Chương 301: Nói quên là có thể quên sao
Chi Nho
29/05/2021
Sau khi nhận được cuộc gọi của Tiêu Bảo Lộc, Vệ Mỹ Quân vội vàng đến gặp anh ta.
“Anh nói cái gì? Đêm hôm đó…”
Một tay của Tiêu Bảo Lộc chống cằm, ngồi trên bàn nhướng đôi mắt như hoa đào, chậm rãi nói: “Em gái ngốc, không phải anh đã nói sẽ giúp em sao?”
“Nhưng mà… nhưng anh Lộc, tại sao anh không nói trước với em?”
“Nói cho em biết? Nếu nói cho em biết rồi thì em có thể đảm bảo rằng mình có thể giữ được bình tĩnh không? Em có thể đảm bảo sẽ không lộ ra chân trước mặt anh ta không?”
Thấy Vệ Mỹ Quân trầm mặc thì anh ta cười nhẹ nói: “Anh hiểu rõ anh của anh hơn ai hết, cho dù em là người giỏi diễn xuất thì chỉ cần em có sơ suất nhỏ thôi thì em cũng sẽ bị anh ta tóm gọn! Cho nên anh đã không nói với em, đó tất nhiên là vì muốn tốt em cho em!”
Vệ Mỹ Quân chỉ biết một chút, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì sai.
Cô ta nhanh chóng nở nụ cười, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ: “Anh Lộc, em không ngờ tới anh lại đối xử tốt với em như vậy!”
“Ha ha, bây giờ cũng không muộn để biết ai đối xử tốt với em.”
Vệ Mỹ Quân lại hỏi: “Vậy thì… đêm đó, anh Phong thật sự sẽ không cùng phụ nữ…”
Tiêu Bảo Lộc không trả lời mà hỏi lại: “Em để ý sao?”
Vệ Mỹ Quân suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười: “Nếu anh ấy có thể hoàn toàn trở thành người của em thì cho dù là anh ấy có ở cùng với một vài người phụ nữ khác thì em cũng không quan tâm. Chỉ cần sau này anh ấy thuộc về một mình em là được rồi!”
Tiêu Bảo Lộc hơi kinh ngạc, sau khi đánh giá cô ta từ trên xuống dưới thì anh ta bật cười: “Không nhìn ra được, cô gái nhỏ nay đã lớn rồi. Ừm… đúng vậy, vậy mới là người làm việc lớn.”
Vệ Mỹ Quân mỉm cười: “Anh Lộc cũng không tệ lắm… thật sự không ngờ ngay cả anh trai của mình là anh còn…”
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày tiếp lời: “Tính toán?”
Biết mình đã nói sai, Vệ Mỹ Quân ngay lập tức xua tay, nói một cách gượng gạo: “Ý em không phải vậy!”
“Cũng không có vấn đề gì.” Tiêu Bảo Lộc không hề che dấu nói với cô ta: “Anh thích Tô Phương Dung, em hẳn là đã rõ ràng, cho nên kết quả này là cả hai bên cùng có lợi, không có gì không tốt cả.”
“Đúng, đúng, đúng, anh Lộc nói rất đúng!”
Vệ Mỹ Quân sẽ không quan tâm đến quan hệ giữa hai anh họ, chỉ cần anh ta có thể giúp cô ta đạt được mục đích là đủ rồi!
“Anh Lộc, tiếp theo em phải làm thế nào?” Cô ta dần tin tưởng Tiêu Bảo Lộc.
“Rất đơn giản, em chỉ cần khiến anh ta nghĩ rằng em là người phụ nữ đêm là được. Anh nghĩ chuyện này đối với em mà nói thì cũng không khó lắm nhỉ?”
“Em hiểu rồi!” Vệ Mỹ Quân tự tin nói: “Em nhất định sẽ không làm cho anh Lộc thất vọng!”
“Như vậy rất tốt!”
Sau khi Vệ Mỹ Quân rời đi thì cô ta đi thẳng đến chỗ Tần Lệ Phong.
