Chương 51: Thế là đủ rồi.
Chi Nho
25/04/2021
Đưa Gia Bảo đến nhà trẻ, sau đó Tần Lệ Phong xác nhận khuôn mặt bé
nhỏ đó không có vấn đề gì mới rời đi, dù sao bên phía nhà họ Tần còn có
hậu sự của bà nội cần xử lý. Vì vậy, chuyện xin lỗi mẹ của Gia Bảo đành
phải gác lại.
Tan học, về nhà, Gia Bảo liền chạy đến trong phòng ngủ động viên một hồi.
“Gia Bảo, rửa tay trước chưa?”
Tô Phương Dung ở trong phòng bếp hỏi.
“Con đi rửa liền đây.”
Gia Bảo đứng trên ghế, lấy con heo đất nhỏ trên tủ xuống rồi lại quay đầu nhìn mẹ, xác định rằng cô không phát hiện ra, xong mới cẩn thận để cái túi xinh xinh mà Thạch Anh đã đưa cho bỏ vào trong, lại lắc lắc vài cái, lúc này mới yên tâm đặt về chỗ cũ, nhảy xuống ghế, chân sáo chạy về hướng nhà vệ sinh.
Tô Phương Dung Và Gia Bảo ngồi trong phòng ăn nho nhỏ, vừa nói chuyện vừa ăn cơm. Tô Phương Dung nhìn khuôn mặt nhỏ của con trai, giống như phát hiện ra gì đó, cô đưa tay ra nắm lấy quai hàm của cậu bé: “Gia Bảo, mặt con bị sao vậy hả?”
Cứ sợ mẹ sẽ phát hiện ra nên Gia Bảo vội vàng thụt đầu lại, cúi đầu nói: “Không cẩn thận đụng vào cây thôi ạ.”
Từ bé Tô Phương Dung đã dạy Gia Bảo không được nói dối, cho nên, nói dối với mẹ, thực sự có chút khó với Gia Bảo. Nhưng mà vì chú, Gia Bảo vẫn quyết định lừa mẹ.
Tô Phương Dung không nghi ngờ cậu bé, vội hỏi: “Có nghiêm trọng không? Đưa mẹ xem nào!”
“Không sao đâu…”
TV trong phòng khách đang phát tin tức mới, đột nhiên nghe được cái gì đó, Tô Phương Dung liền ngơ ra, không để ý đến khuôn mặt của cậu bé nữa, lập tức buông bát đũa, chạy thẳng vào trong phòng khách nhìn chằm chằm vào màn hình TV…
Lúc quay về, cô mang theo áo khoác và túi xách: “Gia Bảo, ăn cơm xong đi sang bà nội Dương một lát được không? Mẹ sẽ nói với dì.”
“Dạ.”
Sau khi Tô Phương Dung đi qua chỗ dì Dương nói qua một tiếng, liền vội vã rời đi.
Chỗ cô ở cách nhà họ Tần khá xa, bất chấp đau tiền, cô đưa tay ra vẫy taxi, đi thẳng đến chỗ đó.
Nhà họ Tần, trước cổng đang xếp hai dãy đèn lồng trắng, đung đưa trước gió.
Tô Phương Dung xuống taxi, chạy đến phía bên này, hổn hển đứng ở cổng lớn. Bên trong đã dưng rạp, xếp đầy vòng hoa, khách đến chia buồn nối liền không dứt.
Cho đến giờ Tô Phương Dung vẫn có chút không dám tin, bà nội Tần hiền lành như vậy, thực sự cứ vậy mà ra đi. Cô nhớ ra gì đó, liền cấp tốc tìm kiếm trong đám người, nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy gì hết. Suy nghĩ một lát, cô đi thẳng vào trong.
Vốn dĩ là một biệt thự vắng vẻ, giờ lại chật cứng người, Tô Phương Dung chen qua bọn họ, đi vào trong đại sảnh của biệt thự. Vừa mới vào, cô nhìn thấy quản gia, lập tức đi qua: “Chú quản gia, có nhìn thấy tổng giám đốc Tần không?”
Tô Phương Dung nhớ tới thân phận của mình trong mắt người nhà họ Tần, lập tức sửa lại xưng hô: “À… Tôi nói là Tần Lệ Phong.”
Quản gia trả lời: “Cậu chủ đang ở trong phòng bà cụ ở trên tầng.”
“Cảm ơn.”
