Chương 102
Chi Nho
30/04/2021
Tô Phương Dung nhìn cô ta đầy ngờ vực, cụp mắt nói: “Bận nói chuyện công việc.”
Tô Thanh Vân “À” một tiếng, chỉ cười chứ không hỏi nhiều.
“Sức khỏe bác trai tốt chứ?”
Quý Bình Long nắm chặt chiếc đũa, ra vẻ không sao cả hỏi.
“Ừm, ông đã xuất viện.” Tô Phương Dung suy nghĩ nghĩ trong lòng, hôm nay nên về nhà thăm ông.
“Xuất viện sớm như vậy không vấn đề chứ?”
Anh ta tiếp tục hỏi.
“Tất nhiên không có vấn đề gì rồi!” Không chờ Tô Phương Dung trả lời, Tô Thanh Vân đã nhanh nhảu trả lời: “Nghe bác gái nói, đã có người giúp bọn họ mời một vị y tá cao cấp mà người bình thường không thể mời nổi, bác gái rất vui vẻ!”
“Vậy à…” Ánh mắt Quý Bình Long lần thứ hai dừng lại trên người Tô Phương Dung, vậy mà ẩn giấu ngập tràn sự lên án, nói gằn từng chữ một: “Phương Dung, tôi đã nói rồi, nếu em cần gì có thể đến tìm tôi.”
Tô Phương Dung nhìn anh ta một cái: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Thái độ khách sáo xa cách của cô khiến khóe mắt Quý Bình Long giật mạnh, ánh mắt buộc chặt cô: “Em cứ nhất định phải từ chối tôi, cách xa tôi ngàn dặm vậy sao?”
Tô Phương Dung hơi mất hồn: “Bình Long, tôi không như vậy.” Cô nhìn anh ta, nói: “Hơn nữa mẹ anh cũng không mong tôi quá thân thiết với anh, anh không nên làm khó bà ấy.”
“Phương Dung, nếu là vì mẹ tôi thì em suy nghĩ nhiều rồi, tôi đã nói rõ ràng với bà ấy.”
Anh ta nhìn Tô Phương Dung, Tô Phương Dung cúi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
Còn vì một phần nguyên nhân khác là bởi vì chính cô cũng không muốn quay trở lại cuộc sống sinh hoạt như trước kia, nhưng sợ lời này làm tổn thương đến anh ta, cô thấy mình vẫn không nên nói ra thì hơn.
Cô dời mắt: “Thôi ăn cơm trước đi, đồ ăn nguội hết rồi.”
“Được.” Quý Bình Long nhìn cô, trong lòng khó tránh nổi lên chút cảm xúc biến hóa.
Bữa cơm này ăn không có hương vị gì.
Buổi chiều khi Tô Phương Dung trở lại công ty, Phú Quý lập tức đi tới trước chỗ ngồi của cô.
“Sao vậy?”
Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn anh ta.
Phú Quý cười tủm tỉm nhìn cô: “Ngày mai chính là ngày đầu tiên hạng mục mới chính thức khởi động, buổi tối công ty có tiệc rượu, cô đã chuẩn bị gì chưa?” “Các bạn vào truyen . one , tại ô tìm kiếm gõ ba từ tựa đề là tìm được truyện mong muốn, team sẽ rất hứng khởi lên chương mỗi ngày, chúc các bạn vui!”
Tô Phương Dung bất đắc dĩ nói: “Chắc là không cần đâu…”
Phú Quý gõ gõ đầu cô: “Đừng nói nữa, bà cô nghiêm túc, vấn đề hình tượng của cô cứ giao cho tôi! Tôi sẽ lần nữa trổ tài tay nghề biến vịt hóa thiên nga của mình!” Anh ta nắm tay làm động tác quyết tâm!
Nụ cười của Tô Phương Dung hơi tái nhợt, như thể cô vừa nhận thêm một công trình khó nữa.
Phú Quý vỗ nhẹ đầu Tô Phương Dung: “Nhớ đó nha!” Nói xong anh ta lại quay về chỗ ngồi của mình.
Tô Phương Dung nhún vai, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Trần Chính Cường đi vào, bước về phía cô.