Khi đến bên ngoài công ty của anh thì cô gọi điện thoại, không nằm ngoài sự liệu, đối phương thật sự từ chối gặp mặt. Nhưng mà cô ta lại không nhanh không chậm nói một câu: “Anh Phong, anh không muốn biết đêm đó chúng ta…”
Quả nhiên, người ở đầu dây bên kia im lặng.
Một lúc sau, anh nói: “Sau nửa giờ, tôi sẽ rảnh.”
Vệ Mỹ Quân cười ngọt ngào qua điện thoại: “Em sẽ tới ngay.”
Không bao lâu sau thì Vệ Mỹ Quân đã đến văn phòng của Tần Lệ Phong, Trần Chính Cường bưng cà phê vào, lặng lẽ đánh giá cô ta.
Thoạt nhìn, cô ta chính là kiểu người nổi tiếng giàu có xinh đẹp và thời trang, nhưng không thể biết tại sao, anh ta nghĩ cô ta lại không xứng với ông chủ mình lắm. Nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn là Tô Phương Dung hợp mắt nhất, nhưng là đáng tiếc…
Khi Trần Chính Cường ra khỏi văn phòng thì Tần Lệ Phong mở miệng nói: “Nói đi.”
Vệ Mỹ Quân chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, nhỏ giọng nói: “Vốn là em cũng không muốn nói chuyện này với anh, nhưng mà em…”
“Nói điểm chính đi.” Tần Lệ Phong ngồi ở trên ghế da, sắc mặt không đổi nhìn cô ta.
Trên thực tế thì trong lòng anh căn bản đã biết cô ta muốn nói gì.
Anh là một người đàn ông trưởng thành nên cũng không thiếu kinh nghiệm về mặt đó, anh đương nhiên biết liệu anh đã từng quan hệ với một người phụ nữ hay chưa.
Vệ Mỹ Quân như lấy hết can đảm, bình tĩnh nhìn anh: “Anh Phong, em không hối hận, cho dù… anh coi em như người thay thế người khác đi nữa thì em cũng nguyện ý.”
Sau khi nói câu đó thì sắc mặt của Tần Lệ Phong có chút thay đổi.
Đêm đó…
Khuôn mặt của Tô Phương Dung quả thực đã hiện lên trong đầu anh, như vậy chẳng lẽ là ảo giác khi anh say rượu?
Loại chuyện này không nên xảy ra với anh!
Nhìn thấy anh cau mày không nói lời nào, trong lòng Vệ Mỹ Quân hồi hộp một chút.
Cô ta đã làm theo những gì mà Tiêu Bảo Lộc đã dạy cô ta, anh ta nói chỉ cần cô ta nói ra lời này thì Tần Lệ Phong nhất định sẽ không nghi ngờ!
Thu hồi ánh mắt, Tần Lệ Phong chậm rãi nói: “Vậy thì sao?”
“Hả?” Vệ Mỹ Quân sửng sốt: “Em… em chỉ là muốn nói cho anh biết chuyện này…”
Anh gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Vệ Mỹ Quân lúng túng ngồi tại chỗ, mọi chuyện khác xa với những gì cô ta đã tưởng tượng, đáng lẽ anh không nên phản ứng như thế này! Chẳng lẽ anh ngủ với một người phụ nữ thì anh không nên có trách nhiệm với cô ta sao? Hơn nữa, Vệ Mỹ Quân cô ta, cũng xuất thân danh môn, vậy mà khi dễ cô ta xong thì cứ tùy tiện đuổi đi như vậy sao?
Lòng bàn tay Vệ Mỹ Quân bí mật nắm chặt góc quần áo, càng nắm càng chặt.
Tần Lệ Phong nghiêng người về phía trước, khoanh tay lại, giương mắt chăm chú nhìn cô ta: “Trong lúc đó, tôi và cô là không thể nào.”
Cô ta hơi ngưng lại, ngẩng đầu lên: “Anh Phong…”
“Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra với chúng ta đêm đó thì tôi sẽ bù đắp cho cô bất cứ điều gì cô yêu cầu. Ngoài ra, tôi không thể cho cô nhiều hơn nữa được.”
