Chương 314: Bạn có những phẩm chất gì?!
Chi Nho
31/05/2021
Tiêu Bảo Lộc quay đầu, lễ phép nói: “Tốt lắm!”
“Như vậy là tốt rồi, người trẻ tuổi vẫn nên tập trung vào sự nghiệp và nỗ lực hết mình.”
“Ha ha, con nhất định sẽ cố gắng.”
Y tá đi vào kêu người nhà đi ra ngoài nói chuyện, Phó Ngữ Anh lập tức đứng lên: “Bảo Lộc, con ở đây chăm sóc thằng bé giúp dì một lát, dì sẽ trở lại ngay.”
“Dì à, dì có việc thì cứ đi đi, con sẽ chăm sóc Gia Bảo.”
Sau khi y tá và Phó Ngữ Anh đều đã đi ra ngoài thì Gia Bảo lặng lẽ dựa vào Tiêu Bảo Lộc rồi liếc nhìn cánh cửa một lúc, sau đó mở đôi mắt to ra đáng thương nói: “Chú Tiêu, con muốn ra ngoài chơi một chút!”
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày, lập tức từ chối: “Gia Bảo, con hiện đang bị bệnh, không thể đi ra ngoài.”
“Ôi, bé Ốc ở phòng bệnh bên cạnh đều được đi ra ngoài, tại sao con lại không được? Hơn nữa con sẽ không đi ra ngoài lâu, được không, được không?”
Thấy anh ta vẫn lắc đầu thì Gia Bảo dùng đến sát thủ, trực tiếp ngã vào tay anh ta, khóc lóc van xin: “Chú Tiêu, con nằm ở đây lâu lắm rồi, cũng sắp bị mốc rồi. Chú dẫn con ra ngoài chơi một lúc đi… chỉ một lúc thôi… “
Tiêu Bảo Lộc bị làm khó, vuốt lông mày: “Gia Bảo, con nghe lời chú đi, đây thực sự không phải là một ý kiến hay.”
Gia Bảo ngay lập tức nói: “Nhưng mà… nhưng nếu là bố thì bố nhất định sẽ đồng ý với con!”
Tiêu Bảo Lộc hơi ngưng lại, sau đó lông mày của anh ta từ từ nhíu lại, vẻ mặt của anh ta có phần nghiêm túc.
Gia Bảo có chút sợ anh ta như thế này: “Chú Tiêu, chú giận con à?”
Tiêu Bảo Lộc chậm rãi thu lại lệ khí, mỉm cười, “Làm sao có thể chứ? Chỉ là, chú chỉ nghĩ về những gì Gia Bảo nói vừa rồi…”
Nếu là Tần Lệ Phong thì anh nhất định sẽ đồng ý?
Anh ta cười lạnh sau đó nói: “Gia Bảo, nếu con muốn đi ra ngoài thì con phải ngoan ngoãn nghe lời chú có biết không?”
“Tuyệt vời! Con hiểu rồi, con hiểu rồi!”
Gia Bảo rất vui, ôm cổ anh ta không ngừng nói: “Chú Tiêu, chúng ta đi ngay đi! Phải nhanh lên một chút nếu không lát nữa bà ngoại quay lại thì sẽ hỏng bét! Bọn họ sẽ không cho con đi đâu!”
Tiêu Bảo Lộc vuốt mi tâm: “Tại sao chú lại có ảo giác mình đã lên thuyền giặc rồi nhỉ?”
“Chú Tiêu là tốt nhất! Chú là người tốt nhất, tốt nhất với Gia Bảo!”
Một vài câu nói của Gia Bảo đã khiến Tiêu Bảo Lộc nhoẻn miệng cười, anh ta liếc nhìn về phía cửa và nói nhỏ: “Con phải giữ bí mật có biết không? Đừng nói với mẹ con là chú đã đưa con ra ngoài.”
Gia Bảo đứng dậy vỗ ngực: “Con hứa!”
“Được, mau thay quần áo đi.”
