Chương 347: Không lẽ có ẩn tình gì khác?
Chi Nho
09/06/2021
“Có phải là Tổng giám đốc Tần không? Tôi là Phan Thúy Vy…”
Khi nhận được cuộc gọi nặc danh này, Tần Lệ Phong mơ hồ cảm thấy có điều gì đó.
Khi trở về nhà từ công ty, anh đặt một món đồ lên bàn và khoanh tay nhìn nó.
Gia Bảo và Cư Hàn Lâm đang chơi game, hai đứa trẻ thấy lạ khi thấy anh đứng im lặng nên chạy lại và đứng cạnh anh ấy.
“Bố, đây là cái gì vậy ạ?”
“Bố làm gì vậy, bố đã đứng đó xem một lúc lâu rồi, trong đó rốt cuộc là cái gì vậy ạ?”
Tần Lệ Phong nheo mắt, chậm rãi nói: “Là… bom hẹn giờ.”
Hai đứa trẻ sợ tới mức vội vàng đi tìm Tô Phương Dung.
Không lâu sau, Tô Phương Dung đi ra khỏi phòng, cười nói: “Nghe nói trong nhà chúng ta có bom.”
Tần Lệ Phong kéo cô ra ghế sofa, chỉ vào thứ trên bàn nói: “Ông Quan gửi cho anh cái này.”
“Cái gì?”
Tần Lệ Phong bất lực nói: “ ‘Giang Sơn’ của ông ta.”
Tô Phương Dung ngẩn người, lập tức hiểu được: “Chẳng lẽ ông ta đang suy nghĩ…”
Anh ta gật đầu: “Đúng vậy, ông ta đúng là muốn mượn dao giết người.”
Tô Phương Dung vỗ trán: “Trời ạ, tại sao ông ta lại đi theo đường giống ông Cư vậy! Nhưng mà vấn đề của ông Cư rất dễ giải quyết, ít nhất cũng là làm ăn nghiêm túc. Nhưng ông Quan thì là…là…”
Tần Lệ Phong buồn cười nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, đưa tay bóp má cô: “Trắng có thể hóa đen, đen có thể biến thành trắng. Đây không phải là điều anh lo lắng.”
“Vậy thì anh đang lo lắng về điều gì?”
“Cư Hàn Quân.”
Tô Phương Dung im lặng.
Đây quả thực là một rắc rối lớn.
Cư Hàn Quân mâu thuẫn với bọn họ không phải ngày một ngày hai, nhưng anh ta là con trai duy nhất của ông Cư, bọn họ thật sự có thể giết anh ta sao? Hơn nữa, anh ta lại gia nhập vào địa bàn của ông Quan, anh ta thật sự muốn ép mình phải “đen trắng rạch ròi” sao?
Tô Phương Dung nhìn anh: “Anh có ý kiến gì không?”
Tần Lệ Phong cầm thứ đó lên, tháo ra xem xét, không khỏi ngạc nhiên, đó là chữ viết tay giấy trắng mực đen của Ông Quan, chỉ đích danh anh là người thừa kế.
“Ông ta đang gây rắc rối lớn cho anh.”
Những địa bàn và mối làm ăn của ông Quan cực kỳ nhiều mà không rõ hết được nên không thể nhờ pháp luật bảo vệ, loại “biên bản thừa kế” này không chỉ có thể thu hút sự chú ý của tất cả các bên, sau đó gây ra hỗn loạn, không thể tạo ra bất kỳ hiệu quả thực tế nào. Ông Quan biết điều này, nhưng ông ta vẫn ném rắc rối cho anh, chứng tỏ ông ta muốn anh giúp ông ta chống đỡ và chuyển dời sự chú ý khỏi ông ta.
Tất nhiên, Ông Quan không phải để anh chống đỡ không công, tất cả những lợi ích đều được viết lên đó.
Tô Phương Dung yên lặng nhìn anh: “Vậy anh sẽ đồng ý sao?”
