Chương 159: Tính toán với bạn gái rõ ràng như thế
Chi Nho
10/05/2021
Tô Phương Dung nghiến răng, người này thực sự là tìm đủ mọi cách để nói cô ngốc mà.
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài.” Cô không vui đẩy anh một cái.
“Em đang đuổi anh đi đấy hả?” Tần Lệ Phong nhíu mày.
Tô Phương Dung không vui ‘hừ’ một tiếng: “Đang đuổi anh đấy thì sao?”
“To gan quá rồi nhỉ?”
“Em vẫn rất to gan mà.” Tô Phương Dung chống nạnh, khí thế không giảm.
“Ái chà?” Tần Lệ Phong gật đầu: “Khiêu khích cấp trên hả?”
“Lúc này tan tầm rồi còn gì?”
“Em là ông chủ hay anh là ông chủ?”
“Anh lấy việc chung trả thù riêng.”
“Anh công tư bất phân.” Anh nói xong, ánh mắt rơi xuống người cô, rõ ràng là tâm trạng đang không tệ.
Tô Phương Dung cắn răng, xoay người bật bếp tiếp tục nấu ăn, cô dùng sức chọc cái xẻng xuống đáy nồi.
“Cái này giá 1.770.000 đồng đấy, làm hỏng tự chịu trách nhiệm nhé.” Anh nhếch môi, âm thanh khàn khàn lộ ra ý cười.
Tô Phương Dung nghiêng đầu sang chỗ khác, ra sức lườm anh một cái: “Có ai giống anh không chứ?”
“Anh thế nào?”
“Anh với… bạn gái anh mà còn tính toán rõ ràng như thế cơ đấy.”
“Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng nữa là.” Sau đó anh lại đổi giọng: “Có điều nếu như em đồng ý thừa nhận em là vợ anh, anh sẽ xử lý châm chước cho.”
“Em…” Tô Phương Dung cực kì đau đớn đấm ngực, vì sao cô lại thích cái tên vô lại này cơ chứ?
Chỉ chốc lát sau, cơm đã nấu xong.
Tô Phương Dung bê thức ăn ra ngoài, ba đứa trẻ đã ngồi vào chỗ cả.
Cô xới cơm cho mỗi đứa, cũng không biết có phải vì Tần Lệ Phong nhắc nhở hay không, khi cô cẩn thận quan sát Cư Hàn Lâm thì phát hiện đứa bé này thật sự rất không bình thường, đến ăn cơm cũng rất quy củ.
Gia Bảo và Nhan Ninh thì ngược lại, hai đứa bé này đều không câu nệ như vậy.
Nhan Ninh là người mà ai gắp cho cô bé món gì thì cô bé cũng đều ăn cả, vì vậy mà Gia Bảo rất thích gắp thức ăn cho cô bé.
Tô Phương Dung nhìn thức ăn chồng chất như núi trong bát Nhan Ninh mà lặng yên sinh ra một loại tâm tình không cần nói cũng biết, con trai gả đi như nước đã hắt ra ngoài!
Tần Lệ Phong nhìn dáng vẻ của cô mà cười ra tiếng, Tô Phương Dung quay đầu lại lườm anh một cái, và vào trong miệng hai miếng cơm.
Tần Lệ Phong nở nụ cười, gắp thức ăn vào trong bát cô: “Ăn đi.” Anh chuyển ánh mắt sang nơi khác, trên mặt nổi lên một màu hồng rất đáng nghi.
Tô Phương Dung mở to mắt nhìn, cậu cả nhà họ Tần còn biết gắp thức ăn cho người khác à? Cô gắp lên ăn một miếng, nhai một cách đăm chiêu.
“Đúng rồi.” Đột nhiên Nhan Ninh kêu một tiếng.
Tô Phương Dung nhìn cô bé: “Làm sao thế?”
“Dì Phương Dung, dì nói cho chị cháu chưa? Nếu chị ấy thấy chúng cháu biến mất sẽ rất lo lắng.” Cô bé khịt mũi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ sốt ruột.
