Chương 94: Mẹ! Chú đói bụng!.
Chi Nho
30/04/2021
Nghe vậy, Gia Bảo lập tức nói: “Mẹ! Chú đói bụng! Mẹ mau đi nấu đồ ăn đi! Đừng để chú đói hư người!”
Tần Lệ Phong nâng tay gõ lên trán cậu bé: “Có lương tâm, không uổng công thương cháu.”
Gia Bảo lập tức ưỡn ngực, trong lòng sinh ra cảm giác tự hào.
Thấy con trai thiên vị người ngoài, Tô Phương Dung liếc nhìn hai người, không tiện hỏi thêm mà bất đắc dĩ đi vào bếp, lại thò đầu ra hỏi: “Chỉ còn thừa bữa tối thôi.”
Tần Lệ Phong đặt Gia Bảo xuống: “Không sao.”
Tô Phương Dung lại bưng đồ ăn lên bàn, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ anh ta chưa ăn cơm ở bệnh viện? Ngẫm lại cũng đúng, tình huống như vậy thì chắc cũng không có thời gian ăn cơm.
Tần Lệ Phong tiếp nhận bát đũa từ tay Tô Phương Dung, cúi đầu ăn cơm. Tô Phương Dung ngồi đối diện, Gia Bảo ngồi bên cạnh, hai người nhìn anh ăn cơm.
“Cô Ngọc Vân còn ổn không?”
Tô Phương Dung hỏi.
Tần Lệ Phong gật đầu, không có cảm xúc dư thừa: “Bác sĩ nói không có vấn đề.”
Gia Bảo vội hỏi: “Chú, mẹ cháu nói buổi tối chú muốn ngủ với dì, đúng không ạ?”
Tần Lệ Phong khựng lại. Tô Phương Dung ngẩn người, đỏ mặt gõ đầu con trai: “Mẹ nói vậy hồi nào?”
Gia Bảo ôm đầu né tránh: “Mẹ, cô giáo bảo phải làm bạn nhỏ thành thật, không để nói dối.”
“Nhưng… Nhưng mà…”
Gia Bảo ngẩng đầu: “Dù sao Gia Bảo sẽ không nói dối.”
Tô Phương Dung: “…”
Tần Lệ Phong ngẩng đầu, lên án nhìn cô: “Cô nói với con cái như thế à?”
Tô Phương Dung khóc không ra nước mắt: “Tôi chỉ nói buổi tối chú phải chăm sóc cho dì thôi.”
Tần Lệ Phong híp mắt. Tô Phương Dung cúi đầu không dám lên tiếng.
Gia Bảo chạy vào phòng chơi game, hai người nhất thời không nói chuyện. Tô Phương Dung chống cằm ngồi bên cạnh nhìn anh ăn cơm. Gương mặt lạnh lùng của anh dưới ánh đèn có vẻ mềm mại hơn nhiều.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, Tần Lệ Phong giương mắt, nhếch môi: “Đẹp không?”
Nụ cười lơ đễnh hơi chói mắt, Tô Phương Dung cảm thấy chắc chắn mình đỏ mặt, không hiểu sao lại thấy bối rối. Cô quay mặt đi: “Tổng giám đốc Tần, tôi cho rằng chỉ có giám đốc Tiêu mới mắc bệnh tự luyến.”
“Ha…” Tần Lệ Phong cười một tiếng, cúi đầu ăn cơm.
Gia Bảo chạy tới nhìn hai người, vui vẻ chọc chân Tần Lệ Phong: “Chú ơi, lát nữa chơi game với Gia Bảo đi. Mẹ ngốc lắm, cứ thua mãi! Chơi với mẹ cứ phải nhường mẹ, chán lắm.”
Tô Phương Dung cúi đầu thấp hơn, cảm thấy hôm nay hình tượng của mình thật nhỏ bé.
Tần Lệ Phong đồng ý, nở nụ cười khẽ.