“Quá tuyệt vời!”
Chờ đến khi Phó Ngữ Anh trở lại thì Tiêu Bảo Lộc viện lý do rằng bà ấy quá vất vả, vì vậy anh ta đã để y tá đưa bà ấy trở lại để nghỉ ngơi, một mình anh ta ở lại bệnh viện để chăm sóc cho Gia Bảo.
Ngay sau đó thì hai người một lớn một nhỏ xuất viện.
Ngồi trong xe, hít thở không khí tự do bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo tràn đầy vui vẻ, sắc mặt còn hồng hào hơn so với trong bệnh viện, càng có sức sống hơn.
Nhìn thấy cậu bé vui vẻ như vậy thì Tiêu Bảo Lộc không khỏi mỉm cười.
“Chú Tiêu, chú Tiêu! Chú có thể dừng lại ở đây một lát được không?”
Gia Bảo chỉ vào một ngôi nhà gỗ cách đó không xa, Tiêu Bảo Lộc đã đậu xe ở đó, Gia Bảo xuống xe chạy vào.
“Gia Bảo, chạy chậm lại! Đừng để bị ngã!” Tiêu Bảo Lộc vội vàng chạy theo vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bên trong là một cửa hàng đồ chơi, với đủ loại đồ chơi, Gia Bảo nhìn từng thứ một mà không nỡ bỏ xuống.
Tiêu Bảo Lộc cười: “Muốn mua đồ chơi sao? Được rồi, con có thể chọn bất cứ thứ gì con thích, chú sẽ mua cho con!”
“Cảm ơn chú Tiêu!” Gia Bảo cười ngọt ngào nhìn anh ta.
Cậu bé cẩn thận lựa chọn một lúc, sau đó chọn được một con búp bê Barbie mặc bộ váy màu hồng.
Tiêu Bảo Lộc sửng sốt: “Cái này?” Anh nhìn một lúc sau đó lại chỉ vào nó lần nữa: “Con chắc chắn là con muốn cái này?”
Tại sao anh ta không biết Gia Bảo thích chơi thứ này chứ?
Gia Bảo mỉm cười gật đầu, sau đó ngượng ngùng nói: “Thực ra thì… con muốn đưa nó cho Nhan Ninh.”
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày tỏ vẻ “thì ra là như vậy”, đưa tay vuốt ve đầu của cậu bé, trêu ghẹo nói: “Con nhớ Nhan Ninh rồi sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo đỏ bừng: “Còn có Cư Hàn Lâm, nhóc mập, nhóc ốm, Diệp Phi, con đều rất nhớ!”
Vừa nói xong thì vẻ mặt lại có chút mờ mịt: “Đã lâu lắm rồi con không gặp họ, con muốn đi nhà trẻ cùng bọn họ…”
Tiêu Bảo Lộc ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ của Gia Bảo, nhẹ nhàng nói: “Gia Bảo, chỉ cần con mau khỏe lại là có thể chơi với bọn họ.”
“Nhưng mà… nhưng liệu con có khỏe được không?”
Nhìn ánh mắt ngây thơ của Gia Bảo, Tiêu Bảo Lộc cảm thấy trong lòng tê rần, mím chặt môi, cười với cậu bé rồi mạnh mẽ gật đầu: “Được mà.”
Sau khi chớp chớp mắt, Gia Bảo mỉm cười: “Vâng! Chú Tiêu nói vậy thì chắc chắn sẽ như vậy!”
Tiêu Bảo Lộc hít sâu một hơi, nhẹ vỗ về cái đầu nhỏ của Gia Bảo: “Con muốn đi nhà trẻ không”
Hai mắt Gia Bảo sáng lên, nóng lòng hỏi: “Có thật không? Thật sự có thể sao?”
“Nếu hôm nay chúng ta đã đi ra ngoài thì chúng ta hãy chơi tận hứng đi!”
“A a a! Con vui quá đi!” Gia Bảo nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Tiêu Bảo Lộc cười nói: “Chúng ta chọn cho mỗi bạn trong nhà trẻ một món quà có được không?”