“Thư ký Trần, có việc gì sao?”
Cô lập tức đứng dậy hỏi.
Trần Chính Cường cười lễ phép: “Cô Tô, tổng giám đốc mời cô lên văn phòng anh ấy.”
Sắc mặt Tô Phương Dung cứng đờ, theo bản năng nhìn quanh bốn phía.
“Loại chuyện này chỉ cần gọi điện thoại là được rồi… Không cần làm phiền thư ký Trần đi một chuyến thế này.”
Trần Chính Cường cười, lén nháy mắt một cái với cô: “Chuyện của cô Tô tôi sao dám làm chậm trễ! Đi một chuyến cũng là việc nên làm.”
Nói như vậy càng khiến Tô Phương Dung xấu hổ hơn, cô gật gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Sau khi Trần Chính Cường rời đi, Tô Phương Dung cũng ra khỏi văn phòng.
Cô vừa mới rời đi, lập tức có người nhỏ giọng bàn tán: “Có người nào đó hơi bị khó lường nha! Có tổng giám đốc chống lưng cho cơ đấy! Về sau nói chuyện với người ta phải cẩn thận hơn một chút!”
Lời nói của Triệu Gia Khiêm nghe như buột miệng, nhưng lại cũng là tiếng lòng ít nhiều của những người khác.
Văn phòng vốn chính là nơi ẩn chứa nhiều sóng gió.
Anh ta quay đầu lại nhìn Tô Thanh Vân, khen: “Em Tô đơn thuần thiện lương như vậy, không nên học theo người nào đó, bị lợi ích làm cho mê muội…”
Tô Thanh Vân lập tức cúi đầu, có vẻ thẹn thùng: “Anh Triệu, anh đừng khen em như thế, em sẽ ngại đấy.”
Triệu Gia Khiêm cười ha hả: “Những lời này đều là lời trong lòng anh mà!”
Phú Quý trợn trắng mắt, làm ra vẻ muốn nôn
Tô Phương Dung đẩy cửa văn phòng đi vào.
Tần Lệ Phong ngước mắt, Tô Phương Dung cố gắng giữ vững sự bình tĩnh, miệng nói việc công chuyện: “Tổng giám đốc Tần gọi tôi đến có chuyện gì?”
“Cùng tôi ra ngoài một chuyến.” Tần Lệ Phong đứng dậy, đi đến bên cạnh Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung nhìn anh: “Đi đâu?”
“Tiệc rượu đêm nay, tôi thiếu một người bạn gái…” Tần Lệ Phong nói không nhanh không chậm, lát sau lại nghiêng đầu dựa vào bên tai cô, thấp giọng nói: “Có hứng thú không?”
Hơi thở nhè nhẹ ấm nóng của anh phả qua tai cô, Tô Phương Dung kinh hãi, lập tức lui về phía sau, thẳng thừng từ chối: “Tôi không đi được.”
“Vì sao?”
Tần Lệ Phong liếc cô.
“Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ.”
“Có quy định không thể mời nhân viên làm bạn gái sao?”
Tô Phương Dung cứng đờ, nhíu mày nói: “Vậy cũng không được.”
Không thể phủ nhận, lời Ngọc Vân nói vẫn luôn chôn sâu trong lòng cô. Nhưng trong thời điểm này, cô Lại không thể hỏi thành lời! Bởi vì cô không có tư cách đặt câu hỏi.
Tấn Lệ Phong nhìn thái độ khó xử của cô, cũng không hề giải thích mà trực tiếp đi ra ngoài hạ thông điệp: “Ngày mai không được đồng ý với người khác, đã nghe chưa?”
Tô Phương Dung muốn nói lại | thôi, mấp máy mối một lúc mới hỏi ra câu: Vì sao lại là tôi?”.
Tấm Lệ Phong quay đầu lại: “Tôi cho rằng em đã biết.”
Tô Phương Dung trong nháy mắt như bị sét đánh, không kịp tự hỏí.
Trên thực tế, cô chẳng biết gì cả.
Tấn Lệ Phong đã mở cửa, thấy cô còn đứng bên trong, nhíu mày: “Còn không ra?”.