Sau khi ăn cơm, Tần Lệ Phong và Gia Bảo ngồi trong phòng khách chơi game. Tô Phương Dung nhìn trên bàn không còn một miếng nào, xem ra anh ta thật sự đói bụng, ăn hết sạch sẽ. Cô không nhịn được nở nụ cười. Cô thu dọn chén đĩa, im lặng lau bàn, liếc nhìn thấy một lớn một nhỏ trong phòng khách vô cùng hài hòa. Mãi tới lúc này, cô mới bắt đầu nhận thấy mặc dù trên con đường trưởng thành của Gia Bảo đã có cô che chở, nhưng vẫn thiếu gì đó.
“Chú… Chỗ này phải nhảy lên… Chú thấy chưa? Làm thế này này.” Gia Bảo ông cụ non dạy dỗ Tần Lệ Phong.
“Thế này à?”
“Đúng!” Gia Bảo mở to mắt, hớn hở cười: “Cháu dạy nhóc mập nhóc ốm thật nhiều lần mà các bạn ấy không học được, chú giỏi quá!”
Tần Lệ Phong cũng cười xoa đầu cậu bé: “Nào, chơi tiếp.”
Gia Bảo lại bò lên người anh, nhỏ giọng nói: “Chú ơi, chú thường xuyên tới chơi với Gia Bảo được không?”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Chú cố gắng.”
“Còn cả… Mấy viên đá mà bà cố tặng cho cháu đều bị mẹ tịch thu…”
Thấy cậu bé tội nghiệp, Tần Lệ Phong bật cười: “Cháu còn quá nhỏ, mấy thứ kia lại quá đắt tiền, đưa cho mẹ giữ mới an toàn.”
Nhưng Gia Bảo lại lắc đầu: “Mẹ bảo phải trả lại cho chú. Nhưng… Cháu rất thích mấy viên đá đó, còn muốn tặng cho Phi Diệp…”
Anh cúi đầu hỏi: “Phi Diệp? Cô bé xinh đẹp kia hả?”
Gia Bảo thẹn thùng vùi mặt vào lòng anh: “Vâng…”
Tần Lệ Phong nhếch môi cười, bóp má cậu bé: “Biết tặng đồ cho con gái, xem ra là trưởng thành rồi.”
“Chú đừng nói cho mẹ cháu nhé!”
Lúc này, Tô Phương Dung đi tới nhìn hai người: “Sao không chơi nữa?”
Gia Bảo có tật giật mình xoay người qua, rời khỏi lòng Tần Lệ Phong, ngồi nghiêm chỉnh: “Bọn con đang nghiên cứu chiến thuật.”
Tô Phương Dung cúi đầu nhéo má Gia Bảo: “Đừng chơi quá khuya, phải ngủ sớm đấy.”
Gia Bảo nháy mắt với Tần Lệ Phong: “Chú còn muốn chơi nữa, con chỉ chơi với chú ấy thôi.”
Tô Phương Dung nhìn Tần Lệ Phong. Tần Lệ Phong nhún vai: “Thằng bé nói đúng.”
Gia Bảo cười vui vẻ. Chú thật trượng nghĩa! Tô Phương Dung bât đắc dĩ đưa trái cây đã gọt cho hai người: “Gia Bảo, ăn trái cây xonh nhớ đánh răng, 9 giờ phải lên giường ngủ.
Gia Bảo lưu luyến cắn môi, nhìn Tần Lệ Phong rồi năn nỉ: “Mẹ, tối nay con có thể ngủ muộn chút được không?”
“Không được, phải ngủ sớm dậy sớm, nghe lời.” Cô xoa đầu Gia Bảo.
Gia Bảo cắn một miếng táo được cắt hình con thỏ, đưa nửa miếng còn lại bên miệng Tần Lệ Phong: “Chú ăn đi.”
Biết Tần Lệ Phong thích sạch sẽ nên Tô Phương Dung muốn ngăn cản, nhưng Tần Lệ Phong lại không hề do dự, há miệng ăn nửa miếng còn lại. Tô Phương Dung sửng sốt.
Ăn trái cây xong, Gia Bảo vào nhà vệ sinh, ngoan ngoãn đánh răng rửa miệng. Sau đó cậu bé đi ra, lại bò lên đùi Tần Lệ Phong: “Chú ơi, chú kể chuyện cổ tích cho Gia Bảo được không?”