Tô Phương Dung đi cầu thang lên tầng, trên tầng không có khách khứa, vô cùng yên tĩnh, cô tìm thấy phòng ngủ của bà cụ. Cửa không đóng, cô nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn thấy có người ngồi ở trên ghế sô pha, cô nhẹ nhàng đi vào.
Tần Lệ Phong đang mặc đồ tang, khủy tay kê trên đầu gối, đầu cúi xuống.
Do dự một chút, cô đi qua đó, ngồi bên cạnh anh.
Cảm nhận được chỗ bên cạnh có người ngồi xuống, Tần Lệ Phong mới khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy cô, anh nhướn mi: “Sao cô lại đến đây?”
Tô Phương Dung bỗng cảm thấy có chút xấu hổ, lúc này mới ý thức được, cô chạy đến như vậy rất lỗ mãng, thực sự quá kích động. Nhìn thấy đôi mắt anh đã đỏ lên, cô không tự nhiên mà khép đôi mắt: “Tôi nhìn thấy tin tức… chỉ muốn qua để xem xem, nếu như quấy rầy rồi, vậy thì tôi quay về là được.”
Cô vừa muốn đi thì cổ tay đã bị người khác nắm lấy.
Cúi đầu xuống, nhìn anh, anh không nói chuyện mà kéo cô ngồi xuống. Lần này lại ngồi gần hơn bên cạnh, Tô Phương Dung lặp tức căng thẳng theo thói quen, lại chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía anh đang cầm tay mình, từ nãy đến giờ vẫn không buông tay.
Tô Phương Dung muốn hất ra, nhưng mà nhìn thấy anh trầm mặc không nói ngồi yên ở đó, nhớ tới bà nội Tần đã từng nói với cô, lúc mẹ anh rời đi, anh cũng trốn tránh như vậy sao? Giống như… bị toàn bộ thể giới vứt bỏ vậy.
Sự mềm lòng nơi đáy lòng, bị cô lỡ đãng mà để toát ra ngoài, Tô Phương Dung thu lại tầm mắt, xấu hổ do tay anh vẫn đang nắm. Trong lòng cô không ngừng an ủi bản thân, thực ra anh chỉ là quá mức đau buồn thôi, cho nên quên mất mà thôi…
Tần Lệ Phong vẫn không nói một câu nào, chỉ cúi đầu xuống thấp, làm cho người khác không đoán được lúc này anh đang suy nghĩ cái gì.
Tiếng động bên ngoài rất lớn, Tần Bảo Đông mời thầy chùa đến làm lễ cầu siêu, mà trong phòng thì lại yên lặng đến đáng sợ, có thể nghe thấy được tiếng hít thở cửa đối phương, thực sự rất trầm, rất trầm, trầm đến nỗi sắp rơi xuống vực thẳm.
Anh thực sự nắm rất chặt, chưa từng nới lỏng tay, nhìn tay của mình bị anh nắm đến nỗi biến dạng đến bắt đầu tê dại, nhưng Tô Phương Dung vẫn không động đậy, sợ quấy rầy đến anh.
Hình như là ý thức được, ánh mắt u buồn của Tần Lệ Phong rơi vào trên cánh tay bị nắm chặt của cô, lúc này anh mới phản ứng lại, sau đó lập tức buông ra. Nhìn thấy tay cô bị siết cho đỏ lên, xoay xoay hai cái, anh mới trầm giọng nói: “Xin lỗi, tôi không chú ý.”
“Không sao.” Tô Phương Dung lắc lắc tay, đưa con mắt nhìn về phía anh: “Tôi biến vây giờ có an ủi gì cũng vô dụng, nhưng mà có điều là phải giải tỏa ra, anh không thể cứ để trong lòng như vậy, nhịn nhiều sẽ thành bệnh đấy.”
Tần Lệ Phong nhếch môi dưới, nheo mắt lại, đôi mắt khẽ lấp lánh: “Bà ấy là người thân duy nhất tôi có trên đời này.”
Tô Phương Dung chăm chú nhìn anh, cái gì cũng không nói, yên lặng mà nghe. Kể ra cũng là một loại phát tiết, nếu như để cho anh nói ra, anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lời nói Tần Lệ Phong đứt đoạn, nói rất nhiều, có chuyện lúc nhỏ của anh, cũng có thời gian sống cùng bà nội, từng mảnh nhỏ cứ như anh đang cố để khơi lại những ký ức rải rác trong trí nhớ của mình, giờ ngẫm lại, các mảnh ký ức đó giao nhau và nổi lên.