Tô Phương Dung ngẩn ra, đúng là cô đã quên nói.
Cô vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Molly.
Rất nhanh đã có người nhận cuộc gọi: “Có phải Nhan Ninh không?”
“Molly, là chị, Tô Phương Dung.”
“Chị Phương Dung?” Molly ngẩn ra: “Chị Phương Dung lúc này không tiện, em cúp điện thoại trước, em không thấy Nhan Ninh đâu cả, tạm thời điện thoại di động của em không thể để máy bận được.” Nói xong cô ấy định cúp máy.
“Đợi đã.” Tô Phương Dung lên tiếng ngăn cản cô ấy: “Nhan Ninh đang ở chỗ chị.”
“Cái gì?” Giọng Molly kéo lên quãng tám: “Tổng giám đốc Tiêu, đã tìm được Nhan Ninh rồi.” Cô ấy quay sang hướng khác gọi một tiếng.
Tiêu Bảo Lộc? Tô Phương Dung mở to mắt, sao hai người này lại ở cùng một chỗ nhỉ?
Cô vừa định nói thì điện thoại đã dập máy.
“Dì Phương Dung, chị ấy đã biết chưa ạ?” Nhan Ninh ngơ ngác hỏi.
Tô Phương Dung gật đầu, bảo bọn nhỏ ăn cơm.
“Cô gái kia ở cùng Tiêu Bảo Lộc ư?” Tần Lệ Phong nhìn Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung gật đầu: “Ngày hôm qua em đi xem triển lãm tranh với Tiêu Bảo Lộc, trên đường về nhà thì tình cờ gặp cô ấy. Tên trộm mà cô ấy gặp phải là Tiêu Bảo Lộc giúp đỡ bắt được đấy.”
“Ồ.” Tần Lệ Phong lạnh nhạt đáp một tiếng, ánh mắt xa xăm, mất tập trung.
Tô Phương Dung thấy dáng vẻ kia của anh thì buông bát đũa xuống: “Anh sẽ không lại tức giận nữa đâu đúng không?”
“Không.”
“Thật không?”
“Ừ.” Anh nhìn xuống, gắp thức ăn.
Tô Phương Dung mím môi, gắp một miếng gà luộc đặt vào bát anh.
“Em làm cái gì đấy?” Tần Lệ Phong nhìn cô.
“Lấy lòng anh.”
“Tại sao phải lấy lòng anh?”
“Bởi vì… thích anh…” Mấy chữ cuối cùng nhỏ tới mức sắp không nghe thấy được.
Tần Lệ Phong cũng không nói nữa, chỉ là khóe miệng cong lên rất nhỏ, gần như không thể nhận ra.
Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Phương Dung đi đến mở cửa đã thấy Molly vô cùng lo lắng xông vào, thấy hai đứa bé bình an, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao các em không cho chị một tiếng hả?” Cô ấy nhìn hai đứa bé trách móc.
Nhan Ninh nghe thấy giọng nói tức giận của Molly thì hơi co người lại ra sau lưng Cư Hàn Lâm.
Cư Hàn Lâm cười, đi tới bên cạnh Molly: “Chị xinh đẹp, tức giận sẽ có nếp nhăn đó.”
Molly vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Cư Hàn Lâm: “Em cũng không còn nhỏ, sao lại cùng Nhan Ninh nghịch ngợm thế hả, các em có biết chị lo đến thế nào không?”
“Biết biết, lo đến mức chị sắp biến thành xấu xí rồi kìa.” Cư Hàn Lâm nói đùa, nói xong thì đầu đã bị đánh một cái.
“Ai…” Tần Lệ Phong hơi nâng mắt nhìn ra cửa.
Tiêu Bảo Lộc ung dung thong thả đi vào: “Chào anh, là tôi.”
“Sao cậu lại tới đây?”
“Cô gái này bắt tôi giúp.” Tiêu Bảo Lộc gãi đầu, hơi không kiên nhẫn.