“Được ạ!”
“Ha ha, mau đi đi!”
Gia Bảo vội vàng chọn một món quà, trong lúc đó thì điện thoại di động của Tiêu Bảo Lộc vang lên, đó là điện thoại của công ty, anh cầm lên rồi chậm rãi đi ra cửa.
Có một tiếng “rầm” đột ngột vang lên sau lưng anh ta..
Tiêu Bảo Lộc quay đầu lại, hoàn toàn biến sắc: “Gia Bảo!“
Tô Phương Dung vội vã chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Phó Ngữ Anh và Tô Bác Kiến ngồi ở bên ngoài thì cô lập tức đi tới hỏi: “Gia Bảo đâu? Gia Bảo thế nào rồi?”
Phó Ngữ Anh ngẩng đầu, mắt đỏ hoe nói: “Bác sĩ còn ở bên trong…”
“Con đi xem!”
Tô Bác Kiến vội vàng ngăn cô lại: “Phương Dung, con còn chưa vào được!”
“Nhưng mà… nhưng mà con trai con đang ở bên trong…” Tô Phương Dung khóc nức nở, hoang mang hoảng sợ.
Nhìn thấy con gái như vậy thì Tô Bác Kiến cũng rất đau lòng, ông ấy vội vàng an ủi cô: “Bố biết bố biết rồi, nhưng mà con cũng phải để bác sĩ kiểm tra trước đã.”
Phó Ngữ Anh tự trách: “Đều tại mẹ cả, nếu như mẹ không rời đi thì sẽ không có chuyện như vậy!”
Tô Bác Kiến quay đầu thở dài: “Chuyện này cũng không trách được bà được, có ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này chứ!”
Tô Phương Dung giống như đã đắm chìm trong thế giới của chính mình, không nghe được bọn họ đang nói cái gì, đôi mắt mở to gắt gao nhìn chằm chằm vào phòng bệnh.
Tiêu Bảo Lộc bước nhanh tới, khi nhìn thấy Tô Phương Dung thì anh ta bước chậm lại, cắn răng đến gần cô: “Anh xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh. Nếu như không phải do anh tự ý làm chủ thì Gia Bảo sẽ không… “
Tô Phương Dung từ từ ngẩng đầu, nước mắt bắt đầu trào ra, cô nhanh chóng đứng lên, tát mạnh vào mặt anh: “Rốt cuộc là anh làm cái trò gì vậy?”
“Phương Dung!”
Tô Bác Kiến và Phó Ngữ Anh đều đến can ngăn, nhưng mà Tô Phương Dung dường như đã mất lý trí, dùng hai tay túm lấy áo của anh ta, rống lên: “Anh có biết thằng bé bị bệnh rất nặng không, thằng bé không thể tùy tiện xuất viện được! Anh như thế này thì có khác gì đao phủ không?”
Tiêu Bảo Lộc cắn răng không nói gì, mặc cho cô trút giận lên người mình.
Trên thực tế thì ngay cả chính anh ta cũng muốn tự tát mình mấy cái thật nặng!
“Thằng bé còn nhỏ như vậy… nhỏ như vậy… nếu như không tỉnh lại được nữa thì làm sao bây giờ?” Nước mắt Tô Phương Dung không còn kiềm chế được nữa, cả khuôn mặt ướt đẫm.
Bố mẹ Tô cũng âm thầm rơi nước mắt, vừa lôi kéo con gái của mình vừa khuyên ngăn: “Phương Dung, con không nên như vậy… Bảo Lộc cũng không muốn đâu, thằng bé cũng là bố của đứa trẻ mà…”
“Anh ta là loại bố gì chứ?” Tô Phương Dung tức giận chỉ vào anh ta: “Một trò chơi khăm của anh đã hủy hoại cuộc đời tôi! Bây giờ anh nhảy ra nói anh là bố ruột đứa bé? Anh là loại bố gì vậy? Anh có tư cách gì để Gia Bảo gọi anh là bố hả?”
