Chương 400: Chưa từng thấy bộ dạng như vậy của anh bao giờ cả
Chi Nho
19/06/2021
Trưởng y tá thấy dáng vẻ mất hồn của anh nên không nỡ làm phiền anh nữa, cho nên liền xoay người rời đi.
Cư Hàn Lâm ngồi ngốc sững sờ một lúc thì mới rời khỏi khu chữa bệnh nội trú. Ngoài trời lúc này đã tối đen, phía ngoài bệnh viện, đèn đường đã lên sáng rực hết con đường, nhưng mà trái tim anh bây giờ lại cảm thấy bản thân và những gì xung quanh không có chút liên quan nào cả.
Nhìn thấy Cư Hàn Lâm đem một bộ mặt âm trầm lên xe, Lâm Dịch Tuấn không đoán được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng mà anh biết nhất định là đã có chuyện gì không tốt rồi: “Anh muốn về nhà hay là muốn trở về công ty?”
Một lát sau thì Cư Hàn Lâm mới nói: “Về công ty.”
Lâm Dịch Tuấn có chút lo lắng cho Cư Hàn Lâm, từ ngày mới bắt đầu làm việc cho Cư Hàn Lâm, anh chưa từng thấy bộ dạng này của anh bao giờ cả.
“Hình như tuyết sắp rơi rồi.” Lạc Cẩn Thi ngồi ở trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời có trăng đang sáng nhưng lại không có sao mà nói: “Tớ luôn cảm thấy ngày nào cũng có tuyết rơi mới là tốt nhất.”
Lý Minh Vi đưa cho cô một ly trà nóng: “Cậu thiệt tình, tại sao không chịu ở yên trong bệnh viện chữa bệnh vậy hả? Cậu nhìn cậu xem…” cô nhìn vết thương trên tay Lạc Cẩn Thi, đau lòng nói: “Thôi đừng ngồi đây nói nhảm nữa, mau đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Lạc Cẩn Thi nhìn Lý Minh Vi cười cười, đưa tay nhận lấy ly trà nóng rồi ôm ở trong tay, nhưng lại không nói gì nữa.
Lý Minh Vi đóng cửa sổ lại: “Mau uống đi, uống xong rồi đi ngủ.”
Trong nháy mắt, Lạc Cẩn Thi ngẩn ngơ nhìn Lý Minh Vi, động tác vừa rồi của Lý Minh Vi dường như chỉ vừa mới xảy ra vậy: “À, Cẩn Thi, cảm ơn cậu.”
Cũng may là cô không có cô đơn lẻ loi một mình.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Lạc Cẩn Thi nhìn thấy tên hiện lên trên điện loại, cô cũng không biết có nên nghe máy hay không, cuối cùng cô vẫn nhấn nút trả lời: “Alô.”
Giọng của Cư Hàn Lâm vang lên, không thể nghe ra được tâm trạng của anh lúc này: “Cô có ở nhà không? Cô vẫn khỏe chứ?”
Lạc Cẩn Thi sửng sốt một chút, do dự trong giây lát rồi nói cảm ơn: “Tôi rất khỏe, không có việc gì hết cả.” ngoài miệng thì nói vậy thôi, nhưng mà nỗi đau trong lòng cô thì ai có thể biết được chứ.
Đầu bên kia điện thoại lại im lặng, Lạc Cẩn Thi cũng không biết phải nói gì, hai người cứ thế mà ôm điện thoại không nói với nhau câu nào, sau một lát thì Cư Hàn Lâm lại mở miệng nói: “Cô nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai không cần phải đi làm đâu.”
“Không cần đâu, bác sĩ nói tôi đã khỏe rồi, ngày mai tôi sẽ đi làm lại bình thường.” thật ra thì cô không muốn ở nhà một mình, bởi vì nằm trên giường một mình sẽ làm cô nhớ tới những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
Cư Hàn Lâm cũng không nói gì thêm, chỉ nói một câu chúc ngủ ngon rồi tắt máy.
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Cẩn Thi ngẩn ngơ nhìn ly trà vẫn còn đang bốc khói nóng, dường như nghĩ tới chuyện gì từ trong làn sương khói kia, viền mắt cô dần dần đọng nước lại, trái tim lại bắt đầu đau nhói.
Lúc này ngoài trời đột nhiên có tiếng rào rào, Lạc Cẩn Thi nhìn lại, ở đằng xa xa có pháo hoa đang nổ sáng, tiếng pháo hoa truyền tới đây khá chậm, pháo hoa gần tàn rồi mà ở đây mới nghe được tiếng nổ.
