Chương 155: Mẹ trở nên quyền lực
Chi Nho
10/05/2021
Hôm sau, khi Tô Phương Dung đang mơ mơ màng màng ngủ thì bên ngoài đã rối tung lên, mấy chục phóng viên chặn trước cửa nhà cô, muốn moi được tin tức độc quyền từ đây.
Tô Phương Dung bị tiếng khóc của Gia Bảo đánh thức, cô vừa rời giường đã thấy Gia Bảo bị đám phóng viên bao vây.
Cô sờ vị trí bên cạnh, đã không còn hơi ấm, cũng phải, Tần Lệ Phong ở đây thì sao có thể để những người này làm càn như vậy.
Cô cau mày đi tới, ôm lấy Gia Bảo, không chút bận tâm: “Các vị tự tiện xông vào nhà dân, là đang chờ tôi báo cảnh sát hay là tự rời đi đây?” Cô thờ ơ nói, vỗ vỗ lưng cậu bé, ánh mắt sắc lạnh.
Đám phóng viên đưa mắt nhìn nhau, còn tưởng là một con thỏ trắng, không ngờ là gai góc đầy mình.
“Cô Tô, chúng tôi chỉ…”
“Tôi không tiện trả lời bất cứ vấn đề gì, cũng có quyền không trả lời các người, bây giờ mời đi ra ngoài.” Cô nhìn Gia Bảo khóc khổ sở mà đau lòng vô cùng, vội vã xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
“Cô Tô, mong cô phối hợp.”
“Tại sao tôi phải phối hợp?”
“Công chúng cần một chân tướng.”
“Ok, công chúng cần chân tướng, không có nghĩa là tôi phải cho họ, các người mà còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát.” Ấn đường cô nhíu lại, nói xong thì cầm điện thoại lên.
Mọi người thấy cô không phối hợp như thế, cũng không thể nói thêm gì nữa, thế nhưng bút ở trong tay bọn họ, đến lúc đó viết như thế nào là chuyện của bọn họ rồi.
Đám người đó vừa đi, Tô Phương Dung thở phào nhẹ nhõm, trong chớp mắt không còn thấy tiếng Gia Bảo, cô nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Con lừa mẹ?”
Gia Bảo chu môi một cái: “Con đâu có.”
“Vậy tại sao lại ngừng khóc?”
“Đám người đó đi rồi.” Cậu bé chép miệng: “Bọn họ hung dữ quá đi, còn không đi thì con bị muộn mất.”
“Cho nên con cứ lừa mẹ như vậy?”
“Con đâu có lừa mẹ, nếu không phải như vậy, làm sao mẹ trở nên quyền lực thế được.” Nói xong, cậu bé bĩu môi, hôn Tô Phương Dung một cái.
Nhìn cậu bé không bị những chuyện này quấy rầy, Tô Phương Dung cũng vui mừng, xoa đầu cậu bé, đứng dậy đi thu dọn.
Cô không biết ở công ty lại có một trận mưa gió khác đang chờ mình.
Đưa Gia Bảo đi nhà trẻ xong, Tô Phương Dung trở về công ty như thường ngày.
Vừa tới công ty, cô phát hiện cửa công ty bị bao vây kín như hũ nút.
Hóa ra là đám phóng viên lúc sáng sớm kia, bọn họ thấy Tô Phương Dung đến, bèn cầm tạp chí đi đến trước mặt cô.
“Cô Tô, mong cô giải thích một chút, người trong tạp chí là cô sao?”
“Cô Tô, cô và Giám đốc Tiêu có quan hệ thế nào?”
“Cô Tô, cậu bé sáng nay là con của cô và Giám đốc Tiêu ư?”
“Cô Tô, cô Tô…”
Tô Phương Dung bịt tai, chuyện này là thế nào, tại sao mới sáng sớm mà mũi nhọn đều hướng về phía cô.
“Không phải, không phải, không phải!” Cô luống cuống giải thích, xô đẩy một hồi, cuối cùng mới thành công thoát khỏi đám người.
Cô bực bội xoa ấn đường, tại sao lại kéo cô và Tiêu Bảo Lộc lại với nhau.
Bất đắc dĩ, cô đành đến bộ phận thị trường, mới phát hiện Tần Bảo Đông đang đứng ở đó, thấy cô đi đến, ông ta nói: “Bây giờ cô đã bị sa thải rồi.”