Mỗi lời buộc tội của cô đều như một mũi sắt nóng đâm vào trái tim của Tiêu Bảo Lộc.
“Trong khi tôi một mình đưa Gia Bảo gian nan kiếm sống thì anh đã ở đâu? Nếu không phải tôi muốn cứu mạng Gia Bảo thì tôi thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của anh!”
Tô Bác Kiến ôm lấy con gái, cố nén giọng nói nghẹn ngào: “Đừng nói nữa, Phương Dung, đừng nói nữa…”
“Con càng muốn nói!” Tô Phương Dung tức giận hét lên như trút hết oan ức trong khoảng thời gian này: “Anh biết rõ sức khỏe của thằng bé như thế nào, tại sao lại muốn đưa thằng bé đi ra ngoài? Nếu thằng bé có chuyện bất trắc gì thì tất cả đều do chính tay anh gây ra!”
Tiêu Bảo Lộc đứng đó, mặc kệ ánh nhìn xung quanh, mặc cho cô khóc lóc và chửi rủa.
Có tiếng bước chân gấp gáp trên hành lang.
“Phương Dung! Gia Bảo ở đâu?”
Tần Lệ Phong vừa nhận được tin tức thì lập tức chạy đến.
Nhìn thấy anh thì tất cả ngột ngạt đều được buông lỏng, Tô Phương Dung khóc lóc nức nở: “Làm sao bây giờ… anh Phong, làm sao bây giờ… em…”
Tần Lệ Phong đi tới vài bước, kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, làm cô có cảm giác anh đang ở bên cạnh cô!
“Không sao, không sao… sẽ không sao đâu…” Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào phòng bệnh, như thể anh đang an ủi cô vừa tự thôi miên mình.
Thằng bé đó sẽ ổn thôi!
Nhìn hai người như thế này thì ánh mắt Tiêu Bảo Lộc trở nên phức tạp.
Đúng lúc này, Tô Bác Kiến đi tới, vỗ vỗ vai anh ta thở dài: “Bảo Lộc, con về trước đi.”
Tiêu Bảo Lộc chậm rãi quay đầu lại: “Nhưng mà Gia Bảo…”
“Không sao đâu… con về đi, nếu có tin tức gì thì chú sẽ gọi điện cho con.”
Tiêu Bảo Lộc từ từ thu lại ánh mắt, gật đầu, liếc nhìn Tô Phương Dung vẫn đang khóc trong vòng tay của Tần Lệ Phong một cái, liền xoay người rời đi.
Tô Phương Dung không ngừng khóc, cũng không ngừng tự trách mình: “Em nên luôn ở bên cạnh thằng bé, em không nên rời xa thằng bé…”
Tần Lệ Phong giữ vai cô, ép cô nhìn lại chính mình: “Tô Phương Dung, đây không phải là kết quả em có thể khống chế, em hiểu không?”
Tô Phương Dung lắc đầu không ngừng lắc đầu: “Em không nên rời xa thằng bé… em nên luôn ở bên cạnh thằng bé…”
Cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, bác sĩ bước ra.
Sắc mặt Tô Phương Dung đột nhiên thay đổi, bước nhanh đi tới: “Bác sĩ…”
Ba người còn lại cũng cũng tiến lên, Tần Lệ Phong khẩn trương hỏi: “Con trai của tôi thế nào?”
“Các người làm bố mẹ kiểu gì thế? Tại sao lại để thằng bé tiếp xúc với môi trường bên ngoài? Không biết như thế là rất nguy hiểm sao?” Sau một hồi khiển trách thì bác sĩ bình tĩnh nói: “Tình hình không lạc quan lắm…” Bác sĩ liếc nhìn bụng Tô Phương Dung rồi nói:“… phải nhanh chóng đi tìm một người thích hợp.”
Tô Phương Dung chỉ cảm thấy đầu nổ tung một tiếng “ầm ầm”.
