rơi vào tuyệt vọng chẳng thể thoát khỏi.
Nhưng khi nhìn thấy Mạc Hy Tuyết vui vẻ hạnh phúc bên cạnh chồng mình, cuối cùng Thôi Dật Nghiêm cũng nghĩ thoáng hơn một chút. Chắc cũng đã đến lúc anh nên buông tay rồi, để cho người con gái ấy sống một cuộc sống mà cô mong muốn.
Mạc Hy Tuyết khẽ gật gù, "Như thế thì em yên tâm rồi. Mà Dật Nghiêm, hôm nay anh hẹn em ra đây để làm gì thế? Không phải chỉ là để hỏi những chuyện này thôi chứ?"
"À đấy, tí thì anh quên mất, hôm nay gặp em là anh muốn từ biệt." Từ lời nói của Thôi Dật Nghiêm người ta có thể nhận ra sự thanh thản. Có lẽ người đàn ông này đã không còn vướng bận gì nữa rồi, "Tuần sau anh quyết định sẽ trở về nước Z. Cha anh ông ấy đang hối anh lắm rồi." Thôi Dật Nghiêm ở lại đây cũng là vì Mạc Hy Tuyết, nếu cô đã có gia đình thì anh ở đây còn nghĩa lý gì nữa chứ.
Thấy người đàn ông này đã thông suốt, Mạc Hy Tuyết cũng cảm thấy mừng thay cho anh, "Vậy thì em chúc anh may mắn nhé! Bao giờ em rảnh sẽ sang bên đó thăm anh."
Mạc Hy Tuyết chìa tay ra, cô dường như muốn bắt tay với người phía trước nhưng rất nhanh một cánh tay khác đã chặn cô lại. Chẳng biết từ lúc nào Phương Từ Khiêm đã ngồi xuống ở bên cạnh cô, miệng tuy đang cười nhưng sắc mặt vô cùng u ám bắt tay của Phương Từ Khiêm.
Cô nàng vô cùng sửng sốt, quay sang hỏi, "Phương Từ Khiêm, sao anh lại đến đây hả?"
"Tình cờ đi qua thôi." Phương Từ Khiêm nhàn nhạt trả lời, trong không khí phảng phất mùi giấm chua nồng nặc.
Tình cờ cái con khỉ ấy.
Có quỷ mới tin Phương Từ Khiêm.
Đi theo cô thì nói luôn đi, cần gì phải bày đặt như vậy.
Phương Từ Khiêm lịch sự cười hỏi người đàn ông phía trước mấy câu. Bộ dạng ghen tuông ra mắt của anh đã hiện rõ ra mặt rồi kìa. Cãi nhau với Vương Khải Trạch một hồi, Phương Từ Khiêm mới phát hiện ra Mạc Hy Tuyết đã ra ngoài từ lúc nào, Vương Khải Trạch lại còn nói cô đi gặp Thôi Dật Nghiêm. Ấy thế là người đàn ông liền chạy vội đi tìm, suốt một hồi mới tìm đến đây. Thấy hai người thân mật như thế, giấm chua trong bụng của ai kia ngày một nhiều hơn.
Thôi Dật Nghiêm thích vợ anh như thế, Phương Từ Khiêm không lo lắng mới là lạ đấy.
Trong suốt thời gian ngồi ở đây, người nào đó cứ ôm khư khư lấy vợ mình cứ như là muốn thể hiện chủ quyền vậy. Thôi Dật Nghiêm nhìn cảnh này cũng chỉ biết cười trừ mà thôi.
Cuối cùng, điều Phương Từ Khiêm mong muốn nhất cũng đã đến, đó là rời khỏi đây. Anh ôm chặt lấy Mạc Hy Tuyết, lịch sự chào Thôi Dật Nghiêm một câu, "Cảm ơn anh Thôi đã chăm sóc vợ tôi trong thời gian qua. Bây giờ đã có tôi ở đây, anh cứ an tâm trở về anh đi nhé. Tôi nhất định sẽ làm Hy Tuyết hạnh phúc nhất có thể."
"Phương Từ Khiêm, tôi giao cô ấy lại cho anh đấy. Anh cứ thử làm Hy Tuyết khóc xem, tôi có giết anh hay không?"
"Sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó xảy ra."
Thế là, Phương Từ Khiêm và Mạc Hy Tuyết cùng nhau chào tạm biệt Thôi Dật Nghiêm.
