Chương 404: Thấy rõ anh ta đến cùng là hạng người gì
Chi Nho
19/06/2021
Lâm Dịch Tuấn cảm nhận mức độ nghiêm trọng của sự việc thì hơi nhíu mày rồi nói: “Tổng giám đốc Cư, chuyện còn lại anh cũng giao cho tôi đi, không cần anh phải tự mình nhúng tay vào.” Anh ta nhìn mặt Cư Hàn Lâm là đã biết chắc chắn Cư Hàn Lâm sẽ còn tìm Lộ Hải Văn.
Cư Hàn Lâm nhìn Lâm Dịch Tuấn một chút rồi thở dài mà nói: “Đến lúc đó anh đi chung với tôi, bây giờ tìm bác sĩ Lưu tới khám cho Lạc Cẩn Thi trước. Có lẽ cô ấy bị trúng thuốc mê.”
Lâm Dịch Tuấn gật đầu rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Cư Hàn Lâm nhìn gương mặt ngủ say của Lạc Cẩn Thi mà có chút áy náy, từ khi cô tới đây thì chưa từng thoát khỏi nguy hiểm, xem ra là mình đã hại cô ấy rồi.
Nhưng tên Lộ Hải Văn này, là mình đã xem thường anh ta!
“Reng reng reng!”
Cư Hàn Lâm bị tiếng chuông này làm cho giật mình, lúc này mới lấy điện thoại di động trong túi của Lạc Cẩn Thi ra, anh thấy cái tên báo ở trên màn hình rất quen thuộc.
Cư Hàn Lâm suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định nhận: “Tôi là Cư Hàn Lâm!”
Cao Mạn Ngọc có chút ngẩn ra, chuyện gì thế này?
Cư Hàn Lâm không chờ cô ấy nói cái gì thì đã cất lời trước: “Cô Cao, tôi hy vọng ngày mai có thể gặp bạn trai cô, có chút việc tư tôi phải nói chuyện với anh ta một phen.”
“Tổng giám đốc Cư, anh đây là…” Cao Mạn Ngọc nghĩ tới chuyện vừa rồi Lộ Hải Văn gọi điện thoại cho mình, mà bây giờ mình gọi cho Lạc Cẩn Thi lại được Cư Hàn Lâm bắt máy, chẳng lẽ…
Cư Hàn Lâm hừ một tiếng rồi nói: “Chuyện này nhất định phải giải quyết trực tiếp, nếu như cô Cao không ngại thì có thể đi chung, thuận tiện cũng nhìn cho rõ anh Lộ là hạng người như thế nào.
Cư Hàn Lâm cúp điện thoại, anh siết chặt hai tay, khiến cho khớp xương có chút trắng bệch.
Lúc Lâm Dịch Tuấn tìm bác sĩ tới thì phòng bếp đã có mùi thơm, anh ta khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy có chút không đúng. Hình như sáng hôm nay lại xảy ra chuyện gì mà anh ta không biết.
Còn chuyện vừa rồi mà Cư Hàn Lâm giao cho mình nữa.
Cư Hàn Lâm đi ra khỏi phòng bếp, anh chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, tay áo xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp lại vô cùng hấp dẫn.
Bác sĩ Lưu cười cười rồi nói: “Không ngờ rằng tổng giám đốc Cư cũng sự tự tay xuống bếp đấy, không biết người bệnh ở…”
Lâm Dịch Tuấn đưa tay ra chỉ về một phía, Cư Hàn Lâm đi tới trước đưa bác sĩ Lưu đi tới phòng ngủ: “Ở đây.” Anh nói rồi quay đầu nhìn Lâm Dịch Tuấn: “Đi trông cháo, đừng để cho nó trào ra ngoài.”
Đèn trong phòng ngủ được mở ra, bác sĩ Lưu thấy người nằm trên giường nhíu mày thì yên tâm, đây là đã có ý thức: “Tổng giám đốc Cư, tôi thấy cũng không có việc gì lớn, trên đường đi trợ lý Lâm cũng đã nói cho tôi biết đầu đuôi sự việc rồi, tôi nghĩ không có chuyện gì đâu.”