Không biết là vừa rồi ở đâu lại có chuyện gì hạnh phúc vừa xảy ra. Cô đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó, ở dưới tháp TV, nhìn một bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ, mà ở dưới bầu trời pháo hoa ấy chính là khuôn mặt tuấn mỹ của Cư Hàn Lâm.
Trong lòng cô có chút đau xót, cô không biết quyết định mà mình sắp làm có đúng hay không nữa, nhưng mà cô cảm thấy cô nên làm như vậy.
“Cẩn Thi, tớ quên mất, có đồ này được gởi cho cậu nè, lúc cậu ở nhà thì có chuyển phát nhanh đem tới, ở trên có ghi người nhận là cậu.” Lý Minh Vi đi ra từ trong phòng ngủ: “Tớ tưởng cậu rất ít mua đồ chứ? Thường thường có chuyển phát nhanh thì cậu cũng toàn gửi tới trường.”
Lạc Cẩn Thi cầm lấy nhìn một chút, người nhận trên giấy quả nhiên đúng là cô, nhưng mà người gửi lại là một cái tên mà cô không biết.
Lúc mở gói đồ ra, bên trong chỉ có một bức thư, ngoài ra không còn gì nữa cả.
Lý Minh Vi thò đầu qua dòm một cái rồi bĩu môi: “Tớ đi lấy thuốc cho cậu, uống xong rồi đi ngủ sớm.” nói xong cô liền xoay người đi về phía phòng bếp.
Lạc Cẩn Thi đáp lại Lý Minh Vi một tiếng rồi từ từ mở bức thư ra, bên trong bức thư có một bức thư được gấp lại, mở ra thì có một tờ chi phiếu trị giá một triệu, phía dưới chi phiếu là chữ ký của Cư Hàn Lâm.
Còn chữ trên bức thư, nhìn có chút quen quen, hình như cô đã thấy chữ của người này ở đâu rồi thì phải.
“Chị Cẩn Thi, đây là lần cuối cùng em gọi chị như vậy, em đã rời khỏi thành phố Nam Thanh, có lẽ sau này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau được nữa…”
Đọc tới đây thì Lạc Cẩn Thi đã biết, đây là thư do Thúy Hoa gửi cho mình, có điều cô thực sự không biết được vì sao cô ấy lại phải rời đi.
Cô lại đọc tiếp, đôi chân mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, sau đó càng ngày càng khiếp sợ. Thì ra, từ ngày đầu tiên cô bước vào đời thì đã bị người ta nhìn chằm chằm như một con mồi rồi, mà kẻ đứng sau tất cả mọi việc lại là Thẩm Như Mai.
Kể cả việc lần trước nghe lén cô nói chuyện điện thoại, cố ý tới gần cô để hiểu rõ về cô, hơn nữa còn cố ý nói dối về cô cho Cư Hàn Lâm và Lâm Dịch Tuấn nghe, toàn bộ đều được Thúy Hoa viết hết trên bức thư này, hơn nữa cũng kèm theo lời xin lỗi chân thành nhất.
Đến tận lúc này, Lạc Cẩn Thi mới biết được rõ ràng đầu đuôi mọi việc, nhưng chỉ có một vấn đề lớn nhất chính là cô thể rõ ràng được vì sao Thẩm Như Mai lại muốn hại cô? Kể cả Lâm Như Hoa lần đó nữa, rõ ràng là cô chẳng làm gì họ cả mà.
Cuối thư có một câu cuối cùng, là nói với Cư Hàn Lâm: “Nhờ chị đem tấm chi phiếu này trả cho tổng giám Cư hộ em, cũng nhờ chị nhắn cho ngài ấy rằng em không cần 12 tỷ phần dư kia, em rất cảm ơn sự giúp đỡ của ngài ấy, cảm ơn ngài ấy đã cho em cơ hội được làm lại từ đầu.”
Phía dưới là chữ ký tên của Thúy Hoa, kèm theo bên cạnh có một hình vẽ hình trái tim.
Đây là thói quen của cô ấy, Lạc Cẩn Thi nhớ rõ, lúc trước hai người truyền giấy qua lại cũng có chữ ký này. Cô nghĩ, có lẽ giờ cô ấy sẽ có một cuộc sống hạnh phúc mới.