Tần Lệ Phong cười, cất đồ vào túi: “Ừ.”
“Tại sao?” Cô không hiểu, hai công ty không đủ bận cho anh sao? Tại sao chúng ta phải lội trong đống bùn này làm gì?
“Không có chuyện gì, chỉ là anh thấy tên kia ngứa mắt.”
Tô Phương Dung: “…”
Ý là Cư Hàn Quân?
Anh có thể đừng trẻ con như vậy được không!
Tần Lệ Phong tự nhiên có kế hoạch của mình, anh không muốn nói, Tô Phương Dung cũng không có hỏi, tóm lại nếu biết anh đang làm gì thì tốt rồi.
Buổi tối, một vị khách đột nhiên xuất hiện.
Tô Phương Dung rất kinh ngạc: “Tiêu Bảo Lộc?”
Tiêu Bảo Lộc mỉm cười và bước vào với một đống quà: “Cho bọn trẻ.”
Gia Bảo nhìn thấy anh ta thì rất vui, còn giới thiệu Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh với tư cách bạn tốt nhất của mình cho anh tra.
Sau khi tặng quà cho bọn trẻ, Tiêu Bảo Lộc và Tần Lệ Phong đi vào phòng làm việc.
Tô Phương Dung cùng mẹ đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, thỉnh thoảng nhìn về phía phòng làm việc, Phó Ngữ Anh cũng tò mò, nói nhỏ: “Hai anh em họ hòa hợp rồi sao?”
“Có lẽ vậy.”
Tô Phương Dung cũng không chắc, nhưng rất vui khi thấy kết quả như vậy.
“Tốt quá.” Phó Ngữ Anh hài lòng nói: “Ừm, nếu không, mẹ luôn cảm thấy mình nợ Tiêu Bảo Lộc… đó là một chàng trai rất tốt.”
“Mẹ, tất cả đều là quá khứ, tại sao mẹ còn nghĩ nhiều như vậy.”
Phó Ngữ Anh nhìn cô: “Nhưng… nhưng dù sao thì Gia Bảo cũng là …của Tiêu Bảo Lộc…” Nói xong, bà lại thở dài: “Đây là chuyện gì chứ! Cuối cùng lại là một gia đình…”
Vốn dĩ tâm trạng đang rất tốt, nhưng trái tim của Tô Phương Dung bỗng tắc nghẹn sau khi chuyện cũ lại bị khơi ra.
“Con sẽ ra ngoài gặp bọn trẻ.”
Cô đi ra khỏi phòng bếp, nhìn Gia Bảo trong phòng khách, nghĩ đến Tiêu Bảo Lộc, trong lòng cô như có gai.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tần Lệ Phong vừa nhấc mắt liền nhìn thấy cô đang ngẩn người đứng ở cửa phòng khách: “Làm sao vậy?” Anh đi tới, hỏi.
Tô Phương Dung lập tức lắc đầu cười che đậy: “Không sao, nhân tiện, anh đang nói cái gì mà ói lâu như vậy?”
“Làm sao có thể dùng tốc độ nhanh nhất để khiến người khác nghe lời.”
Cô tủm tìm cười nói: “Em tại sao đột nhiên cảm thấy, rơi vào tay hai anh em anh, Cư Hàn Quân là tội nghiệp nhất vậy?”
Anh xoa nhẹ chóp mũi cô: “Phải phân biệt rõ địch ta, đừng hoang mang trước những màn tung hỏa mù.”
Cô nghiêm túc gật đầu: “Đừng lo lắng! Em có thể phân biệt được!”
Tiêu Bảo Lộc vừa đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng hai vợ chồng tình cảm, lập tức ngoảnh mặt đi vào phòng bếp: “Dì à, dì nấu cơm xong chưa ạ? Cháu sắp chết đói rồi!”