“Dựa vào đâu?”
“Dựa vào đây là công ty của tôi, tôi không cho phép ả đàn bà phóng túng lén lút quan hệ nam nữ bất chính ở chỗ này.” Mỗi một từ một chữ của Tần Bảo Đông đều không để ý đến nơi này là nội bộ công ty.
“Bác dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy? Tôi có thể kiện bác tội xúc phạm.” Tô Phương Dung cắn môi, thái độ đúng mực.
“Kiện tôi?” Tần Bảo Đông cười nhạo một tiếng, lập tức cầm tờ báo trên bàn ném vào người cô.
Tô Phương Dung cầm lấy, cúi đầu nhìn, chỉ thấy hình ảnh mờ ảo, Tiêu Bảo Lộc cúi đầu giống như đang hôn cô.
Tô Phương Dung siết chặt tờ báo, kinh ngạc nhìn: “Tôi không biết đây là chuyện khi nào.” Cô mở miệng mà không thể thanh minh.
Tần Bảo Đông nhếch mắt, không thèm che giấu vẻ chán ghét bên trong: “Cô biết hay không cũng chẳng sao, bây giờ cô đã bị sa thải rồi.”
“Tôi…”
“Đuổi việc cô ấy cũng phải cần tôi cho phép mới được.” Giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa.
Mọi người hít sâu một hơi, chỉ thấy Tần Lệ Phong với sắc mặt không tốt đi đến: “Hiện giờ, tôi chiếm 45 phần trăm cổ phần của công ty, ngồi ngang hàng với ông, cô ấy được đích thân tôi mời làm, ông không có tư cách đuổi việc cô ấy.”
“Mày là con trai tao…”
“Vậy thì sao? Ai làm chủ người đó được quyền nói.” Khóe miệng Tần Lệ Phong hơi nhếch lên, không để cho Tần Bảo Đông một chút mặt mũi.
Tô Phương Dung chỉ cảm thấy bên cạnh lạnh lẽo, Tần Lệ Phong nắm bả vai cô: “Cô ấy là người của tôi, chỉ có tôi có tư cách.”
Cô ngẩng đầu, cằm anh cứng đờ, cô biết chắc chắn anh rất tức giận, nhưng vẫn đứng bên cạnh cô.
Cô mím môi: “Chủ tịch, tôi không làm việc này, cho nên ông không thể lấy lý do này để đuổi việc tôi, vì một đám người nói nhăng nói cuội mà phủ định tất cả những việc tôi làm vì công ty này, việc đó là không công bằng.”
Trái tim Tần Bảo Đông xoắn lại, thở phì phò: “Được, tốt lắm.” Ông ta quay người, trước mắt mơ hồ, ông ta thở dài, bước nhanh ra khỏi bộ phận thị trường.
Một màn tranh chấp kết thúc, người trong bộ phận thị trường thở cũng không dám thở mạnh.
Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn Tô Phương Dung:”Em theo anh ra đây.”
“Ừm.”
Tô Phương Dung theo anh đi ra ngoài cửa, hồi lâu mà anh cũng không nói gì, Tô Phương Dung cũng yên lặng chờ đợi ở bên cạnh.
“Không định giải thích một chút sao?”
“Hả?” Tô Phương Dung chớp mắt nhìn, vẻ mặt khó hiểu: “Giải thích cái gì?”
“Được lắm.” Anh hừ mũi một tiếng.
Tô Phương Dung biết người này lại đang tức giận.
Cô cắn môi, đi tới kéo vạt áo anh: “Anh Phong…”
Cô nhẹ giọng nói: “Em không làm cho nên giải thích hay không cũng đều là dư thừa, nếu như anh muốn yên tâm hơn, em sẽ giải thích với anh.”
“Em và Tiêu Bảo Lộc chỉ là bạn bè bình thường, bởi vì hôm qua tranh của anh ta trưng bày ở triển lãm tranh, anh ta mời em đi thưởng thức, em không có lý do để từ chối nên phải đi.”
“Về phần những hình ảnh này hoàn toàn là bịa đặt, em chưa từng làm chuyện này, không ai có thể làm chứng cho em.” Cô chậm rãi nói xong, hình như cũng không bị chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm trạng.