Tần Lệ Phong đưa đôi bàn tay to ra sau lưng cô, ánh mắt kiên định nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.”
“Như vậy là tốt rồi, người trẻ tuổi vẫn nên tập trung vào sự nghiệp và nỗ lực hết mình.”
“Ha ha, con nhất định sẽ cố gắng.”
Y tá đi vào kêu người nhà đi ra ngoài nói chuyện, Phó Ngữ Anh lập tức đứng lên: “Bảo Lộc, con ở đây chăm sóc thằng bé giúp dì một lát, dì sẽ trở lại ngay.”
“Dì à, dì có việc thì cứ đi đi, con sẽ chăm sóc Gia Bảo.”
Sau khi y tá và Phó Ngữ Anh đều đã đi ra ngoài thì Gia Bảo lặng lẽ dựa vào Tiêu Bảo Lộc rồi liếc nhìn cánh cửa một lúc, sau đó mở đôi mắt to ra đáng thương nói: “Chú Tiêu, con muốn ra ngoài chơi một chút!”
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày, lập tức từ chối: “Gia Bảo, con hiện đang bị bệnh, không thể đi ra ngoài.”
“Ôi, bé Ốc ở phòng bệnh bên cạnh đều được đi ra ngoài, tại sao con lại không được? Hơn nữa con sẽ không đi ra ngoài lâu, được không, được không?”
Thấy anh ta vẫn lắc đầu thì Gia Bảo dùng đến sát thủ, trực tiếp ngã vào tay anh ta, khóc lóc van xin: “Chú Tiêu, con nằm ở đây lâu lắm rồi, cũng sắp bị mốc rồi. Chú dẫn con ra ngoài chơi một lúc đi… chỉ một lúc thôi… “
Tiêu Bảo Lộc bị làm khó, vuốt lông mày: “Gia Bảo, con nghe lời chú đi, đây thực sự không phải là một ý kiến hay.”
Gia Bảo ngay lập tức nói: “Nhưng mà… nhưng nếu là bố thì bố nhất định sẽ đồng ý với con!”
Tiêu Bảo Lộc hơi ngưng lại, sau đó lông mày của anh ta từ từ nhíu lại, vẻ mặt của anh ta có phần nghiêm túc.
Gia Bảo có chút sợ anh ta như thế này: “Chú Tiêu, chú giận con à?”
Tiêu Bảo Lộc chậm rãi thu lại lệ khí, mỉm cười, “Làm sao có thể chứ? Chỉ là, chú chỉ nghĩ về những gì Gia Bảo nói vừa rồi…”
Nếu là Tần Lệ Phong thì anh nhất định sẽ đồng ý?
Anh ta cười lạnh sau đó nói: “Gia Bảo, nếu con muốn đi ra ngoài thì con phải ngoan ngoãn nghe lời chú có biết không?”
“Tuyệt vời! Con hiểu rồi, con hiểu rồi!”
Gia Bảo rất vui, ôm cổ anh ta không ngừng nói: “Chú Tiêu, chúng ta đi ngay đi! Phải nhanh lên một chút nếu không lát nữa bà ngoại quay lại thì sẽ hỏng bét! Bọn họ sẽ không cho con đi đâu!”
Tiêu Bảo Lộc vuốt mi tâm: “Tại sao chú lại có ảo giác mình đã lên thuyền giặc rồi nhỉ?”
“Chú Tiêu là tốt nhất! Chú là người tốt nhất, tốt nhất với Gia Bảo!”
Một vài câu nói của Gia Bảo đã khiến Tiêu Bảo Lộc nhoẻn miệng cười, anh ta liếc nhìn về phía cửa và nói nhỏ: “Con phải giữ bí mật có biết không? Đừng nói với mẹ con là chú đã đưa con ra ngoài.”
Gia Bảo đứng dậy vỗ ngực: “Con hứa!”
“Được, mau thay quần áo đi.”
“Quá tuyệt vời!”
