Chương 305: Tại sao cô vạch trần tôi
Chi Nho
29/05/2021
Vẻ mặt của cô tràn đầy vẻ kiên định, nó giống như tín ngưỡng đã ăn sâu vào tận xương tủy.
Cô có niềm tin tuyệt đối với Tần Lệ Phong.
Người ta thường nói khi yêu một người thì điều đầu tiên khiến bản thân siêu lòng đó chính là sự yếu đuối của đối phương.
Từ trước đến nay thì Tần Lệ Phong không tin vào điều này, anh cho rằng mình là một người đàn ông mạnh mẽ trong cuộc sống, anh không cần phải yếu đuối để có được thiện cảm của người khác. Trong từ điển cuộc sống của anh không có từ “cảm thông”, thậm chí anh còn khinh thường việc dùng sự gian khổ, khó khăn của mình để lấy được thứ gì đó tốt, anh lại càng không muốn đem tình cảm của mình cho những người yếu đuối kia. Mãi cho đến khi gặp được Tô Phương Dung thì anh mới biết rằng tình yêu mà người ta thường nói không phải là không có căn cứ, nó đã thay đổi anh, đánh đổ những nguyên tắc và niềm tin mà anh đã kiên định theo đuổi.
Tuy nhiên, Tần Lệ Phong, người lớn lên trong một môi trường lạnh lẽo thấu xương lại bị mê luyến bởi ánh nắng mặt trời ấm áp do Tô Phương Dung mang lại, cũng không biết làm thế nào để giữ cô lại.
Tô Phương Dung nổ lực nhếch miệng cười, kiên định nắm chặt tay Tần Lệ Phong, đồng thời một tay kia thì rũ xuống đè lại điện thoại di động đang rung trong túi yếm, trong lòng cô lặng lẽ đánh trống.
So với Tần Lệ Phong thì dáng người của cô nhỏ nhắn uyển chuyển, khi nhìn lên Tần Lệ Phong thì cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt anh, cằm anh lúng phúng có râu, sống mũi cao và lông mi dày.
Người trong mắt cô đã gầy đi và đen sạm hơn trước, nét mặt vẫn rắn rỏi và thâm thúy, chỉ là khó có thể chống lại sự dằn vặt của năm tháng, anh thành thục rất nhiều, hay nói đúng hơn là già đi một chút.
Cô và anh không còn là những thiếu niên thiếu nữ đơn thuần nữa, từ đây về sau, năm tháng dài rộng, cơm ngon áo ấm. Cuộc sống về sau thì của cải của họ sẽ càng ngày nhiều nhưng đồng thời cũng càng ngày càng cô đơn.
Về thiên chức làm mẹ của một người phụ nữ, dường như khi sinh ra thì nó đã nằm trong máu. Khi Tô Phương Dung 20 tuổi, độ tuổi mà khi những cô gái khác đang sống trọn thanh xuân thì cô lại mang thai Gia Bảo. Cô lặng lẽ và bình tĩnh chấp nhận sự sắp đặt của số phận, thế nhưng đáng tiếc là một đòn mà số phận mang lại cho cô quá nặng nề, nó không chỉ hủy hoại tuổi thanh xuân của cô mà còn biến cô thành một diện mạo hoàn toàn khác so với trước đây.
“Em thực sự đã lo lắng vớ vẩn.”
Tô Phương Dung nhìn chằm chằm vào đôi lông mi cong dài và lông mày rậm của Tần Lệ Phong trong giây lát. Cô cảm thấy Tần Lệ Phong và Gia Bảo thực sự rất giống nhau, sự giống nhau này không rõ ràng. Một người thì đều sẽ có hai mắt, mũi và miệng, nhưng mà giữa Tần Lệ Phong và Gia Bảo thì có một loại hình ảnh khác nhau.