Thấy con trai trăm phương nghìn kế không muốn cho Tần Lệ Phong rời đi, Tô Phương Dung chỉ có thể khẽ mắng: “Gia Bảo, con không thể như vậy.”
Gia Bảo rũ mi mắt. Tần Lệ Phong bế cậu bé lên: “Ừ, kể chuyện cổ tích.”
Tô Phương Dung kinh ngạc vô cùng, không ngờ tổng giám đốc Tần kể chuyện cổ tích cho trẻ con là như thế nào…
Anh bế Gia Bảo vào phòng, cầm sách mà Gia Bảo đưa cho mình, cau mày hỏi: “Bây giờ cháu còn đọc cuốn này à?”
Gia Bảo gật đầu: “Mẹ mua cho cháu.”
Tô Phương Dung đứng ở cửa. Rõ ràng là nhà mình, cô lại có vẻ không được tự nhiên: “Có vấn đề sao?”
Tần Lệ Phong giơ cuốn sách lên: “Cô cho một bé trai đọc ‘Nàng Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn’, ‘Cô Bé Lọ Lem’, ‘Người Đẹp Và Quái Vật’ hả?”
Tô Phương Dung cúi đầu, ngón tay cạy khung cửa: “Đều là truyện cổ tích kinh điển mà…”
Tần Lệ Phong đanh mặt nhét hết sách xuống gầm giường, nói với Gia Bảo: “Hôm nay không nghe chuyện cổ tích, chú kể cho cháu nghe một câu chuyện mới.”
“Thật ạ?”
Gia Bảo phấn khởi suýt nữa nhảy cẫng lên: “Tuyệt quá!”
Thấy con trai vui vẻ, Tô Phương Dung mới phát hiện thì ra lúc trước cậu nhóc ôm mình nói “Mẹ kể chuyện hay nhất” đều là thừa mình!
Tần Lệ Phong đắp chăn cho cậu bé, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có một người đàn ông trẻ tuổi, ban đầu làm nhân viên cấp thấp trong một công ty lớn ở phố Wall…”
“À cháu biết, phố Wall ở New York, New York ở nước Mỹ!”
Anh cười khen ngợi, nói tiếp: “Sau này anh ta làm quản lý cổ phiếu…”
“Chú ơi, cái gì gọi là quản lý cổ phiếu?”
“Quản lý cổ phiếu tức là…”
Tô Phương Dung không dám tin Tần Lệ Phong lại kể cho một đứa bé năm tuổi nghe câu chuyện về con sói phố Wall!
Mười mấy phút sau, nhìn con trai đã ngủ trong lòng Tần Lệ Phong, Tô Phương Dung nhanh chóng tiến lên giúp anh cho cậu bé nằm lên giường rồi đắp chăn. Hai người rời khỏi phòng, Tô Phương Dung liên tục nói: “Xin lỗi anh, Gia Bảo rất hiếm khi bám người như vậy.”
“Không sao.” Anh quen thuộc vào bếp, mở tủ lạnh rót một ly nước đá cho mình.
Tô Phương Dung đi tới: “Không ngờ anh còn rất biết dỗ con nít.”
Anh liếc nhìn cô: “Tôi cũng không ngờ cô lại có một đứa con trai lớn như thế.”
Tô Phương Dung bị kiềm hãm, khẽ mím môi nói: “Đáng nhẽ tôi phải nói cho anh từ sớm, nhưng cảm thấy không cần thiết, dù gì cũng là đời tư của tôi. Hơn nữa lúc trước để vào làm việc, tôi cũng che giấu sự thật này.”
Anh đứng trước mặt cô: “Không có gì phải xấu hổ.”
Tô Phương Dung chấn động, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh. Mặc dù cô cũng không cảm thấy mất mặt, nhưng anh nói câu này lại khiến cô rung động. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt Tô Phương Dung vô cùng mềm mại.
Tần Lệ Phong nhìn cô hỏi: “Cô với Quý Bình Long làm hòa rồi à?”
Nghe vậy, Tô Phương Dung sửng sốt, khẽ lắc đầu: “Tại sao anh lại hỏi vậy?”