Xét thấy ông chủ lớn nhất, Tô Phương Dung kết cách, đành phải đuổi theo.
Tô Phương Dung và Tâm Lệ Phong tới một cửa hàng bán đồ nam, trước cửa hàng bày trí vô cùng khiêm tốn, nhưng nơi nơi đều lộ ra vẻ xa hoa. Xem trộm giá niêm yết trên một bộ đồ, Tô Phương Dung | hơi líu lưỡi.
Người phụ trách cung kính đi tới: | “Tổng giám đốc Tấn, âu phục của anh đã làm xong, mời đến phòng thử đồ.”
Tấn Lệ Phong gật đầu, tùy ý nói một câu: “Chọn cả cho cô ấy một bộ lễ phục!”
“Vâng.”
Tô Phương Dung vội vã xua tay: “Tôi không cần! Tôi thật sự không cần!”
Trời ạ, lấy đại một bộ trong đây giá cũng phải trên 9 con số, cô không mua nổi!
Tần Lệ Phong quan sát cô, buồn cười nói: “Đây là việc công, không cần em bỏ tiền.”
Bị người ta thoáng cái đoán trúng tâm sự, Tô Phương Dung hơi bối rối, nhưng cuối cùng cũng yên lòng.
Nhân viên cửa hàng chọn cho Tô Phương Dung một bộ lễ phục màu lam, đợi khi cô ra khỏi phòng thử đồ, Tần Lệ Phong cũng đã ra ngoài.
Tô Phương Dung sửng sốt, nếu đàn ông cũng có từ “diễm lệ” để miêu tả, vậy chắc chắn chính là để hình dung Tần Lệ Phong!
Âu phục trên người được thiết kế riêng cho anh, thiết kế bó sát, từng đường cong lưu loát, mọi lúc mọi nơi đều lộ ra khí chất lạnh lùng, nghiễm nhiên khiến người ta không thể dời tầm mắt.
Tô Phương Dung biết giờ phút này chắc chắn cô đang rất mất mặt, nhưng tựa như bị trúng tà, ánh mắt luôn bị anh thu hút.
Tần Lệ Phong ngẩng đầu nhìn cô, lễ phục này rất thích hợp với cô.
Làn da của cô vốn dĩ đã trắng, lễ phục mày lam càng tôn lên sự nõn nà ấy. Vòng eo mảnh khảnh, dưới làn váy lộ ra đôi chân thẳng tắp tinh tế. Tuy rằng không đẹp đến mức không gì sánh bằng, nhưng đáng chết là lại rất hợp với gu của anh.
Anh đưa cho nhân viên một chiếc thẻ vàng kim tính tiền, Tô Phương Dung lại có vẻ đau lòng: “Quý giá như vậy… Hay là thôi đi.”
Không phải chỉ một bữa tiệc rượu thôi sao, cô cũng không phải vai chính, mặc đại một bộ là được rồi! Hà cớ còn phải tiêu tốn nhiều tiền như vậy để mua một bộ quần áo ngày thường không mặc đi làm được.
Tần Lệ Phong nhìn cô: “Cũng không dùng tiền của em.”
“Nhưng mà…” Tô Phương Dung nhất thời nghẹn lời, không biết nói cái gì.
Thấy Tô Phương Dung còn khó xử, dường như rất mâu thuẫn, anh cong khóe môi, không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh cô, đè thấp giọng nói: “Tôi đang lấy lòng em, em không nhìn ra sao?”
Nghe thấy câu này, Tô Phương Dung trợn tròn đôi mắt, trong lòng như bị cái gì tàn nhẫn đâm xuyên, sau đó không ngừng vang lên tiếng thịch thịch.
“Vì… Vì sao?”
Cô khó khăn lên tiếng.
“Một người đàn ông muốn lấy lòng một người phụ nữ, nếu không phải vì trái tim cô ấy, thì chính là vì thân thể cô ấy…” Anh nhỏ giọng nói, âm thanh lộ ra sự quyến rũ: “Em nói xem, tôi đang vì cái nào?”