Molly xin lỗi le lưỡi một cái, sau đó vội vàng đứng lên: “Xin lỗi, xin lỗi, tại tôi gấp quá.” Cô ấy nói xin lỗi.
Tiêu Bảo Lộc ngáp một cái, ánh mắt dừng lại trên người Tô Phương Dung, cợt nhả nói: “Chị dâu có thể thưởng cho tôi một bát cơm không?”
“Ừ.” Tô Phương Dung gật đầu, thuận tiện hỏi: “Molly em ăn chưa?”
“Không cần.” Molly vội vã xua tay.
“Không cần khách khí với chị.”
Nói xong, Tô Phương Dung quay lại phòng bếp chuẩn bị bát đũa.
Mọi người ăn cơm, lúc không có chuyện gì thì hàn huyên vài câu, còn lại đều là tiếng chơi đùa ồn ào của mấy đứa trẻ.
Sau khi ăn xong, Molly muốn dẫn hai đứa bé về nhà.
Gia Bảo lưu luyến không rời nhìn Nhan Ninh.
“Nhan Ninh…” Cái miệng nhỏ của cậu bé hơi bĩu ra: “Sau này cậu còn đến chơi không?” Cậu bé hỏi.
Nhan Ninh ngẩng đầu lên nhìn về phía Molly.
Molly cười trả lời: “Đương nhiên là có rồi, có điều lần sau em nhất định phải nói trước với chị một tiếng nhé.”. Truyện Phương Tây
Nhan Ninh mím môi: “Có thật không ạ?”
“Ừ.”
“Cảm ơn chị.” Cô bé thân mật cọ mặt Molly.
Tiêu Bảo Lộc nhìn Molly còn đang cọ cọ dụi dụi, giọng không kiên nhẫn: “Đi thôi.”
Tô Phương Dung liếc Tiêu Bảo Lộc một cái: “Tính tình thằng nhóc này tệ quá, cứ không thoải mái thì lại đi gây sự với người khác.”
“Em hiểu rõ anh ta nhỉ?” Tần Lệ Phong ung dung mở miệng.
Tô Phương Dung bị sặc nước miếng của chính mình, cô ho vài tiếng: “Em chỉ nói nói thế thôi.”
Molly nhìn Tần Lệ Phong lại nhìn Tiêu Bảo Lộc: “Chị Phương Dung, giám đốc Tiêu có phải bạn trai của chị không?”
“…”
“…”
“…”
Cô ấy vừa nói xong đã bị cả ba người lườm nguýt.
Cô ấy há miệng ra rồi lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tiêu Bảo Lộc sờ mũi, kéo da sau cổ Molly đi về hướng xe thể thao.
Anh ta nhanh chóng bước đi, vừa đi vừa nói: “Anh, anh đừng hiểu lầm, tôi và chị dâu thật sự rất trong sạch, thật đấy!” Nói xong, anh ta cúi người chui vào xe.
Tô Phương Dung nhìn bóng lưng hai người đó rời đi, họ cứ từ bỏ cô như thế à?
Cô cảm thấy sau lưng lạnh buốt, cô cười ha ha, nghiêng đầu sang bên kia, quả nhiên Tần Lệ Phong đang kéo khóe môi ngoài cười trong không cười.
“Em có thể giải thích chuyện này!” Cô lập tức khóc lóc thảm thiết.
“A.” Tần Lệ Phong ‘hừ’ một tiếng rồi xoay người vào phòng.
Gia Bảo cái hiểu cái không nhìn tình huống này: “Mẹ, mẹ lại chọc tức chú ấy à?”
Tô Phương Dung mím môi rồi thở dài một hơi, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
“Mẹ, mẹ như vậy sẽ mất chú đấy!” Gia Bảo nghiêm túc nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tô Phương Dung ngồi trên bậc thang, mặt mũi bơ phờ nhìn Gia Bảo.
Gia Bảo thật lòng suy nghĩ một chút: “Tặng hoa đi! Ngày hôm nay lúc con tặng hoa cho Nhan Ninh, bạn ấy vui vẻ cực kì.”