“Anh Phong, em không phải…” Anh đã nói rõ ràng như vậy, Vệ Mỹ Quân lập tức muốn giải thích, nhưng mà cô ta không nói được gì cả, cả người hoảng hốt.
Thái độ Tần Lệ Phong vẫn không giận không vui như cũ, lãnh đạm nói: “Tôi và cô đều là người lớn, nếu nói tôi say rượu làm loạn, nhưng mà cô rất tỉnh táo, cô hẳn là đã có chuẩn bị tâm lý cho kết quả này. Tôi không thể vì sai lầm như vậy mà đưa ra lời hứa với cô. Đương nhiên, tôi là một người đàn ông, cái loại chuyện này vẫn không thể thoát khỏi trách nhiệm, cho nên tôi chấp nhận bất cứ kết quả nào!”
Sắc mặt của Vệ Mỹ Quân lúc trắng lúc xanh, xấu hổ đứng ở nơi đó, cắn môi, đôi mắt có chút đỏ lên, không nói gì.
“Tôi đã nói rồi, điều kiện gì thì tùy cô, chỉ cần cô thỏa mãn là được.”
Lời nói không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo của Tần Lệ Phong đã hoàn toàn làm tan vỡ hy vọng của Vệ Mỹ Quân, cô a chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bị khinh thường như vậy!
Vệ Mỹ Quân là ai? Những người đàn ông theo đuổi cô ta xếp hàng dài, vậy tại sao anh không để mắt thẳng đến cô ta chứ!
Cô ta đột nhiên bước tới một bước, tâm trạng có chút kích động nói: “Nhưng mà… nhưng mà đây là lần đầu tiên của em!”
Tần Lệ Phong chỉ nhướng mày, nhẹ giọng nói: “Ồ? Thật sao?”
Từ biểu hiện của anh thì cô ta có thể thấy anh không tin chút nào! Nhưng mà nếu cô ta đã nói những lời này ra khỏi miệng thì cô ta nhất định phải bảo vệ đến cùng!
“Anh Phong, anh đang nghi ngờ em sao?” Cô ta cúi đầu, vai hơi run run: “Ngay từ khi yêu anh thì em đã thề rằng không phải anh thì không kết hôn, đời này của em cũng sẽ chỉ có một người đàn ông như anh mà thôi. Vì vậy, lần đầu tiên của em… được giữ cho đến bây giờ.”
Cảm xúc của Tần Lệ Phong vẫn không có biến hóa: “Vậy thì sao? Cô muốn nói gì với tôi? Kết hôn với cô sao? Xin lỗi, nếu cô vẫn chưa rõ những gì tôi đã nói, vậy thì tôi sẽ nói lại lần nữa…”
Ánh mắt của anh có chút thay đổi, trở nên lạnh lẽo, không nhìn ra nhiệt độ, anh gằn từng câu từng chữ nói: “Tôi không thể bởi vì tai nạn này mà ngược lại trái tim tôi.”
Nước mắt Vệ Mỹ Quân trào ra, trông cô ta vô cùng thương tâm: “Anh Phong, em biết chúng ta có thể còn cần thời gian…”
Anh có chút không kiên nhẫn ngắt lời cô ta: “Không phải là vấn đề thời gian.”
“Rốt cuộc là người phụ nữ đó có gì tốt?” Vệ Mỹ Quân nhất thời không thể chấp nhận hiện thực, hoàn toàn mất kiểm soát: “Nếu cô ta thích anh thì làm sao có thể có con với người đàn ông khác? Anh Phong, anh đừng cố chấp nữa, cô ta không xứng với anh.”
Ánh mắt của Tần Lệ Phong càng ngày càng trở nên sắc bén: “Cô ấy như thế nào còn chưa tới lượt cô phán xét!”
“Chính là em không thể nhìn nổi!” Tính tình của Vệ Mỹ Quân lập tức bộc phát, cô ta tức giận nói: “Cô ta hoàn toàn không xứng với anh Phong của em!”