Tô Phương Dung đỏ mặt, tim đập càng nhanh hơn.
Nhân viên cửa hàng nhìn cô bằng ánh mắt mờ ám, Tô Phương Dung cúi đầu, bước nhanh ra ngoài.
Cô ngạc nhiên không thôi, Tần Lệ Phong học được cách tán tỉnh như vậy từ bao giờ? Hơn nữa còn mọi lúc mọi nơi! Lần nào cũng nói cho cô xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, cô trúc trắc không chịu nổi một đòn trước mặt anh, còn anh làm mọi việc đều rất thuận lợi.
Về đến nhà, Gia Bảo còn chưa trở về, Tô Phương Dung lấy lễ phục ra, sờ sờ chất vải mềm mại.
Nghĩ đến những lời nói hôm nay của anh, trên mặt cô dần dần nóng lên.
Điện thoại rung rung, cô ấn nghe, giọng nói tinh tế của Phú Quý thoáng cái vang lên: “Ngày mai tôi tới đón cô, đi sớm một chút.”
“Ừm.” Tô Phương Dung gật đầu, nhìn lễ phục…
Làm bạn gái anh thì không nên ném mặt mũi của anh đi.
“Bình Long, con đi đâu đó?”
Bà Quý ngồi trên sô pha, nhìn Quý Bình Long vừa bước vào cửa nhà.
Quý Bình Long nới lỏng cà vạt, không chút để ý nói: “Con đi gặp ai, không cần báo rõ với mẹ phải không?”
Nghe câu này, bà Quý lập tức giận đến nghiến răng, vẫn kiên nhẫn nói: “Mẹ chỉ lo lắng cho con, sợ con lại bị người ta lợi dụng!”
Quý Bình Long liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, nhàn nhạt nói: “Mẹ, con muốn cô ấy.”
Bà Quý khiếp sợ, bà ta đương nhiên biết người con trai nhắc chính là ai! Bà không thể tin nổi mà nói: “Con… Có phải con còn chưa khôi phục hay không? Lại bắt đầu nói mê sảng rồi?”
“Con gái tốt nhiều như thế, sao con cứ nhất quyết phải dây dưa với Tô Phương Dung đó! Con quên cô ta đã làm cái gì rồi sao? Cô ta trốn con đi tìm người đàn ông khác, làm ra chuyện mất mặt xấu hổ, còn sinh ra một đứa con trai tới giành gia sản nhà họ Quý chúng ta, những điều này con đều đã quên rồi sao?!”
Bà Quý càng nói càng có vẻ bất lực.
Quý Bình Long vẫn ngồi chỗ đó, phản ứng bình thản đến có vẻ lạnh nhạt.
“Những chuyện này chờ sau khi con đón được cô ấy về rồi nói sau.”
Tóm lại, để có được cô, anh ta quyết định vứt bỏ hết thảy.
Thái độ của anh rõ ràng đã khiến bà Quý sững sờ.
Quý Bình Long đứng dậy: “Mẹ, con còn có việc, tối nay sẽ không về ăn cơm.”
Bà Quý nhìn theo bóng dáng con trai, nghiến răng, trong mắt lộ ra ý hận! Người đàn bà kia sao cứ như âm hồn không tan thế?Sáng sớm hôm sau, Phú Quý lái một chiếc xe hơi màu đỏ, đỗ trước cửa khu phố nhỏ nhà Tô Phương Dung.Tô Phương Dung vội vàng xuống lầu, mở cửa ngồi vào: “Ngại quá, tôi tới muộn.”Phú Quý gỡ mắt kính xuống, tò mò nhìn chiếc túi trong tay cô: “Cái gì vậy?”
“Lễ phục.”
Phú Quý trêu đùa một tiếng: “Chậc, vắt cổ chày ra nước mà cũng chịu bỏ tiền cơ à.”Tô Phương Dung cười xấu hổ. Phú Quý nhìn lướt qua chiếc túi, lập tức kinh ngạc nói: “Úi dồi ôi! Còn là thương hiệu nổi tiếng nữa!”Tô Phương Dung đương nhiên biết giá cả của bộ trang phục này, không muốn thảo luận nhiều, thúc giục anh ta: “Mau lái xe đi.”