Vừa ngẩng đầu lên thì thấy ly trà nóng mà Lý Minh Vi vừa đem ra cho cô, hơi nước đang từ từ bay lên, khuếch tán ra ngoài. Cô mỉm cười, đúng vậy, chuyện quá khứ đã qua thì cho nó qua đi, cần gì cứ nhớ mãi không quên chứ?
Ngay cả Thúy Hoa còn có thể làm lại từ đầu, vì sao cô lại không thể được chứ?
Ngoài cửa sổ, đèn đường sáng chói mắt, mà ở trong cái thành phố phồn hoa náo nhiệt này, cô chỉ là một thành viên nhỏ bé mà thôi, nhưng mà ai ai cũng liều mạng nỗ lực sống, mọi người cũng đều chỉ là những thành viên bé nhỏ như cô, cho nên bản thân cô cũng có thể nỗ lực cố gắng lên.
Bắt đầu lại từ đầu, vốn là một chuyện vô cùng đơn giản.
Ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng nổ, Lạc Cẩn Thi nhìn sang, thì ra là lại bắn pháo hoa rồi, sắp bước qua năm mới rồi nhỉ.
Vất vả lắm mới giải quyết xong mọi việc, lẽ ra là phải ngủ được một giấc ngon lành, nhưng mà vừa mới sáng sớm, Cư Hàn Lâm lại chẳng thấy buồn ngủ gì cả, anh quyết định đứng dậy, sắp xếp một tí rồi lên công ty.
Trên đường đi, không ít người vì miếng cơm manh áo mà đang vội vội vàng vàng trên đường, cũng may hôm nay là thứ sáu, mai là có thể được nghỉ ngơi rồi.
Không biết tối qua Lạc Cẩn Thi ngủ có ngon không, có còn gặp ác mộng nữa không? Khuya hôm trước lúc ở cùng cô, anh thấy cô gặp ác mộng la khóc cả đêm, anh nghe mà đau xót cả lòng.
Lúc anh tới còn rất sớm, hầu như còn chưa có ai tới đi làm cả, bước ra khỏi thang máy, anh đang định đi về phía phòng làm việc của mình thì lại thấy cửa phòng thư ký được mở một cánh.
Sao có người đi làm sớm quá vậy?
Anh hiếu kỳ đi qua nhìn một cái, ai biết vừa đúng lúc thấy Lạc Cẩn Thi đang đứng ở trước bàn làm việc của cô mà thu dọn đồ đạc, trong lòng anh chấn động, không thể tin được hình ảnh mà anh thấy ở trước mặt.
“Cô đang làm gì vậy hả?”
Sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc, Lạc Cẩn Thi xoay đầu nhìn một cái rồi lại xoay đầu trở về tiếp tục thu dọn đồ đạc: “Tôi…Tôi có vài câu muốn nói với ngài, đợi tôi một tí, tôi thu dọn đồ đạc xong rồi sẽ đi gặp ngài.”
Cô cũng không biết phải nên mở lời như thế nào nữa, bởi vì cô làm việc thường là hay bằng cảm giác của mình, cho nên cứ cảm thấy mấy câu của mình không được nghiêm túc chính quy cho lắm.
Mặt Cư Hàn Lâm đen lại, ánh mắt sắc bén, anh đương nhiên hiểu được trước mặt mình đang có chuyện gì xảy ra. Anh bước tiến lên, ôm lấy bả vai của Lạc Cẩn Thi rồi mạnh mẽ đẩy cô dựa lưng vào tường.
Đôi mắt anh lúc này dường như có thể phun ra lửa vậy, Lạc Cẩn Thi không hiểu vì sao anh lại tức giận đến như vậy?
Lúc này, mặt hai người đang kề sát gần nhau, chỉ cần Cư Hàn Lâm tiến thêm một bước nữa thôi là đỉnh chóp mũi của anh có thể đụng mặt của cô rồi, nhưng mà anh không nhúc nhích, cứ đứng như thế mà nhìn chằm chằm vào cô, cắn răng nghiến lợi gặn từng tiếng mà hỏi: “Cô muốn đi?”
Không biết vì sao, ba chữ đó, mỗi một chữ phát ra, lại làm tim cô như bị cứa một cái.