“Được, được rồi, sắp xong rồi!” Phó Ngữ Anh cười nói: “Sao vậy, cháu nhớ tài nấu nướng của dì à?”
Tiêu Bảo Lộc cười nói: “Dì nấu ăn ngon như vậy, cháu có thể không nhớ được sao! Cháu đặc biệt tới đây để ăn cơm dì nấu đấy.”
Một vài câu nói khiến Phó Ngữ Anh rất vui mừng: “Cháu này, dẻo miệng thật đấy.”
“Cháu rất được mọi người yêu thích đó dì ạ?”
“Đúng đúng, cháu rất được yêu thích.”
Tần Lệ Phong ánh mắt từ từ hạ xuống, nhẹ giọng nói: “Mẹ có vẻ rất thích Tiêu Bảo Lộc.”
Tô Phương Dung biết anh đang ghen tị, vội vàng giải thích: “Tính tình của Tiêu Bảo Lộc đôi khi giống như trẻ nhỏ, đương nhiên sẽ được người lớn tuổi yêu thích hơn!”
Anh cười nhẹ: “Haha, phải không?”
Nụ cười trên mặt Tô Phương Dung có chút cứng ngắc, như thể cô giẫm phải bãi mìn…
Một lúc lâu sau, cô nói: “Có thể, đó là vì Gia Bảo.”
Tần Lệ Phong giật mình, lúc này mới hiểu ra mọi chuyện.
Anh từ từ nhướng mày, vuốt cằm tự hỏi, có nên nói cho cô biết tất cả sự thật không?
Tuy nhiên, chuyện này đáng lẽ phải nói rõ từ rất lâu trước đây luôn bị trì hoãn vì lý do này hay lý do khác, đến mức sau này anh có được hạnh phúc, anh thường bỏ qua chuyện này…
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Tô Phương Dung hỏi anh rồi bước vào phòng bếp: “Sắp ăn cơm rồi, em đưa mấy đứa Gia Bảo đến phòng ăn đo.”
Sau khi làm thông hai phòng thì không gian rất lớn, Tần Lệ Phong dẫn bọn nhỏ ngồi vào bàn ăn. Tiêu Bảo Lộc cũng ngồi đối diện nhìn anh: “Có tâm sự sao?”
Đây gần như là một sự hiểu biết ngầm giữa hai anh em, dù xa nhau lâu nhưng họ đã quen với biểu cảm và động tác của nhau.
Tần Lệ Phong ánh mắt có chút buồn bực nhìn anh ta: “Cậu còn có mặt mũi nào hỏi sao? Không phải là cậu gây chuyện à!”
Tiêu Bảo Lộc vô tội chỉ vào chính mình: “Tôi đã khiêm tốn như vậy, còn có thể gây chuyện cho anh được sao?”
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại có phản ứng, nhìn Tần Lệ Phong đầy vẻ không tin: “Chuyện quan trọng như vậy, anh thật sự có thể trì hoãn đến bây giờ, anh đúng là…kiên trì đấy.”
Sau đó, nghi ngờ nhìn anh: “Không lẽ anh có bệnh tật gì giấu diếm? Có điều anh cứ yên tâm đi, chúng ta sẽ không cười nhạo… cười nhạo anh…”
Nhìn thấy Tiêu Bảo Lộc nhịn cười đến mức đau khổ, Tần Lệ Phong lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Cậu thật sự là quá rảnh rỗi…”
Cậu ta đang nghĩ cái gì vậy? Điều này có liên quan gì đến việc anh có một căn bệnh ẩn giấu?
Lời nói của Tần Lệ Phong vẫn đủ sức răn đe, Tiêu Bảo Lộc lập tức im bặt vô, trong giây lát, đó là sự phục tùng từ trong xương cốt…
Nhưng ngay sau đó anh ta phản ứng lại, sau đó lại ghét ý thức nô lệ của mình!