Cô nhìn bóng lưng Tần Lệ Phong, mỉm cười: “Vậy nên, anh có tin em không?”
Một lúc lâu, Tần Lệ Phong không nói gì, cô nghe thấy anh hít sâu một hơi, xoay người, ánh mắt tối tăm nhìn cô chằm chằm.
“Tô Phương Dung, em hiểu rõ anh vậy sao?”
“Phải, em hiểu rõ anh.”
“Em nghĩ anh sẽ tin em?”
“Em tin anh Phong của em là một người có đầu óc.”
Đuôi lông mày Tần Lệ Phong nhếch lên, nếu như không tin cô, chẳng phải là không có đầu óc sao?
“Dựa vào đâu mà chắc chắn?”
“Dựa vào sự chân thành của em, có đủ không?” Lông mi cô cong cong, giống như đang cười.
Tần Lệ Phong lắc đầu bật cười, ôm cô vào lòng: “Anh tin em.”
“Em biết.”
“Hửm?”
“Nếu như anh giận em thì sẽ không gây chuyện với chủ tịch để bảo vệ em.”
“Em biết, em vẫn luôn biết.” Cô nhắm mắt, dựa vào ngực anh: “Anh Phong, cảm ơn anh.”
“Tại sao lại nói cảm ơn?”
“…” Tô Phương Dung không nói tiếp, cô nhớ lại cô và Quý Bình Long trước đây, nếu như Quý Bình Long tin tưởng cô hơn một chút, nếu như không có Tần Lệ Phong, thế nhưng không có nếu như, may mắn hơn là cuộc đời này của cô có thể gặp được người đàn ông này.
“Em cảm thấy em có một bến cảng rồi.” Cô cười hì hì, nói.
“Cảng gì?”
“Cảng tránh gió.” Cô nhỏ giọng nói, vùi vào trong ngực anh, cười thành tiếng.
Khóe miệng Tần Lệ Phong cong lên, hôn một cái lên tóc cô.
Hai người còn chưa sến được bao lâu, giọng nói của Phú Quý đã vang lên từ bộ phận thị trường: “Phương Dung, có thầy Trần ở nhà trẻ tìm cô.”
“Thầy Trần?” Vẻ mặt Tô Phương Dung kinh ngạc, lập tức nghĩ tới Gia Bảo, cô nhanh chân đi tới, nhận lấy điện thoại.
“Cái gì?” Cô trợn tròn mắt: “Bảo với quản lý là tôi muốn xin nghỉ.” Nói xong, cũng không quan tâm quản lý có đồng ý hay không, cô nhanh chóng rời khỏi bộ phận thị trường.
Phú Quý nhìn bóng lưng của cô: “Đã xảy ra chuyện gì mà lo lắng như vậy?”
“Làm sao vậy?”
“Đám phóng viên kia chạy tới chặn kín ở nhà trẻ của Gia Bảo.” Tô Phương Dung mím môi, dáng vẻ sốt ruột.
Chân mày Tần Lệ Phong nhíu lại: “Anh đi với em.”
“Anh ư?” Tô Phương Dung do dự một lát: “Không cần.”
“Anh khiến em rất mất mặt?” Tần Lệ Phong nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng chữ.
“Không phải.”
“Vậy tại sao không cho anh đi cùng em.”
“Anh đi cùng em lần này, không biết đám phóng viên kia còn viết ra cái gì nữa.”
“Không sao.” Tần Lệ Phong gật đầu: “Viết anh và em ở bên nhau, dù sao cũng tốt hơn những người khác.” Anh ung dung nói.
Khuôn mặt Tô Phương Dung ửng hồng lên: “Vâng.”
Lúc hai người chạy tới nhà trẻ, Gia Bảo đã bị đám phóng viên bao vây ở bên trong.
Trên khuôn mặt nhỏ bé viết hai chữ nghiêm túc.
“Không phải, không phải, mẹ cháu và chú đó là quan hệ bạn bè.” Giọng nói của cậu bé non nớt, thanh minh giúp Tô Phương Dung.
“Vậy chú đó sắp trở thành bố của cháu sao?”
“Sẽ không!” Cậu bé lớn tiếng phủ nhận.
“Tại sao lại không!” Tiếng của phóng viên lại ầm ĩ.