Tô Thanh Vân “À” một tiếng, chỉ cười chứ không hỏi nhiều.
“Sức khỏe bác trai tốt chứ?”
Quý Bình Long nắm chặt chiếc đũa, ra vẻ không sao cả hỏi.
“Ừm, ông đã xuất viện.” Tô Phương Dung suy nghĩ nghĩ trong lòng, hôm nay nên về nhà thăm ông.
“Xuất viện sớm như vậy không vấn đề chứ?”
Anh ta tiếp tục hỏi.
“Tất nhiên không có vấn đề gì rồi!” Không chờ Tô Phương Dung trả lời, Tô Thanh Vân đã nhanh nhảu trả lời: “Nghe bác gái nói, đã có người giúp bọn họ mời một vị y tá cao cấp mà người bình thường không thể mời nổi, bác gái rất vui vẻ!”
“Vậy à…” Ánh mắt Quý Bình Long lần thứ hai dừng lại trên người Tô Phương Dung, vậy mà ẩn giấu ngập tràn sự lên án, nói gằn từng chữ một: “Phương Dung, tôi đã nói rồi, nếu em cần gì có thể đến tìm tôi.”
Tô Phương Dung nhìn anh ta một cái: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Thái độ khách sáo xa cách của cô khiến khóe mắt Quý Bình Long giật mạnh, ánh mắt buộc chặt cô: “Em cứ nhất định phải từ chối tôi, cách xa tôi ngàn dặm vậy sao?”
Tô Phương Dung hơi mất hồn: “Bình Long, tôi không như vậy.” Cô nhìn anh ta, nói: “Hơn nữa mẹ anh cũng không mong tôi quá thân thiết với anh, anh không nên làm khó bà ấy.”
“Phương Dung, nếu là vì mẹ tôi thì em suy nghĩ nhiều rồi, tôi đã nói rõ ràng với bà ấy.”
Anh ta nhìn Tô Phương Dung, Tô Phương Dung cúi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
Còn vì một phần nguyên nhân khác là bởi vì chính cô cũng không muốn quay trở lại cuộc sống sinh hoạt như trước kia, nhưng sợ lời này làm tổn thương đến anh ta, cô thấy mình vẫn không nên nói ra thì hơn.
Cô dời mắt: “Thôi ăn cơm trước đi, đồ ăn nguội hết rồi.”
“Được.” Quý Bình Long nhìn cô, trong lòng khó tránh nổi lên chút cảm xúc biến hóa.
Bữa cơm này ăn không có hương vị gì.
Buổi chiều khi Tô Phương Dung trở lại công ty, Phú Quý lập tức đi tới trước chỗ ngồi của cô.
“Sao vậy?”
Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn anh ta.
Phú Quý cười tủm tỉm nhìn cô: “Ngày mai chính là ngày đầu tiên hạng mục mới chính thức khởi động, buổi tối công ty có tiệc rượu, cô đã chuẩn bị gì chưa?” “Các bạn vào truyen . one , tại ô tìm kiếm gõ ba từ tựa đề là tìm được truyện mong muốn, team sẽ rất hứng khởi lên chương mỗi ngày, chúc các bạn vui!”
Tô Phương Dung bất đắc dĩ nói: “Chắc là không cần đâu…”
Phú Quý gõ gõ đầu cô: “Đừng nói nữa, bà cô nghiêm túc, vấn đề hình tượng của cô cứ giao cho tôi! Tôi sẽ lần nữa trổ tài tay nghề biến vịt hóa thiên nga của mình!” Anh ta nắm tay làm động tác quyết tâm!
Nụ cười của Tô Phương Dung hơi tái nhợt, như thể cô vừa nhận thêm một công trình khó nữa.
Phú Quý vỗ nhẹ đầu Tô Phương Dung: “Nhớ đó nha!” Nói xong anh ta lại quay về chỗ ngồi của mình.
Tô Phương Dung nhún vai, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Trần Chính Cường đi vào, bước về phía cô.
“Thư ký Trần, có việc gì sao?”