Lạc Cẩn Thi nghiêng đầu qua một bên, cố gắng để cách xa anh ra hết mức có thể, cô nhìn về phía đống đồ đạc của mình ở trên bàn, không muốn đi cũng không được: “Tôi, đang định báo chuyện này cho anh, tôi muốn…”
“Cô muốn gì?” Trong giọng nói của Cư Hàn Lâm xen lẫn sự tức giận, anh tức giận tới mức thở hồng hộc như muốn phun ra lửa: “Cô muốn đi, cô đã nhận được sự đồng ý của tôi chưa? Cô cứ như vậy mà thu dọn đồ đạc… Cứ như vậy mà muốn rời khỏi tôi nhanh chóng như vậy sao?
Lạc Cẩn Thi nghi hoặc nhìn anh một cái, cảm thấy cảm xúc lúc này của anh có gì đó không đúng cho lắm: “Tôi, tôi đương nhiên là phải cần sự đồng ý của anh, dù sao, dù sao cũng là tôi nợ anh, cho nên…”
“Cô im đi.” Cư Hàn Lâm càng nghĩ càng tức, sự tức giận của anh càng lúc càng không thể nào khống chế được, anh không tự chủ mà bóp chặt lấy bả vai của cô: “Vì sao? Vì sao cô luôn cứ phải kiên cường trước mặt tôi như vậy? Vì sao cô cứ luôn muốn đẩy tôi ra ngoài? Không chịu nhận sự trợ giúp của tôi? Tôi thực sự đáng ghét đến mức đó sao?”
Lạc Cẩn Thi cảm nhận được cơn đau trên bả vai mình, chân mày khẽ nhíu lại: “Tổng giám đốc Cư, ngài, ngài làm sao thế? Tôi chẳng qua là chỉ cảm thấy bản thân mình cứ mang lại phiền phức cho ngài.”
“Ngài?” Anh cứ toàn phải nghe cái chữ mà anh ghét nhất, cô lúc nào cũng chú ý tới quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, rốt cuộc là phải bao lâu thì cô mới có thể xem anh và đối xử với anh như là một người bạn của cô?
Lạc Cẩn Thi nhìn vào mắt anh, cố gắng tìm ra được một cái gì đó từ trong ánh mắt anh, nhưng cuối cùng, cô chỉ có thể nhìn thấy được sự khổ sở và bi thương, cô có chút khó hiểu: “Tổng giám đốc Cư, ngài làm sao thế? Tôi…ưm…”
Cô có nghĩ nát đầu cũng không thể ngờ tới rằng Cư Hàm Lâm cứ thế mà hôn cô, không cho cô một chút cơ hội để đề phòng, cô vô cùng kinh ngạc, trong đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn quên mất là bản thân cần phải phản kháng.
Cư Hàn Lâm vòng tay ra sau ôm lấy cô, cứ như là muốn khảm cô vào trong người anh vậy, anh dùng sức mút đôi môi ngọt ngào của cô đầy nhu tình.
Đây chính là dục vọng mà anh đã kìm nén bấy lâu, anh đã muốn có được cô, anh đã muốn từ rất lâu rồi, có lẽ là từ lúc cô đưa cho anh con thỏ đó, cũng có lẽ là thời khắc nhìn thấy cô ở dưới tháp TV dưới một bầu trời đầy pháo hoa ngày hôm đó, hoặc có lẽ là ngay từ lần đầu nhìn thấy cô.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động, mọi người bắt đầu tới đi làm rồi.
Đôi mắt của Lạc Cẩn Thi bây giờ trừng còn lớn hơn cả lúc nãy cô bị kinh ngạc, đầu óc cô cũng lập tức thanh tỉnh, cô nhanh chóng dùng cánh tay đẩy Cư Hàn Lâm ra, nếu cô bị mọi người nhìn thấy cảnh này thì… trời ơi!
“Thả..Thả ra…”
Có lẽ là Cư Hàn Lâm cũng nghĩ tới hậu quả nếu bị người khác nhìn thấy, cho nên anh thả cô ra, lui về sau mất bước, ngón cái anh nhẹ nhàng lau khóe miệng, ngực thở phập phồng, đôi mắt híp lại: “Đi theo tôi.”
Nói xong, anh nắm lấy cánh tay cô rồi kéo cô đi ra khỏi phòng thư ký, vẻ tức giận trên khuôn mặt còn chưa tan đi, cho nên nhìn qua chính là một bộ dạng vừa nghiêm khắc lại vừa lãnh khốc.
Vừa đúng lúc này thì có vài người đã tới chỗ cửa, đang định đi vào thì liền nhìn thấy cảnh này, mọi người lập tức lùi ra, sau đó trơ mắt nhìn thấy tổng giám đốc kéo Lạc Cẩn Thi đang cúi đầu đi vào trong phòng làm việc của anh.
