Chương 299: Điều này không ngăn cản được việc anh vẫn yêu em
Chi Nho
29/05/2021
“Anh…”
Tô Phương Dung bị anh ta tới gần như vậy khiến cho cô cảm thấy không thoải mái, cô bất giác lùi về phía sau, nhỏ giọng nói: “Không phải anh còn phải đi làm sao?”
“Vẫn kịp.” Tiêu Trình nhìn chằm chằm vào mắt cô như thể anh ta có thể thấy điều gì đó.
Tô Phương Dung nhất thời hoảng hốt, cô quay mặt đi, tránh ánh mắt của anh ta.
“Phương Dung.”
Tiêu Trình nhìn cô, nói: “Em không cần phải cảm thấy xấu hổ. Có những chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, chúng ta cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên là được.”
Tô Phương Dung cúi đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Những đạo lý này, Tô Phương Dung đều hiểu, chỉ có điều khi đối diện với sự thật, cô vẫn không thể tỏ ra bình thản ung dung.
“Anh không hy vọng em sẽ chấp nhận anh ngay bây giờ, chỉ cần em đừng từ chối anh là được.” Anh đưa tay lên, muốn vén một lọn tóc mai rủ trên trán cô, nhưng Tô Phương Dung theo bản năng liền co rúm người lại.
Cánh tay của Tiêu Trình liền đông cứng trong không khí.
Tô Phương Dung nhướng mắt nhìn anh ta, cô mím môi, nói: “Thực xin lỗi, không phải tôi…”
“Không sao.”
Tiêu Trình cười, anh ta lên tiếng ngắt lời cô: “Chuyện này cần có thời gian từ từ bồi đắp, không sao cả, đối với em, anh luôn có thời gian và kiên nhẫn.”
Nói xong, Tiêu Trình còn nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, hoàn toàn không bận tâm đến dáng vẻ lúc nãy của cô. Nhưng Tiêu Trình càng làm như vậy, Tô Phương Dung càng cảm thấy không thoải mái.
Đối mặt với Tiêu Trình như thế này, Tô Phương Dung không biết nên tiến hay nên lùi, cô vẫn đửng im tại chỗ, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh ta.
“Anh chỉ muốn ở bên cạnh em, bảo vệ em, chăm sóc em, như vậy là tốt rồi.” Khi Tiêu Trình nói những lời này, toàn thân anh ta đều toát ra sự chân tình, nhưng đối với Tô Phương Dung, cô không biết tâm chân tình này thật hay là giả.
“Nếu thật sự là như vậy tôi nên cảm ơn anh.” Về cuộc đối thoại của người trưởng thành, Tiêu Trình nhận ra được ý trong lời nói của cô, nhưng anh ta cũng không nói ra.
Tiêu Trình nhìn Tô Phương Dung nở nụ cười, mặt dù sắc mặt anh ta có chút thất vọng, nhưng nụ cười lại vô cùng sáng lạn, không để cho Tô Phương Dung cảm thấy khó xử.
“Anh về đi, tôi không tiễn nữa.” Tô Phương Dung muốn quay về, Gia Bảo vẫn còn đang ở trong phòng bệnh đợi cô
“Ừm, em chăm sóc bản thân thật tốt, có việc gì thì gọi cho anh.”
“Tôi nhớ rồi.”
Người đàn ông cũng đứng dậy, đuổi theo Molly.
“Chị Tô, cuối cùng chị cũng đến rồi.” Tô Phương Dung thấy Molly không ngừng nháy mắt với mình, nhanh chóng hiểu ra ẩn ý của cô, chắc chắn là cô ấy cần cô giúp đỡ.
Tô Phương Dung đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông đó, cô đoán anh ta khoảng ba mươi tuổi, vẻ ngoài hào hoa phong nhã, nhìn anh ta không phải loại người khiến người khác cảm thấy khó chịu.
“Rất vui được quen cô, tôi là Trương Hoàng Nhiên, là đối tượng xem mắt của Molly.” Trương Hoàng Nhiên lịch sự đưa tay ra đợi Tô Phương Dung bắt tay anh ta, toàn thân anh ta hơi hướng về phía trước nhưng lại không khiến cảm giác gây rối cho nữ giới.