Chờ đến khi Phó Ngữ Anh trở lại thì Tiêu Bảo Lộc viện lý do rằng bà ấy quá vất vả, vì vậy anh ta đã để y tá đưa bà ấy trở lại để nghỉ ngơi, một mình anh ta ở lại bệnh viện để chăm sóc cho Gia Bảo.
Ngay sau đó thì hai người một lớn một nhỏ xuất viện.
Ngồi trong xe, hít thở không khí tự do bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo tràn đầy vui vẻ, sắc mặt còn hồng hào hơn so với trong bệnh viện, càng có sức sống hơn.
Nhìn thấy cậu bé vui vẻ như vậy thì Tiêu Bảo Lộc không khỏi mỉm cười.
“Chú Tiêu, chú Tiêu! Chú có thể dừng lại ở đây một lát được không?”
Gia Bảo chỉ vào một ngôi nhà gỗ cách đó không xa, Tiêu Bảo Lộc đã đậu xe ở đó, Gia Bảo xuống xe chạy vào.
“Gia Bảo, chạy chậm lại! Đừng để bị ngã!” Tiêu Bảo Lộc vội vàng chạy theo vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bên trong là một cửa hàng đồ chơi, với đủ loại đồ chơi, Gia Bảo nhìn từng thứ một mà không nỡ bỏ xuống.
Tiêu Bảo Lộc cười: “Muốn mua đồ chơi sao? Được rồi, con có thể chọn bất cứ thứ gì con thích, chú sẽ mua cho con!”
“Cảm ơn chú Tiêu!” Gia Bảo cười ngọt ngào nhìn anh ta.
Cậu bé cẩn thận lựa chọn một lúc, sau đó chọn được một con búp bê Barbie mặc bộ váy màu hồng.
Tiêu Bảo Lộc sửng sốt: “Cái này?” Anh nhìn một lúc sau đó lại chỉ vào nó lần nữa: “Con chắc chắn là con muốn cái này?”
Tại sao anh ta không biết Gia Bảo thích chơi thứ này chứ?
Gia Bảo mỉm cười gật đầu, sau đó ngượng ngùng nói: “Thực ra thì… con muốn đưa nó cho Nhan Ninh.”
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày tỏ vẻ “thì ra là như vậy”, đưa tay vuốt ve đầu của cậu bé, trêu ghẹo nói: “Con nhớ Nhan Ninh rồi sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo đỏ bừng: “Còn có Cư Hàn Lâm, nhóc mập, nhóc ốm, Diệp Phi, con đều rất nhớ!”
Vừa nói xong thì vẻ mặt lại có chút mờ mịt: “Đã lâu lắm rồi con không gặp họ, con muốn đi nhà trẻ cùng bọn họ…”
Tiêu Bảo Lộc ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ của Gia Bảo, nhẹ nhàng nói: “Gia Bảo, chỉ cần con mau khỏe lại là có thể chơi với bọn họ.”
“Nhưng mà… nhưng liệu con có khỏe được không?”
Nhìn ánh mắt ngây thơ của Gia Bảo, Tiêu Bảo Lộc cảm thấy trong lòng tê rần, mím chặt môi, cười với cậu bé rồi mạnh mẽ gật đầu: “Được mà.”
Sau khi chớp chớp mắt, Gia Bảo mỉm cười: “Vâng! Chú Tiêu nói vậy thì chắc chắn sẽ như vậy!”
Tiêu Bảo Lộc hít sâu một hơi, nhẹ vỗ về cái đầu nhỏ của Gia Bảo: “Con muốn đi nhà trẻ không”
Hai mắt Gia Bảo sáng lên, nóng lòng hỏi: “Có thật không? Thật sự có thể sao?”
“Nếu hôm nay chúng ta đã đi ra ngoài thì chúng ta hãy chơi tận hứng đi!”
“A a a! Con vui quá đi!” Gia Bảo nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Tiêu Bảo Lộc cười nói: “Chúng ta chọn cho mỗi bạn trong nhà trẻ một món quà có được không?”
“Được ạ!”