Vương Khải Trạch vẫn nhơn nhơn như cũ, "Còn lâu mình mới đi ấy. Hy Tuyết đồng ý cho mình đến đây hằng ngày rồi. Cậu mà đánh mình, mình sẽ mách vợ cậu, đến lúc đó cậu ra sô pha mà ngủ đi nhá." Có một tấm kim bài miễn tử là Mạc Hy Tuyết thì Vương Khải Trạch còn sợ gì Phương Từ Khiêm nữa chứ.
Trong khi hai người đàn ông đang đấu khẩu với nhau, Mạc Hy Tuyết đã lẻn ra ngoài từ lúc nào không hay. Cô đến gặp Thôi Dật Nghiêm, chẳng biết người đàn ông đó hẹn cô ra ngoài là muốn làm gì nữa. Cô chỉ sợ rằng chuyện lần trước lại xảy ra, nếu vậy thì cả hai sẽ cùng khó xử lắm.
Nhưng lo lắng trong lòng của Mạc Hy Tuyết đã hoàn toàn thừa thãi rồi.
Nơi mà Thôi Dật Nghiêm hẹn cô chỉ là một tiệm cà phê thú cưng thôi, nhìn anh cũng không giống là đang định làm ra chuyện gì. Mạc Hy Tuyết kéo ghế vui vẻ ngồi xuống, cô từ từ hỏi, "Dật Nghiêm, anh hẹn em ra đây làm gì vậy? Anh có gì muốn nói với em à?"
Thôi Dật Nghiêm gọi cho Mạc Hy Tuyết một ly nước ép, anh sắc mặt hơi âm trầm, thanh âm khàn khàn phả một chút mùi rượu ra bên ngoài, "Nghe nói em với Phương Từ Khiêm tái hợp rồi phải không? Hy Tuyết, em cho rằng anh nhiều chuyện cũng được, nhưng anh phải nhắc nhở em, những tổn thương mà em phải chịu đều là do Phương Từ Khiêm gây ra đấy!"
Mạc Hy Tuyết nhẹ nhàng nở nụ cười, cô từ từ giải thích với Thôi Dật Nghiêm, "Thật ra khi xưa là em với anh ấy đã hiểu lầm nhau. Giờ bọn em đã hóa giải hiểu lầm rồi, cho nên em nghĩ hôn nhân của mình cũng không có gì đáng ngại nữa. Em biết là anh lo cho em, nhưng Dật Nghiêm, em sẽ tự biết làm như thế nào."
Chân mày của người đàn ông hơi cau lại, anh khó khăn mở miệng, "Nếu em hạnh phúc là tốt rồi, anh cũng sẽ yên tâm hơn về em." Nhìn bề ngoài, Thôi Dật Nghiêm hệt như một người đàn ông trầm tính nhưng hiện giờ, ở sâu thẳm trong tâm hồn anh, một cảm giác đau đớn đang không ngừng ăn mòn Thôi Dật Nghiêm.
Nhưng nếu đó là lựa chọn của Mạc Hy Tuyết, Thôi Dật Nghiêm sẵn sàng ủng hộ cô.
Thôi Dật Nghiêm cam tâm tình nguyện ở phía sau âm thầm bảo vệ cô, chỉ cần Mạc Hy Tuyết cần anh, anh sẽ đến bên cạnh cô nhanh chóng nhất có thể.
Sắc mặt của Mạc Hy Tuyết hơi cau có, cô ngẩng đầu lên cất giọng hỏi, "Thôi Dật Nghiêm, có phải là anh uống rượu không?" Tuy đã cố tình che giấu nhưng Mạc Hy Tuyết vẫn có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc từ phía người đàn ông này, "Sao anh lại uống rượu? Theo em được biết anh trước giờ chưa từng uống rượu mà!"
Thôi Dật Nghiêm gượng gạo nặn ra một nụ cười khiến Mạc Hy Tuyết an tâm hơn, "Không có gì đâu. Vừa nãy anh gặp một vài người bạn cũ nên cùng họ uống vài chén thôi. Tại chúng nó cứ bắt anh uống, anh biết làm gì được." Người đàn ông khẽ cười khổ.
Thật ra đó chỉ là lý do ngoài miệng của Thổi Dật Nghiêm mà thôi.
Khi hay tin Mạc Hy Tuyết chấp nhận cùng Phương Từ Khiêm hàn gắn lại cuộc hôn nhân gần như đã không còn cứu vãn được nữa, Thôi Dật Nghiêm đã đau lòng đến cỡ nào. Anh khổ cực đến mức ngay cả người chưa bao giờ đụng đến rượu bia như anh cũng đã uống rất nhiều rượu. Anh nhốt mình ở trong nhà một thời gian không chịu gặp ai, cả ngày làm bạn với rượu bia. Lúc ấy, anh chìm ngập trong đau khổ, rơi vào tuyệt vọng chẳng thể thoát khỏi.