Rõ ràng cô là một người dịu dàng, ít nói và thậm chí là thụ động, nhưng Gia Bảo cũng giống như Tần Lệ Phong, cậu bé luôn thích chủ động, thích cậy mạnh, thích ồn ào và thích lớn tiếng bày tỏ quan điểm.
Rõ ràng cô là một người hầu như không có phát triển lông trên cơ thể và hiếm khi đổ mồ hôi, nhưng một người nhỏ bé như Gia Bảo lại có mái tóc dày, lông mi dài cong, cùng đôi mắt to với hai hàng lông mày rậm.
Cô là mẹ của Gia Bảo, nhưng công bằng mà nói thì phải thừa nhận rằng Gia Bảo giống với Tần Lệ Phong hơn. Mà cùng với Tiêu Bảo Lộc, người cùng bố khác mẹ với Tần Lệ Phong thì cũng hơi kém về mặt này.
Tần Lệ Phong vòng qua khuỷu tay Tô Phương Dung, dù sao lời nói dối đã ra khỏi miệng rồi, cho dù Tô Phương Dung trong giây sau sẽ bị Tiêu Bảo Lộc mang đi thì anh cũng muốn tới gần Tô Phương Dung hơn một chút. Ít nhất thì giờ phút này đây thì người phụ nữ này sẽ thuộc về anh, khi máy quay chĩa vào hai người, Tần Lệ Phong cảm thấy trong lòng có chút vui mừng và ung dung.
“Tại sao cô không vạch trần tôi?” Tần Lệ Phong trầm giọng nói bên tai Tô Phương Dung.
“Anh… anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ vì Gia Bảo thôi. Hiện tại thì thằng bé đã nhận ra rất nhiều chứ rồi, không thể không xem tivi, đọc báo hay nghe đài, em không muốn thằng bé thất vọng về anh.” Tô Phương Dung cười nhưng mà ý cười không chạm đến đáy mắt.
Dùng một tư thế thân mật như vậy đúng ở trước máy ảnh và máy quay của phóng viên, cô thầm thở dài, cô sợ rằng lần này sẽ gây ra náo động lớn.
Ôi, làm thế nào để khắc phục hậu quả đây?
Lòng cô rối bời, nhưng sắc mặt của Tô Phương Dung vẫn như thường, nhiệt độ tay chân vẫn còn tồn tại đầu óc cực kỳ tỉnh táo, vậy mà trong giờ khắc này cô lại cảm thấy được sự yên bình.
Khác với mấy trước lúc biết mình mang thai, lúc đó dù có hy vọng cứu sống Gia Bảo nhưng cô lại cảm thấy sợ hãi, không thể tưởng tượng được mình sẽ phải đối mặt với đứa con trong bụng như thế nào. Sự vui sướng đáng lẽ phải có đã bị lấp đầy bởi sự cô đơn, nhưng khi cô và Tần Lệ Phong gần như vậy thì cô không ngờ rằng mình đã bắt đầu chấp nhận tất cả những điều bất hạnh trong quá khứ, như thể ở bên anh mới là kết thúc nên có. Tất cả những nỗi đau đã trải qua trong quá khứ, thì đều có thể được tha thứ.
Điện thoại vẫn rung, Tô Phương Dung không trả lời.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
Đếm không hết đó là bao nhiêu lần, điện thoại rung lên hai lần nữa thì màn hình chuyển sang màu đen hoàn toàn.
Điện thoại tự động tắt.
Trong một vụ án xâm phạm danh dự thông thường thì bị cáo sẽ không ngu ngốc đến mức tranh cãi với một tập đoàn lớn J.I, vì lẽ đó họ sẽ nhẹ nhàng tội trước tòa. Dù sao đi nữa thì họ đã có được mọi thứ họ muốn.
Khi Tần Lệ Phong đi ra thì nhóm phóng viên bên ngoài lại kéo đến, vì lời nói vừa rồi nên Tô Phương Dung đã trở thành tiêu điểm của cuộc phỏng vấn, bây giờ cô đi cũng không được mà ở lại thì cũng rất lúng túng.