Nhìn người đàn ông vẫn luôn giữ lý trí ở bên cạnh, cho dù là đang chịu sự đau thương vô cùng lớn nhưng anh vẫn không hề dao động. Có lẽ trong mắt người khác là máu lạnh, nhưng mà Tô Phương Dung lại nhìn xuyên thấu được điều này, thấy được sự đau khổ chôn sâu trong anh.
Không biết vì sao, Tô Phương Dung bỗng có mong muốn muốn bảo vệ. Cho dù cô hiểu được, người đàn ông này mạnh mẽ đến không có gì có thể phá nổi, nhưng mà lúc này lại rất muốn bảo vệ anh.
Suy nghĩ này rất vớ vẩn, nhưng lại cứ ăn sâu bén rễ.
Lúc Tần Lệ Phong cười tự giễu khi nói đến anh đã quen bị những người quan tâm đến vứt bỏ rồi, Tô Phương Dung không nghĩ ngợi gì mà liền dang hai tay, ôm lấy anh.
Cơ thể cường tráng của Tần Lệ Phong khựng lại, dựa gần vào, mềm mại, giống như là nước vậy, lúc nào cũng có thể hòa vào nhau.
Tô Phương Dung ôm anh, cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: “Không có ai vứt bỏ ai đâu, bà nội Tần chỉ tạm thời rời đi một chút mà thôi. Có lẽ vào lúc anh cần thiết, lúc nhớ bà ấy, bà ấy sẽ xuất hiện.”
Rất lâu, anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô.
Tô Phương Dung vô cớ mà đỏ mặt, lập tức mở mắt, chầm chậm buông tay ra, sau đó yên lặng sít sang một bên, cô không dám ngẩng đầu, xấu hổ muốn chết rồi!
Xong đời rồi, anh sẽ nghĩ cô thế nào đây?
Dụ dỗ? Thừa dịp xông lên? Có mưu mô khác?
Ôi, trời ơi! Rốt cuộc cô đã nghĩ cái gì thế!
Tô Phương Dung thức sự sắp bị sự ngu ngốc của mình làm cho bật khóc, lúc nào cũng hành động theo cảm tính! Bây giờ thì hay rồi, cô làm sao mà đối mặt với anh được nữa đây?
Lúc này, người ngồi bên cạnh không nhanh không chậm mà nói: “Cô an ủi người khác thực sự rất kém.”
Tần Lệ Phong tàn nhẫn mà chém một đao như vậy, hoàn toàn đả kích Tô Phương Dung, cô vô lực mà cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Thấy cô lại xin lỗi với mình, Tần Lệ Phong lơ đãng mà nhếch khóe môi lên, ánh mắt chuyển sang, nhàn nhạt nói: “Nhưng mà đối với tôi mà nói, cũng không tệ lắm.”
Tô Phương Dung sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Tần Lệ Phong quay đầu nhìn lại, đôi mắt đen nhánh như đang ẩn chứa cả bầu trời đêm đầy bí mật, thực sự dễ làm cho người khác mất phương hướng.
“Cảm ơn cô đã đến.” Anh nói từ tận đáy lòng.
Tô Phương Dung nghe anh cảm ơn như vậy, lại có chút xấu hổ: “Tôi có làm được gì đâu.”
Anh buông mắt xuống: “Thế là đủ rồi.”
Lúc anh cần phải thích ứng với sự cô độc một lần nữa, thì bên cạnh lại có một người, yên lặng ngồi ở đó, nghe anh nói những chuyện không đâu, lại khẽ ôm lấy anh, dùng những ngôn ngữ không thông minh lắm mà an ủi anh, như vậy là được rồi.
Lúc này, quản gia gõ cửa đi vào đưa một bộ đồ tang cho Tô Phương Dung: “Mợ chủ, thay vào đi.”
Tô Phương Dung sững sờ, đột nhiên nhớ ra, dù sao cô cũng là cháu dâu nhà họ Tần, theo lý cũng phải để tang. Tần Lệ Phong nhìn cô một cái: “Tôi sẽ không ép cô.”
Tô Phương Dung nhìn anh, cuối cùng cầm lấy đồ tang mặc lên người mình, lại đôi cả mũ tang. Tần Lệ Phong nhìn cô im lặng làm mọi chuyện, trong mắt hiện lên chút buồn, càng ngày càng nồng đậm.