Cô lập tức đứng dậy hỏi.
Trần Chính Cường cười lễ phép: “Cô Tô, tổng giám đốc mời cô lên văn phòng anh ấy.”
Sắc mặt Tô Phương Dung cứng đờ, theo bản năng nhìn quanh bốn phía.
“Loại chuyện này chỉ cần gọi điện thoại là được rồi… Không cần làm phiền thư ký Trần đi một chuyến thế này.”
Trần Chính Cường cười, lén nháy mắt một cái với cô: “Chuyện của cô Tô tôi sao dám làm chậm trễ! Đi một chuyến cũng là việc nên làm.”
Nói như vậy càng khiến Tô Phương Dung xấu hổ hơn, cô gật gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Sau khi Trần Chính Cường rời đi, Tô Phương Dung cũng ra khỏi văn phòng.
Cô vừa mới rời đi, lập tức có người nhỏ giọng bàn tán: “Có người nào đó hơi bị khó lường nha! Có tổng giám đốc chống lưng cho cơ đấy! Về sau nói chuyện với người ta phải cẩn thận hơn một chút!”
Lời nói của Triệu Gia Khiêm nghe như buột miệng, nhưng lại cũng là tiếng lòng ít nhiều của những người khác.
Văn phòng vốn chính là nơi ẩn chứa nhiều sóng gió.
Anh ta quay đầu lại nhìn Tô Thanh Vân, khen: “Em Tô đơn thuần thiện lương như vậy, không nên học theo người nào đó, bị lợi ích làm cho mê muội…”
Tô Thanh Vân lập tức cúi đầu, có vẻ thẹn thùng: “Anh Triệu, anh đừng khen em như thế, em sẽ ngại đấy.”
Triệu Gia Khiêm cười ha hả: “Những lời này đều là lời trong lòng anh mà!”
Phú Quý trợn trắng mắt, làm ra vẻ muốn nôn
Tô Phương Dung đẩy cửa văn phòng đi vào.
Tần Lệ Phong ngước mắt, Tô Phương Dung cố gắng giữ vững sự bình tĩnh, miệng nói việc công chuyện: “Tổng giám đốc Tần gọi tôi đến có chuyện gì?”
“Cùng tôi ra ngoài một chuyến.” Tần Lệ Phong đứng dậy, đi đến bên cạnh Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung nhìn anh: “Đi đâu?”
“Tiệc rượu đêm nay, tôi thiếu một người bạn gái…” Tần Lệ Phong nói không nhanh không chậm, lát sau lại nghiêng đầu dựa vào bên tai cô, thấp giọng nói: “Có hứng thú không?”
Hơi thở nhè nhẹ ấm nóng của anh phả qua tai cô, Tô Phương Dung kinh hãi, lập tức lui về phía sau, thẳng thừng từ chối: “Tôi không đi được.”
“Vì sao?”
Tần Lệ Phong liếc cô.
“Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ.”
“Có quy định không thể mời nhân viên làm bạn gái sao?”
Tô Phương Dung cứng đờ, nhíu mày nói: “Vậy cũng không được.”
Không thể phủ nhận, lời Ngọc Vân nói vẫn luôn chôn sâu trong lòng cô. Nhưng trong thời điểm này, cô Lại không thể hỏi thành lời! Bởi vì cô không có tư cách đặt câu hỏi.
Tấn Lệ Phong nhìn thái độ khó xử của cô, cũng không hề giải thích mà trực tiếp đi ra ngoài hạ thông điệp: “Ngày mai không được đồng ý với người khác, đã nghe chưa?”
Tô Phương Dung muốn nói lại | thôi, mấp máy mối một lúc mới hỏi ra câu: Vì sao lại là tôi?”.
Tấm Lệ Phong quay đầu lại: “Tôi cho rằng em đã biết.”
Tô Phương Dung trong nháy mắt như bị sét đánh, không kịp tự hỏí.
Trên thực tế, cô chẳng biết gì cả.
Tấn Lệ Phong đã mở cửa, thấy cô còn đứng bên trong, nhíu mày: “Còn không ra?”.