Hai mắt của Tần Lệ Phong hơi híp lại, anh nói: “Trần Chính Cường!”
“Có!”
Người bên ngoài dường như bất cứ lúc nào cũng đang đợi lệnh, nghe thấy tiếng gọi của anh thì vội vàng mở cửa: “Ông chủ!
“Đưa cô Vệ ra ngoài!”
“Vâng!”
Trần Chính Cường vừa nhìn thì đã biết rằng cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ, vì vậy anh ta vội vàng đến bên cạnh Vệ Mỹ Quân, nói nhỏ: “Cô Vệ, tôi đưa cô ra ngoài…”
Anh ta còn chưa kịp nói xong thì Vệ Mỹ Quân đã hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, Trần Chính Cường sợ hãi không dám nói thêm lời nào.
“Cứ qua một bên! Tôi tự biết đường!”
Trần Chính Cường đứng ngay tại chỗ, có chút không biết làm sao mà nhìn về phía Tần Lệ Phong.
Đây là loại người gì vậy?
Vừa rồi trông cô ta như một đứa con gái ngoan ngoãn, sau khi trở mặt sao lại dã man như vậy?
Mặt Tần Lệ Phong không chút cảm xúc, nói rõ rằng anh đã không muốn nói chuyện với cô ta nữa.
Vệ Mỹ Quân quay đầu lại, oán hận nói: “Em nhất định sẽ làm cho anh yêu em!” Nói xong liền xoay người rời đi.
Trần Chính Cường nhìn cô ta rồi nhìn người ngồi trên ghế, một lúc lâu sau anh ta mới thì thầm: “Cô Vệ này khá cá tính.”
Tần Lệ Phong không nói lời nào chỉ lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Trần Chính Cường thấy vậy thì thận trọng nói: “Ông chủ, gần đây anh hút thuốc quá nhiều, không tốt cho sức khỏe.”
Tần Lệ Phong nhướng mi, khóe miệng cong lên, cười như không cười nhìn anh ta: “Khi nào thì cậu đã biến thành mà người mẹ già rồi? Có phải tôi nên tăng lương cho cậu không?”
“Tôi làm điều này không phải là vì sức khỏe của anh sao?”
“Được rồi, cậu đi ra ngoài làm việc của mình đi!”
“Vâng!”
Trần Chính Cường vừa bước tới cửa thì xoay người lại, khẽ ho một tiếng: “Cái đó… ông chủ, tôi phải nói một câu này, nếu không thì tôi sẽ cảm thấy không thoải mái!”
Anh ta ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: “Anh và cô Tô đều đã trở thành như thế này rồi sao anh không thử quên cô ấy đi?”
Tần Lệ Phong chậm rãi đưa mắt nhìn về phía anh ta, Trần Chính Cường rùng mình một cái, lập tức cúi đầu: “Tôi biết tôi biết, biến mất, biến mất, lập tức biến mất!”
Trong khi nói chuyện thì người đã rời đi như thể đang chạy trốn.
Gạt hết một nửa điếu thuốc trong gạt tàn, anh lại xoay người, hướng ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mờ mịt khó đoán.
Nếu đơn giản như những gì anh ta nói thì trên đời này sẽ không còn nỗi đau nào nữa.
Có một số chuyện, nói quên là có thể quên được sao?
Trần Chính Cường đứng ngoài cửa, lắc đầu thở dài, cần gì phải vậy chứ?
Lúc này điện thoại vang lên, sau khi nghe điện thoại thì sắc mặt anh ta thay đổi, nhanh chóng đẩy cửa đi vào: “Ông chủ, viện điều dưỡng gọi điện thoại nói chủ tịch…”
Trên đường đi viện điều dưỡng thì hai tay Tần Lệ Phong luôn siết chặt, trên mặt nhất thời căng thẳng.
Sau khi dừng xe, anh thì bước nhanh về phía trước, đã có người đợi sẵn ở đó.