“Vậy thì tại sao anh ta lại đến đón cô tan tầm?”
Anh buột miệng nói, giọng điệu như chất vấn.
Tô Phương Dung cau mày, rũ mi mắt hồi lâu mới trả lời: “Dù anh ta nghĩ gì thì tôi cũng không có khả năng chọn cuộc sống như trước kia, người cũ của trước kia.” Huống chi cô đã có Gia Bảo, cô sẽ không để con trai mình chịu thiệt thòi!
“Bây giờ cô muốn chọn ai?”
Anh híp mắt, hùng hổ hỏi.
Tô Phương Dung hơi hoảng hốt, lại không biết nên trả lời như thế nào. Có lẽ là ánh đèn quá mờ ám, thân thể quá ấm áp, Tần Lệ Phong cúi đầu kề sát trán cô. Ánh mắt của anh như có sức hấp dẫn kỳ lạ khiến cô kìm lòng không đậu bị mê hoặc… Anh cúi đầu, càng ngày càng đến gần cô…
Tiếng chìa khóa chuyển động vang lên.
“Chị, em đã về rồi!” Giọng Tô Thanh Vân vang lên ngoài cửa. Tô Phương Dung sửng sốt, gò má nóng rực, vội vàng lùi lại một bước.
Tần Lệ Phong híp mắt nhìn Tô Thanh Vân xuất hiện ở cửa, ánh mắt rõ ràng khó chịu.
Tô Thanh Vân vào nhà thấy Tần Lệ Phong, sững sờ tại chỗ: “Tổng… Tổng giám đốc Tần?”
Sau đó cô ta cắn môi, trong lòng buồn bực, chết tiệt, sao mình lại đồng ý Triệu Gia Khiêm ra ngoài chơi chứ! Làm lỡ mất cơ hội tuyệt vời!
Tần Lệ Phong cầm áo khoáng lên, nhìn Tô Phương Dung: “Tôi đi đây.”
Tô Phương Dung không hiểu ánh mắt của anh, chỉ gật đầu, thoạt nhìn như ước gì anh mau chóng rời đi. Tần Lệ Phong híp mắt như đang kìm nén.
Tần Lệ Phong nâng tay gõ lên trán cậu bé: “Có lương tâm, không uổng công thương cháu.”
Gia Bảo lập tức ưỡn ngực, trong lòng sinh ra cảm giác tự hào.
Thấy con trai thiên vị người ngoài, Tô Phương Dung liếc nhìn hai người, không tiện hỏi thêm mà bất đắc dĩ đi vào bếp, lại thò đầu ra hỏi: “Chỉ còn thừa bữa tối thôi.”
Tần Lệ Phong đặt Gia Bảo xuống: “Không sao.”
Tô Phương Dung lại bưng đồ ăn lên bàn, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ anh ta chưa ăn cơm ở bệnh viện? Ngẫm lại cũng đúng, tình huống như vậy thì chắc cũng không có thời gian ăn cơm.
Tần Lệ Phong tiếp nhận bát đũa từ tay Tô Phương Dung, cúi đầu ăn cơm. Tô Phương Dung ngồi đối diện, Gia Bảo ngồi bên cạnh, hai người nhìn anh ăn cơm.
“Cô Ngọc Vân còn ổn không?”
Tô Phương Dung hỏi.
Tần Lệ Phong gật đầu, không có cảm xúc dư thừa: “Bác sĩ nói không có vấn đề.”
Gia Bảo vội hỏi: “Chú, mẹ cháu nói buổi tối chú muốn ngủ với dì, đúng không ạ?”
Tần Lệ Phong khựng lại. Tô Phương Dung ngẩn người, đỏ mặt gõ đầu con trai: “Mẹ nói vậy hồi nào?”
Gia Bảo ôm đầu né tránh: “Mẹ, cô giáo bảo phải làm bạn nhỏ thành thật, không để nói dối.”
“Nhưng… Nhưng mà…”
Gia Bảo ngẩng đầu: “Dù sao Gia Bảo sẽ không nói dối.”