Anh ta rõ ràng đã rời khỏi công ty, rời khỏi nhà họ Tần, ra ngoài thành lập sự nghiệp riêng, nhưng tại sao Tần Lệ Phong vẫn có thể chỉ bằng một câu nói cũng có thể khiến anh ta trở lại nguyên hình như trước?
Chết tiệt!
Chẳng lẽ anh ta chỉ có thể sống dưới cái bóng của anh?
Trước đây anh ta vẫn cười cười nói nói, nhưng chẳng mấy chốc, khuôn mặt của Tiêu Bảo Lộc lại cau có.
Gia Bảo nhìn thấy anh ta như thế liền hỏi: “Chú, chú không vui sao?”
Tiêu Bảo Lộc quay mặt về phía Gia Bảo, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười: “Không có chuyện gì, chú vừa nghĩ tới một tên cực kỳ đáng ghét.”
Trẻ con rất tò mò và thích đặt câu hỏi đến tận cùng: “Người nào mà khiến chú thấy đáng ghét thế ạ?”
Tiêu Bảo Lộc mở to hai mắt, liếc nhìn Tần Lệ Phong, khóe miệng mang theo ý cười, thản nhiên nói: “Người đó…ngày nào cũng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, làm gì cũng thích giáo huấn người khác, tóm lại rất khiến người ta không thích!”
Gia Bảo lắng nghe và gật đầu: “Nghe cũng có lý.”
Tần Lệ Phong nhàn nhạt liếc nhìn Tiêu Bảo Lộc: “Xem ra tôi vẫn đối xử quá tốt với cậu ròi.”
Bằng không, theo những gì mà anh ta đã làm trước đây, treo anh ta lên vẫn là nhẹ!
Nhân lúc Gia Bảo không chú ý, Tiêu Bảo Lộc hỏi một cách miễn cưỡng: “Vì anh đã biết mọi chuyện, tại sao anh không nói cho chị ấy biết?”
Tần Lệ Phong bình tĩnh nói: “Tôi đang định nói với cô ấy.”
Tiêu Bảo Lộc lúc này làm như không quan tâm: “Hì hì… tôi muốn xem, sau khi quả bom hạng nặng này nổ tung, chắc chắn sẽ có một trận đẫm máu.”
Tần Lệ Phong quét qua anh ta: “Chuyện này là cậu làm loạn nên cậu chịu trách nhiệm đi.”
Tiêu Bảo Lộc không thể tin vào tai mình: “Tại sao lại là tôi?”
Tần Lệ Phong cũng rất thẳng thắn, khóe miệng lay động như không có chuyện gì: “Cậu đã vất vả lừa gạt chúng tôi như vậy, cứ tưởng là cứ thế mà bỏ qua sao?”
“E hèm… Hiện tại đang không nói chuyện của tôi, là chuyện của anh và Tô Phương Dung đấy!”
“Chuyện của chúng ta không cần cậu lo lắng, chỉ cần cậu giải thích rõ ràng vấn đề của mình.” Tần Lệ Phong đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Tô Phương Dung vừa bưng đồ ăn ra, vừa nhìn thấy anh liền cười nói: “Anh chờ lâu chưa? Đói bụng chưa? Hiện tại có thể ăn cơm rồi…”
Tần Lệ Phong đặt những thứ trong tay cô lên bàn, nắm lấy tay cô đi ra ngoài: “Anh có chuyện muốn nói với em.” Vừa nói, anh vừa chào hỏi nhân tiện đi vào phòng bếp: “Mẹ, chúng con có chuyện cần nói. Con sẽ quay lại sớm.”
“Ừm… hai đứa nói xong rồi quay trở lại sớm nhé.”
Tô Phương Dung hơi ngẩn ra: “Bây giờ? Để ăn xong rồi nói không được sao?”
Anh lắc đầu, ánh mắt kiên định nói: “Anh không muốn kéo nữa.”
Nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy, Tô Phương Dung sửng sốt, không biết anh sẽ nói chuyện quan trọng gì.
“Lệ Phong, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Khi nhận được cuộc gọi nặc danh này, Tần Lệ Phong mơ hồ cảm thấy có điều gì đó.
Khi trở về nhà từ công ty, anh đặt một món đồ lên bàn và khoanh tay nhìn nó.
Gia Bảo và Cư Hàn Lâm đang chơi game, hai đứa trẻ thấy lạ khi thấy anh đứng im lặng nên chạy lại và đứng cạnh anh ấy.
“Bố, đây là cái gì vậy ạ?”
“Bố làm gì vậy, bố đã đứng đó xem một lúc lâu rồi, trong đó rốt cuộc là cái gì vậy ạ?”
Tần Lệ Phong nheo mắt, chậm rãi nói: “Là… bom hẹn giờ.”
Hai đứa trẻ sợ tới mức vội vàng đi tìm Tô Phương Dung.
Không lâu sau, Tô Phương Dung đi ra khỏi phòng, cười nói: “Nghe nói trong nhà chúng ta có bom.”
Tần Lệ Phong kéo cô ra ghế sofa, chỉ vào thứ trên bàn nói: “Ông Quan gửi cho anh cái này.”
“Cái gì?”
Tần Lệ Phong bất lực nói: “ ‘Giang Sơn’ của ông ta.”
Tô Phương Dung ngẩn người, lập tức hiểu được: “Chẳng lẽ ông ta đang suy nghĩ…”
Anh ta gật đầu: “Đúng vậy, ông ta đúng là muốn mượn dao giết người.”
Tô Phương Dung vỗ trán: “Trời ạ, tại sao ông ta lại đi theo đường giống ông Cư vậy! Nhưng mà vấn đề của ông Cư rất dễ giải quyết, ít nhất cũng là làm ăn nghiêm túc. Nhưng ông Quan thì là…là…”
Tần Lệ Phong buồn cười nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, đưa tay bóp má cô: “Trắng có thể hóa đen, đen có thể biến thành trắng. Đây không phải là điều anh lo lắng.”
“Vậy thì anh đang lo lắng về điều gì?”
“Cư Hàn Quân.”
Tô Phương Dung im lặng.
Đây quả thực là một rắc rối lớn.
Cư Hàn Quân mâu thuẫn với bọn họ không phải ngày một ngày hai, nhưng anh ta là con trai duy nhất của ông Cư, bọn họ thật sự có thể giết anh ta sao? Hơn nữa, anh ta lại gia nhập vào địa bàn của ông Quan, anh ta thật sự muốn ép mình phải “đen trắng rạch ròi” sao?
Tô Phương Dung nhìn anh: “Anh có ý kiến gì không?”
Tần Lệ Phong cầm thứ đó lên, tháo ra xem xét, không khỏi ngạc nhiên, đó là chữ viết tay giấy trắng mực đen của Ông Quan, chỉ đích danh anh là người thừa kế.
“Ông ta đang gây rắc rối lớn cho anh.”
Những địa bàn và mối làm ăn của ông Quan cực kỳ nhiều mà không rõ hết được nên không thể nhờ pháp luật bảo vệ, loại “biên bản thừa kế” này không chỉ có thể thu hút sự chú ý của tất cả các bên, sau đó gây ra hỗn loạn, không thể tạo ra bất kỳ hiệu quả thực tế nào. Ông Quan biết điều này, nhưng ông ta vẫn ném rắc rối cho anh, chứng tỏ ông ta muốn anh giúp ông ta chống đỡ và chuyển dời sự chú ý khỏi ông ta.
Tất nhiên, Ông Quan không phải để anh chống đỡ không công, tất cả những lợi ích đều được viết lên đó.
Tô Phương Dung yên lặng nhìn anh: “Vậy anh sẽ đồng ý sao?”
Tần Lệ Phong cười, cất đồ vào túi: “Ừ.”