Anh bước vội lên lầu và vào phòng bệnh, thoáng nhìn thì đã thấy người đàn ông hốc hác nằm đó, mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh nói cái gì? Đêm hôm đó…”
Một tay của Tiêu Bảo Lộc chống cằm, ngồi trên bàn nhướng đôi mắt như hoa đào, chậm rãi nói: “Em gái ngốc, không phải anh đã nói sẽ giúp em sao?”
“Nhưng mà… nhưng anh Lộc, tại sao anh không nói trước với em?”
“Nói cho em biết? Nếu nói cho em biết rồi thì em có thể đảm bảo rằng mình có thể giữ được bình tĩnh không? Em có thể đảm bảo sẽ không lộ ra chân trước mặt anh ta không?”
Thấy Vệ Mỹ Quân trầm mặc thì anh ta cười nhẹ nói: “Anh hiểu rõ anh của anh hơn ai hết, cho dù em là người giỏi diễn xuất thì chỉ cần em có sơ suất nhỏ thôi thì em cũng sẽ bị anh ta tóm gọn! Cho nên anh đã không nói với em, đó tất nhiên là vì muốn tốt em cho em!”
Vệ Mỹ Quân chỉ biết một chút, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì sai.
Cô ta nhanh chóng nở nụ cười, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ: “Anh Lộc, em không ngờ tới anh lại đối xử tốt với em như vậy!”
“Ha ha, bây giờ cũng không muộn để biết ai đối xử tốt với em.”
Vệ Mỹ Quân lại hỏi: “Vậy thì… đêm đó, anh Phong thật sự sẽ không cùng phụ nữ…”
Tiêu Bảo Lộc không trả lời mà hỏi lại: “Em để ý sao?”
Vệ Mỹ Quân suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười: “Nếu anh ấy có thể hoàn toàn trở thành người của em thì cho dù là anh ấy có ở cùng với một vài người phụ nữ khác thì em cũng không quan tâm. Chỉ cần sau này anh ấy thuộc về một mình em là được rồi!”
Tiêu Bảo Lộc hơi kinh ngạc, sau khi đánh giá cô ta từ trên xuống dưới thì anh ta bật cười: “Không nhìn ra được, cô gái nhỏ nay đã lớn rồi. Ừm… đúng vậy, vậy mới là người làm việc lớn.”
Vệ Mỹ Quân mỉm cười: “Anh Lộc cũng không tệ lắm… thật sự không ngờ ngay cả anh trai của mình là anh còn…”
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày tiếp lời: “Tính toán?”
Biết mình đã nói sai, Vệ Mỹ Quân ngay lập tức xua tay, nói một cách gượng gạo: “Ý em không phải vậy!”
“Cũng không có vấn đề gì.” Tiêu Bảo Lộc không hề che dấu nói với cô ta: “Anh thích Tô Phương Dung, em hẳn là đã rõ ràng, cho nên kết quả này là cả hai bên cùng có lợi, không có gì không tốt cả.”
“Đúng, đúng, đúng, anh Lộc nói rất đúng!”
Vệ Mỹ Quân sẽ không quan tâm đến quan hệ giữa hai anh họ, chỉ cần anh ta có thể giúp cô ta đạt được mục đích là đủ rồi!
“Anh Lộc, tiếp theo em phải làm thế nào?” Cô ta dần tin tưởng Tiêu Bảo Lộc.
“Rất đơn giản, em chỉ cần khiến anh ta nghĩ rằng em là người phụ nữ đêm là được. Anh nghĩ chuyện này đối với em mà nói thì cũng không khó lắm nhỉ?”
“Em hiểu rồi!” Vệ Mỹ Quân tự tin nói: “Em nhất định sẽ không làm cho anh Lộc thất vọng!”
“Như vậy rất tốt!”
Sau khi Vệ Mỹ Quân rời đi thì cô ta đi thẳng đến chỗ Tần Lệ Phong.