Tô Phương Dung: “…”
Tần Lệ Phong ngẩng đầu, lên án nhìn cô: “Cô nói với con cái như thế à?”
Tô Phương Dung khóc không ra nước mắt: “Tôi chỉ nói buổi tối chú phải chăm sóc cho dì thôi.”
Tần Lệ Phong híp mắt. Tô Phương Dung cúi đầu không dám lên tiếng.
Gia Bảo chạy vào phòng chơi game, hai người nhất thời không nói chuyện. Tô Phương Dung chống cằm ngồi bên cạnh nhìn anh ăn cơm. Gương mặt lạnh lùng của anh dưới ánh đèn có vẻ mềm mại hơn nhiều.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, Tần Lệ Phong giương mắt, nhếch môi: “Đẹp không?”
Nụ cười lơ đễnh hơi chói mắt, Tô Phương Dung cảm thấy chắc chắn mình đỏ mặt, không hiểu sao lại thấy bối rối. Cô quay mặt đi: “Tổng giám đốc Tần, tôi cho rằng chỉ có giám đốc Tiêu mới mắc bệnh tự luyến.”
“Ha…” Tần Lệ Phong cười một tiếng, cúi đầu ăn cơm.
Gia Bảo chạy tới nhìn hai người, vui vẻ chọc chân Tần Lệ Phong: “Chú ơi, lát nữa chơi game với Gia Bảo đi. Mẹ ngốc lắm, cứ thua mãi! Chơi với mẹ cứ phải nhường mẹ, chán lắm.”
Tô Phương Dung cúi đầu thấp hơn, cảm thấy hôm nay hình tượng của mình thật nhỏ bé.
Tần Lệ Phong đồng ý, nở nụ cười khẽ.
Sau khi ăn cơm, Tần Lệ Phong và Gia Bảo ngồi trong phòng khách chơi game. Tô Phương Dung nhìn trên bàn không còn một miếng nào, xem ra anh ta thật sự đói bụng, ăn hết sạch sẽ. Cô không nhịn được nở nụ cười. Cô thu dọn chén đĩa, im lặng lau bàn, liếc nhìn thấy một lớn một nhỏ trong phòng khách vô cùng hài hòa. Mãi tới lúc này, cô mới bắt đầu nhận thấy mặc dù trên con đường trưởng thành của Gia Bảo đã có cô che chở, nhưng vẫn thiếu gì đó.
“Chú… Chỗ này phải nhảy lên… Chú thấy chưa? Làm thế này này.” Gia Bảo ông cụ non dạy dỗ Tần Lệ Phong.
“Thế này à?”
“Đúng!” Gia Bảo mở to mắt, hớn hở cười: “Cháu dạy nhóc mập nhóc ốm thật nhiều lần mà các bạn ấy không học được, chú giỏi quá!”
Tần Lệ Phong cũng cười xoa đầu cậu bé: “Nào, chơi tiếp.”
Gia Bảo lại bò lên người anh, nhỏ giọng nói: “Chú ơi, chú thường xuyên tới chơi với Gia Bảo được không?”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Chú cố gắng.”
“Còn cả… Mấy viên đá mà bà cố tặng cho cháu đều bị mẹ tịch thu…”
Thấy cậu bé tội nghiệp, Tần Lệ Phong bật cười: “Cháu còn quá nhỏ, mấy thứ kia lại quá đắt tiền, đưa cho mẹ giữ mới an toàn.”
Nhưng Gia Bảo lại lắc đầu: “Mẹ bảo phải trả lại cho chú. Nhưng… Cháu rất thích mấy viên đá đó, còn muốn tặng cho Phi Diệp…”
Anh cúi đầu hỏi: “Phi Diệp? Cô bé xinh đẹp kia hả?”
Gia Bảo thẹn thùng vùi mặt vào lòng anh: “Vâng…”
Tần Lệ Phong nhếch môi cười, bóp má cậu bé: “Biết tặng đồ cho con gái, xem ra là trưởng thành rồi.”
“Chú đừng nói cho mẹ cháu nhé!”
Lúc này, Tô Phương Dung đi tới nhìn hai người: “Sao không chơi nữa?”