Tô Phương Dung sửng sốt, dù sao bây giờ những người đàn ông lịch sự như anh ta cũng không nhiều, thấy Trương Hoàng Nhiên vẫn đang lúng túng đưa tay ra phía trước, Tô Phương Dung vội vàng bắt tay anh ta nhằm xóa tan bầu không khí ngượng ngùng.
“Tôi nghe Molly nói lát nữa hai người phải đến bệnh viện, xin hỏi hai người các cô ai mắc bệnh vậy?” Trương Hoàng Nhiên lo lắng hỏi, ánh mắt anh ta luôn hướng tới Molly.
Tô Phương Dung bình tĩnh nói: “Là con trai của tôi.”
Trương Hoàng Nhiên đình trệ một chút, lập tức nói: “Xin lỗi.”
“Không có gì đâu.”
“Không phải chị đang có chuyện gấp sao?”
Molly nháy mắt với Tô Phương Dung, quay đầu nói với anh ta: “Thật ngại quá, chúng tôi còn có chuyện gấp nên đi trước, lần sau chúng ta lại nói chuyện nhé.”
Molly vội vàng nhắc nhở Tô Phương Dung ra quầy hàng lấy đồ ăn, Tô Phương Dung cũng chỉ đành cáo từ Trương Hoàng Nhiên, rồi cùng Molly bước ra ngoài.
Tô Phương Dung cất tiếng hỏi: “Sao lại lo lắng như vậy? Chị thấy anh ấy cũng không tồi.”
“Gì chứ. Nếu như em không lôi chị đi, anh ta nhất định sẽ thao thao bất tuyệt từ thơ từ ca phú cho đến triết lý nhân sinh cho mà coi.” Molly càng nói càng gay gắt, hại Tô Phương Dung bật cười.
“Yên tâm, chị sẽ giữ em thật chặt.”
“Thôi bỏ đi, chuyện của em không phải là chị không biết, em còn có con cái, làm gì có người đàn ông nào thích chứ?”
Molly lắc lắc đầu, không muốn nói những chuyện này nữa: “Đi thôi, đi gặp Gia Bảo của chúng ta nào.”
Hai người cùng bước trên đường, ngày trước lúc bước đi trên con đường này, bọn họ không hề thấy rằng con đường này dài như vậy, nhưng hôm nay họ cảm thấy dường như đi không đến cuối con đường.
Dần dần mặt đất dưới chân dường như xoay tròn, mọi vật xung quanh cũng trở nên hỗn độn, Tô Phương Dung liền mất đi toàn bộ trực giác.
“Phương Dung, con tỉnh rồi.” Phó Ngữ Anh đứng bên cạnh giường Tô Phương Dung, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Tô Phương Dung từ từ mở mắt ra, nhưng mắt cô vẫn cảm thấy có chút chói mắt, cô nhắm mắt định thần, rồi mới hỏi: “Con bị làm sao vậy?”
Phó Ngữ Anh nhìn con gái rồi lại thở dài: “Bác sĩ nói rằng con bị suy dinh dưỡng, lại còn đang mang thai, cộng với việc con đang chịu áp lực tâm lý nặng nề. May mà có Molly ở bên cạnh con, nếu không, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Molly đâu ạ?”
“Lúc nãy Molly nghe điện thoại xong, nói là ở công ty có việc gấp nên vội vàng rời đi rồi. Đúng rồi, mấy ngày tới con phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, mọi chuyện không cần con phải nhọc lòng suy nghĩ, con chỉ cần tĩnh dưỡng cho thật tốt là được.”
Không đợi Tô Phương Dung phản đối, Phó Ngữ Anh lại nói tiếp: “Con mau về nhà nghỉ ngơi cho mẹ. Mọi chuyện ở bệnh viện không cần con động tay, mẹ và bố con sẽ lo liệu.”
Thấy Tô Phương Dung định lên tiếng, Phó Ngữ Anh lại nhấn mạnh một lần nữa: “Con ấy, đừng quên rằng bây giờ điều gì mới là quan trọng nhất.”
Vừa nói, bà vừa liếc nhìn bụng cô đầy ẩn ư.
Tô Phương Dung im lặng, không nói bất kỳ câu nào nữa.
Phó Ngữ Anh đưa Tô Phương Dung về nhà, bà liền vội vàng đi mua đồ ăn, về đến nhà liền bận rộn trong phòng bếp.