Nhưng khi nhìn thấy Mạc Hy Tuyết vui vẻ hạnh phúc bên cạnh chồng mình, cuối cùng Thôi Dật Nghiêm cũng nghĩ thoáng hơn một chút. Chắc cũng đã đến lúc anh nên buông tay rồi, để cho người con gái ấy sống một cuộc sống mà cô mong muốn.
Mạc Hy Tuyết khẽ gật gù, "Như thế thì em yên tâm rồi. Mà Dật Nghiêm, hôm nay anh hẹn em ra đây để làm gì thế? Không phải chỉ là để hỏi những chuyện này thôi chứ?"
"À đấy, tí thì anh quên mất, hôm nay gặp em là anh muốn từ biệt." Từ lời nói của Thôi Dật Nghiêm người ta có thể nhận ra sự thanh thản. Có lẽ người đàn ông này đã không còn vướng bận gì nữa rồi, "Tuần sau anh quyết định sẽ trở về nước Z. Cha anh ông ấy đang hối anh lắm rồi." Thôi Dật Nghiêm ở lại đây cũng là vì Mạc Hy Tuyết, nếu cô đã có gia đình thì anh ở đây còn nghĩa lý gì nữa chứ.
Thấy người đàn ông này đã thông suốt, Mạc Hy Tuyết cũng cảm thấy mừng thay cho anh, "Vậy thì em chúc anh may mắn nhé! Bao giờ em rảnh sẽ sang bên đó thăm anh."
Mạc Hy Tuyết chìa tay ra, cô dường như muốn bắt tay với người phía trước nhưng rất nhanh một cánh tay khác đã chặn cô lại. Chẳng biết từ lúc nào Phương Từ Khiêm đã ngồi xuống ở bên cạnh cô, miệng tuy đang cười nhưng sắc mặt vô cùng u ám bắt tay của Phương Từ Khiêm.
Cô nàng vô cùng sửng sốt, quay sang hỏi, "Phương Từ Khiêm, sao anh lại đến đây hả?"
"Tình cờ đi qua thôi." Phương Từ Khiêm nhàn nhạt trả lời, trong không khí phảng phất mùi giấm chua nồng nặc.
Tình cờ cái con khỉ ấy.
Có quỷ mới tin Phương Từ Khiêm.
Đi theo cô thì nói luôn đi, cần gì phải bày đặt như vậy.
Phương Từ Khiêm lịch sự cười hỏi người đàn ông phía trước mấy câu. Bộ dạng ghen tuông ra mắt của anh đã hiện rõ ra mặt rồi kìa. Cãi nhau với Vương Khải Trạch một hồi, Phương Từ Khiêm mới phát hiện ra Mạc Hy Tuyết đã ra ngoài từ lúc nào, Vương Khải Trạch lại còn nói cô đi gặp Thôi Dật Nghiêm. Ấy thế là người đàn ông liền chạy vội đi tìm, suốt một hồi mới tìm đến đây. Thấy hai người thân mật như thế, giấm chua trong bụng của ai kia ngày một nhiều hơn.
Thôi Dật Nghiêm thích vợ anh như thế, Phương Từ Khiêm không lo lắng mới là lạ đấy.
Trong suốt thời gian ngồi ở đây, người nào đó cứ ôm khư khư lấy vợ mình cứ như là muốn thể hiện chủ quyền vậy. Thôi Dật Nghiêm nhìn cảnh này cũng chỉ biết cười trừ mà thôi.
Cuối cùng, điều Phương Từ Khiêm mong muốn nhất cũng đã đến, đó là rời khỏi đây. Anh ôm chặt lấy Mạc Hy Tuyết, lịch sự chào Thôi Dật Nghiêm một câu, "Cảm ơn anh Thôi đã chăm sóc vợ tôi trong thời gian qua. Bây giờ đã có tôi ở đây, anh cứ an tâm trở về anh đi nhé. Tôi nhất định sẽ làm Hy Tuyết hạnh phúc nhất có thể."
"Phương Từ Khiêm, tôi giao cô ấy lại cho anh đấy. Anh cứ thử làm Hy Tuyết khóc xem, tôi có giết anh hay không?"
"Sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó xảy ra."
Thế là, Phương Từ Khiêm và Mạc Hy Tuyết cùng nhau chào tạm biệt Thôi Dật Nghiêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.