Khi nhìn thấy anh thì ánh mắt anh tự động tránh đi.
Tần Lệ Phong nhìn cô, chậm rãi đi tới, nói: “Tôi đưa cô trở về.”
Cô chỉ nói “ừm” rồi không nói thêm gì nữa.
Cả hai người đều trở về hiện thực, một tay của Tần Lệ Phong để hờ sau lưng cô, một tay đút túi quần, vẻ mặt lúc nào cũng u ám.
May mắn thay, có mấy nhân viên an ninh hết lòng hộ tống trong suốt đường đi nên cả hai có thể thuận lợi đi ra cửa sau.
Vừa bước ra khỏi tòa thì họ đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Xin lỗi anh đã tới trễ.“
Đó là Tiêu Bảo Lộc.
Nhìn thấy anh ta thì Tô Phương Dung theo bản năng dừng lại, bàn tay to của Tần Lệ Phong vừa vặn đỡ lấy eo cô.
Tiêu Bảo Lộc luôn giữ ý cười mà nhìn hai người, anh ta như không có chuyện gì mà cứ cười hào phóng và thích ý.
Cho dù anh ta có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì hai người này rõ ràng là đã tách ra vẫn xuất hiện trong tư thế vô cùng thân mật, ngay trước mắt anh ta.
Vừa rồi thì phần phỏng vấn trực tiếp đó đã được gửi cho anh ta. Khi nhìn thấy người phụ nữ luôn dịu dàng như nước lại dùng thân thể không quá to lớn của mình mà che trước mặt Tần Lệ Phong, anh ta phải thừa nhận mình phát điên vì ghen tị.
Tô Phương Dung lại đi tiếp, trên mặt không có cảm xúc đến trước mặt Tiêu Bảo Lộc, anh ta cười hỏi: “Sao em không nghe điện thoại?”
Cô thản nhiên trả lời: “Điện thoại đã tắt máy!”
Tiêu Bảo Lộc liếc mắt nhìn cô, trên mặt nở nụ cười ấm áp tiêu chuẩn: “Thật quá bất cẩn, điện thoại hết pin thì không biết mượn của người khác để gọi cho anh sao? Em đi ra ngoài lâu như vậy không về, em có biết là anh rất lo lắng cho em và con của chúng ta không?”
Hai má của Tô Phương Dung ửng hồng, Tần Lệ Phong đang ở bên cạnh cô, cô thật sự không thể tỏ vẻ bình thường khi nói chuyện thân mật với người đàn ông khác như vậy!
Tần Lệ Phong đứng thẳng người, dáng đứng cao thẳng tắp như một cây bạch dương. Mặt anh không hề có cảm xúc, coi như không có chuyện gì, nhưng từ từ rút bàn tay phía sau cô về.
“Anh cả, tôi đưa cô ấy về!” Bảo Lộc cười nhìn Tần Lệ Phong.
Cuối cùng thì Tần Lệ Phong cũng nâng mắt lên, liếc nhìn anh ta một cái, một lúc lâu sau mới nói: “Theo tình hình hiện tại của cô ấy thì tốt hơn hết là không nên để cô ấy ra ngoài một mình.”
Nghe những lời quan tâm của anh thì Tô Phương Dung cảm thấy trong lòng nhói đau.
“Ha ha…” Tiêu Bảo Lộc cười híp mắt nhìn anh: “Anh cả nói đúng, tôi đúng là quá bất cẩn mà, sẽ không có lần sau.”
Trong tầm mắt của anh, Tiêu Bảo Lộc cẩn thận đỡ Tô Phương Dung, trong mắt của những người khác nhau thì có cái nhìn khác nhau. Trong mắt Tần Lệ Phong thì bóng lưng của bọn họ đã từng thân mật không kẽ hở, nhưng hiện tại đã càng đi càng xa rồi.