“Thì là sẽ không!” Gia Bảo trịnh trọng nói: “Cháu có bố!”
“Bố cháu đâu?”
“Bố cháu…” Gia Bảo há miệng, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
“Bố của cậu bé chính là tôi.” Tần Lệ Phong lạnh lùng nói, đi tới trước mặt mọi người, ôm lấy Gia Bảo.
Tô Phương Dung đi theo phía sau anh, vẫn cúi đầu.
“Mau mau, là Tần Lệ Phong.” Mọi người đồng loạt ồ lên, ánh sáng huỳnh quang trên tay không ngừng lóe ra.
“Có chuyện gì có thể hỏi tôi.” Ánh mắt Tần Lệ Phong quét một lượt, vẻ mặt thâm trầm.
“Tổng giám đốc Tần, xin hỏi anh kết hôn, còn có một đứa con trai khi nào?”
“Tôi kết hôn, có con khi nào, không cần công bố với mọi người, đây là tự do của tôi.”
“Anh có cái nhìn thế nào đối với vụ bê bối của cô Tô và em trai anh?”
“Thanh giả tự thanh, tôi tin tưởng vợ tôi.”
Anh thong thả trả lời, mọi người thấy không có gì để bàn luận, nhóm người tấn công sang Tô Phương Dung ở bên cạnh: “Cô Tô, trước đây từng truyền ra tin tức Tổng giám đốc Tần và nhà thiết kế nổi tiếng Ngọc Vân quay lại, xin hỏi có phải là cô gây khó dễ không?”
“Cô Tô, dựa theo lời bố của Tổng giám đốc Tần, ông ấy rất hài lòng với cô Ngọc Vân, cô nhận được sự yêu thích của Chủ tịch Tần bằng cách nào?”
“Cô Tô…”
Tiếng ồn ào bên tai không dứt, Tô Phương Dung nhắm mắt lại, có phần chán ghét âm thanh này.
Ánh mắt Tần Lệ Phong liếc qua, đương nhiên thấy được vẻ khó chịu của cô.
Chân mày anh khẽ nhíu: “Cần giải thích tôi đều đã giải thích rồi, nếu như các vị còn đeo bám không tha, quấy rầy sự thanh tịnh của vợ tôi, thì xin mời các vị rửa sạch tay, chờ thư của luật sư đi.”
Tô Phương Dung bị tiếng khóc của Gia Bảo đánh thức, cô vừa rời giường đã thấy Gia Bảo bị đám phóng viên bao vây.
Cô sờ vị trí bên cạnh, đã không còn hơi ấm, cũng phải, Tần Lệ Phong ở đây thì sao có thể để những người này làm càn như vậy.
Cô cau mày đi tới, ôm lấy Gia Bảo, không chút bận tâm: “Các vị tự tiện xông vào nhà dân, là đang chờ tôi báo cảnh sát hay là tự rời đi đây?” Cô thờ ơ nói, vỗ vỗ lưng cậu bé, ánh mắt sắc lạnh.
Đám phóng viên đưa mắt nhìn nhau, còn tưởng là một con thỏ trắng, không ngờ là gai góc đầy mình.
“Cô Tô, chúng tôi chỉ…”
“Tôi không tiện trả lời bất cứ vấn đề gì, cũng có quyền không trả lời các người, bây giờ mời đi ra ngoài.” Cô nhìn Gia Bảo khóc khổ sở mà đau lòng vô cùng, vội vã xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
“Cô Tô, mong cô phối hợp.”
“Tại sao tôi phải phối hợp?”
“Công chúng cần một chân tướng.”
“Ok, công chúng cần chân tướng, không có nghĩa là tôi phải cho họ, các người mà còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát.” Ấn đường cô nhíu lại, nói xong thì cầm điện thoại lên.
Mọi người thấy cô không phối hợp như thế, cũng không thể nói thêm gì nữa, thế nhưng bút ở trong tay bọn họ, đến lúc đó viết như thế nào là chuyện của bọn họ rồi.
Đám người đó vừa đi, Tô Phương Dung thở phào nhẹ nhõm, trong chớp mắt không còn thấy tiếng Gia Bảo, cô nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Con lừa mẹ?”
Gia Bảo chu môi một cái: “Con đâu có.”
“Vậy tại sao lại ngừng khóc?”