Gia Bảo có tật giật mình xoay người qua, rời khỏi lòng Tần Lệ Phong, ngồi nghiêm chỉnh: “Bọn con đang nghiên cứu chiến thuật.”
Tô Phương Dung cúi đầu nhéo má Gia Bảo: “Đừng chơi quá khuya, phải ngủ sớm đấy.”
Gia Bảo nháy mắt với Tần Lệ Phong: “Chú còn muốn chơi nữa, con chỉ chơi với chú ấy thôi.”
Tô Phương Dung nhìn Tần Lệ Phong. Tần Lệ Phong nhún vai: “Thằng bé nói đúng.”
Gia Bảo cười vui vẻ. Chú thật trượng nghĩa! Tô Phương Dung bât đắc dĩ đưa trái cây đã gọt cho hai người: “Gia Bảo, ăn trái cây xonh nhớ đánh răng, 9 giờ phải lên giường ngủ.
Gia Bảo lưu luyến cắn môi, nhìn Tần Lệ Phong rồi năn nỉ: “Mẹ, tối nay con có thể ngủ muộn chút được không?”
“Không được, phải ngủ sớm dậy sớm, nghe lời.” Cô xoa đầu Gia Bảo.
Gia Bảo cắn một miếng táo được cắt hình con thỏ, đưa nửa miếng còn lại bên miệng Tần Lệ Phong: “Chú ăn đi.”
Biết Tần Lệ Phong thích sạch sẽ nên Tô Phương Dung muốn ngăn cản, nhưng Tần Lệ Phong lại không hề do dự, há miệng ăn nửa miếng còn lại. Tô Phương Dung sửng sốt.
Ăn trái cây xong, Gia Bảo vào nhà vệ sinh, ngoan ngoãn đánh răng rửa miệng. Sau đó cậu bé đi ra, lại bò lên đùi Tần Lệ Phong: “Chú ơi, chú kể chuyện cổ tích cho Gia Bảo được không?”
Thấy con trai trăm phương nghìn kế không muốn cho Tần Lệ Phong rời đi, Tô Phương Dung chỉ có thể khẽ mắng: “Gia Bảo, con không thể như vậy.”
Gia Bảo rũ mi mắt. Tần Lệ Phong bế cậu bé lên: “Ừ, kể chuyện cổ tích.”
Tô Phương Dung kinh ngạc vô cùng, không ngờ tổng giám đốc Tần kể chuyện cổ tích cho trẻ con là như thế nào…
Anh bế Gia Bảo vào phòng, cầm sách mà Gia Bảo đưa cho mình, cau mày hỏi: “Bây giờ cháu còn đọc cuốn này à?”
Gia Bảo gật đầu: “Mẹ mua cho cháu.”
Tô Phương Dung đứng ở cửa. Rõ ràng là nhà mình, cô lại có vẻ không được tự nhiên: “Có vấn đề sao?”
Tần Lệ Phong giơ cuốn sách lên: “Cô cho một bé trai đọc ‘Nàng Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn’, ‘Cô Bé Lọ Lem’, ‘Người Đẹp Và Quái Vật’ hả?”
Tô Phương Dung cúi đầu, ngón tay cạy khung cửa: “Đều là truyện cổ tích kinh điển mà…”
Tần Lệ Phong đanh mặt nhét hết sách xuống gầm giường, nói với Gia Bảo: “Hôm nay không nghe chuyện cổ tích, chú kể cho cháu nghe một câu chuyện mới.”
“Thật ạ?”
Gia Bảo phấn khởi suýt nữa nhảy cẫng lên: “Tuyệt quá!”
Thấy con trai vui vẻ, Tô Phương Dung mới phát hiện thì ra lúc trước cậu nhóc ôm mình nói “Mẹ kể chuyện hay nhất” đều là thừa mình!
Tần Lệ Phong đắp chăn cho cậu bé, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có một người đàn ông trẻ tuổi, ban đầu làm nhân viên cấp thấp trong một công ty lớn ở phố Wall…”
“À cháu biết, phố Wall ở New York, New York ở nước Mỹ!”