Tô Phương Dung mặc đồ tang đi theo sau Tần Lệ Phong xuống tầng, mặc dù cô làm vậy là vì bà nội Tần, nhưng dọc đường vẫn nhận được những ánh mắt hiếu kỳ, làm cho cô cảm thấy không thoải mái, khiến cô không khỏi cúi đầu xuống, dán vào bóng lưng của Tần Lệ Phong, che lấy cô.
Giống như phát hiện ra hành động của cô, Tần Lệ Phong quay đầu nhìn lại, sau đó đưa tay ra ấn mũ tang của cô xuống.
Tô Phương Dung bị anh làm một hành động thân thiết như vậy, khiến cho có chút xấu hổ, tim đập nhanh. Nhìn chằm chằm xuống dưới mặt đường, cô đuổi theo bước chân của anh, sau đó tiến vào linh đường.
Tần Bảo Đông và Tiêu Mỹ Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy người đi theo sau anh thì có chút giật mình. Tần Bảo Đông định mở miệng dạy bảo nhưng bị Tiêu Mỹ Ngọc kéo lại, lắc đầu: “Bảo Đông, nhiều người nhìn như vậy, ông ít nói vài câu đi!”
Tần Bảo Đông nhẫn nhịn, hung hăng trừng mắt sang bên này một cái, tức giận làm đầu lệch sang một bên.
Tiêu Bảo Lộc nhìn thấy hai người liền vẫy vẫy tay, Tần Lệ Phong và Tô Phương Dung đi qua, quỳ gối bên cạnh anh ta.
” Ây da.” Tiêu Bảo Lộc thở dài một tiếng, ân hận nói: “Tôi lại chưa kịp gặp mặt bà nội lần cuối.”
Tần Lệ Phong đốt giấy, thản nhiên mà nói: “Bà ấy sẽ không trách cậu đâu.”
Tiêu Bảo Lộc khẽ cười một tiếng: “Đúng vậy, sao bà nội lại trách tôi được chứ? Trong lòng bà ấy, chỉ mãi có một đứa cháu trai là anh mà thôi, tôi không gặp thì có liên quan gì chứ?”
Tần Lệ Phong ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, Tiêu Bảo Lộc nhanh chóng nói: “Này, tôi đang nói sự thật đấy! Anh cũng đừng có mà hiểu sai, khiến bà nội hiểu sai là không tốt, lỡ như đêm nay tìm tôi tính sổ rồi sao?”
Tan học, về nhà, Gia Bảo liền chạy đến trong phòng ngủ động viên một hồi.
“Gia Bảo, rửa tay trước chưa?”
Tô Phương Dung ở trong phòng bếp hỏi.
“Con đi rửa liền đây.”
Gia Bảo đứng trên ghế, lấy con heo đất nhỏ trên tủ xuống rồi lại quay đầu nhìn mẹ, xác định rằng cô không phát hiện ra, xong mới cẩn thận để cái túi xinh xinh mà Thạch Anh đã đưa cho bỏ vào trong, lại lắc lắc vài cái, lúc này mới yên tâm đặt về chỗ cũ, nhảy xuống ghế, chân sáo chạy về hướng nhà vệ sinh.
Tô Phương Dung Và Gia Bảo ngồi trong phòng ăn nho nhỏ, vừa nói chuyện vừa ăn cơm. Tô Phương Dung nhìn khuôn mặt nhỏ của con trai, giống như phát hiện ra gì đó, cô đưa tay ra nắm lấy quai hàm của cậu bé: “Gia Bảo, mặt con bị sao vậy hả?”
Cứ sợ mẹ sẽ phát hiện ra nên Gia Bảo vội vàng thụt đầu lại, cúi đầu nói: “Không cẩn thận đụng vào cây thôi ạ.”
Từ bé Tô Phương Dung đã dạy Gia Bảo không được nói dối, cho nên, nói dối với mẹ, thực sự có chút khó với Gia Bảo. Nhưng mà vì chú, Gia Bảo vẫn quyết định lừa mẹ.
Tô Phương Dung không nghi ngờ cậu bé, vội hỏi: “Có nghiêm trọng không? Đưa mẹ xem nào!”