“Đám người đó đi rồi.” Cậu bé chép miệng: “Bọn họ hung dữ quá đi, còn không đi thì con bị muộn mất.”
“Cho nên con cứ lừa mẹ như vậy?”
“Con đâu có lừa mẹ, nếu không phải như vậy, làm sao mẹ trở nên quyền lực thế được.” Nói xong, cậu bé bĩu môi, hôn Tô Phương Dung một cái.
Nhìn cậu bé không bị những chuyện này quấy rầy, Tô Phương Dung cũng vui mừng, xoa đầu cậu bé, đứng dậy đi thu dọn.
Cô không biết ở công ty lại có một trận mưa gió khác đang chờ mình.
Đưa Gia Bảo đi nhà trẻ xong, Tô Phương Dung trở về công ty như thường ngày.
Vừa tới công ty, cô phát hiện cửa công ty bị bao vây kín như hũ nút.
Hóa ra là đám phóng viên lúc sáng sớm kia, bọn họ thấy Tô Phương Dung đến, bèn cầm tạp chí đi đến trước mặt cô.
“Cô Tô, mong cô giải thích một chút, người trong tạp chí là cô sao?”
“Cô Tô, cô và Giám đốc Tiêu có quan hệ thế nào?”
“Cô Tô, cậu bé sáng nay là con của cô và Giám đốc Tiêu ư?”
“Cô Tô, cô Tô…”
Tô Phương Dung bịt tai, chuyện này là thế nào, tại sao mới sáng sớm mà mũi nhọn đều hướng về phía cô.
“Không phải, không phải, không phải!” Cô luống cuống giải thích, xô đẩy một hồi, cuối cùng mới thành công thoát khỏi đám người.
Cô bực bội xoa ấn đường, tại sao lại kéo cô và Tiêu Bảo Lộc lại với nhau.
Bất đắc dĩ, cô đành đến bộ phận thị trường, mới phát hiện Tần Bảo Đông đang đứng ở đó, thấy cô đi đến, ông ta nói: “Bây giờ cô đã bị sa thải rồi.”
“Dựa vào đâu?”
“Dựa vào đây là công ty của tôi, tôi không cho phép ả đàn bà phóng túng lén lút quan hệ nam nữ bất chính ở chỗ này.” Mỗi một từ một chữ của Tần Bảo Đông đều không để ý đến nơi này là nội bộ công ty.
“Bác dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy? Tôi có thể kiện bác tội xúc phạm.” Tô Phương Dung cắn môi, thái độ đúng mực.
“Kiện tôi?” Tần Bảo Đông cười nhạo một tiếng, lập tức cầm tờ báo trên bàn ném vào người cô.
Tô Phương Dung cầm lấy, cúi đầu nhìn, chỉ thấy hình ảnh mờ ảo, Tiêu Bảo Lộc cúi đầu giống như đang hôn cô.
Tô Phương Dung siết chặt tờ báo, kinh ngạc nhìn: “Tôi không biết đây là chuyện khi nào.” Cô mở miệng mà không thể thanh minh.
Tần Bảo Đông nhếch mắt, không thèm che giấu vẻ chán ghét bên trong: “Cô biết hay không cũng chẳng sao, bây giờ cô đã bị sa thải rồi.”
“Tôi…”
“Đuổi việc cô ấy cũng phải cần tôi cho phép mới được.” Giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa.
Mọi người hít sâu một hơi, chỉ thấy Tần Lệ Phong với sắc mặt không tốt đi đến: “Hiện giờ, tôi chiếm 45 phần trăm cổ phần của công ty, ngồi ngang hàng với ông, cô ấy được đích thân tôi mời làm, ông không có tư cách đuổi việc cô ấy.”
“Mày là con trai tao…”
“Vậy thì sao? Ai làm chủ người đó được quyền nói.” Khóe miệng Tần Lệ Phong hơi nhếch lên, không để cho Tần Bảo Đông một chút mặt mũi.
Tô Phương Dung chỉ cảm thấy bên cạnh lạnh lẽo, Tần Lệ Phong nắm bả vai cô: “Cô ấy là người của tôi, chỉ có tôi có tư cách.”
Cô ngẩng đầu, cằm anh cứng đờ, cô biết chắc chắn anh rất tức giận, nhưng vẫn đứng bên cạnh cô.