Cư Hàn Lâm ngồi ngốc sững sờ một lúc thì mới rời khỏi khu chữa bệnh nội trú. Ngoài trời lúc này đã tối đen, phía ngoài bệnh viện, đèn đường đã lên sáng rực hết con đường, nhưng mà trái tim anh bây giờ lại cảm thấy bản thân và những gì xung quanh không có chút liên quan nào cả.
Nhìn thấy Cư Hàn Lâm đem một bộ mặt âm trầm lên xe, Lâm Dịch Tuấn không đoán được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng mà anh biết nhất định là đã có chuyện gì không tốt rồi: “Anh muốn về nhà hay là muốn trở về công ty?”
Một lát sau thì Cư Hàn Lâm mới nói: “Về công ty.”
Lâm Dịch Tuấn có chút lo lắng cho Cư Hàn Lâm, từ ngày mới bắt đầu làm việc cho Cư Hàn Lâm, anh chưa từng thấy bộ dạng này của anh bao giờ cả.
“Hình như tuyết sắp rơi rồi.” Lạc Cẩn Thi ngồi ở trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời có trăng đang sáng nhưng lại không có sao mà nói: “Tớ luôn cảm thấy ngày nào cũng có tuyết rơi mới là tốt nhất.”
Lý Minh Vi đưa cho cô một ly trà nóng: “Cậu thiệt tình, tại sao không chịu ở yên trong bệnh viện chữa bệnh vậy hả? Cậu nhìn cậu xem…” cô nhìn vết thương trên tay Lạc Cẩn Thi, đau lòng nói: “Thôi đừng ngồi đây nói nhảm nữa, mau đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Lạc Cẩn Thi nhìn Lý Minh Vi cười cười, đưa tay nhận lấy ly trà nóng rồi ôm ở trong tay, nhưng lại không nói gì nữa.
Lý Minh Vi đóng cửa sổ lại: “Mau uống đi, uống xong rồi đi ngủ.”
Trong nháy mắt, Lạc Cẩn Thi ngẩn ngơ nhìn Lý Minh Vi, động tác vừa rồi của Lý Minh Vi dường như chỉ vừa mới xảy ra vậy: “À, Cẩn Thi, cảm ơn cậu.”
Cũng may là cô không có cô đơn lẻ loi một mình.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Lạc Cẩn Thi nhìn thấy tên hiện lên trên điện loại, cô cũng không biết có nên nghe máy hay không, cuối cùng cô vẫn nhấn nút trả lời: “Alô.”
Giọng của Cư Hàn Lâm vang lên, không thể nghe ra được tâm trạng của anh lúc này: “Cô có ở nhà không? Cô vẫn khỏe chứ?”
Lạc Cẩn Thi sửng sốt một chút, do dự trong giây lát rồi nói cảm ơn: “Tôi rất khỏe, không có việc gì hết cả.” ngoài miệng thì nói vậy thôi, nhưng mà nỗi đau trong lòng cô thì ai có thể biết được chứ.
Đầu bên kia điện thoại lại im lặng, Lạc Cẩn Thi cũng không biết phải nói gì, hai người cứ thế mà ôm điện thoại không nói với nhau câu nào, sau một lát thì Cư Hàn Lâm lại mở miệng nói: “Cô nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai không cần phải đi làm đâu.”
“Không cần đâu, bác sĩ nói tôi đã khỏe rồi, ngày mai tôi sẽ đi làm lại bình thường.” thật ra thì cô không muốn ở nhà một mình, bởi vì nằm trên giường một mình sẽ làm cô nhớ tới những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
Cư Hàn Lâm cũng không nói gì thêm, chỉ nói một câu chúc ngủ ngon rồi tắt máy.
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Cẩn Thi ngẩn ngơ nhìn ly trà vẫn còn đang bốc khói nóng, dường như nghĩ tới chuyện gì từ trong làn sương khói kia, viền mắt cô dần dần đọng nước lại, trái tim lại bắt đầu đau nhói.
Lúc này ngoài trời đột nhiên có tiếng rào rào, Lạc Cẩn Thi nhìn lại, ở đằng xa xa có pháo hoa đang nổ sáng, tiếng pháo hoa truyền tới đây khá chậm, pháo hoa gần tàn rồi mà ở đây mới nghe được tiếng nổ.