Chẳng mấy chốc, Phó Ngữ Anh bưng đồ ăn ra, nói: “Lát nữa Tiêu Trình sẽ đến đây, con phải nhiệt tình với cậu ấy một chút, giúp mẹ tiếp đón cậu ấy. Chốc nữa con cũng ăn nhiều một chút, cố gắng bồi bổ thân thể thật tốt.”
Không thể nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt của Tô Phương Dung, bây giờ tất cả đều là vì Gia Bảo.
Nếu như bây giờ con gái bà có bất cứ sơ xuất gì, bà sợ rằng bà sẽ sụp đổ mất.
Khi Tiêu Trình đến cũng đã biết tin cô ngất xỉu, anh vừa đến liền quan tâm hỏi: “Em thấy thế nào? Ðầu có choáng váng không? Sao em lại bất cẩn như vậy?”
Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của anh, Tô Phương Dung vô thức tránh đi tầm mắt của anh.
Lúc này Phó Ngữ Anh bưng món cuối cùng ra, nhìn thấy dáng vẻ của hai người họ, liền vui vẻ lên tiếng: “Tiêu Trình đến rồi hả con? Chắc đói rồi hả, mau đến ăn đi con.”
“Anh qua ăn cơm đi, tay nghề nấu nướng của mẹ tôi rất tuyệt vời.” Tô Phưõng Dung ngồi xuống ghế trước, Tiêu Trình bước đến ngồi đối diện cô.
Bốn mắt chạm nhau, Tô Phương Dung vội tránh đi ánh mắt của anh ta.
Tiêu Trình nhận ra Tô Phương Dung đang giữ khoảng cách với mình, không nói gì, chỉ ôn nhu mỉm cười.
“Em ăn nhiều một chút, dạo này em gầy quá, hiện tại cũng là giai đoạn quan trọng, em phải tẩm bổ nhiều hơn mới được.” Tiêu Trình vừa nói vừa gắp đồ ăn cho Tô Phương Dung.
Cảnh tượng này, dường như rất quen thuộc, Tô Phương Dung sững sờ nhìn vào bát.
Phó Ngữ Anh lấy đũa gõ nhẹ vào bát Tô Phương Dung, trong không khí bỗng vang lên một tiếng giòn tan, lúc này cô mới hoàn hồn trở lại, ngượng ngùng cười một tiếng, rồi lại chậm rãi lùa cơm vào miệng.
Thực ra Phó Ngữ Anh biết trong lòng con gái bà đang nghĩ gì, nhưng vì Gia Bảo, bọn họ không thể quay đầu được nữa.
Phó Ngữ Anh múc cho Tiêu Trình một bát canh: “Tiêu Trình, cháu cũng phải ăn nhiều một chút, lần đầu tiên cháu tới, dì cũng không biết cháu thích ăn món gì, không biết liệu có hợp với khẩu vị của cháu không?”
“Ngon lắm dì ạ, những món dì làm cháu đều thích.” Gương mặt Tiêu Trình xuất hiện nụ cười sáng lạn.
Phó Ngữ Anh càng nhìn càng thấy quý mến anh ta.
Tô Phương Dung cảm thấy có chút xấu hổ, đặc biệt là trong tình huống như thế này, ăn cũng cảm thấy bồn chồn.
“Con ăn xong rồi, con về phòng nghỉ trước đây.”
Nói xong, Tô Phương Dung quay qua Tiêu Trình: “Thực xin lỗi.”
“Không sao, em không cần để ý đến anh.” Tiêu Trình nhẹ giọng nói.
Sau khi Tô Phương Dung rời đi, Phó Ngữ Anh liền ngẩng đầu nói với người đàn ông ngồi ở trước mặt bà: “Tiêu Trình, Phương Dung có chút chậm chạp, những chuyện kia cũng không thể vội vàng, hai người ở bên nhau một thời gian sẽ tốt hơn.”
Tiêu Trình hào phóng nói: “Cháu hiểu rồi dì.”
Dùng cơm xong, Phó Ngữ Anh mang hoa quả ra cho Tiêu Trình, hướng ánh mắt về phía phòng của Tô Phương Dung: ” Tiêu Trình, phiền cháu mang hoa quả vào cho Phương Dung.”
Tiêu Trình biết mẹ Tô Phương Dung đứng về phía mình, liền cười nói: “Cháu cảm ơn dì.”