Cô mím môi: “Chủ tịch, tôi không làm việc này, cho nên ông không thể lấy lý do này để đuổi việc tôi, vì một đám người nói nhăng nói cuội mà phủ định tất cả những việc tôi làm vì công ty này, việc đó là không công bằng.”
Trái tim Tần Bảo Đông xoắn lại, thở phì phò: “Được, tốt lắm.” Ông ta quay người, trước mắt mơ hồ, ông ta thở dài, bước nhanh ra khỏi bộ phận thị trường.
Một màn tranh chấp kết thúc, người trong bộ phận thị trường thở cũng không dám thở mạnh.
Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn Tô Phương Dung:”Em theo anh ra đây.”
“Ừm.”
Tô Phương Dung theo anh đi ra ngoài cửa, hồi lâu mà anh cũng không nói gì, Tô Phương Dung cũng yên lặng chờ đợi ở bên cạnh.
“Không định giải thích một chút sao?”
“Hả?” Tô Phương Dung chớp mắt nhìn, vẻ mặt khó hiểu: “Giải thích cái gì?”
“Được lắm.” Anh hừ mũi một tiếng.
Tô Phương Dung biết người này lại đang tức giận.
Cô cắn môi, đi tới kéo vạt áo anh: “Anh Phong…”
Cô nhẹ giọng nói: “Em không làm cho nên giải thích hay không cũng đều là dư thừa, nếu như anh muốn yên tâm hơn, em sẽ giải thích với anh.”
“Em và Tiêu Bảo Lộc chỉ là bạn bè bình thường, bởi vì hôm qua tranh của anh ta trưng bày ở triển lãm tranh, anh ta mời em đi thưởng thức, em không có lý do để từ chối nên phải đi.”
“Về phần những hình ảnh này hoàn toàn là bịa đặt, em chưa từng làm chuyện này, không ai có thể làm chứng cho em.” Cô chậm rãi nói xong, hình như cũng không bị chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm trạng.
Cô nhìn bóng lưng Tần Lệ Phong, mỉm cười: “Vậy nên, anh có tin em không?”
Một lúc lâu, Tần Lệ Phong không nói gì, cô nghe thấy anh hít sâu một hơi, xoay người, ánh mắt tối tăm nhìn cô chằm chằm.
“Tô Phương Dung, em hiểu rõ anh vậy sao?”
“Phải, em hiểu rõ anh.”
“Em nghĩ anh sẽ tin em?”
“Em tin anh Phong của em là một người có đầu óc.”
Đuôi lông mày Tần Lệ Phong nhếch lên, nếu như không tin cô, chẳng phải là không có đầu óc sao?
“Dựa vào đâu mà chắc chắn?”
“Dựa vào sự chân thành của em, có đủ không?” Lông mi cô cong cong, giống như đang cười.
Tần Lệ Phong lắc đầu bật cười, ôm cô vào lòng: “Anh tin em.”
“Em biết.”
“Hửm?”
“Nếu như anh giận em thì sẽ không gây chuyện với chủ tịch để bảo vệ em.”
“Em biết, em vẫn luôn biết.” Cô nhắm mắt, dựa vào ngực anh: “Anh Phong, cảm ơn anh.”
“Tại sao lại nói cảm ơn?”
“…” Tô Phương Dung không nói tiếp, cô nhớ lại cô và Quý Bình Long trước đây, nếu như Quý Bình Long tin tưởng cô hơn một chút, nếu như không có Tần Lệ Phong, thế nhưng không có nếu như, may mắn hơn là cuộc đời này của cô có thể gặp được người đàn ông này.
“Em cảm thấy em có một bến cảng rồi.” Cô cười hì hì, nói.
“Cảng gì?”
“Cảng tránh gió.” Cô nhỏ giọng nói, vùi vào trong ngực anh, cười thành tiếng.
Khóe miệng Tần Lệ Phong cong lên, hôn một cái lên tóc cô.
Hai người còn chưa sến được bao lâu, giọng nói của Phú Quý đã vang lên từ bộ phận thị trường: “Phương Dung, có thầy Trần ở nhà trẻ tìm cô.”
“Thầy Trần?” Vẻ mặt Tô Phương Dung kinh ngạc, lập tức nghĩ tới Gia Bảo, cô nhanh chân đi tới, nhận lấy điện thoại.
