Chương 44
bunn!
06/08/2019
Đế Kim bế Lưu Yên vào nhà mà đặt lên sofa.
Lưu Yên đưa ánh mắt lạnh băng nhìn anh
" đưa tôi về nhà làm gì?"
Đế Kim nhếch mép
" cô là con gái mà ở nhà người khác như vậy coi được sao?"
Lưu Yên càng nghe càng nực cười
" anh nghĩ tôi giống anh sao?"
Đế Kim trên người anh sát khí bừng bừng Lưu Yên cô cũng nhận ra được điều đó nhưng cô không chịu thua
" giống tôi?"
Lưu Yên không nói gì chỉ tay lên phía phòng
" anh lên phòng ngủ đi nay tôi sẽ ngủ ở phòng khách tôi biết cãi với hạn người không lí lẽ như anh lúc nào tôi cũng chịu thiệt"
Đế Kim không nói gì mà bế cô thẳng lên phòng mặc kệ Lưu Yên đang dẫy dụa
" thả tôi xuống"
Đế Kim vẫn vậy vẫn giữ ngữ khí lạnh lùng và cả khuôn mặt của anh
Đế Kim mở cửa đặt Lưu Yên từ trong tay vào giường cô đã ngủ từ lúc nào anh cũng không hay anh đắp chăn lại cho cô rồi bước ra khỏi phòng. Không quay lại nhìn cô lấy một cái.
_________
Thế Hào dừng xe ngay một chỗ hơi vắng mà nhìn Cung Âu
" sao lại muốn trốn tránh tôi?"
Cung Âu chỉ cuối mặt ngữ khí hơi run
" tôi...tôi không có"
Thế Hào gỡ dây an toàn ra nhìn về phía Cung Âu
" còn nói không có?"
Cung Âu cuối cuối mặt cố tránh né ánh mắt
" có gì từ từ nói được không tôi đau đầu quá"
Thế Hào nhìn ra ý đồ của Cung Âu mà khôm người qua phía Cung Âu áp môi mình vào môi anh.
Muốn hút hết tất cả mật ngọt của Cung Âu. Vị bia hòa lẫn với vị ngọt trong miệng của Cung Âu thì càng làm anh điên cuồng mà chiếm lấy môi Cung Âu.
Thế Hào luyến tiếc buông môi Cung Âu ra. Anh hít thở dồn dập môi anh bị Thế Hào ngấu nghiến đến xưng đỏ
" tôi muốn ngủ anh chở tôi về nhà tôi được không?"
Thế Hào cài giây an toàn cho mình
" được "
Cung Âu dựa vào phía sau ghế anh nhìn ra cửa sổ
Thế Hào vẫn tập trung lái xe nhưng đường về biệt thự của anh chứ không về nhà của Cung Âu. Nhưng anh ngủ từ lúc nào nên không hề hay biết
Lưu Yên đưa ánh mắt lạnh băng nhìn anh
" đưa tôi về nhà làm gì?"
Đế Kim nhếch mép
" cô là con gái mà ở nhà người khác như vậy coi được sao?"
Lưu Yên càng nghe càng nực cười
" anh nghĩ tôi giống anh sao?"
Đế Kim trên người anh sát khí bừng bừng Lưu Yên cô cũng nhận ra được điều đó nhưng cô không chịu thua
" giống tôi?"
Lưu Yên không nói gì chỉ tay lên phía phòng
" anh lên phòng ngủ đi nay tôi sẽ ngủ ở phòng khách tôi biết cãi với hạn người không lí lẽ như anh lúc nào tôi cũng chịu thiệt"
Đế Kim không nói gì mà bế cô thẳng lên phòng mặc kệ Lưu Yên đang dẫy dụa
" thả tôi xuống"
Đế Kim vẫn vậy vẫn giữ ngữ khí lạnh lùng và cả khuôn mặt của anh
Đế Kim mở cửa đặt Lưu Yên từ trong tay vào giường cô đã ngủ từ lúc nào anh cũng không hay anh đắp chăn lại cho cô rồi bước ra khỏi phòng. Không quay lại nhìn cô lấy một cái.
_________
Thế Hào dừng xe ngay một chỗ hơi vắng mà nhìn Cung Âu
" sao lại muốn trốn tránh tôi?"
Cung Âu chỉ cuối mặt ngữ khí hơi run
" tôi...tôi không có"
Thế Hào gỡ dây an toàn ra nhìn về phía Cung Âu
" còn nói không có?"
Cung Âu cuối cuối mặt cố tránh né ánh mắt
" có gì từ từ nói được không tôi đau đầu quá"
Thế Hào nhìn ra ý đồ của Cung Âu mà khôm người qua phía Cung Âu áp môi mình vào môi anh.
Muốn hút hết tất cả mật ngọt của Cung Âu. Vị bia hòa lẫn với vị ngọt trong miệng của Cung Âu thì càng làm anh điên cuồng mà chiếm lấy môi Cung Âu.
Thế Hào luyến tiếc buông môi Cung Âu ra. Anh hít thở dồn dập môi anh bị Thế Hào ngấu nghiến đến xưng đỏ
" tôi muốn ngủ anh chở tôi về nhà tôi được không?"
Thế Hào cài giây an toàn cho mình
" được "
Cung Âu dựa vào phía sau ghế anh nhìn ra cửa sổ
Thế Hào vẫn tập trung lái xe nhưng đường về biệt thự của anh chứ không về nhà của Cung Âu. Nhưng anh ngủ từ lúc nào nên không hề hay biết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.