Xét thấy ông chủ lớn nhất, Tô Phương Dung kết cách, đành phải đuổi theo.
Tô Phương Dung và Tâm Lệ Phong tới một cửa hàng bán đồ nam, trước cửa hàng bày trí vô cùng khiêm tốn, nhưng nơi nơi đều lộ ra vẻ xa hoa. Xem trộm giá niêm yết trên một bộ đồ, Tô Phương Dung | hơi líu lưỡi.
Người phụ trách cung kính đi tới: | “Tổng giám đốc Tấn, âu phục của anh đã làm xong, mời đến phòng thử đồ.”
Tấn Lệ Phong gật đầu, tùy ý nói một câu: “Chọn cả cho cô ấy một bộ lễ phục!”
“Vâng.”
Tô Phương Dung vội vã xua tay: “Tôi không cần! Tôi thật sự không cần!”
Trời ạ, lấy đại một bộ trong đây giá cũng phải trên 9 con số, cô không mua nổi!
Tần Lệ Phong quan sát cô, buồn cười nói: “Đây là việc công, không cần em bỏ tiền.”
Bị người ta thoáng cái đoán trúng tâm sự, Tô Phương Dung hơi bối rối, nhưng cuối cùng cũng yên lòng.
Nhân viên cửa hàng chọn cho Tô Phương Dung một bộ lễ phục màu lam, đợi khi cô ra khỏi phòng thử đồ, Tần Lệ Phong cũng đã ra ngoài.
Tô Phương Dung sửng sốt, nếu đàn ông cũng có từ “diễm lệ” để miêu tả, vậy chắc chắn chính là để hình dung Tần Lệ Phong!
Âu phục trên người được thiết kế riêng cho anh, thiết kế bó sát, từng đường cong lưu loát, mọi lúc mọi nơi đều lộ ra khí chất lạnh lùng, nghiễm nhiên khiến người ta không thể dời tầm mắt.
Tô Phương Dung biết giờ phút này chắc chắn cô đang rất mất mặt, nhưng tựa như bị trúng tà, ánh mắt luôn bị anh thu hút.
Tần Lệ Phong ngẩng đầu nhìn cô, lễ phục này rất thích hợp với cô.
Làn da của cô vốn dĩ đã trắng, lễ phục mày lam càng tôn lên sự nõn nà ấy. Vòng eo mảnh khảnh, dưới làn váy lộ ra đôi chân thẳng tắp tinh tế. Tuy rằng không đẹp đến mức không gì sánh bằng, nhưng đáng chết là lại rất hợp với gu của anh.
Anh đưa cho nhân viên một chiếc thẻ vàng kim tính tiền, Tô Phương Dung lại có vẻ đau lòng: “Quý giá như vậy… Hay là thôi đi.”
Không phải chỉ một bữa tiệc rượu thôi sao, cô cũng không phải vai chính, mặc đại một bộ là được rồi! Hà cớ còn phải tiêu tốn nhiều tiền như vậy để mua một bộ quần áo ngày thường không mặc đi làm được.
Tần Lệ Phong nhìn cô: “Cũng không dùng tiền của em.”
“Nhưng mà…” Tô Phương Dung nhất thời nghẹn lời, không biết nói cái gì.
Thấy Tô Phương Dung còn khó xử, dường như rất mâu thuẫn, anh cong khóe môi, không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh cô, đè thấp giọng nói: “Tôi đang lấy lòng em, em không nhìn ra sao?”
Nghe thấy câu này, Tô Phương Dung trợn tròn đôi mắt, trong lòng như bị cái gì tàn nhẫn đâm xuyên, sau đó không ngừng vang lên tiếng thịch thịch.
“Vì… Vì sao?”
Cô khó khăn lên tiếng.
“Một người đàn ông muốn lấy lòng một người phụ nữ, nếu không phải vì trái tim cô ấy, thì chính là vì thân thể cô ấy…” Anh nhỏ giọng nói, âm thanh lộ ra sự quyến rũ: “Em nói xem, tôi đang vì cái nào?”
Tô Phương Dung đỏ mặt, tim đập càng nhanh hơn.