Khi đến bên ngoài công ty của anh thì cô gọi điện thoại, không nằm ngoài sự liệu, đối phương thật sự từ chối gặp mặt. Nhưng mà cô ta lại không nhanh không chậm nói một câu: “Anh Phong, anh không muốn biết đêm đó chúng ta…”
Quả nhiên, người ở đầu dây bên kia im lặng.
Một lúc sau, anh nói: “Sau nửa giờ, tôi sẽ rảnh.”
Vệ Mỹ Quân cười ngọt ngào qua điện thoại: “Em sẽ tới ngay.”
Không bao lâu sau thì Vệ Mỹ Quân đã đến văn phòng của Tần Lệ Phong, Trần Chính Cường bưng cà phê vào, lặng lẽ đánh giá cô ta.
Thoạt nhìn, cô ta chính là kiểu người nổi tiếng giàu có xinh đẹp và thời trang, nhưng không thể biết tại sao, anh ta nghĩ cô ta lại không xứng với ông chủ mình lắm. Nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn là Tô Phương Dung hợp mắt nhất, nhưng là đáng tiếc…
Khi Trần Chính Cường ra khỏi văn phòng thì Tần Lệ Phong mở miệng nói: “Nói đi.”
Vệ Mỹ Quân chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, nhỏ giọng nói: “Vốn là em cũng không muốn nói chuyện này với anh, nhưng mà em…”
“Nói điểm chính đi.” Tần Lệ Phong ngồi ở trên ghế da, sắc mặt không đổi nhìn cô ta.
Trên thực tế thì trong lòng anh căn bản đã biết cô ta muốn nói gì.
Anh là một người đàn ông trưởng thành nên cũng không thiếu kinh nghiệm về mặt đó, anh đương nhiên biết liệu anh đã từng quan hệ với một người phụ nữ hay chưa.
Vệ Mỹ Quân như lấy hết can đảm, bình tĩnh nhìn anh: “Anh Phong, em không hối hận, cho dù… anh coi em như người thay thế người khác đi nữa thì em cũng nguyện ý.”
Sau khi nói câu đó thì sắc mặt của Tần Lệ Phong có chút thay đổi.
Đêm đó…
Khuôn mặt của Tô Phương Dung quả thực đã hiện lên trong đầu anh, như vậy chẳng lẽ là ảo giác khi anh say rượu?
Loại chuyện này không nên xảy ra với anh!
Nhìn thấy anh cau mày không nói lời nào, trong lòng Vệ Mỹ Quân hồi hộp một chút.
Cô ta đã làm theo những gì mà Tiêu Bảo Lộc đã dạy cô ta, anh ta nói chỉ cần cô ta nói ra lời này thì Tần Lệ Phong nhất định sẽ không nghi ngờ!
Thu hồi ánh mắt, Tần Lệ Phong chậm rãi nói: “Vậy thì sao?”
“Hả?” Vệ Mỹ Quân sửng sốt: “Em… em chỉ là muốn nói cho anh biết chuyện này…”
Anh gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Vệ Mỹ Quân lúng túng ngồi tại chỗ, mọi chuyện khác xa với những gì cô ta đã tưởng tượng, đáng lẽ anh không nên phản ứng như thế này! Chẳng lẽ anh ngủ với một người phụ nữ thì anh không nên có trách nhiệm với cô ta sao? Hơn nữa, Vệ Mỹ Quân cô ta, cũng xuất thân danh môn, vậy mà khi dễ cô ta xong thì cứ tùy tiện đuổi đi như vậy sao?
Lòng bàn tay Vệ Mỹ Quân bí mật nắm chặt góc quần áo, càng nắm càng chặt.
Tần Lệ Phong nghiêng người về phía trước, khoanh tay lại, giương mắt chăm chú nhìn cô ta: “Trong lúc đó, tôi và cô là không thể nào.”
Cô ta hơi ngưng lại, ngẩng đầu lên: “Anh Phong…”
“Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra với chúng ta đêm đó thì tôi sẽ bù đắp cho cô bất cứ điều gì cô yêu cầu. Ngoài ra, tôi không thể cho cô nhiều hơn nữa được.”