“Ha ha, mau đi đi!”
Gia Bảo vội vàng chọn một món quà, trong lúc đó thì điện thoại di động của Tiêu Bảo Lộc vang lên, đó là điện thoại của công ty, anh cầm lên rồi chậm rãi đi ra cửa.
Có một tiếng “rầm” đột ngột vang lên sau lưng anh ta..
Tiêu Bảo Lộc quay đầu lại, hoàn toàn biến sắc: “Gia Bảo!“
Tô Phương Dung vội vã chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Phó Ngữ Anh và Tô Bác Kiến ngồi ở bên ngoài thì cô lập tức đi tới hỏi: “Gia Bảo đâu? Gia Bảo thế nào rồi?”
Phó Ngữ Anh ngẩng đầu, mắt đỏ hoe nói: “Bác sĩ còn ở bên trong…”
“Con đi xem!”
Tô Bác Kiến vội vàng ngăn cô lại: “Phương Dung, con còn chưa vào được!”
“Nhưng mà… nhưng mà con trai con đang ở bên trong…” Tô Phương Dung khóc nức nở, hoang mang hoảng sợ.
Nhìn thấy con gái như vậy thì Tô Bác Kiến cũng rất đau lòng, ông ấy vội vàng an ủi cô: “Bố biết bố biết rồi, nhưng mà con cũng phải để bác sĩ kiểm tra trước đã.”
Phó Ngữ Anh tự trách: “Đều tại mẹ cả, nếu như mẹ không rời đi thì sẽ không có chuyện như vậy!”
Tô Bác Kiến quay đầu thở dài: “Chuyện này cũng không trách được bà được, có ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này chứ!”
Tô Phương Dung giống như đã đắm chìm trong thế giới của chính mình, không nghe được bọn họ đang nói cái gì, đôi mắt mở to gắt gao nhìn chằm chằm vào phòng bệnh.
Tiêu Bảo Lộc bước nhanh tới, khi nhìn thấy Tô Phương Dung thì anh ta bước chậm lại, cắn răng đến gần cô: “Anh xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh. Nếu như không phải do anh tự ý làm chủ thì Gia Bảo sẽ không… “
Tô Phương Dung từ từ ngẩng đầu, nước mắt bắt đầu trào ra, cô nhanh chóng đứng lên, tát mạnh vào mặt anh: “Rốt cuộc là anh làm cái trò gì vậy?”
“Phương Dung!”
Tô Bác Kiến và Phó Ngữ Anh đều đến can ngăn, nhưng mà Tô Phương Dung dường như đã mất lý trí, dùng hai tay túm lấy áo của anh ta, rống lên: “Anh có biết thằng bé bị bệnh rất nặng không, thằng bé không thể tùy tiện xuất viện được! Anh như thế này thì có khác gì đao phủ không?”
Tiêu Bảo Lộc cắn răng không nói gì, mặc cho cô trút giận lên người mình.
Trên thực tế thì ngay cả chính anh ta cũng muốn tự tát mình mấy cái thật nặng!
“Thằng bé còn nhỏ như vậy… nhỏ như vậy… nếu như không tỉnh lại được nữa thì làm sao bây giờ?” Nước mắt Tô Phương Dung không còn kiềm chế được nữa, cả khuôn mặt ướt đẫm.
Bố mẹ Tô cũng âm thầm rơi nước mắt, vừa lôi kéo con gái của mình vừa khuyên ngăn: “Phương Dung, con không nên như vậy… Bảo Lộc cũng không muốn đâu, thằng bé cũng là bố của đứa trẻ mà…”
“Anh ta là loại bố gì chứ?” Tô Phương Dung tức giận chỉ vào anh ta: “Một trò chơi khăm của anh đã hủy hoại cuộc đời tôi! Bây giờ anh nhảy ra nói anh là bố ruột đứa bé? Anh là loại bố gì vậy? Anh có tư cách gì để Gia Bảo gọi anh là bố hả?”