“Ha ha, đi ngay đi con.”
Tiêu Trình đi đến trước phòng Tô Phưõng Dung, anh ta gõ cửa vài tiếng, rồi đẩy cửa đi vào: “Em ngủ rồi sao?”
Tô Phương Dung đang ngồi trên ghế xem chút tài liệu: “Chưa.”
Cô nhận lấy đĩa trái cây từ tay Tiêu Trình, nói: “Cảm ơn.”
“Giữa anh và em không cần khách sáo như vậy.” Tiêu Trình ngồi xuống, ánh mắt anh ta vẫn cố chấp như trước.
“Anh là khách, tôi đã không tiếp đãi anh tử tế, ngược lại lại để anh làm như vậy.”
“Phương Dung, từ giờ trở đi, em phải tập làm quan với sự xuất hiện của anh.”
Tô Phương Dung sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tiêu Trình.
“Anh là bố của Gia Bảo, cũng là bố của cái thai trong bụng em, cũng là người gần gũi nhất của em.” Khi Tiêu Trình nói những lời này, sắc mặt của anh ta vô cùng tự nhiên, ánh mắt cũng vô cùng ấm áp.
Tô Phương Dung ngơ ngác nhìn anh ta, rồi chậm rãi cụp mắt xuống: “Tiêu Trình, có một chuyện tôi nhất định phải nói với anh.”
“Em vẫn yêu anh trai anh.”
Tô Phương Dung cắn môi, gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiêu Trình mỉm cười: “Điều này không ngăn cản được việc anh vẫn em.”
“Nhưng làm vậy không công bằng với anh.”
“Xã hội này vốn dĩ không công bằng, và anh cũng đã quen với điều đó từ lâu.” Tiêu Trình nở một nụ cười rạng rõ với Tô Phưõng Dung, như thể không có gì có thể làm khó anh ta.
Tiêu Trình vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Mới đầu, cô muốn bài xích hành động này của anh, nhưng dần dần cô lại cố gắng kiềm chế nó.
Tô Phương Dung tự nhủ, muốn bước về phía trước, cô buộc phải thử.
“Phương Dung, anh nhẫn nại hơn em nghĩ đấy.” Tiêu Trình lên tiếng.
Tô Phương Dung bị anh ta tới gần như vậy khiến cho cô cảm thấy không thoải mái, cô bất giác lùi về phía sau, nhỏ giọng nói: “Không phải anh còn phải đi làm sao?”
“Vẫn kịp.” Tiêu Trình nhìn chằm chằm vào mắt cô như thể anh ta có thể thấy điều gì đó.
Tô Phương Dung nhất thời hoảng hốt, cô quay mặt đi, tránh ánh mắt của anh ta.
“Phương Dung.”
Tiêu Trình nhìn cô, nói: “Em không cần phải cảm thấy xấu hổ. Có những chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, chúng ta cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên là được.”
Tô Phương Dung cúi đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Những đạo lý này, Tô Phương Dung đều hiểu, chỉ có điều khi đối diện với sự thật, cô vẫn không thể tỏ ra bình thản ung dung.
“Anh không hy vọng em sẽ chấp nhận anh ngay bây giờ, chỉ cần em đừng từ chối anh là được.” Anh đưa tay lên, muốn vén một lọn tóc mai rủ trên trán cô, nhưng Tô Phương Dung theo bản năng liền co rúm người lại.
Cánh tay của Tiêu Trình liền đông cứng trong không khí.
Tô Phương Dung nhướng mắt nhìn anh ta, cô mím môi, nói: “Thực xin lỗi, không phải tôi…”
“Không sao.”
Tiêu Trình cười, anh ta lên tiếng ngắt lời cô: “Chuyện này cần có thời gian từ từ bồi đắp, không sao cả, đối với em, anh luôn có thời gian và kiên nhẫn.”
Nói xong, Tiêu Trình còn nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, hoàn toàn không bận tâm đến dáng vẻ lúc nãy của cô. Nhưng Tiêu Trình càng làm như vậy, Tô Phương Dung càng cảm thấy không thoải mái.
Đối mặt với Tiêu Trình như thế này, Tô Phương Dung không biết nên tiến hay nên lùi, cô vẫn đửng im tại chỗ, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh ta.