Ngồi trong xe của Tiêu Bảo Lộc, Tô Phương Dung vô thức vuốt ve tay lái. Cô cũng không biết cô có thói quen này từ bao giờ, cô luôn thích nghịch thứ gì đó trong tay. Lúc đi cùng Tần Lệ Phong thì cũng không ngoại lệ, cà vạt, chìa khóa, bàn tay của anh, khuôn mặt của anh.
“Em làm vậy là để giúp anh cả anh đúng không?” Tiêu Bảo Lộc ngồi trên ghế lái chậm rãi hỏi.
Giúp anh sao?
Cô không biết.
Tô Phương Dung rũ mắt xuống, có chút buồn ngủ, người mang thai vốn là rất thích ngủ, hôm nay cô lại bận rộn cả ngày đã sớm mệt muốn chết. Bây giờ cô cũng không nghe được Tiêu Bảo Lộc đang nói cái gì.
Tiêu Bảo Lộc không nhận được câu trả lời của cô thì nhìn lại và thấy rằng Tô Phương Dung đã ngủ gục, đầu dựa vào thành sau xe.
Khi Tô Phương Dung mở mắt ra lần nữa thì cô đã ở dưới lầu nhà mình, dường như đã dừng lại rất lâu, Tiêu Bảo Lộc cũng ở ngay đó.
“Sao anh không đánh thức tôi?” Tô Phương Dung kéo giọng nói khàn khàn.
Tiêu Bảo Lộc nhìn cô, thật lâu sau mới cười: “Không có gì…”
“Ừ, vậy tôi đi lên trước.”
Cô mặc kệ dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tiêu Bảo Lộc, Tiêu Bảo Lộc cũng không nói thêm gì nữa.
Lên lầu, bật đèn, thay giày, đến bên cửa sổ nhìn xe của Tiêu Bảo Lộc. Chiếc xe việt dã Toyota màu trắng có phần khác với phong cách trước đây của anh ta, không biết anh ta dừng lái xe thể thao từ lúc nào.
Chiếc xe kia vẫn dừng tại chỗ, bất động, đến nửa giờ sau mới chậm rãi xuất phát, rời đi khu nhà của cô.
Đêm nay Tô Phương Dung ngủ rất ngon, cô không có mộng mị hay mất ngủ, vừa tỉnh dậy đã thấy ánh mặt trời chiếu rọi ban công.
Đơn giản là luộc trứng và làm sữa đậu nành để làm bữa sáng, sau khi đã ăn xong thì Tô Phương Dung mang một phần khác đến bệnh viện.
Khi cô đến cửa thì đã nhìn thấy một người phụ nữ cao gầy đứng cách đó vài bước, cô ta có mái tóc dài gợn sóng xinh đẹp, ăn mặc rất thời trang và sang trọng, trông cô ta như một cô chủ nhà quyền quý.
Cô ta quay lại và mỉm cười với chính mình: “Cô là cô Tô Phương Dung sao?”
Tô Phương Dung gật đầu.
“Tôi là Vệ Mỹ Quân”
Vệ Mỹ Quân?
Khi Tô Phương Dung tìm kiếm cái tên trong đầu thì cô đột nhiên nhớ ra ở tòa án chiều ngày hôm qua đã có người nhắc tới nó.
“Xin chào, cô Vệ, tôi không biết cô tìm tôi để làm gì?” Tô Phương Dung liếc nhìn phòng bệnh, muốn đi vào xem con trai.
“Tôi đã đọc tin ngày hôm qua.” Vệ Mỹ Quân lật trong túi hàng hiệu, lấy ra một tấm ngân phiếu, đưa cho Tô Phương Dung: “Cô hãy cầm số tiền này mà chữa bệnh cho con trai của cô đi, đừng quấy rầy anh Phong của tôi nữa!”
Tô Phương Dung sững sờ, đây là… đang thị uy cảnh cáo cô sao?
Cô cụp mắt, khẽ cười một tiếng: “Cô Vệ, tôi có nghe nói đến cô. Tôi có thể hiểu được tâm tư của cô. Chỉ là… cô có hiểu rõ tình hình trước khi đi tìm tôi không?”