“Anh Phong, em không phải…” Anh đã nói rõ ràng như vậy, Vệ Mỹ Quân lập tức muốn giải thích, nhưng mà cô ta không nói được gì cả, cả người hoảng hốt.
Thái độ Tần Lệ Phong vẫn không giận không vui như cũ, lãnh đạm nói: “Tôi và cô đều là người lớn, nếu nói tôi say rượu làm loạn, nhưng mà cô rất tỉnh táo, cô hẳn là đã có chuẩn bị tâm lý cho kết quả này. Tôi không thể vì sai lầm như vậy mà đưa ra lời hứa với cô. Đương nhiên, tôi là một người đàn ông, cái loại chuyện này vẫn không thể thoát khỏi trách nhiệm, cho nên tôi chấp nhận bất cứ kết quả nào!”
Sắc mặt của Vệ Mỹ Quân lúc trắng lúc xanh, xấu hổ đứng ở nơi đó, cắn môi, đôi mắt có chút đỏ lên, không nói gì.
“Tôi đã nói rồi, điều kiện gì thì tùy cô, chỉ cần cô thỏa mãn là được.”
Lời nói không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo của Tần Lệ Phong đã hoàn toàn làm tan vỡ hy vọng của Vệ Mỹ Quân, cô a chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bị khinh thường như vậy!
Vệ Mỹ Quân là ai? Những người đàn ông theo đuổi cô ta xếp hàng dài, vậy tại sao anh không để mắt thẳng đến cô ta chứ!
Cô ta đột nhiên bước tới một bước, tâm trạng có chút kích động nói: “Nhưng mà… nhưng mà đây là lần đầu tiên của em!”
Tần Lệ Phong chỉ nhướng mày, nhẹ giọng nói: “Ồ? Thật sao?”
Từ biểu hiện của anh thì cô ta có thể thấy anh không tin chút nào! Nhưng mà nếu cô ta đã nói những lời này ra khỏi miệng thì cô ta nhất định phải bảo vệ đến cùng!
“Anh Phong, anh đang nghi ngờ em sao?” Cô ta cúi đầu, vai hơi run run: “Ngay từ khi yêu anh thì em đã thề rằng không phải anh thì không kết hôn, đời này của em cũng sẽ chỉ có một người đàn ông như anh mà thôi. Vì vậy, lần đầu tiên của em… được giữ cho đến bây giờ.”
Cảm xúc của Tần Lệ Phong vẫn không có biến hóa: “Vậy thì sao? Cô muốn nói gì với tôi? Kết hôn với cô sao? Xin lỗi, nếu cô vẫn chưa rõ những gì tôi đã nói, vậy thì tôi sẽ nói lại lần nữa…”
Ánh mắt của anh có chút thay đổi, trở nên lạnh lẽo, không nhìn ra nhiệt độ, anh gằn từng câu từng chữ nói: “Tôi không thể bởi vì tai nạn này mà ngược lại trái tim tôi.”
Nước mắt Vệ Mỹ Quân trào ra, trông cô ta vô cùng thương tâm: “Anh Phong, em biết chúng ta có thể còn cần thời gian…”
Anh có chút không kiên nhẫn ngắt lời cô ta: “Không phải là vấn đề thời gian.”
“Rốt cuộc là người phụ nữ đó có gì tốt?” Vệ Mỹ Quân nhất thời không thể chấp nhận hiện thực, hoàn toàn mất kiểm soát: “Nếu cô ta thích anh thì làm sao có thể có con với người đàn ông khác? Anh Phong, anh đừng cố chấp nữa, cô ta không xứng với anh.”
Ánh mắt của Tần Lệ Phong càng ngày càng trở nên sắc bén: “Cô ấy như thế nào còn chưa tới lượt cô phán xét!”
“Chính là em không thể nhìn nổi!” Tính tình của Vệ Mỹ Quân lập tức bộc phát, cô ta tức giận nói: “Cô ta hoàn toàn không xứng với anh Phong của em!”