“Không sao đâu…”
TV trong phòng khách đang phát tin tức mới, đột nhiên nghe được cái gì đó, Tô Phương Dung liền ngơ ra, không để ý đến khuôn mặt của cậu bé nữa, lập tức buông bát đũa, chạy thẳng vào trong phòng khách nhìn chằm chằm vào màn hình TV…
Lúc quay về, cô mang theo áo khoác và túi xách: “Gia Bảo, ăn cơm xong đi sang bà nội Dương một lát được không? Mẹ sẽ nói với dì.”
“Dạ.”
Sau khi Tô Phương Dung đi qua chỗ dì Dương nói qua một tiếng, liền vội vã rời đi.
Chỗ cô ở cách nhà họ Tần khá xa, bất chấp đau tiền, cô đưa tay ra vẫy taxi, đi thẳng đến chỗ đó.
Nhà họ Tần, trước cổng đang xếp hai dãy đèn lồng trắng, đung đưa trước gió.
Tô Phương Dung xuống taxi, chạy đến phía bên này, hổn hển đứng ở cổng lớn. Bên trong đã dưng rạp, xếp đầy vòng hoa, khách đến chia buồn nối liền không dứt.
Cho đến giờ Tô Phương Dung vẫn có chút không dám tin, bà nội Tần hiền lành như vậy, thực sự cứ vậy mà ra đi. Cô nhớ ra gì đó, liền cấp tốc tìm kiếm trong đám người, nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy gì hết. Suy nghĩ một lát, cô đi thẳng vào trong.
Vốn dĩ là một biệt thự vắng vẻ, giờ lại chật cứng người, Tô Phương Dung chen qua bọn họ, đi vào trong đại sảnh của biệt thự. Vừa mới vào, cô nhìn thấy quản gia, lập tức đi qua: “Chú quản gia, có nhìn thấy tổng giám đốc Tần không?”
Tô Phương Dung nhớ tới thân phận của mình trong mắt người nhà họ Tần, lập tức sửa lại xưng hô: “À… Tôi nói là Tần Lệ Phong.”
Quản gia trả lời: “Cậu chủ đang ở trong phòng bà cụ ở trên tầng.”
“Cảm ơn.”
Tô Phương Dung đi cầu thang lên tầng, trên tầng không có khách khứa, vô cùng yên tĩnh, cô tìm thấy phòng ngủ của bà cụ. Cửa không đóng, cô nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn thấy có người ngồi ở trên ghế sô pha, cô nhẹ nhàng đi vào.
Tần Lệ Phong đang mặc đồ tang, khủy tay kê trên đầu gối, đầu cúi xuống.
Do dự một chút, cô đi qua đó, ngồi bên cạnh anh.
Cảm nhận được chỗ bên cạnh có người ngồi xuống, Tần Lệ Phong mới khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy cô, anh nhướn mi: “Sao cô lại đến đây?”
Tô Phương Dung bỗng cảm thấy có chút xấu hổ, lúc này mới ý thức được, cô chạy đến như vậy rất lỗ mãng, thực sự quá kích động. Nhìn thấy đôi mắt anh đã đỏ lên, cô không tự nhiên mà khép đôi mắt: “Tôi nhìn thấy tin tức… chỉ muốn qua để xem xem, nếu như quấy rầy rồi, vậy thì tôi quay về là được.”
Cô vừa muốn đi thì cổ tay đã bị người khác nắm lấy.
Cúi đầu xuống, nhìn anh, anh không nói chuyện mà kéo cô ngồi xuống. Lần này lại ngồi gần hơn bên cạnh, Tô Phương Dung lặp tức căng thẳng theo thói quen, lại chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía anh đang cầm tay mình, từ nãy đến giờ vẫn không buông tay.
Tô Phương Dung muốn hất ra, nhưng mà nhìn thấy anh trầm mặc không nói ngồi yên ở đó, nhớ tới bà nội Tần đã từng nói với cô, lúc mẹ anh rời đi, anh cũng trốn tránh như vậy sao? Giống như… bị toàn bộ thể giới vứt bỏ vậy.
Sự mềm lòng nơi đáy lòng, bị cô lỡ đãng mà để toát ra ngoài, Tô Phương Dung thu lại tầm mắt, xấu hổ do tay anh vẫn đang nắm. Trong lòng cô không ngừng an ủi bản thân, thực ra anh chỉ là quá mức đau buồn thôi, cho nên quên mất mà thôi…
Tần Lệ Phong vẫn không nói một câu nào, chỉ cúi đầu xuống thấp, làm cho người khác không đoán được lúc này anh đang suy nghĩ cái gì.