Cư Hàn Lâm nhìn sang thì thấy Lạc Cẩn Thi đã mở to mắt, nhưng cô vẫn nhíu mày như cũ, điều này khiến cho anh cảm thấy đau lòng.
Lạc Cẩn Thi nhìn thấy mình tỉnh dậy trong một hoàn cảnh xa lạ thì đã thành thói quen, huống chi người đầu tiên cô nhìn thấy còn là Cư Hàn Lâm cho nên càng thêm yên lòng.
Bác sĩ Lưu quan sát cô một lúc lâu rồi gật đầu: “Tôi thấy không có chuyện gì đâu, liều thuốc mê cũng không quá nhiều. Vừa rồi bắt mạch cũng chỉ là hai ngày này không nghỉ ngơi tốt, nghỉ ngơi một chút là sẽ không sao.”
Cư Hàn Lâm gật đầu rồi tiễn bác sĩ Lưu ra khỏi phòng ngủ rồi mới quay đầu lại nhìn Lạc Cẩn Thi: “Sao rồi? Có đau đầu không, hay là trong người có chỗ nào không thoải mái không? Có đói chưa?”
Sự quan tâm này khiến cho Lạc Cẩn Thi có chút không chống đỡ được, đã nhiều năm qua chưa từng có ai xem trọng cô như vậy, cũng chưa từng có ai quan tâm cô như thế.
Mắt của Lạc Cẩn Thi có chút ướt át, cô vội vàng cúi đầu xuống, dùng tay giả vờ dụi mắt để lau nước mắt đi: “Không, tôi không sao, nhưng đây là đâu?”
Cư Hàn Lâm cười rồi nói: “Thật ra tôi đã muốn nói với cô chuyện này từ lâu rồi, nhưng gần đây nhiều việc quá nên chưa kịp nói. Căn nhà này là tôi thuê cho cô, cô có thể ở chung với Lý Minh Vi. Tiền thuê cũng giống như lúc trước các cô thuê nhà trọ sinh viên vậy.”
Đương nhiên, nhà là của Cư Hàn Lâm, anh muốn cho thuê bao nhiêu thì thuê bấy nhiêu.
Lạc Cẩn Thi có chút sửng sốt, cô bước xuống giường rồi nói: “Không thể như thế được, anh đã giúp tôi quá nhiều rồi…”
Cô nói với vẻ khách sáo như thế giống như là có một cây gai đâm thẳng vào lòng Cư Hàn Lâm: “Lạc Cẩn Thi, tôi thích em, làm những chuyện này cho em là chuyện nên làm. Tôi làm thế cũng không phải là vì ép em ở bên tôi, mọi chuyện đều do em chọn lựa.”
Anh thật sự rất hi vọng Lạc Cẩn Thi có thể không đối xử với mình như một người ngoài: “Trước đó có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi sợ em ở chỗ đó không an toàn nên tự tiện thuê chỗ này cho em, hi vọng em đừng trách tôi. Lát nữa tôi để Lâm Dịch Tuấn chuyển hành lý của các em tới đây.”
Lạc Cẩn Thi thấy Cư Hàn Lâm muốn quay người đi thì bắt lấy cánh tay anh: “Cư Hàn Lâm!” Cô cũng không ngờ mình sẽ thốt ra cái tên này: “Tôi…”
Cư Hàn Lâm thấy Lạc Cẩn Thi giữ tay mình, gọi tên mình thì đã rất vui vẻ: “Sao thế?”
Lạc Cẩn Thi nhận ra được điều gì thì vội vàng rút tay lại: “Tôi… tôi nợ anh quá nhiều, cảm thấy như thế không ổn. Không bằng…” Cô nói rồi cầm điện thoại lên.
Điện thoại của Cư Hàn Lâm vang lên, anh nhìn thông báo mà có chút đau lòng: “Đây là sao?”
“Đây là phần lớn tiền trong thẻ của tôi, anh thuê căn nhà này cho tôi chắc chắn tốn không ít tiền, chờ tới tháng sau tôi sẽ giao tiền thuê cho nhà cho anh. Còn có…” Cô ngẩng đầu lên nhìn Cư Hàn Lâm với vẻ thẹn thùng: “Tiền thưởng trong hợp đồng tôi cũng không cần nữa, xem như là tiền thuê nhà tôi trả cho anh.”