“Hả?” Tô Phương Dung nhíu mày lại, cô cảm thấy Gia Bảo nói rất có lý.
Cô đứng lên, nhưng còn chưa tới nửa phút vai đã gục xuống: “Giờ này thì cửa hàng bán hoa đều đóng cửa cả rồi.”
Cô bó tay hết cách nhìn Gia Bảo, Gia Bảo nhìn lại cô, hai người đồng thời thở dài.
“Cô Tô, hai người đang làm gì ở đây thế?” Giọng nói của Trần Chính Cường truyền đến.
Tô Phương Dung vừa nhìn lên đã thấy trong tay Trần Chính Cường đang cầm một bó hoa hồng to, mắt cô sáng rực lên: “Thư kí Trần!”
“Tổng giám đốc đâu?” Trần Chính Cường không hiểu ra sao hỏi.
“Anh ấy ở trong nhà.”
“Vâng.” Trần Chính Cường gật đầu, ôm hoa chuẩn bị đi vào.
“Thư kí Trần.” Tô Phương Dung cười híp mắt ngăn Trần Chính Cường lại: “Tôi có việc muốn nhờ anh giúp đỡ.”
“Việc gì?”
“Bó hoa này có thể đưa cho tôi hay không?”
“Ấy… Hoa này là tổng giám đốc Tần muốn.”
“Anh ấy muốn hoa nhất định là tặng cho tôi rồi, anh cứ đưa cho tôi trước, một lúc nữa tôi sẽ giải thích với anh ấy sau.”
Trần Chính Cường nhìn xuống, thấy dáng vẻ cầu xin của Tô Phương Dung, ánh mắt của anh ta lóe lên, anh ta biết chắc chắn là cô Tô lại chọc cho tổng giám đốc không vui rồi.
Anh ta đưa hoa cho Tô Phương Dung, nếu tổng giám đốc tâm trạng không tốt thì anh ta cũng không muốn đi vào làm nơi trút giận làm gì.
“Cảm ơn!” Tô Phương Dung hài lòng gật đầu với anh ta, cô quay đầu nhìn Gia Bảo làm tư thế cố lên rồi bước vào nhà.
“Mẹ cố lên!” Gia Bảo ở phía sau hét, Trần Chính Cường đi đến trước mặt cậu bé: “Gia Bảo, hai người này lại giận dỗi cái gì vậy?”
Gia Bảo sờ cằm như ông cụ non: “Một lời khó nói hết.”
Tô Phương Dung trở lại phòng ngủ, Tần Lệ Phong không làm việc mà đang ngủ ở trên giường.
Cô ôm hoa đi tới: “Phong…”
Tần Lệ Phong xoay lưng lại, không để ý đến cô.
Tô Phương Dung mím môi: “Phong, cái này tặng anh.” Cô khúm núm nói.
Tần Lệ Phong liếc mắt một cái: “Mượn hoa hiến Phật?”
“Hả?”
“Hừ.” Anh lại ‘hừ’ khẽ một tiếng.
Tô Phương Dung lập tức trả lời: “Ồ ồ ồ, em thấy thư kí Trần cầm đến nên mượn dùng một lúc.”
“…”
“Phong, anh đừng tức giận, ngày hôm qua Tiêu Bảo Lộc chỉ xem em như bia đỡ đạn thôi.”
“Hừm.”
“Anh đừng lạnh nhạt như thế mà.”
“Vậy em muốn anh thế nào?”
“Anh cười một cái đi.”
“Ha ha.” Tần Lệ Phong cười lạnh một tiếng.
Tô Phương Dung lạnh run cả người, cô cắn răng: “Tần Lệ Phong.”
“Nói đi.”
“Em sai rồi.”
“Sai chỗ nào?”
Tô Phương Dung chớp mắt một cái: “Em là của một mình anh.”
Tần Lệ Phong xoay người nhìn cô: “Em đang nói có lệ.”
“Không phải anh thích nghe thế à?”
“Hả?”