Cô có niềm tin tuyệt đối với Tần Lệ Phong.
Người ta thường nói khi yêu một người thì điều đầu tiên khiến bản thân siêu lòng đó chính là sự yếu đuối của đối phương.
Từ trước đến nay thì Tần Lệ Phong không tin vào điều này, anh cho rằng mình là một người đàn ông mạnh mẽ trong cuộc sống, anh không cần phải yếu đuối để có được thiện cảm của người khác. Trong từ điển cuộc sống của anh không có từ “cảm thông”, thậm chí anh còn khinh thường việc dùng sự gian khổ, khó khăn của mình để lấy được thứ gì đó tốt, anh lại càng không muốn đem tình cảm của mình cho những người yếu đuối kia. Mãi cho đến khi gặp được Tô Phương Dung thì anh mới biết rằng tình yêu mà người ta thường nói không phải là không có căn cứ, nó đã thay đổi anh, đánh đổ những nguyên tắc và niềm tin mà anh đã kiên định theo đuổi.
Tuy nhiên, Tần Lệ Phong, người lớn lên trong một môi trường lạnh lẽo thấu xương lại bị mê luyến bởi ánh nắng mặt trời ấm áp do Tô Phương Dung mang lại, cũng không biết làm thế nào để giữ cô lại.
Tô Phương Dung nổ lực nhếch miệng cười, kiên định nắm chặt tay Tần Lệ Phong, đồng thời một tay kia thì rũ xuống đè lại điện thoại di động đang rung trong túi yếm, trong lòng cô lặng lẽ đánh trống.
So với Tần Lệ Phong thì dáng người của cô nhỏ nhắn uyển chuyển, khi nhìn lên Tần Lệ Phong thì cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt anh, cằm anh lúng phúng có râu, sống mũi cao và lông mi dày.
Người trong mắt cô đã gầy đi và đen sạm hơn trước, nét mặt vẫn rắn rỏi và thâm thúy, chỉ là khó có thể chống lại sự dằn vặt của năm tháng, anh thành thục rất nhiều, hay nói đúng hơn là già đi một chút.
Cô và anh không còn là những thiếu niên thiếu nữ đơn thuần nữa, từ đây về sau, năm tháng dài rộng, cơm ngon áo ấm. Cuộc sống về sau thì của cải của họ sẽ càng ngày nhiều nhưng đồng thời cũng càng ngày càng cô đơn.
Về thiên chức làm mẹ của một người phụ nữ, dường như khi sinh ra thì nó đã nằm trong máu. Khi Tô Phương Dung 20 tuổi, độ tuổi mà khi những cô gái khác đang sống trọn thanh xuân thì cô lại mang thai Gia Bảo. Cô lặng lẽ và bình tĩnh chấp nhận sự sắp đặt của số phận, thế nhưng đáng tiếc là một đòn mà số phận mang lại cho cô quá nặng nề, nó không chỉ hủy hoại tuổi thanh xuân của cô mà còn biến cô thành một diện mạo hoàn toàn khác so với trước đây.
“Em thực sự đã lo lắng vớ vẩn.”
Tô Phương Dung nhìn chằm chằm vào đôi lông mi cong dài và lông mày rậm của Tần Lệ Phong trong giây lát. Cô cảm thấy Tần Lệ Phong và Gia Bảo thực sự rất giống nhau, sự giống nhau này không rõ ràng. Một người thì đều sẽ có hai mắt, mũi và miệng, nhưng mà giữa Tần Lệ Phong và Gia Bảo thì có một loại hình ảnh khác nhau.
Rõ ràng cô là một người dịu dàng, ít nói và thậm chí là thụ động, nhưng Gia Bảo cũng giống như Tần Lệ Phong, cậu bé luôn thích chủ động, thích cậy mạnh, thích ồn ào và thích lớn tiếng bày tỏ quan điểm.