Hai mắt của Tần Lệ Phong hơi híp lại, anh nói: “Trần Chính Cường!”
“Có!”
Người bên ngoài dường như bất cứ lúc nào cũng đang đợi lệnh, nghe thấy tiếng gọi của anh thì vội vàng mở cửa: “Ông chủ!
“Đưa cô Vệ ra ngoài!”
“Vâng!”
Trần Chính Cường vừa nhìn thì đã biết rằng cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ, vì vậy anh ta vội vàng đến bên cạnh Vệ Mỹ Quân, nói nhỏ: “Cô Vệ, tôi đưa cô ra ngoài…”
Anh ta còn chưa kịp nói xong thì Vệ Mỹ Quân đã hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, Trần Chính Cường sợ hãi không dám nói thêm lời nào.
“Cứ qua một bên! Tôi tự biết đường!”
Trần Chính Cường đứng ngay tại chỗ, có chút không biết làm sao mà nhìn về phía Tần Lệ Phong.
Đây là loại người gì vậy?
Vừa rồi trông cô ta như một đứa con gái ngoan ngoãn, sau khi trở mặt sao lại dã man như vậy?
Mặt Tần Lệ Phong không chút cảm xúc, nói rõ rằng anh đã không muốn nói chuyện với cô ta nữa.
Vệ Mỹ Quân quay đầu lại, oán hận nói: “Em nhất định sẽ làm cho anh yêu em!” Nói xong liền xoay người rời đi.
Trần Chính Cường nhìn cô ta rồi nhìn người ngồi trên ghế, một lúc lâu sau anh ta mới thì thầm: “Cô Vệ này khá cá tính.”
Tần Lệ Phong không nói lời nào chỉ lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Trần Chính Cường thấy vậy thì thận trọng nói: “Ông chủ, gần đây anh hút thuốc quá nhiều, không tốt cho sức khỏe.”
Tần Lệ Phong nhướng mi, khóe miệng cong lên, cười như không cười nhìn anh ta: “Khi nào thì cậu đã biến thành mà người mẹ già rồi? Có phải tôi nên tăng lương cho cậu không?”
“Tôi làm điều này không phải là vì sức khỏe của anh sao?”
“Được rồi, cậu đi ra ngoài làm việc của mình đi!”
“Vâng!”
Trần Chính Cường vừa bước tới cửa thì xoay người lại, khẽ ho một tiếng: “Cái đó… ông chủ, tôi phải nói một câu này, nếu không thì tôi sẽ cảm thấy không thoải mái!”
Anh ta ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: “Anh và cô Tô đều đã trở thành như thế này rồi sao anh không thử quên cô ấy đi?”
Tần Lệ Phong chậm rãi đưa mắt nhìn về phía anh ta, Trần Chính Cường rùng mình một cái, lập tức cúi đầu: “Tôi biết tôi biết, biến mất, biến mất, lập tức biến mất!”
Trong khi nói chuyện thì người đã rời đi như thể đang chạy trốn.
Gạt hết một nửa điếu thuốc trong gạt tàn, anh lại xoay người, hướng ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mờ mịt khó đoán.
Nếu đơn giản như những gì anh ta nói thì trên đời này sẽ không còn nỗi đau nào nữa.
Có một số chuyện, nói quên là có thể quên được sao?
Trần Chính Cường đứng ngoài cửa, lắc đầu thở dài, cần gì phải vậy chứ?
Lúc này điện thoại vang lên, sau khi nghe điện thoại thì sắc mặt anh ta thay đổi, nhanh chóng đẩy cửa đi vào: “Ông chủ, viện điều dưỡng gọi điện thoại nói chủ tịch…”
Trên đường đi viện điều dưỡng thì hai tay Tần Lệ Phong luôn siết chặt, trên mặt nhất thời căng thẳng.
Sau khi dừng xe, anh thì bước nhanh về phía trước, đã có người đợi sẵn ở đó.
Anh bước vội lên lầu và vào phòng bệnh, thoáng nhìn thì đã thấy người đàn ông hốc hác nằm đó, mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.