“Anh quay lại rồi kìa.”
“Cái này thì có thể chứng minh được gì?”
“Anh không tức giận nữa.”
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài.” Cô không vui đẩy anh một cái.
“Em đang đuổi anh đi đấy hả?” Tần Lệ Phong nhíu mày.
Tô Phương Dung không vui ‘hừ’ một tiếng: “Đang đuổi anh đấy thì sao?”
“To gan quá rồi nhỉ?”
“Em vẫn rất to gan mà.” Tô Phương Dung chống nạnh, khí thế không giảm.
“Ái chà?” Tần Lệ Phong gật đầu: “Khiêu khích cấp trên hả?”
“Lúc này tan tầm rồi còn gì?”
“Em là ông chủ hay anh là ông chủ?”
“Anh lấy việc chung trả thù riêng.”
“Anh công tư bất phân.” Anh nói xong, ánh mắt rơi xuống người cô, rõ ràng là tâm trạng đang không tệ.
Tô Phương Dung cắn răng, xoay người bật bếp tiếp tục nấu ăn, cô dùng sức chọc cái xẻng xuống đáy nồi.
“Cái này giá 1.770.000 đồng đấy, làm hỏng tự chịu trách nhiệm nhé.” Anh nhếch môi, âm thanh khàn khàn lộ ra ý cười.
Tô Phương Dung nghiêng đầu sang chỗ khác, ra sức lườm anh một cái: “Có ai giống anh không chứ?”
“Anh thế nào?”
“Anh với… bạn gái anh mà còn tính toán rõ ràng như thế cơ đấy.”
“Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng nữa là.” Sau đó anh lại đổi giọng: “Có điều nếu như em đồng ý thừa nhận em là vợ anh, anh sẽ xử lý châm chước cho.”
“Em…” Tô Phương Dung cực kì đau đớn đấm ngực, vì sao cô lại thích cái tên vô lại này cơ chứ?
Chỉ chốc lát sau, cơm đã nấu xong.
Tô Phương Dung bê thức ăn ra ngoài, ba đứa trẻ đã ngồi vào chỗ cả.
Cô xới cơm cho mỗi đứa, cũng không biết có phải vì Tần Lệ Phong nhắc nhở hay không, khi cô cẩn thận quan sát Cư Hàn Lâm thì phát hiện đứa bé này thật sự rất không bình thường, đến ăn cơm cũng rất quy củ.
Gia Bảo và Nhan Ninh thì ngược lại, hai đứa bé này đều không câu nệ như vậy.
Nhan Ninh là người mà ai gắp cho cô bé món gì thì cô bé cũng đều ăn cả, vì vậy mà Gia Bảo rất thích gắp thức ăn cho cô bé.
Tô Phương Dung nhìn thức ăn chồng chất như núi trong bát Nhan Ninh mà lặng yên sinh ra một loại tâm tình không cần nói cũng biết, con trai gả đi như nước đã hắt ra ngoài!
Tần Lệ Phong nhìn dáng vẻ của cô mà cười ra tiếng, Tô Phương Dung quay đầu lại lườm anh một cái, và vào trong miệng hai miếng cơm.
Tần Lệ Phong nở nụ cười, gắp thức ăn vào trong bát cô: “Ăn đi.” Anh chuyển ánh mắt sang nơi khác, trên mặt nổi lên một màu hồng rất đáng nghi.
Tô Phương Dung mở to mắt nhìn, cậu cả nhà họ Tần còn biết gắp thức ăn cho người khác à? Cô gắp lên ăn một miếng, nhai một cách đăm chiêu.
“Đúng rồi.” Đột nhiên Nhan Ninh kêu một tiếng.
Tô Phương Dung nhìn cô bé: “Làm sao thế?”
“Dì Phương Dung, dì nói cho chị cháu chưa? Nếu chị ấy thấy chúng cháu biến mất sẽ rất lo lắng.” Cô bé khịt mũi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ sốt ruột.
Tô Phương Dung ngẩn ra, đúng là cô đã quên nói.