Không biết là vừa rồi ở đâu lại có chuyện gì hạnh phúc vừa xảy ra. Cô đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó, ở dưới tháp TV, nhìn một bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ, mà ở dưới bầu trời pháo hoa ấy chính là khuôn mặt tuấn mỹ của Cư Hàn Lâm.
Trong lòng cô có chút đau xót, cô không biết quyết định mà mình sắp làm có đúng hay không nữa, nhưng mà cô cảm thấy cô nên làm như vậy.
“Cẩn Thi, tớ quên mất, có đồ này được gởi cho cậu nè, lúc cậu ở nhà thì có chuyển phát nhanh đem tới, ở trên có ghi người nhận là cậu.” Lý Minh Vi đi ra từ trong phòng ngủ: “Tớ tưởng cậu rất ít mua đồ chứ? Thường thường có chuyển phát nhanh thì cậu cũng toàn gửi tới trường.”
Lạc Cẩn Thi cầm lấy nhìn một chút, người nhận trên giấy quả nhiên đúng là cô, nhưng mà người gửi lại là một cái tên mà cô không biết.
Lúc mở gói đồ ra, bên trong chỉ có một bức thư, ngoài ra không còn gì nữa cả.
Lý Minh Vi thò đầu qua dòm một cái rồi bĩu môi: “Tớ đi lấy thuốc cho cậu, uống xong rồi đi ngủ sớm.” nói xong cô liền xoay người đi về phía phòng bếp.
Lạc Cẩn Thi đáp lại Lý Minh Vi một tiếng rồi từ từ mở bức thư ra, bên trong bức thư có một bức thư được gấp lại, mở ra thì có một tờ chi phiếu trị giá một triệu, phía dưới chi phiếu là chữ ký của Cư Hàn Lâm.
Còn chữ trên bức thư, nhìn có chút quen quen, hình như cô đã thấy chữ của người này ở đâu rồi thì phải.
“Chị Cẩn Thi, đây là lần cuối cùng em gọi chị như vậy, em đã rời khỏi thành phố Nam Thanh, có lẽ sau này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau được nữa…”
Đọc tới đây thì Lạc Cẩn Thi đã biết, đây là thư do Thúy Hoa gửi cho mình, có điều cô thực sự không biết được vì sao cô ấy lại phải rời đi.
Cô lại đọc tiếp, đôi chân mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, sau đó càng ngày càng khiếp sợ. Thì ra, từ ngày đầu tiên cô bước vào đời thì đã bị người ta nhìn chằm chằm như một con mồi rồi, mà kẻ đứng sau tất cả mọi việc lại là Thẩm Như Mai.
Kể cả việc lần trước nghe lén cô nói chuyện điện thoại, cố ý tới gần cô để hiểu rõ về cô, hơn nữa còn cố ý nói dối về cô cho Cư Hàn Lâm và Lâm Dịch Tuấn nghe, toàn bộ đều được Thúy Hoa viết hết trên bức thư này, hơn nữa cũng kèm theo lời xin lỗi chân thành nhất.
Đến tận lúc này, Lạc Cẩn Thi mới biết được rõ ràng đầu đuôi mọi việc, nhưng chỉ có một vấn đề lớn nhất chính là cô thể rõ ràng được vì sao Thẩm Như Mai lại muốn hại cô? Kể cả Lâm Như Hoa lần đó nữa, rõ ràng là cô chẳng làm gì họ cả mà.
Cuối thư có một câu cuối cùng, là nói với Cư Hàn Lâm: “Nhờ chị đem tấm chi phiếu này trả cho tổng giám Cư hộ em, cũng nhờ chị nhắn cho ngài ấy rằng em không cần 12 tỷ phần dư kia, em rất cảm ơn sự giúp đỡ của ngài ấy, cảm ơn ngài ấy đã cho em cơ hội được làm lại từ đầu.”
Phía dưới là chữ ký tên của Thúy Hoa, kèm theo bên cạnh có một hình vẽ hình trái tim.
Đây là thói quen của cô ấy, Lạc Cẩn Thi nhớ rõ, lúc trước hai người truyền giấy qua lại cũng có chữ ký này. Cô nghĩ, có lẽ giờ cô ấy sẽ có một cuộc sống hạnh phúc mới.