Rõ ràng cô là một người hầu như không có phát triển lông trên cơ thể và hiếm khi đổ mồ hôi, nhưng một người nhỏ bé như Gia Bảo lại có mái tóc dày, lông mi dài cong, cùng đôi mắt to với hai hàng lông mày rậm.
Cô là mẹ của Gia Bảo, nhưng công bằng mà nói thì phải thừa nhận rằng Gia Bảo giống với Tần Lệ Phong hơn. Mà cùng với Tiêu Bảo Lộc, người cùng bố khác mẹ với Tần Lệ Phong thì cũng hơi kém về mặt này.
Tần Lệ Phong vòng qua khuỷu tay Tô Phương Dung, dù sao lời nói dối đã ra khỏi miệng rồi, cho dù Tô Phương Dung trong giây sau sẽ bị Tiêu Bảo Lộc mang đi thì anh cũng muốn tới gần Tô Phương Dung hơn một chút. Ít nhất thì giờ phút này đây thì người phụ nữ này sẽ thuộc về anh, khi máy quay chĩa vào hai người, Tần Lệ Phong cảm thấy trong lòng có chút vui mừng và ung dung.
“Tại sao cô không vạch trần tôi?” Tần Lệ Phong trầm giọng nói bên tai Tô Phương Dung.
“Anh… anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ vì Gia Bảo thôi. Hiện tại thì thằng bé đã nhận ra rất nhiều chứ rồi, không thể không xem tivi, đọc báo hay nghe đài, em không muốn thằng bé thất vọng về anh.” Tô Phương Dung cười nhưng mà ý cười không chạm đến đáy mắt.
Dùng một tư thế thân mật như vậy đúng ở trước máy ảnh và máy quay của phóng viên, cô thầm thở dài, cô sợ rằng lần này sẽ gây ra náo động lớn.
Ôi, làm thế nào để khắc phục hậu quả đây?
Lòng cô rối bời, nhưng sắc mặt của Tô Phương Dung vẫn như thường, nhiệt độ tay chân vẫn còn tồn tại đầu óc cực kỳ tỉnh táo, vậy mà trong giờ khắc này cô lại cảm thấy được sự yên bình.
Khác với mấy trước lúc biết mình mang thai, lúc đó dù có hy vọng cứu sống Gia Bảo nhưng cô lại cảm thấy sợ hãi, không thể tưởng tượng được mình sẽ phải đối mặt với đứa con trong bụng như thế nào. Sự vui sướng đáng lẽ phải có đã bị lấp đầy bởi sự cô đơn, nhưng khi cô và Tần Lệ Phong gần như vậy thì cô không ngờ rằng mình đã bắt đầu chấp nhận tất cả những điều bất hạnh trong quá khứ, như thể ở bên anh mới là kết thúc nên có. Tất cả những nỗi đau đã trải qua trong quá khứ, thì đều có thể được tha thứ.
Điện thoại vẫn rung, Tô Phương Dung không trả lời.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
Đếm không hết đó là bao nhiêu lần, điện thoại rung lên hai lần nữa thì màn hình chuyển sang màu đen hoàn toàn.
Điện thoại tự động tắt.
Trong một vụ án xâm phạm danh dự thông thường thì bị cáo sẽ không ngu ngốc đến mức tranh cãi với một tập đoàn lớn J.I, vì lẽ đó họ sẽ nhẹ nhàng tội trước tòa. Dù sao đi nữa thì họ đã có được mọi thứ họ muốn.
Khi Tần Lệ Phong đi ra thì nhóm phóng viên bên ngoài lại kéo đến, vì lời nói vừa rồi nên Tô Phương Dung đã trở thành tiêu điểm của cuộc phỏng vấn, bây giờ cô đi cũng không được mà ở lại thì cũng rất lúng túng.
Khi nhìn thấy anh thì ánh mắt anh tự động tránh đi.