Đây chính là toàn bộ những gì Lạc Cẩn Thi muốn nói.
Lạc Cẩn Thi là một cô gái kiên cường độc lập, nhưng cô như thế khiến cho Cư Hàn Lâm có chút dở khóc dở cười. Anh hi vọng Lạc Cẩn Thi có thể ỷ lại anh, dựa dẫm anh, cũng hi vọng cô không cần sống như thế. Nhưng đồng thời Cư Hàn Lâm cũng không hi vọng rằng mình thay đổi một Lạc Cẩn Thi như thế.
“Được, em nói sao cũng được.” Cư Hàn Lâm chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Đi thôi, ăn cái gì đó.” Anh cười nhìn cô, trong đôi mắt ấy là sự dịu dàng vô kể.
Cả ngày hôm nay Lạc Cẩn Thi đều có chút sợ hãi, cô cũng không ngờ rằng mấy ngày ngắn ngủi mà lại xảy ra những chuyện khiến người ta kinh ngạc run sợ như thế.
Lạc Cẩn Thi chỉ mong rằng sau này có thể thuận buồm xuôi gió một chút, đừng mang phiền phức tới cho Cư Hàn Lâm nữa.
Dù sao thì quan hệ của hai người có chút kỳ quái.
Lâm Dịch Tuấn tiễn bác sĩ Lưu về, trong nhà chỉ còn Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm mà thôi, cô cảm thấy có chút căng thẳng: “Anh cũng ăn một chút đi!” Cô đã đồng ý với Cư Hàn Lâm rằng lúc chỉ có hai người không gọi anh là tổng giám đốc.”
“Được, tôi ăn với em.”
Lạc Cẩn Thi vừa mới ngồi xuống, cô nhìn chén cháo trước mặt thì đột nhiên nhớ rằng mình đã hẹn về ăn cơm với Cao Mạn Ngọc thì lại đứng lên: “Ngại quá… tôi quên mình có chút việc. Nếu không… anh ăn trước đi…”
Lạc Cẩn Thi nói rồi muốn đi khỏi đây, Cư Hàn Lâm kéo cô lại: “Em nói là chuyện hẹn với Cao Mạn Ngọc à? Vừa rồi lúc em ngủ cô ấy có gọi tới, tôi nói cho cô ấy biết là hôm nay em có việc không qua được, cho nên em yên tâm mà ăn đi.”
Lạc Cẩn Thi hơi ngẩn người, cô rút tay lại rồi nói: “Vừa rồi cô ấy gọi tới à? Vậy… anh không nói với cô ấy cái gì chứ?”
Đương nhiên Cư Hàn Lâm biết Lạc Cẩn Thi đang nói cái gì, anh múc cháo cho cô rồi lại lấy thìa, không nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói ‘Không có’.
Lạc Cẩn Thi nửa tin nửa ngờ lại ngồi xuống một lần nữa, cô định ăn xong rồi lại gọi điện thoại cho Cao Mạn Ngọc.
“Thế nào? Có hợp khẩu vị không?” Nhiều năm qua, Cư Hàn Lâm cũng chỉ biết làm một loại cháo mà thôi: “Đây là món duy nhất mà tôi biết làm.” Anh nói tới đây thì còn có chút ngượng ngùng.
Lạc Cẩn Thi cười cười rồi nói: “Ngon lắm.” Đây không phải là an ủi mà là sự thật. Chén cháo trước mặt là chén cháo ngon nhất cô từng ăn, cũng có lẽ là do tình cảm ở trong đó.
“Em còn muốn từ chức không?” Có tránh thế nào cũng trốn không thoát câu hỏi này!
Động tác trên tay của Lạc Cẩn Thi có chút khựng lại, cô không biết nên trả lời như thế nào. Mặc dù đáp án vô cùng đơn giản, hoặc có hoặc không.
Nói thật, lúc sáng cô muốn từ chức thì đúng là cảm thấy nợ Cư Hàn Lâm rất nhiều, ngoại trừ việc dùng tiền bù đắp thì cũng không còn cách nào khác. Mà bây giờ cô cứ bấp bênh thế này, không biết có khi nào liên lụy tới anh không, cho nên rời khỏi đây vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.