“Anh chỉ muốn ở bên cạnh em, bảo vệ em, chăm sóc em, như vậy là tốt rồi.” Khi Tiêu Trình nói những lời này, toàn thân anh ta đều toát ra sự chân tình, nhưng đối với Tô Phương Dung, cô không biết tâm chân tình này thật hay là giả.
“Nếu thật sự là như vậy tôi nên cảm ơn anh.” Về cuộc đối thoại của người trưởng thành, Tiêu Trình nhận ra được ý trong lời nói của cô, nhưng anh ta cũng không nói ra.
Tiêu Trình nhìn Tô Phương Dung nở nụ cười, mặt dù sắc mặt anh ta có chút thất vọng, nhưng nụ cười lại vô cùng sáng lạn, không để cho Tô Phương Dung cảm thấy khó xử.
“Anh về đi, tôi không tiễn nữa.” Tô Phương Dung muốn quay về, Gia Bảo vẫn còn đang ở trong phòng bệnh đợi cô
“Ừm, em chăm sóc bản thân thật tốt, có việc gì thì gọi cho anh.”
“Tôi nhớ rồi.”
Người đàn ông cũng đứng dậy, đuổi theo Molly.
“Chị Tô, cuối cùng chị cũng đến rồi.” Tô Phương Dung thấy Molly không ngừng nháy mắt với mình, nhanh chóng hiểu ra ẩn ý của cô, chắc chắn là cô ấy cần cô giúp đỡ.
Tô Phương Dung đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông đó, cô đoán anh ta khoảng ba mươi tuổi, vẻ ngoài hào hoa phong nhã, nhìn anh ta không phải loại người khiến người khác cảm thấy khó chịu.
“Rất vui được quen cô, tôi là Trương Hoàng Nhiên, là đối tượng xem mắt của Molly.” Trương Hoàng Nhiên lịch sự đưa tay ra đợi Tô Phương Dung bắt tay anh ta, toàn thân anh ta hơi hướng về phía trước nhưng lại không khiến cảm giác gây rối cho nữ giới.
Tô Phương Dung sửng sốt, dù sao bây giờ những người đàn ông lịch sự như anh ta cũng không nhiều, thấy Trương Hoàng Nhiên vẫn đang lúng túng đưa tay ra phía trước, Tô Phương Dung vội vàng bắt tay anh ta nhằm xóa tan bầu không khí ngượng ngùng.
“Tôi nghe Molly nói lát nữa hai người phải đến bệnh viện, xin hỏi hai người các cô ai mắc bệnh vậy?” Trương Hoàng Nhiên lo lắng hỏi, ánh mắt anh ta luôn hướng tới Molly.
Tô Phương Dung bình tĩnh nói: “Là con trai của tôi.”
Trương Hoàng Nhiên đình trệ một chút, lập tức nói: “Xin lỗi.”
“Không có gì đâu.”
“Không phải chị đang có chuyện gấp sao?”
Molly nháy mắt với Tô Phương Dung, quay đầu nói với anh ta: “Thật ngại quá, chúng tôi còn có chuyện gấp nên đi trước, lần sau chúng ta lại nói chuyện nhé.”
Molly vội vàng nhắc nhở Tô Phương Dung ra quầy hàng lấy đồ ăn, Tô Phương Dung cũng chỉ đành cáo từ Trương Hoàng Nhiên, rồi cùng Molly bước ra ngoài.
Tô Phương Dung cất tiếng hỏi: “Sao lại lo lắng như vậy? Chị thấy anh ấy cũng không tồi.”
“Gì chứ. Nếu như em không lôi chị đi, anh ta nhất định sẽ thao thao bất tuyệt từ thơ từ ca phú cho đến triết lý nhân sinh cho mà coi.” Molly càng nói càng gay gắt, hại Tô Phương Dung bật cười.
“Yên tâm, chị sẽ giữ em thật chặt.”
“Thôi bỏ đi, chuyện của em không phải là chị không biết, em còn có con cái, làm gì có người đàn ông nào thích chứ?”
Molly lắc lắc đầu, không muốn nói những chuyện này nữa: “Đi thôi, đi gặp Gia Bảo của chúng ta nào.”
Hai người cùng bước trên đường, ngày trước lúc bước đi trên con đường này, bọn họ không hề thấy rằng con đường này dài như vậy, nhưng hôm nay họ cảm thấy dường như đi không đến cuối con đường.