Mỗi lời buộc tội của cô đều như một mũi sắt nóng đâm vào trái tim của Tiêu Bảo Lộc.
“Trong khi tôi một mình đưa Gia Bảo gian nan kiếm sống thì anh đã ở đâu? Nếu không phải tôi muốn cứu mạng Gia Bảo thì tôi thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của anh!”
Tô Bác Kiến ôm lấy con gái, cố nén giọng nói nghẹn ngào: “Đừng nói nữa, Phương Dung, đừng nói nữa…”
“Con càng muốn nói!” Tô Phương Dung tức giận hét lên như trút hết oan ức trong khoảng thời gian này: “Anh biết rõ sức khỏe của thằng bé như thế nào, tại sao lại muốn đưa thằng bé đi ra ngoài? Nếu thằng bé có chuyện bất trắc gì thì tất cả đều do chính tay anh gây ra!”
Tiêu Bảo Lộc đứng đó, mặc kệ ánh nhìn xung quanh, mặc cho cô khóc lóc và chửi rủa.
Có tiếng bước chân gấp gáp trên hành lang.
“Phương Dung! Gia Bảo ở đâu?”
Tần Lệ Phong vừa nhận được tin tức thì lập tức chạy đến.
Nhìn thấy anh thì tất cả ngột ngạt đều được buông lỏng, Tô Phương Dung khóc lóc nức nở: “Làm sao bây giờ… anh Phong, làm sao bây giờ… em…”
Tần Lệ Phong đi tới vài bước, kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, làm cô có cảm giác anh đang ở bên cạnh cô!
“Không sao, không sao… sẽ không sao đâu…” Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào phòng bệnh, như thể anh đang an ủi cô vừa tự thôi miên mình.
Thằng bé đó sẽ ổn thôi!
Nhìn hai người như thế này thì ánh mắt Tiêu Bảo Lộc trở nên phức tạp.
Đúng lúc này, Tô Bác Kiến đi tới, vỗ vỗ vai anh ta thở dài: “Bảo Lộc, con về trước đi.”
Tiêu Bảo Lộc chậm rãi quay đầu lại: “Nhưng mà Gia Bảo…”
“Không sao đâu… con về đi, nếu có tin tức gì thì chú sẽ gọi điện cho con.”
Tiêu Bảo Lộc từ từ thu lại ánh mắt, gật đầu, liếc nhìn Tô Phương Dung vẫn đang khóc trong vòng tay của Tần Lệ Phong một cái, liền xoay người rời đi.
Tô Phương Dung không ngừng khóc, cũng không ngừng tự trách mình: “Em nên luôn ở bên cạnh thằng bé, em không nên rời xa thằng bé…”
Tần Lệ Phong giữ vai cô, ép cô nhìn lại chính mình: “Tô Phương Dung, đây không phải là kết quả em có thể khống chế, em hiểu không?”
Tô Phương Dung lắc đầu không ngừng lắc đầu: “Em không nên rời xa thằng bé… em nên luôn ở bên cạnh thằng bé…”
Cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, bác sĩ bước ra.
Sắc mặt Tô Phương Dung đột nhiên thay đổi, bước nhanh đi tới: “Bác sĩ…”
Ba người còn lại cũng cũng tiến lên, Tần Lệ Phong khẩn trương hỏi: “Con trai của tôi thế nào?”
“Các người làm bố mẹ kiểu gì thế? Tại sao lại để thằng bé tiếp xúc với môi trường bên ngoài? Không biết như thế là rất nguy hiểm sao?” Sau một hồi khiển trách thì bác sĩ bình tĩnh nói: “Tình hình không lạc quan lắm…” Bác sĩ liếc nhìn bụng Tô Phương Dung rồi nói:“… phải nhanh chóng đi tìm một người thích hợp.”
Tô Phương Dung chỉ cảm thấy đầu nổ tung một tiếng “ầm ầm”.
Tần Lệ Phong đưa đôi bàn tay to ra sau lưng cô, ánh mắt kiên định nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.