Thế nhưng sau khi Lạc Cẩn Thi nghe Cư Hàn Lâm nói thì có chút sững sờ. Hóa ra từ xưa tới nay, Cư Hàn Lâm giúp đỡ cô là vì thích cô, cho nên mới bất chấp hậu quả. Nếu như thế thì dùng tiền báo đáp có chút không có tình nghĩa.
Cư Hàn Lâm thấy Lạc Cẩn Thi im lặng thì nghĩ tới kết quả xấu nhất, anh siết chặt thìa trong tay, cố gắng khống chế biểu cảm của mình rồi mỉm cười mà nhìn Lạc Cẩn Thi: “Nếu như em vẫn muốn rời khỏi thì tôi sẽ không ngăn cản em. Nhưng trước khi em rời đi thì tôi muốn biết đến cùng em có tình cảm gì với tôi hay không?”
Lạc Cẩn Thi ngẩng đầu nhìn đôi mắt mong chờ trước mặt, bên trong đó như có ngàn vạn lời muốn nói.
Cô luôn hướng tới chuyện lâu ngày sinh tình, nhưng Cư Hàn Lâm lại nói cho cô biết lần đầu tiên anh nhìn thấy cô đã thích cô. Chẳng lẽ trên đời này thật sự có cái gọi là vừa thấy đã yêu ư?
Lạc Cẩn Thi im lặng nửa ngày trời, sự im lặng này khiến cho Cư Hàn Lâm nở một nụ cười mất mát rồi cúi đầu nhìn chén cháo trước mặt mà không nói gì.
“Tôi còn phải trả nợ kia mà.”
Đột nhiên Cư Hàn Lâm ngẩng đầu nhìn Lạc Cẩn Thi, anh sững người một lúc lâu mới hiểu cô có ý gì.
Lạc Cẩn Thi cười rồi nói: “Tôi cũng nên trả cho xong nợ đúng không?” Cô nhìn Cư Hàn Lâm, không biết sao mà trong lòng đột nhiên có thêm thứ gì đó. Bởi vì lúc cô nói câu kia thì cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Không biết vì cái gì mà bây giờ cô nhìn Cư Hàn Lâm có cảm giác rất lạ.
“Vậy, em…” Cư Hàn Lâm nhìn chằm chằm vào Lạc Cẩn Thi mà chờ đợi đáp án trong miệng cô: “Em thích tôi không? Bằng lòng ở bên tôi không?”
Cư Hàn Lâm nhìn Lâm Dịch Tuấn một chút rồi thở dài mà nói: “Đến lúc đó anh đi chung với tôi, bây giờ tìm bác sĩ Lưu tới khám cho Lạc Cẩn Thi trước. Có lẽ cô ấy bị trúng thuốc mê.”
Lâm Dịch Tuấn gật đầu rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Cư Hàn Lâm nhìn gương mặt ngủ say của Lạc Cẩn Thi mà có chút áy náy, từ khi cô tới đây thì chưa từng thoát khỏi nguy hiểm, xem ra là mình đã hại cô ấy rồi.
Nhưng tên Lộ Hải Văn này, là mình đã xem thường anh ta!
“Reng reng reng!”
Cư Hàn Lâm bị tiếng chuông này làm cho giật mình, lúc này mới lấy điện thoại di động trong túi của Lạc Cẩn Thi ra, anh thấy cái tên báo ở trên màn hình rất quen thuộc.
Cư Hàn Lâm suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định nhận: “Tôi là Cư Hàn Lâm!”
Cao Mạn Ngọc có chút ngẩn ra, chuyện gì thế này?
Cư Hàn Lâm không chờ cô ấy nói cái gì thì đã cất lời trước: “Cô Cao, tôi hy vọng ngày mai có thể gặp bạn trai cô, có chút việc tư tôi phải nói chuyện với anh ta một phen.”
“Tổng giám đốc Cư, anh đây là…” Cao Mạn Ngọc nghĩ tới chuyện vừa rồi Lộ Hải Văn gọi điện thoại cho mình, mà bây giờ mình gọi cho Lạc Cẩn Thi lại được Cư Hàn Lâm bắt máy, chẳng lẽ…
Cư Hàn Lâm hừ một tiếng rồi nói: “Chuyện này nhất định phải giải quyết trực tiếp, nếu như cô Cao không ngại thì có thể đi chung, thuận tiện cũng nhìn cho rõ anh Lộ là hạng người như thế nào.