Dần dần mặt đất dưới chân dường như xoay tròn, mọi vật xung quanh cũng trở nên hỗn độn, Tô Phương Dung liền mất đi toàn bộ trực giác.
“Phương Dung, con tỉnh rồi.” Phó Ngữ Anh đứng bên cạnh giường Tô Phương Dung, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Tô Phương Dung từ từ mở mắt ra, nhưng mắt cô vẫn cảm thấy có chút chói mắt, cô nhắm mắt định thần, rồi mới hỏi: “Con bị làm sao vậy?”
Phó Ngữ Anh nhìn con gái rồi lại thở dài: “Bác sĩ nói rằng con bị suy dinh dưỡng, lại còn đang mang thai, cộng với việc con đang chịu áp lực tâm lý nặng nề. May mà có Molly ở bên cạnh con, nếu không, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Molly đâu ạ?”
“Lúc nãy Molly nghe điện thoại xong, nói là ở công ty có việc gấp nên vội vàng rời đi rồi. Đúng rồi, mấy ngày tới con phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, mọi chuyện không cần con phải nhọc lòng suy nghĩ, con chỉ cần tĩnh dưỡng cho thật tốt là được.”
Không đợi Tô Phương Dung phản đối, Phó Ngữ Anh lại nói tiếp: “Con mau về nhà nghỉ ngơi cho mẹ. Mọi chuyện ở bệnh viện không cần con động tay, mẹ và bố con sẽ lo liệu.”
Thấy Tô Phương Dung định lên tiếng, Phó Ngữ Anh lại nhấn mạnh một lần nữa: “Con ấy, đừng quên rằng bây giờ điều gì mới là quan trọng nhất.”
Vừa nói, bà vừa liếc nhìn bụng cô đầy ẩn ư.
Tô Phương Dung im lặng, không nói bất kỳ câu nào nữa.
Phó Ngữ Anh đưa Tô Phương Dung về nhà, bà liền vội vàng đi mua đồ ăn, về đến nhà liền bận rộn trong phòng bếp.
Chẳng mấy chốc, Phó Ngữ Anh bưng đồ ăn ra, nói: “Lát nữa Tiêu Trình sẽ đến đây, con phải nhiệt tình với cậu ấy một chút, giúp mẹ tiếp đón cậu ấy. Chốc nữa con cũng ăn nhiều một chút, cố gắng bồi bổ thân thể thật tốt.”
Không thể nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt của Tô Phương Dung, bây giờ tất cả đều là vì Gia Bảo.
Nếu như bây giờ con gái bà có bất cứ sơ xuất gì, bà sợ rằng bà sẽ sụp đổ mất.
Khi Tiêu Trình đến cũng đã biết tin cô ngất xỉu, anh vừa đến liền quan tâm hỏi: “Em thấy thế nào? Ðầu có choáng váng không? Sao em lại bất cẩn như vậy?”
Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của anh, Tô Phương Dung vô thức tránh đi tầm mắt của anh.
Lúc này Phó Ngữ Anh bưng món cuối cùng ra, nhìn thấy dáng vẻ của hai người họ, liền vui vẻ lên tiếng: “Tiêu Trình đến rồi hả con? Chắc đói rồi hả, mau đến ăn đi con.”
“Anh qua ăn cơm đi, tay nghề nấu nướng của mẹ tôi rất tuyệt vời.” Tô Phưõng Dung ngồi xuống ghế trước, Tiêu Trình bước đến ngồi đối diện cô.
Bốn mắt chạm nhau, Tô Phương Dung vội tránh đi ánh mắt của anh ta.
Tiêu Trình nhận ra Tô Phương Dung đang giữ khoảng cách với mình, không nói gì, chỉ ôn nhu mỉm cười.
“Em ăn nhiều một chút, dạo này em gầy quá, hiện tại cũng là giai đoạn quan trọng, em phải tẩm bổ nhiều hơn mới được.” Tiêu Trình vừa nói vừa gắp đồ ăn cho Tô Phương Dung.
Cảnh tượng này, dường như rất quen thuộc, Tô Phương Dung sững sờ nhìn vào bát.
Phó Ngữ Anh lấy đũa gõ nhẹ vào bát Tô Phương Dung, trong không khí bỗng vang lên một tiếng giòn tan, lúc này cô mới hoàn hồn trở lại, ngượng ngùng cười một tiếng, rồi lại chậm rãi lùa cơm vào miệng.