Tần Lệ Phong nhìn cô, chậm rãi đi tới, nói: “Tôi đưa cô trở về.”
Cô chỉ nói “ừm” rồi không nói thêm gì nữa.
Cả hai người đều trở về hiện thực, một tay của Tần Lệ Phong để hờ sau lưng cô, một tay đút túi quần, vẻ mặt lúc nào cũng u ám.
May mắn thay, có mấy nhân viên an ninh hết lòng hộ tống trong suốt đường đi nên cả hai có thể thuận lợi đi ra cửa sau.
Vừa bước ra khỏi tòa thì họ đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Xin lỗi anh đã tới trễ.“
Đó là Tiêu Bảo Lộc.
Nhìn thấy anh ta thì Tô Phương Dung theo bản năng dừng lại, bàn tay to của Tần Lệ Phong vừa vặn đỡ lấy eo cô.
Tiêu Bảo Lộc luôn giữ ý cười mà nhìn hai người, anh ta như không có chuyện gì mà cứ cười hào phóng và thích ý.
Cho dù anh ta có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì hai người này rõ ràng là đã tách ra vẫn xuất hiện trong tư thế vô cùng thân mật, ngay trước mắt anh ta.
Vừa rồi thì phần phỏng vấn trực tiếp đó đã được gửi cho anh ta. Khi nhìn thấy người phụ nữ luôn dịu dàng như nước lại dùng thân thể không quá to lớn của mình mà che trước mặt Tần Lệ Phong, anh ta phải thừa nhận mình phát điên vì ghen tị.
Tô Phương Dung lại đi tiếp, trên mặt không có cảm xúc đến trước mặt Tiêu Bảo Lộc, anh ta cười hỏi: “Sao em không nghe điện thoại?”
Cô thản nhiên trả lời: “Điện thoại đã tắt máy!”
Tiêu Bảo Lộc liếc mắt nhìn cô, trên mặt nở nụ cười ấm áp tiêu chuẩn: “Thật quá bất cẩn, điện thoại hết pin thì không biết mượn của người khác để gọi cho anh sao? Em đi ra ngoài lâu như vậy không về, em có biết là anh rất lo lắng cho em và con của chúng ta không?”
Hai má của Tô Phương Dung ửng hồng, Tần Lệ Phong đang ở bên cạnh cô, cô thật sự không thể tỏ vẻ bình thường khi nói chuyện thân mật với người đàn ông khác như vậy!
Tần Lệ Phong đứng thẳng người, dáng đứng cao thẳng tắp như một cây bạch dương. Mặt anh không hề có cảm xúc, coi như không có chuyện gì, nhưng từ từ rút bàn tay phía sau cô về.
“Anh cả, tôi đưa cô ấy về!” Bảo Lộc cười nhìn Tần Lệ Phong.
Cuối cùng thì Tần Lệ Phong cũng nâng mắt lên, liếc nhìn anh ta một cái, một lúc lâu sau mới nói: “Theo tình hình hiện tại của cô ấy thì tốt hơn hết là không nên để cô ấy ra ngoài một mình.”
Nghe những lời quan tâm của anh thì Tô Phương Dung cảm thấy trong lòng nhói đau.
“Ha ha…” Tiêu Bảo Lộc cười híp mắt nhìn anh: “Anh cả nói đúng, tôi đúng là quá bất cẩn mà, sẽ không có lần sau.”
Trong tầm mắt của anh, Tiêu Bảo Lộc cẩn thận đỡ Tô Phương Dung, trong mắt của những người khác nhau thì có cái nhìn khác nhau. Trong mắt Tần Lệ Phong thì bóng lưng của bọn họ đã từng thân mật không kẽ hở, nhưng hiện tại đã càng đi càng xa rồi.
Ngồi trong xe của Tiêu Bảo Lộc, Tô Phương Dung vô thức vuốt ve tay lái. Cô cũng không biết cô có thói quen này từ bao giờ, cô luôn thích nghịch thứ gì đó trong tay. Lúc đi cùng Tần Lệ Phong thì cũng không ngoại lệ, cà vạt, chìa khóa, bàn tay của anh, khuôn mặt của anh.