“Tại sao?” Cô không hiểu, hai công ty không đủ bận cho anh sao? Tại sao chúng ta phải lội trong đống bùn này làm gì?
“Không có chuyện gì, chỉ là anh thấy tên kia ngứa mắt.”
Tô Phương Dung: “…”
Ý là Cư Hàn Quân?
Anh có thể đừng trẻ con như vậy được không!
Tần Lệ Phong tự nhiên có kế hoạch của mình, anh không muốn nói, Tô Phương Dung cũng không có hỏi, tóm lại nếu biết anh đang làm gì thì tốt rồi.
Buổi tối, một vị khách đột nhiên xuất hiện.
Tô Phương Dung rất kinh ngạc: “Tiêu Bảo Lộc?”
Tiêu Bảo Lộc mỉm cười và bước vào với một đống quà: “Cho bọn trẻ.”
Gia Bảo nhìn thấy anh ta thì rất vui, còn giới thiệu Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh với tư cách bạn tốt nhất của mình cho anh tra.
Sau khi tặng quà cho bọn trẻ, Tiêu Bảo Lộc và Tần Lệ Phong đi vào phòng làm việc.
Tô Phương Dung cùng mẹ đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, thỉnh thoảng nhìn về phía phòng làm việc, Phó Ngữ Anh cũng tò mò, nói nhỏ: “Hai anh em họ hòa hợp rồi sao?”
“Có lẽ vậy.”
Tô Phương Dung cũng không chắc, nhưng rất vui khi thấy kết quả như vậy.
“Tốt quá.” Phó Ngữ Anh hài lòng nói: “Ừm, nếu không, mẹ luôn cảm thấy mình nợ Tiêu Bảo Lộc… đó là một chàng trai rất tốt.”
“Mẹ, tất cả đều là quá khứ, tại sao mẹ còn nghĩ nhiều như vậy.”
Phó Ngữ Anh nhìn cô: “Nhưng… nhưng dù sao thì Gia Bảo cũng là …của Tiêu Bảo Lộc…” Nói xong, bà lại thở dài: “Đây là chuyện gì chứ! Cuối cùng lại là một gia đình…”
Vốn dĩ tâm trạng đang rất tốt, nhưng trái tim của Tô Phương Dung bỗng tắc nghẹn sau khi chuyện cũ lại bị khơi ra.
“Con sẽ ra ngoài gặp bọn trẻ.”
Cô đi ra khỏi phòng bếp, nhìn Gia Bảo trong phòng khách, nghĩ đến Tiêu Bảo Lộc, trong lòng cô như có gai.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tần Lệ Phong vừa nhấc mắt liền nhìn thấy cô đang ngẩn người đứng ở cửa phòng khách: “Làm sao vậy?” Anh đi tới, hỏi.
Tô Phương Dung lập tức lắc đầu cười che đậy: “Không sao, nhân tiện, anh đang nói cái gì mà ói lâu như vậy?”
“Làm sao có thể dùng tốc độ nhanh nhất để khiến người khác nghe lời.”
Cô tủm tìm cười nói: “Em tại sao đột nhiên cảm thấy, rơi vào tay hai anh em anh, Cư Hàn Quân là tội nghiệp nhất vậy?”
Anh xoa nhẹ chóp mũi cô: “Phải phân biệt rõ địch ta, đừng hoang mang trước những màn tung hỏa mù.”
Cô nghiêm túc gật đầu: “Đừng lo lắng! Em có thể phân biệt được!”
Tiêu Bảo Lộc vừa đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng hai vợ chồng tình cảm, lập tức ngoảnh mặt đi vào phòng bếp: “Dì à, dì nấu cơm xong chưa ạ? Cháu sắp chết đói rồi!”
“Được, được rồi, sắp xong rồi!” Phó Ngữ Anh cười nói: “Sao vậy, cháu nhớ tài nấu nướng của dì à?”