Vừa ngẩng đầu lên thì thấy ly trà nóng mà Lý Minh Vi vừa đem ra cho cô, hơi nước đang từ từ bay lên, khuếch tán ra ngoài. Cô mỉm cười, đúng vậy, chuyện quá khứ đã qua thì cho nó qua đi, cần gì cứ nhớ mãi không quên chứ?
Ngay cả Thúy Hoa còn có thể làm lại từ đầu, vì sao cô lại không thể được chứ?
Ngoài cửa sổ, đèn đường sáng chói mắt, mà ở trong cái thành phố phồn hoa náo nhiệt này, cô chỉ là một thành viên nhỏ bé mà thôi, nhưng mà ai ai cũng liều mạng nỗ lực sống, mọi người cũng đều chỉ là những thành viên bé nhỏ như cô, cho nên bản thân cô cũng có thể nỗ lực cố gắng lên.
Bắt đầu lại từ đầu, vốn là một chuyện vô cùng đơn giản.
Ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng nổ, Lạc Cẩn Thi nhìn sang, thì ra là lại bắn pháo hoa rồi, sắp bước qua năm mới rồi nhỉ.
Vất vả lắm mới giải quyết xong mọi việc, lẽ ra là phải ngủ được một giấc ngon lành, nhưng mà vừa mới sáng sớm, Cư Hàn Lâm lại chẳng thấy buồn ngủ gì cả, anh quyết định đứng dậy, sắp xếp một tí rồi lên công ty.
Trên đường đi, không ít người vì miếng cơm manh áo mà đang vội vội vàng vàng trên đường, cũng may hôm nay là thứ sáu, mai là có thể được nghỉ ngơi rồi.
Không biết tối qua Lạc Cẩn Thi ngủ có ngon không, có còn gặp ác mộng nữa không? Khuya hôm trước lúc ở cùng cô, anh thấy cô gặp ác mộng la khóc cả đêm, anh nghe mà đau xót cả lòng.
Lúc anh tới còn rất sớm, hầu như còn chưa có ai tới đi làm cả, bước ra khỏi thang máy, anh đang định đi về phía phòng làm việc của mình thì lại thấy cửa phòng thư ký được mở một cánh.
Sao có người đi làm sớm quá vậy?
Anh hiếu kỳ đi qua nhìn một cái, ai biết vừa đúng lúc thấy Lạc Cẩn Thi đang đứng ở trước bàn làm việc của cô mà thu dọn đồ đạc, trong lòng anh chấn động, không thể tin được hình ảnh mà anh thấy ở trước mặt.
“Cô đang làm gì vậy hả?”
Sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc, Lạc Cẩn Thi xoay đầu nhìn một cái rồi lại xoay đầu trở về tiếp tục thu dọn đồ đạc: “Tôi…Tôi có vài câu muốn nói với ngài, đợi tôi một tí, tôi thu dọn đồ đạc xong rồi sẽ đi gặp ngài.”
Cô cũng không biết phải nên mở lời như thế nào nữa, bởi vì cô làm việc thường là hay bằng cảm giác của mình, cho nên cứ cảm thấy mấy câu của mình không được nghiêm túc chính quy cho lắm.
Mặt Cư Hàn Lâm đen lại, ánh mắt sắc bén, anh đương nhiên hiểu được trước mặt mình đang có chuyện gì xảy ra. Anh bước tiến lên, ôm lấy bả vai của Lạc Cẩn Thi rồi mạnh mẽ đẩy cô dựa lưng vào tường.
Đôi mắt anh lúc này dường như có thể phun ra lửa vậy, Lạc Cẩn Thi không hiểu vì sao anh lại tức giận đến như vậy?
Lúc này, mặt hai người đang kề sát gần nhau, chỉ cần Cư Hàn Lâm tiến thêm một bước nữa thôi là đỉnh chóp mũi của anh có thể đụng mặt của cô rồi, nhưng mà anh không nhúc nhích, cứ đứng như thế mà nhìn chằm chằm vào cô, cắn răng nghiến lợi gặn từng tiếng mà hỏi: “Cô muốn đi?”
Không biết vì sao, ba chữ đó, mỗi một chữ phát ra, lại làm tim cô như bị cứa một cái.
Lạc Cẩn Thi nghiêng đầu qua một bên, cố gắng để cách xa anh ra hết mức có thể, cô nhìn về phía đống đồ đạc của mình ở trên bàn, không muốn đi cũng không được: “Tôi, đang định báo chuyện này cho anh, tôi muốn…”
“Cô muốn gì?” Trong giọng nói của Cư Hàn Lâm xen lẫn sự tức giận, anh tức giận tới mức thở hồng hộc như muốn phun ra lửa: “Cô muốn đi, cô đã nhận được sự đồng ý của tôi chưa? Cô cứ như vậy mà thu dọn đồ đạc… Cứ như vậy mà muốn rời khỏi tôi nhanh chóng như vậy sao?