Tiếng động bên ngoài rất lớn, Tần Bảo Đông mời thầy chùa đến làm lễ cầu siêu, mà trong phòng thì lại yên lặng đến đáng sợ, có thể nghe thấy được tiếng hít thở cửa đối phương, thực sự rất trầm, rất trầm, trầm đến nỗi sắp rơi xuống vực thẳm.
Anh thực sự nắm rất chặt, chưa từng nới lỏng tay, nhìn tay của mình bị anh nắm đến nỗi biến dạng đến bắt đầu tê dại, nhưng Tô Phương Dung vẫn không động đậy, sợ quấy rầy đến anh.
Hình như là ý thức được, ánh mắt u buồn của Tần Lệ Phong rơi vào trên cánh tay bị nắm chặt của cô, lúc này anh mới phản ứng lại, sau đó lập tức buông ra. Nhìn thấy tay cô bị siết cho đỏ lên, xoay xoay hai cái, anh mới trầm giọng nói: “Xin lỗi, tôi không chú ý.”
“Không sao.” Tô Phương Dung lắc lắc tay, đưa con mắt nhìn về phía anh: “Tôi biến vây giờ có an ủi gì cũng vô dụng, nhưng mà có điều là phải giải tỏa ra, anh không thể cứ để trong lòng như vậy, nhịn nhiều sẽ thành bệnh đấy.”
Tần Lệ Phong nhếch môi dưới, nheo mắt lại, đôi mắt khẽ lấp lánh: “Bà ấy là người thân duy nhất tôi có trên đời này.”
Tô Phương Dung chăm chú nhìn anh, cái gì cũng không nói, yên lặng mà nghe. Kể ra cũng là một loại phát tiết, nếu như để cho anh nói ra, anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lời nói Tần Lệ Phong đứt đoạn, nói rất nhiều, có chuyện lúc nhỏ của anh, cũng có thời gian sống cùng bà nội, từng mảnh nhỏ cứ như anh đang cố để khơi lại những ký ức rải rác trong trí nhớ của mình, giờ ngẫm lại, các mảnh ký ức đó giao nhau và nổi lên.
Nhìn người đàn ông vẫn luôn giữ lý trí ở bên cạnh, cho dù là đang chịu sự đau thương vô cùng lớn nhưng anh vẫn không hề dao động. Có lẽ trong mắt người khác là máu lạnh, nhưng mà Tô Phương Dung lại nhìn xuyên thấu được điều này, thấy được sự đau khổ chôn sâu trong anh.
Không biết vì sao, Tô Phương Dung bỗng có mong muốn muốn bảo vệ. Cho dù cô hiểu được, người đàn ông này mạnh mẽ đến không có gì có thể phá nổi, nhưng mà lúc này lại rất muốn bảo vệ anh.
Suy nghĩ này rất vớ vẩn, nhưng lại cứ ăn sâu bén rễ.
Lúc Tần Lệ Phong cười tự giễu khi nói đến anh đã quen bị những người quan tâm đến vứt bỏ rồi, Tô Phương Dung không nghĩ ngợi gì mà liền dang hai tay, ôm lấy anh.
Cơ thể cường tráng của Tần Lệ Phong khựng lại, dựa gần vào, mềm mại, giống như là nước vậy, lúc nào cũng có thể hòa vào nhau.
Tô Phương Dung ôm anh, cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: “Không có ai vứt bỏ ai đâu, bà nội Tần chỉ tạm thời rời đi một chút mà thôi. Có lẽ vào lúc anh cần thiết, lúc nhớ bà ấy, bà ấy sẽ xuất hiện.”
Rất lâu, anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô.
Tô Phương Dung vô cớ mà đỏ mặt, lập tức mở mắt, chầm chậm buông tay ra, sau đó yên lặng sít sang một bên, cô không dám ngẩng đầu, xấu hổ muốn chết rồi!
Xong đời rồi, anh sẽ nghĩ cô thế nào đây?
Dụ dỗ? Thừa dịp xông lên? Có mưu mô khác?
Ôi, trời ơi! Rốt cuộc cô đã nghĩ cái gì thế!
Tô Phương Dung thức sự sắp bị sự ngu ngốc của mình làm cho bật khóc, lúc nào cũng hành động theo cảm tính! Bây giờ thì hay rồi, cô làm sao mà đối mặt với anh được nữa đây?
Lúc này, người ngồi bên cạnh không nhanh không chậm mà nói: “Cô an ủi người khác thực sự rất kém.”