Tiêu Bảo Lộc cười nói: “Dì nấu ăn ngon như vậy, cháu có thể không nhớ được sao! Cháu đặc biệt tới đây để ăn cơm dì nấu đấy.”
Một vài câu nói khiến Phó Ngữ Anh rất vui mừng: “Cháu này, dẻo miệng thật đấy.”
“Cháu rất được mọi người yêu thích đó dì ạ?”
“Đúng đúng, cháu rất được yêu thích.”
Tần Lệ Phong ánh mắt từ từ hạ xuống, nhẹ giọng nói: “Mẹ có vẻ rất thích Tiêu Bảo Lộc.”
Tô Phương Dung biết anh đang ghen tị, vội vàng giải thích: “Tính tình của Tiêu Bảo Lộc đôi khi giống như trẻ nhỏ, đương nhiên sẽ được người lớn tuổi yêu thích hơn!”
Anh cười nhẹ: “Haha, phải không?”
Nụ cười trên mặt Tô Phương Dung có chút cứng ngắc, như thể cô giẫm phải bãi mìn…
Một lúc lâu sau, cô nói: “Có thể, đó là vì Gia Bảo.”
Tần Lệ Phong giật mình, lúc này mới hiểu ra mọi chuyện.
Anh từ từ nhướng mày, vuốt cằm tự hỏi, có nên nói cho cô biết tất cả sự thật không?
Tuy nhiên, chuyện này đáng lẽ phải nói rõ từ rất lâu trước đây luôn bị trì hoãn vì lý do này hay lý do khác, đến mức sau này anh có được hạnh phúc, anh thường bỏ qua chuyện này…
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Tô Phương Dung hỏi anh rồi bước vào phòng bếp: “Sắp ăn cơm rồi, em đưa mấy đứa Gia Bảo đến phòng ăn đo.”
Sau khi làm thông hai phòng thì không gian rất lớn, Tần Lệ Phong dẫn bọn nhỏ ngồi vào bàn ăn. Tiêu Bảo Lộc cũng ngồi đối diện nhìn anh: “Có tâm sự sao?”
Đây gần như là một sự hiểu biết ngầm giữa hai anh em, dù xa nhau lâu nhưng họ đã quen với biểu cảm và động tác của nhau.
Tần Lệ Phong ánh mắt có chút buồn bực nhìn anh ta: “Cậu còn có mặt mũi nào hỏi sao? Không phải là cậu gây chuyện à!”
Tiêu Bảo Lộc vô tội chỉ vào chính mình: “Tôi đã khiêm tốn như vậy, còn có thể gây chuyện cho anh được sao?”
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại có phản ứng, nhìn Tần Lệ Phong đầy vẻ không tin: “Chuyện quan trọng như vậy, anh thật sự có thể trì hoãn đến bây giờ, anh đúng là…kiên trì đấy.”
Sau đó, nghi ngờ nhìn anh: “Không lẽ anh có bệnh tật gì giấu diếm? Có điều anh cứ yên tâm đi, chúng ta sẽ không cười nhạo… cười nhạo anh…”
Nhìn thấy Tiêu Bảo Lộc nhịn cười đến mức đau khổ, Tần Lệ Phong lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Cậu thật sự là quá rảnh rỗi…”
Cậu ta đang nghĩ cái gì vậy? Điều này có liên quan gì đến việc anh có một căn bệnh ẩn giấu?
Lời nói của Tần Lệ Phong vẫn đủ sức răn đe, Tiêu Bảo Lộc lập tức im bặt vô, trong giây lát, đó là sự phục tùng từ trong xương cốt…
Nhưng ngay sau đó anh ta phản ứng lại, sau đó lại ghét ý thức nô lệ của mình!