Cư Hàn Lâm cúp điện thoại, anh siết chặt hai tay, khiến cho khớp xương có chút trắng bệch.
Lúc Lâm Dịch Tuấn tìm bác sĩ tới thì phòng bếp đã có mùi thơm, anh ta khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy có chút không đúng. Hình như sáng hôm nay lại xảy ra chuyện gì mà anh ta không biết.
Còn chuyện vừa rồi mà Cư Hàn Lâm giao cho mình nữa.
Cư Hàn Lâm đi ra khỏi phòng bếp, anh chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, tay áo xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp lại vô cùng hấp dẫn.
Bác sĩ Lưu cười cười rồi nói: “Không ngờ rằng tổng giám đốc Cư cũng sự tự tay xuống bếp đấy, không biết người bệnh ở…”
Lâm Dịch Tuấn đưa tay ra chỉ về một phía, Cư Hàn Lâm đi tới trước đưa bác sĩ Lưu đi tới phòng ngủ: “Ở đây.” Anh nói rồi quay đầu nhìn Lâm Dịch Tuấn: “Đi trông cháo, đừng để cho nó trào ra ngoài.”
Đèn trong phòng ngủ được mở ra, bác sĩ Lưu thấy người nằm trên giường nhíu mày thì yên tâm, đây là đã có ý thức: “Tổng giám đốc Cư, tôi thấy cũng không có việc gì lớn, trên đường đi trợ lý Lâm cũng đã nói cho tôi biết đầu đuôi sự việc rồi, tôi nghĩ không có chuyện gì đâu.”
Cư Hàn Lâm nhìn sang thì thấy Lạc Cẩn Thi đã mở to mắt, nhưng cô vẫn nhíu mày như cũ, điều này khiến cho anh cảm thấy đau lòng.
Lạc Cẩn Thi nhìn thấy mình tỉnh dậy trong một hoàn cảnh xa lạ thì đã thành thói quen, huống chi người đầu tiên cô nhìn thấy còn là Cư Hàn Lâm cho nên càng thêm yên lòng.
Bác sĩ Lưu quan sát cô một lúc lâu rồi gật đầu: “Tôi thấy không có chuyện gì đâu, liều thuốc mê cũng không quá nhiều. Vừa rồi bắt mạch cũng chỉ là hai ngày này không nghỉ ngơi tốt, nghỉ ngơi một chút là sẽ không sao.”
Cư Hàn Lâm gật đầu rồi tiễn bác sĩ Lưu ra khỏi phòng ngủ rồi mới quay đầu lại nhìn Lạc Cẩn Thi: “Sao rồi? Có đau đầu không, hay là trong người có chỗ nào không thoải mái không? Có đói chưa?”
Sự quan tâm này khiến cho Lạc Cẩn Thi có chút không chống đỡ được, đã nhiều năm qua chưa từng có ai xem trọng cô như vậy, cũng chưa từng có ai quan tâm cô như thế.
Mắt của Lạc Cẩn Thi có chút ướt át, cô vội vàng cúi đầu xuống, dùng tay giả vờ dụi mắt để lau nước mắt đi: “Không, tôi không sao, nhưng đây là đâu?”
Cư Hàn Lâm cười rồi nói: “Thật ra tôi đã muốn nói với cô chuyện này từ lâu rồi, nhưng gần đây nhiều việc quá nên chưa kịp nói. Căn nhà này là tôi thuê cho cô, cô có thể ở chung với Lý Minh Vi. Tiền thuê cũng giống như lúc trước các cô thuê nhà trọ sinh viên vậy.”
Đương nhiên, nhà là của Cư Hàn Lâm, anh muốn cho thuê bao nhiêu thì thuê bấy nhiêu.
Lạc Cẩn Thi có chút sửng sốt, cô bước xuống giường rồi nói: “Không thể như thế được, anh đã giúp tôi quá nhiều rồi…”
Cô nói với vẻ khách sáo như thế giống như là có một cây gai đâm thẳng vào lòng Cư Hàn Lâm: “Lạc Cẩn Thi, tôi thích em, làm những chuyện này cho em là chuyện nên làm. Tôi làm thế cũng không phải là vì ép em ở bên tôi, mọi chuyện đều do em chọn lựa.”