“Em làm vậy là để giúp anh cả anh đúng không?” Tiêu Bảo Lộc ngồi trên ghế lái chậm rãi hỏi.
Giúp anh sao?
Cô không biết.
Tô Phương Dung rũ mắt xuống, có chút buồn ngủ, người mang thai vốn là rất thích ngủ, hôm nay cô lại bận rộn cả ngày đã sớm mệt muốn chết. Bây giờ cô cũng không nghe được Tiêu Bảo Lộc đang nói cái gì.
Tiêu Bảo Lộc không nhận được câu trả lời của cô thì nhìn lại và thấy rằng Tô Phương Dung đã ngủ gục, đầu dựa vào thành sau xe.
Khi Tô Phương Dung mở mắt ra lần nữa thì cô đã ở dưới lầu nhà mình, dường như đã dừng lại rất lâu, Tiêu Bảo Lộc cũng ở ngay đó.
“Sao anh không đánh thức tôi?” Tô Phương Dung kéo giọng nói khàn khàn.
Tiêu Bảo Lộc nhìn cô, thật lâu sau mới cười: “Không có gì…”
“Ừ, vậy tôi đi lên trước.”
Cô mặc kệ dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tiêu Bảo Lộc, Tiêu Bảo Lộc cũng không nói thêm gì nữa.
Lên lầu, bật đèn, thay giày, đến bên cửa sổ nhìn xe của Tiêu Bảo Lộc. Chiếc xe việt dã Toyota màu trắng có phần khác với phong cách trước đây của anh ta, không biết anh ta dừng lái xe thể thao từ lúc nào.
Chiếc xe kia vẫn dừng tại chỗ, bất động, đến nửa giờ sau mới chậm rãi xuất phát, rời đi khu nhà của cô.
Đêm nay Tô Phương Dung ngủ rất ngon, cô không có mộng mị hay mất ngủ, vừa tỉnh dậy đã thấy ánh mặt trời chiếu rọi ban công.
Đơn giản là luộc trứng và làm sữa đậu nành để làm bữa sáng, sau khi đã ăn xong thì Tô Phương Dung mang một phần khác đến bệnh viện.
Khi cô đến cửa thì đã nhìn thấy một người phụ nữ cao gầy đứng cách đó vài bước, cô ta có mái tóc dài gợn sóng xinh đẹp, ăn mặc rất thời trang và sang trọng, trông cô ta như một cô chủ nhà quyền quý.
Cô ta quay lại và mỉm cười với chính mình: “Cô là cô Tô Phương Dung sao?”
Tô Phương Dung gật đầu.
“Tôi là Vệ Mỹ Quân”
Vệ Mỹ Quân?
Khi Tô Phương Dung tìm kiếm cái tên trong đầu thì cô đột nhiên nhớ ra ở tòa án chiều ngày hôm qua đã có người nhắc tới nó.
“Xin chào, cô Vệ, tôi không biết cô tìm tôi để làm gì?” Tô Phương Dung liếc nhìn phòng bệnh, muốn đi vào xem con trai.
“Tôi đã đọc tin ngày hôm qua.” Vệ Mỹ Quân lật trong túi hàng hiệu, lấy ra một tấm ngân phiếu, đưa cho Tô Phương Dung: “Cô hãy cầm số tiền này mà chữa bệnh cho con trai của cô đi, đừng quấy rầy anh Phong của tôi nữa!”
Tô Phương Dung sững sờ, đây là… đang thị uy cảnh cáo cô sao?
Cô cụp mắt, khẽ cười một tiếng: “Cô Vệ, tôi có nghe nói đến cô. Tôi có thể hiểu được tâm tư của cô. Chỉ là… cô có hiểu rõ tình hình trước khi đi tìm tôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.