Anh ta rõ ràng đã rời khỏi công ty, rời khỏi nhà họ Tần, ra ngoài thành lập sự nghiệp riêng, nhưng tại sao Tần Lệ Phong vẫn có thể chỉ bằng một câu nói cũng có thể khiến anh ta trở lại nguyên hình như trước?
Chết tiệt!
Chẳng lẽ anh ta chỉ có thể sống dưới cái bóng của anh?
Trước đây anh ta vẫn cười cười nói nói, nhưng chẳng mấy chốc, khuôn mặt của Tiêu Bảo Lộc lại cau có.
Gia Bảo nhìn thấy anh ta như thế liền hỏi: “Chú, chú không vui sao?”
Tiêu Bảo Lộc quay mặt về phía Gia Bảo, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười: “Không có chuyện gì, chú vừa nghĩ tới một tên cực kỳ đáng ghét.”
Trẻ con rất tò mò và thích đặt câu hỏi đến tận cùng: “Người nào mà khiến chú thấy đáng ghét thế ạ?”
Tiêu Bảo Lộc mở to hai mắt, liếc nhìn Tần Lệ Phong, khóe miệng mang theo ý cười, thản nhiên nói: “Người đó…ngày nào cũng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, làm gì cũng thích giáo huấn người khác, tóm lại rất khiến người ta không thích!”
Gia Bảo lắng nghe và gật đầu: “Nghe cũng có lý.”
Tần Lệ Phong nhàn nhạt liếc nhìn Tiêu Bảo Lộc: “Xem ra tôi vẫn đối xử quá tốt với cậu ròi.”
Bằng không, theo những gì mà anh ta đã làm trước đây, treo anh ta lên vẫn là nhẹ!
Nhân lúc Gia Bảo không chú ý, Tiêu Bảo Lộc hỏi một cách miễn cưỡng: “Vì anh đã biết mọi chuyện, tại sao anh không nói cho chị ấy biết?”
Tần Lệ Phong bình tĩnh nói: “Tôi đang định nói với cô ấy.”
Tiêu Bảo Lộc lúc này làm như không quan tâm: “Hì hì… tôi muốn xem, sau khi quả bom hạng nặng này nổ tung, chắc chắn sẽ có một trận đẫm máu.”
Tần Lệ Phong quét qua anh ta: “Chuyện này là cậu làm loạn nên cậu chịu trách nhiệm đi.”
Tiêu Bảo Lộc không thể tin vào tai mình: “Tại sao lại là tôi?”
Tần Lệ Phong cũng rất thẳng thắn, khóe miệng lay động như không có chuyện gì: “Cậu đã vất vả lừa gạt chúng tôi như vậy, cứ tưởng là cứ thế mà bỏ qua sao?”
“E hèm… Hiện tại đang không nói chuyện của tôi, là chuyện của anh và Tô Phương Dung đấy!”
“Chuyện của chúng ta không cần cậu lo lắng, chỉ cần cậu giải thích rõ ràng vấn đề của mình.” Tần Lệ Phong đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Tô Phương Dung vừa bưng đồ ăn ra, vừa nhìn thấy anh liền cười nói: “Anh chờ lâu chưa? Đói bụng chưa? Hiện tại có thể ăn cơm rồi…”
Tần Lệ Phong đặt những thứ trong tay cô lên bàn, nắm lấy tay cô đi ra ngoài: “Anh có chuyện muốn nói với em.” Vừa nói, anh vừa chào hỏi nhân tiện đi vào phòng bếp: “Mẹ, chúng con có chuyện cần nói. Con sẽ quay lại sớm.”
“Ừm… hai đứa nói xong rồi quay trở lại sớm nhé.”
Tô Phương Dung hơi ngẩn ra: “Bây giờ? Để ăn xong rồi nói không được sao?”
Anh lắc đầu, ánh mắt kiên định nói: “Anh không muốn kéo nữa.”
Nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy, Tô Phương Dung sửng sốt, không biết anh sẽ nói chuyện quan trọng gì.
“Lệ Phong, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.