Thực ra Phó Ngữ Anh biết trong lòng con gái bà đang nghĩ gì, nhưng vì Gia Bảo, bọn họ không thể quay đầu được nữa.
Phó Ngữ Anh múc cho Tiêu Trình một bát canh: “Tiêu Trình, cháu cũng phải ăn nhiều một chút, lần đầu tiên cháu tới, dì cũng không biết cháu thích ăn món gì, không biết liệu có hợp với khẩu vị của cháu không?”
“Ngon lắm dì ạ, những món dì làm cháu đều thích.” Gương mặt Tiêu Trình xuất hiện nụ cười sáng lạn.
Phó Ngữ Anh càng nhìn càng thấy quý mến anh ta.
Tô Phương Dung cảm thấy có chút xấu hổ, đặc biệt là trong tình huống như thế này, ăn cũng cảm thấy bồn chồn.
“Con ăn xong rồi, con về phòng nghỉ trước đây.”
Nói xong, Tô Phương Dung quay qua Tiêu Trình: “Thực xin lỗi.”
“Không sao, em không cần để ý đến anh.” Tiêu Trình nhẹ giọng nói.
Sau khi Tô Phương Dung rời đi, Phó Ngữ Anh liền ngẩng đầu nói với người đàn ông ngồi ở trước mặt bà: “Tiêu Trình, Phương Dung có chút chậm chạp, những chuyện kia cũng không thể vội vàng, hai người ở bên nhau một thời gian sẽ tốt hơn.”
Tiêu Trình hào phóng nói: “Cháu hiểu rồi dì.”
Dùng cơm xong, Phó Ngữ Anh mang hoa quả ra cho Tiêu Trình, hướng ánh mắt về phía phòng của Tô Phương Dung: ” Tiêu Trình, phiền cháu mang hoa quả vào cho Phương Dung.”
Tiêu Trình biết mẹ Tô Phương Dung đứng về phía mình, liền cười nói: “Cháu cảm ơn dì.”
“Ha ha, đi ngay đi con.”
Tiêu Trình đi đến trước phòng Tô Phưõng Dung, anh ta gõ cửa vài tiếng, rồi đẩy cửa đi vào: “Em ngủ rồi sao?”
Tô Phương Dung đang ngồi trên ghế xem chút tài liệu: “Chưa.”
Cô nhận lấy đĩa trái cây từ tay Tiêu Trình, nói: “Cảm ơn.”
“Giữa anh và em không cần khách sáo như vậy.” Tiêu Trình ngồi xuống, ánh mắt anh ta vẫn cố chấp như trước.
“Anh là khách, tôi đã không tiếp đãi anh tử tế, ngược lại lại để anh làm như vậy.”
“Phương Dung, từ giờ trở đi, em phải tập làm quan với sự xuất hiện của anh.”
Tô Phương Dung sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tiêu Trình.
“Anh là bố của Gia Bảo, cũng là bố của cái thai trong bụng em, cũng là người gần gũi nhất của em.” Khi Tiêu Trình nói những lời này, sắc mặt của anh ta vô cùng tự nhiên, ánh mắt cũng vô cùng ấm áp.
Tô Phương Dung ngơ ngác nhìn anh ta, rồi chậm rãi cụp mắt xuống: “Tiêu Trình, có một chuyện tôi nhất định phải nói với anh.”
“Em vẫn yêu anh trai anh.”
Tô Phương Dung cắn môi, gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiêu Trình mỉm cười: “Điều này không ngăn cản được việc anh vẫn em.”
“Nhưng làm vậy không công bằng với anh.”
“Xã hội này vốn dĩ không công bằng, và anh cũng đã quen với điều đó từ lâu.” Tiêu Trình nở một nụ cười rạng rõ với Tô Phưõng Dung, như thể không có gì có thể làm khó anh ta.
Tiêu Trình vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Mới đầu, cô muốn bài xích hành động này của anh, nhưng dần dần cô lại cố gắng kiềm chế nó.
Tô Phương Dung tự nhủ, muốn bước về phía trước, cô buộc phải thử.
“Phương Dung, anh nhẫn nại hơn em nghĩ đấy.” Tiêu Trình lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.