Anh thật sự rất hi vọng Lạc Cẩn Thi có thể không đối xử với mình như một người ngoài: “Trước đó có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi sợ em ở chỗ đó không an toàn nên tự tiện thuê chỗ này cho em, hi vọng em đừng trách tôi. Lát nữa tôi để Lâm Dịch Tuấn chuyển hành lý của các em tới đây.”
Lạc Cẩn Thi thấy Cư Hàn Lâm muốn quay người đi thì bắt lấy cánh tay anh: “Cư Hàn Lâm!” Cô cũng không ngờ mình sẽ thốt ra cái tên này: “Tôi…”
Cư Hàn Lâm thấy Lạc Cẩn Thi giữ tay mình, gọi tên mình thì đã rất vui vẻ: “Sao thế?”
Lạc Cẩn Thi nhận ra được điều gì thì vội vàng rút tay lại: “Tôi… tôi nợ anh quá nhiều, cảm thấy như thế không ổn. Không bằng…” Cô nói rồi cầm điện thoại lên.
Điện thoại của Cư Hàn Lâm vang lên, anh nhìn thông báo mà có chút đau lòng: “Đây là sao?”
“Đây là phần lớn tiền trong thẻ của tôi, anh thuê căn nhà này cho tôi chắc chắn tốn không ít tiền, chờ tới tháng sau tôi sẽ giao tiền thuê cho nhà cho anh. Còn có…” Cô ngẩng đầu lên nhìn Cư Hàn Lâm với vẻ thẹn thùng: “Tiền thưởng trong hợp đồng tôi cũng không cần nữa, xem như là tiền thuê nhà tôi trả cho anh.”
Đây chính là toàn bộ những gì Lạc Cẩn Thi muốn nói.
Lạc Cẩn Thi là một cô gái kiên cường độc lập, nhưng cô như thế khiến cho Cư Hàn Lâm có chút dở khóc dở cười. Anh hi vọng Lạc Cẩn Thi có thể ỷ lại anh, dựa dẫm anh, cũng hi vọng cô không cần sống như thế. Nhưng đồng thời Cư Hàn Lâm cũng không hi vọng rằng mình thay đổi một Lạc Cẩn Thi như thế.
“Được, em nói sao cũng được.” Cư Hàn Lâm chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Đi thôi, ăn cái gì đó.” Anh cười nhìn cô, trong đôi mắt ấy là sự dịu dàng vô kể.
Cả ngày hôm nay Lạc Cẩn Thi đều có chút sợ hãi, cô cũng không ngờ rằng mấy ngày ngắn ngủi mà lại xảy ra những chuyện khiến người ta kinh ngạc run sợ như thế.
Lạc Cẩn Thi chỉ mong rằng sau này có thể thuận buồm xuôi gió một chút, đừng mang phiền phức tới cho Cư Hàn Lâm nữa.
Dù sao thì quan hệ của hai người có chút kỳ quái.
Lâm Dịch Tuấn tiễn bác sĩ Lưu về, trong nhà chỉ còn Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm mà thôi, cô cảm thấy có chút căng thẳng: “Anh cũng ăn một chút đi!” Cô đã đồng ý với Cư Hàn Lâm rằng lúc chỉ có hai người không gọi anh là tổng giám đốc.”
“Được, tôi ăn với em.”
Lạc Cẩn Thi vừa mới ngồi xuống, cô nhìn chén cháo trước mặt thì đột nhiên nhớ rằng mình đã hẹn về ăn cơm với Cao Mạn Ngọc thì lại đứng lên: “Ngại quá… tôi quên mình có chút việc. Nếu không… anh ăn trước đi…”
Lạc Cẩn Thi nói rồi muốn đi khỏi đây, Cư Hàn Lâm kéo cô lại: “Em nói là chuyện hẹn với Cao Mạn Ngọc à? Vừa rồi lúc em ngủ cô ấy có gọi tới, tôi nói cho cô ấy biết là hôm nay em có việc không qua được, cho nên em yên tâm mà ăn đi.”