Anh cười khen ngợi, nói tiếp: “Sau này anh ta làm quản lý cổ phiếu…”
“Chú ơi, cái gì gọi là quản lý cổ phiếu?”
“Quản lý cổ phiếu tức là…”
Tô Phương Dung không dám tin Tần Lệ Phong lại kể cho một đứa bé năm tuổi nghe câu chuyện về con sói phố Wall!
Mười mấy phút sau, nhìn con trai đã ngủ trong lòng Tần Lệ Phong, Tô Phương Dung nhanh chóng tiến lên giúp anh cho cậu bé nằm lên giường rồi đắp chăn. Hai người rời khỏi phòng, Tô Phương Dung liên tục nói: “Xin lỗi anh, Gia Bảo rất hiếm khi bám người như vậy.”
“Không sao.” Anh quen thuộc vào bếp, mở tủ lạnh rót một ly nước đá cho mình.
Tô Phương Dung đi tới: “Không ngờ anh còn rất biết dỗ con nít.”
Anh liếc nhìn cô: “Tôi cũng không ngờ cô lại có một đứa con trai lớn như thế.”
Tô Phương Dung bị kiềm hãm, khẽ mím môi nói: “Đáng nhẽ tôi phải nói cho anh từ sớm, nhưng cảm thấy không cần thiết, dù gì cũng là đời tư của tôi. Hơn nữa lúc trước để vào làm việc, tôi cũng che giấu sự thật này.”
Anh đứng trước mặt cô: “Không có gì phải xấu hổ.”
Tô Phương Dung chấn động, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh. Mặc dù cô cũng không cảm thấy mất mặt, nhưng anh nói câu này lại khiến cô rung động. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt Tô Phương Dung vô cùng mềm mại.
Tần Lệ Phong nhìn cô hỏi: “Cô với Quý Bình Long làm hòa rồi à?”
Nghe vậy, Tô Phương Dung sửng sốt, khẽ lắc đầu: “Tại sao anh lại hỏi vậy?”
“Vậy thì tại sao anh ta lại đến đón cô tan tầm?”
Anh buột miệng nói, giọng điệu như chất vấn.
Tô Phương Dung cau mày, rũ mi mắt hồi lâu mới trả lời: “Dù anh ta nghĩ gì thì tôi cũng không có khả năng chọn cuộc sống như trước kia, người cũ của trước kia.” Huống chi cô đã có Gia Bảo, cô sẽ không để con trai mình chịu thiệt thòi!
“Bây giờ cô muốn chọn ai?”
Anh híp mắt, hùng hổ hỏi.
Tô Phương Dung hơi hoảng hốt, lại không biết nên trả lời như thế nào. Có lẽ là ánh đèn quá mờ ám, thân thể quá ấm áp, Tần Lệ Phong cúi đầu kề sát trán cô. Ánh mắt của anh như có sức hấp dẫn kỳ lạ khiến cô kìm lòng không đậu bị mê hoặc… Anh cúi đầu, càng ngày càng đến gần cô…
Tiếng chìa khóa chuyển động vang lên.
“Chị, em đã về rồi!” Giọng Tô Thanh Vân vang lên ngoài cửa. Tô Phương Dung sửng sốt, gò má nóng rực, vội vàng lùi lại một bước.
Tần Lệ Phong híp mắt nhìn Tô Thanh Vân xuất hiện ở cửa, ánh mắt rõ ràng khó chịu.
Tô Thanh Vân vào nhà thấy Tần Lệ Phong, sững sờ tại chỗ: “Tổng… Tổng giám đốc Tần?”
Sau đó cô ta cắn môi, trong lòng buồn bực, chết tiệt, sao mình lại đồng ý Triệu Gia Khiêm ra ngoài chơi chứ! Làm lỡ mất cơ hội tuyệt vời!
Tần Lệ Phong cầm áo khoáng lên, nhìn Tô Phương Dung: “Tôi đi đây.”
Tô Phương Dung không hiểu ánh mắt của anh, chỉ gật đầu, thoạt nhìn như ước gì anh mau chóng rời đi. Tần Lệ Phong híp mắt như đang kìm nén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.