“Cái gì?” Cô trợn tròn mắt: “Bảo với quản lý là tôi muốn xin nghỉ.” Nói xong, cũng không quan tâm quản lý có đồng ý hay không, cô nhanh chóng rời khỏi bộ phận thị trường.
Phú Quý nhìn bóng lưng của cô: “Đã xảy ra chuyện gì mà lo lắng như vậy?”
“Làm sao vậy?”
“Đám phóng viên kia chạy tới chặn kín ở nhà trẻ của Gia Bảo.” Tô Phương Dung mím môi, dáng vẻ sốt ruột.
Chân mày Tần Lệ Phong nhíu lại: “Anh đi với em.”
“Anh ư?” Tô Phương Dung do dự một lát: “Không cần.”
“Anh khiến em rất mất mặt?” Tần Lệ Phong nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng chữ.
“Không phải.”
“Vậy tại sao không cho anh đi cùng em.”
“Anh đi cùng em lần này, không biết đám phóng viên kia còn viết ra cái gì nữa.”
“Không sao.” Tần Lệ Phong gật đầu: “Viết anh và em ở bên nhau, dù sao cũng tốt hơn những người khác.” Anh ung dung nói.
Khuôn mặt Tô Phương Dung ửng hồng lên: “Vâng.”
Lúc hai người chạy tới nhà trẻ, Gia Bảo đã bị đám phóng viên bao vây ở bên trong.
Trên khuôn mặt nhỏ bé viết hai chữ nghiêm túc.
“Không phải, không phải, mẹ cháu và chú đó là quan hệ bạn bè.” Giọng nói của cậu bé non nớt, thanh minh giúp Tô Phương Dung.
“Vậy chú đó sắp trở thành bố của cháu sao?”
“Sẽ không!” Cậu bé lớn tiếng phủ nhận.
“Tại sao lại không!” Tiếng của phóng viên lại ầm ĩ.
“Thì là sẽ không!” Gia Bảo trịnh trọng nói: “Cháu có bố!”
“Bố cháu đâu?”
“Bố cháu…” Gia Bảo há miệng, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
“Bố của cậu bé chính là tôi.” Tần Lệ Phong lạnh lùng nói, đi tới trước mặt mọi người, ôm lấy Gia Bảo.
Tô Phương Dung đi theo phía sau anh, vẫn cúi đầu.
“Mau mau, là Tần Lệ Phong.” Mọi người đồng loạt ồ lên, ánh sáng huỳnh quang trên tay không ngừng lóe ra.
“Có chuyện gì có thể hỏi tôi.” Ánh mắt Tần Lệ Phong quét một lượt, vẻ mặt thâm trầm.
“Tổng giám đốc Tần, xin hỏi anh kết hôn, còn có một đứa con trai khi nào?”
“Tôi kết hôn, có con khi nào, không cần công bố với mọi người, đây là tự do của tôi.”
“Anh có cái nhìn thế nào đối với vụ bê bối của cô Tô và em trai anh?”
“Thanh giả tự thanh, tôi tin tưởng vợ tôi.”
Anh thong thả trả lời, mọi người thấy không có gì để bàn luận, nhóm người tấn công sang Tô Phương Dung ở bên cạnh: “Cô Tô, trước đây từng truyền ra tin tức Tổng giám đốc Tần và nhà thiết kế nổi tiếng Ngọc Vân quay lại, xin hỏi có phải là cô gây khó dễ không?”
“Cô Tô, dựa theo lời bố của Tổng giám đốc Tần, ông ấy rất hài lòng với cô Ngọc Vân, cô nhận được sự yêu thích của Chủ tịch Tần bằng cách nào?”
“Cô Tô…”
Tiếng ồn ào bên tai không dứt, Tô Phương Dung nhắm mắt lại, có phần chán ghét âm thanh này.
Ánh mắt Tần Lệ Phong liếc qua, đương nhiên thấy được vẻ khó chịu của cô.
Chân mày anh khẽ nhíu: “Cần giải thích tôi đều đã giải thích rồi, nếu như các vị còn đeo bám không tha, quấy rầy sự thanh tịnh của vợ tôi, thì xin mời các vị rửa sạch tay, chờ thư của luật sư đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.