Lạc Cẩn Thi hơi ngẩn người, cô rút tay lại rồi nói: “Vừa rồi cô ấy gọi tới à? Vậy… anh không nói với cô ấy cái gì chứ?”
Đương nhiên Cư Hàn Lâm biết Lạc Cẩn Thi đang nói cái gì, anh múc cháo cho cô rồi lại lấy thìa, không nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói ‘Không có’.
Lạc Cẩn Thi nửa tin nửa ngờ lại ngồi xuống một lần nữa, cô định ăn xong rồi lại gọi điện thoại cho Cao Mạn Ngọc.
“Thế nào? Có hợp khẩu vị không?” Nhiều năm qua, Cư Hàn Lâm cũng chỉ biết làm một loại cháo mà thôi: “Đây là món duy nhất mà tôi biết làm.” Anh nói tới đây thì còn có chút ngượng ngùng.
Lạc Cẩn Thi cười cười rồi nói: “Ngon lắm.” Đây không phải là an ủi mà là sự thật. Chén cháo trước mặt là chén cháo ngon nhất cô từng ăn, cũng có lẽ là do tình cảm ở trong đó.
“Em còn muốn từ chức không?” Có tránh thế nào cũng trốn không thoát câu hỏi này!
Động tác trên tay của Lạc Cẩn Thi có chút khựng lại, cô không biết nên trả lời như thế nào. Mặc dù đáp án vô cùng đơn giản, hoặc có hoặc không.
Nói thật, lúc sáng cô muốn từ chức thì đúng là cảm thấy nợ Cư Hàn Lâm rất nhiều, ngoại trừ việc dùng tiền bù đắp thì cũng không còn cách nào khác. Mà bây giờ cô cứ bấp bênh thế này, không biết có khi nào liên lụy tới anh không, cho nên rời khỏi đây vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.
Thế nhưng sau khi Lạc Cẩn Thi nghe Cư Hàn Lâm nói thì có chút sững sờ. Hóa ra từ xưa tới nay, Cư Hàn Lâm giúp đỡ cô là vì thích cô, cho nên mới bất chấp hậu quả. Nếu như thế thì dùng tiền báo đáp có chút không có tình nghĩa.
Cư Hàn Lâm thấy Lạc Cẩn Thi im lặng thì nghĩ tới kết quả xấu nhất, anh siết chặt thìa trong tay, cố gắng khống chế biểu cảm của mình rồi mỉm cười mà nhìn Lạc Cẩn Thi: “Nếu như em vẫn muốn rời khỏi thì tôi sẽ không ngăn cản em. Nhưng trước khi em rời đi thì tôi muốn biết đến cùng em có tình cảm gì với tôi hay không?”
Lạc Cẩn Thi ngẩng đầu nhìn đôi mắt mong chờ trước mặt, bên trong đó như có ngàn vạn lời muốn nói.
Cô luôn hướng tới chuyện lâu ngày sinh tình, nhưng Cư Hàn Lâm lại nói cho cô biết lần đầu tiên anh nhìn thấy cô đã thích cô. Chẳng lẽ trên đời này thật sự có cái gọi là vừa thấy đã yêu ư?
Lạc Cẩn Thi im lặng nửa ngày trời, sự im lặng này khiến cho Cư Hàn Lâm nở một nụ cười mất mát rồi cúi đầu nhìn chén cháo trước mặt mà không nói gì.
“Tôi còn phải trả nợ kia mà.”
Đột nhiên Cư Hàn Lâm ngẩng đầu nhìn Lạc Cẩn Thi, anh sững người một lúc lâu mới hiểu cô có ý gì.
Lạc Cẩn Thi cười rồi nói: “Tôi cũng nên trả cho xong nợ đúng không?” Cô nhìn Cư Hàn Lâm, không biết sao mà trong lòng đột nhiên có thêm thứ gì đó. Bởi vì lúc cô nói câu kia thì cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Không biết vì cái gì mà bây giờ cô nhìn Cư Hàn Lâm có cảm giác rất lạ.
“Vậy, em…” Cư Hàn Lâm nhìn chằm chằm vào Lạc Cẩn Thi mà chờ đợi đáp án trong miệng cô: “Em thích tôi không? Bằng lòng ở bên tôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.