Cô vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Molly.
Rất nhanh đã có người nhận cuộc gọi: “Có phải Nhan Ninh không?”
“Molly, là chị, Tô Phương Dung.”
“Chị Phương Dung?” Molly ngẩn ra: “Chị Phương Dung lúc này không tiện, em cúp điện thoại trước, em không thấy Nhan Ninh đâu cả, tạm thời điện thoại di động của em không thể để máy bận được.” Nói xong cô ấy định cúp máy.
“Đợi đã.” Tô Phương Dung lên tiếng ngăn cản cô ấy: “Nhan Ninh đang ở chỗ chị.”
“Cái gì?” Giọng Molly kéo lên quãng tám: “Tổng giám đốc Tiêu, đã tìm được Nhan Ninh rồi.” Cô ấy quay sang hướng khác gọi một tiếng.
Tiêu Bảo Lộc? Tô Phương Dung mở to mắt, sao hai người này lại ở cùng một chỗ nhỉ?
Cô vừa định nói thì điện thoại đã dập máy.
“Dì Phương Dung, chị ấy đã biết chưa ạ?” Nhan Ninh ngơ ngác hỏi.
Tô Phương Dung gật đầu, bảo bọn nhỏ ăn cơm.
“Cô gái kia ở cùng Tiêu Bảo Lộc ư?” Tần Lệ Phong nhìn Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung gật đầu: “Ngày hôm qua em đi xem triển lãm tranh với Tiêu Bảo Lộc, trên đường về nhà thì tình cờ gặp cô ấy. Tên trộm mà cô ấy gặp phải là Tiêu Bảo Lộc giúp đỡ bắt được đấy.”
“Ồ.” Tần Lệ Phong lạnh nhạt đáp một tiếng, ánh mắt xa xăm, mất tập trung.
Tô Phương Dung thấy dáng vẻ kia của anh thì buông bát đũa xuống: “Anh sẽ không lại tức giận nữa đâu đúng không?”
“Không.”
“Thật không?”
“Ừ.” Anh nhìn xuống, gắp thức ăn.
Tô Phương Dung mím môi, gắp một miếng gà luộc đặt vào bát anh.
“Em làm cái gì đấy?” Tần Lệ Phong nhìn cô.
“Lấy lòng anh.”
“Tại sao phải lấy lòng anh?”
“Bởi vì… thích anh…” Mấy chữ cuối cùng nhỏ tới mức sắp không nghe thấy được.
Tần Lệ Phong cũng không nói nữa, chỉ là khóe miệng cong lên rất nhỏ, gần như không thể nhận ra.
Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Phương Dung đi đến mở cửa đã thấy Molly vô cùng lo lắng xông vào, thấy hai đứa bé bình an, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao các em không cho chị một tiếng hả?” Cô ấy nhìn hai đứa bé trách móc.
Nhan Ninh nghe thấy giọng nói tức giận của Molly thì hơi co người lại ra sau lưng Cư Hàn Lâm.
Cư Hàn Lâm cười, đi tới bên cạnh Molly: “Chị xinh đẹp, tức giận sẽ có nếp nhăn đó.”
Molly vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Cư Hàn Lâm: “Em cũng không còn nhỏ, sao lại cùng Nhan Ninh nghịch ngợm thế hả, các em có biết chị lo đến thế nào không?”
“Biết biết, lo đến mức chị sắp biến thành xấu xí rồi kìa.” Cư Hàn Lâm nói đùa, nói xong thì đầu đã bị đánh một cái.
“Ai…” Tần Lệ Phong hơi nâng mắt nhìn ra cửa.
Tiêu Bảo Lộc ung dung thong thả đi vào: “Chào anh, là tôi.”
“Sao cậu lại tới đây?”
“Cô gái này bắt tôi giúp.” Tiêu Bảo Lộc gãi đầu, hơi không kiên nhẫn.
Molly xin lỗi le lưỡi một cái, sau đó vội vàng đứng lên: “Xin lỗi, xin lỗi, tại tôi gấp quá.” Cô ấy nói xin lỗi.