Nhân viên cửa hàng nhìn cô bằng ánh mắt mờ ám, Tô Phương Dung cúi đầu, bước nhanh ra ngoài.
Cô ngạc nhiên không thôi, Tần Lệ Phong học được cách tán tỉnh như vậy từ bao giờ? Hơn nữa còn mọi lúc mọi nơi! Lần nào cũng nói cho cô xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, cô trúc trắc không chịu nổi một đòn trước mặt anh, còn anh làm mọi việc đều rất thuận lợi.
Về đến nhà, Gia Bảo còn chưa trở về, Tô Phương Dung lấy lễ phục ra, sờ sờ chất vải mềm mại.
Nghĩ đến những lời nói hôm nay của anh, trên mặt cô dần dần nóng lên.
Điện thoại rung rung, cô ấn nghe, giọng nói tinh tế của Phú Quý thoáng cái vang lên: “Ngày mai tôi tới đón cô, đi sớm một chút.”
“Ừm.” Tô Phương Dung gật đầu, nhìn lễ phục…
Làm bạn gái anh thì không nên ném mặt mũi của anh đi.
“Bình Long, con đi đâu đó?”
Bà Quý ngồi trên sô pha, nhìn Quý Bình Long vừa bước vào cửa nhà.
Quý Bình Long nới lỏng cà vạt, không chút để ý nói: “Con đi gặp ai, không cần báo rõ với mẹ phải không?”
Nghe câu này, bà Quý lập tức giận đến nghiến răng, vẫn kiên nhẫn nói: “Mẹ chỉ lo lắng cho con, sợ con lại bị người ta lợi dụng!”
Quý Bình Long liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, nhàn nhạt nói: “Mẹ, con muốn cô ấy.”
Bà Quý khiếp sợ, bà ta đương nhiên biết người con trai nhắc chính là ai! Bà không thể tin nổi mà nói: “Con… Có phải con còn chưa khôi phục hay không? Lại bắt đầu nói mê sảng rồi?”
“Con gái tốt nhiều như thế, sao con cứ nhất quyết phải dây dưa với Tô Phương Dung đó! Con quên cô ta đã làm cái gì rồi sao? Cô ta trốn con đi tìm người đàn ông khác, làm ra chuyện mất mặt xấu hổ, còn sinh ra một đứa con trai tới giành gia sản nhà họ Quý chúng ta, những điều này con đều đã quên rồi sao?!”
Bà Quý càng nói càng có vẻ bất lực.
Quý Bình Long vẫn ngồi chỗ đó, phản ứng bình thản đến có vẻ lạnh nhạt.
“Những chuyện này chờ sau khi con đón được cô ấy về rồi nói sau.”
Tóm lại, để có được cô, anh ta quyết định vứt bỏ hết thảy.
Thái độ của anh rõ ràng đã khiến bà Quý sững sờ.
Quý Bình Long đứng dậy: “Mẹ, con còn có việc, tối nay sẽ không về ăn cơm.”
Bà Quý nhìn theo bóng dáng con trai, nghiến răng, trong mắt lộ ra ý hận! Người đàn bà kia sao cứ như âm hồn không tan thế?Sáng sớm hôm sau, Phú Quý lái một chiếc xe hơi màu đỏ, đỗ trước cửa khu phố nhỏ nhà Tô Phương Dung.Tô Phương Dung vội vàng xuống lầu, mở cửa ngồi vào: “Ngại quá, tôi tới muộn.”Phú Quý gỡ mắt kính xuống, tò mò nhìn chiếc túi trong tay cô: “Cái gì vậy?”
“Lễ phục.”
Phú Quý trêu đùa một tiếng: “Chậc, vắt cổ chày ra nước mà cũng chịu bỏ tiền cơ à.”Tô Phương Dung cười xấu hổ. Phú Quý nhìn lướt qua chiếc túi, lập tức kinh ngạc nói: “Úi dồi ôi! Còn là thương hiệu nổi tiếng nữa!”Tô Phương Dung đương nhiên biết giá cả của bộ trang phục này, không muốn thảo luận nhiều, thúc giục anh ta: “Mau lái xe đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.