Tần Lệ Phong tàn nhẫn mà chém một đao như vậy, hoàn toàn đả kích Tô Phương Dung, cô vô lực mà cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Thấy cô lại xin lỗi với mình, Tần Lệ Phong lơ đãng mà nhếch khóe môi lên, ánh mắt chuyển sang, nhàn nhạt nói: “Nhưng mà đối với tôi mà nói, cũng không tệ lắm.”
Tô Phương Dung sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Tần Lệ Phong quay đầu nhìn lại, đôi mắt đen nhánh như đang ẩn chứa cả bầu trời đêm đầy bí mật, thực sự dễ làm cho người khác mất phương hướng.
“Cảm ơn cô đã đến.” Anh nói từ tận đáy lòng.
Tô Phương Dung nghe anh cảm ơn như vậy, lại có chút xấu hổ: “Tôi có làm được gì đâu.”
Anh buông mắt xuống: “Thế là đủ rồi.”
Lúc anh cần phải thích ứng với sự cô độc một lần nữa, thì bên cạnh lại có một người, yên lặng ngồi ở đó, nghe anh nói những chuyện không đâu, lại khẽ ôm lấy anh, dùng những ngôn ngữ không thông minh lắm mà an ủi anh, như vậy là được rồi.
Lúc này, quản gia gõ cửa đi vào đưa một bộ đồ tang cho Tô Phương Dung: “Mợ chủ, thay vào đi.”
Tô Phương Dung sững sờ, đột nhiên nhớ ra, dù sao cô cũng là cháu dâu nhà họ Tần, theo lý cũng phải để tang. Tần Lệ Phong nhìn cô một cái: “Tôi sẽ không ép cô.”
Tô Phương Dung nhìn anh, cuối cùng cầm lấy đồ tang mặc lên người mình, lại đôi cả mũ tang. Tần Lệ Phong nhìn cô im lặng làm mọi chuyện, trong mắt hiện lên chút buồn, càng ngày càng nồng đậm.
Tô Phương Dung mặc đồ tang đi theo sau Tần Lệ Phong xuống tầng, mặc dù cô làm vậy là vì bà nội Tần, nhưng dọc đường vẫn nhận được những ánh mắt hiếu kỳ, làm cho cô cảm thấy không thoải mái, khiến cô không khỏi cúi đầu xuống, dán vào bóng lưng của Tần Lệ Phong, che lấy cô.
Giống như phát hiện ra hành động của cô, Tần Lệ Phong quay đầu nhìn lại, sau đó đưa tay ra ấn mũ tang của cô xuống.
Tô Phương Dung bị anh làm một hành động thân thiết như vậy, khiến cho có chút xấu hổ, tim đập nhanh. Nhìn chằm chằm xuống dưới mặt đường, cô đuổi theo bước chân của anh, sau đó tiến vào linh đường.
Tần Bảo Đông và Tiêu Mỹ Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy người đi theo sau anh thì có chút giật mình. Tần Bảo Đông định mở miệng dạy bảo nhưng bị Tiêu Mỹ Ngọc kéo lại, lắc đầu: “Bảo Đông, nhiều người nhìn như vậy, ông ít nói vài câu đi!”
Tần Bảo Đông nhẫn nhịn, hung hăng trừng mắt sang bên này một cái, tức giận làm đầu lệch sang một bên.
Tiêu Bảo Lộc nhìn thấy hai người liền vẫy vẫy tay, Tần Lệ Phong và Tô Phương Dung đi qua, quỳ gối bên cạnh anh ta.
” Ây da.” Tiêu Bảo Lộc thở dài một tiếng, ân hận nói: “Tôi lại chưa kịp gặp mặt bà nội lần cuối.”
Tần Lệ Phong đốt giấy, thản nhiên mà nói: “Bà ấy sẽ không trách cậu đâu.”
Tiêu Bảo Lộc khẽ cười một tiếng: “Đúng vậy, sao bà nội lại trách tôi được chứ? Trong lòng bà ấy, chỉ mãi có một đứa cháu trai là anh mà thôi, tôi không gặp thì có liên quan gì chứ?”
Tần Lệ Phong ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, Tiêu Bảo Lộc nhanh chóng nói: “Này, tôi đang nói sự thật đấy! Anh cũng đừng có mà hiểu sai, khiến bà nội hiểu sai là không tốt, lỡ như đêm nay tìm tôi tính sổ rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.