Tiêu Bảo Lộc ngáp một cái, ánh mắt dừng lại trên người Tô Phương Dung, cợt nhả nói: “Chị dâu có thể thưởng cho tôi một bát cơm không?”
“Ừ.” Tô Phương Dung gật đầu, thuận tiện hỏi: “Molly em ăn chưa?”
“Không cần.” Molly vội vã xua tay.
“Không cần khách khí với chị.”
Nói xong, Tô Phương Dung quay lại phòng bếp chuẩn bị bát đũa.
Mọi người ăn cơm, lúc không có chuyện gì thì hàn huyên vài câu, còn lại đều là tiếng chơi đùa ồn ào của mấy đứa trẻ.
Sau khi ăn xong, Molly muốn dẫn hai đứa bé về nhà.
Gia Bảo lưu luyến không rời nhìn Nhan Ninh.
“Nhan Ninh…” Cái miệng nhỏ của cậu bé hơi bĩu ra: “Sau này cậu còn đến chơi không?” Cậu bé hỏi.
Nhan Ninh ngẩng đầu lên nhìn về phía Molly.
Molly cười trả lời: “Đương nhiên là có rồi, có điều lần sau em nhất định phải nói trước với chị một tiếng nhé.”. Truyện Phương Tây
Nhan Ninh mím môi: “Có thật không ạ?”
“Ừ.”
“Cảm ơn chị.” Cô bé thân mật cọ mặt Molly.
Tiêu Bảo Lộc nhìn Molly còn đang cọ cọ dụi dụi, giọng không kiên nhẫn: “Đi thôi.”
Tô Phương Dung liếc Tiêu Bảo Lộc một cái: “Tính tình thằng nhóc này tệ quá, cứ không thoải mái thì lại đi gây sự với người khác.”
“Em hiểu rõ anh ta nhỉ?” Tần Lệ Phong ung dung mở miệng.
Tô Phương Dung bị sặc nước miếng của chính mình, cô ho vài tiếng: “Em chỉ nói nói thế thôi.”
Molly nhìn Tần Lệ Phong lại nhìn Tiêu Bảo Lộc: “Chị Phương Dung, giám đốc Tiêu có phải bạn trai của chị không?”
“…”
“…”
“…”
Cô ấy vừa nói xong đã bị cả ba người lườm nguýt.
Cô ấy há miệng ra rồi lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tiêu Bảo Lộc sờ mũi, kéo da sau cổ Molly đi về hướng xe thể thao.
Anh ta nhanh chóng bước đi, vừa đi vừa nói: “Anh, anh đừng hiểu lầm, tôi và chị dâu thật sự rất trong sạch, thật đấy!” Nói xong, anh ta cúi người chui vào xe.
Tô Phương Dung nhìn bóng lưng hai người đó rời đi, họ cứ từ bỏ cô như thế à?
Cô cảm thấy sau lưng lạnh buốt, cô cười ha ha, nghiêng đầu sang bên kia, quả nhiên Tần Lệ Phong đang kéo khóe môi ngoài cười trong không cười.
“Em có thể giải thích chuyện này!” Cô lập tức khóc lóc thảm thiết.
“A.” Tần Lệ Phong ‘hừ’ một tiếng rồi xoay người vào phòng.
Gia Bảo cái hiểu cái không nhìn tình huống này: “Mẹ, mẹ lại chọc tức chú ấy à?”
Tô Phương Dung mím môi rồi thở dài một hơi, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
“Mẹ, mẹ như vậy sẽ mất chú đấy!” Gia Bảo nghiêm túc nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tô Phương Dung ngồi trên bậc thang, mặt mũi bơ phờ nhìn Gia Bảo.
Gia Bảo thật lòng suy nghĩ một chút: “Tặng hoa đi! Ngày hôm nay lúc con tặng hoa cho Nhan Ninh, bạn ấy vui vẻ cực kì.”
“Hả?” Tô Phương Dung nhíu mày lại, cô cảm thấy Gia Bảo nói rất có lý.