Lạc Cẩn Thi nghi hoặc nhìn anh một cái, cảm thấy cảm xúc lúc này của anh có gì đó không đúng cho lắm: “Tôi, tôi đương nhiên là phải cần sự đồng ý của anh, dù sao, dù sao cũng là tôi nợ anh, cho nên…”
“Cô im đi.” Cư Hàn Lâm càng nghĩ càng tức, sự tức giận của anh càng lúc càng không thể nào khống chế được, anh không tự chủ mà bóp chặt lấy bả vai của cô: “Vì sao? Vì sao cô luôn cứ phải kiên cường trước mặt tôi như vậy? Vì sao cô cứ luôn muốn đẩy tôi ra ngoài? Không chịu nhận sự trợ giúp của tôi? Tôi thực sự đáng ghét đến mức đó sao?”
Lạc Cẩn Thi cảm nhận được cơn đau trên bả vai mình, chân mày khẽ nhíu lại: “Tổng giám đốc Cư, ngài, ngài làm sao thế? Tôi chẳng qua là chỉ cảm thấy bản thân mình cứ mang lại phiền phức cho ngài.”
“Ngài?” Anh cứ toàn phải nghe cái chữ mà anh ghét nhất, cô lúc nào cũng chú ý tới quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, rốt cuộc là phải bao lâu thì cô mới có thể xem anh và đối xử với anh như là một người bạn của cô?
Lạc Cẩn Thi nhìn vào mắt anh, cố gắng tìm ra được một cái gì đó từ trong ánh mắt anh, nhưng cuối cùng, cô chỉ có thể nhìn thấy được sự khổ sở và bi thương, cô có chút khó hiểu: “Tổng giám đốc Cư, ngài làm sao thế? Tôi…ưm…”
Cô có nghĩ nát đầu cũng không thể ngờ tới rằng Cư Hàm Lâm cứ thế mà hôn cô, không cho cô một chút cơ hội để đề phòng, cô vô cùng kinh ngạc, trong đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn quên mất là bản thân cần phải phản kháng.
Cư Hàn Lâm vòng tay ra sau ôm lấy cô, cứ như là muốn khảm cô vào trong người anh vậy, anh dùng sức mút đôi môi ngọt ngào của cô đầy nhu tình.
Đây chính là dục vọng mà anh đã kìm nén bấy lâu, anh đã muốn có được cô, anh đã muốn từ rất lâu rồi, có lẽ là từ lúc cô đưa cho anh con thỏ đó, cũng có lẽ là thời khắc nhìn thấy cô ở dưới tháp TV dưới một bầu trời đầy pháo hoa ngày hôm đó, hoặc có lẽ là ngay từ lần đầu nhìn thấy cô.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động, mọi người bắt đầu tới đi làm rồi.
Đôi mắt của Lạc Cẩn Thi bây giờ trừng còn lớn hơn cả lúc nãy cô bị kinh ngạc, đầu óc cô cũng lập tức thanh tỉnh, cô nhanh chóng dùng cánh tay đẩy Cư Hàn Lâm ra, nếu cô bị mọi người nhìn thấy cảnh này thì… trời ơi!
“Thả..Thả ra…”
Có lẽ là Cư Hàn Lâm cũng nghĩ tới hậu quả nếu bị người khác nhìn thấy, cho nên anh thả cô ra, lui về sau mất bước, ngón cái anh nhẹ nhàng lau khóe miệng, ngực thở phập phồng, đôi mắt híp lại: “Đi theo tôi.”
Nói xong, anh nắm lấy cánh tay cô rồi kéo cô đi ra khỏi phòng thư ký, vẻ tức giận trên khuôn mặt còn chưa tan đi, cho nên nhìn qua chính là một bộ dạng vừa nghiêm khắc lại vừa lãnh khốc.
Vừa đúng lúc này thì có vài người đã tới chỗ cửa, đang định đi vào thì liền nhìn thấy cảnh này, mọi người lập tức lùi ra, sau đó trơ mắt nhìn thấy tổng giám đốc kéo Lạc Cẩn Thi đang cúi đầu đi vào trong phòng làm việc của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.