Cô đứng lên, nhưng còn chưa tới nửa phút vai đã gục xuống: “Giờ này thì cửa hàng bán hoa đều đóng cửa cả rồi.”
Cô bó tay hết cách nhìn Gia Bảo, Gia Bảo nhìn lại cô, hai người đồng thời thở dài.
“Cô Tô, hai người đang làm gì ở đây thế?” Giọng nói của Trần Chính Cường truyền đến.
Tô Phương Dung vừa nhìn lên đã thấy trong tay Trần Chính Cường đang cầm một bó hoa hồng to, mắt cô sáng rực lên: “Thư kí Trần!”
“Tổng giám đốc đâu?” Trần Chính Cường không hiểu ra sao hỏi.
“Anh ấy ở trong nhà.”
“Vâng.” Trần Chính Cường gật đầu, ôm hoa chuẩn bị đi vào.
“Thư kí Trần.” Tô Phương Dung cười híp mắt ngăn Trần Chính Cường lại: “Tôi có việc muốn nhờ anh giúp đỡ.”
“Việc gì?”
“Bó hoa này có thể đưa cho tôi hay không?”
“Ấy… Hoa này là tổng giám đốc Tần muốn.”
“Anh ấy muốn hoa nhất định là tặng cho tôi rồi, anh cứ đưa cho tôi trước, một lúc nữa tôi sẽ giải thích với anh ấy sau.”
Trần Chính Cường nhìn xuống, thấy dáng vẻ cầu xin của Tô Phương Dung, ánh mắt của anh ta lóe lên, anh ta biết chắc chắn là cô Tô lại chọc cho tổng giám đốc không vui rồi.
Anh ta đưa hoa cho Tô Phương Dung, nếu tổng giám đốc tâm trạng không tốt thì anh ta cũng không muốn đi vào làm nơi trút giận làm gì.
“Cảm ơn!” Tô Phương Dung hài lòng gật đầu với anh ta, cô quay đầu nhìn Gia Bảo làm tư thế cố lên rồi bước vào nhà.
“Mẹ cố lên!” Gia Bảo ở phía sau hét, Trần Chính Cường đi đến trước mặt cậu bé: “Gia Bảo, hai người này lại giận dỗi cái gì vậy?”
Gia Bảo sờ cằm như ông cụ non: “Một lời khó nói hết.”
Tô Phương Dung trở lại phòng ngủ, Tần Lệ Phong không làm việc mà đang ngủ ở trên giường.
Cô ôm hoa đi tới: “Phong…”
Tần Lệ Phong xoay lưng lại, không để ý đến cô.
Tô Phương Dung mím môi: “Phong, cái này tặng anh.” Cô khúm núm nói.
Tần Lệ Phong liếc mắt một cái: “Mượn hoa hiến Phật?”
“Hả?”
“Hừ.” Anh lại ‘hừ’ khẽ một tiếng.
Tô Phương Dung lập tức trả lời: “Ồ ồ ồ, em thấy thư kí Trần cầm đến nên mượn dùng một lúc.”
“…”
“Phong, anh đừng tức giận, ngày hôm qua Tiêu Bảo Lộc chỉ xem em như bia đỡ đạn thôi.”
“Hừm.”
“Anh đừng lạnh nhạt như thế mà.”
“Vậy em muốn anh thế nào?”
“Anh cười một cái đi.”
“Ha ha.” Tần Lệ Phong cười lạnh một tiếng.
Tô Phương Dung lạnh run cả người, cô cắn răng: “Tần Lệ Phong.”
“Nói đi.”
“Em sai rồi.”
“Sai chỗ nào?”
Tô Phương Dung chớp mắt một cái: “Em là của một mình anh.”
Tần Lệ Phong xoay người nhìn cô: “Em đang nói có lệ.”
“Không phải anh thích nghe thế à?”
“Hả?”
“Anh quay lại rồi kìa.”
“Cái này thì có thể chứng minh được gì?”
“Anh không tức giận nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.